Chương 3: Đêm Tốt Nghiệp (3)
Kỳ Lãng cười hừ đi tới, ngồi xuống chiếc xích đu đôi với cô.
Bạch Hòa lập tức nhích mông sang bên cạnh để nhường chỗ cho anh, Kỳ Lãng lại tưởng cô không thích ngồi cạnh mình, một mực ngồi sát vào người cô, ép cô sang góc bên kia của xích đu.
Cả người anh mang theo một luồng hơi nóng hầm hập, vừa sáp lại đã khiến Bạch Hòa cảm thấy hít thở không thông, nhưng... cô lại rất thích ngửi mùi hương toát ra từ cơ thể anh, ngày hè nóng nực, trên người anh cũng có mùi hôi khiến người khác không chịu nổi như bao chàng trai khác.
Giữa hè, ngày nào Kỳ Lãng cũng phải tắm tận hai lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, nhiều khi vì buổi trưa nóng quá nên anh cũng sẽ xối qua người bằng nước lạnh, lúc nào trên người cũng có mùi chanh nhàn nhạt, thoang thoảng trong không khí, cảm giác cực kỳ mát lạnh.
Trong lúc nói chuyện, một vài cô gái xinh đẹp vóc dáng người mẫu bước ra khỏi quán bar, lúc nhìn thấy Kỳ Lãng, ánh mắt của họ không khỏi chần chừ dạo chơi trên người anh.
Anh hơi nâng cằm, mỉm cười ngả ngớn với họ, các cô gái lập tức đỏ mặt, đẩy nhau rời đi.
Ánh đèn neon chiếu lên gương mặt thâm thúy của anh, đuôi mắt nhếch lên, kéo theo nốt ruồi nhạt màu dưới mắt, vừa đẹp trai vừa có nét gì đó rất vô lại.
Cô bạn thân từng nhận xét về gương mặt của Kỳ Lãng, nói là tên này đẹp trai một cách rất phóng đãng, từ sâu trong xương tủy đã ẩn chứa nét dâm mỹ khiến người ta mê đắm.
Tuy không phải lời lẽ tốt đẹp gì, nhưng cũng không hề nói oan cho anh.
“Kỳ Lãng, cậu lại không trả lời tin nhắn!”
Bàn tay thon dài với lớp da màu trắng lạnh của Kỳ Lãng móc điện thoại ra xem thử, thì ra là cô nhắn tin hỏi anh chuyện đi hẹn hò.
Chàng trai đong đưa xích đu, thản nhiên nói: “Chia tay rồi.”
Bạch Hòa nhìn về phía anh bằng vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao vậy?”
“Muốn chia tay từ lâu rồi.” Kỳ Lãng gãi sống mũi hơi ngứa vì bị gió nhẹ thổi qua, nói với giọng cực kỳ thờ ơ: “Cậu ta hỏi tớ thi vào đâu, tớ bảo thi vào Thanh Hoa, cậu ta nói vậy cậu ta cũng thi vào Thanh Hoa, tớ lại bảo thi vào Đại học Hồng Kông, cậu ta lại nói vậy cậu ta cũng thi vào Đại học Hồng Kông.”
“Ừ?”
“Tự nhiên cảm thấy người này rất nhàm chán, không biết suy nghĩ.”
“...”
“Kỳ Lãng, cậu bị điên à?”
Người ta chỉ muốn học cùng trường đại học với anh thôi mà.
Nếu vì chuyện này mà bạn trai chia tay với Bạch Hòa, vậy thì đúng là cô cũng không biết phải đi đâu để trút cơn tức này!
Kỳ Lãng ngó lơ ánh mắt khinh bỉ của Bạch Hòa, lấy một viên socola nấm cục ở trong túi, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cô: “Ngon lắm đấy, ăn thử đi.”
Vị ngọt kèm theo hương thơm nồng nàn lập tức tan chảy trên đầu lưỡi, cô ngạc nhiên nói: “Ngon thật đấy, còn không?”
“Hết rồi, vừa nãy đang đi thì có một cô gái lạ mặt cho kẹo, chỉ có hai viên thôi, cậu thích thì tớ xin thêm cho cậu, có kết bạn WeChat rồi.”
“...”
“Khỏi cần!”
Anh rất thích nhìn dáng vẻ sốt sắng đỏ cả mắt của cô, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Bị tên này nhìn chằm chằm như thế, Bạch Hòa cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô cúi đầu, cậy lớp da chết ở khóe móng tay.
Anh chạm vào những giọt mồ hôi toát ra trên trán cô: “Tiểu Bách Hợp, ngồi ở bên ngoài một mình như thế này, có nóng không?”
Sự đụng chạm đầy bất ngờ khiến trái tim cô run lên, vô thức nghiêng đầu tránh đi: “Nóng, nhưng tớ không muốn vào trong.”
Bạch Hòa lập tức nhích mông sang bên cạnh để nhường chỗ cho anh, Kỳ Lãng lại tưởng cô không thích ngồi cạnh mình, một mực ngồi sát vào người cô, ép cô sang góc bên kia của xích đu.
Cả người anh mang theo một luồng hơi nóng hầm hập, vừa sáp lại đã khiến Bạch Hòa cảm thấy hít thở không thông, nhưng... cô lại rất thích ngửi mùi hương toát ra từ cơ thể anh, ngày hè nóng nực, trên người anh cũng có mùi hôi khiến người khác không chịu nổi như bao chàng trai khác.
Giữa hè, ngày nào Kỳ Lãng cũng phải tắm tận hai lần, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, nhiều khi vì buổi trưa nóng quá nên anh cũng sẽ xối qua người bằng nước lạnh, lúc nào trên người cũng có mùi chanh nhàn nhạt, thoang thoảng trong không khí, cảm giác cực kỳ mát lạnh.
Trong lúc nói chuyện, một vài cô gái xinh đẹp vóc dáng người mẫu bước ra khỏi quán bar, lúc nhìn thấy Kỳ Lãng, ánh mắt của họ không khỏi chần chừ dạo chơi trên người anh.
Anh hơi nâng cằm, mỉm cười ngả ngớn với họ, các cô gái lập tức đỏ mặt, đẩy nhau rời đi.
Ánh đèn neon chiếu lên gương mặt thâm thúy của anh, đuôi mắt nhếch lên, kéo theo nốt ruồi nhạt màu dưới mắt, vừa đẹp trai vừa có nét gì đó rất vô lại.
Cô bạn thân từng nhận xét về gương mặt của Kỳ Lãng, nói là tên này đẹp trai một cách rất phóng đãng, từ sâu trong xương tủy đã ẩn chứa nét dâm mỹ khiến người ta mê đắm.
Tuy không phải lời lẽ tốt đẹp gì, nhưng cũng không hề nói oan cho anh.
“Kỳ Lãng, cậu lại không trả lời tin nhắn!”
Bàn tay thon dài với lớp da màu trắng lạnh của Kỳ Lãng móc điện thoại ra xem thử, thì ra là cô nhắn tin hỏi anh chuyện đi hẹn hò.
Chàng trai đong đưa xích đu, thản nhiên nói: “Chia tay rồi.”
Bạch Hòa nhìn về phía anh bằng vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao vậy?”
“Muốn chia tay từ lâu rồi.” Kỳ Lãng gãi sống mũi hơi ngứa vì bị gió nhẹ thổi qua, nói với giọng cực kỳ thờ ơ: “Cậu ta hỏi tớ thi vào đâu, tớ bảo thi vào Thanh Hoa, cậu ta nói vậy cậu ta cũng thi vào Thanh Hoa, tớ lại bảo thi vào Đại học Hồng Kông, cậu ta lại nói vậy cậu ta cũng thi vào Đại học Hồng Kông.”
“Ừ?”
“Tự nhiên cảm thấy người này rất nhàm chán, không biết suy nghĩ.”
“...”
“Kỳ Lãng, cậu bị điên à?”
Người ta chỉ muốn học cùng trường đại học với anh thôi mà.
Nếu vì chuyện này mà bạn trai chia tay với Bạch Hòa, vậy thì đúng là cô cũng không biết phải đi đâu để trút cơn tức này!
Kỳ Lãng ngó lơ ánh mắt khinh bỉ của Bạch Hòa, lấy một viên socola nấm cục ở trong túi, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cô: “Ngon lắm đấy, ăn thử đi.”
Vị ngọt kèm theo hương thơm nồng nàn lập tức tan chảy trên đầu lưỡi, cô ngạc nhiên nói: “Ngon thật đấy, còn không?”
“Hết rồi, vừa nãy đang đi thì có một cô gái lạ mặt cho kẹo, chỉ có hai viên thôi, cậu thích thì tớ xin thêm cho cậu, có kết bạn WeChat rồi.”
“...”
“Khỏi cần!”
Anh rất thích nhìn dáng vẻ sốt sắng đỏ cả mắt của cô, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Bị tên này nhìn chằm chằm như thế, Bạch Hòa cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô cúi đầu, cậy lớp da chết ở khóe móng tay.
Anh chạm vào những giọt mồ hôi toát ra trên trán cô: “Tiểu Bách Hợp, ngồi ở bên ngoài một mình như thế này, có nóng không?”
Sự đụng chạm đầy bất ngờ khiến trái tim cô run lên, vô thức nghiêng đầu tránh đi: “Nóng, nhưng tớ không muốn vào trong.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất