Chương 21: Nhận Lỗi 3
Anh không muốn khiến Bạch Hòa chán ghét đến mức vứt bỏ mình.
"Xin lỗi...", đầu lưỡi Ngôn Dịch như một con dao, thốt ra hai chữ này mà không chút cam lòng.
"Em nói cho chị hay nói cho Kỳ Lãng?", Bạch Hòa nhất quyết không bỏ qua.
Ngôn Dịch ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang lười biếng ngồi trên ghế: "Kỳ Lãng, xin lỗi, do tôi xúc động quá."
Kỳ Lãng nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đắc thắng: "Không sao đâu, ai bảo anh là anh của chú làm gì."
Kỳ Lãng nhấn mạnh vào chữ "anh".
Nói chung là hôm nay chắc chắn không chơi game tiếp được nữa, Bạch Hòa vào nhà vệ sinh dọn dẹp qua một chút rồi cùng Ngôn Dịch đi ra khỏi biệt thự.
Trên con đường rải sỏi, Bạch Hòa đi phía trước, Ngôn Dịch theo phía sau.
Mặt trời lẩn trong mây, làn gió thổi nhè nhẹ.
Ngôn Dịch ủ rũ đi phía sau Bạch Hòa, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bạch Hòa bất chợt dừng lại khiến anh suýt chút nữa đụng vào người cô, may mà anh dừng lại kịp.
Bạch Hòa kéo Ngôn Dịch đến dưới gốc cây bạch đàn rồi dịu dàng hỏi: "Vẫn giận à?"
"Không phải."
"Vậy là vẫn giận đó. Chị bảo em xin lỗi Kỳ Lãng khiến em thấy mất mặt lắm đúng không?"
Ngôn Dịch buồn bực không đáp lời.
Không phải vì anh cảm thấy mất mặt mà là vì...
Kỳ Lãng vốn là một tay ăn chơi, sao Bạch Hòa có thể yên tâm đóng cửa ở trong một căn phòng mà chơi game với cậu ta như vậy chứ?
Bạch Hòa tin tưởng Kỳ Lãng như vậy sao, hoàn toàn không sợ cậu ta sẽ làm xằng làm bậy gì hay sao?
Hay là... trong lòng Bạch Hòa cũng mong Kỳ Lãng làm xằng làm bậy?
Ngôn Dịch thực sự không muốn nghĩ thêm nữa, cảm giác như có một con rắn độc đang cắm rễ trong lòng mình, từ từ phun ra suy nghĩ này.
"Kỳ Lãng là người ngoài còn chúng mình là người nhà.", Bạch Hòa nhẹ nhàng phân tích, "Lúc ở nhà thì muốn làm gì cũng được nhưng Ngôn Dịch à, lúc ở bên ngoài thì chúng mình không được vô lễ như vậy, sau này khi học đại học, ra xã hội rồi mà em vẫn còn như thế này thì thiệt lắm đấy, chị không muốn nhìn em chịu thiệt!"
Thực ra ở nhờ nhà người khác đã nhiều năm nên tâm hồn của Ngôn Dịch đã trưởng thành hơn Bạch Hòa rất nhiều rồi, thậm chí còn trưởng thành hơn cả Kỳ Lãng.
Nhưng anh cứ thích giả vờ không biết gì trước mặt cô, vậy thôi.
Ngôn Dịch biết trong lòng Bạch Hòa luôn tồn tại cảm giác có trách nhiệm nào đó không lý giải được đối với mình nên anh muốn lợi dụng cảm giác có trách nhiệm này để khiến cô không thể buông bỏ mình được.
Ngôn Dịch nói: "Ý cậu là quan hệ giữa chúng ta thân thiết hơn quan hệ giữa cậu và Kỳ Lãng đúng không?"
"Em nghĩ gì vậy hả! Dĩ nhiên là như thế rồi!", Bạch Hòa trả lời không chút do dự, "Chúng mình và cậu ấy là bạn bè còn chị với em là người nhà mà, hai cái này sao mà giống nhau được!"
Câu này của Bạch Hòa hoàn toàn trút sạch cảm giác không cam chịu trong lòng Ngôn Dịch.
Đúng thế, trong lòng Bạch Hòa mình mới là người nhà.
"Xin lỗi...", đầu lưỡi Ngôn Dịch như một con dao, thốt ra hai chữ này mà không chút cam lòng.
"Em nói cho chị hay nói cho Kỳ Lãng?", Bạch Hòa nhất quyết không bỏ qua.
Ngôn Dịch ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang lười biếng ngồi trên ghế: "Kỳ Lãng, xin lỗi, do tôi xúc động quá."
Kỳ Lãng nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đắc thắng: "Không sao đâu, ai bảo anh là anh của chú làm gì."
Kỳ Lãng nhấn mạnh vào chữ "anh".
Nói chung là hôm nay chắc chắn không chơi game tiếp được nữa, Bạch Hòa vào nhà vệ sinh dọn dẹp qua một chút rồi cùng Ngôn Dịch đi ra khỏi biệt thự.
Trên con đường rải sỏi, Bạch Hòa đi phía trước, Ngôn Dịch theo phía sau.
Mặt trời lẩn trong mây, làn gió thổi nhè nhẹ.
Ngôn Dịch ủ rũ đi phía sau Bạch Hòa, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bạch Hòa bất chợt dừng lại khiến anh suýt chút nữa đụng vào người cô, may mà anh dừng lại kịp.
Bạch Hòa kéo Ngôn Dịch đến dưới gốc cây bạch đàn rồi dịu dàng hỏi: "Vẫn giận à?"
"Không phải."
"Vậy là vẫn giận đó. Chị bảo em xin lỗi Kỳ Lãng khiến em thấy mất mặt lắm đúng không?"
Ngôn Dịch buồn bực không đáp lời.
Không phải vì anh cảm thấy mất mặt mà là vì...
Kỳ Lãng vốn là một tay ăn chơi, sao Bạch Hòa có thể yên tâm đóng cửa ở trong một căn phòng mà chơi game với cậu ta như vậy chứ?
Bạch Hòa tin tưởng Kỳ Lãng như vậy sao, hoàn toàn không sợ cậu ta sẽ làm xằng làm bậy gì hay sao?
Hay là... trong lòng Bạch Hòa cũng mong Kỳ Lãng làm xằng làm bậy?
Ngôn Dịch thực sự không muốn nghĩ thêm nữa, cảm giác như có một con rắn độc đang cắm rễ trong lòng mình, từ từ phun ra suy nghĩ này.
"Kỳ Lãng là người ngoài còn chúng mình là người nhà.", Bạch Hòa nhẹ nhàng phân tích, "Lúc ở nhà thì muốn làm gì cũng được nhưng Ngôn Dịch à, lúc ở bên ngoài thì chúng mình không được vô lễ như vậy, sau này khi học đại học, ra xã hội rồi mà em vẫn còn như thế này thì thiệt lắm đấy, chị không muốn nhìn em chịu thiệt!"
Thực ra ở nhờ nhà người khác đã nhiều năm nên tâm hồn của Ngôn Dịch đã trưởng thành hơn Bạch Hòa rất nhiều rồi, thậm chí còn trưởng thành hơn cả Kỳ Lãng.
Nhưng anh cứ thích giả vờ không biết gì trước mặt cô, vậy thôi.
Ngôn Dịch biết trong lòng Bạch Hòa luôn tồn tại cảm giác có trách nhiệm nào đó không lý giải được đối với mình nên anh muốn lợi dụng cảm giác có trách nhiệm này để khiến cô không thể buông bỏ mình được.
Ngôn Dịch nói: "Ý cậu là quan hệ giữa chúng ta thân thiết hơn quan hệ giữa cậu và Kỳ Lãng đúng không?"
"Em nghĩ gì vậy hả! Dĩ nhiên là như thế rồi!", Bạch Hòa trả lời không chút do dự, "Chúng mình và cậu ấy là bạn bè còn chị với em là người nhà mà, hai cái này sao mà giống nhau được!"
Câu này của Bạch Hòa hoàn toàn trút sạch cảm giác không cam chịu trong lòng Ngôn Dịch.
Đúng thế, trong lòng Bạch Hòa mình mới là người nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất