Bó Hoa Của Narcissus

Chương 15

Trước Sau
Địa lao âm trầm chào đón thêm một thiếu niên nên có sắc thái sinh động hẳn. Không gian tối tăm rải rác mười mấy tử tù và nô lệ, bọn họ hoặc vì xâm phạm hoặc vì giết hại quý tộc, cùng bị giam giữ ở nơi này, đợi chờ án phạt chém eo vào vài ngày tới.

Đám tử tù, nô lệ nhìn về hướng góc tường, có chàng trai vùi mặt vào đầu gối, với đường cong mượt mà thanh mảnh từ phần cổ đến lưng cùng mái tóc hơi uốn vểnh. Xung quanh anh là khoảng không tách biệt, vừa thanh lãnh lại hài hoà tuyệt mỹ.

Đã hai ngày kể từ khi bị bắt giam, Narcissus vẫn luôn giữ nguyên tư thế này.

Lao Medong nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức giết chết anh báo thù cho người vợ đoản mệnh, song Priam vội vàng gấp rút trở về đã cứu anh một mạng. Anh ở trong đây, ngoại trừ vài thành viên hoàng gia quyền cao chức trọng, thì dù là ai khác đi nữa đều không thể tiến vào, đồng nghĩa với việc Hesione - công chúa ngày nhớ đêm mong muốn trừng trị anh cũng đành ngậm ngùi chịu thiệt.

Priam nói với anh: "Đừng sợ, ngươi cứ ở trong đó trước đã, ta vừa dò hỏi Đại Tư Tế vừa phái người băng qua rừng sâu để truy lùng tung tích nữ thần."

Lao Medong bộc phát, hung hăng trừng phạt thị nữ trông coi tẩm cung hoàng hậu, ngay cả thị vệ canh gác cũng bị vạ lây. Ông ta lại giận chó đánh mèo với Prenemos, giao rất nhiều nhiệm vụ cho hắn kèm theo yêu cầu nâng tường thành cao thêm một mét.

"Ăn cơm!"

Các nô lệ nghe thấy âm thanh vội nhanh chân chạy tới, mà Narcissus vẫn không nhúc nhích, như thể anh đã chết vậy.

Cánh cửa địa lao mở ra, cai ngục đặt bánh mì bên cạnh, khẽ giọng: "Đại hoàng tử nói rằng sẽ đến thăm ngươi tối nay."

Narcissus cử động để lộ sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng cầm bánh mì, giọng nói có chút khô khốc, "Làm ơn cho ta một chén nước trong."

Khuya, tiếng đàn hạc du dương quanh quẩn khắp địa lao đưa mọi người chìm vào giấc nồng say, Narcissus đứng dậy.

Priam khoác áo choàng đen, "Narcissus, ngươi quá bốc đồng." Hắn cực kỳ lo lắng, thiếu niên trước mắt gầy hơn bình thường, nhan sắc héo hon tàn phai khiến hắn thật đau lòng: "Ta không thể thuyết phục được cha mình nữa, ngươi đi đi."

Hắn mở cổng lớn địa lao, kéo Narcissus ra ngoài, "Ta sắp xếp kĩ rồi, ngươi cải trang thành thị nữ theo hầu ta, năm ngày sau cùng nhau ra khơi, khi đó ta sẽ đưa ngươi trở về quê hương - chốn rừng rậm hùng vĩ."

Narcissus liếm đôi môi khô khốc: "Như vậy có liên luỵ gì tới ngươi không?"

Priam nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta có nữ thần hộ mệnh. Bây giờ cha ta giận quá mất khôn, không kiểm soát hành vi sai lệch, nếu thật sự muốn ngươi đền mạng, đợi tới lúc gặp lại mẹ ngươi chắc sẽ cắn răng hối tiếc."

Đắc tội với thần, chỉ sợ nữ thần báo thù Nemesis ghim vua Lao Medong vào tầm ngắm.

Narcissus được bố trí sẵn một chiếc thuyền nhỏ tại vùng ngoại ô, "Tạm thời nán tại đây nhé, chỗ này là thức ăn, nước uống cùng vài bộ quần áo. Kiên nhẫn ở trên thuyền năm ngày, chờ ta quay lại." Priam dặn dò rất nhiều, đoạn vội vàng rời đi.

Narcissus đứng trên mũi thuyền, dưới ánh trăng, đá ngầm bao quanh vịnh, thuyền đánh cá mắc cạn, xung quanh lặng yên bặt tiếng, chỉ có mặt nước lóng lánh gợn sóng. Ai đó thổi vang giai điệu sáo dọc, nương theo sự lay động khẽ khàng của con thuyền đánh cá, Narcissus chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm thức giấc, anh tẩy sạch meo mốc cùng u ám nơi ngục tối.



Narcissus ngồi ở đầu thuyền, vừa nghịch nước vừa nom ảnh ngược chính mình, vẫn đẹp như tranh vẽ ngày nào, song phảng phất chút u sầu.

Anh hiểu rằng thế giới không tốt đẹp như những điều anh hằng mong muốn. Mà anh cũng thật nhỏ bé, chẳng thể muốn làm gì thì làm. Khi trước anh ngạo mạn vô lễ, chưa bao giờ đặt hoàng hậu kế nhiệm vào trong mắt, cũng không xem việc khiêu khích công chúa trở thành vấn đề. Ôi, mâu thuẫn tích góp đủ, hoá thành tội ác đẫm máu.

Anh tĩnh tâm bắt đầu rèn luyện kỹ năng bắn cung và khả năng pháp thuật.

Khát thì uống nước ngọt, đói bụng thì gặm bánh mì thừa, mệt nhọc thì chui khoang thuyền ngủ, thỉnh thoảng lang thang vịnh trung du. Tồn tại như vậy suốt ba ngày, không ai trò chuyện. Narcissus không hề cảm thấy tịch mịch, trái lại còn hơi hướng hương vị tiêu khiển.

Buổi tối ngày thứ tư, có người tới.

Narcissus thao thức cả đêm, ngụp lặn trong làn nước, nhìn trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, nhìn bọn thị vệ lục soát toàn bộ thuyền đánh cá nhằm phơi bày tung tích kẻ tử tù. Anh nhắm mắt lại, la cà đáy nước, rời khỏi vịnh kia.

Mãi đến khi trăng tàn nhường trời mọc, hừng đông thấp thoáng đường chân trời, Narcissus đã tìm được điểm dừng chân khác - đó là một hòn đảo nhỏ, hoang tàn vắng vẻ.

Anh thở phào một hơi, quan sát bao quát hết thảy, thấy mỗi biển cả mênh mông cùng đảo nhỏ trơ trọi, anh đi loanh quanh, lòng hơi nghi hoặc, "Hình như mình lạc đường rồi."

Nâng má ngồi lì, anh mặc kệ ánh mặt trời thiêu đốt toàn thân, chuyên tâm chờ đợi thuyền biển cập bến.

Uớc chừng đợi cả ngày, mãi đến lúc chạng vạng, ánh trăng lần nữa bao phủ hòn đảo nhỏ mà vẫn chưa thấy tăm hơi cứu viện đâu. Narcissus hết cách, đành phải rà soát khắp đảo với mục đích tìm thức ăn, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì. Lặn xuống biển bắt cá nhưng chẳng có lửa, anh lại không quen ăn sống, thế là giương mắt nhìn chằm chằm. Sau đó ném cá vào cái hố đã đào trước đó, dùng băng trùy săn một chú rùa biển nhỏ, anh bắt đầu hiến tế.

"Hỡi Thần Poseidon vĩ đại, xin ngài chỉ dẫn phương hướng cho kẻ mù đường

Thuyền buồm phương xa nếu tới đây, xin mang cho ta ánh lửa

Các người hùng Síp, Hy Lạp, Athens nếu ngang qua, xin mang cho ta trái cây phong phú."

Anh dốc lòng cầu nguyện nửa ngày, và không có dấu hiệu nào biểu hiện thần đã thấu rõ tiếng lòng của anh cả.

Narcissus vẫn thường nghe mẹ kể Thần Biển cường đại cỡ nào, quyền lực vô biên, thế nhưng lúc này anh nghĩ mình nên thay đổi trận doanh, vì vậy anh cầu xin Thần Gió, gió biển cuốn theo lời mong mỏi khao khát, đính kèm một ít thần lực của Narcissus, và ngài đã hồi đáp trong đêm đen hun hút.

"Hãy kiên trì mười ngày."

"Ở nơi xa gió đã dò tìm tung tích

Mẹ ngươi sẽ trở về nhanh thôi."

Lời nhắn làm Narcissus nửa phấn khích nửa cáu kỉnh.



Phấn khích là bởi mẹ anh sắp trở về, cáu kỉnh là bởi có vẻ như anh thực sự phải ăn cá sống.

Bên đây Narcissus vì cá biển mặt ủ mày ê, bên thành Troy thì nảy sinh tranh chấp.

Priam và Veria bị nhốt trong tẩm cung chính mình cùng yêu cầu tự kiểm điểm.

Hesione hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi như mưa, "Các ngươi rặt một đám tàn nhẫn, suốt ngày đi lo lắng cho tên chó kia, gã ám sát mẹ ta, mà các ngươi lại tiếp tay giúp gã tẩu thoát, ta hận các ngươi!"

Hesione vô cùng bức xúc, "Ta nhất định phải mách cha tìm mau mau tên khốn đó rồi trói gã vào đá tảng khổng lồ trên hải đảo, sai bầy kền kền ngày đêm gặm nhấm quả tim, để gã nếm mùi chết héo chết mòn chết khô máu là như thế nào." Nàng vén tay áo lau cạn nước mắt, "Còn các ngươi, ta nguyền rủa, con cháu các ngươi tương lai mai sau lận đận đường tình trắc trở đường duyên, chết dưới mũi tên thần!"

Hesione buông lời độc miệng, mặc kệ sắc mặt biến hoá của hai người anh trai ra sao, nàng ta lập tức chạy đến chỗ Lao Medong, ôm đùi thút thít bi thảm vạn phần, "Cha, ta vốn đã mất mẹ, bây giờ ta lại mất thêm hai anh lớn, ta chỉ còn mỗi cha mà thôi. Cầu xin cha đứng về phía ta, báo thù vì mẹ ta."

Lao Medong tiều tuỵ đi trông thấy, "Ta đã hỏi qua hai đứa nó, nhưng chúng nó đều không biết tên nhóc đương nấp chỗ nào. Trong và ngoài thành Troy thì đã khám xét hơn hai lần, có lẽ gã cao chạy xa bay đến thành bang khác cũng nên. Ta vừa truyền lệnh yêu cầu bên dưới dán chân dung gã tại các thành bang nọ, con gái, ngươi yên tâm, ta quyết tâm truy tìm gã tới cùng."

Hesione ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương, "Nhưng, nữ thần Liriope về thành rồi, bà ta muốn nhân chuyến này đòi lại con trai. Ta rất sợ."

"Con gái ngoan đừng sợ, cứ để ta ứng phó."

Lao Medong dỗ Hesione ra ngoài, tranh thủ tiếp đãi nữ thần, kẻ ẩn náu sau tấm rèm với đôi con ngươi láo liên theo dõi Liriope bỗng nảy ra ý tưởng mới.

Lao Medong thuật lại tường tận sự việc một cách khéo léo, cuối cùng tóm gọn: "Ta giam gã trong tù nhằm để gã tự suy ngẫm, đứa nhỏ này vô pháp vô thiên, bắt buộc phải có người dạy dỗ. Vấn đề là gã hiểu lầm mục đích của ta nên trốn ngục."

Liriope mỉm cười nhẹ nhàng mà nghiêm nghị, "Đứa con này của ta đơn thuần, lần giam giữ đó ắt hẳn đã chịu giáo huấn. Ta dự định cùng nó quay về rừng sâu. Đối với vụ việc đáng tiếc liên quan đến hoàng hậu, ta thực sự rất xin lỗi, để bù đắp lỗi lầm, ta hứa sẽ xử lý ổn thoả vấn đề ngập lụt ở đập chứa nước."

Tròng mắt Lao Medong vẫn luôn đảo tới đảo lui, chỉ cười ha hả không hé lời nào, tạm dừng chốc lát rồi tỏ vẻ đau lòng, tiếc thương tột độ, "Thần tại vị trên cao nhìn thấu hết thảy, hoàng hậu tuy rằng từng mắc sai lầm, nhưng nàng đã phải trả giá đắt tương đương mạng sống, mà tại sao Narcissus lại có thể tồn tại chẳng hề tổn hại, tự do tự tại tận hưởng bầu không khí trong lành? Công chúa cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, các hoàng tử lẩn tránh thiên hạ khóc tang trong phòng. Nữ thần à, mong ngài thông cảm cho ta - một người đàn ông mất vợ mang trong mình nỗi đau giằng xé."

Nữ thần Liriope phiền muộn đứng dậy, ngữ khí hơi chút ẩn ý, "Ta đáp ứng việc diệt trừ thuỷ quái, nếu đức vua vẫn cứ không hài lòng, ta có thể khôi phục nguồn nước trên cơ sở đào một cái giếng ngầm dưới nền đất, đảm bảo đủ để con cháu hoàng gia sau này ngày ngày hưởng dụng dòng suối ấm áp. Ngoài ra, ta quen biết một mỹ nhân người Hy Lạp Liên Bang với dung mạo diễm lệ, nàng vừa mới mất chồng, nếu hiện tại ngài đem sính lễ phong phú sang cầu hôn, có lẽ sẽ được mỹ nhân chiếu cố đấy."

Khi nhà vua trông thấy bức hình mỹ nữ, ông ta thở phì phò hứng thú, "Hoàng hậu vừa qua đời tức thì, cho nên ta tuyệt đối kiêng kỵ loại chuyện này."

Nữ thần Liriope nở nụ cười mang ý vị trào phúng thâm sâu, khom người cáo từ với vua, "Ta phải tới đập chứa nước bên kia rồi. Chúc ngài an khang, và mong ngài chuẩn bị giúp ta chiếc thuyền nhỏ, ta sẽ hộ tống đứa nhóc hư đốn về nhận lỗi."

Sau khi bà xuất phát, Lao Medong cầm tấm hình người đẹp lên ngắm nghía, tự ngẫm nghĩ một hồi. Bỗng Hesione từ trong màn che lao tới, nàng ta xé nát bức ảnh, mãnh liệt lên án, "Cha, sao cha làm vậy chứ, ta khó chịu lắm."

Lao Medong có chút hổ thẹn, khó mà đối diện với ánh mắt nàng ta mãi, bèn sai bọn thị nữ dìu Hesione xuống. Hesione vừa rời đi lập tức lật mặt, nước mắt ngắn nước mắt dài không thấy đâu nữa, nàng phân phó cô hầu gái của mình: "Giúp ta truyền tin tới sứ thần Toman."

Nàng rảo bước tới phía trước hồ sen, trong lòng suy tư về cuộc trò chuyện vừa nãy, sự điên cuồng trong mắt chợt loé rồi biến mất. Hồ sen cung điện khô cạn, hoa sen cũng héo tàn, Hesione bảo thị vệ: "Trùng tu lại nơi này, chuẩn bị trồng cây táo tím để tưởng niệm hoàng hậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau