Bộ Lạc Du Thú – Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 94: Trở lại bộ lạc – Lâm Mộc nổi bão (hai)

Trước Sau
Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

**********

Mấy ngày trôi qua, Lâm Mộc phát hiện Hoàng Viễn luôn một bộ hồn bay phách lạc, tuy lúc nói chuyện phiếm cũng sẽ cười, nhưng thấy thế nào cũng đều miễn cưỡng, xem ra Ryan ảnh hưởng với hắn không nhỏ. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, hai người ở cùng nhau lâu vậy làm sao không nảy sinh tình cảm, về phần Hoàng Viễn có thích Ryan hay không, nhìn bộ dáng hiện giờ của hắn còn không biết sao.

Lâm Mộc nhìn Hoàng Viễn nằm ở trên ghế dưới giàn nho, không biết đang nghĩ gì, Lâm Mộc thở dài. Bưng trà và điểm tâm đi đến ngồi xuống.

“Rốt cuộc cậu nghĩ gì, về Ryan ấy?”

Hoàng Viễn uống một hớp trà, hắn vẫn luôn cảm thấy nước trà rất đắng, không thích hợp với hắn. Buông cái ly xuống, “Vốn cảm thấy hai người ở cùng nhau như vậy cũng không tệ lắm, sau khi giống cái kia xuất hiện, tôi mới phát hiện, tôi và hắn ta không hợp.”

Lâm Mộc chần chờ một chút “Cậu……….thích hắn chứ?”

Hoàng Viễn nhún vai, không sao cả nói “Thích, nhưng không thích hợp thì cũng không có biện pháp gì.”

Lâm Mộc biết Hoàng Viễn đối với tình cảm của hai người không có giống như hắn nói không sao cả, nghĩ lại việc Ryan kia làm, Lâm Mộc liền cảm thấy đau đầu. Nhìn Hoàng Viễn ngẩn ngơ uống trà, không phải không thích trà sao, không phải không thèm để ý sao, việc này cậu không có biện pháp mặc kệ.

Ngày hôm đó, Lâm Mộc đi đến nhà Ryan, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Ryan và giống cái kia vừa cười nói vừa phơi nắng chăn ở trong sân.

Lâm Mộc cười lạnh “Ryan, đi theo tôi.”

Ryan nhìn thấy Lâm Mộc đến, ý bảo mình đi ra ngoài một chút rồi sau đó đi theo.

Đối diện nhà Ryan có một rừng cây, Lâm Mộc đi đến bìa rừng cây thì dừng lại.

“Cuộc sống gia đình của anh trôi qua thật không tệ nhỉ?” Lâm Mộc châm chọc nói.

Ryan không biết vì sao Lâm Mộc lại nói loại ngữ khí này, hắn sốt ruột muốn biết tình huống của Hoàng Viễn “Lâm Mộc, A Viễn sao rồi?”

“Thì ra anh còn nhớ có người tên là A Viễn đó, còn tưởng rằng anh đã vui đến quên cả trời đất rồi chứ. Nhưng mà hiện giờ anh ở cùng với giống cái kia rồi, còn hỏi A Viễn làm gì?”

“Tôi không có!”

“Anh làm sao không có, cuộc sống của các anh không phải quá tốt sao?”

“Không phải như thế, thân thể của Ishuria không tốt, mà em ấy còn cứu tôi, cho nên mới ở nhà tôi, lúc ấy A Viễn cũng đồng ý mà.”

Lâm Mộc nhìn Ryan như đang nhìn đứa ngốc “Anh đều đã nói, A Viễn có năng lực thì sao? Cậu ấy là gì của anh, cậu ấy lấy tư cách gì mà phản đối? Xem ra lúc trước tôi để A Viễn sống ở nhà anh quả thật là một sai lầm, thà tôi dựng nhà cho cậu ấy sống còn hơn, đỡ cho đau lòng như bây giờ. Anh thật sự làm cho tôi thấy quá thất vọng!”

“Tôi……..” Khi Hoàng Viễn phải rời đi, hắn chỉ nói mình đã sai rồi, chỉ là hắn không biết nên làm thế nào để Hoàng Viễn tha thứ cho hắn.

“Ryan.” Một giọng nói mềm yếu vang lên phía sau lưng bọn họ.

“Ishuria.” Ryan không yên lòng trả lời.

Bề ngoài của Ishuria không tệ lắm, nhưng tuyệt không có xinh đẹp tinh xảo như Hoàng Viễn, nhưng mà người này cứ một bộ yếu đuối dễ dàng làm cho người ta nổi lên ý muốn bảo hộ.

Hừ! Có một giống cái cực phẩm như này ở đấy, chuyện này làm sao mà đơn giản. Lâm Mộc không cho rằng Ishuria là một người đơn thuần, không có biện pháp, cậu là người bao che khuyết điểm.

“Ryan, em thấy không thoải mái.”

Nghe xong lời Ishuria nói, Ryan vội vàng tiến lên hỏi, dù sao cũng là người có ân với mình, hắn không thể mặc kệ không nhìn. Lâm Mộc nhìn thấy hành động của hắn, thất vọng lắc đầu, cậu hiểu rõ vì sao Hoàng Viễn rời khỏi, nếu người làm ra chuyện này là Patrick thì cậu sẽ trực tiếp giải trừ quan hệ bầu bạn.

“Trách không được A Viễn nói hai người không thích hợp, quả thật là không thích hợp. Tuy anh thật tâm thích cậu ấy, nhưng ngày cả chuyện không để cậu ấy đau lòng anh cũng làm không được. Cậu ấy nên sớm rời khỏi mới đúng.” Lâm Mộc nói xong cũng không muốn nhìn thấy biểu tình của Ryan liền rời đi.

Buổi tối, Lâm Mộc nằm trong lòng Patrick nói hết chuyện ban ngày xảy ra.

“Patrick, nếu anh gặp phải chuyện giống như Ryan thì anh sẽ làm gì. Trước tiên nói tốt đi, một giống cái có ân cứu chữa mệnh cho anh, chủ yếu giống cái này còn là một người ôn nhu yếu ớt làm cho người ta muốn bảo hộ.”

Patrick nhỏ giọng cười cười “Giống cái anh nghĩ muốn bảo hộ chỉ có mình em, vĩnh viễn không có ai khác. Nhưng mà theo như em nói, chuyện Ryan làm quả thật quá tệ, làm cho giống cái mình thích nghĩ mình không trung thành, đây là chuyện rất nghiêm trọng.”

“Em là hỏi anh, anh sẽ làm gì?” Lâm Mộc đập y.

Nắm lấy bàn tay lộn xộn của Lâm Mộc “Đương nhiên dễ làm, có ân thì báo ân, nhưng không nhất thiết phải ở cùng nhau, nếu đối phương không có chỗ ở, trong bộ lạc của chúng ta có nhiều thú nhân độc thân, bọn họ rất thích chăm sóc giống cái.”

“Chủ ý này tuyệt.” Lâm Mộc nở nụ cười, sau đó nghĩ cái gì, còn thật sự nói với Patrick “Em cảnh cáo anh trước, nếu anh dám đem về một giống cái có ý đồ với anh, em liền trực tiếp hưu anh!” Lâm Mộc đặc biệt ngạo kiều nói. (hưu = đuổi vợ)

Patrick cười nhéo mặt đối phương, hơi gầy rồi.

“Yên tâm, anh sẽ không ngốc như thế.”



“Ngủ đi, em mệt cả ngày rồi.” Patrick vỗ nhẹ lưng Lâm Mộc để cậu nhanh chóng ngủ.

“Ừ.” Lâm Mộc quả thật cũng mệt.

Trong mộng giữa khuya, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh, nhìn thấy bạn bè mình bị thương, chết, loại cảm giác vừa bi thương vừa bất lực này, làm cho Lâm Mộc trực tiếp tỉnh lại.

“A!” Lâm Mộc bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Động tác của Lâm Mộc làm bừng tỉnh Patrick, đem người ôm vào lòng “Làm sao vậy?”

“Làm ác mộng.”

Patrick đi xuống giường lấy nước cho cậu uống, lấy đá phát sáng ra làm cho cả căn phòng sáng ngời, Lâm Mộc nói mơ thấy ác mộng mà phòng sáng bừng thì sẽ không sợ hãi nữa.

Lau mồ hôi cho Lâm Mộc, Patrick ôm người vào lòng nhẹ nhàng an ủi, để cho người trong lòng ổn định lại, mới nhỏ giọng hỏi “Có khỏe không?”

Lâm Mộc cảm thấy tốt hơn nhiều, mới bắt đầu nói “Giấc mơ của em không tốt, em mơ thấy bộ lạc bị bọn họ thiết kế, mấy bộ lạc cùng nhau vây công chúng ta, chúng ta………….”

Patrick biết cảnh tượng kia khẳng định không tốt, vội vàng ngăn cậu muốn nhớ đến hình ảnh này “Mộc Môc, không có việc gì, chúng ta sẽ không có việc gì, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, tin tưởng anh nhé?”

“Vâng.”

Trong phòng vẫn sáng, hơn nữa Patrick lại nhẹ nhàng an ủi, không bao lâu thì Lâm Mộc liền ngủ tiếp. Mà trong mắt Patrick thì có hàn quang, giống như đã quyết định việc gì đó.

Lâm Mộc ngủ thẳng đến khi trời hửng sáng, cũng không có làm ác mộng nào nữa, đợi cho người tỉnh, phát hiện Gohan đang ngủ vù vù bên cạnh mình. Mấy ngày này Gohan đều đi theo Hoàng Viễn, nghĩ chắc là Patrick ôm đến.

Cậu nhẹ nhàng rời giường, chờ thu dọn gọn gàng, Gohan cũng tỉnh, liền bế bé đi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm.

Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Hoàng Viễn đi ra từ trong phòng “A Viễn, cậu ăn sáng chưa?”

Hoàng Viễn gật đầu “Tôi chuẩn bị ra ngoài hái thuốc.”

“Cũng tốt, nhưng mà phải tìm người đi cùng mới được.”

“Yên tâm, tôi đi cùng với Phil, còn có Ryland đi cùng. Cậu nhanh đi ăn cơm đi, tôi đi trước.”

Hoàng Viễn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng trước cửa.

“A Viễn.” Ryan cẩn thận gọi cậu.

Hoàng Viễn vốn cảm thấy cho dù rời đi cũng không có gì, chỉ là không nghĩ đến nhìn thấy người vẫn thấy đau lòng. Hắn không nghĩ lại muốn có dây dưa gì với Ryan nữa, hắn không thèm nhìn nhấc ba lô trực tiếp đi tìm Phil.

Ngày hôm qua sau khi nghe xong lời Lâm Mộc nói thì Ryan mới biết được mình sai thái quá ra sao, nghĩ lại chuyện từ đó đến nay, nếu đổi thành A Viễn đối đã thế với một thú nhân khác, hắn nhất định sẽ thương tâm đến chết. Huống chi là A Viễn, tâm tư của giống cái lại mẫn cảm, bọn họ rất để ý toàn tâm toàn ý.

Hắn biết mình sai rồi, nhìn thấy A Viễn không tính toán tha thứ cho hắn. Hắn bảo hộ hai năm, rốt cuộc làm cho em ấy buông lỏng nguyện ý chấp nhận mình, thì hắn lại đem tất cả làm hỏng, lúc trước sao hắn lại cảm thấy tấm lòng A Viễn quá nhỏ không khoan dung cho Ishuria. Hắn ngồi xổm xuống, đau khổ kéo tốc mình, có ai đó có thể nói cho hắn biết hắn nên làm gì hay không, hắn nên làm gì để cho A Viễn quay về với hắn.

Lâm Mộc không biết chuyện xảy ra bên ngoài, giờ phút này cậu đang mang theo con trai mình ăn bữa sáng do Patrick chuẩn bị.

Thời gian cứ trôi qua yên bình như thế, lúc đang nghĩ có thể im lặng vượt qua cả ngày, lại không nghĩ rằng khi cậu đang chuẩn bị bữa tối, một thú nhân vội vàng chạy đến tìm cậu.

“Carl đã xảy ra chuyện, tộc trưởng bảo tôi đến dẫn cậu qua bên đó.”

Lâm Mộc vừa nghe chỉ biết chuyện không đơn giản, liền đi theo người qua xem đã xảy ra chuyện gì.

Thời điểm Lâm Mộc đuổi đến, xa xa nhìn thấy Patrick, cậu liền chạy qua.

“Sao thế này?” Cậu nhỏ giọng hỏi. Ánh mắt đảo qua Carl được Kohn che chở, mặt mũi bầm dập, xem ra đã bị người đánh.

Patrick nhíu mày “Giống cái kia nói Carl cưỡng bức hắn.”

“Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Nghe nói giống cái kia thích Carl, hơn nữa từng thông báo với Carl, nhưng bị Carl từ chối.”

“Hiểu được.” Trong lòng nghĩ, [ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, từ trước đến nay giống cái thông báo chưa từng bị từ chối, lòng tự trọng bị tổn thương. Cảm thấy mình coi trọng Carl, hẳn là cảm thấy vinh hạng vạn phần, cho dù không quỳ cảm ơn, ít ra phải cảm động rơi nước mắt, lại không nghĩ rằng sẽ bị từ chối.] “Chỉ là không biết vì sao chỉ có mỗi ‘cưỡng bức’ thôi.” Lâm Mộc cười lạnh nhìn một đám một bộ cao cao tại thượng dùng ánh mắt khinh bỉ đủ loại nhìn thú nhân của bộ lạc bọn họ, xem biểu tình của thú nhân bên đó [xem đi, du thú chính là du thú, quả nhiên bùn nhão không dính được lên tường.], cậu cảm thấy buồn cười, những người này có cảm giác siêu ưu việt từ đâu ra vậy?

Lâm Mộc nháy mắt với Patrick [xem ra phải nhanh giải quyết chuyện này mới được], Patrick đi lên phía trước, nói với Bennet không có nói gì “Chúng tôi sẽ cho các người một cái công đạo.” Nói xong không đợi Bennett đồng ý liền dẫn người rời đi.

Người của bộ lạc đối phương thấy Patrick bọn họ cứ thế mà đi, một đám rất bất mãn lòng đầy căm phẫn, cảm thấy bộ lạc bọn họ bị khuất nhục. Mà Bennett thì không có ý trấn an.

Carl, Kohn, Jason, Rachel và cả chồng chồng nhà Lâm Mộc, giờ phút này đều ở trong phòng khách nhà Lâm Mộc thương nghị sự tình.

Carl nói với bọn họ “Tôi thề, tôi căn bản không có làm gì hắn, hắn hẹn tôi đến rừng cây bên kia, không đi liền khóc cho tôi xem, tôi thật sự không có biện pháp, lại không nghĩ rằng hắn cố ý nhào lại, sau đó có mấy thú nhân đi ra đánh tôi, tôi tuyệt đối bị oan uổng.” Carl cảm tháy chưa bao giờ hắn tức giận như hôm nay.

Lâm Mộc không hề có tâm tình đồng tình chê cười hắn “Chuyện hôm nay muốn nói cho anh biết, giống cái hẹn đi không nên tùy tiện đi.” Thật rõ đây là một âm mưu, nhưng lại là một âm mưu không chặt chẽ, nhưng lại hữu dụng vô cùng với thú nhân.



Carl im re luôn.

Patrick nhìn bọn họ nói “Chuyện hôm nay phải có kết quả. Carl, hai người rời bộ lạc trước đi.”

“Cái gì! Lão Đại, anh đuổi tôi đi?” Carl thật sự bị kinh hách rồi, bị trục xuất khỏi bộ lạc, hậu quả này hắn thừa nhận không nổi.

“Cậu rống cái gì, ai nói đuổi cậu đi. Thành thật mà nghe, đừng có thiếu kiên nhẫn như thế.” Lâm Mộc giáo huấn nói.

“Chỉ làm cho hai người rời đi trước thôi, vừa lúc tâm tình của Hoàng Viễn không tốt, hai người dẫn theo cậu ta đi ra giải buồn đi.” Patrick nói.

Lâm Mộc nhìn Patrick “Anh quyết định?”

Patrick gật đầu “Ừ.” Y không muốn đi sai bước cờ, cho dù thua thì y cũng phải cam đoan sự an toàn của giống cái và ấu tể trong bộ lạc.

Nếu bọn họ là bộ lạc bình thường, hoàn toàn có thể đuổi người đi, nhưng bọn họ là bộ lạc du thú.

“Lão Đại, hai người đang nói gì mà không cho bọn tôi biết thế.”

Patrick nhìn thoáng qua Kohn “Ngày mai hai người bước đi, bên ngoài thì tôi nói hai người bị đuổi khỏi bộ lạc, ở bên ngoài phải xem chừng Carl, hắn rất xúc động.”

Kohn gật đầu, hắn sẽ quản bầu bạn nhà hắn, lần này là do hắn sai, quá xem nhẹ giống cái.

“Hai người về trước đi.”

Carl không tình nguyện bị Kohn kéo đi.

Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Patrick nhìn hai người trước mắt, sau đó nói ra quyết định của bản thân.

“Thật sự muốn đi đến bước này sao?” Rachel có chút không tha.

Lâm Mộc cười an ủi “Này không có gì, chỉ là căn nhà thôi, không có thì dựng lại, chỉ cần đủ người thì tất cả đều tốt.”

Rachel gật đầu, hắn biết chuyện này, chỉ là không tha cho bộ lạc mà bọn họ dựng lên từng ít một. Sau khi thương lượng mọi chuyện, thời điểm bọn họ chuẩn bị rời đi, Jason xoay người nói với Lâm Mộc “Làm cho cậu thất vọng, tôi thật có lỗi.”

“Này…..thật ra chuyện đã xảy ra thì cho qua đi, ai mà chẳng phạm lỗi chứ.”

“Nhưng mà tôi đã sai.”

Patrick không muốn anh em lớn lên với mình từ nhỏ tự trách áy náy “Chỉ cần người còn thì sẽ không tính là lỗi lớn gì, cậu nhớ kỹ đây là bài học kinh nghiệm là được.”

Hai người nhìn bọn họ rời đi. “Mọi chuyện cứ làm theo như những gì chúng ta thảo luận, làm từng bước một.”

Patrick gật đầu.

Buổi tối, Lâm Mộc đi vào phòng Hoàng Viễn, thấy người này đang nằm trên giường không biết nghĩ gì, nhìn thấy cậu vào, liền cười.

Lâm Mộc đi đến bên giường ngồi xuống, nói cho hắn biết quyết định để hắn và Carl bọn họ đi ra ngoài chơi đùa, Hoàng Viễn cũng là dân xuyên qua như Lâm Mộc, tự nhiên cũng hiểu được hàm nghĩa lời Lâm Mộc nói.

“Thật sự có nguy hiểm như vậy sao?”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, giống cái và ấu tể là quan trọng nhất mà phải không? Thật ra cậu đi ra ngoài chơi cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh để thả lỏng tâm tình.”

“Được, vậy tôi đi trước.”

Lâm Mộc nhỏ giọng dặn dò hắn một lúc, sau khi nói xong liền đi về phòng.

Hoàng Viễn nằm trên giường, nhìn nóc nhà trên đầu, sau một lúc lâu “Thử tách ra cũng tốt.”

Mấy ngày tiếp, giống cái bộ lạc du thú cũng lục tục xảy ra xung đột với giống cái bộ lạc Cisco Boolean, sau đó lại đi ra ngoài giải sầu.

Trước khi Linie rời đi “Lâm Mộc, cậu cũng……..”

Lâm Mộc lắc đầu “Nếu tôi cũng rời đi dễ dàng làm cho người ta nhìn ra manh mối, hơn nữa, tôi cũng muốn ở lại cùng Patrick.”

Vì sao lòng dạ bọn họ lại nhỏ như vậy? Bởi vì, một là đều do bọn họ đoán, hai là, các thú nhân của bộ lạc du thu, cho dù đoán đúng, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý buông tha cho gia viên mà mình vất vả dựng lên. Bộ lạc này có ý nghĩa quan trọng với bọn họ.

Trong căn nhà cũ của bộ lạc du thú đã trở thành nơi những người của bộ lạc Cisco Boolean. Lúc này, trong phòng Bennett, những thú nhân thủ lĩnh đang cùng nhau nghị sự.

“Tộc trưởng, giống cái của bọn họ đều đã rời đi, phương diện này có âm mưu gì hay không. Chúng ta có nên trộm ngăn trở những người đó không?”

Bennett lắc đầu “Mục đích chủ yếu của chúng ta là những căn nhà mà thần thú ban ân, không cần hỏi giống cái, dù sao thì cũng đã rời đi rồi.”

Bennett nhìn về phía ngoài cửa sổ, căn nhà có phải do thần thú ban ân không gã biết õ, mặc kệ có phải hay không, gã đều phải có, nghĩ đến giống cái ngạo khí không thôi, tuy rằng bộ dáng mảnh mai nhưng lại không mất đi sự anh khí, “Lâm Mộc………..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau