Chương 5: Đêm Tốt Nghiệp (5)
“Ờ, cậu nhắc tớ nhé.”
Kỳ Lãng: “Tớ hay quên, cậu cũng biết mà, việc của mình thì tự nhớ đi.”
“Tớ cũng hay quên mà.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào KTV, thấy Kỳ Lãng đã tới, cả đám con trai và con gái thi nhau vây lấy, mồm năm miệng mười hỏi anh về vụ thi cử: “Thần Kỳ, câu thứ hai bài nghe chọn đáp án nào? Câu đó là Andy nói hay là Tony nói?”
“Là Andy.”
“Yeah! Tớ đúng rồi!”
“Năm câu đầu bài đọc hiểu tớ đều chọn A, cảm giác cứ sai sai thế nào ấy. Thần Kỳ, cậu cho tớ chết luôn đi.”
Ông tướng này như một vị thần trong tất cả các môn học, câu trả lời của anh về cơ bản đều tương đương với đáp án tiêu chuẩn.
Mà trí nhớ của anh cũng hoàn toàn tỷ lệ thuận với IQ của anh, đối với tất cả câu hỏi mà các bạn đưa ra, anh đều nhớ được hết câu trả lời: “Năm câu đầu bài trắc nghiệm chọn ACAAB.”
“Oh no! Tớ sai hai câu rồi!”
Một bạn học khác vỗ vai anh ấy: “Tớ sai hết rồi, như vậy có an ủi được cậu không?”
“Bài điền vào chỗ trống thì sao? Thần Kỳ còn nhớ không?” Lại có một bạn học lấy một mảnh giấy nhỏ ở trong túi quần ra, đối chiếu đáp án bài điền vào chỗ trống với Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng là một thiên tài có IQ cực cao, tuy nộp bài trước và không hề ghi chép lại bất cứ đáp án nào, nhưng anh vẫn có thể đọc ra từng đáp án trong bài điền vào chỗ trống.
Đám bạn học nghe đáp án xong thì có người mừng rỡ reo hò, nhưng cũng có người nằm phịch xuống sofa kêu khóc thảm thiết...
Bạch Hòa chả muốn tự chuốc khổ vào thân, dù chỉ có một câu không khớp với đáp án của Kỳ Lãng, với cái tính thường xuyên giở chứng xung đột nội tâm của cô, e là trong thời gian đợi báo điểm thi, cô đừng hòng vui vẻ một giây nào.
Nhưng... Kỳ Lãng thật sự rất dễ tính.
Khi các bạn hỏi, anh sẽ trả lời từng câu một, đổi sang người khác hỏi lại một câu y như vậy thì anh vẫn sẽ trả lời, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Anh luôn khiêm tốn nhã nhặn, duy trì tình bạn nhạt như nước với mọi người xung quanh.
Duy chỉ khi ở cạnh Bạch Hòa thì anh mới thường hay lộ vẻ hư đốn mất nết, hệt như một tên quỷ đáng ghét.
Họ là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh không cần giả vờ khi đứng trước mặt cô.
Bạch Hòa đi tới quầy bấm bài, chọn bản rap của ca khúc [Phiêu Bạt Phương Bắc], muốn át đi tiếng đối chiếu đáp án của đám người ở đằng kia.
Sau khi hát xong, cô bưng cốc thủy tinh lên, uống một ngụm cho trơn họng, lớp trưởng Trần Đắc đi tới đứng cạnh cô: “Bạch Hòa, cậu ra ngoài một lát, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Phụt.” Bạch Hòa đang uống nước chanh, nghe Trần Đắc nói vậy thì suýt phun hết ra ngoài.
Sau khi Kỳ Lãng đến, cô luôn tập trung vào anh, suýt đã quên mất tối nay còn có một thử thách cực kỳ to lớn!
Chết rồi.
Môi trên và môi dưới của Trần Đắc đang run lên, bản thân anh ấy cũng cực kỳ hội hộp, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tha thiết rồi bước ra khỏi phòng bao.
Bạch Hòa khốn khổ đứng dậy.
Cô bạn thân không ngừng nháy mắt ra hiệu với cô, mấy chàng trai cũng bắt đầu ồ lên, hiển nhiên là ai cũng biết nội tình.
Kỳ Lãng nghe thấy đám con trai xung quanh thi nhau ồ lên, anh đặt ly rượu mà lớp phó học tập vừa đưa xuống, không hiểu chuyện gì nhìn qua đó.
Bạch Hòa đỏ mặt đi theo Trần Đắc ra ngoài.
Kỳ Lãng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lớp phó học tập: “Có chuyện gì vậy?”
“Lớp trưởng sắp thoát ế rồi.” Lớp phó học tập cười nói: “Hạ gục Bạch Hòa, lại chả đơn giản quá.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cả ba người đều không có kinh nghiệm trong chuyện nào đó.
Kỳ Lãng: “Tớ hay quên, cậu cũng biết mà, việc của mình thì tự nhớ đi.”
“Tớ cũng hay quên mà.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bước vào KTV, thấy Kỳ Lãng đã tới, cả đám con trai và con gái thi nhau vây lấy, mồm năm miệng mười hỏi anh về vụ thi cử: “Thần Kỳ, câu thứ hai bài nghe chọn đáp án nào? Câu đó là Andy nói hay là Tony nói?”
“Là Andy.”
“Yeah! Tớ đúng rồi!”
“Năm câu đầu bài đọc hiểu tớ đều chọn A, cảm giác cứ sai sai thế nào ấy. Thần Kỳ, cậu cho tớ chết luôn đi.”
Ông tướng này như một vị thần trong tất cả các môn học, câu trả lời của anh về cơ bản đều tương đương với đáp án tiêu chuẩn.
Mà trí nhớ của anh cũng hoàn toàn tỷ lệ thuận với IQ của anh, đối với tất cả câu hỏi mà các bạn đưa ra, anh đều nhớ được hết câu trả lời: “Năm câu đầu bài trắc nghiệm chọn ACAAB.”
“Oh no! Tớ sai hai câu rồi!”
Một bạn học khác vỗ vai anh ấy: “Tớ sai hết rồi, như vậy có an ủi được cậu không?”
“Bài điền vào chỗ trống thì sao? Thần Kỳ còn nhớ không?” Lại có một bạn học lấy một mảnh giấy nhỏ ở trong túi quần ra, đối chiếu đáp án bài điền vào chỗ trống với Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng là một thiên tài có IQ cực cao, tuy nộp bài trước và không hề ghi chép lại bất cứ đáp án nào, nhưng anh vẫn có thể đọc ra từng đáp án trong bài điền vào chỗ trống.
Đám bạn học nghe đáp án xong thì có người mừng rỡ reo hò, nhưng cũng có người nằm phịch xuống sofa kêu khóc thảm thiết...
Bạch Hòa chả muốn tự chuốc khổ vào thân, dù chỉ có một câu không khớp với đáp án của Kỳ Lãng, với cái tính thường xuyên giở chứng xung đột nội tâm của cô, e là trong thời gian đợi báo điểm thi, cô đừng hòng vui vẻ một giây nào.
Nhưng... Kỳ Lãng thật sự rất dễ tính.
Khi các bạn hỏi, anh sẽ trả lời từng câu một, đổi sang người khác hỏi lại một câu y như vậy thì anh vẫn sẽ trả lời, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Anh luôn khiêm tốn nhã nhặn, duy trì tình bạn nhạt như nước với mọi người xung quanh.
Duy chỉ khi ở cạnh Bạch Hòa thì anh mới thường hay lộ vẻ hư đốn mất nết, hệt như một tên quỷ đáng ghét.
Họ là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh không cần giả vờ khi đứng trước mặt cô.
Bạch Hòa đi tới quầy bấm bài, chọn bản rap của ca khúc [Phiêu Bạt Phương Bắc], muốn át đi tiếng đối chiếu đáp án của đám người ở đằng kia.
Sau khi hát xong, cô bưng cốc thủy tinh lên, uống một ngụm cho trơn họng, lớp trưởng Trần Đắc đi tới đứng cạnh cô: “Bạch Hòa, cậu ra ngoài một lát, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Phụt.” Bạch Hòa đang uống nước chanh, nghe Trần Đắc nói vậy thì suýt phun hết ra ngoài.
Sau khi Kỳ Lãng đến, cô luôn tập trung vào anh, suýt đã quên mất tối nay còn có một thử thách cực kỳ to lớn!
Chết rồi.
Môi trên và môi dưới của Trần Đắc đang run lên, bản thân anh ấy cũng cực kỳ hội hộp, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tha thiết rồi bước ra khỏi phòng bao.
Bạch Hòa khốn khổ đứng dậy.
Cô bạn thân không ngừng nháy mắt ra hiệu với cô, mấy chàng trai cũng bắt đầu ồ lên, hiển nhiên là ai cũng biết nội tình.
Kỳ Lãng nghe thấy đám con trai xung quanh thi nhau ồ lên, anh đặt ly rượu mà lớp phó học tập vừa đưa xuống, không hiểu chuyện gì nhìn qua đó.
Bạch Hòa đỏ mặt đi theo Trần Đắc ra ngoài.
Kỳ Lãng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lớp phó học tập: “Có chuyện gì vậy?”
“Lớp trưởng sắp thoát ế rồi.” Lớp phó học tập cười nói: “Hạ gục Bạch Hòa, lại chả đơn giản quá.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cả ba người đều không có kinh nghiệm trong chuyện nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất