Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 66: Kiên quyết không mở cửa
Thường xuyên lui tới như vậy, mẹ Lăng ngựa quen đường cũ ấn mật khẩu, kết quả lại được báo ―― sai mật khẩu, vui lòng nhập lại.
"Ủa?" Mẹ Lăng tưởng mình nhìn không rõ, hoặc là tay run nên bấm sai nên nhập lại lần nữa, nhưng vẫn bị nhắc là sai mật khẩu.
Bà nhìn về phía ba Lăng cầu cứu: "Ông xã, mật khẩu nhà Triển Triển là gì vậy?"
"965813..." Ba Lăng đáp.
"Ủa? Em mới nhập mật khẩu này mà, không sai mà, sao lạ vậy?" Đôi mày mỏng của mẹ Lăng nhăn lại, một lát sau mới bừng tỉnh "Tiểu tử thúi kia đổi mật khẩu rồi!!!"
"Hay là... Bấm chuông cửa ha?" Cố Phong ở bên cạnh đề nghị "Cho dù Triển Dực không ở nhà, thì bạn gái nó chắc có ở. Không phải là cô ấy mang thai sao? Người có bầu chắc là phải ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng đúng không?"
"Đúng đúng đúng, ấn chuông đi." Ngón trỏ mẹ Lăng ấn lên chuông cửa, nhấn liên tiếp rất nhiều lần, nhưng đều không có người đáp lại.
"Lạ nha... Chẳng lẽ không có ai ở nhà sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Cố Phong phủ đầy nghi hoặc "Triển Dực mang cô ta ra ngoài ăn cơm à?"
"Nhưng bây giờ cũng đâu có đúng, mới có 4 giờ chiều mà." Ba Lăng đưa tay liếc nhìn đồng hồ, bỗng nhiên ngộ ra "Không lẽ là sợ gặp mặt chúng ta? Cho nên cố ý trốn tránh không mở cửa?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Tô Tử Dương trốn sau cánh cửa vô cùng sửng sốt ―― có cần thông minh như vậy không! Cậu chính là trốn tránh không mở cửa đó! Kiên quyết không thể mở cửa!
Lăng Triển Dực chưa từng nói cho bọn họ cái gì hết, mình cứ tuỳ tiện mở cửa, bây giờ bộ dạng như thế này... Không chừng sẽ doạ bọn họ sợ ha?
Lại nhẫn nại thêm một lát, nếu không có ai ra mở cửa, bọn họ sẽ rời đi đúng không?
Rốt cuộc là Lăng Triển Dực đi làm gì rồi? Sao còn chưa về chứ?
Tô Tử Dương nhíu mặt thật chặt, bụng nói chờ chút nữa Lăng Triển Dực về nhất định phải dạy cho anh một bài học, không thể đưa loại vấn đề khó giải quyết thế này cho cậu giải quyết được!
Nhưng mà cũng đỡ, may là lúc trước Lăng Triển Dực đã sửa lại mật khẩu, nếu không, bây giờ người nhà và bạn bè của anh ấy đã vào được rồi...
Quên đi, tốt hơn là Lăng Triển Dực đợi ba người bọn họ rời đi rồi hẳn về, nếu không, bây giờ về là đụng mặt nhau không phải à?
Mình đã trốn lâu như vậy rồi, thế thì lưu lại cho người ta ấn tượng không tốt nữa...
Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương chậm rãi di chuyển, quay về phòng, đi cầm điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lăng Triển Dực, để cho anh lang thang bên ngoài thêm một lát nữa, nếu có người hỏi thì nói là mang theo cậu ra ngoài ăn cơm dạo phố...
Mặc kệ như thế nào cũng phải vượt qua cửa ải này mới được...
Kết quả Tô Tử Dương mới gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Phong mới vừa đi vòng qua nhìn vào nhà từ cửa sổ.
Cố Phong trợn mắt há mồm nhìn Tô Tử Dương, Tô Tử Dương cũng ngẩn người sửng sốt nhìn Cố Phong.
Hai người nhìn nhau, vẫn là Tô tử Dương có phản ứng trước. Cậu chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn làm một cái ôm quyền với Cố Phong, sau đó chỉ chỉ chỗ cửa, ý chính là phiền hắn đừng có vạch trần cậu.
Cố Phong còn chưa có hoàn hồn sau cú sốc, hắn kinh ngạc há to miệng, cực kì mất giá mà nhìn chằm chằm vào cái bụng phồng to lên của Tô Tử Dương ―― con trai?! Mang thai?!
Ông trời ơi, thế giới này có chuyện kỳ ảo vậy luôn?!
Cố Phong chớp chớp mắt, cố gắng làm tầm nhìn của mình rõ ràng hơn, vì thế cang khẳng định sự nghi ngờ của chính mình.
Tô Tử Dương có hầu kết, người lớn lên cũng cao, khung xương to, không thể nào là con gái tóc ngắn ngực phẳng được...
Chả trách... chả trách Lăng Triển Dực vẫn luôn giấu bọn họ. Chuyện này... Cũng cực kỳ khó tin mà ha?!
Cho dù nó nói cho hắn biết, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là chả có tin đâu.
Chỉ là...
Cố Phong lại một lần nữa nghi hoặc ―― không lẽ Tô Tử Dương làm một cái bụng giả giấu dưới quần áo gạt Lăng Triển Dực hả? Thế nhưng một đứa con trai có thể làm được trình độ này sao?
Phủ định suy đoán này, Cố Phong cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, tầm mắt cuối cùng cũng dời từ bụng lên mặt Tô Tử Dương. Cố Phong thấy rõ người con trai này trông cũng khá ổn, mi thanh mục tú, chắc là không phải cái loại người không tốt để sống chung...
Nếu cậu chắp tay thi lễ nhờ hắn giấu diếm, như vậy... Thì cứ giúp cậu ta lần này thôi!
Nếu thật sự để chú Lăng dì Lăng vào cửa nhìn thấy một người đàn ông vác cái bụng to, có khi nào bị kích thích đến ngấy xỉu luôn không?
Việc này gấp cũng không được, dù sao chuyện nhà Lăng Triển Dực tạm thời hắn không muốn quản, để cho tự nó giải quyết đi.
Vì vậy, Cố Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý giúp Tô Tử Dương giấu diếm, bây giờ Tô Tử Dương mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, nhìn thấy cậu là cái người trẻ tuổi, nếu để hai vị kia nhìn thấy thì không hay...
"Tiểu Phong, thấy có người không?" Mẹ Lăng lớn tiếng hỏi.
Cố Phong cho Tô Tử Dương một nụ cười yên tâm, nghiêng đầu trả lời mẹ Lăng: "Dì ơi, trong nhà không có người, chắc là Triển Dực dẫn người ta ra ngoài dạo phố rồi! Bây giời đã là mùa hè, nên đổi sang quần áo mùa hè. Người đó nếu mang thai thật, quần áo mùa hè lúc trước chắc chắn không thể mặc nữa."
"Nói cũng phải." Mẹ Lăng thất vọng thở dài, quay đầu nói với ba Lăng "Ông xã, có vẻ chúng ta lại đến không đúng lúc rồi. Thôi, lần sau chúng ta lại bàn bạc với Triển Triển rồi hẳn đến. Em không tin là sẽ mãi mãi không thể thấy con dâu tương lai đâu!"
"Ừ, vậy đồ ăn vặt để ở đây trước đã, chúng ta về nhà thôi, hôm nào hẹn trước rồi lại tới." Ba Lăng kêu Cố Phong để túi đồ ăn vặt lớn đó trước cửa.
Cố Phong cười cười, dư quang nhìn lướt qua Tô Tử Dương rồi đi về phía cửa chính.
"Tiểu Phong, có đến nhà dì ngồi chơi một lát không?" Mẹ Lăng mời "Để mẹ Trương làm món cá kho mà con thích nhất cho con."
Nếu là bình thường Cố Phong nhất định sẽ đi, nhưng mà hiện tại trong lỏng hân đang cực kỳ tò mò về anh chàng mang thai trong phòng kia, nên lịch sự từ chối: "Dì à, hôn khác con lại qua nha, tối nay con còn một caid tiệc tối nữa. Dì với chú đi trước đi, con mang văn kiện đem đến cho Triển Dực để trước cửa rồi mới đi."
"Được rồi, thế bọn dì đi trước đây, có rảnh thì tới nhà di chơi nhé!"
"Dạ."
Nhìn theo ba Lăng mẹ Lăng lên xe chạy khỏi sân ra cổng lớn, Cố Phong mới khom lưng nhặt túi đồ ăn vặt kia xách lên, sau đó cười mỉm cười bấm chuông.
Vốn dĩ Tô Tử Dương nghe thấy âm thanh xe rơi đi mới thở phào bây giờ lại nghe tiếng chuông liền hoảng sợ.
"Ê, để trả ơn tôi giúp cậu giấu diếm, cậu cũng nên mở cửa cho tôi vô nhà ngồi chơi đúng không?" Cố Phong cầm lấy điện thoại cạnh cửa nói.
Trong phòng truyền đến âm thanh của Cố Phong sau khi khuếch đại qua loa, Tô Tử Dương mới biết thì ra là anh chàng lúc nãy... Sao hắn ta còn chưa đi chứ? Thật là phiền phức!
Nếu hắn giúp cậu che giấu, mà cậu là không quen hắn ta, tùy tiện để hắn vào, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lỡ như hắn ta là đối thủ cạnh tranh của công ty Lăng Triển Dực thì làm sao bây giờ?
Tô Tử Dương một mình trong này não bổ đủ thứ chuyện, Cố Phong thì chờ mất kiên nhẫn, lại lần nữa thú giục: "Ê, sao cậu không mở cửa? Tôi là anh chàng đẹp trai mới vừa ở chỗ bên cửa sổ giúp cậu che giấu đó. Cậu không phải sợ tôi, tôi với Triển Dực là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Chúng tôi là anh em tốt, không tin thì cậu cứ việc gọi hỏi nó một tiếng."
"Trời hè nóng nực, để người vừa là khách vừa là ân nhân cứu mạng đứng ngoài cửa phơi nắng không phải là đạo tiếp khách nhe!"
Tô Tử Dương đã hơi lung lay, vừa muốn bước lên mở cửa thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên: "Cố Phong! Ai bảo mày tới nhà của tao!"
Lăng Triển Dực!
Anh cuối cùng cũng về!
Tô Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, cái tay đặt trên khoá cửa cũng rút về, xoay người đi vào trong. Giờ thì ổn rồi, không cần cậu phải phiền não nữa, cứ việc giao cho Lăng Triển Dực giải quyết là xong!
Cố Phong cực kỳ khinh thường quay đầu lại, nhìn cổng lớn phía xa xa. Lăng Triển Dực châm rãi lái xe vào, sau đó bước xuống xe, sải bước chạy về phía hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, lúc tới còn mang theo một cơn gió, thổi gương mặt bị phơi nắng có chút nóng của hắn mát mẻ một tí.
"Rồi sao? Nhà mày tao qua không được hay gì? Mật khẩu là gì? Mau mở cửa cho tao vào coi, nực muốn chết!" Cố Phong thúc giục.
"Không cho mày vô đó, mày qua đây làm gì?" Lăng Triển Dực nhìn hắn ghét bỏ "Chuyện trong công ty làm xong hết chưa? Còn bản kế hoạch hợp tác sản phẩm mới với Diệp thị đâu? Viết xong chưa? Chưa xong thì cút về mà viết tiếp đi, đừng có mà ở nhà tao chướng tai gai mắt nữa!"
"Mày mới chướng tai gai mắt á!" Cố Phong đấm một cú qua, Lăng Triển Dực đưa tay ra đỡ, nhịn không được cười "Được rồi, đồ ăn vặt thì để lại, còn mày cút xéo cho tao!"
"Tiểu tử mày giỏi lắm, tao thấy hết rồi, còn không cho tao vào hả?" Cố Phong quăng túi đồ ăn vặt cho Lăng Triển Dực: "Lúc nãy chú dì ở đây, là tao giúp tụi mày che đậy sự thật. Nói thế nào thì tao cũng là ân nhân cứu mạng của tụi mày, nhanh lên đi đừng có lề mề nữa, mau mở cửa để tao diện kiến chị dâu tương lai..."
Nói tới chuyện này, Cố Phong cũng không khỏi phun tào: "Cái vị trong kia cũng bình tĩnh quá đi? Lúc nãy tao dụ cậu ta cả buổi, cậu ta lại khăng khăng không mở cửa, tao phục cậu ta luôn!"
Lăng Triển Dực nghe hắn nói vậy, không khỏi hỏi: "Tử Dương, thằng khốn này nói vậy là thật sao? Nó thấy em?"
Tô Tử Dương trả lời: "Ừ, đúng rồi. Lúc nãy em vào phòng ngủ gửi tin nhắn cho anh đã bị nhìn thấy."
Cố Phong vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Đó coi đi, vợ mày cũng thừa nhận rồi, mau cho tao vô!"
Lăng Triển Dực dùng tay che nhập mật khẩu vào, miễn cho cái thằng này thấy được lần sau càng không kiêng dè gì mà tới nhà anh. Anh không có muốn người không liên qua tới làm phiền thế giới hai người của anh với Tử Dương đâu!
Cố Phong thấy hành động ấu trĩ của anh thì không nhịn được bĩu môi, làm vẻ mặt khinh thường, ai mà thèm mật khẩu nhà nó chứ!
Nhập sáu số vào, cửa theo đó cũng mở ra, không đợi Lăng Triển Dực mở cửa thì Cố Phong đã lách người bước vào!
"Ủa?" Mẹ Lăng tưởng mình nhìn không rõ, hoặc là tay run nên bấm sai nên nhập lại lần nữa, nhưng vẫn bị nhắc là sai mật khẩu.
Bà nhìn về phía ba Lăng cầu cứu: "Ông xã, mật khẩu nhà Triển Triển là gì vậy?"
"965813..." Ba Lăng đáp.
"Ủa? Em mới nhập mật khẩu này mà, không sai mà, sao lạ vậy?" Đôi mày mỏng của mẹ Lăng nhăn lại, một lát sau mới bừng tỉnh "Tiểu tử thúi kia đổi mật khẩu rồi!!!"
"Hay là... Bấm chuông cửa ha?" Cố Phong ở bên cạnh đề nghị "Cho dù Triển Dực không ở nhà, thì bạn gái nó chắc có ở. Không phải là cô ấy mang thai sao? Người có bầu chắc là phải ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng đúng không?"
"Đúng đúng đúng, ấn chuông đi." Ngón trỏ mẹ Lăng ấn lên chuông cửa, nhấn liên tiếp rất nhiều lần, nhưng đều không có người đáp lại.
"Lạ nha... Chẳng lẽ không có ai ở nhà sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Cố Phong phủ đầy nghi hoặc "Triển Dực mang cô ta ra ngoài ăn cơm à?"
"Nhưng bây giờ cũng đâu có đúng, mới có 4 giờ chiều mà." Ba Lăng đưa tay liếc nhìn đồng hồ, bỗng nhiên ngộ ra "Không lẽ là sợ gặp mặt chúng ta? Cho nên cố ý trốn tránh không mở cửa?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Tô Tử Dương trốn sau cánh cửa vô cùng sửng sốt ―― có cần thông minh như vậy không! Cậu chính là trốn tránh không mở cửa đó! Kiên quyết không thể mở cửa!
Lăng Triển Dực chưa từng nói cho bọn họ cái gì hết, mình cứ tuỳ tiện mở cửa, bây giờ bộ dạng như thế này... Không chừng sẽ doạ bọn họ sợ ha?
Lại nhẫn nại thêm một lát, nếu không có ai ra mở cửa, bọn họ sẽ rời đi đúng không?
Rốt cuộc là Lăng Triển Dực đi làm gì rồi? Sao còn chưa về chứ?
Tô Tử Dương nhíu mặt thật chặt, bụng nói chờ chút nữa Lăng Triển Dực về nhất định phải dạy cho anh một bài học, không thể đưa loại vấn đề khó giải quyết thế này cho cậu giải quyết được!
Nhưng mà cũng đỡ, may là lúc trước Lăng Triển Dực đã sửa lại mật khẩu, nếu không, bây giờ người nhà và bạn bè của anh ấy đã vào được rồi...
Quên đi, tốt hơn là Lăng Triển Dực đợi ba người bọn họ rời đi rồi hẳn về, nếu không, bây giờ về là đụng mặt nhau không phải à?
Mình đã trốn lâu như vậy rồi, thế thì lưu lại cho người ta ấn tượng không tốt nữa...
Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương chậm rãi di chuyển, quay về phòng, đi cầm điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lăng Triển Dực, để cho anh lang thang bên ngoài thêm một lát nữa, nếu có người hỏi thì nói là mang theo cậu ra ngoài ăn cơm dạo phố...
Mặc kệ như thế nào cũng phải vượt qua cửa ải này mới được...
Kết quả Tô Tử Dương mới gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Phong mới vừa đi vòng qua nhìn vào nhà từ cửa sổ.
Cố Phong trợn mắt há mồm nhìn Tô Tử Dương, Tô Tử Dương cũng ngẩn người sửng sốt nhìn Cố Phong.
Hai người nhìn nhau, vẫn là Tô tử Dương có phản ứng trước. Cậu chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn làm một cái ôm quyền với Cố Phong, sau đó chỉ chỉ chỗ cửa, ý chính là phiền hắn đừng có vạch trần cậu.
Cố Phong còn chưa có hoàn hồn sau cú sốc, hắn kinh ngạc há to miệng, cực kì mất giá mà nhìn chằm chằm vào cái bụng phồng to lên của Tô Tử Dương ―― con trai?! Mang thai?!
Ông trời ơi, thế giới này có chuyện kỳ ảo vậy luôn?!
Cố Phong chớp chớp mắt, cố gắng làm tầm nhìn của mình rõ ràng hơn, vì thế cang khẳng định sự nghi ngờ của chính mình.
Tô Tử Dương có hầu kết, người lớn lên cũng cao, khung xương to, không thể nào là con gái tóc ngắn ngực phẳng được...
Chả trách... chả trách Lăng Triển Dực vẫn luôn giấu bọn họ. Chuyện này... Cũng cực kỳ khó tin mà ha?!
Cho dù nó nói cho hắn biết, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là chả có tin đâu.
Chỉ là...
Cố Phong lại một lần nữa nghi hoặc ―― không lẽ Tô Tử Dương làm một cái bụng giả giấu dưới quần áo gạt Lăng Triển Dực hả? Thế nhưng một đứa con trai có thể làm được trình độ này sao?
Phủ định suy đoán này, Cố Phong cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, tầm mắt cuối cùng cũng dời từ bụng lên mặt Tô Tử Dương. Cố Phong thấy rõ người con trai này trông cũng khá ổn, mi thanh mục tú, chắc là không phải cái loại người không tốt để sống chung...
Nếu cậu chắp tay thi lễ nhờ hắn giấu diếm, như vậy... Thì cứ giúp cậu ta lần này thôi!
Nếu thật sự để chú Lăng dì Lăng vào cửa nhìn thấy một người đàn ông vác cái bụng to, có khi nào bị kích thích đến ngấy xỉu luôn không?
Việc này gấp cũng không được, dù sao chuyện nhà Lăng Triển Dực tạm thời hắn không muốn quản, để cho tự nó giải quyết đi.
Vì vậy, Cố Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý giúp Tô Tử Dương giấu diếm, bây giờ Tô Tử Dương mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, nhìn thấy cậu là cái người trẻ tuổi, nếu để hai vị kia nhìn thấy thì không hay...
"Tiểu Phong, thấy có người không?" Mẹ Lăng lớn tiếng hỏi.
Cố Phong cho Tô Tử Dương một nụ cười yên tâm, nghiêng đầu trả lời mẹ Lăng: "Dì ơi, trong nhà không có người, chắc là Triển Dực dẫn người ta ra ngoài dạo phố rồi! Bây giời đã là mùa hè, nên đổi sang quần áo mùa hè. Người đó nếu mang thai thật, quần áo mùa hè lúc trước chắc chắn không thể mặc nữa."
"Nói cũng phải." Mẹ Lăng thất vọng thở dài, quay đầu nói với ba Lăng "Ông xã, có vẻ chúng ta lại đến không đúng lúc rồi. Thôi, lần sau chúng ta lại bàn bạc với Triển Triển rồi hẳn đến. Em không tin là sẽ mãi mãi không thể thấy con dâu tương lai đâu!"
"Ừ, vậy đồ ăn vặt để ở đây trước đã, chúng ta về nhà thôi, hôm nào hẹn trước rồi lại tới." Ba Lăng kêu Cố Phong để túi đồ ăn vặt lớn đó trước cửa.
Cố Phong cười cười, dư quang nhìn lướt qua Tô Tử Dương rồi đi về phía cửa chính.
"Tiểu Phong, có đến nhà dì ngồi chơi một lát không?" Mẹ Lăng mời "Để mẹ Trương làm món cá kho mà con thích nhất cho con."
Nếu là bình thường Cố Phong nhất định sẽ đi, nhưng mà hiện tại trong lỏng hân đang cực kỳ tò mò về anh chàng mang thai trong phòng kia, nên lịch sự từ chối: "Dì à, hôn khác con lại qua nha, tối nay con còn một caid tiệc tối nữa. Dì với chú đi trước đi, con mang văn kiện đem đến cho Triển Dực để trước cửa rồi mới đi."
"Được rồi, thế bọn dì đi trước đây, có rảnh thì tới nhà di chơi nhé!"
"Dạ."
Nhìn theo ba Lăng mẹ Lăng lên xe chạy khỏi sân ra cổng lớn, Cố Phong mới khom lưng nhặt túi đồ ăn vặt kia xách lên, sau đó cười mỉm cười bấm chuông.
Vốn dĩ Tô Tử Dương nghe thấy âm thanh xe rơi đi mới thở phào bây giờ lại nghe tiếng chuông liền hoảng sợ.
"Ê, để trả ơn tôi giúp cậu giấu diếm, cậu cũng nên mở cửa cho tôi vô nhà ngồi chơi đúng không?" Cố Phong cầm lấy điện thoại cạnh cửa nói.
Trong phòng truyền đến âm thanh của Cố Phong sau khi khuếch đại qua loa, Tô Tử Dương mới biết thì ra là anh chàng lúc nãy... Sao hắn ta còn chưa đi chứ? Thật là phiền phức!
Nếu hắn giúp cậu che giấu, mà cậu là không quen hắn ta, tùy tiện để hắn vào, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lỡ như hắn ta là đối thủ cạnh tranh của công ty Lăng Triển Dực thì làm sao bây giờ?
Tô Tử Dương một mình trong này não bổ đủ thứ chuyện, Cố Phong thì chờ mất kiên nhẫn, lại lần nữa thú giục: "Ê, sao cậu không mở cửa? Tôi là anh chàng đẹp trai mới vừa ở chỗ bên cửa sổ giúp cậu che giấu đó. Cậu không phải sợ tôi, tôi với Triển Dực là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Chúng tôi là anh em tốt, không tin thì cậu cứ việc gọi hỏi nó một tiếng."
"Trời hè nóng nực, để người vừa là khách vừa là ân nhân cứu mạng đứng ngoài cửa phơi nắng không phải là đạo tiếp khách nhe!"
Tô Tử Dương đã hơi lung lay, vừa muốn bước lên mở cửa thì nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên: "Cố Phong! Ai bảo mày tới nhà của tao!"
Lăng Triển Dực!
Anh cuối cùng cũng về!
Tô Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, cái tay đặt trên khoá cửa cũng rút về, xoay người đi vào trong. Giờ thì ổn rồi, không cần cậu phải phiền não nữa, cứ việc giao cho Lăng Triển Dực giải quyết là xong!
Cố Phong cực kỳ khinh thường quay đầu lại, nhìn cổng lớn phía xa xa. Lăng Triển Dực châm rãi lái xe vào, sau đó bước xuống xe, sải bước chạy về phía hắn, ánh mắt lạnh thấu xương, lúc tới còn mang theo một cơn gió, thổi gương mặt bị phơi nắng có chút nóng của hắn mát mẻ một tí.
"Rồi sao? Nhà mày tao qua không được hay gì? Mật khẩu là gì? Mau mở cửa cho tao vào coi, nực muốn chết!" Cố Phong thúc giục.
"Không cho mày vô đó, mày qua đây làm gì?" Lăng Triển Dực nhìn hắn ghét bỏ "Chuyện trong công ty làm xong hết chưa? Còn bản kế hoạch hợp tác sản phẩm mới với Diệp thị đâu? Viết xong chưa? Chưa xong thì cút về mà viết tiếp đi, đừng có mà ở nhà tao chướng tai gai mắt nữa!"
"Mày mới chướng tai gai mắt á!" Cố Phong đấm một cú qua, Lăng Triển Dực đưa tay ra đỡ, nhịn không được cười "Được rồi, đồ ăn vặt thì để lại, còn mày cút xéo cho tao!"
"Tiểu tử mày giỏi lắm, tao thấy hết rồi, còn không cho tao vào hả?" Cố Phong quăng túi đồ ăn vặt cho Lăng Triển Dực: "Lúc nãy chú dì ở đây, là tao giúp tụi mày che đậy sự thật. Nói thế nào thì tao cũng là ân nhân cứu mạng của tụi mày, nhanh lên đi đừng có lề mề nữa, mau mở cửa để tao diện kiến chị dâu tương lai..."
Nói tới chuyện này, Cố Phong cũng không khỏi phun tào: "Cái vị trong kia cũng bình tĩnh quá đi? Lúc nãy tao dụ cậu ta cả buổi, cậu ta lại khăng khăng không mở cửa, tao phục cậu ta luôn!"
Lăng Triển Dực nghe hắn nói vậy, không khỏi hỏi: "Tử Dương, thằng khốn này nói vậy là thật sao? Nó thấy em?"
Tô Tử Dương trả lời: "Ừ, đúng rồi. Lúc nãy em vào phòng ngủ gửi tin nhắn cho anh đã bị nhìn thấy."
Cố Phong vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Đó coi đi, vợ mày cũng thừa nhận rồi, mau cho tao vô!"
Lăng Triển Dực dùng tay che nhập mật khẩu vào, miễn cho cái thằng này thấy được lần sau càng không kiêng dè gì mà tới nhà anh. Anh không có muốn người không liên qua tới làm phiền thế giới hai người của anh với Tử Dương đâu!
Cố Phong thấy hành động ấu trĩ của anh thì không nhịn được bĩu môi, làm vẻ mặt khinh thường, ai mà thèm mật khẩu nhà nó chứ!
Nhập sáu số vào, cửa theo đó cũng mở ra, không đợi Lăng Triển Dực mở cửa thì Cố Phong đã lách người bước vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất