Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 30: Dụ dỗ không thành

Trước Sau
Đấm một cú vào bông, nhiệt huyết tràn đầy đều biến thành nước chảy về biển Đông...

Cảm giác hiện tại của Lăng Triển Dực chính là như vậy.

Anh ấp ủ tình cảm cả đêm, ấp ủ cả một đêm mới nói, vậy mà bị vật nhỏ này không để ý nên hỏi lại, nghẹn tới mức suýt chút nữa không thở được.

Tô Tử Dương vô tội chớp mắt, cậu vừa rồi xúc động như vậy, quả thực không có nghe gia hoả này nói cái gì mà!

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, quyết định không nên quá nóng vội trong lúc này, đi từng bước vẫn tốt hơn.

Vì thế vị đại tổng tài nào nhẹ giọng hỏi cậu hỏi đầu tiên, sắc bén đi thẳng vào vấn đề: "Em đã thừa nhận đứa bé là của anh, vậy để anh chịu trách nhiệm được không?"

Lúc khác đều là người khác ăn nói khép nép hoăch là quấn lấy không buông tìm anh chịu trách nhiệm, Lăng Triển Dực đã bao giờ cẩn thânn như vậy? Còn phải ôn nhu nhẹ giọng, sợ hù đến người ta.

Tô Tử Dương trợn mắt, kinh ngạc nói: "Tôi thừa nhận khi nào?"

Lăng Triển Dực nhíu mày: "Trước lúc phẫu thuật, là em nắm lấy tay anh, tình ý chân thành nói với anh mà!"

Không lẽ vật nhỏ này đã quên? Không, không có khả năng sẽ quên... Vậy chính là em ấy muốn chơi xấu không thừa nhận!



"Tại sao tôi không nhớ?" Tô Tử Dương mắt không đỏ tim không đập mà phủ định lời nói lúc trước, nhưng mắt lại chớp nhanh hơn.

Lúc ấy ý thức cậu hỗn loạn, thừa nhận đứa bé là của Lăng Triển Dực, chẳng qua là muốn tiêm cho họ Lăng kia một liều dự phòng, tránh cho bác sĩ nhân lúc mình hôn mê khuyên Lăng Triển Dực ký giấy đồng ý phẫu thuật phá thai, nếu không như vậy chẳng phải cậu phải chết thẳng cẳng rồi hả?

Cũng may, cậu có tầm nhìn xa, mới có thể bảo toàn mạng sống cùng với đứa bé trong bụng.

Tô Tử Dương đắc ý trong lòng, trong khi vẻ mặt Lăng Triển Dực chua xót, bất lực nói: "Rõ ràng em đã thừa nhận rồi, bây giờ lại không thừa nhận, rốt cuộc em muốn thế nào?"

"... Muốn phủi sạch quan hệ với anh." Tô Tử Dương cắn môi, không đếm xỉa nói.

"Không thể nào!" Lăng Triển Dực híp mắt, chắc như đinh đóng cột bác bỏ ý định của cậu.

"Vậy anh muốn thế nào?" Tô Tử Dương bĩu môi "Tôi với anh không có bất cứ tình cảm nào, anh cũng đừng lấy đứa bé làm cái cớ. Nếu anh muốn một đứa con, có một đống phụ nữ xếp hàng để sinh cho anh. Đứa bé này chỉ có thể là của tôi, anh đừng hòng cướp nó đi!"

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng, đứa nhỏ là của hai chúng ta, nói cái gì mà cướp hay không cướp? Hai chúng ta cùng nuôi nấng đứa nhỏ không tốt sao? Em nếu nhìn anh không vừa mắt chỗ nào anh có thể sửa."

"Tôi không có rảnh để cùng anh bồi dưỡng tình cảm, tôi còn bận chăm sóc bản thân với bảo bảo." Tô Tử Dương tức giận từ chối.

"Để anh chăm sóc em với đứa bé không được sao? Em có thể cái gì cũng không cần làm, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh là được, em chỉ cần làm sâu gạo ăn không ngồi rồi, như vậy em không muốn?" Lăng Triển Dực chuyển sang dụ dỗ.



Anh còn chưa có quên chuyện lần trước vật nhỏ này bị tai nạn giao thông đã tống tiền anh như thế nào đâu! Chỉ cần cậu vẫn là một tiểu tham tiền, vậy anh vẫn có chỗ có thể đả động tới cậu.

―― Tiền, anh có tiền, mà còn là rất nhiều tiền nữa kìa!

Có điều lần này Lăng Triển Dực lại tính sai, Tô Tử Dương đúng là có chút tham tiền, nhưng đó cũng là do cuộc sống mưu sinh cộng thêm bị Lăng Triển Dực tông trúng làm không thể mua được tờ vé số trúng 500 vạn, nên dưới tình huống tâm lý chênh lệch quá lớn mới thấy tiền sáng mắt. Bây giờ cậu có tiền thuê nhà làm nguồn thu nhập cố định, còn có Lạc Dương cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, cuộc số vô tư, không thèm dính dáng tới Lăng Triển Dực đâu!

Đương nhiên, họ Tô nào đó vô ý nuốt một ngụm nước bọt vẫn có tí xíu mong muốn ――

Những mà cũng trong giới hạn có tí xíu mà thôi, Tô Tử Dương nhanh chóng nhớ tới lúc trước Lăng Triển Dực cố ý dùng cách biệt giữa 5 vạn với 50 vạn đả kích cậu đâu, quyết định chắc chắn, lắc đầu nói: "Không cần, tôi bây giờ đã có cuộc sống sâu gạo, rất vui vẻ cũng rất hạnh phúc, ý tốt của Lăng thiếu tôi có thể hiểu được. A, đúng rồi, Lăng thiếu có thể lấy điện thoại lại đây giúp tôi hay không, tôi muốn gọi cho Lạc Dương đến đón tôi xuất viện."

Lạc Dương Lạc Dương! Nhất định phải là cái tên trắng trẻo lịch sự văn nhã như tiểu bạch kiểm kia mới được hả!

Ánh mắt Lăng Triển Dực chợt loé, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại từ túi áo khoác ra đưa cho Tô Tử Dương, chỉ là trong lòng vẫn thầm mắng cái người tên Lạc Dương khốn kiếp kia nhân cơ hội tiến vào cuộc sống của Tô Tử Dương. Đồng thời, Lăng Triển Dực cũng âm thầm suy nghĩ, xem ra muốn đả động được vật nhỉ quật cường cố chấp này phải xuống tay từ chỗ Lạc Dương mới được...

..........

――――――――――――――――――

Các bảo bối nhớ bình chọn cho ta nha (。・ω・。)ノ♡(。・ω・。)ノ♡(。・ω・。)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau