Chương 38: Triển Lãm Truyện Tranh Kỳ Lãng Cosplay Lương Tiêu 1
Sáng sớm, Ngôn Dịch chuẩn bị xong bữa sáng thì vào phòng gọi Bạch Hòa dậy.
Bạch Hòa nằm trên giường, tóc rối bù, lấy gối che đầu lại: "Nghỉ hè rồi mà A Nhất, nghỉ hè rồi thì cứ ngủ đến khi nào tỉnh thì dậy chứ."
Ngôn Dịch lấy gối của cô ra: "Hôm nay có triển lãm truyện tranh, ăn sáng xong rồi đi."
"Không có hứng thú, tớ không theo dõi anime mà.", Bạch Hòa trở mình rồi quấn chăn lên người.
"Kỳ Lãng hẹn rồi."
Trong chăn, Bạch Hòa lập tức mở trừng mắt.
Mười phút sau cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, Ngôn Dịch đeo một chiếc tạp dề hoa nhỏ, lấy khoai lang nướng, trứng và sữa ra khỏi cặp lồng giữ nhiệt rồi bưng lên bàn.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng có phần cũ kỹ, dáng người cao ráo mạnh mẽ được gói trong chiếc tạp dề hoa nhỏ, toát ra vẻ dịu dàng mềm mại lúc ở nhà như thường ngày.
Bạch Hòa nheo mắt lại, cơn buồn ngủ vẫn đeo bám khiến cô chưa tỉnh táo hoàn toàn: "Trong nhà có một A Nhất nên kỳ nghỉ cũng không thể ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi."
Trong câu nói hình như có vẻ oán giận.
Ngôn Dịch cười cười: "Dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cậu mà cậu còn trách tớ à?"
"Trách chứ, tớ mới không thèm ăn sáng."
"Không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đấy."
"Khi nào đau rồi nói tiếp."
Dù nói vậy nhưng Bạch Hòa cũng đã quen với việc Ngôn Dịch sắp xếp cuộc sống sinh hoạt cho mình.
Ngôn Dịch đặt miếng bánh khảo cuối cùng lên bàn rồi ngồi xuống chuyên tâm ăn sáng.
Bạch Hòa tựa cái đầu nhỏ vào bờ vai rộng lớn của anh rồi nhắm mắt lại: "Buồn ngủ buồn ngủ buồn ngủ..."
Những đầu ngón tay thon dài của Ngôn Dịch bóc vỏ khoai lang, thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Bạch Hòa: "Há miệng nào."
Cô bé cắn một miếng rất nhỏ rồi nhắm mắt nhai nhai: "Ưm... nóng."
Ngôn Dịch tiếp tục thổi cho bớt nóng, tự nếm thử nhiệt độ rồi mới đưa cho cô ăn.
"Nước."
Ngôn Dịch lại đưa ống hút sữa đến bên miệng Bạch Hòa.
Cô uể oải dựa vào vai anh, vừa nhắm mắt vừa ăn như thể muốn đi ngủ tiếp.
Mẹ Đường Hân mơ màng rời khỏi giường đi uống nước, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà bếp thì không khỏi bật cười: "Ngôn Dịch à, cháu chiều chị quá rồi đó, ăn cái gì cũng phải đưa đến tận miệng. Cháu chiều chuộng chị như thế này, nhỡ sau này chị không rời khỏi cháu được thì phải làm sao bây giờ?"
Cô ấy sẽ không thể rời khỏi cháu.
Ngôn Dịch thầm nghĩ trong lòng.
"Cô có muốn ăn sáng không ạ?", Ngôn Dịch ra chiều hiểu chuyện.
"Sáu giờ cô mới ngủ nên giờ cô ngủ thêm một lát, hai đứa cứ ăn đi."
"Vâng ạ."
Đường Hân trở về phòng, Ngôn Dịch nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào lòng mình.
Lông mi của cô mỏng và rậm như một chiếc quạt nhỏ che lấy mí mắt bên dưới, làn da trắng nõn có cảm giác như miếng bánh mochi ngâm trong nước.
Thành thực mà nói thì nhan sắc của cô không phải là kiểu khiến người khác liếc mắt là phải ngoái nhìn, cô là một bông hoa dại nở rộ ở một nơi xa xôi vô cùng lạnh lẽo, hiếm có, quý giá, ít có người biết, ít có người gặp.
Sau khi ăn vài miếng, cuối cùng thì Bạch Hòa cũng dần lấy lại được khả năng tự hoạt động. Cô vừa nhai bánh khảo vừa kể cho Ngôn Dịch nghe về cốt truyện tình yêu nồng nàn giữa Tần Thâm và nữ chính trong trò chơi “Rung Động Sớm Mai”. Lúc kể đến tình tiết khiến người ta ngại ngùng đến mức rung bần bật đó, Bạch Hòa còn cố ý hạ thấp giọng sợ bố mẹ nghe thấy dù họ vẫn đang ngủ.
Ngôn Dịch lắng nghe một cách vô cảm.
Bạch Hòa nằm trên giường, tóc rối bù, lấy gối che đầu lại: "Nghỉ hè rồi mà A Nhất, nghỉ hè rồi thì cứ ngủ đến khi nào tỉnh thì dậy chứ."
Ngôn Dịch lấy gối của cô ra: "Hôm nay có triển lãm truyện tranh, ăn sáng xong rồi đi."
"Không có hứng thú, tớ không theo dõi anime mà.", Bạch Hòa trở mình rồi quấn chăn lên người.
"Kỳ Lãng hẹn rồi."
Trong chăn, Bạch Hòa lập tức mở trừng mắt.
Mười phút sau cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, Ngôn Dịch đeo một chiếc tạp dề hoa nhỏ, lấy khoai lang nướng, trứng và sữa ra khỏi cặp lồng giữ nhiệt rồi bưng lên bàn.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng có phần cũ kỹ, dáng người cao ráo mạnh mẽ được gói trong chiếc tạp dề hoa nhỏ, toát ra vẻ dịu dàng mềm mại lúc ở nhà như thường ngày.
Bạch Hòa nheo mắt lại, cơn buồn ngủ vẫn đeo bám khiến cô chưa tỉnh táo hoàn toàn: "Trong nhà có một A Nhất nên kỳ nghỉ cũng không thể ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi."
Trong câu nói hình như có vẻ oán giận.
Ngôn Dịch cười cười: "Dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cậu mà cậu còn trách tớ à?"
"Trách chứ, tớ mới không thèm ăn sáng."
"Không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đấy."
"Khi nào đau rồi nói tiếp."
Dù nói vậy nhưng Bạch Hòa cũng đã quen với việc Ngôn Dịch sắp xếp cuộc sống sinh hoạt cho mình.
Ngôn Dịch đặt miếng bánh khảo cuối cùng lên bàn rồi ngồi xuống chuyên tâm ăn sáng.
Bạch Hòa tựa cái đầu nhỏ vào bờ vai rộng lớn của anh rồi nhắm mắt lại: "Buồn ngủ buồn ngủ buồn ngủ..."
Những đầu ngón tay thon dài của Ngôn Dịch bóc vỏ khoai lang, thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Bạch Hòa: "Há miệng nào."
Cô bé cắn một miếng rất nhỏ rồi nhắm mắt nhai nhai: "Ưm... nóng."
Ngôn Dịch tiếp tục thổi cho bớt nóng, tự nếm thử nhiệt độ rồi mới đưa cho cô ăn.
"Nước."
Ngôn Dịch lại đưa ống hút sữa đến bên miệng Bạch Hòa.
Cô uể oải dựa vào vai anh, vừa nhắm mắt vừa ăn như thể muốn đi ngủ tiếp.
Mẹ Đường Hân mơ màng rời khỏi giường đi uống nước, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà bếp thì không khỏi bật cười: "Ngôn Dịch à, cháu chiều chị quá rồi đó, ăn cái gì cũng phải đưa đến tận miệng. Cháu chiều chuộng chị như thế này, nhỡ sau này chị không rời khỏi cháu được thì phải làm sao bây giờ?"
Cô ấy sẽ không thể rời khỏi cháu.
Ngôn Dịch thầm nghĩ trong lòng.
"Cô có muốn ăn sáng không ạ?", Ngôn Dịch ra chiều hiểu chuyện.
"Sáu giờ cô mới ngủ nên giờ cô ngủ thêm một lát, hai đứa cứ ăn đi."
"Vâng ạ."
Đường Hân trở về phòng, Ngôn Dịch nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào lòng mình.
Lông mi của cô mỏng và rậm như một chiếc quạt nhỏ che lấy mí mắt bên dưới, làn da trắng nõn có cảm giác như miếng bánh mochi ngâm trong nước.
Thành thực mà nói thì nhan sắc của cô không phải là kiểu khiến người khác liếc mắt là phải ngoái nhìn, cô là một bông hoa dại nở rộ ở một nơi xa xôi vô cùng lạnh lẽo, hiếm có, quý giá, ít có người biết, ít có người gặp.
Sau khi ăn vài miếng, cuối cùng thì Bạch Hòa cũng dần lấy lại được khả năng tự hoạt động. Cô vừa nhai bánh khảo vừa kể cho Ngôn Dịch nghe về cốt truyện tình yêu nồng nàn giữa Tần Thâm và nữ chính trong trò chơi “Rung Động Sớm Mai”. Lúc kể đến tình tiết khiến người ta ngại ngùng đến mức rung bần bật đó, Bạch Hòa còn cố ý hạ thấp giọng sợ bố mẹ nghe thấy dù họ vẫn đang ngủ.
Ngôn Dịch lắng nghe một cách vô cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất