Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc
Chương 22: Chương 22
Ánh mặt trời mùa hè rất nóng, Lâm Mộc ngồi trong chỗ mát nhìn trên sân phơi đầy lá cây, lá của cây cự diệp thụ. Cầm lá cây gần mình nhất, “Lá cây này theo như Phil nói thật kỳ lạ.” Nhẹ nhàng kéo kéo, tính dai không tồi. Hắn quay đầu lại nhìn nơi mình ngồi, lại nhìn lá cây thật lớn trong tay, lấy lá cậy để xuống, sau đó thoải mái nằm xuống.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây làm cho Lâm Mộc không thể ngủ say, tùy tiện lấy một lá cây che lên mặt mình. Nhắm mắt lại cảm giác quanh thân đều là màu xanh.
Hôm nay Lâm Mộc có thời gian nhàn hạ là do nhiệt độ quá nóng. Nghĩ dù thế nào cũng là ở trong sơn cốc, thời tiết quá nóng kia cũng sẽ không nhiều, nhưng bây giờ nên đánh giá lại thời tiết.
Nhiệt độ rất cao, Lâm Mộc liền nói cho Patrick tốt nhất là để các thú nhân nghỉ ngơi một chút, chờ thời tiết mát mẻ hơn hãy làm tiếp. Tuy rằng thể chất của các thú nhân rất tốt, nhưng nếu bị cảm nắng thì không tốt. Thời hạn kiến phòng cũng không quá gấp, cho nên Patrick cũng đáp ứng đề nghị của Lâm Mộc, cho nên các thú nhân làm việc không ngừng nghỉ cuối cùng cũng có một ngày nghỉ nhàn hạ.
Các thú nhân đều nghỉ ngơi, cho nên Phil bọn họ là giống cái càng không có việc gì làm. Từng người cùng thú nhân của mình đến nơi râm mát nghỉ ngơi. Lâm Mộc thì bởi vì Patrick muốn đi ra ngoài săn thú, sau đó nhìn kia một đôi đây một đôi, hắn cũng không thể làm bóng đèn; hơn nữa hắn rất có hứng thú đối với lá cự diệp thụ cho nên chạy tới nơi phơi là cự diệp thụ xem xét.
Thời tiết cực nóng làm cho Lâm Mộc làm biếng, nhìn lá cây xong liền tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, cho nên khi hai tiểu tử Casso cùng Cầu Cầu tới tìm, nhìn thấy Lâm Mộc đang nằm trên lá cây ngủ.
Cầu Cầu cùng Casso chậm chậm đi đến chỗ Lâm Mộc. Tốc độ bốn chân chạm đất của Cầu Cầu rất nhanh, nhưng nó lại thích đi hơn. Hai chân nho nhỏ chầm chậm mà đi, Casso ở một bên cũng không sốt ruột.
Bộ dạng của Casso vẫn là con sói nhỏ mà Lâm mộc mới đầu gặp, tuy rằng mỗi ngày đều ăn rất nhiều, nhưng không có biến đổi, chính là trở nên phì đô đô, rất là đáng yêu. Ma cầu Cầu thì tựa hồ lớn một vòng, theo Lâm Mộc nói: Cầu Cầu trước kia là bóng chuyền, hiện tại bị ta dưỡng thành bóng rổ, cảm giác rất rất thành tựu.
Casso gương mắt nhìn Lâm Mộc cách đó không xa, “Cầu Cầu, thời tiết nóng như vậy sao chúng ta không tìm nơi mát mẻ để nghỉ ngơi, vì sao lại đến tìm Lâm Mộc?”
Cầu Cầu nhìn Casso đi bên cạnh mình, nghĩ muốn thực hiện bểu tình nghiêm túc cùng Casso thảo luận vấn đề này, hait ay muốn giao nhau đứng lên cùng Casso nói chuyện, nhưng bất đắc dĩ móng vuốt quá ngắn, thân thể rất tròn, hai tay giống như nắm lại.
Câu Cầu chỉ có thể đặt hai chân trước xuống, nhưng tâm tình rõ ràng không tốt “Hừ, ngươi biết cái gì, Lâm Mộc là chủ nhân của ta. Patrick không ở, lại không ai bồi hắn, hắn nhất định cảm giác thực cô đơn. Ta là một sủng vật thực tốt sao có thể mặt kệ chủ nhân của mình chứ? Một sủng vật ưu tú phải mang đến vui vẻ cho chủ nhân, nhất là thời điểm chủ nhân tịnh mịch.” Ngẫm lại Lâm Mộc thường hay cùng Patrick nên không thể biểu hiện tầm quan trọng của nó, hiện tại cơ hội của nó cũng đến. Hơi híp mắt, nó thực sự vì thân phận sủng vật của mình mà tự hào/
“Cầu Cầu, ngươi có thể nói, vì sao còn muốn làm sủng vật của Lâm Mộc?”
Mắt Cầu Cầu tròn tròn nho nhỏ cũng có thể ném cho Casso cái xem thường, “Ta biết mình có thể nói, không cần ngươi nhắc nhở ta.”
Đúng vậy, đây là bí mật nhỏ của Casso cùng Cầu Cầu: Cầu Cầu có thể nói. Ấn hiện nay trạng thái phải nói là Cầu Cầu sẽ nói thú ngữ. Mà chuyện này chỉ có mình Casso biết.
Có thể nói, bình thường chỉ khi ở một mình với Casso Cầu Cầu mới nói chuyện, mà nguyên nhân vì sao thì Casso không rõ ràng lắm, lý do của Cầu Cầu cũng làm cho Casso không rõ, nhưng nó lại vì đây là bí mật giữa hai đứa nó mà vui vẻ. Cho nên Casso tổng sẽ rất vui vẻ nghĩ: Cầu Cầu có thể nói, Mischa không biết, Patrick rất lợi hại không biết, cha của mình không biết, tối trọng yếu là, chủ nhân của Cầu Cầu —— Lâm Mộc, cũng không biết.
Cầu Cầu lúc trước luôn vì Lâm Mộc mà đánh nó, hơn nữa rất không công bằng. Cho nên Casso luôn thực buồn bực: vì sao nó đối với cầu Cầu rất tốt, mà người Cầu Cầu thích nhất lại là Lâm Mộc? Vì sao nó vẫn luôn nhượng Cầu Cầu tùy tiện đánh, Cầu Cầu thích nhất vẫn không phải là nó? Cho nên Casso luôn luôn tự hỏi rồi lại tự hỏi, sau vẫn không buông bỏ việc đối tốt với Cầu Cầu. Mà ngay thờ điểm casso vẫn không hiểu nguyên nhân, Casso đã biết việc Cầu Cầu có thể nói.
Ở trong lòng Casso, có thể nói thú ngữ chính là thú nhân. Nhưng vì sao Cầu Cầu vẫn luôn phủ nhân, còn cúng nó nói, hắn vĩnh viễn đều làm sủng vật, thậm chí còn uy hiếp nó không được nói việc này chon người khác biết, nếu không sẽ không để ý tới nó. Casso không rõ việc này, nó cũng liền không suy nghĩ, sau đó Casso phát hiện mình đối với Cầu Cầu có ái mộ chi tình. Cho nên từ ngày đó bắt đầu Casso đi đường đều nâng cao ngực mà đi, Damon còn thấy kì quái sao nhi tử nhà mình lại cao hứng như vậy. mà Casso ở trong lòng cười trộm: ta bây giờ là người tối thân mật của Cầu Cầu.
Cầu Cầu ngẩng đầu nhỏ, trong lòng nghĩ như thế nào đùa Lâm Mộc vui vẻ. Cầu Cầu biết Lâm Mộc thích nhất bộ dáng đáng yêu của nó, chính nó còn có thể làm nũng, sau đó nhượng Lâm Mộc làm món ngon cho nó. Hắc hắc, thật tốt.
Cầu Cầu một bên khoan khoái mà nghĩ Lâm Mộc thưởng cho mình như thế nào, một bên tiếp tục chậm rãi đi đường, nó không vội, có thể đi từ từ. Dù sao Lâm Mộc còn không có tỉnh đâu. Ngay tại lúc Casso cùng Cầu Cầu chậm rãi đi tới, bỗng nhiên cảm thấy trên trời âm u, cả hai đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Sau đó, nhìn thấy một đại xà.
Cầu Cầu nhỏ giọng cảm thán: “Casso, Patrick dùng để che ánh mặt trời rất không tồi.” Nhìn thể trạng kia, nhìn như mây đen áp khí, nhìn một cái kia… Cầu Cầu nghĩ đột nhiên nhìn về phía Casso, “Patrick trở lại, ô ô... Chúng ta đi quá chậm!”
Casso nhìn thoáng qua Patrick hạ xuống, “Tốc độ này mới tốt, Cầu Cầu tự chúng ta đi chơi đi.” Nói xong cũng không nghe Cầu Cầu có đồng ý hay không, ngậm Cầu Cầu giương cánh nhỏ bay đi.
Trước khi rơi xuống đất Patrick liền biến hình, nhìn hai tiểu thân hình có điều suy nghĩ.
Quay đầu lại nhìn Lâm Mộc dưới lá cây ngủ say, nhẹ nhàng mà đi qua, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Lại không dự đoán được Lâm Mộc đột nhiên ngồi dậy, “Ha hả... Chỉ biết là ngươi.” Hắn đối với Patrick cười hì hì, không chút nào có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
Patrick sủng nịch nhu nhu mái tóc mềm mại của Lâm Mộc. Vuốt ve tay Patrick, Lâm Mộc giả vờ không vui lòng: “Kiểu tóc đều bị ngươi lộng loạn.” Mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Patrick cười mà không nói.
“Sao hôm nay trở về sớm vậy? Không lẽ không có thu hoạch?” Tuy rằng hỏi như vậy, Lâm Mộc ở trong lòng lại không chút nghi ngờ năng lực của Patrick, chính là kì quái sao lại vè sớm vậy.
“Chúng ta gặp một đàn cự xỉ thú, trực tiếp đánh, không tốn rất nhiều thời gian.”
“Cự xỉ thú?” Lâm Mộc không biết cự xỉ thú đến tột cùng là loại thú gì, lúc trước bọn họ xử lí còn mồi Lâm Mộc đều cách khá xa, kia dù sao cũng không phải cái gì hay ho.
“Cự xỉ thú là một loại dã thú tính tình nóng nảy, nhưng đối với thú nhân mà nói cũng là con mồi rất dễ dàng bắt giữ. Chúng nó đều là loại sống thành bầy đàn, chúng ta lần này liền săn được sáu con, hai cự xỉ thú trưởng thành, còn có bốn con nhỏ. Carl bọn họ đang xử lý.” Patrick vừa nói vừa dùng tay mình đo tay Lâm Mộc, tựa hồ có chút gầy, vì thế Patrick nhíu mày.
Lâm Mộc tự nhiên biết ý nghĩ của Patrick, hắn đem Patrick kéo đến, “Chính là có chút gầy, không có gì. Mùa hè thân gầy thực bình thường.” Trước kia vào mùa hè khẩu vị của Lâm Mộc sẽ rất kém, trời nóng như vậy, cho dù ở trong phòng điều hòa cũng không thoải mái, lại càng không nói nơi ngay cả quạt cũng không có này.
Lâm Mộc lôi kéo tay Patrick cười nói: “Rất nhiều ngày chưa ra ngoài, mang ta đi nhìn xem cự xỉ thú đi.” Nói xong liền cao hứng phấn chấn nhượng Patrick biến thân.
Bay qua núi non cao cao, Lâm Mộc nhìn xuống rừng rậm bên dười. Nghênh diện cơn gió thôi tới Lâm Mộc thật cao hứng, một đường ha ha cười.
“Patrick, Carl bọn họ ở đâu?”
Thấy tâm tình của Lâm Mộc rõ ràng rất vui vẻ, Patrick nhớ kỹ, muốn nhiều lần mang Lâm Mộc ra ngoài chơi.
“Rất nhanh liền tới.”
Patrick nói rất nhanh, đích thật là rất nhanh. Lâm Mộc cảm thấy Patrick lời còn chưa nói hết, liền thấy được một con sông lớn.
Hai chân vừa mới chạm đất, Lâm Mộc liền khoan khoái chạy về phía Carl bọn họ.
Đối với việc Lâm Mộc tới Carl cùng Khoa Ân không có chút nào ngoài ý muốn.
Carl mang theo tươi cười hàng ngày nói, “Ai nha, trách không được lão đại cứ thế nhanh chóng trở về, nguyên lai thật sự là sợ ngươi tịnh mịch a.”
Lâm Mộc cũng học bộ dáng đối phương, “Ai nha, ngươi cũng không phải sợ tịch mịch a, lúc nào cũng nị nị ở cùng một chỗ, không biết là đau răng.” Nói xong liền không để ý tới Carl, chính mình tiến lên nhìn cự xỉ thú.
Nhìn cự xỉ thú trước mắt, Lâm Mộc nhịn không được gian nan nuốt nước miếng.
Nhìn bộ dáng nhíu mày ẩn nhẫn của Lâm mộc, tiện hề hề nói: “Thế nào? Chưa thấy qua đi, bị dọa đến? Hắc hắc, chỉ biết ngươi chưa thấy qua.”
Lâm Mộc “Thiết” một tiếng, “Hình thú của ngươi ta còn không sợ, sẽ bị nó dọa?” Lâm Mộc không bị dọa đến, hắn là bị kinh đến, giật mình! Nhìn bộ dáng to con kia, cự xỉ thú, lợn rừng được không, tuy răng nanh nó thật lớn, bộ dáng là dữ tợn hơn nhiều, nhưng cũng không thay đổi được bản chất là heo. Bất quá này cũng chưa là cái gì, ai có thể nói cho hắn biết vì sao lợn rừng lại cao một mét năm, điều này làm cho hắn cao một mét bảy ném chỗ nào.
Cảm khái thể trọng của sáu con heo, Lâm Mộc cảm thấy cự xỉ thú tuyệt đối là động vật sản lượng thịt cao.
Patrick gia nhập Carl bọn họ, Lâm Mộc ở một bên nhìn Patrick thuần thục tách rời một con cự xỉ thú.
Ba người đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, tuy rằng chỉ có sáu con cự xỉ thú, thịt đều có thể xếp thành núi nhỏ, cũng không chịu nổi thạch đao bén nhọn của ba người kia.
Lâm Mộc đứng bên ngoài nhìn, nhìn bọn họ đem thịt đóng gói, sau đó vùi lấp đồ không cần.
“Patrick, ngươi muốn ném hết nội tạng này đi sao? Còn có xương cốt này nữa?”
Patrick không lý giải vì sao Lâm Mộc nói vậy, đây không phải là việc thực rõ ràng sao?
“Thịt đó không thể ăn, hơn nữa xương cốt không có thịt.” Tại thời điểm con mồi xung túc không ai nguyện ý ăn nội tạng con mồi, ăn xương cốt? Thú nhân mạnh nhưng không có ý muốn mạo hiểm răng của mình.
Tại Lâm Mộc xem ra, những điều này là do thứ tốt a, ném xuống rất đáng tiếc a.
“Patrick, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, huống chi ngươi lãng phí chính là đồ thực tốt.” Nói xong chỉ vào tim gan, “Cái này, cái này ta đều phải lấy. Còn muốn một ít xương cốt lớn. Canh xương là dồ tốt a. Còn có thể cấp tiểu hài tử bồi bổ. Không phải chiều cao của Casso cũng chưa tăng trưởng sao?” ( Casso: ủy khuất… Ta là bởi vì không biến hóa có được không)
Đối với Patrick mà nói, việc lớn cần cùng Lâm Mộc thương lương, việc nhỏ ư, ý kiến của Lâm Mộc tuyệt đối nghe theo, cho nên y thực sảng khoái gật đầu, “Hảo.”
Thấy Patrick đồng ý, Lâm Mộc vô cùng cao hứng lấy lá cây gói lại, nhượng Carl nhất định mang đi.
“Lâm Mộc, ngươi lấy cái này làm gì?” Carl không rõ, hiện tại có rất nhiều thịt, “Lâm Mộc, muốn ăn thịt, nơi này còn có thật nhiều, tuyệt đối đủ ăn.”
“Carl, mấy thứ này ăn thật ngon.” Nói xong còn cùng hắn chớp chớp mắt, “Có thể chờ mong nha.”
Nghe xong Carl xoay người ly khai, tại trên diện ẩm thực Lâm Mộc là chuyên gia, Carl chỉ cần nghe theo là được.
Thấy thân ảnh của bọn họ biến mất, Lâm Mộc xoay người cùng Patrick nói, “Nóng chết, ta muốn tắm rửa.” nhìn con sông trước mặt, gặp tại sao có thể bỏ qua.
Có thể bơi trong con sông nước lành lạnh, hắn cười tủm tỉm nhìn Patrick đứng bên cạnh, cao hứng tiến vào trong nước. Từ sau lần bị dọa đó về sau, Patrick không có tái nhượng Lâm Mộc một mình tắm rửa, mỗi lần hắn đều là dựa theo ý Lâm Mộc quay sang chỗ khác cùng hắn nói chuyện. Mắt có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia, Lâm Mộc sẽ thực an tâm.
Từ trong nước ngoi lên, “Pa…”, không có người. Patricia rõ ràng mới vừa rồi còn đứng ở trên bờ. Hắn nhìn bốn phía, không có!
Lâm Mộc luống cuống, nơi này an tĩnh làm cho hắn sợ hãi.
“Patrick, ngươi mau ra đây.” Thanh âm khẩn trương có tia âm khóc, “Ngươi đừng làm ta sợ a, ngươi mau ra đây!”
Bên cạnh đột nhiên có bọt nước.
“A!” Lâm Mộc hoảng sợ hét ầm lên, lại lạc vào cái ôm quen thuộc.
“Ha hả…” Trầm thấp tiếng cười vang bên tai Lâm Mộc.
Thanh âm quen thuộc nhượng Lâm Mộc không hề sợ hãi, nhưng Lâm Mộc nổi giận. Biết rất rõ ràng hắn sợ hãi còn trêu đùa như vậy, “Đáng giận!” Hắn dùng cả tay chân đánh lên người Patrick.
Patrick cũng có chút hối hận đem Lâm Mộc làm cho tức giận, cũng không trốn, nhưng ở trong nước lại sợ Lâm Mộc đem thân thể mình làm tổn thương, vội vàng đem người giam cầm vào trong ngực mình. Lâm Mộc tức giận đến lợi hại, giãy dụa cũng lợi hại, tay bị ôm không động đậy, cũng muốn dùng chân hung hăng mà đá y.
“Hỗn đản, cho ngươi làm ta sợ! Cho ngươi làm ta sợ!”
Patrick đứng mặc hắn đá, khí lực nhỏ bé của Lâm Mộc đánh vào người giống như gãi ngứa, y chính là lo lắng chân Lâm Mộc sẽ đá đau, dù sao người này chỗ nào cũng đều mảnh mai như vậy.
Patrick ăn nói vụng về, chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn trấn an: “Ta sai, đừng nóng giận.”
Lâm Mộc đá mệt, thở dốc, “Đương nhiên là ngươi sai!”
“Ngươi nói đúng, đều là lỗi của ta.”
“Đó là!” Lâm Mộc hất cằm lên bộ dáng ngạo kiều.
Patrick nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.
“Không được động tay động chân.” Nói ngôn từ chính nghĩa, trên mặt lại ửng đỏ một mảnh.
Patrick nói, “Ta chỉ là động tay, không động chân.” Sau đó ý vị sâu sa mà tại trên người Lâm Mộc nhìn một chút
Lâm Mộc theo ánh mắt của y nhìn về phía mình, trơn, “A! Tránh ra tránh ra.”
“Hiện tại mới phát hiện, có chút chậm đi.” Đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực, đỡ lấy gáy Lâm Mộc buộc hắn nhìn mình.
Lâm Mộc hãm sâu vào ánh mắt đối phương.
“Mộc Mộc, ngươi nói ta hiện tại muốn làm cái gì?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Lâm Mộc không nói, hắn cảm thấy toàn thân hắn nóng lên.
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không thấy chuyên mục của mình, ngày hôm qua nhìn một chút, kích động a, cám ơn quả lôi thứ nhất của Liễu Thương Lẫm.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây làm cho Lâm Mộc không thể ngủ say, tùy tiện lấy một lá cây che lên mặt mình. Nhắm mắt lại cảm giác quanh thân đều là màu xanh.
Hôm nay Lâm Mộc có thời gian nhàn hạ là do nhiệt độ quá nóng. Nghĩ dù thế nào cũng là ở trong sơn cốc, thời tiết quá nóng kia cũng sẽ không nhiều, nhưng bây giờ nên đánh giá lại thời tiết.
Nhiệt độ rất cao, Lâm Mộc liền nói cho Patrick tốt nhất là để các thú nhân nghỉ ngơi một chút, chờ thời tiết mát mẻ hơn hãy làm tiếp. Tuy rằng thể chất của các thú nhân rất tốt, nhưng nếu bị cảm nắng thì không tốt. Thời hạn kiến phòng cũng không quá gấp, cho nên Patrick cũng đáp ứng đề nghị của Lâm Mộc, cho nên các thú nhân làm việc không ngừng nghỉ cuối cùng cũng có một ngày nghỉ nhàn hạ.
Các thú nhân đều nghỉ ngơi, cho nên Phil bọn họ là giống cái càng không có việc gì làm. Từng người cùng thú nhân của mình đến nơi râm mát nghỉ ngơi. Lâm Mộc thì bởi vì Patrick muốn đi ra ngoài săn thú, sau đó nhìn kia một đôi đây một đôi, hắn cũng không thể làm bóng đèn; hơn nữa hắn rất có hứng thú đối với lá cự diệp thụ cho nên chạy tới nơi phơi là cự diệp thụ xem xét.
Thời tiết cực nóng làm cho Lâm Mộc làm biếng, nhìn lá cây xong liền tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi, cho nên khi hai tiểu tử Casso cùng Cầu Cầu tới tìm, nhìn thấy Lâm Mộc đang nằm trên lá cây ngủ.
Cầu Cầu cùng Casso chậm chậm đi đến chỗ Lâm Mộc. Tốc độ bốn chân chạm đất của Cầu Cầu rất nhanh, nhưng nó lại thích đi hơn. Hai chân nho nhỏ chầm chậm mà đi, Casso ở một bên cũng không sốt ruột.
Bộ dạng của Casso vẫn là con sói nhỏ mà Lâm mộc mới đầu gặp, tuy rằng mỗi ngày đều ăn rất nhiều, nhưng không có biến đổi, chính là trở nên phì đô đô, rất là đáng yêu. Ma cầu Cầu thì tựa hồ lớn một vòng, theo Lâm Mộc nói: Cầu Cầu trước kia là bóng chuyền, hiện tại bị ta dưỡng thành bóng rổ, cảm giác rất rất thành tựu.
Casso gương mắt nhìn Lâm Mộc cách đó không xa, “Cầu Cầu, thời tiết nóng như vậy sao chúng ta không tìm nơi mát mẻ để nghỉ ngơi, vì sao lại đến tìm Lâm Mộc?”
Cầu Cầu nhìn Casso đi bên cạnh mình, nghĩ muốn thực hiện bểu tình nghiêm túc cùng Casso thảo luận vấn đề này, hait ay muốn giao nhau đứng lên cùng Casso nói chuyện, nhưng bất đắc dĩ móng vuốt quá ngắn, thân thể rất tròn, hai tay giống như nắm lại.
Câu Cầu chỉ có thể đặt hai chân trước xuống, nhưng tâm tình rõ ràng không tốt “Hừ, ngươi biết cái gì, Lâm Mộc là chủ nhân của ta. Patrick không ở, lại không ai bồi hắn, hắn nhất định cảm giác thực cô đơn. Ta là một sủng vật thực tốt sao có thể mặt kệ chủ nhân của mình chứ? Một sủng vật ưu tú phải mang đến vui vẻ cho chủ nhân, nhất là thời điểm chủ nhân tịnh mịch.” Ngẫm lại Lâm Mộc thường hay cùng Patrick nên không thể biểu hiện tầm quan trọng của nó, hiện tại cơ hội của nó cũng đến. Hơi híp mắt, nó thực sự vì thân phận sủng vật của mình mà tự hào/
“Cầu Cầu, ngươi có thể nói, vì sao còn muốn làm sủng vật của Lâm Mộc?”
Mắt Cầu Cầu tròn tròn nho nhỏ cũng có thể ném cho Casso cái xem thường, “Ta biết mình có thể nói, không cần ngươi nhắc nhở ta.”
Đúng vậy, đây là bí mật nhỏ của Casso cùng Cầu Cầu: Cầu Cầu có thể nói. Ấn hiện nay trạng thái phải nói là Cầu Cầu sẽ nói thú ngữ. Mà chuyện này chỉ có mình Casso biết.
Có thể nói, bình thường chỉ khi ở một mình với Casso Cầu Cầu mới nói chuyện, mà nguyên nhân vì sao thì Casso không rõ ràng lắm, lý do của Cầu Cầu cũng làm cho Casso không rõ, nhưng nó lại vì đây là bí mật giữa hai đứa nó mà vui vẻ. Cho nên Casso tổng sẽ rất vui vẻ nghĩ: Cầu Cầu có thể nói, Mischa không biết, Patrick rất lợi hại không biết, cha của mình không biết, tối trọng yếu là, chủ nhân của Cầu Cầu —— Lâm Mộc, cũng không biết.
Cầu Cầu lúc trước luôn vì Lâm Mộc mà đánh nó, hơn nữa rất không công bằng. Cho nên Casso luôn thực buồn bực: vì sao nó đối với cầu Cầu rất tốt, mà người Cầu Cầu thích nhất lại là Lâm Mộc? Vì sao nó vẫn luôn nhượng Cầu Cầu tùy tiện đánh, Cầu Cầu thích nhất vẫn không phải là nó? Cho nên Casso luôn luôn tự hỏi rồi lại tự hỏi, sau vẫn không buông bỏ việc đối tốt với Cầu Cầu. Mà ngay thờ điểm casso vẫn không hiểu nguyên nhân, Casso đã biết việc Cầu Cầu có thể nói.
Ở trong lòng Casso, có thể nói thú ngữ chính là thú nhân. Nhưng vì sao Cầu Cầu vẫn luôn phủ nhân, còn cúng nó nói, hắn vĩnh viễn đều làm sủng vật, thậm chí còn uy hiếp nó không được nói việc này chon người khác biết, nếu không sẽ không để ý tới nó. Casso không rõ việc này, nó cũng liền không suy nghĩ, sau đó Casso phát hiện mình đối với Cầu Cầu có ái mộ chi tình. Cho nên từ ngày đó bắt đầu Casso đi đường đều nâng cao ngực mà đi, Damon còn thấy kì quái sao nhi tử nhà mình lại cao hứng như vậy. mà Casso ở trong lòng cười trộm: ta bây giờ là người tối thân mật của Cầu Cầu.
Cầu Cầu ngẩng đầu nhỏ, trong lòng nghĩ như thế nào đùa Lâm Mộc vui vẻ. Cầu Cầu biết Lâm Mộc thích nhất bộ dáng đáng yêu của nó, chính nó còn có thể làm nũng, sau đó nhượng Lâm Mộc làm món ngon cho nó. Hắc hắc, thật tốt.
Cầu Cầu một bên khoan khoái mà nghĩ Lâm Mộc thưởng cho mình như thế nào, một bên tiếp tục chậm rãi đi đường, nó không vội, có thể đi từ từ. Dù sao Lâm Mộc còn không có tỉnh đâu. Ngay tại lúc Casso cùng Cầu Cầu chậm rãi đi tới, bỗng nhiên cảm thấy trên trời âm u, cả hai đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Sau đó, nhìn thấy một đại xà.
Cầu Cầu nhỏ giọng cảm thán: “Casso, Patrick dùng để che ánh mặt trời rất không tồi.” Nhìn thể trạng kia, nhìn như mây đen áp khí, nhìn một cái kia… Cầu Cầu nghĩ đột nhiên nhìn về phía Casso, “Patrick trở lại, ô ô... Chúng ta đi quá chậm!”
Casso nhìn thoáng qua Patrick hạ xuống, “Tốc độ này mới tốt, Cầu Cầu tự chúng ta đi chơi đi.” Nói xong cũng không nghe Cầu Cầu có đồng ý hay không, ngậm Cầu Cầu giương cánh nhỏ bay đi.
Trước khi rơi xuống đất Patrick liền biến hình, nhìn hai tiểu thân hình có điều suy nghĩ.
Quay đầu lại nhìn Lâm Mộc dưới lá cây ngủ say, nhẹ nhàng mà đi qua, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Lại không dự đoán được Lâm Mộc đột nhiên ngồi dậy, “Ha hả... Chỉ biết là ngươi.” Hắn đối với Patrick cười hì hì, không chút nào có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
Patrick sủng nịch nhu nhu mái tóc mềm mại của Lâm Mộc. Vuốt ve tay Patrick, Lâm Mộc giả vờ không vui lòng: “Kiểu tóc đều bị ngươi lộng loạn.” Mà trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Patrick cười mà không nói.
“Sao hôm nay trở về sớm vậy? Không lẽ không có thu hoạch?” Tuy rằng hỏi như vậy, Lâm Mộc ở trong lòng lại không chút nghi ngờ năng lực của Patrick, chính là kì quái sao lại vè sớm vậy.
“Chúng ta gặp một đàn cự xỉ thú, trực tiếp đánh, không tốn rất nhiều thời gian.”
“Cự xỉ thú?” Lâm Mộc không biết cự xỉ thú đến tột cùng là loại thú gì, lúc trước bọn họ xử lí còn mồi Lâm Mộc đều cách khá xa, kia dù sao cũng không phải cái gì hay ho.
“Cự xỉ thú là một loại dã thú tính tình nóng nảy, nhưng đối với thú nhân mà nói cũng là con mồi rất dễ dàng bắt giữ. Chúng nó đều là loại sống thành bầy đàn, chúng ta lần này liền săn được sáu con, hai cự xỉ thú trưởng thành, còn có bốn con nhỏ. Carl bọn họ đang xử lý.” Patrick vừa nói vừa dùng tay mình đo tay Lâm Mộc, tựa hồ có chút gầy, vì thế Patrick nhíu mày.
Lâm Mộc tự nhiên biết ý nghĩ của Patrick, hắn đem Patrick kéo đến, “Chính là có chút gầy, không có gì. Mùa hè thân gầy thực bình thường.” Trước kia vào mùa hè khẩu vị của Lâm Mộc sẽ rất kém, trời nóng như vậy, cho dù ở trong phòng điều hòa cũng không thoải mái, lại càng không nói nơi ngay cả quạt cũng không có này.
Lâm Mộc lôi kéo tay Patrick cười nói: “Rất nhiều ngày chưa ra ngoài, mang ta đi nhìn xem cự xỉ thú đi.” Nói xong liền cao hứng phấn chấn nhượng Patrick biến thân.
Bay qua núi non cao cao, Lâm Mộc nhìn xuống rừng rậm bên dười. Nghênh diện cơn gió thôi tới Lâm Mộc thật cao hứng, một đường ha ha cười.
“Patrick, Carl bọn họ ở đâu?”
Thấy tâm tình của Lâm Mộc rõ ràng rất vui vẻ, Patrick nhớ kỹ, muốn nhiều lần mang Lâm Mộc ra ngoài chơi.
“Rất nhanh liền tới.”
Patrick nói rất nhanh, đích thật là rất nhanh. Lâm Mộc cảm thấy Patrick lời còn chưa nói hết, liền thấy được một con sông lớn.
Hai chân vừa mới chạm đất, Lâm Mộc liền khoan khoái chạy về phía Carl bọn họ.
Đối với việc Lâm Mộc tới Carl cùng Khoa Ân không có chút nào ngoài ý muốn.
Carl mang theo tươi cười hàng ngày nói, “Ai nha, trách không được lão đại cứ thế nhanh chóng trở về, nguyên lai thật sự là sợ ngươi tịnh mịch a.”
Lâm Mộc cũng học bộ dáng đối phương, “Ai nha, ngươi cũng không phải sợ tịch mịch a, lúc nào cũng nị nị ở cùng một chỗ, không biết là đau răng.” Nói xong liền không để ý tới Carl, chính mình tiến lên nhìn cự xỉ thú.
Nhìn cự xỉ thú trước mắt, Lâm Mộc nhịn không được gian nan nuốt nước miếng.
Nhìn bộ dáng nhíu mày ẩn nhẫn của Lâm mộc, tiện hề hề nói: “Thế nào? Chưa thấy qua đi, bị dọa đến? Hắc hắc, chỉ biết ngươi chưa thấy qua.”
Lâm Mộc “Thiết” một tiếng, “Hình thú của ngươi ta còn không sợ, sẽ bị nó dọa?” Lâm Mộc không bị dọa đến, hắn là bị kinh đến, giật mình! Nhìn bộ dáng to con kia, cự xỉ thú, lợn rừng được không, tuy răng nanh nó thật lớn, bộ dáng là dữ tợn hơn nhiều, nhưng cũng không thay đổi được bản chất là heo. Bất quá này cũng chưa là cái gì, ai có thể nói cho hắn biết vì sao lợn rừng lại cao một mét năm, điều này làm cho hắn cao một mét bảy ném chỗ nào.
Cảm khái thể trọng của sáu con heo, Lâm Mộc cảm thấy cự xỉ thú tuyệt đối là động vật sản lượng thịt cao.
Patrick gia nhập Carl bọn họ, Lâm Mộc ở một bên nhìn Patrick thuần thục tách rời một con cự xỉ thú.
Ba người đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, tuy rằng chỉ có sáu con cự xỉ thú, thịt đều có thể xếp thành núi nhỏ, cũng không chịu nổi thạch đao bén nhọn của ba người kia.
Lâm Mộc đứng bên ngoài nhìn, nhìn bọn họ đem thịt đóng gói, sau đó vùi lấp đồ không cần.
“Patrick, ngươi muốn ném hết nội tạng này đi sao? Còn có xương cốt này nữa?”
Patrick không lý giải vì sao Lâm Mộc nói vậy, đây không phải là việc thực rõ ràng sao?
“Thịt đó không thể ăn, hơn nữa xương cốt không có thịt.” Tại thời điểm con mồi xung túc không ai nguyện ý ăn nội tạng con mồi, ăn xương cốt? Thú nhân mạnh nhưng không có ý muốn mạo hiểm răng của mình.
Tại Lâm Mộc xem ra, những điều này là do thứ tốt a, ném xuống rất đáng tiếc a.
“Patrick, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ, huống chi ngươi lãng phí chính là đồ thực tốt.” Nói xong chỉ vào tim gan, “Cái này, cái này ta đều phải lấy. Còn muốn một ít xương cốt lớn. Canh xương là dồ tốt a. Còn có thể cấp tiểu hài tử bồi bổ. Không phải chiều cao của Casso cũng chưa tăng trưởng sao?” ( Casso: ủy khuất… Ta là bởi vì không biến hóa có được không)
Đối với Patrick mà nói, việc lớn cần cùng Lâm Mộc thương lương, việc nhỏ ư, ý kiến của Lâm Mộc tuyệt đối nghe theo, cho nên y thực sảng khoái gật đầu, “Hảo.”
Thấy Patrick đồng ý, Lâm Mộc vô cùng cao hứng lấy lá cây gói lại, nhượng Carl nhất định mang đi.
“Lâm Mộc, ngươi lấy cái này làm gì?” Carl không rõ, hiện tại có rất nhiều thịt, “Lâm Mộc, muốn ăn thịt, nơi này còn có thật nhiều, tuyệt đối đủ ăn.”
“Carl, mấy thứ này ăn thật ngon.” Nói xong còn cùng hắn chớp chớp mắt, “Có thể chờ mong nha.”
Nghe xong Carl xoay người ly khai, tại trên diện ẩm thực Lâm Mộc là chuyên gia, Carl chỉ cần nghe theo là được.
Thấy thân ảnh của bọn họ biến mất, Lâm Mộc xoay người cùng Patrick nói, “Nóng chết, ta muốn tắm rửa.” nhìn con sông trước mặt, gặp tại sao có thể bỏ qua.
Có thể bơi trong con sông nước lành lạnh, hắn cười tủm tỉm nhìn Patrick đứng bên cạnh, cao hứng tiến vào trong nước. Từ sau lần bị dọa đó về sau, Patrick không có tái nhượng Lâm Mộc một mình tắm rửa, mỗi lần hắn đều là dựa theo ý Lâm Mộc quay sang chỗ khác cùng hắn nói chuyện. Mắt có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia, Lâm Mộc sẽ thực an tâm.
Từ trong nước ngoi lên, “Pa…”, không có người. Patricia rõ ràng mới vừa rồi còn đứng ở trên bờ. Hắn nhìn bốn phía, không có!
Lâm Mộc luống cuống, nơi này an tĩnh làm cho hắn sợ hãi.
“Patrick, ngươi mau ra đây.” Thanh âm khẩn trương có tia âm khóc, “Ngươi đừng làm ta sợ a, ngươi mau ra đây!”
Bên cạnh đột nhiên có bọt nước.
“A!” Lâm Mộc hoảng sợ hét ầm lên, lại lạc vào cái ôm quen thuộc.
“Ha hả…” Trầm thấp tiếng cười vang bên tai Lâm Mộc.
Thanh âm quen thuộc nhượng Lâm Mộc không hề sợ hãi, nhưng Lâm Mộc nổi giận. Biết rất rõ ràng hắn sợ hãi còn trêu đùa như vậy, “Đáng giận!” Hắn dùng cả tay chân đánh lên người Patrick.
Patrick cũng có chút hối hận đem Lâm Mộc làm cho tức giận, cũng không trốn, nhưng ở trong nước lại sợ Lâm Mộc đem thân thể mình làm tổn thương, vội vàng đem người giam cầm vào trong ngực mình. Lâm Mộc tức giận đến lợi hại, giãy dụa cũng lợi hại, tay bị ôm không động đậy, cũng muốn dùng chân hung hăng mà đá y.
“Hỗn đản, cho ngươi làm ta sợ! Cho ngươi làm ta sợ!”
Patrick đứng mặc hắn đá, khí lực nhỏ bé của Lâm Mộc đánh vào người giống như gãi ngứa, y chính là lo lắng chân Lâm Mộc sẽ đá đau, dù sao người này chỗ nào cũng đều mảnh mai như vậy.
Patrick ăn nói vụng về, chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn trấn an: “Ta sai, đừng nóng giận.”
Lâm Mộc đá mệt, thở dốc, “Đương nhiên là ngươi sai!”
“Ngươi nói đúng, đều là lỗi của ta.”
“Đó là!” Lâm Mộc hất cằm lên bộ dáng ngạo kiều.
Patrick nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.
“Không được động tay động chân.” Nói ngôn từ chính nghĩa, trên mặt lại ửng đỏ một mảnh.
Patrick nói, “Ta chỉ là động tay, không động chân.” Sau đó ý vị sâu sa mà tại trên người Lâm Mộc nhìn một chút
Lâm Mộc theo ánh mắt của y nhìn về phía mình, trơn, “A! Tránh ra tránh ra.”
“Hiện tại mới phát hiện, có chút chậm đi.” Đem Lâm Mộc ôm vào trong ngực, đỡ lấy gáy Lâm Mộc buộc hắn nhìn mình.
Lâm Mộc hãm sâu vào ánh mắt đối phương.
“Mộc Mộc, ngươi nói ta hiện tại muốn làm cái gì?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Lâm Mộc không nói, hắn cảm thấy toàn thân hắn nóng lên.
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không thấy chuyên mục của mình, ngày hôm qua nhìn một chút, kích động a, cám ơn quả lôi thứ nhất của Liễu Thương Lẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất