Chương 24: Cố chống chọi
Hồ Già cuộn tròn trên giường, ngủ thành một khối..
Bàn chân nhỏ xinh xắn của cô thò ra từ gấu váy như ngọc trắng. Điền Tư nhấc chăn lên, nhẹ nhàng che lại cho cô.
“Đầu vừa chạm gối đã ngủ rồi, sao lại buồn ngủ như thế?”
Điền Tư lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, nệm giường mềm mại lún xuống, anh yên lặng nhìn cô như lún vào một mảng cát lún trắng nõn.
Hồ Già nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, hàng mi đen dày rủ xuống, môi mềm như hoa hồng phấn, cô như được cắt ra từ một bộ phim thanh xuân Nhật Bản thế kỷ trước. Điền Tư đưa tay tắt đèn trong phòng, chỉ còn lại hai chiếc đèn đầu giường, Hồ Già chìm vào bóng tối ngọt ngào, không nhịn được mà cong khóe miệng, nghiêng người về phía anh một chút.
“Đi đến mệt rồi à?” Điền Tư hỏi cô.
Hồ Già gật gật đầu.
“Ngủ đi.” Điền Tư vỗ vỗ lưng cô, “Đợi cậu ngủ rồi, tôi sẽ bế cậu về.”
Hồ Già nhắm hai mắt mơ màng mắng anh, “Bế về rồi chắc chắn sẽ bị cậu làm tỉnh mất... Tôi ngủ ở đây luôn.”
Trong lòng Điền Tư sáng như gương, nghĩ đến mấy lời và quy trình quen thuộc này của Hồ Già, cô lại định bắt đầu hành hạ anh rồi.
Hồ Già nào có dễ dàng tỉnh chứ?
Mấy hôm trước, khi anh bế cô từ dưới đất lên giường, cô ngủ say như một viên đá nhỏ xinh đẹp.
Điền Tư nghĩ đến đoạn này liền cố ý trêu cô: “Sao mà tỉnh được? Cậu ngủ rồi giống như con lợn con, sấm cũng không đánh thức nổi.”
Hồ Già nhắm mắt cười lạnh mắng lại: “Trẻ con, cậu mới là lợn.”
Điền Tư điềm tĩnh mỉm cười nói: “Chỉ có lợn con mới thích ăn ngủ ngáy o o thôi, tôi không phải đâu.”
Hồ Già bò dậy một cái, chui vào lòng Điền Tư, làm bộ muốn bóp cổ anh lại bị anh tránh, cô suýt nữa ngã xuống giường.
Điền Tư vững vàng đỡ lấy sau lưng Hồ Già, cô mới ngồi yên trong lòng anh.
“Cậu nói bậy! Tôi chưa bao giờ ngáy!” Ánh mắt Hồ Già như dao bay, sáng quắc trừng qua.
“Được được được... Thế này chắc là tỉnh rồi, có thể tự về phòng ngủ được rồi.” Điền Tư nở một nụ cười tuấn tú, lộ rõ ý đồ của mình.
Hồ Già nghiến răng, không nhịn được mà đấm anh một cái, rồi lại đấm anh một cái nữa.
Đấm xong, Điền Tư vẫn mỉm cười, Hồ Già lại bực tức ôm lấy anh.
“Cứ thích chơi xấu tôi.” Điền Tư xoa xoa cô.
“Đó là vì thích cậu.” Cô nói.
Hồ Già ôm Điền Tư, đôi mắt nhàn nhạt nhìn trần nhà, giọng nói lại đầy ngọt ngào.
“... Tôi là nạn nhân thứ mấy của câu nói này?” Giọng nói Điền Tư trong trẻo truyền đến, họ ôm nhau nhưng lại không nhìn thấy nhau.
Hồ Già dựa vào vai Điền Tư không nói gì.
Điền Tư lại xuyên qua mái tóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Lại giận rồi à?”
Hồ Già im lặng một lúc rồi nói: “Chính cậu nói thích tôi, giờ cái này không cho sờ, cái kia không cho đụng, ngay cả nói một câu cũng không được nữa.”
“Tôi thích cậu với tư cách là bạn bè.” Điền Tư mạnh miệng nói, “Những gì cậu muốn làm, đều không phải chuyện bạn bè có thể làm.”
“Có thể làm, nước ngoài có bộ phim tên là “Bạn bè cũng lên giường” đấy.” Hồ Già nghiêm túc nói.
Điền Tư: “...”
Hồ Già thừa thắng xông lên, ngẩng đầu nói: “Trước khi tôi nổi giận thì hãy nhanh cởi quần ra, không thì xoá cậu khỏi danh sách bạn bè đấy.”
Điền Tư lại bắt đầu đau đầu, anh như tú tài gặp phải binh lính.
“Không chịu cởi?” Giọng Hồ Già kiêu ngạo, “Hiểu rồi, cậu muốn tôi cùng cậu cởi chứ gì.”
Hồ Già vừa nói vừa kéo dây váy xinh xắn xuống, vừa lộ ra bờ vai trắng tròn trịa, đã bị Điền Tư kéo trở lại.
“Sao lại bắt đầu quậy rồi?” Điền Tư nhíu mày.
“Cậu không thích à?” Hồ Già nở một nụ cười tinh nghịch, tay vươn về phía dưới anh, “Để tôi sờ thử cây non...”
Điền Tư nắm chặt tay cô, giọng nói nghiêm túc hơn: “Hồ Già, có mấy trò cậu chơi một lần là đủ rồi, lần thứ hai vô dụng, nếu cậu đến để quấy rối, bây giờ có thể về được rồi đấy.”
Anh biết Hồ Già dám chắc anh không nỡ mắng cô, cũng không nỡ la cô nên mới hết lần này đến lần khác dám xâm phạm.
Điền Tư đã sớm nhắc nhở cô, nói mình sẽ sa vào lưới tình, chẳng lẽ cô thật sự muốn anh bám lấy cô sao?
Đến lúc đó, Hồ Già có kiên nhẫn bầu bạn với anh ba tuần cũng tính là nhiều rồi.
Hồ Già lại cười.
“Ồ, kiên cường ghê nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên Hồ Già gặp phải một cái đinh cứng.
Cô ngồi trên người Điền Tư, cười lạnh rồi nhìn anh một lúc.
Điền Tư mím môi, mặt mày toát lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên sinh ra cảm giác xa cách.
Tuy anh vẫn ôm Hồ Già nhưng ngôn ngữ cơ thể đã xa cách hơn ngày ở bể bơi rất nhiều, tay cũng nắm không chặt sau lưng cô, đây là cái gọi là tay quý ông. Nhưng chỉ có trời mới biết, trong lòng Điền Tư thực ra hối hận muốn chết, anh không ngừng suy nghĩ không biết mình có nói quá nặng lời không, có làm mất thể diện cô quá hay không. Anh không muốn làm tổn thương cô.
Nhưng Hồ Già nào có quan tâm nhiều đến vậy chứ?
Dù sao cô cũng có lòng tự trọng, Điền Tư đối với cô chỉ là trò vui, chạm vào lằn ranh giới đỏ của cô, cô cũng dứt khoát không chơi nữa.
Dù sao thì thứ vui còn có nhiều, cô vui lên thì mặt trời chơi cũng vui, mặt trăng chơi cũng vui, Tây Hồ chơi cũng vui hơn Điền Tư nhiều.
Chẳng phải chỉ là Điền Tư thôi sao?
Anh muốn làm Lưu Hạ Huệ, muốn làm bạn bè, cô cho anh làm.
Hồ Già xuống khỏi người Điền Tư, liếc nhìn về phía dưới anh, cười khẩy rồi ném lại một câu: “Cậu có gan thì tối nay đừng thủ dâm.”
Nói xong, Hồ Già yểu điệu bỏ đi, Điền Tư vẫn ngồi trên giường, Tây Hồ bên ngoài gợn sóng giữa hai hàng mày anh, đêm nay anh không ngủ.
Hồ Già về phòng trằn trọc một lúc rồi vẫn ngủ một giấc ngon lành.
Theo kế hoạch của Điền Tư hôm qua, sáng nay họ sẽ đi chùa Linh Ẩn, chuông báo thức bảy giờ vang lên đúng giờ.
Hồ Già mò lấy điện thoại, mở WeChat lên, trong cơn buồn ngủ quả nhiên lật đến tin nhắn của Điền Tư gửi lúc nửa đêm, giọng điệu nhạt nhẽo.
Điền Tư: Còn muốn đi chùa Linh Ẩn không?
Hồ Già cười cười rồi nhanh chóng gõ lách cách trả lời: Đi chứ, vui lắm.
Gửi xong, Hồ Già thầm nghĩ trong lòng, ừm, đúng là khá vui, hôm nay cô nhất định phải chơi chết anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bàn chân nhỏ xinh xắn của cô thò ra từ gấu váy như ngọc trắng. Điền Tư nhấc chăn lên, nhẹ nhàng che lại cho cô.
“Đầu vừa chạm gối đã ngủ rồi, sao lại buồn ngủ như thế?”
Điền Tư lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, nệm giường mềm mại lún xuống, anh yên lặng nhìn cô như lún vào một mảng cát lún trắng nõn.
Hồ Già nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, hàng mi đen dày rủ xuống, môi mềm như hoa hồng phấn, cô như được cắt ra từ một bộ phim thanh xuân Nhật Bản thế kỷ trước. Điền Tư đưa tay tắt đèn trong phòng, chỉ còn lại hai chiếc đèn đầu giường, Hồ Già chìm vào bóng tối ngọt ngào, không nhịn được mà cong khóe miệng, nghiêng người về phía anh một chút.
“Đi đến mệt rồi à?” Điền Tư hỏi cô.
Hồ Già gật gật đầu.
“Ngủ đi.” Điền Tư vỗ vỗ lưng cô, “Đợi cậu ngủ rồi, tôi sẽ bế cậu về.”
Hồ Già nhắm hai mắt mơ màng mắng anh, “Bế về rồi chắc chắn sẽ bị cậu làm tỉnh mất... Tôi ngủ ở đây luôn.”
Trong lòng Điền Tư sáng như gương, nghĩ đến mấy lời và quy trình quen thuộc này của Hồ Già, cô lại định bắt đầu hành hạ anh rồi.
Hồ Già nào có dễ dàng tỉnh chứ?
Mấy hôm trước, khi anh bế cô từ dưới đất lên giường, cô ngủ say như một viên đá nhỏ xinh đẹp.
Điền Tư nghĩ đến đoạn này liền cố ý trêu cô: “Sao mà tỉnh được? Cậu ngủ rồi giống như con lợn con, sấm cũng không đánh thức nổi.”
Hồ Già nhắm mắt cười lạnh mắng lại: “Trẻ con, cậu mới là lợn.”
Điền Tư điềm tĩnh mỉm cười nói: “Chỉ có lợn con mới thích ăn ngủ ngáy o o thôi, tôi không phải đâu.”
Hồ Già bò dậy một cái, chui vào lòng Điền Tư, làm bộ muốn bóp cổ anh lại bị anh tránh, cô suýt nữa ngã xuống giường.
Điền Tư vững vàng đỡ lấy sau lưng Hồ Già, cô mới ngồi yên trong lòng anh.
“Cậu nói bậy! Tôi chưa bao giờ ngáy!” Ánh mắt Hồ Già như dao bay, sáng quắc trừng qua.
“Được được được... Thế này chắc là tỉnh rồi, có thể tự về phòng ngủ được rồi.” Điền Tư nở một nụ cười tuấn tú, lộ rõ ý đồ của mình.
Hồ Già nghiến răng, không nhịn được mà đấm anh một cái, rồi lại đấm anh một cái nữa.
Đấm xong, Điền Tư vẫn mỉm cười, Hồ Già lại bực tức ôm lấy anh.
“Cứ thích chơi xấu tôi.” Điền Tư xoa xoa cô.
“Đó là vì thích cậu.” Cô nói.
Hồ Già ôm Điền Tư, đôi mắt nhàn nhạt nhìn trần nhà, giọng nói lại đầy ngọt ngào.
“... Tôi là nạn nhân thứ mấy của câu nói này?” Giọng nói Điền Tư trong trẻo truyền đến, họ ôm nhau nhưng lại không nhìn thấy nhau.
Hồ Già dựa vào vai Điền Tư không nói gì.
Điền Tư lại xuyên qua mái tóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Lại giận rồi à?”
Hồ Già im lặng một lúc rồi nói: “Chính cậu nói thích tôi, giờ cái này không cho sờ, cái kia không cho đụng, ngay cả nói một câu cũng không được nữa.”
“Tôi thích cậu với tư cách là bạn bè.” Điền Tư mạnh miệng nói, “Những gì cậu muốn làm, đều không phải chuyện bạn bè có thể làm.”
“Có thể làm, nước ngoài có bộ phim tên là “Bạn bè cũng lên giường” đấy.” Hồ Già nghiêm túc nói.
Điền Tư: “...”
Hồ Già thừa thắng xông lên, ngẩng đầu nói: “Trước khi tôi nổi giận thì hãy nhanh cởi quần ra, không thì xoá cậu khỏi danh sách bạn bè đấy.”
Điền Tư lại bắt đầu đau đầu, anh như tú tài gặp phải binh lính.
“Không chịu cởi?” Giọng Hồ Già kiêu ngạo, “Hiểu rồi, cậu muốn tôi cùng cậu cởi chứ gì.”
Hồ Già vừa nói vừa kéo dây váy xinh xắn xuống, vừa lộ ra bờ vai trắng tròn trịa, đã bị Điền Tư kéo trở lại.
“Sao lại bắt đầu quậy rồi?” Điền Tư nhíu mày.
“Cậu không thích à?” Hồ Già nở một nụ cười tinh nghịch, tay vươn về phía dưới anh, “Để tôi sờ thử cây non...”
Điền Tư nắm chặt tay cô, giọng nói nghiêm túc hơn: “Hồ Già, có mấy trò cậu chơi một lần là đủ rồi, lần thứ hai vô dụng, nếu cậu đến để quấy rối, bây giờ có thể về được rồi đấy.”
Anh biết Hồ Già dám chắc anh không nỡ mắng cô, cũng không nỡ la cô nên mới hết lần này đến lần khác dám xâm phạm.
Điền Tư đã sớm nhắc nhở cô, nói mình sẽ sa vào lưới tình, chẳng lẽ cô thật sự muốn anh bám lấy cô sao?
Đến lúc đó, Hồ Già có kiên nhẫn bầu bạn với anh ba tuần cũng tính là nhiều rồi.
Hồ Già lại cười.
“Ồ, kiên cường ghê nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên Hồ Già gặp phải một cái đinh cứng.
Cô ngồi trên người Điền Tư, cười lạnh rồi nhìn anh một lúc.
Điền Tư mím môi, mặt mày toát lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên sinh ra cảm giác xa cách.
Tuy anh vẫn ôm Hồ Già nhưng ngôn ngữ cơ thể đã xa cách hơn ngày ở bể bơi rất nhiều, tay cũng nắm không chặt sau lưng cô, đây là cái gọi là tay quý ông. Nhưng chỉ có trời mới biết, trong lòng Điền Tư thực ra hối hận muốn chết, anh không ngừng suy nghĩ không biết mình có nói quá nặng lời không, có làm mất thể diện cô quá hay không. Anh không muốn làm tổn thương cô.
Nhưng Hồ Già nào có quan tâm nhiều đến vậy chứ?
Dù sao cô cũng có lòng tự trọng, Điền Tư đối với cô chỉ là trò vui, chạm vào lằn ranh giới đỏ của cô, cô cũng dứt khoát không chơi nữa.
Dù sao thì thứ vui còn có nhiều, cô vui lên thì mặt trời chơi cũng vui, mặt trăng chơi cũng vui, Tây Hồ chơi cũng vui hơn Điền Tư nhiều.
Chẳng phải chỉ là Điền Tư thôi sao?
Anh muốn làm Lưu Hạ Huệ, muốn làm bạn bè, cô cho anh làm.
Hồ Già xuống khỏi người Điền Tư, liếc nhìn về phía dưới anh, cười khẩy rồi ném lại một câu: “Cậu có gan thì tối nay đừng thủ dâm.”
Nói xong, Hồ Già yểu điệu bỏ đi, Điền Tư vẫn ngồi trên giường, Tây Hồ bên ngoài gợn sóng giữa hai hàng mày anh, đêm nay anh không ngủ.
Hồ Già về phòng trằn trọc một lúc rồi vẫn ngủ một giấc ngon lành.
Theo kế hoạch của Điền Tư hôm qua, sáng nay họ sẽ đi chùa Linh Ẩn, chuông báo thức bảy giờ vang lên đúng giờ.
Hồ Già mò lấy điện thoại, mở WeChat lên, trong cơn buồn ngủ quả nhiên lật đến tin nhắn của Điền Tư gửi lúc nửa đêm, giọng điệu nhạt nhẽo.
Điền Tư: Còn muốn đi chùa Linh Ẩn không?
Hồ Già cười cười rồi nhanh chóng gõ lách cách trả lời: Đi chứ, vui lắm.
Gửi xong, Hồ Già thầm nghĩ trong lòng, ừm, đúng là khá vui, hôm nay cô nhất định phải chơi chết anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất