Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 40: Chương 40

Trước Sau
Edit + Beta: Hwan

*************

Dựa theo truyền thống của bộ lạc, hàng năm tế thần đều dưới sự chủ trì của tế sư mà tiến hành. Tế sư là người cách thần gần nhất tự nhiên cũng được hưởng địa vị mà người khác vô pháp có được. Nhưng tình huống hiện tại là: bộ lạc du thú không có tế sư.

Những lần tế thần lúc trước, Patrick bọn họ đều là mỗi người dâng lên thực vật mà bản thân săn bắn được cho thần thú. Mà hiện tại thì bất đồng, bọn họ có bộ lạc của mình, tự nhiên muốn chính thức một chút, nhưng tế sư là người mà thần thú tuyển định, bọn họ tự nhiên không thể tùy tiện bắt đại người nào đó để chủ trì nghi thức.

Lễ tế thần là muốn cử hành, cho nên mọi người tụ tập lại thương lượng đến tột cùng để cho ai đaảm đương thân phận tế sư mang theo mọi người tế thân. Mà kết quả mọi người thương lượng, bọn họ nhất trí cho rằng Lâm Mộc là người thích hợp nhất để chủ trì lễ tế thần. Bởi vì trong lòng bọn họ, Lâm Mộc là sứ giả của thần, là người mà thần cấp cho bọn họ hy vọng, tự nhiên cũng là người thần nhận định.

Mà Lâm Mộc nháy mắt cảm thấy bản thân như bị ngọn núi lớn đè lên. Hắn cũng không phải là người thích tất cả ánh mắt tập trung lên người hắn. Lâm Mộc tỏ vẻ hắn không được, để cho hắn làm chủ trì lễ tế thần là quyết định rất kháo phổ. Hắn thực luống cuống. Cho nên Lâm Mộc cật lực muốn đem trách nhiệm này ném cho người khác, mà đối tượng tốt nhất chính là Patrick.

Lúc ấy Lâm Mộc cảm thấy lý do của hắn thật đầy đủ, “Làm tộc trưởng của bộ lạc, là thủ lĩnh dẫn đầu bộ lạc sinh hoạt, ngươi làm chủ trì hoạt động tế thần là thích hợp nhất, cũng càng có thể thể hiện tôn trọng của chúng ta đối với thần thú, bởi vì người là người đứng đầu bộ lạc chúng ta, hơn nữa ngươi cũng là dũng sĩ cực mạnh trong bộ lạc, như vậy thần thú cũng cho mặt mũi đi.”

Nói, lúc hắn đang học đại học, tiếp kiến lãnh đạo cấp trên đến thị sát không phải đều do vị kia – người giữ chức vụ cao nhất trong trường sao, vậy mới càng biểu hiện sự coi trọng chứ.

Patrick biết đôi khi ý tưởng của Lâm Mộc thật khác biệt, nhưng đối với thần thú bọn họ đều mang theo tất cả kính ngưỡng.

“Mộc Mộc, chỉ có tế sư, chỉ có người cách gần thần thú hiến tế mới làm cho thần thú cảm nhận được. Mộc Mộc, ngươi biết vì sao chúng ta lại kình ngưỡng thần thú như vậy không?” Nhắc tới thần thú, Lâm Mộc cảm giác được vô luận ngữ khí hay thần thái của Patrick đều thực kính trọng.

“Bởi vì là thần ban ân mới để cho chúng ta trở thành thú nhân.”

Patrick kể cho Lâm Mộc nghe một truyền thuyết lâu đời về thần thú.

Lễ tế thần diễn ra vào ngày thứ mười sau mùa mưa qua đi. Theo truyền thuyết, trước khi xuất hiện thần thú, phiến đại lục này đều là sông băng với dã thú. Bình thường coi như tường an vô sự, chi gian động vật tuân theo quy luật cạnh tranh của tự nhiên. Mà khi mùa mưa tới, chẳng biết tại sao, có rất nhiều động vật trở nên điên cuồng. Chúng nó hung ác tàn bạo, trong đầu chỉ có công kích, cho dù là con của mình cũng bị bọn nó xé thành mảnh nhỏ. Mà dã thú phát cuồng cuối cùng cũng sẽ chết vì sự điên cuồng của mình.

Hàng năm, mùa mưa tới đều biểu thị một hồi huyết tinh chém giết, tựa như vĩnh viễn trốn không thoát khỏi nguyền rủa.

Mùa mưa sẽ làm cho rất nhiều động vật chết đi, như vậy một năm tích lũy xuống, phiến đại lục này bắt đầu càng trở nên tiêu điều.

Ai cũng có thể đoán được, nếu mùa mưa vẫn duy trì liên tục điên cuồng như vậy, phiến đại lục này sẽ không có sinh vật tồn tại.

Mà lúc này, thần thú vĩ đại của bọn họ xuất hiện.

Đại thần nhìn những động vật mất đi lý trí trong mưa, điên cuồng công kích cắn xé. Tình cảnh huyết tinh làm cho đại thần sinh ra lòng thương hại. Người dùng thần lực ngăn lại dã thú điên cuồng, khiến chúng nó bình yên vượt qua mùa mưa kia. Nhưng đại thần cũng không tìm được nguyên nhân khiến cho nhóm động vật điên cuồng trong mùa mưa. Hơn nữa thời gian đại thần ở phiến đại lục này cũng hữu hạn, nếu người rời đi, chúng nó sẽ còn phát cuồng trong mùa mưa.

Cuối cùng đại thần nghĩ ra một biện pháp, người đem những dã thú cường đại biến thành thú nhân, ban cho bọn họ trí tuệ, làm cho bọn họ có năng lực biến thân. Hơn nữa, vì để cho bọn họ có thể sinh sản, đại thần đem một vài mãnh thú biến thành giống cái.

Đại thần cho rằng, thú nhân có được trí tuệ, có thể bằng vào nghị lực của bản thân để chống cự lại những thú làm cho bọn họ điên cuồng. Mà sự thật chứng minh, điều đại thần làm thật chính xác.

Sau khi thú nhân xuất hiện, bọn họ sẽ không lại phát cuồng trong mùa mưa. Mỗi lần mùa mưa tới, bọn họ sẽ liên thủ với nhau đem những dã thú cường đại phát cuồng giết sạch, đem tổn thất hàng đến nhỏ nhất.



Một năm đi qua, cuối cùng, lời nguyền mùa mưa tan biến, nhóm động vật cũng không lại phát cuồng trong mùa mưa.

Nhìn đại lục trở nên bình thường, cùng với các thú nhân tràn ngập sinh cơ, đại thần thấy mọi thứ đều hướng tới phương hướng phát triển cũng an tâm rời đi.

Các thú nhân đều thực cảm kích đại thần trợ giúp bọn họ, cảm động và nhớ nhung ân đức của đại thần, các thú nhân quyết định đem đại thần tôn thành thần thú của bọn họ. Quyết định ngày đại thần rời đi là lễ tế thần, ngày này, thú nhân sẽ xuất ra lễ vật tốt nhất hiến cho đại thần. Dần dà, lễ tế thần thành ngày hội trọng yếu của các thú nhân.

Lâm Mộc sau khi nghe xong truyền thuyết về lễ tế thần cùng với vị đại thần kia, ở trong lòng cảm khái không thôi, “Vị đại thần này thật đúng là rất giỏi, thế nhưng nghĩ đến điểm quan trọng đem thú biến thành người, so với việc Nữ Oa nắm tượng đất tạo thành người, vị đại thần này nhưng cao tay hơn nhiều. Thử nghĩ, tượng đất thì dễ làm, nhưng đem thú biến thành người lại muốn rất nhiều năng lực.” Cho nên Lâm Mộc cảm khái, tư tưởng liền lệch đường ray.

Nhìn thấy bộ dáng Lâm Mộc như đi vào cõi thần tiên, y trịnh trọng nắm bả vai Lâm Mộc nói: “Mộc Mộc, ở trong lòng ta, ngươi chính là thần thú ban ân cho ta, ban ân cho toàn bộ lạc chúng ta. Ngươi nhất định là sứ giá thần thú tuyển định, mang đến hy vọng cho chúng ta. Cho nên, người tới chủ trì tế thần mới là thích hợp nhất.”

Lâm Mộc nhíu mày, hắn cũng không phải là sứ giả của thần, hắn chính là một người ngoài ý muốn bị xuyên qua, hắn cũng không biết vị đại thần kia.

“Patrick, ta không phải sứ giả của thần. Ta có thể tới được nơi này chính là một hồi ngoài ý muốn.”

Patrick mỉm cười nói: “Ngươi có thể tới đây, chúng ta có thể gặp nhau, ta tin tưởng điều này đều do thần an bài.”

“Thần?” Lâm Mộc trước kia là một người không tin có thần, có thể nói, ở thế kỷ hai mươi mốt nước Z, không có mấy người tin có thần. Nhưng nghĩ tới việc bản thân xuyên qua, việc xuyên qua hai thời không thần kỳ như thế đều đã xảy ra, nghĩ đến, có lẽ cùng thần của bọn họ có liên quan cũng không chừng.

Nhưng Lâm Mộc cảm thấy có chút muốn nói cho rõ, “Tuy rằng ta không bết làm sao ta tới được nơi đây, nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta cũng không biết thần thú của các ngươi, cho dù năm mơ ta cũng chưa bao giờ mơ thấy thần tiên.”

Patrick nhu nhu tóc Lâm Mộc, “Ta tin.”

Nghĩ tới lễ tế thần, Lâm Mộc than thở, “Ta phải làm gì trong lễ tế thần?” Hắn buồn rầu.

“Đừng lo lắng, nghi thức rất đơn giản. Chúng ta chủ yếu là hiến lễ vật cho thần thú.”

“Lễ vật a…” Lâm Mộc cảm thấy cái này hắn có thể ngẫm lại.

Mấy ngày nay Lâm Mộc bởi vì nghĩ lễ vật hiến cho thần thú mà phiền lòng. Hắn đem Phil bọn họ tụ lại để thảo luận nên chuẩn bị cái gì.

“Bộ lạc trước kia của các ngươi chuẩn bị lễ vật như thế nào để hiến?”

“Bắt động vật sống, sau đó tại thời điềm tế thần thì giết, mà giống cái thì sẽ đem d lông xinh đẹp nhất làm thành quần áo hiến cho thần thú.”

“Chỉ vậy thôi?”

Linie nói, “Có chút bộ lạc còn đem những đồ vật mới lạ hiến cho thần thú. Hơn nữa, nếu lễ vật được thần thú nhận, bộ lạc kia sẽ được thần thú chúc phúc.”

“Thần thú thật sự sẽ nhận lễ vật mà các ngươi hiến sao?” Cho tới bây giờ Lâm Môc không nghĩ qua thế nhưng sẽ có thần tiên nhìn lễ vật mà mọi người hiến cho người. Hắn vẫn luôn cho rằng, tế thần giống như mấy nhà sẽ bày đồ cúng thỉnh thần như hắn đã từng nghe được.

Bọn họ đều gật đầu, Sacha còn tỏ vẻ bộ lạc của bọn họ đã từng hiến tế lông chim hiếm thấy, hắn tận mắt nhìn thấy lông chim biến mất. Lúc ấy bộ lạc bọn họ đều vui vẻ muốn chết.



Lâm Mộc thầm nghĩ rằng, thần thế giới thú nhân thân thiết hơn thần thế giới người dân một ít.

“Lâm Mộc, chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì để hiến cho thần thú, ngươi nghĩ ra chưa?”

“Chưa, cho nên mới tìm các ngươi đồng thời thảo luận.”

Ba người nghe thấy Lâm Mộc làm cho bọn họ nghĩ giúp, đều bắt đầu làm trạng thái trầm tư.

Sacha cảm thấy hắn không có đầu mối, “Thần lợi hại như vậy, nghĩ muốn cái gì cũng đều có, như vậy thật khó làm lắm. Không biết thần có ăn cơm hay không, nếu thần cũng ăn cơm, không biết có thích đồ ăn Lâm Mộc nấu không?”

Lâm Mộc cảm thấy có ý tưởng”Đúng vậy, nơi đó của ta đều bày đồ cúng là thức ăn.” Ở trong lòng quyết định xong, Lâm Mộc khoanh tay, “Sacha, Linie, Phil, hôn nay chúng ta đi lên núi đi.”

“Nếu thu hoạch được đồ vật ngoài ý muốn, có lẽ chúng ta có thể hiến đồ ăn tốt hơn cho thần thú.”

“Ăn ngon, ta cũng muốn ăn.” Sacha, cật hóa số một.

“Ta cũng vậy.” Phil, cật hóa số hai cũng tỏ vẻ mình tôn sùng đối với thức ăn Lâm Mộc làm.

So sánh với thì Linie kín đáo hơn nhiều.

“Yên tâm, thần ăn xong còn lại đều là của các ngươi.”

Lâm Mộc vừa mới nói xong, Mischa cũng đi vào. Thấy mấy người này muốn ra ngoài, “Các ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?”

“Lên núi, Mischa có muốn đi cùng không?” Phil cười nói với nó.

Mischa vừa nghe nói lên núi, hai mắt nhất thời sáng ngời, vội vàng gật đầu, “Ta muốn đi.’

Lâm Mộc thực sảng khoái đáp ứng, mang một cái cũng là mang, mang hai cái cũng là mang, “Đi nói cho Cầu Cầu cùng Casso, gọi bọn nó đi cùng.”

“Vâng.” Mischa cao hứng đi tìm người.

=================

1, Tường an: sống yên ổn với nhau

2, Truyền thuyết Nữ Oa nắm tượng đất tạo con người [nguồn http://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BB%AF_Oa]

Theo truyền thuyết, Nữ Oa có hình dáng đầu người và thân con rắn, một ngày nọ, bà tưởng nhớ Bàn Cổ khai thiên tích địa. tạo ra những ngọn núi và hồ nước, động vật, thay đổi sự tỉnh lặng của thế giới. Tuy nhiên, Nữ Oa luôn luôn cảm thấy rằng thế giới này vẫn còn thiếu một cái gì đó, nhưng không thể nhớ những gì. Trong khi Nữ Oa suy niệm, nhìn xuống dưới nước Hoàng Hà, lúc đó, nước trong xanh, mặt nước tựa như gương, in bóng hình của bà. Khi đó đã ngộ ra thế giới thiếu một “người” như bà. Nữ Oa đã tham chiếu tướng mạo bản thân sử dụng bùn của Hoàng Hà tạo ra một thân hình con người sau đó sử dụng pháp thuật để cho bùn đất sét đó có sự sống thành con người thật thụ.

Nhưng Nữ Oa không thể cứ mãi mãi nặn hình con người như thế này, cần phải ban cho họ khả năng sinh sản để họ tự phát triển giống nòi. Thế là Nữ Oa tạo những tượng đất sét cho thân thể khỏe, thổi dương khí vào những tượng đó, những bức tượng đó trở thành đàn ông, thổi âm khí vào những bức tượng trông yếu mềm hơn, thành đàn bà. Nữ Oa còn ban cho hai giới tính đó bộ sinh thực khí để sinh sản. Nữ Oa còn nghĩ cách để con người phân bố nhiều rải khắp nơi trên thế giới, liền dây ngoáy bùn dưới sông, cho bắn tung tóe lên khắp nơi trên mặt đất, tạo thành những lớp người phân bố khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau