Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 75: Để tâm chuyện vụn vặt, và tôi với anh ta đã chiến tranh lạnh!

Trước Sau
Mặc dù Tô Tử Dương cho Lăng Triển Dực chút mặt mũi, không khóc nữa, nhưng bộ dạng cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến đã không còn, vẻ mặt bình tĩnh nên làm gì thì làm đó. Lăn Triển Dực đưa đồ qua thì nên ăn thì ăn, nên uống thì uống lại không còn thân mật tươi cười với anh nữa, như thể nháy mắt khôi phục lý trí, cái loại lên giọng và lãm nũng tuỳ hứng khi đang yêu tất cả đều biến mất không thấy.

Lăng Triển Dực nhạy bén phát hiện biến hoá của Tô Tử Dương, trong lòng lộp bộp một tiếng, đồng thời cực kỳ ảo não, biết thế thì đã không ghẹo cậu. Chuyện này nguy rồi! Thật sự chọc giận cậu rồi, anh âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, rồi bây giờ làm sao đây? Lăng Triển Dực gấp đến độ vò đầu bứt tai, trong lòng nói uổng hết công sức rồi, vất vả lắm mới rước được tiểu tổ tông này về nhà, cũng ra mắt phụ huynh, chờ sinh con ra thì tổ chức đám cưới. Kết quả thua trên hai quả dâu tây!

Coi có oan cho anh không chứ?

Thật ra Tô Tử Dương cũng không biết tại sao bản thân cứ miên man suy nghĩ lung tung mãi? Trong chuyện này, cậu cũng biết cậu có chỗ hơi nhỏ mọn...

Nhưng mà, nếu nhìn từ góc độ của cậu, đó hoàn toàn không phải chuyện do hai quả dâu tây.

Trong thời gian này, cậu được Lăng Triển Dực coi như tổ tông mà cung phụng, được đau lòng chăm sóc, được cưng chiều yêu thương,... Chỉ cần cậu có hơi không hài lòng tuyệt đối sẽ được dỗ cho vui vẻ. Nên dần dần Tô Tử Dương đã quen cảm giác được người ta phủng trong lòng bàn tau che chở, đôi lúc cậu cũng sẽ lên giọng tuỳ hứng ngạo mạn, nhưng cậu cũng biết đắn đo đúng mực, biết đây cùng lắm chỉ là gia vị cuộc sống, làm nũng tuỳ hứng làm cậu vui vẻ, người dỗ cậu chăm cậu cũng sẽ vui vẻ.

Nhưng nếu loại cân bằng này bị sụp đổ thì sao?

Hôm nay ba Lăng mẹ Lăng tới đây, cơ bản đã quyết định hôn sự cho hai người bọn họ. Hơn nữa Tô Tử Dương cũng định đợi sinh đứa bé ra sẽ chuẩn bị kết hôn với Lăng Triển Dực. Nhưng ngay lúc cậu quyết định tiến thêm một bước lớn, giao chân tâm của mình ra thì đột nhiên Lăng Triển Dực không dỗ dành cậu, hơn nữa sau khi chọc cậu tức giận xong liền quay người rời đi.

Đương nhiên tất cả những chuyện này đều xuất phát từ góc độ của Tô Tử Dương để nhìn, Lăng Triển Dực rời đi là đi lấy dâu tây cho cậu. Nhưng khi đó Tô Tử Dương làm sao biết trong tử lạnh còn dâu tay, càng không biết Lăng đi là để lấy dâu tây cho cậu. Cậu cho rằng bởi vì chuyện kết hôn đã quyết định xong sau đó Lăng Triển Dực lập tức lơi lỏng, không quan tâm cậu nữa, em thích tức giận, thích nổi bệnh công chúa nóng nảy thì cứ việc, bố không hầu hạ em... Dù sao em là người của anh, chạy không được.

Phía trên là phỏng đoán tâm lý của Tô Tử Dương trong nháy mắt ngắn ngủi.

Có một số chuyện người ta sợ nhất là suy nghĩ miên man, tưởng tượng sâu xa. Tô Tử Dương vừa bắt đầu nghĩ chuyện này, trí tưởng tượng lập tức bay cao bay xa như ngựa đứt cương, nghĩ càng ngày càng xa, càng ngày càng khó tin, nhưng lại là những khả năng có thể phát sinh nhất ở rất nhiều cặp vợ chồng.

Bạn thấy không, chuyện kết hôn vừa mới định ra xong, em vừa tức giận anh đã làm lơ em, vậy sau này thì sao? Sau khi kết hôn thì sao? Sau khi sinh con xong thì sao? Có phải càng không để em vào mắt đúng không?

Tô Tử Dương cứ tưởng tượng như vậy, có thể không uỷ khuất sao? Hơn nữa lúc này cậu còn đang mang thai, vốn dĩ vác cái bung to làm tâm tình thường xuyên bực bội, cậu vốn là đã muốn bước thêm một bước, giờ bị Lăng Triển Dực kích thích, kết quả lập tức lùi lại vài bước, thậm chí lùi về trong động, thế nào cũng không chịu ngoi đầu.

Đúng vậy, Tô Tử Dương thuộc loại rùa đen, gặp chuyện có thể trốn thì trốn, cậu nhất quyết sẽ không chủ động.

Có lẽ bạn sẽ nói, không phải sau đó Lăng Triển Dực đã giải thích rồi sao? Anh ta đi lấy dâu tây, cũng không có bỏ mặc Tô Tử Dương.

Nhưng mà suy nghĩ của người mang thai rất tinh tế đó, cậu sẽ nghĩ, mặc dù lần này anh không dỗ cậu không phải tại vì chán, thế sau này thì sao? Liệu một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy mệt mỏi với chuyện này? Một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy phiền? Như vậy chờ đến khi cậu được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên không thể rời xa anh ấy được nữa, tự dưng anh thu hồi tất cả những điều tốt đẹp đó, đột nhiên anh cảm thấy phiền chán, vậy bản thân cậu thì sao? Cậu phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ sẽ không có ai có thể chịu đựng được cậu tuỳ hứng làm nũng chơi xấu ha?



Thay vì ngày đó tới, không bằng nhân lúc này còn chưa có luân hãm hoàn toàn, sớm nhìn rõ cho kịp, để lý trí quay lại trước khi nó sụp đổ tương đối tốt hơn.

Làm lạnh bản thân như vậy trước, để khi cái ngày rời đi kia chân chính tới, tim, sẽ không đau đúng không?

Mặc dù còn không cam lòng và uỷ khuất, nhưng Tô Tử Dương rất ít khi chiến tranh lạnh với Lăng Triển Dực, đi ngủ cũng cho Lăng Triển Dực lên giường, cũng chịu cho anh ôm hôn hai cái, nhưng vẻ mặc cậu không có chút biến hoá nào.

Lăng Triển Dực đã gấp sắp phát điên, anh không biết Tô Tử Dương bị làm sao, tại sao lần này có dỗ cậu thế nào cũng không quay lại được?

Lúc nửa đêm, Tô Tử Dương nằm mơ, mơ thấy Lăng Triển Dực vứt bỏ cậu, cậu muốn nhìn mấy đứa con trai của cậu một cái, lại bị Lăng Triển Dực hung hăng đẩy ra, rồi đột nhiên cậu bừng tỉnh. Tô Tử Dương cảm thấy cơ thể mình đã ra một thân mồ hôi lạnh. Đồng thời khoé mắt đã ướt át, trong lòng uỷ khuất không nói ra lời.

Đến tột cùng là vì cái gì cậu mới cùng người đàn ông này đi đến bước bên nhau này đây?

Cậu không muốn tiền của anh, cậu có rất nhiều bản lĩnh cũng có khả năng tự kiếm được, không cần lấy tiền của anh. Cũng không muốn gia thế của anh, những người trên cao cơ bản không có tự do, nào có chuyện sống một cuộc sống bình thường thoải mái hạnh phúc là quan trọng được? Thế nên cậu càng không thèm gia thế của anh. Là vì cho đứa bé một gia đình trọn vẹn sao? Vậy cậu hoàn toàn có thể chờ sau khi sinh con xong tìm một người phụ nữ để tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, tóm lại là tốt hơn nhiều so với tổ hợp baba, daddy, bảo bối...

Cậu muốn chính là cái người Lăng Triển Dực này.

Lăng Triển Dực đối tốt với cậu, nuông chiều cậu như trời cao, cái gì cũng nghe theo cậu, cái cảm giác được người ta che chở và yêu thương là điều tốt đẹp mà cuộc đời này cậu theo đuổi.

Vốn dĩ cậu nghĩ sao lại có người đối tốt với cậu như vậy? Thật ra là cậu đang nằm mơ đúng không? Nếu tỉnh mộng sẽ càng cảm thấy cô đơn. Không bằng chưa từng có được cảm giác quá tốt đẹp như thế...

Tô Tử Dương khóc nức nở ra tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân để cái thai lại trong bụng mình là sai lầm. Nếu không có hai đứa bé này, có phải cậu và Lăng Triển Dực sẽ không có bất cứ liên quan nào hay không? Như vậy hiện tại cậu cũng sẽ không lo được lo mất như thế, sợ hãi giống như một cô gái nhỏ khóc thút thít đúng không?

Tô Tử Dương, mày tỉnh lại đi, chuyện này thì có cái gì đâu, cùng lắm thì một mình cậu mang con rời đi, hà tất gì lại làm bản thân vô dụng như thế, vậy mà lại khóc, đã khóc một lần còn chưa đủ hả? Cớ gì còn muốn khóc lần thứ hai?

Lăng Triển Dực chợt bừng tỉnh khi nghe tiếng khóc nức nở của người bên cạnh, ban đầu còn tưởng rằng mình bị ảo giác, sau đó mới phát giác Tô Tử Dương thật sự đang khóc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, anh vội vang đứng dậy, mở cái đèn trên tủ đầu giường lê rồi bước đến bên cạnh Tô Tử Dương, lo lắng hỏi: "Tử Dương? Em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lúc Lăng Triển Dực di chuyển thì Tô Tử Dương đã biết anh tỉnh dậy. Lúc này cậu cưỡng ép bản thân ngừng khóc, nghẹn ngào trả lời: "Không có."

"Không có? Vậy tại sao em khóc? Còn vì chuyện lúc sáng mà giận anh sao?" Lăng Triển Dực xoay mặt Tô Tử Dương đối diện với mình "Em nói thật cho anh biết đi, cuối cùng là em còn đang tức giận chuyện gì? Giữa hai chúng ta còn có chuyện nào không thể nói sao? Tại sao muốn lén khóc? Rốt cuộc là trong lòng em đang suy nghĩ cái gì?"

Tô Tử Dương lướt qua khuôn mặt tuấn tú của Lăng Triển Dực, hơi do dự, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi: "Không có gì, là chuyện riêng của em, không liên quan đến anh."



"Tô Tử Dương!" Đây là lần đầu tiên Lăng Triển Dực dùng thái độ như vậy kêu tên của Tô Tử Dương từ lúc họ hẹn hò đến nay, hơn nữa còn kêu cả họ lẫn tên. Anh gãi đầu, đã sắp bực tức muốn hộc máu "Nếu em có gì không vừa lòng với anh em có thể nói ra, làm gì thì làm tóm lại đừng giữ trong lòng được không? Nếu là chuyện hai quả dâu tây kia, anh đã xin lỗi em rồi, mà em cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh, như vậy rốt cuộc bây giờ em muốn thế nào? Có phải muốn anh móc tim anh ra cho em xem thì em mới vừa lòng đúng không?"

Tô Tử Dương trừng to mắt nhìn anh, đó coi đi, anh ấy đều đã bắt đầu rống lên với mình...

Lăng Triển Dực cũng cảm thấy vừa rồi mình kích động quá mức kích động, anh hạ thấp âm thanh, tiếp tục: "Tử Dương, chiến tranh lạnh là sát thủ mạnh nhất giữa vợ chồng, anh hy vọng em không cần dùng loại phương pháp này để trừng phạt anh, có được không? Giống như trước đây vậy, tức giận khó chịu thì đánh anh mắng anh, có chuyện gì cũng đều nói ra, được không?"

Một lúc lâu sau Tô Tử Dương mới lẳng lặng nói "... Không phải là chuyện của anh, là chuyện của riêng em, em nghĩ còn chưa giải quyết xong nỗi lòng của mình. Lăng Triển Dực, em muốn một mình yên tĩnh một lát."

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép cảm xúc cuồng cuộng trong lồng ngực xuống. Giờ phút này anh hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc tiểu tổ tông này tại sao chui rúc vào sâu trong sừng trâu. Anh quyết đoán không truy hỏi nữa, bây giờ chính cảm xúc anh cũng có chút mất khống chế, lại tiếp tục truy hỏi nữa chỉ sợ sẽ phạm sai lầm lớn hơn.

Vẫn để hai người bình tĩnh lại.

"Vậy được, em ngủ ở đây đi, anh qua phòng cho khách bên cạnh ngủ." Lăng Triển Dực xuống giường "Nhưng mà em đừng suy nghĩ lung tung nữa, bây giờ ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì buổi sáng ngày mai chúng ta lại bàn tiếp. Được chứ?"

Tô Tử Dương nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hai mắt nhắm lại.

Lăng Triển Dực cúi người đắp chăn cho cậu, đồng thời lót cái đệm ở dưới bụng Tô Tử Dương, sao đó theo thói quen cúi người hôn vào giữa mày Tô Tử Dương, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, bảo bối."

Hy vọng em nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, đừng lại tiếp tục tra tấn anh...

Những lời này, Lăng Triển Dực không có nói ra, sợ nói ra, Tô Tử Dương lại càng suy nghĩ nhiều. Anh dặn dò: "Có chuyện gì thì kêu anh, anh mở cửa, có thể nghe thấy."

"Ừm." Tô Tử Dương tiếp tục đáp. Lăng Triển DỰc tắt đèn đầu giường, xoay người đi ra ngoài.

Nằm trên giường trong phòng cho khách, Lăng Triển Dực hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại, trên thế giới này người oan uổng nhất chính là anh đó! Đang êm đẹp, vạy mà lại phát sinh chuyện như vậy! Vật nhỏ kia không biết lại chiu vào sừng trâu gì rồi, vậy mà chiến tranh lạnh với anh!

Trái tim này của anh sắp bị cậu giày vò đến chết mất thôi!

Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, Lăng Triển Dực dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại ra mở máy lên, mở danh bạ của Cố Phong ra gọi cho hắn, cũng kệ mẹ nó bây giờ có phải là hai giờ sáng hay không...

Anh phải tìm người nào đó trò chuyện, bằng không anh sắp phát điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau