Chương 49: Kính Trà 1
Đám coser đó gọi một đám người đến, nhìn qua thì có vẻ là hạng người không dễ dây vào, thấy Kỳ Lãng và Ngôn Dịch hai người đánh cả một đám người như thế sao Bạch Hòa có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Từ nhỏ ba người đã là bộ ba tam giác sắt, đánh nhau cũng phải cùng nhau đánh, Bạch Hòa không thể đứng ngoài cuộc nhìn hai cậu bạn của mình chiến đấu anh dũng mãnh liệt như thế được.
Bạch Hòa tìm trong túi của Ngôn Dịch một lúc rồi lôi ra một cái bình giữ nhiệt, lấy đó làm vũ khí rồi lao vào trận hỗn chiến, hung hăng đập vào lưng tên côn đồ đang có ý định đánh lén Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng thấy Bạch Hòa dám xông vào thì vô thức kéo cô vào lòng mình, dùng lưng ngăn lại cú đấm của những kẻ xung quanh.
Bạch Hòa được anh bảo vệ trong lòng, hơi thở tràn ngập mùi chanh thoang thoảng trên cơ thể anh.
Kỳ Lãng ôm cô rất chặt như thể từng thớ cơ bắp trên người anh đều đang căng ra. Thậm chí Bạch Hòa còn cảm nhận được nguồn lực khi người khác đánh mạnh vào lưng anh.
Thấy Kỳ Lãng chịu đòn sao Bạch Hòa có thể chịu được, cô liều mạng thoát ra khỏi vòng tay của anh với ý định giúp đỡ.
"Tiểu tổ tông.", Kỳ Lãng lại ôm cô vào lòng, "Mấy chuyện đánh đấm này tốt nhất là cậu chạy ra một chút, xông vào đây làm gì vậy hả?"
"Tớ không thể thấy chết mà không cứu!"
"Cậu chạy ra đi, hai chúng tớ sẽ ra sau."
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa cũng gia nhập trận hỗn chiến thì không nói một lời mà đứng chắn trước mặt hai người, từng đấm hạ gục những kẻ xung quanh.
Cuối cùng, nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ đi qua hội trường triển lãm, thấy đám đông đang xảy ra ẩu đả thì đi đến hét to để dừng cuộc ẩu đả lại.
...
Nửa tiếng sau, Kỳ Lãng, Ngôn Dịch và Bạch Hòa cùng ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong đồn cảnh sát.
Ngôn Dịch ngồi giữa, Kỳ Lãng và Bạch Hòa ngồi hai bên trái phải của Ngôn Dịch, trên người cả ba ít nhiều gì cũng có vết thương. Đường Hân và một anh cảnh sát đi làm thủ tục bảo lãnh, lúc đi ngang qua hành lang, Đường Hân nhìn cả ba bằng ánh mắt cảnh cáo.
Bạch Hòa sợ đến mức trốn sau lưng Ngôn Dịch, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Đây là lần đầu tiên mẹ phải đến đồn cảnh sát để bảo lãnh người về, tối nay về nhà chắc chắn sẽ được ăn món "thịt heo xào măng".
Ngôn Dịch nâng khuôn mặt của cô gái nhỏ lên cẩn thận kiểm tra, nhìn đông nhìn tây sờ trái sờ phải rồi lo lắng hỏi: "Có sao không? Có bị va chạm vào đâu không?"
Kỳ Lãng thấy Ngôn Dịch kéo Bạch Hòa rồi nhìn khắp xung quanh, nhìn mặt nhìn người... Dù hành động đó xuất phát từ sự lo lắng nhưng vẫn khiến người ta không chịu nổi, vậy là anh vươn tay đẩy Ngôn Dịch ra rồi ngồi vào giữa hai người: "Được rồi, cậu ấy không bị thương đâu, ông đây mới bị thương nhiều này, cậu có muốn nhìn không, vào nhà vệ sinh tôi cởi cho cậu nhìn?"
Ngôn Dịch lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, cảm ơn."
"Ai mà chẳng biết là cậu chỉ có hứng thú với chị gái mình thôi.", Kỳ Lãng châm chọc.
Ngôn Dịch thấy Kỳ Lãng nói mấy lời nhập nhằng mờ ám thì nhìn Kỳ Lãng bằng ánh mắt cảnh cáo nhưng Kỳ Lãng không tiếp chiêu mà trợn mắt nhìn trần nhà.
Từ nhỏ ba người đã là bộ ba tam giác sắt, đánh nhau cũng phải cùng nhau đánh, Bạch Hòa không thể đứng ngoài cuộc nhìn hai cậu bạn của mình chiến đấu anh dũng mãnh liệt như thế được.
Bạch Hòa tìm trong túi của Ngôn Dịch một lúc rồi lôi ra một cái bình giữ nhiệt, lấy đó làm vũ khí rồi lao vào trận hỗn chiến, hung hăng đập vào lưng tên côn đồ đang có ý định đánh lén Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng thấy Bạch Hòa dám xông vào thì vô thức kéo cô vào lòng mình, dùng lưng ngăn lại cú đấm của những kẻ xung quanh.
Bạch Hòa được anh bảo vệ trong lòng, hơi thở tràn ngập mùi chanh thoang thoảng trên cơ thể anh.
Kỳ Lãng ôm cô rất chặt như thể từng thớ cơ bắp trên người anh đều đang căng ra. Thậm chí Bạch Hòa còn cảm nhận được nguồn lực khi người khác đánh mạnh vào lưng anh.
Thấy Kỳ Lãng chịu đòn sao Bạch Hòa có thể chịu được, cô liều mạng thoát ra khỏi vòng tay của anh với ý định giúp đỡ.
"Tiểu tổ tông.", Kỳ Lãng lại ôm cô vào lòng, "Mấy chuyện đánh đấm này tốt nhất là cậu chạy ra một chút, xông vào đây làm gì vậy hả?"
"Tớ không thể thấy chết mà không cứu!"
"Cậu chạy ra đi, hai chúng tớ sẽ ra sau."
Ngôn Dịch thấy Bạch Hòa cũng gia nhập trận hỗn chiến thì không nói một lời mà đứng chắn trước mặt hai người, từng đấm hạ gục những kẻ xung quanh.
Cuối cùng, nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ đi qua hội trường triển lãm, thấy đám đông đang xảy ra ẩu đả thì đi đến hét to để dừng cuộc ẩu đả lại.
...
Nửa tiếng sau, Kỳ Lãng, Ngôn Dịch và Bạch Hòa cùng ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong đồn cảnh sát.
Ngôn Dịch ngồi giữa, Kỳ Lãng và Bạch Hòa ngồi hai bên trái phải của Ngôn Dịch, trên người cả ba ít nhiều gì cũng có vết thương. Đường Hân và một anh cảnh sát đi làm thủ tục bảo lãnh, lúc đi ngang qua hành lang, Đường Hân nhìn cả ba bằng ánh mắt cảnh cáo.
Bạch Hòa sợ đến mức trốn sau lưng Ngôn Dịch, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Đây là lần đầu tiên mẹ phải đến đồn cảnh sát để bảo lãnh người về, tối nay về nhà chắc chắn sẽ được ăn món "thịt heo xào măng".
Ngôn Dịch nâng khuôn mặt của cô gái nhỏ lên cẩn thận kiểm tra, nhìn đông nhìn tây sờ trái sờ phải rồi lo lắng hỏi: "Có sao không? Có bị va chạm vào đâu không?"
Kỳ Lãng thấy Ngôn Dịch kéo Bạch Hòa rồi nhìn khắp xung quanh, nhìn mặt nhìn người... Dù hành động đó xuất phát từ sự lo lắng nhưng vẫn khiến người ta không chịu nổi, vậy là anh vươn tay đẩy Ngôn Dịch ra rồi ngồi vào giữa hai người: "Được rồi, cậu ấy không bị thương đâu, ông đây mới bị thương nhiều này, cậu có muốn nhìn không, vào nhà vệ sinh tôi cởi cho cậu nhìn?"
Ngôn Dịch lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, cảm ơn."
"Ai mà chẳng biết là cậu chỉ có hứng thú với chị gái mình thôi.", Kỳ Lãng châm chọc.
Ngôn Dịch thấy Kỳ Lãng nói mấy lời nhập nhằng mờ ám thì nhìn Kỳ Lãng bằng ánh mắt cảnh cáo nhưng Kỳ Lãng không tiếp chiêu mà trợn mắt nhìn trần nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất