Bó Hoa Của Narcissus

Chương 19

Trước Sau
Gã bắt bọn họ lên con thuyền hải tặc, định hiến dâng hai người cho vua Cobinashti - vua của thành bang toạ lạc tại bên kia đại dương, để giành lấy phần thưởng là toà núi vàng. Bởi lão vua nọ muốn tìm người đẹp nhất Địa Trung Hải.

Narcissus tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên con thuyền hải tặc với đôi tay bị trói, chiếc thuyền lướt nhanh vù vù băng qua biển cả mờ mịt vô tận - anh bị bắt cóc.

Biển rộng có nguồn tài nguyên phong phú đủ để thu hút những kẻ vượt khơi. Bất kể ngươi là nhân loại bình thường hay là hải tặc sở hữu thuyền buồm với kỹ thuật điều khiển cao siêu, giờ giờ phút phút ở trên biển đều phải kính sợ hải dương, kính yêu chủ nhân của nó - Poseidon.

Vì vậy, khi Narcissus vừa mở mắt thì trông thấy một đám người mặc vải bố thô để lộ cẳng chân, tay nâng mâm lớn đựng trái cây, phía trên boong tàu là đài tế cao cao được đóng từ gỗ đỏ. Đài tế rộng lớn chất đầy tế phẩm, những con dê non béo tốt, nửa đôi sừng nai màu đỏ, đuôi nghé tơ màu trắng, còn có các đoá hoa ngũ sắc ngắt từ vách đá cận biển rồi kết thành từng vòng, từng chuỗi, đó đều là tế phẩm thần Poseidon.

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm và khoác trang phục da thú kết thúc khúc ngâm xướng, gã rải trôi tế phẩm xuống dòng biển, “Thần Poseidon vĩ đại vinh quang, khẩn xin ngài phù hộ chúng ta mưa thuận gió hoà, mọi điều suôn sẻ. Chỉ mong bình an xuyên qua vùng biển sâu này, cập bến đảo Crete, thuận lợi đến thăm thành bang Cobinashti. Chúng ta sẽ hiến tặng ngài một thiếu nữ mỹ lệ, để làm tình nhân, để mà an ủi.”

Nữ thần gió biển cười lạnh: “Nằm mơ!”

Câu nói của nàng khiến những tên hải tặc bừng tỉnh, một tên trong số đó tiến lại vuốt ve gương mặt nàng, “Tiểu mỹ nhân, nói chuyện nhẹ nhàng ngoan ngoãn chút nào.” Nữ thần tức giận, sắc mặt khó coi, “Đừng chạm vào ta.”

Đám hải tặc cười khoái chí, “Được, không chạm vào ngươi, ngươi là người đẹp chỉ dành riêng cho vua.” Thứ bọn họ theo đuổi là tài phú cùng địa vị, phòng khi có người trả món tiền chuộc khổng lồ nên vấn đề an toàn của con tin phải bảo đảm tuyệt đối.

“Chát!”

Râu xồm bước tới, không nói hai lời đã tát nàng một cái, “Đi biển mà dắt đàn bà theo thì rất là xui xẻo.”

Narcissus nhịn không nổi nữa, “Các ngươi quá hung tàn, bọn ta đều là thần, tội báng bổ xúc phạm thần linh các ngươi gánh chẳng nổi đâu.”

“Ha ha...” Một đám hải tặc cười đến điên cuồng, “Tiểu mỹ nhân, nếu các ngươi là thần thì làm sao lại bị bọn ta bắt cóc?”

Bọn họ liên tục chế nhạo, căn bản không tin. “Ngươi thả ta ra, ta biểu diễn thần tích cho ngươi xem!” Hai tay hai chân đều bị trói chặt, anh hành động kiểu gì được chứ.

Nhưng bọn hải tặc lắc đầu, “Chẳng may thả ngươi rồi, ngươi lại nhảy xuống biển, bọn ta lỗ nhiều hơn lãi, thôi được rồi, hai người đẹp tỉnh mộng đi, nghỉ ngơi sớm.” Sau đó không hề để ý tới bọn họ mà tiếp tục ăn nhậu chơi bời.



Thuyền hải tặc giong buồm suốt năm, sáu ngày, rốt cuộc đến ngày thứ bảy cập bến đảo tiếp tế. Bọn họ để Narcissus cùng Rouyana ở lại boong tàu, bố trí hai tên đàn ông vạm vỡ trông chừng.

Rouyana khóc thút thít, “Ta không muốn chịu đựng sự nhục nhã như vậy, ta muốn về nhà, muốn quay lại đảo nhỏ. Thần Poseidon vĩ đại, cầu xin ngài tới cứu ta, nổi gió to sóng lớn dìm chết con thuyền này đi!” Hai người bọn họ hầu như chưa hề tắm, ngồi WC còn có người canh, sắc mặt Narcissus trắng bệch, cúi nhìn quần áo trên người mình một cách kinh tởm, anh cũng không chịu đựng nổi.

Anh nói: “Bọn hải tặc quá giảo hoạt.” Giọng nói hạ rất thấp, Rouyana vẫn nức nở làm tên trông coi mất hết kiên nhẫn, “Ngày nào cũng khóc, khóc cái gì, đâu có sai các ngươi lên núi đao xuống biển lửa đâu. Thật đen đủi!”

Narcissus nói: “Xin mở trói, ta muốn rửa mặt.”

“Nhịn đi.”

Bọn họ bịt miệng hai người bằng băng gạc rồi bắt đầu đánh bài, một kẻ không đành lòng ra tay khi lỡ chạm mắt Narcissus: “Thôi bỏ đi, để mỹ nhân đau khổ rớt nước mắt, lòng ta chẳng mấy dễ chịu.”

“Tùy ngươi thôi, lẹ lẹ còn tới đánh bài.” Người còn lại nóng nảy thúc giục, Rouyana bị bịt miệng, nước mắt ứ đọng tuôn rơi khiến Narcissus đau lòng không thôi, đáy lòng anh gào thét: “Xin thần Poseidon hãy gọi cuồng phong cuốn trôi!”

Không lâu sau đó, người tiếp viện đã trở lại và mang về một thiếu nữ, nàng ta khoác mảnh lụa mỏng làm nổi bật nhan sắc quyến rũ, được an bài ở chung với Narcissus và Rouyana, có điều nàng ta không bị trói, cũng không hề khóc lóc.

“Từ đảo nhỏ qua đấy, nàng tự nguyện đi theo chúng ta.” Nhóm hải tặc tỏ ra rất hứng thú khi trông thấy thiếu nữ chuốc rượu rồi mang trái cây tới, họ nói với nàng: “Bởi ngươi tự nguyện nên bọn ta không muốn ép buộc, ngươi bưng thức ăn đến bên kia đi, có hai người trông còn đẹp hơn ngươi ấy.”

Thiếu nữ bật cười, nghiêm túc gật đầu, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho họ.” Lúc nhóm hải tặc đã rời đi, thiếu nữ tỉ mỉ quan sát hai người, đặc biệt là Narcissus, sự ghen ghét chợt loé: “Ngươi đẹp trai thật, ta rất thích gương mặt này, giá mà ngươi tặng nó cho ta thì tốt rồi.” Đoạn, nàng ta bắt tay vào pha sữa bò.

Thiếu nữ có thể tự do hoạt động trên thuyền trông khá kỳ quái. Đêm hôm đó, nàng ta ở boong tàu trò chuyện cùng Narcissus: “Ngươi muốn rời đi? Ta có thể trợ giúp với điều kiện trao đổi là gương mặt này.”

Narcissus chẳng hiểu lắm, người thiếu nữ vuốt ve ngũ quan của anh: “Gương mặt vừa nhìn đã cảm thấy hạnh phúc.” Nàng ta chìm vào trạng thái si mê say đắm, bọn hải tặc bèn nói: “Thế nào, ngươi cũng bị tên nhóc này mê hoặc sao? Mê thì mê chứ đừng bắt cóc gã nhé. Bằng không bọn ta tóm ngươi làm mồi cho cá!”

Nữ hài cười hì hì bước tới, “Ta đâu có ngu, ta đi theo các ngươi là có mục đích.”

“Mục đích gì vậy?” Có người tò mò hỏi.

“Đương nhiên là nhằm nuốt trọn tất cả!” Thiếu nữ vẫn cười khanh khách, nhưng nàng vừa dứt lời, biển cả bỗng nổi gió lốc, thuyền buồm chao đảo kịch liệt. Bọn hải tặc bám chặt cột buồm, thiếu nữ biến mất, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một con thuỷ quái khổng lồ, thân hình hùng vĩ và miệng rộng đỏ tươi phun ra những lời đe doạ thách thức, “Đến đây nào, đến gần miệng ta, làm thức ăn cho ta.” Nó đã nuốt chửng ba tên trước đó.



Bọn hải tặc trợn tròn mắt, chính tay bọn họ mang về một con quái vật!

Thuỷ quái rít gào, uy lực biển rộng càng cường đại hơn, bọn hải tặc bị hất văng xuống lòng đại dương, xúc tu con quái vật lần mò cuốn người lại bỏ vào mồm, bọn họ lập tức trở thành đồ ăn lót dạ cho thuỷ quái.

Mắt thấy Rouyana cũng bị vứt theo, Narcissus bàng hoàng: “Đừng!”

Nhưng chẳng kịp nữa, nàng lọt thỏm vào trong vòm miệng rộng, xúc tu tiếp tục cuốn Narcissus đặt trên lưng con thuỷ quái, giọng nói của nó ồm ồm vang dội, “Ta không ăn ngươi, ta chỉ cần mặt.”

Chưa đến một canh giờ, sóng yên biển lặng, thuyền hải tặc hư hại nghiêm trọng, chỉ còn vài tấm ván gỗ phiêu du trên mặt nước, sau khi xơi nuốt sạch sẽ tất cả hải tặc thì thuỷ quái vật đã khôi phục lại thân xác thiếu nữ.

Nàng ta và Narcissus cùng ngồi trên ván gỗ nổi lênh đênh, nàng xoa bụng, “Đêm nay ăn no căng thì ngày mai phải nỗ lực nhiều hơn.”

Narcissus chết lặng cực kỳ, cũng mệt mỏi cực kỳ, anh nằm ở đó, âm thầm hồi phục sức lực. Trong tích tắc lúc Rouyana gặp nguy hiểm, anh dễ dàng tránh né và cố gắng cầm băng trùy đâm thẳng vào xúc tu cùng đôi mắt thuỷ quái, nhưng vẫn chẳng cứu được nàng, ngược lại còn bị quật xuống nước, khi anh nghĩ rằng mình sắp chết đuối thì được thuỷ quái vớt lên. Hiện tại anh đành lực bất tòng tâm, choáng váng xây xẩm.

“Phải tìm bằng được hải yêu Siren, gã sẽ giúp ta lột da mặt của ngươi và đắp nó lên mặt ta.” Thiếu nữ mân mê khuôn mặt với niềm khát khao: “Chắc chắn rất đẹp đây.” Tấm ván gỗ mang theo tiếng lòng của thuỷ quái phiêu bạt về phương nam.

Đáng tiếc rằng mơ ước mãi mãi vẫn là ước mơ, bởi sau hai ngày tạm hoãn để nghỉ ngơi, Narcissus bảo nàng ta: “Tặng mặt ngay tại đây đi, khỏi cần tới chỗ xa như vậy.”

Thuỷ quái tin ngay tắp lự, dựa theo yêu cầu của Narcissus mà dừng chân tại một tảng đá ngầm, chuẩn bị sẵn lưỡi dao, chậu nước và băng gạc, Narcissus mới nói: “Bắt buộc phải tách bỏ nền mặt nguyên bản trước rồi mới có thể lắp cái khác vào.”

Thiếu nữ sốt ruột vội gật đầu, trong chớp nhoáng, Narcissus thừa dịp đâm lưỡi dao vào giữa đôi mày, hai ngày qua khách sáo tử tế với nó, anh phát hiện quái vật này có hai điểm yếu, một là ở lòng bàn chân, một còn lại là giữa lông mày. Narcissus ấn dao mạnh tay hơn, đồng thời dùng băng trùy tiếp tục đâm sâu, thiếu nữ đau đớn giãy giụa hoá thành quái vật, râu ria rũ rượi. Narcissus khai triển toàn bộ thần lực hiện có, anh tạo khối băng thật dày đông cứng nó. Mắt thuỷ quái máu me đầm đìa, nó trợn trừng nhìn bóng dáng anh nhanh chóng khuất dần trên mảnh gỗ vụn.

Thần lực tiêu hao hết sạch, lênh đênh trên biển suốt năm ngày, anh bị lạc phương hướng, xung quanh không có người sinh sống, đối mặt với đại dương vô biên vô hạn lại chẳng có nước uống, chẳng tìm thấy thức ăn, Narcissus vừa đói vừa khát, dần dần suy yếu. Vào một đêm trăng sáng, anh dường như trông thấy mẹ ẩn hiện dưới lớp sóng vỗ, bà đang vươn tay và nói rằng sẽ dẫn anh về nhà, tuy biết rõ đó chỉ là ảo giác của chính mình, đó chẳng qua chỉ là hiện tượng hồi quang phản chiếu xuất hiện khi một kẻ đã gần đất xa trời, nhưng anh vẫn vui vẻ mà nắm lấy tay bà.

Trong phút chốc, hết thảy đều quay về hư vô, địa ngục u linh bồi hồi chuẩn bị đón tiếp.

Anh an nghỉ trong vòng tay biển khơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau