Chương 29: Vận động
Bánh su kem rất lớn. Quan Bái nhìn Lý Nãi Ấu đang cầm một chiếc bánh vị sô cô la, cúi đầu cắn một cái. Anh cảm thấy nửa khuôn mặt người này muốn chôn vào cái bánh luôn rồi.
"On óa...."
Lý Nãi Ấu hàm hồ cắn một miếng lớn, phồng hết cả má lên nói: "Vị sô cô la thơm ghê, không phải cái loại ngấy ngấy..."
Nói thừa, Quan Bái nghĩ. Một cái là năm mươi tệ, tôi mua hai mươi cái, không thơm mới là lạ đấy.
Quan Bái thản nhiên ừ một tiếng, dời ánh mắt về lại trên màn hình máy tính.
Lý Nãi Ấu cho miếng cuối cùng vào miệng. Thật ra cậu muốn ăn thêm một cái vị sô cô la nữa nhưng trong hộp chỉ có một cái.
Nếu lấy thêm thì có chút xấu hổ, dù sao đây cũng không phải đồ của cậu mua cho nên Lý Nãi Ấu đẩy hộp bánh ra trước mặt Quan Bái, vô cùng háo hức nói: "Ca ca, anh ăn đi."
Quan Bái khựng lại.
Anh xưa giờ chưa bao giờ ăn loại đồ ngọt nhiều calo kiểu này, chỉ nhìn lớp kem mềm bên trong thôi mà chóng hết cả mặt mày rồi. Nhưng nếu không ăn thì sẽ lộ ra là nói dối. Cuối cùng Quan Bái cầm một cái lên, chậm rãi cắn một cái rồi nhìu mày.
Quả nhiên ngấy vô cùng.
"Nhưng mà anh, sao anh lại mua nhiều như vậy?"
Lý Nãi Ấu dùng đầu ngón tay quẹt một miếng bơ rồi liếm một cái, "Có phải là nhập sai số lượng không? Thật ra anh có thể xin hoàn tiền.."
Quan Bái: "...Cậu có ăn nữa không?"
Lý Nãi Ấu không dám nói nữa, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cẩn thận cầm một cái vị vani để trong lòng bàn tay rồi tiếp tục cắn từng miếng nhỏ.
"Vỏ bánh hơi mềm, nếu ăn lúc vừa đưa đến sẽ ngon hơn."
Lý Nãi Ấu nghe Quan Bái bất thình lình mở miệng, như không có việc gì nói: "Nhưng lúc đó cậu không có ở nhà."
Lý Nãi Ấu không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Quan Bái.
"Em đi trả lại tranh cho lão Tưởng rồi. Bởi vì em không muốn mắc nợ một người như vậy."
Quả nhiên Lý Nãi Ấu trúng kế, lập tức báo cáo sạch sẽ hành trình của mình, sau đó hơi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Mà cũng đúng, nhưng mà lạnh cũng rất ngon, kem cũng tuyệt nữa..."
Quan Bái khựng lại.
"Đúng rồi."
Lý Nãi Ấu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Từ bây giờ, mỗi cuối tuần và chiều thứ tư em sẽ ra ngoài có việc. Anh không cần lo lắng, em sẽ chuẩn bị trước nội dung phát sóng trực tiếp."
Quan Bái ngước mắt nhìn cậu.
Rõ ràng Quan Bái không nói gì nhưng Lý Nãi Ấu không hiểu sao có hơi chột dạ, vẻ mặt có hơi trốn tránh. Cậu cúi đầu xuống, cẩn thận nhặt đậu phộng rơi trên bàn.
Lý Nãi Ấu không có ý định nói kế hoạch cánh tay cơ bắp của mình.
Cho nên để chuyển chủ đề, Lý Nãi Ấu đột nhiên hỏi: "Lúc trước anh nói, nếu đứng nhất trong danh sách khen thưởng thì anh sẽ tặng một món quà cho em, anh còn nhớ không?"
Quan Bái trầm ngâm lúc lâu, ừ một tiếng.
"Mặc dù bây giờ danh sách còn chưa có chốt nhưng em đã nghĩ quà xong rồi." Lý Nãi Ấu nói một cách tự hào.
Quan Bái: ".....?"
"Hai mươi bốn ngày nữa là là sinh nhật của em rồi."
Lý Nãi Ấu tiến lại gần hơn. Đôi mắt nâu như chưa đầy ánh sáng lấp lánh. Cậu hơi ngẩng mặt lên, cẩn thận hỏi, "Em muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của em, có được không?"
Quan Bái lại trầm mặc trong chốc lát.
"Cho nên xin hỏi, còn có ai được mời nữa không?" Quan Bái hỏi.
Lý Nãi Ấu nghẹn một chút.
Quan Bái nhìn người này rũ mi, càng lúc càng dùng sức bóp cái bánh su kem cho đến khi kem bên trong tràn ra đầu ngón tay mới nhỏ giọng mở miệng: "Hiện tại, hiện tại chỉ mới có Thổi Quýt thôi..."
Thúy Cúc meo một tiếng, quẫy đuôi nhảy khỏi bàn.
Lý Nãi Ấu có hơi xấu hổ.
"...Với lại, danh sách cuối cùng còn chưa có nên anh không nhất định phải đồng ý. Em không muốn anh khó xử."
Cậu cúi đầu đứng dậy, vội vàng nói: "Em về phòng trước đây. Em hơi buồn ngủ..."
Ngay lúc Lý Nãi Ấu tay chân luống cuống muốn đóng cửa lại thì nghe được Quan Bái ở trong phòng bếp từ tốn nói một tiếng: "Được."
-
"La Sâm,
Gần đây cháu đã vẽ rất nhiều tranh, thử rất nhiều phong cách. Lần đầu tiên cháu sử dụng bút màu kém chất lượng trong siêu thị. Loại bút này vẽ mấy vết đứt quãng cũng rất thú vị.
Nhân tiện, không phải cháu cố ý không trả lời email của chú. Cháu chỉ muốn để chú bình tĩnh lại một chút. Cháu xin lỗi.
Cũng giống như chú với Rebecca, trước kia chú nói chú rất thích nhìn dáng vẻ cô ấy tưới hoa hướng dương trong vườn. Với cháu cũng vậy, giống như mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cháu đã rất vui rồi.
Anh ấy là người hay cãi cùn nhưng cũng là một người rất ấm áp. Chú xem nè, hôm qua anh ấy đã mua rất nhiều rất nhiều bánh su kem cho cháu đấy! Cháu biết rõ là anh ấy cố tình mua. Bởi vì anh ấy rõ ràng là người uống sữa đậu nành còn không cho đường, mỗi ngày đều uống trà đắng. [Hình ảnh]
Cháu cảm giác anh ấy không ghét cháu lắm nhưng anh ấy không phải con gái, dường như cháu không thể trực tiếp mời anh ấy date với mình được.
Cháu sợ làm vậy sẽ xúc phạm đến anh ấy. Lỡ đâu anh ấy không muốn ở chung với cháu nữa thì sao? Chú có cách nào hay không?
Hy vọng chú và Rebecca vẫn khỏe.
- Neo vừa ăn bánh su kem ngon lành hôm qua."
-
Lý Nãi Ấu bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi hai của mình.
Trong những năm học cấp Ba ở Luân Đôn, cứ đến đêm sinh nhật của Lý Nãi Ấu là bàn dài trong phòng tiệc của gia đình lại chật cứng người. Họ hàng thân thích trong gia tộc của mẹ và bạn bè kinh doanh của cha, Lý Nãi Ấu thì ngây người ngồi ở giữa bàn, nhìn chằm chầm vào những chiếc tua bằng vàng treo trên góc của tấm khăn trải bàn.
Lý Nãi Ấu không hề cảm thấy bọn họ hy vọng ngày sinh nhật có thể vui vẻ, mặc dù ngoài miệng bọn họ nói như vây.
Sau đó khi lên đại học, mặc dù được tự do một tí nhưng việc học của Lý Nãi Ấu cũng bề bộn nhiều việc. Đôi khi cậu bận rộn với các cuộc triển lãm tranh và các hoạt động khác nhau, và ngày sinh nhật càng ngày càng ít đi.
Nhưng Lý Nãi Ấu là người thích cuộc sống của mình tràn ngập nghi lễ cho nên cậu rất trân trọng lần sinh nhật này của mình.
Không chỉ bởi vì hiện tại cậu đang ở Trung Quốc, thật sự độc lập theo đúng nghĩa đen mà còn bởi vì cậu còn có người đầu tiên trong cuộc đời mà mình rất thích.
Lý Nãi Ấu quyết định phải tập cho được thân hình mà Quan Bái thích trước ngày sinh nhật của mình, sau đó vui vẻ cùng Quan Bái trải qua ngày sinh nhật.
"Neo, vậy là cậu muốn có thân hình như vậy hả?"
Huấn luyện viên thể hình Ryan là người Mỹ với mái tóc vàng, trông hơi ngây thơ. Thân hình của anh ta vừa cao vừa khỏe, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp cảm tưởng như sắp xé rách cái áo trên người.
Nụ cười của anh ta đầy nhiệt tình, tiếng Trung ngoại trừ lúc nói có hơi dính liền ra thì cũng không tệ: "Cảm giác phần eo của cậu có đường cong rất đẹp, nhưng mà cậu hơi gầy nên có thể tập mấy bài trọng tâm..."
"Tôi muốn luyện tay với chân."
Lý Nãi Ấu lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào, "Không cần cường tráng lắm đâu, giống như anh là được. Thank you Ryan."
Ryan: "....?"
Cùng lúc đó, Quan Bái không tìm thấy cát mèo của Thúy Cúc đâu.
Thúy Cúc đang liếm lông ở mông với đuôi của mình còn Quan Bái thì nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống phân trong chậu cát, lúc này mới phát hiện túi cát mèo thường đặt bên cạnh chậu cát không thấy đâu nữa.
Buổi chiều Lý Nãi Ấu lén lén lút lút đi ra ngoài, Quan Bái đứng trầm mặc một lúc, cuối cùng cảm thấy không chịu được cái mùi này nữa mới cầm điện thoại lên.
Mãi một lúc bên kia mới bắt mát, Quan Bái vừa tìm trong các ngăn tủ vừa hỏi: "Lý Nãi Ấu, cậu có đụng túi cát mèo của Thúy Cúc..."
"---Xin hỏi, anh đang tìm Neo sao?"
Đầu dây bên kia dường như im lặng một chút, sau đó một câu tiếng Trung xa lạ truyền đến nhưng không phải giọng của Lý Nãi Ấu mà là một giọng nói có phần trầm thấp đến từ một người đàn ông.
Quan Bái nghe người đàn ông này nói đầy tức giận: "Cậu ấy đang cùng tôi làm, chút vận động, có thể đợi một chút, rồi gọi lại không?"
Quan Bái: "...?"
"Ryan, cái này thật sự quá lớn, tôi chịu không nổi." Sau đó Quan Bái lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lý Nãi Ấu phát ra từ bên kia ống nghe.
Trong âm thanh của thiếu niên còn mang theo chút nghẹn ngào, dường như đang năn nỉ cái gì đó: "Tôi hối hận rồi... Tôi không muốn làm cái này. Chúng ta đổi tư thế được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Bái:...Tôi con mẹ nó.
Lý Nãi Ấu: hu hu hu tôi hối hận rồi tôi không muốn muốn nâng sắt nữa không muốn!!!
"On óa...."
Lý Nãi Ấu hàm hồ cắn một miếng lớn, phồng hết cả má lên nói: "Vị sô cô la thơm ghê, không phải cái loại ngấy ngấy..."
Nói thừa, Quan Bái nghĩ. Một cái là năm mươi tệ, tôi mua hai mươi cái, không thơm mới là lạ đấy.
Quan Bái thản nhiên ừ một tiếng, dời ánh mắt về lại trên màn hình máy tính.
Lý Nãi Ấu cho miếng cuối cùng vào miệng. Thật ra cậu muốn ăn thêm một cái vị sô cô la nữa nhưng trong hộp chỉ có một cái.
Nếu lấy thêm thì có chút xấu hổ, dù sao đây cũng không phải đồ của cậu mua cho nên Lý Nãi Ấu đẩy hộp bánh ra trước mặt Quan Bái, vô cùng háo hức nói: "Ca ca, anh ăn đi."
Quan Bái khựng lại.
Anh xưa giờ chưa bao giờ ăn loại đồ ngọt nhiều calo kiểu này, chỉ nhìn lớp kem mềm bên trong thôi mà chóng hết cả mặt mày rồi. Nhưng nếu không ăn thì sẽ lộ ra là nói dối. Cuối cùng Quan Bái cầm một cái lên, chậm rãi cắn một cái rồi nhìu mày.
Quả nhiên ngấy vô cùng.
"Nhưng mà anh, sao anh lại mua nhiều như vậy?"
Lý Nãi Ấu dùng đầu ngón tay quẹt một miếng bơ rồi liếm một cái, "Có phải là nhập sai số lượng không? Thật ra anh có thể xin hoàn tiền.."
Quan Bái: "...Cậu có ăn nữa không?"
Lý Nãi Ấu không dám nói nữa, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cẩn thận cầm một cái vị vani để trong lòng bàn tay rồi tiếp tục cắn từng miếng nhỏ.
"Vỏ bánh hơi mềm, nếu ăn lúc vừa đưa đến sẽ ngon hơn."
Lý Nãi Ấu nghe Quan Bái bất thình lình mở miệng, như không có việc gì nói: "Nhưng lúc đó cậu không có ở nhà."
Lý Nãi Ấu không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Quan Bái.
"Em đi trả lại tranh cho lão Tưởng rồi. Bởi vì em không muốn mắc nợ một người như vậy."
Quả nhiên Lý Nãi Ấu trúng kế, lập tức báo cáo sạch sẽ hành trình của mình, sau đó hơi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Mà cũng đúng, nhưng mà lạnh cũng rất ngon, kem cũng tuyệt nữa..."
Quan Bái khựng lại.
"Đúng rồi."
Lý Nãi Ấu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Từ bây giờ, mỗi cuối tuần và chiều thứ tư em sẽ ra ngoài có việc. Anh không cần lo lắng, em sẽ chuẩn bị trước nội dung phát sóng trực tiếp."
Quan Bái ngước mắt nhìn cậu.
Rõ ràng Quan Bái không nói gì nhưng Lý Nãi Ấu không hiểu sao có hơi chột dạ, vẻ mặt có hơi trốn tránh. Cậu cúi đầu xuống, cẩn thận nhặt đậu phộng rơi trên bàn.
Lý Nãi Ấu không có ý định nói kế hoạch cánh tay cơ bắp của mình.
Cho nên để chuyển chủ đề, Lý Nãi Ấu đột nhiên hỏi: "Lúc trước anh nói, nếu đứng nhất trong danh sách khen thưởng thì anh sẽ tặng một món quà cho em, anh còn nhớ không?"
Quan Bái trầm ngâm lúc lâu, ừ một tiếng.
"Mặc dù bây giờ danh sách còn chưa có chốt nhưng em đã nghĩ quà xong rồi." Lý Nãi Ấu nói một cách tự hào.
Quan Bái: ".....?"
"Hai mươi bốn ngày nữa là là sinh nhật của em rồi."
Lý Nãi Ấu tiến lại gần hơn. Đôi mắt nâu như chưa đầy ánh sáng lấp lánh. Cậu hơi ngẩng mặt lên, cẩn thận hỏi, "Em muốn mời anh đến dự tiệc sinh nhật của em, có được không?"
Quan Bái lại trầm mặc trong chốc lát.
"Cho nên xin hỏi, còn có ai được mời nữa không?" Quan Bái hỏi.
Lý Nãi Ấu nghẹn một chút.
Quan Bái nhìn người này rũ mi, càng lúc càng dùng sức bóp cái bánh su kem cho đến khi kem bên trong tràn ra đầu ngón tay mới nhỏ giọng mở miệng: "Hiện tại, hiện tại chỉ mới có Thổi Quýt thôi..."
Thúy Cúc meo một tiếng, quẫy đuôi nhảy khỏi bàn.
Lý Nãi Ấu có hơi xấu hổ.
"...Với lại, danh sách cuối cùng còn chưa có nên anh không nhất định phải đồng ý. Em không muốn anh khó xử."
Cậu cúi đầu đứng dậy, vội vàng nói: "Em về phòng trước đây. Em hơi buồn ngủ..."
Ngay lúc Lý Nãi Ấu tay chân luống cuống muốn đóng cửa lại thì nghe được Quan Bái ở trong phòng bếp từ tốn nói một tiếng: "Được."
-
"La Sâm,
Gần đây cháu đã vẽ rất nhiều tranh, thử rất nhiều phong cách. Lần đầu tiên cháu sử dụng bút màu kém chất lượng trong siêu thị. Loại bút này vẽ mấy vết đứt quãng cũng rất thú vị.
Nhân tiện, không phải cháu cố ý không trả lời email của chú. Cháu chỉ muốn để chú bình tĩnh lại một chút. Cháu xin lỗi.
Cũng giống như chú với Rebecca, trước kia chú nói chú rất thích nhìn dáng vẻ cô ấy tưới hoa hướng dương trong vườn. Với cháu cũng vậy, giống như mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cháu đã rất vui rồi.
Anh ấy là người hay cãi cùn nhưng cũng là một người rất ấm áp. Chú xem nè, hôm qua anh ấy đã mua rất nhiều rất nhiều bánh su kem cho cháu đấy! Cháu biết rõ là anh ấy cố tình mua. Bởi vì anh ấy rõ ràng là người uống sữa đậu nành còn không cho đường, mỗi ngày đều uống trà đắng. [Hình ảnh]
Cháu cảm giác anh ấy không ghét cháu lắm nhưng anh ấy không phải con gái, dường như cháu không thể trực tiếp mời anh ấy date với mình được.
Cháu sợ làm vậy sẽ xúc phạm đến anh ấy. Lỡ đâu anh ấy không muốn ở chung với cháu nữa thì sao? Chú có cách nào hay không?
Hy vọng chú và Rebecca vẫn khỏe.
- Neo vừa ăn bánh su kem ngon lành hôm qua."
-
Lý Nãi Ấu bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi hai của mình.
Trong những năm học cấp Ba ở Luân Đôn, cứ đến đêm sinh nhật của Lý Nãi Ấu là bàn dài trong phòng tiệc của gia đình lại chật cứng người. Họ hàng thân thích trong gia tộc của mẹ và bạn bè kinh doanh của cha, Lý Nãi Ấu thì ngây người ngồi ở giữa bàn, nhìn chằm chầm vào những chiếc tua bằng vàng treo trên góc của tấm khăn trải bàn.
Lý Nãi Ấu không hề cảm thấy bọn họ hy vọng ngày sinh nhật có thể vui vẻ, mặc dù ngoài miệng bọn họ nói như vây.
Sau đó khi lên đại học, mặc dù được tự do một tí nhưng việc học của Lý Nãi Ấu cũng bề bộn nhiều việc. Đôi khi cậu bận rộn với các cuộc triển lãm tranh và các hoạt động khác nhau, và ngày sinh nhật càng ngày càng ít đi.
Nhưng Lý Nãi Ấu là người thích cuộc sống của mình tràn ngập nghi lễ cho nên cậu rất trân trọng lần sinh nhật này của mình.
Không chỉ bởi vì hiện tại cậu đang ở Trung Quốc, thật sự độc lập theo đúng nghĩa đen mà còn bởi vì cậu còn có người đầu tiên trong cuộc đời mà mình rất thích.
Lý Nãi Ấu quyết định phải tập cho được thân hình mà Quan Bái thích trước ngày sinh nhật của mình, sau đó vui vẻ cùng Quan Bái trải qua ngày sinh nhật.
"Neo, vậy là cậu muốn có thân hình như vậy hả?"
Huấn luyện viên thể hình Ryan là người Mỹ với mái tóc vàng, trông hơi ngây thơ. Thân hình của anh ta vừa cao vừa khỏe, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp cảm tưởng như sắp xé rách cái áo trên người.
Nụ cười của anh ta đầy nhiệt tình, tiếng Trung ngoại trừ lúc nói có hơi dính liền ra thì cũng không tệ: "Cảm giác phần eo của cậu có đường cong rất đẹp, nhưng mà cậu hơi gầy nên có thể tập mấy bài trọng tâm..."
"Tôi muốn luyện tay với chân."
Lý Nãi Ấu lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào, "Không cần cường tráng lắm đâu, giống như anh là được. Thank you Ryan."
Ryan: "....?"
Cùng lúc đó, Quan Bái không tìm thấy cát mèo của Thúy Cúc đâu.
Thúy Cúc đang liếm lông ở mông với đuôi của mình còn Quan Bái thì nhíu mày nhìn chằm chằm vào đống phân trong chậu cát, lúc này mới phát hiện túi cát mèo thường đặt bên cạnh chậu cát không thấy đâu nữa.
Buổi chiều Lý Nãi Ấu lén lén lút lút đi ra ngoài, Quan Bái đứng trầm mặc một lúc, cuối cùng cảm thấy không chịu được cái mùi này nữa mới cầm điện thoại lên.
Mãi một lúc bên kia mới bắt mát, Quan Bái vừa tìm trong các ngăn tủ vừa hỏi: "Lý Nãi Ấu, cậu có đụng túi cát mèo của Thúy Cúc..."
"---Xin hỏi, anh đang tìm Neo sao?"
Đầu dây bên kia dường như im lặng một chút, sau đó một câu tiếng Trung xa lạ truyền đến nhưng không phải giọng của Lý Nãi Ấu mà là một giọng nói có phần trầm thấp đến từ một người đàn ông.
Quan Bái nghe người đàn ông này nói đầy tức giận: "Cậu ấy đang cùng tôi làm, chút vận động, có thể đợi một chút, rồi gọi lại không?"
Quan Bái: "...?"
"Ryan, cái này thật sự quá lớn, tôi chịu không nổi." Sau đó Quan Bái lập tức nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lý Nãi Ấu phát ra từ bên kia ống nghe.
Trong âm thanh của thiếu niên còn mang theo chút nghẹn ngào, dường như đang năn nỉ cái gì đó: "Tôi hối hận rồi... Tôi không muốn làm cái này. Chúng ta đổi tư thế được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Bái:...Tôi con mẹ nó.
Lý Nãi Ấu: hu hu hu tôi hối hận rồi tôi không muốn muốn nâng sắt nữa không muốn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất