Chương 2: Đêm Tốt Nghiệp (2)
Các đường nét trên gương mặt không quá xinh đẹp nhưng lại mang một khí chất bí ẩn vô cùng trầm tĩnh đặc trưng của phương Đông, như đóa hoa gesang nở rộ nơi vách đá gần biển, an tĩnh và diễm lệ lạ thường.
Trần Đắc và cô từng học nhóm với nhau, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, anh ấy dần nhận ra cô gái này có một sức hút riêng biệt.
Xác suất tối nay tỏ tình thành công lên tới 80 phần trăm, đối với Bạch Hòa mà nói, khiến người khác vui vẻ còn quan trọng hơn khiến bản thân thoải mái.
Cô thà xung đột nội tâm còn hơn từ chối yêu cầu của người khác.
Thậm chí Trần Đắc còn nghĩ ra cách thuyết phục, dù cô từ chối khéo, chỉ cần anh ấy quấn chặt không buông vài lần, buộc cô phải nể tình bạn bè với nhau mà cho mình một cơ hội.
Có khi Bạch Hòa lại đồng ý thật.
.....
Thần kinh của Bạch Hòa vô cùng căng thẳng, cô giả vờ hát, nhưng khóe mắt lại thoáng liếc thấy Trần Đắc đang đi về phía mình.
Cô cuống quýt đứng dậy, đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua chỗ Trần Đắc, anh ấy đuổi theo hỏi một câu: “Đi đâu thế, Bạch Hòa?”
“Sửa... sửa điều hòa.”
Trần Đắc há miệng: “Hả?”
“À không, ý tớ là nhà vệ sinh.”
Hai má Bạch Hòa đỏ bừng, chạy ra khỏi phòng bao như đang bỏ trốn, vẫn sợ chưa đủ chắc chắn, cô băng qua hành lang ánh đèn mờ ảo, đi tới vườn hoa yên tĩnh, không một bóng người phía sau quán bar, bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là đồ ngu! Sửa điều hòa cái quái gì chứ!
Căng thẳng đến mức không biết nói luôn rồi.
Điện thoại rung lên, có người nhắn tin cho cô.
Mỗi lần nhìn thấy dãy số đó lơ lửng trên màn hình điện thoại, trái tim của Bạch Hòa đều không kìm được mà run lên, tung tăng nhảy nhót như một chú chim non trong tổ, ríu ra ríu rít, đây là niềm vui thầm kín chỉ thuộc về một mình cô.
7: “Liên hoan ở đâu vậy?”
Lily: “Trong nhóm có địa chỉ đấy.”
7: “Nhiều tin nhắn quá, lười lướt lên.”
Cô ngoan ngoãn gửi tin nhắn định vị cho anh, ngón tay cái đặt trên màn hình điện thoại, lưỡng lự một hồi, đắn đo suy nghĩ mãi mới gõ một dòng chữ...
Lily: “Cậu định tới đây à? Sao bảo đi hẹn hò mà?”
Đợi một lúc rất lâu, mãi mà Kỳ Lãng không trả lời.
Anh chính là như vậy, nhìn thấy thì sẽ trả lời ngay, nhưng hầu như lúc nào cũng tắt chuông điện thoại, có liên lạc được hay không còn phải tùy duyên, bản thân anh cũng chả quan tâm liệu có bỏ qua tin nhắn quan trọng nào hay không...
Có lẽ đối với anh mà nói, dù trời có sập xuống thì cũng không quan trọng bằng một giấc ngủ ngon lành của anh.
Chán thật, Bạch Hòa cũng từng cố gắng lạnh nhạt với anh, không muốn trả lời tin nhắn ngay lập tức nữa, cứ để đó khoảng vài tiếng rồi mới trả lời.
Nhưng anh không hề bận tâm đến điều này, dù cô trả lời vào buổi tối hay mãi đến hôm sau mới trả lời thì Kỳ Lãng cũng không thèm quan tâm.
Chỉ có mình cô mắc chứng overthinking, thầm nghĩ ra đủ kiểu kịch bản ở trong lòng.
Bạch Hòa tựa đầu vào sợi dây xích trên xích đu, thỉnh thoảng lại lắc lư một cái.
Bỗng nhiên, một đôi tay ấm nóng vươn ra từ phía sau, bịt mắt Bạch Hòa lại: “Đoán xem ông đấy là ai.”
Bạch Hà cảm nhận được khớp xương thon dài của chàng trai, từng ngón đầy mạnh mẽ.
“Một tên cực kỳ nhàm chán không có một chút tính sáng tạo nào.”
Trò chơi hồi nhỏ chơi đến tận năm 18 tuổi mà vẫn không biết chán, trên đời này chẳng còn ai nhàm chán hơn anh nữa.
Trần Đắc và cô từng học nhóm với nhau, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, anh ấy dần nhận ra cô gái này có một sức hút riêng biệt.
Xác suất tối nay tỏ tình thành công lên tới 80 phần trăm, đối với Bạch Hòa mà nói, khiến người khác vui vẻ còn quan trọng hơn khiến bản thân thoải mái.
Cô thà xung đột nội tâm còn hơn từ chối yêu cầu của người khác.
Thậm chí Trần Đắc còn nghĩ ra cách thuyết phục, dù cô từ chối khéo, chỉ cần anh ấy quấn chặt không buông vài lần, buộc cô phải nể tình bạn bè với nhau mà cho mình một cơ hội.
Có khi Bạch Hòa lại đồng ý thật.
.....
Thần kinh của Bạch Hòa vô cùng căng thẳng, cô giả vờ hát, nhưng khóe mắt lại thoáng liếc thấy Trần Đắc đang đi về phía mình.
Cô cuống quýt đứng dậy, đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua chỗ Trần Đắc, anh ấy đuổi theo hỏi một câu: “Đi đâu thế, Bạch Hòa?”
“Sửa... sửa điều hòa.”
Trần Đắc há miệng: “Hả?”
“À không, ý tớ là nhà vệ sinh.”
Hai má Bạch Hòa đỏ bừng, chạy ra khỏi phòng bao như đang bỏ trốn, vẫn sợ chưa đủ chắc chắn, cô băng qua hành lang ánh đèn mờ ảo, đi tới vườn hoa yên tĩnh, không một bóng người phía sau quán bar, bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là đồ ngu! Sửa điều hòa cái quái gì chứ!
Căng thẳng đến mức không biết nói luôn rồi.
Điện thoại rung lên, có người nhắn tin cho cô.
Mỗi lần nhìn thấy dãy số đó lơ lửng trên màn hình điện thoại, trái tim của Bạch Hòa đều không kìm được mà run lên, tung tăng nhảy nhót như một chú chim non trong tổ, ríu ra ríu rít, đây là niềm vui thầm kín chỉ thuộc về một mình cô.
7: “Liên hoan ở đâu vậy?”
Lily: “Trong nhóm có địa chỉ đấy.”
7: “Nhiều tin nhắn quá, lười lướt lên.”
Cô ngoan ngoãn gửi tin nhắn định vị cho anh, ngón tay cái đặt trên màn hình điện thoại, lưỡng lự một hồi, đắn đo suy nghĩ mãi mới gõ một dòng chữ...
Lily: “Cậu định tới đây à? Sao bảo đi hẹn hò mà?”
Đợi một lúc rất lâu, mãi mà Kỳ Lãng không trả lời.
Anh chính là như vậy, nhìn thấy thì sẽ trả lời ngay, nhưng hầu như lúc nào cũng tắt chuông điện thoại, có liên lạc được hay không còn phải tùy duyên, bản thân anh cũng chả quan tâm liệu có bỏ qua tin nhắn quan trọng nào hay không...
Có lẽ đối với anh mà nói, dù trời có sập xuống thì cũng không quan trọng bằng một giấc ngủ ngon lành của anh.
Chán thật, Bạch Hòa cũng từng cố gắng lạnh nhạt với anh, không muốn trả lời tin nhắn ngay lập tức nữa, cứ để đó khoảng vài tiếng rồi mới trả lời.
Nhưng anh không hề bận tâm đến điều này, dù cô trả lời vào buổi tối hay mãi đến hôm sau mới trả lời thì Kỳ Lãng cũng không thèm quan tâm.
Chỉ có mình cô mắc chứng overthinking, thầm nghĩ ra đủ kiểu kịch bản ở trong lòng.
Bạch Hòa tựa đầu vào sợi dây xích trên xích đu, thỉnh thoảng lại lắc lư một cái.
Bỗng nhiên, một đôi tay ấm nóng vươn ra từ phía sau, bịt mắt Bạch Hòa lại: “Đoán xem ông đấy là ai.”
Bạch Hà cảm nhận được khớp xương thon dài của chàng trai, từng ngón đầy mạnh mẽ.
“Một tên cực kỳ nhàm chán không có một chút tính sáng tạo nào.”
Trò chơi hồi nhỏ chơi đến tận năm 18 tuổi mà vẫn không biết chán, trên đời này chẳng còn ai nhàm chán hơn anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất