Chương 53: Về nhà
Hai người đi lòng vòng, cuối cùng vẫn ăn cơm ở bên cạnh rạp chiếu phim.
Hơn năm giờ rồi, đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, cửa sổ sát đất của nhà hàng rộng đến mức giống như màn hình phim imax, hoàng hôn chiếu lên, mọi người xung quanh đều lần lượt lấy điện thoại ra chụp ảnh, Điền Tư cũng lấy điện thoại ra, anh hỏi Hồ Già: “Chụp cho cậu một tấm được không?” Hồ Già đồng ý.
Anh đưa ảnh chụp xong cho cô xem.
Đây là ảnh đời thường, Hồ Già dùng thìa múc một muỗng súp đặc, cô quay đầu nhìn ra ngoài.
Sau hàng triệu điểm ảnh của ống kính, cuộc sống của cô vẫn đang tiếp diễn. Điền Tư là người giúp cô ghi lại cuộc sống.
Điền Tư mua vé phim muộn.
Chỗ ngồi có tầm nhìn tốt đã bị giành hết, chỉ còn lại chỗ ngồi tình nhân ở phía góc.
“Ngồi đây được không? Hay là chúng ta chờ suất khác?” Điền Tư hỏi Hồ Già trước khi mua vé, cô liếc anh hai cái, Điền Tư cũng có hơi căng thẳng, anh sợ cô cho rằng mình cố ý, cũng sợ Hồ Già từ chối anh. Điền Tư cố gắng biểu hiện ánh mắt bình thản thẳng thắn, cầu nguyện tai mình đừng nóng bừng lên.
Hồ Già nói: “Tai cậu đỏ rồi kìa.”
Điền Tư gật đầu: “Bị nắng chiếu đấy.”
Hồ Già liếc nhìn về phía mặt trăng mọc: “...Mua đi, chỉ là chỗ ngồi thôi mà.”
“Ừ.” Điền Tư lập tức đi mua vé luôn, ánh mắt anh bị ánh sáng màn hình chiếu rọi ấm áp.
Còn hơn hai mươi phút nữa mới bắt đầu chiếu phim.
Hồ Già đi đến phía cầu thang, cô mở cửa sổ, dựa vào lan can hút thuốc.
“Một ngày cậu phải hút bao nhiêu điếu thuốc?” Nhìn Hồ Già một lúc, Điền Tư hỏi cô.
“Mười gói? Hai mươi gói? Tùy tâm trạng thôi.” Hồ Già ngậm thuốc lá, quay người rồi nhún vai với anh.
“Đừng nói đùa.” Điền Tư dùng lon coca hứng tàn thuốc rơi xuống của cô.
Cô nói: “Cũng chỉ năm, sáu điếu thôi, không nhiều lắm.”
Điền Tư gật đầu: “Ừ.”
“Chỉ ừ một tiếng thôi à? Cậu không khuyên tôi bỏ thuốc à?” Hồ Già khoanh tay nhìn anh.
“Chỉ khuyên thôi cũng vô dụng mà.” Gió nổi lên, Điền Tư kéo cửa sổ lên một chút, “Cậu hút thuốc chắc là có nguyên nhân khác. Đợi nguyên nhân đó biến mất, tôi sẽ khuyên cậu bỏ thuốc rồi nói với cậu một số điều về hút thuốc không có lợi cho sức khỏe.”
Hồ Già không tiếp lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Điền Tư lại hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô nghiêng đầu nói với anh một câu: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Điền Tư mở điện thoại rồi đưa cho cô.
Hồ Già bật đèn pin rồi chiếu ra ngoài cửa sổ.
“Nhìn thấy không, trên cây bạch quả bên ngoài kia có tổ chim kìa.”
Điền Tư nhìn theo ánh sáng, phát hiện trên cành cây cách đó hai ba mét thật sự có tổ chim đậu.
“Sao cậu phát hiện ra vậy?” Điền Tư không nhịn được mà cười một tiếng.
Cô nói: “Chỉ là quan sát kỹ mà thôi.”
Trong tổ chim không có chim nhỏ, Hồ Già nhìn một lúc rồi tắt đèn pin.
Vào rạp rồi, Hồ Già và Điền Tư ngồi vào chỗ tình nhân.
Ghế sofa màu đỏ thẫm khá rộng rãi, khi ngồi xuống, hai người không dính vào nhau.
Phim rất dở, Hồ Già xem phần mở đầu đã ghé vào tai Điền Tư chửi nội dung phim, Điền Tư vỗ vỗ cô biểu thị đồng ý. Hồ Già lại véo mạnh tay Điền Tư, nhỏ giọng mắng anh: “Còn không cảm ơn tôi đồng ý xem phim dở với cậu!”
Điền Tư nắm tay Hồ Già, hạ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Lúc nói chuyện, hơi thở anh phả qua tai cô.
Hồ Già nhớ đến nụ hôn với anh.
Nửa tiếng sau, Hồ Già đã bắt đầu ngủ.
Trong rạp chiếu phim tối om, cô dựa vào người Điền Tư, coi anh như gối ôm hình người.
Hồ Già ngủ rất bất an, tay lúc lỏng lúc chặt, lúc thì véo cánh tay Điền Tư, lúc thì lại ôm, tay cô ấn lên anh, Điền Tư cảm thấy mình như một chiếc điện thoại cảm ứng, cô chọc vào người anh, anh nhạy cảm điều chỉnh độ sáng và âm lượng màn hình theo đó. Còn nội dung phim nói gì, anh hoàn toàn không để ý.
Phim chiếu xong, Hồ Già vẫn chưa tỉnh.
Suất tiếp theo sắp bắt đầu, Điền Tư mới nỡ gọi cô dậy: “Giai Giai?”
Hồ Già trở mình trong lòng anh, cô duỗi người một cái: “Ưm... Chiếu xong rồi à?”
Cô chưa ngủ đủ, khi nói chuyện vẫn nhắm mắt, Điền Tư nhìn cô, đôi mắt đều cong lên một vẻ dịu dàng.
Anh chỉnh lại mái tóc rối của cô: “Chiếu xong rồi, chúng mình đi thôi.”
Hồ Già gật gật đầu, cô vẫn dựa vào Điền Tư ngủ gật.
“Đi thôi?” Điền Tư lại kéo tay cô.
Mấy suất phim đều vừa tan rạp, người đợi trong thang máy đông, họ trực tiếp đi cầu thang bộ.
“Bộ phim này rốt cuộc diễn về cái gì vậy?” Người ngủ gần nửa suất phim hỏi người xem cũng như không.
“À, chuyện tình yêu đó. Tôi cũng không rõ lắm.” Trong đầu Điền Tư chỉ toàn là Hồ Già ôm anh.
Hồ Già đi được vài bước lại quay đầu hỏi Điền Tư: “Lát nữa có thể đến chỗ cậu được không?”
Điền Tư lập tức nói: “Được.”
Phía trước là ánh đèn đường sáng rọi chiếu sáng cây bạch quả.
Tổ chim còn trống không cách đây hai tiếng bây giờ lại đậu hai con chim nhỏ.
Chúng có lẽ chỉ vừa về, dáng vẻ mệt mỏi, vỗ lông cho nhau xù lên.
Điền Tư nghĩ, chim nhỏ đã về nhà rồi, họ cũng về nhà của họ thôi.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Hơn năm giờ rồi, đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, cửa sổ sát đất của nhà hàng rộng đến mức giống như màn hình phim imax, hoàng hôn chiếu lên, mọi người xung quanh đều lần lượt lấy điện thoại ra chụp ảnh, Điền Tư cũng lấy điện thoại ra, anh hỏi Hồ Già: “Chụp cho cậu một tấm được không?” Hồ Già đồng ý.
Anh đưa ảnh chụp xong cho cô xem.
Đây là ảnh đời thường, Hồ Già dùng thìa múc một muỗng súp đặc, cô quay đầu nhìn ra ngoài.
Sau hàng triệu điểm ảnh của ống kính, cuộc sống của cô vẫn đang tiếp diễn. Điền Tư là người giúp cô ghi lại cuộc sống.
Điền Tư mua vé phim muộn.
Chỗ ngồi có tầm nhìn tốt đã bị giành hết, chỉ còn lại chỗ ngồi tình nhân ở phía góc.
“Ngồi đây được không? Hay là chúng ta chờ suất khác?” Điền Tư hỏi Hồ Già trước khi mua vé, cô liếc anh hai cái, Điền Tư cũng có hơi căng thẳng, anh sợ cô cho rằng mình cố ý, cũng sợ Hồ Già từ chối anh. Điền Tư cố gắng biểu hiện ánh mắt bình thản thẳng thắn, cầu nguyện tai mình đừng nóng bừng lên.
Hồ Già nói: “Tai cậu đỏ rồi kìa.”
Điền Tư gật đầu: “Bị nắng chiếu đấy.”
Hồ Già liếc nhìn về phía mặt trăng mọc: “...Mua đi, chỉ là chỗ ngồi thôi mà.”
“Ừ.” Điền Tư lập tức đi mua vé luôn, ánh mắt anh bị ánh sáng màn hình chiếu rọi ấm áp.
Còn hơn hai mươi phút nữa mới bắt đầu chiếu phim.
Hồ Già đi đến phía cầu thang, cô mở cửa sổ, dựa vào lan can hút thuốc.
“Một ngày cậu phải hút bao nhiêu điếu thuốc?” Nhìn Hồ Già một lúc, Điền Tư hỏi cô.
“Mười gói? Hai mươi gói? Tùy tâm trạng thôi.” Hồ Già ngậm thuốc lá, quay người rồi nhún vai với anh.
“Đừng nói đùa.” Điền Tư dùng lon coca hứng tàn thuốc rơi xuống của cô.
Cô nói: “Cũng chỉ năm, sáu điếu thôi, không nhiều lắm.”
Điền Tư gật đầu: “Ừ.”
“Chỉ ừ một tiếng thôi à? Cậu không khuyên tôi bỏ thuốc à?” Hồ Già khoanh tay nhìn anh.
“Chỉ khuyên thôi cũng vô dụng mà.” Gió nổi lên, Điền Tư kéo cửa sổ lên một chút, “Cậu hút thuốc chắc là có nguyên nhân khác. Đợi nguyên nhân đó biến mất, tôi sẽ khuyên cậu bỏ thuốc rồi nói với cậu một số điều về hút thuốc không có lợi cho sức khỏe.”
Hồ Già không tiếp lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Điền Tư lại hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô nghiêng đầu nói với anh một câu: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
Điền Tư mở điện thoại rồi đưa cho cô.
Hồ Già bật đèn pin rồi chiếu ra ngoài cửa sổ.
“Nhìn thấy không, trên cây bạch quả bên ngoài kia có tổ chim kìa.”
Điền Tư nhìn theo ánh sáng, phát hiện trên cành cây cách đó hai ba mét thật sự có tổ chim đậu.
“Sao cậu phát hiện ra vậy?” Điền Tư không nhịn được mà cười một tiếng.
Cô nói: “Chỉ là quan sát kỹ mà thôi.”
Trong tổ chim không có chim nhỏ, Hồ Già nhìn một lúc rồi tắt đèn pin.
Vào rạp rồi, Hồ Già và Điền Tư ngồi vào chỗ tình nhân.
Ghế sofa màu đỏ thẫm khá rộng rãi, khi ngồi xuống, hai người không dính vào nhau.
Phim rất dở, Hồ Già xem phần mở đầu đã ghé vào tai Điền Tư chửi nội dung phim, Điền Tư vỗ vỗ cô biểu thị đồng ý. Hồ Già lại véo mạnh tay Điền Tư, nhỏ giọng mắng anh: “Còn không cảm ơn tôi đồng ý xem phim dở với cậu!”
Điền Tư nắm tay Hồ Già, hạ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Lúc nói chuyện, hơi thở anh phả qua tai cô.
Hồ Già nhớ đến nụ hôn với anh.
Nửa tiếng sau, Hồ Già đã bắt đầu ngủ.
Trong rạp chiếu phim tối om, cô dựa vào người Điền Tư, coi anh như gối ôm hình người.
Hồ Già ngủ rất bất an, tay lúc lỏng lúc chặt, lúc thì véo cánh tay Điền Tư, lúc thì lại ôm, tay cô ấn lên anh, Điền Tư cảm thấy mình như một chiếc điện thoại cảm ứng, cô chọc vào người anh, anh nhạy cảm điều chỉnh độ sáng và âm lượng màn hình theo đó. Còn nội dung phim nói gì, anh hoàn toàn không để ý.
Phim chiếu xong, Hồ Già vẫn chưa tỉnh.
Suất tiếp theo sắp bắt đầu, Điền Tư mới nỡ gọi cô dậy: “Giai Giai?”
Hồ Già trở mình trong lòng anh, cô duỗi người một cái: “Ưm... Chiếu xong rồi à?”
Cô chưa ngủ đủ, khi nói chuyện vẫn nhắm mắt, Điền Tư nhìn cô, đôi mắt đều cong lên một vẻ dịu dàng.
Anh chỉnh lại mái tóc rối của cô: “Chiếu xong rồi, chúng mình đi thôi.”
Hồ Già gật gật đầu, cô vẫn dựa vào Điền Tư ngủ gật.
“Đi thôi?” Điền Tư lại kéo tay cô.
Mấy suất phim đều vừa tan rạp, người đợi trong thang máy đông, họ trực tiếp đi cầu thang bộ.
“Bộ phim này rốt cuộc diễn về cái gì vậy?” Người ngủ gần nửa suất phim hỏi người xem cũng như không.
“À, chuyện tình yêu đó. Tôi cũng không rõ lắm.” Trong đầu Điền Tư chỉ toàn là Hồ Già ôm anh.
Hồ Già đi được vài bước lại quay đầu hỏi Điền Tư: “Lát nữa có thể đến chỗ cậu được không?”
Điền Tư lập tức nói: “Được.”
Phía trước là ánh đèn đường sáng rọi chiếu sáng cây bạch quả.
Tổ chim còn trống không cách đây hai tiếng bây giờ lại đậu hai con chim nhỏ.
Chúng có lẽ chỉ vừa về, dáng vẻ mệt mỏi, vỗ lông cho nhau xù lên.
Điền Tư nghĩ, chim nhỏ đã về nhà rồi, họ cũng về nhà của họ thôi.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất