Chương 12: Bạn bè
“Cậu ngồi đi.”
Hồ Già hất cằm về phía ghế tựa trước bàn học.
Cô nói chuyện thật tuỳ ý, Điền Tư nghĩ, anh chắc chắn không phải là người đàn ông đầu tiên cô dẫn về nhà.
Điền Tư ngồi xuống, thấy trên bàn học của Hồ Già bày bừa bãi mười mấy quyển sách, bên trong có đủ các loại.
Ngoài sách ra còn có một cái gạt tàn thuốc, bên trong rải rác bảy tám mẩu thuốc lá nữ, tàn thuốc mỏng manh.
Đồng hồ bên cạnh đã chỉ mười rưỡi, Hồ Già duỗi người một cái, như đột nhiên nhớ ra điều gì mà hỏi Điền Tư: “Nhà cậu không có giờ giới nghiêm à?”
Điền Tư nói: “Tôi ở một mình.”
“Ồ, ba mẹ cậu nỡ để cậu một mình cơ à?” Hồ Già nhe răng cười gian.
Điền Tư ngừng lại một lúc mới nói: “Họ không ở trong nước, tôi cũng quen ở một mình rồi.”
“Được thôi, nghe giống như nam chính trong truyện tiểu thuyết ấy nhỉ.” Hồ Già hừ vài tiếng, “Tôi đi tắm, đợi tôi ra rồi chúng ta nói chuyện chút.”
“Nói chuyện gì?” Điền Tư hỏi.
Anh thấy có chút kì quái mà nhìn Hồ Già.
Anh và Hồ Già chưa từng nói chuyện một cách bình thường, cũng chẳng có chủ đề gì chung.
Mỗi lần cô gọi anh ra là vì thích làm chuyện hoang đường với anh, tư thế thì có thể thử bốn năm cái nhưng đối thoại thì không có lần nào.
“Tuỳ tiện tán gẫu một chút thôi, cậu hỏi nhiều làm gì, đợi không muốn nói nữa thì đi.” Hồ Già cau mày, cảm thấy anh hỏi một câu ngu ngốc.
Hồ Già đi tắm.
Tiếng nước róc rách, Điền Tư nghe mà không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng.
Thực ra mỗi lần ở cùng Hồ Già, anh đều thấy hơi khó chịu, thỉnh thoảng tim cũng đập một cách không thoải mái.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ anh sống ở Hồng Kông, trong chương trình truyền hình nửa đêm chiếu phim kinh dị quỷ ám, tim vì sợ hãi mà treo lơ lửng, tắt tivi rồi, đầu óc anh lại không nhịn được mà nghĩ đến tình tiết tiếp theo nhân vật chính sẽ ra sao? Anh trằn trọc trên giường, cuối cùng vẫn mở tivi tiếp tục xem.
Anh bị Hồ Già treo ngược lên rồi.
Đọc nhiều sách đến thế nhưng cuối cùng vẫn là động vật nguyên thủy.
Phía đối diện có xe chạy tới, bóng cây lốm đốm lướt qua mặt Điền Tư, anh mím môi.
Chiều nay anh đã mất kiểm soát, ở trong trường mây mưa với cô, đợi cơn hứng tình qua đi, cảm giác xấu hổ và lý trí mới ùa đến.
Là anh nửa đẩy nửa đón, t*ng trùng lên não, hại cô phải uống thuốc tránh thai, những hành vi ngu ngốc này đều là do anh không kiềm chế được bản thân.
Kẻ bị dụ dỗ bởi dục vọng có quyền gì mà lại đi trách móc bản thân dục vọng?
Điền Tư không trách Hồ Già đến quyến rũ anh.
Nhưng họ không thể tiếp tục được nữa.
Bây giờ vẫn là tháng 9, Hồ Già bước ra, tóc đã khô một nửa.
Cô mặc đồ cũng rất mát mẻ, một chiếc váy ngủ hai dây kiểu Pháp dài đến đùi, màu trắng mềm mại.
Điền Tư cảm thấy mình đã quen với việc cô mặc quần áo hở hang rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn có cảm giác kích thích.
Anh không có cảm giác với người khác, chỉ như vậy với Hồ Già.
“Sao cậu cứ lén nhìn tôi hoài vậy?”
Hồ Già quay lưng về phía anh chải tóc, phía sau cô như mọc thêm mắt.
Điền Tư không nói gì, anh ngừng lại một lúc, bên ngoài là tiếng xào bài kịch liệt, càng làm cho anh và Hồ Già bên trong trở nên yên tĩnh.
Đợi khi Hồ Già quay lại về phía anh, Điền Tư mới nói với cô: “Là vì cậu không nhìn tôi, nên mới có vẻ như tôi lén nhìn cậu.”
“Nực cười, vậy tất cả là lỗi của tôi à?” Hồ Già nhíu mày cãi lại anh.
“Không phải là ý đó.”
Trong lòng anh giấu tâm sự nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
Hồ Già ném cây lược lên bàn trang điểm.
Cô trực tiếp hai bước nhập làm một, ngồi xuống đùi Điền Tư.
Hồ Già vừa thoa kem dưỡng thể, mùi hương thơm ngọt tràn vào khoang mũi, anh né ra sau, tay lại hờ hững đỡ lấy sau eo cô.
“Cậu đừng giỡn nữa.” Điền Tư nhíu mày, nhẹ nhàng nói, ngoài cửa vẫn có tiếng mẹ cô đang nói chuyện, bà ở rất gần họ.
“Xì, ở đây chỉ có một cái ghế, cậu ngồi rồi, vậy tôi chỉ có thể ngồi lên đùi cậu thôi.”
Tư thế của hai người quá ám muội, nhiệt độ cơ thể cô thiêu đốt lên người anh.
Nhất là váy của cô còn ngắn, ngồi xuống là vén lên cao.
“Vậy tôi đứng dậy, cậu ngồi xuống đi.” Điền Tư kiên trì nói.
Hồ Già bực mình: “Cậu làm phiền nữa là bây giờ tôi sẽ cởi hết quần áo rồi ngồi lên người cậu rên.”
Điền Tư im lặng.
Anh liếc nhìn cửa, may mà Hồ Già đã khóa cửa rồi.
“Vậy cậu đừng cựa quậy lung tung, tôi sợ cậu ngã.”
Hồ Già hừ một tiếng.
Ván mạt chược bên ngoài như đã tan cuộc.
Người ngoài đó vẫn lải nhải nói chuyện linh tinh, như là đang ăn khuya.
“Nhà cậu thường xuyên thế này à?” Điền Tư không kìm được, nhẹ giọng mà hỏi Hồ Già, trong lời nói là sự lo lắng.
“Gần như vậy.”
“Vậy cậu ngủ như thế nào giờ?”
“Trước khi ngủ thì nổi điên mà đuổi hết bọn họ đi chứ sao.”
Hồ Già lười biếng dựa vào lòng Điền Tư, ngửi ngửi cổ anh, một mùi gỗ nhẹ nhàng, hương vị phương Đông vô cùng kín đáo.
“Mẹ nó, cậu lén xịt TF hay Armani vậy? Trước kia tôi đã định nói rồi, thằng nhóc cậu cũng khá mưu mô đấy.”
Điền Tư bị cô trêu trọc mà không biết nên khóc hay cười, “Nói gì vậy chứ.”
“Cậu cũng giả nai lắm đấy, cứ giả vờ tiếp đi.”
“...” Điền Tư cảm thấy cạn lời.
“Mười một giờ rồi, cậu không buồn ngủ à.” Điền Tư muốn giục cô đi ngủ.
Hồ Già vốn định nói mình hơi buồn ngủ một chút, nhưng lại thay đổi giọng điệu châm chọc nói: “Không buồn ngủ, buổi chiều bị trai lạ bắn vào, tức đến mức mất ngủ.”
“... Đều là lỗi của tôi, rất xin lỗi.” Điền Tư sâu sắc xin lỗi lại một lần nữa, tai cậu lại đỏ ửng lên.
Hồ Già không nói gì mà tiếp tục dựa vào người anh, ngôn ngữ cơ thể của hai người vẫn vô cùng thân mật.
Điền Tư nhìn mái tóc rối bù của Hồ Già như đang suy nghĩ điều gì.
Anh cựa quậy chân, đỡ cô ngồi dậy.
“Sau này chúng ta đừng làm chuyện đó nữa.”
Cuối cùng Điền Tư cũng nhẹ giọng nói với cô, nhìn cô từ dưới lên trên.
“Tôi không hiểu, không phải cậu cương cứng nói muốn nữa, muốn nữa sao, người sướng đến mức xuất tinh đâu phải là tôi.” Cô nói.
“Nên tôi mới nói như vậy là không đúng, tiếp theo cậu bảo tôi đi với cậu làm gì khác cũng được, xem phim hay ăn cơm, đi dạo, đều được cả. Nhưng chuyện này, chúng ta đừng làm nữa.”
“Tại sao?”
Điền Tư vốn đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời.
Ví dụ như họ không yêu nhau, cô không thích anh, hành vi này rất nguy hiểm, họ là học sinh cấp ba.
Nhưng khi Hồ Già thực sự đứng trước mặt anh, bình tĩnh hỏi anh tại sao, Điền Tư lại không nói ra được lý do, anh nói không nên lời.
Ánh mắt Hồ Già lạnh như băng: “Với lại chúng ta có quan hệ gì, sao phải đi ăn cơm, đi dạo, xem phim cùng nhau? Chẳng lẽ làm bạn bè?”
“Nếu cậu muốn, tôi có thể làm bạn với cậu.” Điền Tư vẫn nhìn cô, nhưng giọng điệu lại vô cùng mơ hồ.
Hồ Già im lặng nhìn chằm chằm Điền Tư một lúc, cười một nụ cười khinh khỉnh.
“Cậu chắc chúng ta có thể làm bạn bè?” Cô nói.
“Ừ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt cũng không hề trong sáng.
Hồ Già dám chắc, chỉ cần cô bây giờ lộ đầu v* ra, vặn vẹo vài cái là Điền Tư sẽ cương ngay.
Nhưng cô có nhiều cách hành hạ người lắm, Điền Tư muốn cứng đầu với cô, sao cô không hành hạ Điền Tư thêm chút nữa nhỉ?
“Cũng được.” Hồ Già như suy nghĩ một hồi rồi mới nói với vẻ thông cảm.
“Thực ra chơi trên giường với loại trai tân như cậu cũng khá nhàm chán, cậu gà mờ, bắn nhanh, lại còn nhiều chuyện, vậy thì làm bạn đi.”
Điền Tư giật giật khóe miệng, trên gương mặt tuấn tú có biểu cảm phức tạp đến mức khó nói rõ được.
Anh tạm thời mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm tốt của mình.
“Ơ.” Có lẽ anh định nói ừ, nhưng không nói ra.
Hồ Già cố gắng nghĩ đến một câu chuyện buồn khác mới không bật cười.
Cô nói: “Vậy bạn tốt, cuối tuần cậu đi chơi Hàng Châu với tôi nhé, được không?”
Đi Hàng Châu? Điền Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Hồ Già cười hì hì ngồi lên giường hút thuốc, “Được, vậy cậu đi đi.”
Điền Tư nhìn cô một lúc.
Cô ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lười như mèo, cười híp mắt đọc truyện tranh Nhật Bản.
Điền Tư chắc chắn rằng Hồ Già đang tự đắc vui vẻ, tâm trạng phấn chấn, không còn coi anh ra gì nữa.
“Cậu hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Điền Tư cân nhắc nói.
“Cậu bắn ít t*ng trùng thôi, không tốt cho thận đâu.” Hồ Già nói.
Điền Tư: “... Tôi đi đây.”
Hồ Già lật sang trang truyện, không thèm để ý đến anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Hồ Già hất cằm về phía ghế tựa trước bàn học.
Cô nói chuyện thật tuỳ ý, Điền Tư nghĩ, anh chắc chắn không phải là người đàn ông đầu tiên cô dẫn về nhà.
Điền Tư ngồi xuống, thấy trên bàn học của Hồ Già bày bừa bãi mười mấy quyển sách, bên trong có đủ các loại.
Ngoài sách ra còn có một cái gạt tàn thuốc, bên trong rải rác bảy tám mẩu thuốc lá nữ, tàn thuốc mỏng manh.
Đồng hồ bên cạnh đã chỉ mười rưỡi, Hồ Già duỗi người một cái, như đột nhiên nhớ ra điều gì mà hỏi Điền Tư: “Nhà cậu không có giờ giới nghiêm à?”
Điền Tư nói: “Tôi ở một mình.”
“Ồ, ba mẹ cậu nỡ để cậu một mình cơ à?” Hồ Già nhe răng cười gian.
Điền Tư ngừng lại một lúc mới nói: “Họ không ở trong nước, tôi cũng quen ở một mình rồi.”
“Được thôi, nghe giống như nam chính trong truyện tiểu thuyết ấy nhỉ.” Hồ Già hừ vài tiếng, “Tôi đi tắm, đợi tôi ra rồi chúng ta nói chuyện chút.”
“Nói chuyện gì?” Điền Tư hỏi.
Anh thấy có chút kì quái mà nhìn Hồ Già.
Anh và Hồ Già chưa từng nói chuyện một cách bình thường, cũng chẳng có chủ đề gì chung.
Mỗi lần cô gọi anh ra là vì thích làm chuyện hoang đường với anh, tư thế thì có thể thử bốn năm cái nhưng đối thoại thì không có lần nào.
“Tuỳ tiện tán gẫu một chút thôi, cậu hỏi nhiều làm gì, đợi không muốn nói nữa thì đi.” Hồ Già cau mày, cảm thấy anh hỏi một câu ngu ngốc.
Hồ Già đi tắm.
Tiếng nước róc rách, Điền Tư nghe mà không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng.
Thực ra mỗi lần ở cùng Hồ Già, anh đều thấy hơi khó chịu, thỉnh thoảng tim cũng đập một cách không thoải mái.
Cảm giác này giống như hồi nhỏ anh sống ở Hồng Kông, trong chương trình truyền hình nửa đêm chiếu phim kinh dị quỷ ám, tim vì sợ hãi mà treo lơ lửng, tắt tivi rồi, đầu óc anh lại không nhịn được mà nghĩ đến tình tiết tiếp theo nhân vật chính sẽ ra sao? Anh trằn trọc trên giường, cuối cùng vẫn mở tivi tiếp tục xem.
Anh bị Hồ Già treo ngược lên rồi.
Đọc nhiều sách đến thế nhưng cuối cùng vẫn là động vật nguyên thủy.
Phía đối diện có xe chạy tới, bóng cây lốm đốm lướt qua mặt Điền Tư, anh mím môi.
Chiều nay anh đã mất kiểm soát, ở trong trường mây mưa với cô, đợi cơn hứng tình qua đi, cảm giác xấu hổ và lý trí mới ùa đến.
Là anh nửa đẩy nửa đón, t*ng trùng lên não, hại cô phải uống thuốc tránh thai, những hành vi ngu ngốc này đều là do anh không kiềm chế được bản thân.
Kẻ bị dụ dỗ bởi dục vọng có quyền gì mà lại đi trách móc bản thân dục vọng?
Điền Tư không trách Hồ Già đến quyến rũ anh.
Nhưng họ không thể tiếp tục được nữa.
Bây giờ vẫn là tháng 9, Hồ Già bước ra, tóc đã khô một nửa.
Cô mặc đồ cũng rất mát mẻ, một chiếc váy ngủ hai dây kiểu Pháp dài đến đùi, màu trắng mềm mại.
Điền Tư cảm thấy mình đã quen với việc cô mặc quần áo hở hang rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn có cảm giác kích thích.
Anh không có cảm giác với người khác, chỉ như vậy với Hồ Già.
“Sao cậu cứ lén nhìn tôi hoài vậy?”
Hồ Già quay lưng về phía anh chải tóc, phía sau cô như mọc thêm mắt.
Điền Tư không nói gì, anh ngừng lại một lúc, bên ngoài là tiếng xào bài kịch liệt, càng làm cho anh và Hồ Già bên trong trở nên yên tĩnh.
Đợi khi Hồ Già quay lại về phía anh, Điền Tư mới nói với cô: “Là vì cậu không nhìn tôi, nên mới có vẻ như tôi lén nhìn cậu.”
“Nực cười, vậy tất cả là lỗi của tôi à?” Hồ Già nhíu mày cãi lại anh.
“Không phải là ý đó.”
Trong lòng anh giấu tâm sự nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
Hồ Già ném cây lược lên bàn trang điểm.
Cô trực tiếp hai bước nhập làm một, ngồi xuống đùi Điền Tư.
Hồ Già vừa thoa kem dưỡng thể, mùi hương thơm ngọt tràn vào khoang mũi, anh né ra sau, tay lại hờ hững đỡ lấy sau eo cô.
“Cậu đừng giỡn nữa.” Điền Tư nhíu mày, nhẹ nhàng nói, ngoài cửa vẫn có tiếng mẹ cô đang nói chuyện, bà ở rất gần họ.
“Xì, ở đây chỉ có một cái ghế, cậu ngồi rồi, vậy tôi chỉ có thể ngồi lên đùi cậu thôi.”
Tư thế của hai người quá ám muội, nhiệt độ cơ thể cô thiêu đốt lên người anh.
Nhất là váy của cô còn ngắn, ngồi xuống là vén lên cao.
“Vậy tôi đứng dậy, cậu ngồi xuống đi.” Điền Tư kiên trì nói.
Hồ Già bực mình: “Cậu làm phiền nữa là bây giờ tôi sẽ cởi hết quần áo rồi ngồi lên người cậu rên.”
Điền Tư im lặng.
Anh liếc nhìn cửa, may mà Hồ Già đã khóa cửa rồi.
“Vậy cậu đừng cựa quậy lung tung, tôi sợ cậu ngã.”
Hồ Già hừ một tiếng.
Ván mạt chược bên ngoài như đã tan cuộc.
Người ngoài đó vẫn lải nhải nói chuyện linh tinh, như là đang ăn khuya.
“Nhà cậu thường xuyên thế này à?” Điền Tư không kìm được, nhẹ giọng mà hỏi Hồ Già, trong lời nói là sự lo lắng.
“Gần như vậy.”
“Vậy cậu ngủ như thế nào giờ?”
“Trước khi ngủ thì nổi điên mà đuổi hết bọn họ đi chứ sao.”
Hồ Già lười biếng dựa vào lòng Điền Tư, ngửi ngửi cổ anh, một mùi gỗ nhẹ nhàng, hương vị phương Đông vô cùng kín đáo.
“Mẹ nó, cậu lén xịt TF hay Armani vậy? Trước kia tôi đã định nói rồi, thằng nhóc cậu cũng khá mưu mô đấy.”
Điền Tư bị cô trêu trọc mà không biết nên khóc hay cười, “Nói gì vậy chứ.”
“Cậu cũng giả nai lắm đấy, cứ giả vờ tiếp đi.”
“...” Điền Tư cảm thấy cạn lời.
“Mười một giờ rồi, cậu không buồn ngủ à.” Điền Tư muốn giục cô đi ngủ.
Hồ Già vốn định nói mình hơi buồn ngủ một chút, nhưng lại thay đổi giọng điệu châm chọc nói: “Không buồn ngủ, buổi chiều bị trai lạ bắn vào, tức đến mức mất ngủ.”
“... Đều là lỗi của tôi, rất xin lỗi.” Điền Tư sâu sắc xin lỗi lại một lần nữa, tai cậu lại đỏ ửng lên.
Hồ Già không nói gì mà tiếp tục dựa vào người anh, ngôn ngữ cơ thể của hai người vẫn vô cùng thân mật.
Điền Tư nhìn mái tóc rối bù của Hồ Già như đang suy nghĩ điều gì.
Anh cựa quậy chân, đỡ cô ngồi dậy.
“Sau này chúng ta đừng làm chuyện đó nữa.”
Cuối cùng Điền Tư cũng nhẹ giọng nói với cô, nhìn cô từ dưới lên trên.
“Tôi không hiểu, không phải cậu cương cứng nói muốn nữa, muốn nữa sao, người sướng đến mức xuất tinh đâu phải là tôi.” Cô nói.
“Nên tôi mới nói như vậy là không đúng, tiếp theo cậu bảo tôi đi với cậu làm gì khác cũng được, xem phim hay ăn cơm, đi dạo, đều được cả. Nhưng chuyện này, chúng ta đừng làm nữa.”
“Tại sao?”
Điền Tư vốn đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời.
Ví dụ như họ không yêu nhau, cô không thích anh, hành vi này rất nguy hiểm, họ là học sinh cấp ba.
Nhưng khi Hồ Già thực sự đứng trước mặt anh, bình tĩnh hỏi anh tại sao, Điền Tư lại không nói ra được lý do, anh nói không nên lời.
Ánh mắt Hồ Già lạnh như băng: “Với lại chúng ta có quan hệ gì, sao phải đi ăn cơm, đi dạo, xem phim cùng nhau? Chẳng lẽ làm bạn bè?”
“Nếu cậu muốn, tôi có thể làm bạn với cậu.” Điền Tư vẫn nhìn cô, nhưng giọng điệu lại vô cùng mơ hồ.
Hồ Già im lặng nhìn chằm chằm Điền Tư một lúc, cười một nụ cười khinh khỉnh.
“Cậu chắc chúng ta có thể làm bạn bè?” Cô nói.
“Ừ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt cũng không hề trong sáng.
Hồ Già dám chắc, chỉ cần cô bây giờ lộ đầu v* ra, vặn vẹo vài cái là Điền Tư sẽ cương ngay.
Nhưng cô có nhiều cách hành hạ người lắm, Điền Tư muốn cứng đầu với cô, sao cô không hành hạ Điền Tư thêm chút nữa nhỉ?
“Cũng được.” Hồ Già như suy nghĩ một hồi rồi mới nói với vẻ thông cảm.
“Thực ra chơi trên giường với loại trai tân như cậu cũng khá nhàm chán, cậu gà mờ, bắn nhanh, lại còn nhiều chuyện, vậy thì làm bạn đi.”
Điền Tư giật giật khóe miệng, trên gương mặt tuấn tú có biểu cảm phức tạp đến mức khó nói rõ được.
Anh tạm thời mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm tốt của mình.
“Ơ.” Có lẽ anh định nói ừ, nhưng không nói ra.
Hồ Già cố gắng nghĩ đến một câu chuyện buồn khác mới không bật cười.
Cô nói: “Vậy bạn tốt, cuối tuần cậu đi chơi Hàng Châu với tôi nhé, được không?”
Đi Hàng Châu? Điền Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Hồ Già cười hì hì ngồi lên giường hút thuốc, “Được, vậy cậu đi đi.”
Điền Tư nhìn cô một lúc.
Cô ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lười như mèo, cười híp mắt đọc truyện tranh Nhật Bản.
Điền Tư chắc chắn rằng Hồ Già đang tự đắc vui vẻ, tâm trạng phấn chấn, không còn coi anh ra gì nữa.
“Cậu hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Điền Tư cân nhắc nói.
“Cậu bắn ít t*ng trùng thôi, không tốt cho thận đâu.” Hồ Già nói.
Điền Tư: “... Tôi đi đây.”
Hồ Già lật sang trang truyện, không thèm để ý đến anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất