Chương 23: Đồ Khốn 1
Nhà Bạch Hòa ăn cơm tối rất sớm vì ăn cơm xong bố mẹ cô còn phải đến chợ đêm mở quán.
Tối nay bố cô làm món cá mai kho tiêu.
Bạch Hâm Thành là đầu bếp siêu hạng trong nhà, quán ăn ở chợ đêm cũng do một tay ông đứng bếp, phát triển rất tốt, nức tiếng gần xa, hầu hết khách đến quán đều là khách quen, cũng có rất nhiều người nghe danh mà đến chỉ để ăn món sở trường của ông.
Mỗi khi Bạch Hâm Thành bận rộn trong bếp thì Ngôn Dịch đều vào giúp đỡ, thái rửa rau hoặc chuẩn bị đồ ăn.
Thật sự quá hiểu chuyện! Bạch Hòa nghĩ vậy, nếu đem ra so sánh thì đứa con gái ruột như mình có vẻ khá vô dụng.
Dù công việc của bố mẹ rất bận nhưng Bạch Hòa chưa từng khiếm khuyết tình thương của bố mẹ, bố mẹ chưa từng để cô phải làm việc nhà bao giờ, cứ chiều chuộng cô như vậy cho đến khi trưởng thành.
Thế nên Bạch Hòa luôn nói Ngôn Dịch cứ ngoan ngoãn vậy trước mặt bố mẹ cô là có ý đồ.
Ngôn Dịch không hề phủ nhận nhưng mục đích anh hiểu chuyện như vậy không phải vì muốn cướp đi bố mẹ của Bạch Hòa mà là để bố mẹ cô... thích mình.
"Bạch Hòa, tối nay có cá kho tiêu, con gọi Kỳ Lãng qua ăn cùng đi.", Bạch Hâm Thành đứng trong nhà bếp nói to, "Không biết thằng bé ăn cơm chưa nhỉ?"
"Không sớm vậy đâu ạ, cậu ấy ăn uống chẳng có quy củ gì cả, để con gọi điện thoại cho cậu ấy."
Bạch Hòa gọi điện thoại cho Kỳ Lãng nhưng không ai bắt máy.
Anh chàng này không nghe điện thoại là chuyện vô cùng bình thường, có thể liên lạc được hay không đều phải xem duyên phận.
"Để con qua nhà gọi cậu ấy."
Bạch Hòa ra khỏi nhà, đi đến trước cổng biệt thự nhà Kỳ Lãng.
Gõ cửa một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, Bạch Hòa đi bộ đến sân sau rồi lại gọi điện thoại cho anh. Bạch Hòa nhìn qua cửa sổ kính sát sàn thì thấy điện thoại của Kỳ Lãng rung ầm ầm trên bàn trà nhưng người thì không thấy tăm tích đâu.
"Không phải ở đây à?"
Điện thoại di động vẫn đang đổ chuông.
Bạch Hòa không biết làm gì cho phải, đang đi loanh quanh trong sân thì đột nhiên có một quả dừa rơi từ trên cây xuống. Bạch Hòa đi đến dưới tán cây rồi nhìn lên thì thấy Kỳ Lãng đang hái dừa trên đỉnh ngọn cây.
Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi và áo phông mỏng màu đen, cánh tay bám lấy cành cây, làn da khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc.
Bạch Hòa sợ đến mức hồn vía lên mây, không ngừng gọi anh xuống. Nguy hiểm quá!
"Kỳ Lãng, cậu đang làm gì vậy hả?"
Kỳ Lãng cười vô cùng xán lạn: "Không phải cậu nói muốn ăn dừa à? Tớ lên chọn quả to nhất cho cậu."
"Không cần! Cậu mau xuống đi!"
Kỳ Lãng dùng con dao quân đội Thuỵ Sĩ chặt một quả dừa sắp rụng rồi ném xuống đất, sau đó từ trên ngọn cây trèo xuống rồi tiếp đất một cách vững vàng.
Bạch Hòa bị anh dọa chết khiếp. Cây dừa cao như thế, nếu ngã xuống thì hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào!
"Sao cậu trèo cao thế, nhỡ ngã xuống thì tớ không đỡ được đâu!"
"Tớ ngã xuống mà cậu còn nghĩ đến việc đỡ tớ hả?"
"Thì..."
Bạch Hòa cũng không biết, lúc còn nhỏ có lần trèo tường ra ngoài chơi, Kỳ Lãng từ trên tường nhảy xuống, Bạch Hòa sợ anh ngã nên dùng cơ thể đỡ lấy anh theo bản năng.
Tối nay bố cô làm món cá mai kho tiêu.
Bạch Hâm Thành là đầu bếp siêu hạng trong nhà, quán ăn ở chợ đêm cũng do một tay ông đứng bếp, phát triển rất tốt, nức tiếng gần xa, hầu hết khách đến quán đều là khách quen, cũng có rất nhiều người nghe danh mà đến chỉ để ăn món sở trường của ông.
Mỗi khi Bạch Hâm Thành bận rộn trong bếp thì Ngôn Dịch đều vào giúp đỡ, thái rửa rau hoặc chuẩn bị đồ ăn.
Thật sự quá hiểu chuyện! Bạch Hòa nghĩ vậy, nếu đem ra so sánh thì đứa con gái ruột như mình có vẻ khá vô dụng.
Dù công việc của bố mẹ rất bận nhưng Bạch Hòa chưa từng khiếm khuyết tình thương của bố mẹ, bố mẹ chưa từng để cô phải làm việc nhà bao giờ, cứ chiều chuộng cô như vậy cho đến khi trưởng thành.
Thế nên Bạch Hòa luôn nói Ngôn Dịch cứ ngoan ngoãn vậy trước mặt bố mẹ cô là có ý đồ.
Ngôn Dịch không hề phủ nhận nhưng mục đích anh hiểu chuyện như vậy không phải vì muốn cướp đi bố mẹ của Bạch Hòa mà là để bố mẹ cô... thích mình.
"Bạch Hòa, tối nay có cá kho tiêu, con gọi Kỳ Lãng qua ăn cùng đi.", Bạch Hâm Thành đứng trong nhà bếp nói to, "Không biết thằng bé ăn cơm chưa nhỉ?"
"Không sớm vậy đâu ạ, cậu ấy ăn uống chẳng có quy củ gì cả, để con gọi điện thoại cho cậu ấy."
Bạch Hòa gọi điện thoại cho Kỳ Lãng nhưng không ai bắt máy.
Anh chàng này không nghe điện thoại là chuyện vô cùng bình thường, có thể liên lạc được hay không đều phải xem duyên phận.
"Để con qua nhà gọi cậu ấy."
Bạch Hòa ra khỏi nhà, đi đến trước cổng biệt thự nhà Kỳ Lãng.
Gõ cửa một lúc lâu mà không thấy ai ra mở, Bạch Hòa đi bộ đến sân sau rồi lại gọi điện thoại cho anh. Bạch Hòa nhìn qua cửa sổ kính sát sàn thì thấy điện thoại của Kỳ Lãng rung ầm ầm trên bàn trà nhưng người thì không thấy tăm tích đâu.
"Không phải ở đây à?"
Điện thoại di động vẫn đang đổ chuông.
Bạch Hòa không biết làm gì cho phải, đang đi loanh quanh trong sân thì đột nhiên có một quả dừa rơi từ trên cây xuống. Bạch Hòa đi đến dưới tán cây rồi nhìn lên thì thấy Kỳ Lãng đang hái dừa trên đỉnh ngọn cây.
Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi và áo phông mỏng màu đen, cánh tay bám lấy cành cây, làn da khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc.
Bạch Hòa sợ đến mức hồn vía lên mây, không ngừng gọi anh xuống. Nguy hiểm quá!
"Kỳ Lãng, cậu đang làm gì vậy hả?"
Kỳ Lãng cười vô cùng xán lạn: "Không phải cậu nói muốn ăn dừa à? Tớ lên chọn quả to nhất cho cậu."
"Không cần! Cậu mau xuống đi!"
Kỳ Lãng dùng con dao quân đội Thuỵ Sĩ chặt một quả dừa sắp rụng rồi ném xuống đất, sau đó từ trên ngọn cây trèo xuống rồi tiếp đất một cách vững vàng.
Bạch Hòa bị anh dọa chết khiếp. Cây dừa cao như thế, nếu ngã xuống thì hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào!
"Sao cậu trèo cao thế, nhỡ ngã xuống thì tớ không đỡ được đâu!"
"Tớ ngã xuống mà cậu còn nghĩ đến việc đỡ tớ hả?"
"Thì..."
Bạch Hòa cũng không biết, lúc còn nhỏ có lần trèo tường ra ngoài chơi, Kỳ Lãng từ trên tường nhảy xuống, Bạch Hòa sợ anh ngã nên dùng cơ thể đỡ lấy anh theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất