Chương 11: Chạm vào
Điền Tư yên lặng đứng đó như vùi mình trong tiếng mắng.
Mười phút trôi qua, Hồ Già mắng mà đến miệng cũng khô cả rồi, sao anh dám đến cửa nhà cô mà chặn cô chứ?
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Hồ Già hít sâu một hơi, cô cảm thấy cơ ngực mình căng cứng và nóng ran.
“Tôi dùng hệ thống của trường tra ra.” Điền Tư trả lời một cách trực tiếp và bất ngờ, rõ ràng cậu đã bị cô mắng đến bất chấp tất cả.
Thế nào gọi là giả vờ đứng đắn, thế nào gọi là lạm dụng chức quyền, vị này chính là như vậy đấy.
Cây long não xung quanh tỏa ra mùi thơm đặc trưng của thực vật, Điền Tư đã nguôi ngoai, anh không còn biết xấu hổ hay thẹn thùng gì nữa, mang vẻ mặt bình tĩnh và có lý.
“Cậu không nghe điện thoại, tôi sợ cậu gặp chuyện.” Anh lại bổ sung thêm một câu, “Ví dụ như lại đánh nhau với người khác.”
Lời Điền Tư ám chỉ chuyện Hồ Già đánh nhau với Từ Duệ lần trước, anh đã nhìn thấy vết bầm trên mặt cô.
Nhờ ánh sáng điện thoại, Điền Tư lại lặng lẽ nhìn Hồ Già thêm vài lần, vết bầm đó đã biến mất.
“Nhưng cũng là tôi đánh người ta!” Hồ Già như bị giẫm phải đuôi mà gầm lên với anh.
“Nhưng cậu cũng bị thương.” Điền Tư nói.
Hồ Già nghẹn lời.
Hai người đều không nói gì nữa.
Họ đứng im lặng đối diện nhau một lúc, bầu không khí trở nên quái dị.
Trong lòng Hồ Già vẫn còn tức đến nghiến răng, Điền Tư nói chuyện vô lý mà vẻ mặt còn vô cùng bình thàn, cô nói một câu anh đáp trả một câu.
“Cậu đưa tay phải ra.” Hồ Già trừng mắt nhìn Điền Tư, cô có lửa giận nhất định phải xả hết.
Điền Tư sững người nhưng vẫn đưa tay ra.
Tay phải là tay thuận của anh, viết chữ, vẽ phác thảo hay kể cả cầm huy chương, anh đều dùng bàn tay này.
Tay Điền Tư cũng rất đẹp, khớp xương cân đối và rõ ràng, ngón tay thon dài và có lực, anh thích sạch sẽ nên móng tay luôn được cắt tỉa gọn gàng.
Hồ Già lập tức vui vẻ, mắt sáng lên tia lấp lánh.
Cô giật lấy tay phải của Điền Tư, há miệng cắn mạnh xuống.
Lực cắn ấy phải gọi là một cái dữ dội, như thể Điền Tư chỉ là một miếng thịt, chỉ khi Hồ Già nếm được vị máu trong khoang miệng mới buông ra.
Cô buông tay ra, tay Điền Tư đã bị cô cắn thành một vòng dấu răng nông sâu lẫn lộn, như một dấu ngoặc lớn, rỉ máu nhẹ.
“Ngày mai cậu cứ thế mà đi học.”
Hồ Già ngẩng đầu nhìn Điền Tư đầy đắc ý.
Tay liền với tim, sắc mặt Điền Tư hơi tái đi vì đau, nhưng anh vẫn đẹp trai như vậy.
Dù sao cô đã xả được giận là tốt rồi, Điền Tư thấy cô bình an, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, không còn sốt sắng nữa.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, cậu cũng đừng tức giận nữa.”
Anh không có ý giận dữ một chút nào.
Hồ Già cảm thấy mình như đã bắn một phát súng hụt, không bắn trúng con chim nào cả.
Điền Tư cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, đã sắp mười rưỡi rồi.
Cuối cùng anh cũng đi vào chủ đề chính.
“Tôi mua thuốc rồi,“ Điền Tư lấy thuốc tránh thai từ trong túi ra, “Chúng ta... buổi chiều nay có hơi nguy hiểm, vẫn nên uống thì tốt hơn.”
Hồ Già cười lạnh nói: “Ồ, anh bạn giờ đã có kiến thức rồi, biết không thể bắn lên người ta rồi nhỉ?.”
Nghĩ đến hành vi ngu ngốc của mình, mặt Điền Tư lại tràn ngập cảm giác tội lỗi và tự trách.
“Là tôi sai... Cậu muốn mắng thế nào cũng được.” Điền Tư nói.
Hồ Già lại không nói một lời nào, chỉ lạnh nhạt với anh.
Anh áy náy nói: “Thuốc có thể có tác dụng phụ. Nếu cậu uống rồi thấy không thoải mái, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.”
Hồ Già nhướn mày nhìn Điền Tư như nhìn học sinh tiểu học, thưởng thức dáng vẻ hiếm có của anh khi anh mất bình tĩnh.
“Nói như thể tôi ăn đồ ăn hỏng cậu phải chịu trách nhiệm ấy.” Cô cười lạnh.
“Tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm!” Điền Tư nhíu mày nói.
Đây là lần giọng anh nặng nề nhất.
Không phải tức giận, mà là nhấn mạnh.
Gió thu chợt nổi, thổi tung quần áo của hai người, cây long não thơm ngát lay động.
Hồ Già tránh ánh mắt Điền Tư, cô bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, không chịu nổi vẻ mặt nghiêm túc ấy của anh.
“Mấy lời này tôi nghe đã nhiều rồi, cậu biết trách nhiệm là gì không? Nói mấy lời vớ vẩn này... Thuốc tôi đã sớm uống rồi, cậu đi đi.”
Hồ Già bị anh làm cho bực bội, đột nhiên cô có cảm giác như tay ướt dính bột lạnh, vứt đi không được, dính cũng không xong.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Điền Tư lại một lần nữa nói rõ ràng từng chữ cho cô, cô vừa định mắng, Điền Tư đã ngắt lời cô.
“Hành lang chỗ này tối, tôi đưa cậu lên rồi đi, được không?” Điền Tư nói với cô.
Đó là giọng điệu thương lượng nhưng không cho cô phản đối.
Ánh mắt Điền Tư đen láy, nghiêm túc đến cùng.
*
Hành lang cũ nát và có mùi mốc.
Điền Tư đi phía sau cô rọi đèn, giữ một khoảng cách nhất định.
Hồ Già im lặng nhìn mảng sáng hẹp dài trước mắt, lửa giận lặng lẽ tắt ngấm.
Gặp chỗ không bằng phẳng, Điền Tư còn nhẹ giọng nhắc cô cẩn thận, như thể anh mới là người ở đây.
Đôi khi, Hồ Già thực sự không nhịn được mà suy nghĩ cha mẹ Điền Tư là người thế nào, anh lớn lên trong môi trường ra sao thì mới có tính cách lành mạnh như vậy. Có lẽ cô cả đời cũng không làm được như Điền Tư, ít nhất, cô không thể bình tĩnh lại mà nói chuyện với người khác. Bởi vì đã có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra với cô.
Cô sẽ luôn đặt ra trước mắt một kẻ thù tưởng tượng.
Hồ Già đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Cảm giác ấy giống như một lọ kẹo thủy tinh bị khoét rỗng.
Chưa đi đến tầng năm đã nghe thấy tiếng đánh mạt chược ở nhà cô, có cả nam lẫn nữ ồn ào huyên náo.
“Ồn phải không?” Hồ Già xoay đầu cười hỏi Điền Tư, ánh mắt hai người chạm nhau, Hồ Già cụp mắt xuống.
Điền Tư đứng ở bậc thang thấp hơn cô một bậc, bình thản mà nhìn cô.
Anh dùng bàn tay bị thương, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.
Hồ Già lấy chìa khóa từ trong túi ra, trong lòng cô dao động.
Cô thở hắt ra, quay đầu nói với Điền Tư: “Thôi, cậu theo vào đi.”
Mở cửa ra, bên trong vẫn là khói thuốc mù mịt, một mùi hắc đến gay mũi, Điền Tư không nhịn được ho khẽ một tiếng.
Các bà cô, ông chú vùi đầu vào ván bài, Lý Huệ Quân liếc nhìn Hồ Già rồi lại quét qua Điền Tư ở phía sau cô, nhếch khóe miệng chế giễu.
Chỉ có một bà cô ngồi bên cạnh tinh mắt nhìn thấy Điền Tư, the thé nói: “Ô kìa, Giai Giai quen bạn trai mới rồi à, nom đẹp trai ghê.”
Ánh nhìn của cả bàn người đổ dồn về phía Điền Tư khiến anh có hơi ngượng ngùng.
Anh cũng không biết nên gọi người ta thế nào, đang lúc còn do dự thì Hồ Già đã kéo anh vào phòng ngủ.
Phòng cô hướng bắc, vừa vào đã cảm thấy nhiệt độ đột ngột hạ xuống hai đến ba độ, một cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo, còn mang theo chút khí âm.
Điền Tư đảo mắt nhìn xung quanh, phòng được trang trí theo phong cách thời thiên niên kỷ, trần gỗ tự nhiên, đèn chùm hình cành cây, chỗ gần cửa sổ để một cái bàn học, phòng vệ sinh rất đặc biệt, nằm sau tủ quần áo. Cô có nhiều đồ nên cũng rất lộn xộn, mấy cái hộp đựng đồ không đủ để, quần áo treo thành hai cây, góc tường lại chất đống các kiện hàng chuyển phát nhanh như núi, bên cạnh còn kê một tấm gương soi toàn thân.
Điền Tư nhìn về phía Hồ Già, đối phương thản nhiên nhướn mày.
Loạn thất giai nhân (*), Điền Tư nghĩ thầm.
(*Loạn thất giai nhân: Ý nói những người phụ nữ đẹp, có nhan sắc thường ở trong căn phòng lộn xộn, bừa bộn, không ngăn nắp.)
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Mười phút trôi qua, Hồ Già mắng mà đến miệng cũng khô cả rồi, sao anh dám đến cửa nhà cô mà chặn cô chứ?
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Hồ Già hít sâu một hơi, cô cảm thấy cơ ngực mình căng cứng và nóng ran.
“Tôi dùng hệ thống của trường tra ra.” Điền Tư trả lời một cách trực tiếp và bất ngờ, rõ ràng cậu đã bị cô mắng đến bất chấp tất cả.
Thế nào gọi là giả vờ đứng đắn, thế nào gọi là lạm dụng chức quyền, vị này chính là như vậy đấy.
Cây long não xung quanh tỏa ra mùi thơm đặc trưng của thực vật, Điền Tư đã nguôi ngoai, anh không còn biết xấu hổ hay thẹn thùng gì nữa, mang vẻ mặt bình tĩnh và có lý.
“Cậu không nghe điện thoại, tôi sợ cậu gặp chuyện.” Anh lại bổ sung thêm một câu, “Ví dụ như lại đánh nhau với người khác.”
Lời Điền Tư ám chỉ chuyện Hồ Già đánh nhau với Từ Duệ lần trước, anh đã nhìn thấy vết bầm trên mặt cô.
Nhờ ánh sáng điện thoại, Điền Tư lại lặng lẽ nhìn Hồ Già thêm vài lần, vết bầm đó đã biến mất.
“Nhưng cũng là tôi đánh người ta!” Hồ Già như bị giẫm phải đuôi mà gầm lên với anh.
“Nhưng cậu cũng bị thương.” Điền Tư nói.
Hồ Già nghẹn lời.
Hai người đều không nói gì nữa.
Họ đứng im lặng đối diện nhau một lúc, bầu không khí trở nên quái dị.
Trong lòng Hồ Già vẫn còn tức đến nghiến răng, Điền Tư nói chuyện vô lý mà vẻ mặt còn vô cùng bình thàn, cô nói một câu anh đáp trả một câu.
“Cậu đưa tay phải ra.” Hồ Già trừng mắt nhìn Điền Tư, cô có lửa giận nhất định phải xả hết.
Điền Tư sững người nhưng vẫn đưa tay ra.
Tay phải là tay thuận của anh, viết chữ, vẽ phác thảo hay kể cả cầm huy chương, anh đều dùng bàn tay này.
Tay Điền Tư cũng rất đẹp, khớp xương cân đối và rõ ràng, ngón tay thon dài và có lực, anh thích sạch sẽ nên móng tay luôn được cắt tỉa gọn gàng.
Hồ Già lập tức vui vẻ, mắt sáng lên tia lấp lánh.
Cô giật lấy tay phải của Điền Tư, há miệng cắn mạnh xuống.
Lực cắn ấy phải gọi là một cái dữ dội, như thể Điền Tư chỉ là một miếng thịt, chỉ khi Hồ Già nếm được vị máu trong khoang miệng mới buông ra.
Cô buông tay ra, tay Điền Tư đã bị cô cắn thành một vòng dấu răng nông sâu lẫn lộn, như một dấu ngoặc lớn, rỉ máu nhẹ.
“Ngày mai cậu cứ thế mà đi học.”
Hồ Già ngẩng đầu nhìn Điền Tư đầy đắc ý.
Tay liền với tim, sắc mặt Điền Tư hơi tái đi vì đau, nhưng anh vẫn đẹp trai như vậy.
Dù sao cô đã xả được giận là tốt rồi, Điền Tư thấy cô bình an, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, không còn sốt sắng nữa.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, cậu cũng đừng tức giận nữa.”
Anh không có ý giận dữ một chút nào.
Hồ Già cảm thấy mình như đã bắn một phát súng hụt, không bắn trúng con chim nào cả.
Điền Tư cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, đã sắp mười rưỡi rồi.
Cuối cùng anh cũng đi vào chủ đề chính.
“Tôi mua thuốc rồi,“ Điền Tư lấy thuốc tránh thai từ trong túi ra, “Chúng ta... buổi chiều nay có hơi nguy hiểm, vẫn nên uống thì tốt hơn.”
Hồ Già cười lạnh nói: “Ồ, anh bạn giờ đã có kiến thức rồi, biết không thể bắn lên người ta rồi nhỉ?.”
Nghĩ đến hành vi ngu ngốc của mình, mặt Điền Tư lại tràn ngập cảm giác tội lỗi và tự trách.
“Là tôi sai... Cậu muốn mắng thế nào cũng được.” Điền Tư nói.
Hồ Già lại không nói một lời nào, chỉ lạnh nhạt với anh.
Anh áy náy nói: “Thuốc có thể có tác dụng phụ. Nếu cậu uống rồi thấy không thoải mái, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện.”
Hồ Già nhướn mày nhìn Điền Tư như nhìn học sinh tiểu học, thưởng thức dáng vẻ hiếm có của anh khi anh mất bình tĩnh.
“Nói như thể tôi ăn đồ ăn hỏng cậu phải chịu trách nhiệm ấy.” Cô cười lạnh.
“Tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm!” Điền Tư nhíu mày nói.
Đây là lần giọng anh nặng nề nhất.
Không phải tức giận, mà là nhấn mạnh.
Gió thu chợt nổi, thổi tung quần áo của hai người, cây long não thơm ngát lay động.
Hồ Già tránh ánh mắt Điền Tư, cô bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, không chịu nổi vẻ mặt nghiêm túc ấy của anh.
“Mấy lời này tôi nghe đã nhiều rồi, cậu biết trách nhiệm là gì không? Nói mấy lời vớ vẩn này... Thuốc tôi đã sớm uống rồi, cậu đi đi.”
Hồ Già bị anh làm cho bực bội, đột nhiên cô có cảm giác như tay ướt dính bột lạnh, vứt đi không được, dính cũng không xong.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Điền Tư lại một lần nữa nói rõ ràng từng chữ cho cô, cô vừa định mắng, Điền Tư đã ngắt lời cô.
“Hành lang chỗ này tối, tôi đưa cậu lên rồi đi, được không?” Điền Tư nói với cô.
Đó là giọng điệu thương lượng nhưng không cho cô phản đối.
Ánh mắt Điền Tư đen láy, nghiêm túc đến cùng.
*
Hành lang cũ nát và có mùi mốc.
Điền Tư đi phía sau cô rọi đèn, giữ một khoảng cách nhất định.
Hồ Già im lặng nhìn mảng sáng hẹp dài trước mắt, lửa giận lặng lẽ tắt ngấm.
Gặp chỗ không bằng phẳng, Điền Tư còn nhẹ giọng nhắc cô cẩn thận, như thể anh mới là người ở đây.
Đôi khi, Hồ Già thực sự không nhịn được mà suy nghĩ cha mẹ Điền Tư là người thế nào, anh lớn lên trong môi trường ra sao thì mới có tính cách lành mạnh như vậy. Có lẽ cô cả đời cũng không làm được như Điền Tư, ít nhất, cô không thể bình tĩnh lại mà nói chuyện với người khác. Bởi vì đã có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra với cô.
Cô sẽ luôn đặt ra trước mắt một kẻ thù tưởng tượng.
Hồ Già đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Cảm giác ấy giống như một lọ kẹo thủy tinh bị khoét rỗng.
Chưa đi đến tầng năm đã nghe thấy tiếng đánh mạt chược ở nhà cô, có cả nam lẫn nữ ồn ào huyên náo.
“Ồn phải không?” Hồ Già xoay đầu cười hỏi Điền Tư, ánh mắt hai người chạm nhau, Hồ Già cụp mắt xuống.
Điền Tư đứng ở bậc thang thấp hơn cô một bậc, bình thản mà nhìn cô.
Anh dùng bàn tay bị thương, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vết thương trên tay vẫn đang rỉ máu.
Hồ Già lấy chìa khóa từ trong túi ra, trong lòng cô dao động.
Cô thở hắt ra, quay đầu nói với Điền Tư: “Thôi, cậu theo vào đi.”
Mở cửa ra, bên trong vẫn là khói thuốc mù mịt, một mùi hắc đến gay mũi, Điền Tư không nhịn được ho khẽ một tiếng.
Các bà cô, ông chú vùi đầu vào ván bài, Lý Huệ Quân liếc nhìn Hồ Già rồi lại quét qua Điền Tư ở phía sau cô, nhếch khóe miệng chế giễu.
Chỉ có một bà cô ngồi bên cạnh tinh mắt nhìn thấy Điền Tư, the thé nói: “Ô kìa, Giai Giai quen bạn trai mới rồi à, nom đẹp trai ghê.”
Ánh nhìn của cả bàn người đổ dồn về phía Điền Tư khiến anh có hơi ngượng ngùng.
Anh cũng không biết nên gọi người ta thế nào, đang lúc còn do dự thì Hồ Già đã kéo anh vào phòng ngủ.
Phòng cô hướng bắc, vừa vào đã cảm thấy nhiệt độ đột ngột hạ xuống hai đến ba độ, một cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo, còn mang theo chút khí âm.
Điền Tư đảo mắt nhìn xung quanh, phòng được trang trí theo phong cách thời thiên niên kỷ, trần gỗ tự nhiên, đèn chùm hình cành cây, chỗ gần cửa sổ để một cái bàn học, phòng vệ sinh rất đặc biệt, nằm sau tủ quần áo. Cô có nhiều đồ nên cũng rất lộn xộn, mấy cái hộp đựng đồ không đủ để, quần áo treo thành hai cây, góc tường lại chất đống các kiện hàng chuyển phát nhanh như núi, bên cạnh còn kê một tấm gương soi toàn thân.
Điền Tư nhìn về phía Hồ Già, đối phương thản nhiên nhướn mày.
Loạn thất giai nhân (*), Điền Tư nghĩ thầm.
(*Loạn thất giai nhân: Ý nói những người phụ nữ đẹp, có nhan sắc thường ở trong căn phòng lộn xộn, bừa bộn, không ngăn nắp.)
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất