Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 44: Tình cảm giữa nam và nam...
Lăng Triển Dực nhanh chóng lắc đầu: "Không không, anh chỉ là đau lòng cho em... Lần trước bác sĩ có nói qua, thể chất em mang thai sẽ có nguy hiểm... Nên anh mới nghĩ, lúc trước tại sao em..."
Tô Tử Dương lạnh lùng cười: "Không phải tôi đã nói lý do với anh rồi sao? Tại anh không tin thôi."
Nhìn vẻ mặt Tô Tử Dương nhanh chóng lạnh xuống, trong lòng Lăng Triển Dực thầm nói không ổn, vất vả lắm mới ấp ủ được bầu không khí tốt cuối cùng bị một câu phá hủy!
"Đừng tức giận đừng tức giận, anh còn nhớ rõ lý do lần trước em nói, cũng tin em. Nhưng mà... Anh và người kia dù sao cũng là người của hai thế giới, hắn ta đã làm cái gì không phải anh có thể khống chế được... Tóm lại, anh của hiện tại, anh của kiếp này, đều nghe sai bảo của em, tuyệt đói không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, em cũng buông bỏ cảnh giác mà tin anh một lần được không?" Lăng Triển Dực chỉ kem chỉ tay lên trời thề.
"Tin anh một lầm?" Khoé môi Tô Tử Dương khẽ nhếch lên, nơi nụ cười khó lường "Tin anh một lần chính là trả giá bằng cả tính mạng anh gánh nổi sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ gánh nổi!" Lăng Triển Dực quyết đoán trả lời.
"... Nếu tôi mà không tin anh thì sẽ không để anh dọn vào đây được." Tô Tử Dương nhìn anh một hồi, cuối cùng buông lỏng, cậu lại quay về dựa vào ngực Lăng Triển Dực, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ "Đứa nhỉ này cuối cùng có thể bình an chào đời hay không, cũng không phải tôi có thể kiểm soát, cứ xem ý trời như thế nào đi!"
Công sức xây dựng tình cảm trong mấy ngày liên tiếp suýt chút nữa tan thành mây khói, Lăng Triển Dực không dám lại tùy tiện nói bậy gì nữa, anh chỉ ôm chặt lấy cậu, thấp giọng nói: "Nhất định sẽ bình an không có chuyện gì..."
Phải biết rằng trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại rất cao, nếu thật sự không thể sinh tự nhiên, còn có thể sinh mổ... Tóm lại cho dù như thế nào, anh đều sẽ không để cậu và bảo bảo có chuyện...
"Đúng rồi, anh ở đây với tôi cả ngày, không cần đi làm à?" Tô Tử Dương cũng cảm thấy chủ đề vừa nãy quá trầm trọng, nên cậu chuyển một chủ đề thoải mái hơn.
Lăng Triển Dực ôm cậu cùng dựa vào chăn bông phía sau: "Không cần, lúc có quyết định quan trọng anh mới cần xuất hiện, bình thường anh không cần phải đi làm."
"Quân tư bản ác độc..." Tô Tử Dương nhỏ giọng mỉa mai một câu.
Lăng Triển Dực cười haha, trấn an cậu: "Em yên tâm, cho dù một năm không đi làm thì anh cũng có tiền cho em xài. Sau này chi phí ăn mặc đều tính trên đầu anh, em không cần ngại!"
"Ai khách khí với anh!" Tô Tử Dương trừng anh một cái "Tôi nhất định sẽ tiêu xài hết tài sản của anh! Coi anh còn khoe khoang như thế nào!"
"Tử Dương, thật ra em rất hâm mộ đúng không?" Lăng Triển Dực trêu chọc cậu một câu, sau đó sợ cậu xù lông, lại bổ sung một câu "Yên tâm, bây giờ em cũng trở thành thành viên của nhóm người bị người khác ghen tị rồi, có anh đây là ông xã tốt như vậy chăm sóc em, tiền lương đều nộp lên hết, bọn họ nhất định hâm mộ đến đỏ mắt!"
"Cắt ―― ai đồng ý cho anh thành chồng tôi vậy? Còn chư có qua kiểm tra, bây giờ anh còn chưa tính là bạn trai tôi đâu." Tô Tử Dương bĩu môi nói vặn lại.
Lăng Triển Dực lại không để bụng: "Chúng ta bảo bảo cũng có rồi, sớm muộn gì cũng ở bên nhau."
"Vậy cũng chưa chắc." Lỗ tai Tô Tử Dương có chút đỏ lên, ngoài miệng vẫn ra vẻ kiên trì.
Lăng Triển Dực cũng không vạch trần cậu, chỉ cười nhẹ: "Vậy hãy đợi đấy, amh nhất định sẽ làm em yêu anh!"
Đột nhiên nhớ tới tai nạn giao thông lần trước, Tô Tử Dương không nói nữa.
Lúc ấy lập trường của cậu thập phần kiên định, Lăng Triển Dực hình như cũng từng nói 'đợi đáy, nhất định sẽ làm cậu yêu tôi', bây giờ anh lặp lại những lời này... Không biết anh có thể kiên trì bao lâu?
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương nằm trong ngực sắp ngủ, vội hỏi một câu.
"Ưhm~~ Cá kho." Tô Tử Dương mơ màng nói tên món ăn, nghĩ Lạc Dương bây giờ chắc đã nấu xong, tay nghề của y đúng là làm người ta không quên mùi vị. Đáng tiếc là mình không có lộc ăn, không biết Lăng Triển Dực có thể làm cá kho hay không? Đồ ăn hôm qua anh làm, rốt cuộc là lấy từ chỗ nào? Mùi vị khá ngon, không có nhiều tiệm cơm nấu được hương vị như nhà làm thế này đâu
Trong lòng tò mò, Tô Tử Dương quyết định giả vờ ngủ sau đó lén quan sát Lăng Triển Dực.
Một lát sau, Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương hô hấp dần dần nhẹ xuống thì hôn lén môi của cậu một cái, sau đó thật cẩn thân đỡ cậu nằm ngay ngắn, đắp chăn đàng hoàng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ.
Khuôn mặt của người trên giường đỏ một chút trước, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Tô Tử Dương vươn tay sờ khoé môi vừa mới bị hôn một cái, bĩu môi, hừ, tên khốn này còn chiếm tiện nghi!
Cậu ôm chăn chậm rãi ngồi dậy, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Quả nhiên, Lăng Triển Dực ra khỏi phòng ngủ là để họi điện thoại.
"Alo? Mẹ Trương hả? Hehe, là con nè... Ờ, hôm nay con muốn ăn cá kho, làm thêm một món cá chua ngọt đi... Lại làm thêm hai món cơm nhà nữa... Dạ được, dì coi làm món gì cũng được..."
Có lẽ đầu bên kia đang hỏi anh có còn muốn học nấu ăn hay không, Lăng Triển Dực ngại ngùng nói: "À... Cái đó hả... Con còn chưa luyên tập kỹ thuật xong, chờ nào rảnh con về nhà lại nhờ dì dạy con... Nhưng có thể phải mất một thời giam con mới có thể về nhà, dạo gần đây tương đối bận..."
Lại bị hỏi câu gì đó, có lẽ là đang trêu chọc anh hai ngày nay thần bí như vậy, có phải theo đuổi con gái nhà người ta hay không. Lăng Triển Dực cười haha, đáp: "Dạ, con đang theo đuổi vợ con! Đợi theo đuổi được thì sẽ mang về nhà cho dì xem mặt... Nhưng mà mẹ Trương, bây giờ cứ giữ bí mật với ba mẹ con trước, bọn họ mà biết thì sẽ rất phiền phức, con không có cách để thể hiện mị lực của con!"
"Được, hiếm khi đứa nhỏ con có thể nghiêm túc đối với tình yêu ngiêm túc như vậy, bà già này cái khác làm không được chứ nấu ăn là sở trường của ta, đợi dì làm xong sẽ để chú Lý đem qua cho con..." Mẹ Trương cười haha cúp điện thoại, lau tay trên tạp dề, lại vào nhà bếp.
Biệt thự Lăng gia ngoại ô, ba Lăng mẹ Lăng liếc nhìn nhau, lúc nãy nghe lén mẹ Trương nói chuyện điện thoại, nhạy bén mà nghe được chữ 'yêu'!
"Thân ái, anh nói có phải Triển Triển đang yêu đương hay không?" Mẹ Lăng kéo bạn già của mình trở lại phòng khách, thấp giọng nói. Chỉ là mặc dù nhỏ giọng nhưng giọng điệu lại không nén được hưng phấn.
Mấy tháng trước, tiểu hỗn tử kia với thiên kim Tô gia náo loạn đến ồn ào huyên náo, làm hại bà với ông xã nhà mình suýt chút nữa không dám bước ra cửa luôn.
Thật ra Lăng gia vẫn luôn nuôi thả, đứa con Triển Dực kia lại quá độc lập, bọn họ liền không thể quản nó nhiều
Mãi đến khi cha mẹ Tô gia tìm tới cửa nhà nói là con gái nhà bọn họ mang thai con của con trai nhà mình, để cho họ xem phải làm sao bây giờ. Hai người mới choáng váng mặt mày, không thể tưởng tượng nổi con trai nhà mình có thể làm ra loại chuyện ăn xong không chịu trách nhiệm như vậy.
Mẹ Lăng là người cực kỳ thích trẻ con, vừa nghe chuyện này, việc cấp bách nhất là phải đồng ý trước, sau đó chờ cháu nội chào đời lại nói tiếp. Nhưng thằng con trai khốn kia vậy mà lại nói sẽ không kết hôn gì cả, kể cả đính hôn cũng không! Đứa con gái Tô gia kia cũng là người có thủ đoạn, tìm truyền thông phanh phui sự việc này, vốn tưởng dưới áp lực của dư luận thì con trai mình nhất định sẽ thoả hiệp, bà với ba Lăng cũng có thể kê cao gối ngủ mà chờ ôm cháu nội.
Kết quả ngược lại! Con trai bà cũng đâu phải ngốc, nào là chứng ngoại phạm, giám định DNA... Một đống chứng cứ đưa ra, bức cho Tô gia á khẩu không trả lời được. Vì lý do này mà một vài hợp đồng kinh doanh cũng đều ngâm nước nóng hết.
Vậy mà con trai bà lại không để bụng, nói là 'Bế cháu nội cũng đâu có dễ? Nhưng nếu không phải con cháu Lăng gia, mẹ với ba ôm không thấy phỏng tay à?', tùy tiện an ủi người làm cha mẹ bọn họ hai câu rồi thoải mái đi về.
Cắt ―― thằng nhóc thối đó!
Mấy năm nay, bà với ba Lăng còn tưởng rằng thằng nhóc này chắc chắn sẽ không có ý định muốn yêu đương kết hôn đâu, mỗi ngày đều chán muốn chết mà đi dạo phố, đánh cờ, hoặc là câu cá, xem TV, cuộc sống nhự vậy thật sự rất nhàm chán.
Nhưng mà, hai ngày trước bà vô tình nghe được dì Trương nấu cơm ở nhà đang lén gọi điện thoại với ai đó, xong rồi còn làm một đống đồ ăn đứa cho tài xế mang ra ngoài, sau đó hỏi mới biết là làm cho con trai mình.
Nhưng mà không thằng nhóc khốn kia không thích ăn đồ ăn nhà sao? Hơn nữa mấy món kia cũng không phải món nó thích ăn nha!
Tìm được cơ hội, hai người lại nghe lén thêm lần nữa, thế mới biết, hoá ra con trai nhà mình lại kim ốc tàng kiều ở bên ngoài, thế nhưng không tiếc hạ mình đi lấy lòng người ta...
Ba Lăng nghe mẹ Lăng hỏi chuyện cũng gật đầu phụ hoạ: "Ừ, anh cũng cảm thấy suy đoán là đáng tin cậy!"
"A, ông xã, anh cũng nghĩ như vậy?!" Mẹ Lăng ngồi trên sô pha, ánh mắt tràn đầy hưng phấn "Không biết lần này có thể quyết định được hay không... Triển Triển đối với nửa kia của nó quá bắt bẻ. Thật ra bản thân em cảm thấy cái cô bé Tô gia lần trước cũng không tệ, ngoại hình cũng được, lại còn chịu xả thân bỏ xuống tôn nghiêm trong sạch vì Triển Triển, còn sẵn sàng mang thai sinh con khi còn trẻ, lại có thủ đoạn, nói không chừng sau này con bé có thể là trợ giúp đắc lực của Triển Triển trong lĩnh vực kinh doanh. Hoãn mỹ biết bao nhiêu!"
"Thôi đi, buổi tối ngủ trên cùng một cái giường với loại người như vậy em không sợ à? Cả ngày tính kế cái này tính kế cái nọ, nói không chừng ngày nào đó tính kế lên người em cũng không biết đâu!" Ba Lăng nói một câu trúng đích, sắc bén chỉ ra lý do con trai mình từ chối người phụ nữ kia, hiển nhiên rất tán thành cách làm của con trai ông.
Mẹ Lăng hờ hững dựa lên ghế sô pha, đùa nghịch điều khiển từ xa trong tay: "Anh nói cũng có lý. Nhưng mà điều đó không qua trong, quan trọng là con trai mình cuối cùng cũng chịu yêu đương rồi, vui quá đi! Ông xã, hay là hôm nào đó chúng ta lén đi xem con dâu tương lai trông thế nào được không?"
"......" Ba Lăng liếc mắt nhìn vợ ông một cái, bất đắc dĩ thở dài "Anh cảm thấy, bà xã em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi con trai dẫn vợ nó về nhà cho em xem thì hơn. Nào có mẹ chồng nào mà gấp gáp như em không, thiệt kém sang."
"Chẳng lẽ anh không muốn biết ai đã chiếm được trái tim của Triển Triển sao, ông xã?" Mẹ Lăng chớp chớp mắt hỏi.
Ba Lăng kìm nén sự tò mò trong lòng, đáp: "Không muốn biết. Con cháu có phúc của con cháu, cứ tùy con nó đi!"
"Nhưng mà em rất tò mò á!" Mẹ Lăng có chút đứng ngồi không yên, bà đứng dậy đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm "Anh nói xem lần này có phải con dâu tương lai của chúng ta chưa kết hôn mà đã có thai không? A, chuyện kết hôn lần trước, Triển Triển phản ứng lớn như vậy, có lẽ không chỉ kim ốc tàng kiều, mà còn giấu con nữa!"
Nói xong, mẹ Lăng nhìn ba Lăng cũng đứng ngồi không yên, cười xấu xa: "Ông xã, anh còn nói anh không tò mò, muốn đi xem thì xem, đi theo lão Lý là được."
Sắc mặt ba Lăng biến đổi, ông ho nhẹ hai tiếng để che giấu: "Không phải anh đi cùng em sao?"
"Em không cần anh đi cùng, em tự mình bắt taxi đi cũng được." Mẹ Lăng cố ý vạch trần ông.
"Thật sự không cho anh đi? Vậy anh về phòng ngủ."
"Đừng mà ――" Mẹ Lăng giữ chặt ông "Anh ngủ không ai lái xe cho em. Đi thôi!"
Bên này ba Lăng mẹ Lăng bàn bạc coi đi xem trộn con dâu tương lai mà con trai mình dấu như thế nào. Bên kia, sau khi Lăng Triển Dực cúp điện thoại, làm bộ làm tịch mà vào nhà bếp, mang tạp dề lên, tìm củ khoai tây, tiếp tục luyện tập kỹ thuật xắt rau...
Mà Tô Tử Dương lại một lần nữa nằm lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, âm thầm suy nghĩ: Hoá ra là gọi điện cho dì nấu cơm trong nhà đến giúp... Thảo nào mà đồ ăn có mùi vị như vậy...
Nhưng Tô Tử Dương lại nhanh chóng nhớ đến một chuyện rất quan trọng ―― Lăng Triển Dực vừa nói muốn gạt cha mẹ anh, từ góc độ này mà nói, tình cảm giữa nam với nam, vẫn còn quá mong manh...
..........
Tô Tử Dương lạnh lùng cười: "Không phải tôi đã nói lý do với anh rồi sao? Tại anh không tin thôi."
Nhìn vẻ mặt Tô Tử Dương nhanh chóng lạnh xuống, trong lòng Lăng Triển Dực thầm nói không ổn, vất vả lắm mới ấp ủ được bầu không khí tốt cuối cùng bị một câu phá hủy!
"Đừng tức giận đừng tức giận, anh còn nhớ rõ lý do lần trước em nói, cũng tin em. Nhưng mà... Anh và người kia dù sao cũng là người của hai thế giới, hắn ta đã làm cái gì không phải anh có thể khống chế được... Tóm lại, anh của hiện tại, anh của kiếp này, đều nghe sai bảo của em, tuyệt đói không bao giờ làm chuyện có lỗi với em, em cũng buông bỏ cảnh giác mà tin anh một lần được không?" Lăng Triển Dực chỉ kem chỉ tay lên trời thề.
"Tin anh một lầm?" Khoé môi Tô Tử Dương khẽ nhếch lên, nơi nụ cười khó lường "Tin anh một lần chính là trả giá bằng cả tính mạng anh gánh nổi sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ gánh nổi!" Lăng Triển Dực quyết đoán trả lời.
"... Nếu tôi mà không tin anh thì sẽ không để anh dọn vào đây được." Tô Tử Dương nhìn anh một hồi, cuối cùng buông lỏng, cậu lại quay về dựa vào ngực Lăng Triển Dực, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ "Đứa nhỉ này cuối cùng có thể bình an chào đời hay không, cũng không phải tôi có thể kiểm soát, cứ xem ý trời như thế nào đi!"
Công sức xây dựng tình cảm trong mấy ngày liên tiếp suýt chút nữa tan thành mây khói, Lăng Triển Dực không dám lại tùy tiện nói bậy gì nữa, anh chỉ ôm chặt lấy cậu, thấp giọng nói: "Nhất định sẽ bình an không có chuyện gì..."
Phải biết rằng trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại rất cao, nếu thật sự không thể sinh tự nhiên, còn có thể sinh mổ... Tóm lại cho dù như thế nào, anh đều sẽ không để cậu và bảo bảo có chuyện...
"Đúng rồi, anh ở đây với tôi cả ngày, không cần đi làm à?" Tô Tử Dương cũng cảm thấy chủ đề vừa nãy quá trầm trọng, nên cậu chuyển một chủ đề thoải mái hơn.
Lăng Triển Dực ôm cậu cùng dựa vào chăn bông phía sau: "Không cần, lúc có quyết định quan trọng anh mới cần xuất hiện, bình thường anh không cần phải đi làm."
"Quân tư bản ác độc..." Tô Tử Dương nhỏ giọng mỉa mai một câu.
Lăng Triển Dực cười haha, trấn an cậu: "Em yên tâm, cho dù một năm không đi làm thì anh cũng có tiền cho em xài. Sau này chi phí ăn mặc đều tính trên đầu anh, em không cần ngại!"
"Ai khách khí với anh!" Tô Tử Dương trừng anh một cái "Tôi nhất định sẽ tiêu xài hết tài sản của anh! Coi anh còn khoe khoang như thế nào!"
"Tử Dương, thật ra em rất hâm mộ đúng không?" Lăng Triển Dực trêu chọc cậu một câu, sau đó sợ cậu xù lông, lại bổ sung một câu "Yên tâm, bây giờ em cũng trở thành thành viên của nhóm người bị người khác ghen tị rồi, có anh đây là ông xã tốt như vậy chăm sóc em, tiền lương đều nộp lên hết, bọn họ nhất định hâm mộ đến đỏ mắt!"
"Cắt ―― ai đồng ý cho anh thành chồng tôi vậy? Còn chư có qua kiểm tra, bây giờ anh còn chưa tính là bạn trai tôi đâu." Tô Tử Dương bĩu môi nói vặn lại.
Lăng Triển Dực lại không để bụng: "Chúng ta bảo bảo cũng có rồi, sớm muộn gì cũng ở bên nhau."
"Vậy cũng chưa chắc." Lỗ tai Tô Tử Dương có chút đỏ lên, ngoài miệng vẫn ra vẻ kiên trì.
Lăng Triển Dực cũng không vạch trần cậu, chỉ cười nhẹ: "Vậy hãy đợi đấy, amh nhất định sẽ làm em yêu anh!"
Đột nhiên nhớ tới tai nạn giao thông lần trước, Tô Tử Dương không nói nữa.
Lúc ấy lập trường của cậu thập phần kiên định, Lăng Triển Dực hình như cũng từng nói 'đợi đáy, nhất định sẽ làm cậu yêu tôi', bây giờ anh lặp lại những lời này... Không biết anh có thể kiên trì bao lâu?
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương nằm trong ngực sắp ngủ, vội hỏi một câu.
"Ưhm~~ Cá kho." Tô Tử Dương mơ màng nói tên món ăn, nghĩ Lạc Dương bây giờ chắc đã nấu xong, tay nghề của y đúng là làm người ta không quên mùi vị. Đáng tiếc là mình không có lộc ăn, không biết Lăng Triển Dực có thể làm cá kho hay không? Đồ ăn hôm qua anh làm, rốt cuộc là lấy từ chỗ nào? Mùi vị khá ngon, không có nhiều tiệm cơm nấu được hương vị như nhà làm thế này đâu
Trong lòng tò mò, Tô Tử Dương quyết định giả vờ ngủ sau đó lén quan sát Lăng Triển Dực.
Một lát sau, Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương hô hấp dần dần nhẹ xuống thì hôn lén môi của cậu một cái, sau đó thật cẩn thân đỡ cậu nằm ngay ngắn, đắp chăn đàng hoàng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ.
Khuôn mặt của người trên giường đỏ một chút trước, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Tô Tử Dương vươn tay sờ khoé môi vừa mới bị hôn một cái, bĩu môi, hừ, tên khốn này còn chiếm tiện nghi!
Cậu ôm chăn chậm rãi ngồi dậy, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Quả nhiên, Lăng Triển Dực ra khỏi phòng ngủ là để họi điện thoại.
"Alo? Mẹ Trương hả? Hehe, là con nè... Ờ, hôm nay con muốn ăn cá kho, làm thêm một món cá chua ngọt đi... Lại làm thêm hai món cơm nhà nữa... Dạ được, dì coi làm món gì cũng được..."
Có lẽ đầu bên kia đang hỏi anh có còn muốn học nấu ăn hay không, Lăng Triển Dực ngại ngùng nói: "À... Cái đó hả... Con còn chưa luyên tập kỹ thuật xong, chờ nào rảnh con về nhà lại nhờ dì dạy con... Nhưng có thể phải mất một thời giam con mới có thể về nhà, dạo gần đây tương đối bận..."
Lại bị hỏi câu gì đó, có lẽ là đang trêu chọc anh hai ngày nay thần bí như vậy, có phải theo đuổi con gái nhà người ta hay không. Lăng Triển Dực cười haha, đáp: "Dạ, con đang theo đuổi vợ con! Đợi theo đuổi được thì sẽ mang về nhà cho dì xem mặt... Nhưng mà mẹ Trương, bây giờ cứ giữ bí mật với ba mẹ con trước, bọn họ mà biết thì sẽ rất phiền phức, con không có cách để thể hiện mị lực của con!"
"Được, hiếm khi đứa nhỏ con có thể nghiêm túc đối với tình yêu ngiêm túc như vậy, bà già này cái khác làm không được chứ nấu ăn là sở trường của ta, đợi dì làm xong sẽ để chú Lý đem qua cho con..." Mẹ Trương cười haha cúp điện thoại, lau tay trên tạp dề, lại vào nhà bếp.
Biệt thự Lăng gia ngoại ô, ba Lăng mẹ Lăng liếc nhìn nhau, lúc nãy nghe lén mẹ Trương nói chuyện điện thoại, nhạy bén mà nghe được chữ 'yêu'!
"Thân ái, anh nói có phải Triển Triển đang yêu đương hay không?" Mẹ Lăng kéo bạn già của mình trở lại phòng khách, thấp giọng nói. Chỉ là mặc dù nhỏ giọng nhưng giọng điệu lại không nén được hưng phấn.
Mấy tháng trước, tiểu hỗn tử kia với thiên kim Tô gia náo loạn đến ồn ào huyên náo, làm hại bà với ông xã nhà mình suýt chút nữa không dám bước ra cửa luôn.
Thật ra Lăng gia vẫn luôn nuôi thả, đứa con Triển Dực kia lại quá độc lập, bọn họ liền không thể quản nó nhiều
Mãi đến khi cha mẹ Tô gia tìm tới cửa nhà nói là con gái nhà bọn họ mang thai con của con trai nhà mình, để cho họ xem phải làm sao bây giờ. Hai người mới choáng váng mặt mày, không thể tưởng tượng nổi con trai nhà mình có thể làm ra loại chuyện ăn xong không chịu trách nhiệm như vậy.
Mẹ Lăng là người cực kỳ thích trẻ con, vừa nghe chuyện này, việc cấp bách nhất là phải đồng ý trước, sau đó chờ cháu nội chào đời lại nói tiếp. Nhưng thằng con trai khốn kia vậy mà lại nói sẽ không kết hôn gì cả, kể cả đính hôn cũng không! Đứa con gái Tô gia kia cũng là người có thủ đoạn, tìm truyền thông phanh phui sự việc này, vốn tưởng dưới áp lực của dư luận thì con trai mình nhất định sẽ thoả hiệp, bà với ba Lăng cũng có thể kê cao gối ngủ mà chờ ôm cháu nội.
Kết quả ngược lại! Con trai bà cũng đâu phải ngốc, nào là chứng ngoại phạm, giám định DNA... Một đống chứng cứ đưa ra, bức cho Tô gia á khẩu không trả lời được. Vì lý do này mà một vài hợp đồng kinh doanh cũng đều ngâm nước nóng hết.
Vậy mà con trai bà lại không để bụng, nói là 'Bế cháu nội cũng đâu có dễ? Nhưng nếu không phải con cháu Lăng gia, mẹ với ba ôm không thấy phỏng tay à?', tùy tiện an ủi người làm cha mẹ bọn họ hai câu rồi thoải mái đi về.
Cắt ―― thằng nhóc thối đó!
Mấy năm nay, bà với ba Lăng còn tưởng rằng thằng nhóc này chắc chắn sẽ không có ý định muốn yêu đương kết hôn đâu, mỗi ngày đều chán muốn chết mà đi dạo phố, đánh cờ, hoặc là câu cá, xem TV, cuộc sống nhự vậy thật sự rất nhàm chán.
Nhưng mà, hai ngày trước bà vô tình nghe được dì Trương nấu cơm ở nhà đang lén gọi điện thoại với ai đó, xong rồi còn làm một đống đồ ăn đứa cho tài xế mang ra ngoài, sau đó hỏi mới biết là làm cho con trai mình.
Nhưng mà không thằng nhóc khốn kia không thích ăn đồ ăn nhà sao? Hơn nữa mấy món kia cũng không phải món nó thích ăn nha!
Tìm được cơ hội, hai người lại nghe lén thêm lần nữa, thế mới biết, hoá ra con trai nhà mình lại kim ốc tàng kiều ở bên ngoài, thế nhưng không tiếc hạ mình đi lấy lòng người ta...
Ba Lăng nghe mẹ Lăng hỏi chuyện cũng gật đầu phụ hoạ: "Ừ, anh cũng cảm thấy suy đoán là đáng tin cậy!"
"A, ông xã, anh cũng nghĩ như vậy?!" Mẹ Lăng ngồi trên sô pha, ánh mắt tràn đầy hưng phấn "Không biết lần này có thể quyết định được hay không... Triển Triển đối với nửa kia của nó quá bắt bẻ. Thật ra bản thân em cảm thấy cái cô bé Tô gia lần trước cũng không tệ, ngoại hình cũng được, lại còn chịu xả thân bỏ xuống tôn nghiêm trong sạch vì Triển Triển, còn sẵn sàng mang thai sinh con khi còn trẻ, lại có thủ đoạn, nói không chừng sau này con bé có thể là trợ giúp đắc lực của Triển Triển trong lĩnh vực kinh doanh. Hoãn mỹ biết bao nhiêu!"
"Thôi đi, buổi tối ngủ trên cùng một cái giường với loại người như vậy em không sợ à? Cả ngày tính kế cái này tính kế cái nọ, nói không chừng ngày nào đó tính kế lên người em cũng không biết đâu!" Ba Lăng nói một câu trúng đích, sắc bén chỉ ra lý do con trai mình từ chối người phụ nữ kia, hiển nhiên rất tán thành cách làm của con trai ông.
Mẹ Lăng hờ hững dựa lên ghế sô pha, đùa nghịch điều khiển từ xa trong tay: "Anh nói cũng có lý. Nhưng mà điều đó không qua trong, quan trọng là con trai mình cuối cùng cũng chịu yêu đương rồi, vui quá đi! Ông xã, hay là hôm nào đó chúng ta lén đi xem con dâu tương lai trông thế nào được không?"
"......" Ba Lăng liếc mắt nhìn vợ ông một cái, bất đắc dĩ thở dài "Anh cảm thấy, bà xã em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi con trai dẫn vợ nó về nhà cho em xem thì hơn. Nào có mẹ chồng nào mà gấp gáp như em không, thiệt kém sang."
"Chẳng lẽ anh không muốn biết ai đã chiếm được trái tim của Triển Triển sao, ông xã?" Mẹ Lăng chớp chớp mắt hỏi.
Ba Lăng kìm nén sự tò mò trong lòng, đáp: "Không muốn biết. Con cháu có phúc của con cháu, cứ tùy con nó đi!"
"Nhưng mà em rất tò mò á!" Mẹ Lăng có chút đứng ngồi không yên, bà đứng dậy đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm "Anh nói xem lần này có phải con dâu tương lai của chúng ta chưa kết hôn mà đã có thai không? A, chuyện kết hôn lần trước, Triển Triển phản ứng lớn như vậy, có lẽ không chỉ kim ốc tàng kiều, mà còn giấu con nữa!"
Nói xong, mẹ Lăng nhìn ba Lăng cũng đứng ngồi không yên, cười xấu xa: "Ông xã, anh còn nói anh không tò mò, muốn đi xem thì xem, đi theo lão Lý là được."
Sắc mặt ba Lăng biến đổi, ông ho nhẹ hai tiếng để che giấu: "Không phải anh đi cùng em sao?"
"Em không cần anh đi cùng, em tự mình bắt taxi đi cũng được." Mẹ Lăng cố ý vạch trần ông.
"Thật sự không cho anh đi? Vậy anh về phòng ngủ."
"Đừng mà ――" Mẹ Lăng giữ chặt ông "Anh ngủ không ai lái xe cho em. Đi thôi!"
Bên này ba Lăng mẹ Lăng bàn bạc coi đi xem trộn con dâu tương lai mà con trai mình dấu như thế nào. Bên kia, sau khi Lăng Triển Dực cúp điện thoại, làm bộ làm tịch mà vào nhà bếp, mang tạp dề lên, tìm củ khoai tây, tiếp tục luyện tập kỹ thuật xắt rau...
Mà Tô Tử Dương lại một lần nữa nằm lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, âm thầm suy nghĩ: Hoá ra là gọi điện cho dì nấu cơm trong nhà đến giúp... Thảo nào mà đồ ăn có mùi vị như vậy...
Nhưng Tô Tử Dương lại nhanh chóng nhớ đến một chuyện rất quan trọng ―― Lăng Triển Dực vừa nói muốn gạt cha mẹ anh, từ góc độ này mà nói, tình cảm giữa nam với nam, vẫn còn quá mong manh...
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất