Chương 37: Kiềm Chế 4
Tần Thâm vậy mà lại làm chuyện phạm pháp. Mặc dù trong cốt truyện không hề đề cập đến việc Tần Thâm có liên quan đến trận hỏa hoạn đó, nhưng...
Có rất nhiều manh mối ám chỉ điều đó!
Cái này... đã qua kiểm duyệt chưa vậy? Người đứng sau trò chơi này cũng trâu bò thật đấy!
Bạch Hòa mang tâm lý trò chơi này có thể bị cấm bất cứ lúc nào nên chơi thêm được một chút thì cứ chơi.
Bạch Hòa cứ chơi trong vô thức, hai mươi tấm thẻ cấp S đã mở hết từ lúc nào không hay. Ở tấm thẻ cấp S cuối cùng, rốt cuộc Tần Thâm cũng không kìm nén được tình yêu dâng trào trong lòng mình nữa nên đã chấp nhận nữ chính, cuối cùng hai người đã ở bên nhau.
Đêm đó, nữ chính và Tần Thâm hôn nhau không rời trên giường, ngay khi tay nữ chính từ từ trượt xuống, định tiến thêm một bước nữa thì Tần Thâm nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ dùng lực áp chế hai tay cô lên trên đỉnh đầu.
Sau đó, anh từ từ lấy một món đồ chơi từ trong tủ đầu giường ra...
Cốt truyện kết thúc.
Bạch Hòa ngồi bật dậy, bị cốt truyện mang quy mô cỡ này làm choáng váng đến mức hồn phách muốn bay ra ngoài.
Mặc dù, mặc dù nền tảng trò chơi này thật sự hấp dẫn khá đông người nhưng như vậy cũng...
Thôi được rồi, tháng trước Bạch Hòa đã mười tám tuổi, đã là người trưởng thành rồi, chơi một số trò chơi có những tình tiết quy mô như vậy cũng không sao.
A a a, tiếp theo sẽ như thế nào đây, muốn xem quá! Thực sự muốn biết quá!
Bạch Hòa lăn qua lăn lại trên giường, đổi hình nền trò chơi của mình từ Lương Tiêu thành Tần Thâm, sau đó dùng ảnh chụp màn hình Tần Thâm làm hình nền điện thoại của mình.
Tần Thâm hiện là chồng mới của cô!
Bạch Hòa dùng toàn bộ số kim cương đã tích góp bấy lâu đến bệ rút bài để rút thẻ cốt truyện mới.
Ai ngờ không có thẻ bài nào thuộc về Tần Thâm.
Bực thật đấy!
Có nên nạp tiền để mua không?
Cô nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn ba tệ năm đồng tám đáng thương.
Thôi quên đi, bình tĩnh lại nào.
Bạch Hòa bỏ điện thoại di động xuống, quyết định không nghĩ đến Tần Thâm nữa. Cô không thể để chỉ số IQ của mình bị trò chơi chết tiệt này làm tổn hại được.
Bình tĩnh chưa được năm phút đồng hồ, Bạch Hòa lại mở hai mươi tấm thẻ cấp S của Tần Thâm ra xem lại một lần nữa.
Thật sự không thể cưỡng lại một người đàn ông số phận thê thảm mà tình sâu như thế này được.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, Bạch Hòa ngồi dậy thì thấy Ngôn Dịch đang đứng ngoài cửa nhìn mình bằng ánh mắt bất lực: "Nếu cậu còn như vậy nữa thì tớ thu điện thoại của cậu đấy."
"Xin lỗi, tớ làm ồn đến cậu đúng không?"
"Tớ vào được không?"
"Cậu vào đi."
Ngôn Dịch thong dong đi vào rồi vươn tay về phía Bạch Hòa: "Đưa điện thoại cho tớ."
Bạch Hòa giấu điện thoại xuống dưới chăn: "Giờ tớ xin mời cậu ra ngoài cho, như này không hay lắm, mời ra ngoài."
Ngôn Dịch vẫn nghiêm túc nhìn cô.
Bạch Hòa ôm gối đầy nũng nịu: "Đừng mà, không có điện thoại tớ thấy không an toàn."
"Giờ là hai giờ rồi mà vẫn còn chơi game, cậu định chơi cả đêm đấy à?"
"Giờ tớ ngủ, không chơi nữa, thật đấy."
Ngôn Dịch nghiêm túc vươn tay về phía Bạch Hòa, mặc dù cô không quá tình nguyện nhưng vẫn vừa làu bàu vừa đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.
Anh gõ điện thoại vào đầu cô: "Nếu không muốn tớ tịch thu điện thoại của cậu mỗi tối thì đừng trốn trong chăn nghịch điện thoại cả đêm như thế này nữa."
"Ra ngoài mau.", Bạch Hòa dùng gối che đầu, chân liên tục đá vào chân Ngôn Dịch, "Nhanh trước khi tớ hối hận."
Ngôn Dịch xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao thẳng như cây bạch dương của cậu thiếu niên, đột nhiên Bạch Hòa cảm thấy Ngôn Dịch và Tần Thâm có điểm giống nhau, đều là...
Đều là kiểu người có tính cách thích kiểm soát, tàn nhẫn và không nói nhiều.
Ở trước mặt Ngôn Dịch, cô mới là người phải ngoan ngoãn vâng lời.
Có rất nhiều manh mối ám chỉ điều đó!
Cái này... đã qua kiểm duyệt chưa vậy? Người đứng sau trò chơi này cũng trâu bò thật đấy!
Bạch Hòa mang tâm lý trò chơi này có thể bị cấm bất cứ lúc nào nên chơi thêm được một chút thì cứ chơi.
Bạch Hòa cứ chơi trong vô thức, hai mươi tấm thẻ cấp S đã mở hết từ lúc nào không hay. Ở tấm thẻ cấp S cuối cùng, rốt cuộc Tần Thâm cũng không kìm nén được tình yêu dâng trào trong lòng mình nữa nên đã chấp nhận nữ chính, cuối cùng hai người đã ở bên nhau.
Đêm đó, nữ chính và Tần Thâm hôn nhau không rời trên giường, ngay khi tay nữ chính từ từ trượt xuống, định tiến thêm một bước nữa thì Tần Thâm nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ dùng lực áp chế hai tay cô lên trên đỉnh đầu.
Sau đó, anh từ từ lấy một món đồ chơi từ trong tủ đầu giường ra...
Cốt truyện kết thúc.
Bạch Hòa ngồi bật dậy, bị cốt truyện mang quy mô cỡ này làm choáng váng đến mức hồn phách muốn bay ra ngoài.
Mặc dù, mặc dù nền tảng trò chơi này thật sự hấp dẫn khá đông người nhưng như vậy cũng...
Thôi được rồi, tháng trước Bạch Hòa đã mười tám tuổi, đã là người trưởng thành rồi, chơi một số trò chơi có những tình tiết quy mô như vậy cũng không sao.
A a a, tiếp theo sẽ như thế nào đây, muốn xem quá! Thực sự muốn biết quá!
Bạch Hòa lăn qua lăn lại trên giường, đổi hình nền trò chơi của mình từ Lương Tiêu thành Tần Thâm, sau đó dùng ảnh chụp màn hình Tần Thâm làm hình nền điện thoại của mình.
Tần Thâm hiện là chồng mới của cô!
Bạch Hòa dùng toàn bộ số kim cương đã tích góp bấy lâu đến bệ rút bài để rút thẻ cốt truyện mới.
Ai ngờ không có thẻ bài nào thuộc về Tần Thâm.
Bực thật đấy!
Có nên nạp tiền để mua không?
Cô nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, chỉ còn ba tệ năm đồng tám đáng thương.
Thôi quên đi, bình tĩnh lại nào.
Bạch Hòa bỏ điện thoại di động xuống, quyết định không nghĩ đến Tần Thâm nữa. Cô không thể để chỉ số IQ của mình bị trò chơi chết tiệt này làm tổn hại được.
Bình tĩnh chưa được năm phút đồng hồ, Bạch Hòa lại mở hai mươi tấm thẻ cấp S của Tần Thâm ra xem lại một lần nữa.
Thật sự không thể cưỡng lại một người đàn ông số phận thê thảm mà tình sâu như thế này được.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, Bạch Hòa ngồi dậy thì thấy Ngôn Dịch đang đứng ngoài cửa nhìn mình bằng ánh mắt bất lực: "Nếu cậu còn như vậy nữa thì tớ thu điện thoại của cậu đấy."
"Xin lỗi, tớ làm ồn đến cậu đúng không?"
"Tớ vào được không?"
"Cậu vào đi."
Ngôn Dịch thong dong đi vào rồi vươn tay về phía Bạch Hòa: "Đưa điện thoại cho tớ."
Bạch Hòa giấu điện thoại xuống dưới chăn: "Giờ tớ xin mời cậu ra ngoài cho, như này không hay lắm, mời ra ngoài."
Ngôn Dịch vẫn nghiêm túc nhìn cô.
Bạch Hòa ôm gối đầy nũng nịu: "Đừng mà, không có điện thoại tớ thấy không an toàn."
"Giờ là hai giờ rồi mà vẫn còn chơi game, cậu định chơi cả đêm đấy à?"
"Giờ tớ ngủ, không chơi nữa, thật đấy."
Ngôn Dịch nghiêm túc vươn tay về phía Bạch Hòa, mặc dù cô không quá tình nguyện nhưng vẫn vừa làu bàu vừa đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.
Anh gõ điện thoại vào đầu cô: "Nếu không muốn tớ tịch thu điện thoại của cậu mỗi tối thì đừng trốn trong chăn nghịch điện thoại cả đêm như thế này nữa."
"Ra ngoài mau.", Bạch Hòa dùng gối che đầu, chân liên tục đá vào chân Ngôn Dịch, "Nhanh trước khi tớ hối hận."
Ngôn Dịch xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cao thẳng như cây bạch dương của cậu thiếu niên, đột nhiên Bạch Hòa cảm thấy Ngôn Dịch và Tần Thâm có điểm giống nhau, đều là...
Đều là kiểu người có tính cách thích kiểm soát, tàn nhẫn và không nói nhiều.
Ở trước mặt Ngôn Dịch, cô mới là người phải ngoan ngoãn vâng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất