Chương 11: Anh Vẫn Luôn Nhìn Theo Họ 6
Bạch Hòa lao tới rồi đẩy Ngôn Dịch xuống ghế sô pha, trước đây lúc còn nhỏ, cơ thể của Ngôn Dịch còn yếu ớt nên chưa từng đánh thắng Bạch Hòa lần nào. Mặc dù giờ đã trưởng thành nhưng Bạch Hòa vẫn cảm thấy Ngôn Dịch giống như đứa em trai của mình, mãi cho đến khi bị anh đè xuống ghế sô pha, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể cử động thì cô mới cảm nhận được sinh lực mạnh mẽ trong cánh tay căng tràn cơ bắp của anh.
Anh đã là một thiếu niên trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ xanh xao trong ký ức nữa.
Bạch Hòa khẽ cử động, nhìn cánh tay đang chèn ngang ngực mình: "A Nhất, đau..."
Lúc này Ngôn Dịch mới ý thức được cánh tay của mình đang đè lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Anh vội vàng thả cô ra, hai tai thoáng ửng hồng: "Tớ đi đọc sách đây."
Nói xong, anh đứng dậy trở về phòng.
"Thi đại học xong rồi cậu còn đọc sách gì vậy hả?"
"Tớ mới mượn ở thư viện mấy cuốn sách y khoa, muốn xem trước nội dung sẽ học trên trường đại học."
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch luôn muốn theo học ngành Y, đây là ước mơ từ nhỏ của anh. Mỗi lần tan học, anh luôn đến thư viện đọc sách y khoa và sách sinh vật học.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy vào đêm khuya, Bạch Hòa thấy gian phòng bên cạnh vẫn mở đèn ngủ, là Ngôn Dịch chong đèn đọc sách.
Chăm đọc thật đấy!
Nếu nói Kỳ Lãng là kiểu thiên phú bẩm sinh, chỉ cần tuỳ tiện lật vài trang sách là đi thi cũng được điểm cao thì Ngôn Dịch chính là kiểu cần cù bù thông minh, luôn ở nơi người khác không thấy được mà bỏ ra công sức gấp trăm nghìn lần.
Bạch Hòa không quản Ngôn Dịch nữa, thi đại học xong rồi, em trai này đừng hòng bắt cô đọc sách gì đó.
Cô cầm quần áo ngủ đi tắm, vào đến nơi mới phát hiện dì cả đến thăm sớm một tuần, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì không phải đến vào lúc đang diễn ra kỳ thi.
Lục lọi trong tủ phòng tắm một lúc mà không thấy, Bạch Hòa mới nhớ ra bịch băng vệ sinh mình mua hôm qua vẫn để trong cặp của Kỳ Lãng.
"A Nhất, A Nhất!"
Dáng người mảnh khảnh của Ngôn Dịch xuất hiện bên ngoài cánh cửa phòng tắm mờ mờ, giọng điệu thì bất đắc dĩ: "Lại quên mang quần áo à?"
"Không, tớ đến tháng rồi. Cậu giúp tớ qua nhà Kỳ Lãng một chuyến, tớ mua một thứ cần thiết mà để quên ở túi cậu ấy rồi."
Anh đã là một thiếu niên trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ xanh xao trong ký ức nữa.
Bạch Hòa khẽ cử động, nhìn cánh tay đang chèn ngang ngực mình: "A Nhất, đau..."
Lúc này Ngôn Dịch mới ý thức được cánh tay của mình đang đè lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Anh vội vàng thả cô ra, hai tai thoáng ửng hồng: "Tớ đi đọc sách đây."
Nói xong, anh đứng dậy trở về phòng.
"Thi đại học xong rồi cậu còn đọc sách gì vậy hả?"
"Tớ mới mượn ở thư viện mấy cuốn sách y khoa, muốn xem trước nội dung sẽ học trên trường đại học."
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch luôn muốn theo học ngành Y, đây là ước mơ từ nhỏ của anh. Mỗi lần tan học, anh luôn đến thư viện đọc sách y khoa và sách sinh vật học.
Thỉnh thoảng tỉnh dậy vào đêm khuya, Bạch Hòa thấy gian phòng bên cạnh vẫn mở đèn ngủ, là Ngôn Dịch chong đèn đọc sách.
Chăm đọc thật đấy!
Nếu nói Kỳ Lãng là kiểu thiên phú bẩm sinh, chỉ cần tuỳ tiện lật vài trang sách là đi thi cũng được điểm cao thì Ngôn Dịch chính là kiểu cần cù bù thông minh, luôn ở nơi người khác không thấy được mà bỏ ra công sức gấp trăm nghìn lần.
Bạch Hòa không quản Ngôn Dịch nữa, thi đại học xong rồi, em trai này đừng hòng bắt cô đọc sách gì đó.
Cô cầm quần áo ngủ đi tắm, vào đến nơi mới phát hiện dì cả đến thăm sớm một tuần, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì không phải đến vào lúc đang diễn ra kỳ thi.
Lục lọi trong tủ phòng tắm một lúc mà không thấy, Bạch Hòa mới nhớ ra bịch băng vệ sinh mình mua hôm qua vẫn để trong cặp của Kỳ Lãng.
"A Nhất, A Nhất!"
Dáng người mảnh khảnh của Ngôn Dịch xuất hiện bên ngoài cánh cửa phòng tắm mờ mờ, giọng điệu thì bất đắc dĩ: "Lại quên mang quần áo à?"
"Không, tớ đến tháng rồi. Cậu giúp tớ qua nhà Kỳ Lãng một chuyến, tớ mua một thứ cần thiết mà để quên ở túi cậu ấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất