Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 25: Tôi không muốn chết......
Tô Tử Dương đứng ngồi không yên mà xoa bụng, tốc độ xe tuy chậm, nhưng vẫn chạy về phía trước, cách bệnh viện cũng càng ngày càng gần, ánh mắt đảo nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, nghiêng người về phía Lăng Triển Dực thăm dò: "Lăng tiên sinh... Ờ, không phải, cái đó... Dực, chúng ta đi bệnh viện Bình An kiểm tra được không? Tôi vẫn luôn kiểm tra ở đó, đổi chỗ tôi không quen. Hơn nữa... Tôi là một người đàn ông mà mang thai... Loại chuyện này quá sức tưởng tượng, người biết quá nhiều, tôi sẽ rất khó xử... Chúng ta đi bệnh viện Bình An đi!"
Lăng Triển Dực từ kính chiếu hậu liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: "Không được."
"...... Tại sao?" Tô Tử Dương lạnh lùng trừng mắt.
Lăng Triển Dực cười đáp: "Tôi sợ cậu cấu kết với bác sĩ bên kia lừa tôi, cho nên phải đi gặp bác sĩ mà tôi tin tưởng." Anh dừng một chút, quyết định: "Vậy đi bệnh viện thành phố đi!"
Bệnh viện thành phố...
Tô Tử Dương kinh ngạc trừng mắt nhìn Lăng Triển Dực, thật sự phải đi bệnh viện thành phố... Thảm, thảm rồi, lầm này thật sự sẽ chết thẳng cẳng...
Ông trời ơi... Ông thật không có mắt...
Vốn dĩ tưởng một khóc hai nháo ba thắt cổ để ngăn cản Lăng Triển Dực đi bệnh viện thành phố, nhưng lúc Tô Tử Dương đang muốn nháo thì xe ngừng lại. Lăng Triển Dực tự mình tới mở cửa dìu cậu xuống xe, vẻ mặt tươi cười: "Tử Dương, chúng ta tới chỗ rồi, tôi đỡ cậu, cẩn thận dưới chân..."
"......" Tô Tử Dương không còn cách nào khác, đành phải gượng cười đối mặt, chỉ là tươi cười kia thoạt nhìn so với khóc chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Sau khi vào cổng lớn bệnh viện, nội tâm Tô Tử Dương liền mắt đầu nhỏ máu, trên đường đi nghĩ hết mọi cách thoát khỏi Lăng Triển Dực đều không có kết quả.
"Dực, em muốn đi WC, anh ở chỗ này đợi em một lát được không?" Tô Tử Dương cười đến mức phải gọi là rất ngọt ngào.
Lăng Triển Dực 'luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu' ân cần tiếp lời: "Tôi dẫn cậu đi, cơ thể cậu bất tiện. Vừa nãy tôi thấy có dì lao công lau nhà, trên sàn vẫn còn vệt nước, lỡ như cậu trượt chân ngã thì không tốt. Đi thôi, WC ở gần bên này."
Eo Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực ôm lấy, bả vai bên trái được Lăng Triển Dực đỡ, loại tư thế 'bảo hộ' này, cậu cho dù có mọc cánh cũng đéo bay được.
"... Thôi đi, dù sao lát nữa còn phải xét nghiệm nước tiểu, tôi nhịn chút nữa vậy!" Vẻ mặt tươi cười của Tô Tử Dương gần như cứng ngắc.
Trong lòng lại tiếp tục kêu rên ―― xong đời ―― chết chắc rồi
Lăng Triển Dực cảm giác được người bên cạnh khẩn trương đến mức cả người căng thẳng, ánh mắt đảo quanh, trên trán đổ mồ hôi, có chút khó hiểu: "Tử Dương, cậu đang sợ cái gì?"
"Tôi... Tôi sợ chết..." Tô Tử Dương không dám đi tiếp, một tay lôi kéo tay vịn ghế dựa hành lang, một bên cầu xin: "Dực, tôi cầu xin anh, đừng bắt tôi đem cái thai phá bỏ được không? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần tiền của anh, tôi tự mình nuôi dưỡng đứa bé được không? Cầu anh buông tha cho tôi vói đứa nhỏ? Tôi không muốn chết... Tôi thật sự không muốn chết..."
Lăng Triển Dực nghe được đầu đầy hắc tuyến, nghe xong câu cuối cùng cả mặt đều đen xì, hắn như thế nào nghe được, trong mắt vật nhỏ này anh là một tên khốn nạn không chịu trách nhiệm vậy? Anh có nói sẽ không chịu trách nhiệm à? Anh có nói sẽ bắt cậu phá bỏ cái thai sao? Anh căn bản là cái gì cũng chưa nói được không? A, cũng không đúng, anh có nói là nếu đứa bé là của anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tại sao vật nhỏ này lại nghĩ anh khốn nạn như vậy?
"Tôi có nói qua là muốn bắt cậu đem cái thai phá bỏ sao?" Lăng Triển Dực nhíu chặt chân mày, kiên nhẫn ăn nói khép nép giải thích: "Tôi chưa từng nói sẽ không chịu trách nhiệm, cũng chưa từng nói bắt cậu phá bỏ cái thai. Tôi là muốn giúp cậu kiểm tra một chút, sau đó đón cậu về nhà, chúng ta kết hôn càng tốt, chờ đứa nhỏ chào đời rồi kết hôn cũng thế, tóm lại sẽ không để cậu ủy khuất, cậu đừng sợ được không? Bình tĩnh... Thả lỏng... Cẩn thận động thai khí... Ngoan... Đừng sợ... Nha..."
Cuối cùng, Lăng Triển Dực chỉ suýt chút nữa quỳ xuống thề thốt cầu xin, giọng điệu kia mềm nhẹ có thể so với lông chim, thái độ thành khẩn như đối với giáo viên mẫu giáo. Tô Tử Dương ôm bụng nghi hoặc nhìn anh một lát mới cẩn thận hỏi một câu: "Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật! Tôi không có gì tự nhiên gạt cậu làm chi!" Lăng Triển Dực tươi cười rạng rỡ, vật nhỏ này cuối cung cũng tin tưởng lời anh nói.
Kết quả ngay sau đó, Tô Tử Dương lắc đầu, chắn chắn ném ra một câu, làm cho Lăng Triển Dực bi thương, trái tim vỡ thành từng mảnh.
Tô tiểu tổ tông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà khinh thường nói: "Tôi ―― không ―― tin!"
..........
Lăng Triển Dực từ kính chiếu hậu liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: "Không được."
"...... Tại sao?" Tô Tử Dương lạnh lùng trừng mắt.
Lăng Triển Dực cười đáp: "Tôi sợ cậu cấu kết với bác sĩ bên kia lừa tôi, cho nên phải đi gặp bác sĩ mà tôi tin tưởng." Anh dừng một chút, quyết định: "Vậy đi bệnh viện thành phố đi!"
Bệnh viện thành phố...
Tô Tử Dương kinh ngạc trừng mắt nhìn Lăng Triển Dực, thật sự phải đi bệnh viện thành phố... Thảm, thảm rồi, lầm này thật sự sẽ chết thẳng cẳng...
Ông trời ơi... Ông thật không có mắt...
Vốn dĩ tưởng một khóc hai nháo ba thắt cổ để ngăn cản Lăng Triển Dực đi bệnh viện thành phố, nhưng lúc Tô Tử Dương đang muốn nháo thì xe ngừng lại. Lăng Triển Dực tự mình tới mở cửa dìu cậu xuống xe, vẻ mặt tươi cười: "Tử Dương, chúng ta tới chỗ rồi, tôi đỡ cậu, cẩn thận dưới chân..."
"......" Tô Tử Dương không còn cách nào khác, đành phải gượng cười đối mặt, chỉ là tươi cười kia thoạt nhìn so với khóc chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Sau khi vào cổng lớn bệnh viện, nội tâm Tô Tử Dương liền mắt đầu nhỏ máu, trên đường đi nghĩ hết mọi cách thoát khỏi Lăng Triển Dực đều không có kết quả.
"Dực, em muốn đi WC, anh ở chỗ này đợi em một lát được không?" Tô Tử Dương cười đến mức phải gọi là rất ngọt ngào.
Lăng Triển Dực 'luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu' ân cần tiếp lời: "Tôi dẫn cậu đi, cơ thể cậu bất tiện. Vừa nãy tôi thấy có dì lao công lau nhà, trên sàn vẫn còn vệt nước, lỡ như cậu trượt chân ngã thì không tốt. Đi thôi, WC ở gần bên này."
Eo Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực ôm lấy, bả vai bên trái được Lăng Triển Dực đỡ, loại tư thế 'bảo hộ' này, cậu cho dù có mọc cánh cũng đéo bay được.
"... Thôi đi, dù sao lát nữa còn phải xét nghiệm nước tiểu, tôi nhịn chút nữa vậy!" Vẻ mặt tươi cười của Tô Tử Dương gần như cứng ngắc.
Trong lòng lại tiếp tục kêu rên ―― xong đời ―― chết chắc rồi
Lăng Triển Dực cảm giác được người bên cạnh khẩn trương đến mức cả người căng thẳng, ánh mắt đảo quanh, trên trán đổ mồ hôi, có chút khó hiểu: "Tử Dương, cậu đang sợ cái gì?"
"Tôi... Tôi sợ chết..." Tô Tử Dương không dám đi tiếp, một tay lôi kéo tay vịn ghế dựa hành lang, một bên cầu xin: "Dực, tôi cầu xin anh, đừng bắt tôi đem cái thai phá bỏ được không? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần tiền của anh, tôi tự mình nuôi dưỡng đứa bé được không? Cầu anh buông tha cho tôi vói đứa nhỏ? Tôi không muốn chết... Tôi thật sự không muốn chết..."
Lăng Triển Dực nghe được đầu đầy hắc tuyến, nghe xong câu cuối cùng cả mặt đều đen xì, hắn như thế nào nghe được, trong mắt vật nhỏ này anh là một tên khốn nạn không chịu trách nhiệm vậy? Anh có nói sẽ không chịu trách nhiệm à? Anh có nói sẽ bắt cậu phá bỏ cái thai sao? Anh căn bản là cái gì cũng chưa nói được không? A, cũng không đúng, anh có nói là nếu đứa bé là của anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tại sao vật nhỏ này lại nghĩ anh khốn nạn như vậy?
"Tôi có nói qua là muốn bắt cậu đem cái thai phá bỏ sao?" Lăng Triển Dực nhíu chặt chân mày, kiên nhẫn ăn nói khép nép giải thích: "Tôi chưa từng nói sẽ không chịu trách nhiệm, cũng chưa từng nói bắt cậu phá bỏ cái thai. Tôi là muốn giúp cậu kiểm tra một chút, sau đó đón cậu về nhà, chúng ta kết hôn càng tốt, chờ đứa nhỏ chào đời rồi kết hôn cũng thế, tóm lại sẽ không để cậu ủy khuất, cậu đừng sợ được không? Bình tĩnh... Thả lỏng... Cẩn thận động thai khí... Ngoan... Đừng sợ... Nha..."
Cuối cùng, Lăng Triển Dực chỉ suýt chút nữa quỳ xuống thề thốt cầu xin, giọng điệu kia mềm nhẹ có thể so với lông chim, thái độ thành khẩn như đối với giáo viên mẫu giáo. Tô Tử Dương ôm bụng nghi hoặc nhìn anh một lát mới cẩn thận hỏi một câu: "Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật! Tôi không có gì tự nhiên gạt cậu làm chi!" Lăng Triển Dực tươi cười rạng rỡ, vật nhỏ này cuối cung cũng tin tưởng lời anh nói.
Kết quả ngay sau đó, Tô Tử Dương lắc đầu, chắn chắn ném ra một câu, làm cho Lăng Triển Dực bi thương, trái tim vỡ thành từng mảnh.
Tô tiểu tổ tông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà khinh thường nói: "Tôi ―― không ―― tin!"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất