Chương 29: Công việc mới (4)
Chúng tôi làm theo chỉ dẫn của Mục Hoài Đồng, cuối cùng đã đào được mấy khúc xương trước khi trời sáng. Xác định là xương người, lần lượt là xương đùi và xương sườn, đống xương cốt còn lại vẫn bị chôn sâu trong đống rác, nhưng đã đủ để lập án rồi.
Sắc trời dần dần trắng bệch, Mục Hoài Đồng đứng bên cạnh xe nhìn chúng tôi, khóe miệng nở một nụ cười tái nhợt.
"Anh cần phải trở về." Ninh Thiên Sách đột nhiên nói.
"À, Đúng rồi." Tôi xem đồng hồ, "Tiểu Đồng không ngủ cả đêm, đúng là nên về nghỉ ngơi. Nếu Lư Quang Hi không có bất cứ quan hệ nào với cậu, cậu nên tránh đi để tôi báo cảnh sát."
"Anh muốn nói thế nào với cảnh sát? Hơn nửa đêm đến bãi rác đào làm gì?" Tiểu Đồng hỏi.
"Cái này..." Tôi nhìn bãi rác bị mình đào tung lên, đúng là không tìm thấy lý do.
"Thầy Thẩm quang minh lỗi lạc như vậy, đương nhiên là không nghĩ ra biện pháp lừa người ta rồi." Mục Hoài Đồng mỉm cười nói, "Nhưng không sao. Tìm ra xương cốt là được rồi, thầy cứ cho Lư Quang Hi cầm xương cốt của Doãn Á Thu, còn lại không cần quan tâm nữa. Tôi tin hắn sẽ có lương tâm đi tự thú."
Tôi không hiểu ý của cô ấy, nhưng thấy Tiểu Ninh cũng đồng ý với ý kiến của cô ấy, tôi liền nhét xương cốt vào trong tay Lư Quang Hi.
Lư Quang Hi sờ thấy khúc xương lạnh băng thì giật mình đứng lên, cúi đầu xuống nhìn: "Đây là cái gì?"
"Xương cốt của Doãn Á Thu." Tôi cũng không biết có phải thật vậy không, nhưng lúc này quyết định tin tưởng Mục Hoài Đồng.
"Cái gì?" Cậu ta bắt đầu run rẩy mạnh giống bị động kinh, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.
Tôi cho rằng Lư Quang Hi ngã bệnh, vội vàng đè cậu ta lại rồi lấy điện thoại ra muốn gọi 120.
Vừa mới bấm điện thoại, Lư Quang Hi đột nhiên đưa tay tắt điện thoại của tôi đi. Cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ tinh anh, ôm xương sườn nói: "Không cần gọi xe cứu thương, tôi muốn tự thú."
Cậu ta lấy điện thoại của mình ra, ấn số "110": Alo, đồng chí cảnh sát sao? tôi muốn tự thú, ba năm trước tôi đã giết bạn gái mình Doãn Á Thu. Điện thoại báo cảnh sát của các anh có ghi âm đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ mọi chuyện trong điện thoại."
Cậu ta bỏ ra khoảng mười phút để nói mình trơ mắt nhìn Doãn Á Thu ngã trên mặt đất đổ máu mà chết, lại nấu xác người vứt đi như rác thế nào. Cũng thông báo với cảnh sát địa điểm bây giờ của mình, hy vọng cảnh sát có thể đến bãi rác bắt.
Lư Quang Hi còn nói, đống xương cốt này chính là do cậu ta đột nhiên có lương tâm đào lên. Tôi và Tiểu Ninh không rõ muốn đào cái gì, chỉ giúp cậu ta làm việc.
Sau khi nói xong, Lư Quang Hi lại ngất xỉu lần nữa. Cho dù tôi có ấn huyệt nhân trung như thế nào cậu ta vẫn bất tỉnh.
"Tiểu Đồng làm gì với quản lý Lư thế? Không phải là tiêm thuốc nói thật vào chứ? Phạm pháp đấy." Tôi hơi lo lắng cho Mục Hoài Đồng, sợ cô ấy liên luỵ vào. Ai ngờ quay đầu nhìn, Mục Hoài Đồng đã biến mất cùng với xe Tiểu Ninh lái tới rồi.
"Tiểu Đồng đâu?" Tôi hỏi.
"Lái xe của tôi đi lúc anh tập trung nghe Lư Quang Hi tự thú rồi." Tiểu Ninh nói, "Cô ấy không thích hợp tiếp tục chờ đợi."
Cũng đúng, tôi cũng không muốn Mục Hoài Đồng bị cảnh sát thẩm vấn. Cô ấy vốn có quá khứ thê thảm giống Doãn Á Thu, không nên khơi gợi hồi ức không tốt của cô ấy.
Rất nhanh cảnh sát đã đến thu dọn đống xương cốt chúng tôi đào ra về xét nghiệm DNA tìm thân phận người chết, cũng đưa tôi, Tiểu Ninh và quản lý Lư còn đang hôn mê về cục cảnh sát. Đống xương cốt này không được đầy đủ, cảnh sát còn cần dốc hết sức lực tìm kiếm hài cốt của Doãn Á Thu trong đống rác lớn như vậy nữa.
Lúc chúng tôi đến cục cảnh sát, mẹ của Doãn Á Thu đang chờ ở trước cửa. Bà ta nói mình vừa nằm mơ thấy con gái nói đến cục cảnh sát làm chứng, giúp cô ấy giải oan.
Mẹ Doãn nói chuyện mình giả quỷ hù dọa quản lý Lư nói cho cảnh sát. Bà ta nói mình cũng nằm mơ, mấy năm nay liên tục nằm mơ thấy ác mộng con gái bị cho vào nồi nước nóng nấu. Trong mơ Doãn Á Thu khóc kêu đau với mẹ mình. Mẹ Doãn thực sự không được nhịn mới đến thành phố H, lại mơ thấy người nấu con gái mình là Lư Quang Hi.
Thế là bà ta trở thành dì lao công đến công ty chúng tôi làm việc, tìm được cơ hội.
"Bà chưa từng được học tập gì, trong nhà cũng không có người chuyên sửa chữa mạch điện, vì sao có thể đổi dây điện khéo léo như vậy?" Cảnh sát hỏi.
"Con gái tôi nói cho tôi biết." Mẹ Doãn nở một nụ cười kiêu ngạo, "Nó là sinh viên giỏi của đại học Công nghiệp. Sau khi tốt nghiệp cũng làm việc tại công ty lớn, cái gì cũng biết. Là tôi không đúng, ham muốn chút tiền biếu của lão Vương nhà bên nên muốn bắt nó về kết hôn, sau đó lại ra thành phố lớn tìm việc cũng không chậm trễ, vừa vặn có thể tích chút tiền cưới vợ cho con trai. Thế nhưng... tôi không muốn để con gái tôi chết!"
Bà ta nói xong liền nghẹn ngào khóc rống trong cục cảnh sát, luôn mồm hô hào "Tôi có tội, đồng chí cảnh sát bắt tôi đi".
Trong lòng tôi rất khó chịu, móng tay đâm vào da thịt cũng không phát hiện ra. Tiểu Ninh bên cạnh tôi gỡ từng ngón ra một, sau đó nắm tay mười ngón giao nhau với tôi.
Tiểu Ninh không nói gì, chỉ cùng tôi đợi cảnh sát tra hỏi. Nhưng có cậu ấy ở bên cạnh, tôi lại có sức mạnh ngay.
Có mẹ Doãn ở đây, rất nhanh cảnh sát đã xét nghiệm được DNA trong xương, xác nhận thân phận của Doãn Á Thu. Sau khi Lư Quang Hi tỉnh lại liên tục thề thốt phủ nhận lời mình, kiên quyết không thừa nhận. Nói mình bị rót chất gây ảo ảnh, những lời nói ra đều nói dối.
Nhưng mà cảnh sát không tìm được bất kỳ thành phần chất gây ảo giác gì từ trong người cậu ta.
Tôi và Ninh Thiên Sách lấy lời khai xong là có thể rời khỏi cục cảnh sát. Nếu sau này vụ án có tiến triển, cảnh sát sẽ còn mời chúng tôi đến giúp đỡ điều tra, hy vọng chúng tôi không rời khỏi thành phố H trong thời gian thu thập chứng cứ.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cả người tôi thối hoắc. Hơn nữa vì cả đêm không ngủ nên vừa lên taxi đã dựa vào vai Ninh Thiên Sách ngủ mất.
Khi tỉnh lại phát hiện Tiểu Ninh đã đưa tôi về khách sạn cậu ấy ở. Tiểu Ninh đã tắm, mà tôi còn thối hoắc nằm trên ghế sa lon.
"Ngại quá, tôi sẽ đi tắm ngay!" Tôi ngửi thấy trên người mình toàn mùi thối, hoàn toàn không cách nào chịu đựng, lập tức xông vào phòng tắm kỳ cọ.
Tắm rửa xong mới nhớ tôi không có đồ mặc.
Lúc này Tiểu Ninh ở bên ngoài nói: "Tôi để quần áo của tôi ở bên ngoài, anh tắm xong có thể thay. Nội y là mới, còn chưa mặc bao giờ."
Tôi liền thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng mặc quần áo. Quần áo của Tiểu Ninh lớn hơn tôi số một, nhất là nội y có chút rộng, gió lùa rét căm căm.
Bình thường tôi có thể hưng phấn bởi vì được mặc quần áo của Tiểu Ninh, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng này.
Tôi ngồi bên cạnh Tiểu Ninh, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn lẳng lặng.
Tiểu Ninh lại đáp lời với tôi: "Thầy Thẩm, anh cảm thấy tại sao Mục Hoài Đồng và mẹ Doãn lại biết nhiều chuyện người khác không biết như vậy? Có phải là linh hồn Doãn Á Thu báo mộng không?"
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Giác quan thứ sáu rất thần kỳ, tôi từng có kinh nghiệm này rồi."
Hồi học cấp ba tôi ở nội trú. Có một ngày lúc tự học buổi tối đột nhiên tôi lại nổi điên lên đánh nhau với anh em tốt. Thầy giáo phạt viết bản kiểm điểm để hôm sau đọc trước mặt các bạn, hứa rằng mình sẽ không mắc lỗi lại nữa.
Thật ra tôi cũng rất tò mò, ngày đó lồng ngực tôi như bị nghẹn lại, giống như có cái gì đó chèn ép, nếu không kêu khóc ra thì sẽ phát điên.
Ngày hôm sau tôi không viết kiểm điểm, bởi vì đêm đó tôi đã bị chú gọi ra khỏi ký túc xá. Khi đó là 12 giờ hơn, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện, cô tôi mới nói cho tôi ngay lúc tôi nổi điên, cha mẹ tôi đã bị tai nạn qua đời.
"Tôi tin tưởng huyết thống có tồn tại giác quan thứ sáu, chỉ là khoa học còn chưa có cách nào để giải thích loại hiện tượng này." Tôi buồn bã nói, "Cũng không phải chuyện mà khoa học không có cách giải thích chính là linh dị, đây chỉ là chúng ta còn chưa thăm dò về loài người và vũ trụ đủ thôi."
Ánh mắt Ninh Thiên Sách nhìn tôi rất mềm mại, cậu ấy hỏi: "Anh từng có trải nghiệm này rồi, vì sao còn kiên định tin tưởng trên thế giới không có quỷ? Nhỡ may lúc đó là linh hồn của bọn họ đang từ biệt anh thì sao?"
"Chết chính là chết rồi, rốt cuộc không nhìn thấy, không nghe được cũng không cảm giác được, từ đây không có cách nào chạm vào. Người bị để lại cho dù có gian nan thế nào cũng phải sống sót bằng chính sức mạnh của mình. Mong muốn người đã chết sẽ trở về giúp mình vượt qua gian nan là điều không thể. Con người cần tự mình đi đường, không thể chờ mong những thứ không thiết thực."
Tôi nhìn Tiểu Ninh, hy vọng cậu ấy có thể hiểu được đạo lý này: "Ma quỷ chỉ là giả tượng tự mình tưởng tượng ra khi không thể chấp nhận được việc người thân mất đi thôi, tôi không tin."
Tiểu Ninh lại đưa tay ôm lấy tôi lần nữa, thấp giọng nói: "Tôi đã hiểu ý của thầy Thẩm rồi. Anh nói không có thì chính là không có đi."
Đề tài hôm nay khiến tôi thấy hơi buồn, hơn nữa cũng vô cùng mỏi mệt. Cho dù được Tiểu Ninh ôm vào lòng, tôi cũng không thể suy nghĩ được gì, cứ dựa vào cậu ấy ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã đến nửa đêm. Gần đây bởi vì công việc nên ngày đêm của tôi thường xuyên điên đảo, luôn luôn tỉnh dậy vào 12 giờ rạng sáng. Haiz, ai bảo tôi phải lên lớp vào giờ này chứ.
Lúc ra uống nước nghe thấy Tiểu Ninh đứng ở trước cửa không biết đang nói chuyện với ai: "Tôi có thể phá lệ thu hồi trận pháp cho cô vào, nhưng cô không được làm bậy."
"Ôi trời, có thầy Thẩm ở đây anh còn sợ cái gì, tiểu ca ca thiên sư thực tập." Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.
"Tiểu Đồng sao?" Tôi hỏi.
"Là tôi, thầy Thẩm." Mục Hoài Đồng ở ngoài cửa vẫy tay với tôi.
Tiểu Ninh nhìn thấy tôi liền mở cửa, Mục Hoài Đồng đi tới ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay cô ấy rất khác trước, vậy mà lại mặc một bộ váy trắng. Có điều vẫn xinh đẹp như lúc cô ấy mặc váy đỏ vậy.
"Thầy Thẩm." Mục Hoài Đồng mỉm cười nhìn tôi, "Tôi phải đi rồi, về sau không thể đến nghe thầy giảng nữa."
"Vì sao?" Trong lòng tôi có một chút suy đoán.
"Tôi muốn hòa nhập xã hội, làm một người bình thường chứ không phải nửa đêm đi theo thầy Thẩm học hành nữa." Nụ cười của Mục Hoài Đồng vô cùng thoải mái, "Tôi không hận nữa rồi, không phải đàn ông nào trên thế giới này cũng đều là cặn bã, chỉ là... đôi mắt tôi không được đánh bóng, không gặp được người như thầy Thẩm thôi."
"Vậy là tôi yên tâm rồi." Cho dù hơi buồn vì phải chia tay, nhưng tôi vẫn thấy vui vì Mục Hoài Đồng. Cô ấy có thể thoát khỏi bóng ma là tốt rồi, "Về sau cũng phải thường xuyên liên hệ nha."
"Chỉ sợ không có khả năng, tôi muốn xuất ngoại." Mục Hoài Đồng nói, "Nếu như không có duyên phận, có lẽ cả đời cũng không thể gặp lại."
"Trình độ y tế ở nước ngoài tốt hơn chúng ta, xuất ngoại cũng không tệ. Nói địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ tặng quà em."
Đây chính là thứ mà tôi đã muốn tặng Mục Hoài Đồng từ lâu. Chỉ là vẫn luôn không gặp cô ấy, bây giờ có thể là cơ hội cuối cùng.
"...Địa chỉ... tôi lấy địa chỉ đâu ra..." Mục Hoài Đồng ngẫm nghĩ nói, "Anh gửi cho hiệu trưởng Trương đi, cô ấy có thể đốt... chuyển cho tôi."
Tôi cũng không có địa chỉ của hiệu trưởng Trương...
Ninh Thiên Sách đột nhiên nói: "Có thể cho tôi, tôi biết địa chỉ của hiệu trưởng Trương."
Tôi nhớ tới ban đầu lúc Cưa tiên sinh gây chuyện, người mà hiệu trưởng Trương mời tới chính là Tiểu Ninh.
Ừm... Tiểu Ninh sẽ không coi Cưa tiên sinh là quỷ mà diệt trừ rồi chứ?
Mục Hoài Đồng nói xong liền tạm biệt chúng tôi, chắc là còn phải chuẩn bị để xuất ngoại nên không có thời gian. Tôi phiền muộn trong chốc lát rồi mở điện thoại ra đặt hàng trên mạng, địa chỉ nhận là khách sạn Tiểu Ninh ở.
"Anh muốn tặng cô ấy cái gì?" Ninh Thiên Sách tự nhiên ngồi ở bên cạnh tôi hỏi.
"Hai quyển sách, "Hiến pháp" và "Luật hình sự". Tôi thở dài: "Tôi phát hiện có thể là do chướng ngại tinh thần nên học sinh trong trường không hề coi trọng pháp luật. Lần này Mục Hoài Đồng điên cuồng đi bên cạnh biên giới pháp luật, như thế rất không tốt! Tôi đang giảng về thế giới quan, sao thế giới quan thành lập lại có thể không có pháp luật đảm bảo được? Chỉ có hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm mới có thể trở thành một người có đạo đức! Ban đầu tôi định tiết sau sẽ dạy về hai quyển sách này, nhưng cô ấy lại tốt nghiệp sớm. Đành gửi cho cô ấy xem từ từ vậy."
"...Chắc chắn cô ấy sẽ rất biết ơn anh."
"Nhưng rất lâu rồi tôi không lên lớp, sắp được một tuần rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ quên mất nội dung tôi dạy trước đó mất."
Thế là tôi gửi tin cho hiệu trưởng Trương: [Hiệu trưởng Trương, tôi muốn hỏi thời gian lên lớp tiếp theo là vào lúc nào? Tôi mong được lên lớp sớm để giảng nội dung mới, tránh việc các học sinh học lâu rồi sẽ lãng quên. Ngoài ra, trường của chúng ta có kỳ thi nào không? Tôi có thể sắp xếp vài bài kiểm tra nhỏ không?]
Sắc trời dần dần trắng bệch, Mục Hoài Đồng đứng bên cạnh xe nhìn chúng tôi, khóe miệng nở một nụ cười tái nhợt.
"Anh cần phải trở về." Ninh Thiên Sách đột nhiên nói.
"À, Đúng rồi." Tôi xem đồng hồ, "Tiểu Đồng không ngủ cả đêm, đúng là nên về nghỉ ngơi. Nếu Lư Quang Hi không có bất cứ quan hệ nào với cậu, cậu nên tránh đi để tôi báo cảnh sát."
"Anh muốn nói thế nào với cảnh sát? Hơn nửa đêm đến bãi rác đào làm gì?" Tiểu Đồng hỏi.
"Cái này..." Tôi nhìn bãi rác bị mình đào tung lên, đúng là không tìm thấy lý do.
"Thầy Thẩm quang minh lỗi lạc như vậy, đương nhiên là không nghĩ ra biện pháp lừa người ta rồi." Mục Hoài Đồng mỉm cười nói, "Nhưng không sao. Tìm ra xương cốt là được rồi, thầy cứ cho Lư Quang Hi cầm xương cốt của Doãn Á Thu, còn lại không cần quan tâm nữa. Tôi tin hắn sẽ có lương tâm đi tự thú."
Tôi không hiểu ý của cô ấy, nhưng thấy Tiểu Ninh cũng đồng ý với ý kiến của cô ấy, tôi liền nhét xương cốt vào trong tay Lư Quang Hi.
Lư Quang Hi sờ thấy khúc xương lạnh băng thì giật mình đứng lên, cúi đầu xuống nhìn: "Đây là cái gì?"
"Xương cốt của Doãn Á Thu." Tôi cũng không biết có phải thật vậy không, nhưng lúc này quyết định tin tưởng Mục Hoài Đồng.
"Cái gì?" Cậu ta bắt đầu run rẩy mạnh giống bị động kinh, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.
Tôi cho rằng Lư Quang Hi ngã bệnh, vội vàng đè cậu ta lại rồi lấy điện thoại ra muốn gọi 120.
Vừa mới bấm điện thoại, Lư Quang Hi đột nhiên đưa tay tắt điện thoại của tôi đi. Cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ tinh anh, ôm xương sườn nói: "Không cần gọi xe cứu thương, tôi muốn tự thú."
Cậu ta lấy điện thoại của mình ra, ấn số "110": Alo, đồng chí cảnh sát sao? tôi muốn tự thú, ba năm trước tôi đã giết bạn gái mình Doãn Á Thu. Điện thoại báo cảnh sát của các anh có ghi âm đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ mọi chuyện trong điện thoại."
Cậu ta bỏ ra khoảng mười phút để nói mình trơ mắt nhìn Doãn Á Thu ngã trên mặt đất đổ máu mà chết, lại nấu xác người vứt đi như rác thế nào. Cũng thông báo với cảnh sát địa điểm bây giờ của mình, hy vọng cảnh sát có thể đến bãi rác bắt.
Lư Quang Hi còn nói, đống xương cốt này chính là do cậu ta đột nhiên có lương tâm đào lên. Tôi và Tiểu Ninh không rõ muốn đào cái gì, chỉ giúp cậu ta làm việc.
Sau khi nói xong, Lư Quang Hi lại ngất xỉu lần nữa. Cho dù tôi có ấn huyệt nhân trung như thế nào cậu ta vẫn bất tỉnh.
"Tiểu Đồng làm gì với quản lý Lư thế? Không phải là tiêm thuốc nói thật vào chứ? Phạm pháp đấy." Tôi hơi lo lắng cho Mục Hoài Đồng, sợ cô ấy liên luỵ vào. Ai ngờ quay đầu nhìn, Mục Hoài Đồng đã biến mất cùng với xe Tiểu Ninh lái tới rồi.
"Tiểu Đồng đâu?" Tôi hỏi.
"Lái xe của tôi đi lúc anh tập trung nghe Lư Quang Hi tự thú rồi." Tiểu Ninh nói, "Cô ấy không thích hợp tiếp tục chờ đợi."
Cũng đúng, tôi cũng không muốn Mục Hoài Đồng bị cảnh sát thẩm vấn. Cô ấy vốn có quá khứ thê thảm giống Doãn Á Thu, không nên khơi gợi hồi ức không tốt của cô ấy.
Rất nhanh cảnh sát đã đến thu dọn đống xương cốt chúng tôi đào ra về xét nghiệm DNA tìm thân phận người chết, cũng đưa tôi, Tiểu Ninh và quản lý Lư còn đang hôn mê về cục cảnh sát. Đống xương cốt này không được đầy đủ, cảnh sát còn cần dốc hết sức lực tìm kiếm hài cốt của Doãn Á Thu trong đống rác lớn như vậy nữa.
Lúc chúng tôi đến cục cảnh sát, mẹ của Doãn Á Thu đang chờ ở trước cửa. Bà ta nói mình vừa nằm mơ thấy con gái nói đến cục cảnh sát làm chứng, giúp cô ấy giải oan.
Mẹ Doãn nói chuyện mình giả quỷ hù dọa quản lý Lư nói cho cảnh sát. Bà ta nói mình cũng nằm mơ, mấy năm nay liên tục nằm mơ thấy ác mộng con gái bị cho vào nồi nước nóng nấu. Trong mơ Doãn Á Thu khóc kêu đau với mẹ mình. Mẹ Doãn thực sự không được nhịn mới đến thành phố H, lại mơ thấy người nấu con gái mình là Lư Quang Hi.
Thế là bà ta trở thành dì lao công đến công ty chúng tôi làm việc, tìm được cơ hội.
"Bà chưa từng được học tập gì, trong nhà cũng không có người chuyên sửa chữa mạch điện, vì sao có thể đổi dây điện khéo léo như vậy?" Cảnh sát hỏi.
"Con gái tôi nói cho tôi biết." Mẹ Doãn nở một nụ cười kiêu ngạo, "Nó là sinh viên giỏi của đại học Công nghiệp. Sau khi tốt nghiệp cũng làm việc tại công ty lớn, cái gì cũng biết. Là tôi không đúng, ham muốn chút tiền biếu của lão Vương nhà bên nên muốn bắt nó về kết hôn, sau đó lại ra thành phố lớn tìm việc cũng không chậm trễ, vừa vặn có thể tích chút tiền cưới vợ cho con trai. Thế nhưng... tôi không muốn để con gái tôi chết!"
Bà ta nói xong liền nghẹn ngào khóc rống trong cục cảnh sát, luôn mồm hô hào "Tôi có tội, đồng chí cảnh sát bắt tôi đi".
Trong lòng tôi rất khó chịu, móng tay đâm vào da thịt cũng không phát hiện ra. Tiểu Ninh bên cạnh tôi gỡ từng ngón ra một, sau đó nắm tay mười ngón giao nhau với tôi.
Tiểu Ninh không nói gì, chỉ cùng tôi đợi cảnh sát tra hỏi. Nhưng có cậu ấy ở bên cạnh, tôi lại có sức mạnh ngay.
Có mẹ Doãn ở đây, rất nhanh cảnh sát đã xét nghiệm được DNA trong xương, xác nhận thân phận của Doãn Á Thu. Sau khi Lư Quang Hi tỉnh lại liên tục thề thốt phủ nhận lời mình, kiên quyết không thừa nhận. Nói mình bị rót chất gây ảo ảnh, những lời nói ra đều nói dối.
Nhưng mà cảnh sát không tìm được bất kỳ thành phần chất gây ảo giác gì từ trong người cậu ta.
Tôi và Ninh Thiên Sách lấy lời khai xong là có thể rời khỏi cục cảnh sát. Nếu sau này vụ án có tiến triển, cảnh sát sẽ còn mời chúng tôi đến giúp đỡ điều tra, hy vọng chúng tôi không rời khỏi thành phố H trong thời gian thu thập chứng cứ.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cả người tôi thối hoắc. Hơn nữa vì cả đêm không ngủ nên vừa lên taxi đã dựa vào vai Ninh Thiên Sách ngủ mất.
Khi tỉnh lại phát hiện Tiểu Ninh đã đưa tôi về khách sạn cậu ấy ở. Tiểu Ninh đã tắm, mà tôi còn thối hoắc nằm trên ghế sa lon.
"Ngại quá, tôi sẽ đi tắm ngay!" Tôi ngửi thấy trên người mình toàn mùi thối, hoàn toàn không cách nào chịu đựng, lập tức xông vào phòng tắm kỳ cọ.
Tắm rửa xong mới nhớ tôi không có đồ mặc.
Lúc này Tiểu Ninh ở bên ngoài nói: "Tôi để quần áo của tôi ở bên ngoài, anh tắm xong có thể thay. Nội y là mới, còn chưa mặc bao giờ."
Tôi liền thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng mặc quần áo. Quần áo của Tiểu Ninh lớn hơn tôi số một, nhất là nội y có chút rộng, gió lùa rét căm căm.
Bình thường tôi có thể hưng phấn bởi vì được mặc quần áo của Tiểu Ninh, nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng này.
Tôi ngồi bên cạnh Tiểu Ninh, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn lẳng lặng.
Tiểu Ninh lại đáp lời với tôi: "Thầy Thẩm, anh cảm thấy tại sao Mục Hoài Đồng và mẹ Doãn lại biết nhiều chuyện người khác không biết như vậy? Có phải là linh hồn Doãn Á Thu báo mộng không?"
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Giác quan thứ sáu rất thần kỳ, tôi từng có kinh nghiệm này rồi."
Hồi học cấp ba tôi ở nội trú. Có một ngày lúc tự học buổi tối đột nhiên tôi lại nổi điên lên đánh nhau với anh em tốt. Thầy giáo phạt viết bản kiểm điểm để hôm sau đọc trước mặt các bạn, hứa rằng mình sẽ không mắc lỗi lại nữa.
Thật ra tôi cũng rất tò mò, ngày đó lồng ngực tôi như bị nghẹn lại, giống như có cái gì đó chèn ép, nếu không kêu khóc ra thì sẽ phát điên.
Ngày hôm sau tôi không viết kiểm điểm, bởi vì đêm đó tôi đã bị chú gọi ra khỏi ký túc xá. Khi đó là 12 giờ hơn, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện, cô tôi mới nói cho tôi ngay lúc tôi nổi điên, cha mẹ tôi đã bị tai nạn qua đời.
"Tôi tin tưởng huyết thống có tồn tại giác quan thứ sáu, chỉ là khoa học còn chưa có cách nào để giải thích loại hiện tượng này." Tôi buồn bã nói, "Cũng không phải chuyện mà khoa học không có cách giải thích chính là linh dị, đây chỉ là chúng ta còn chưa thăm dò về loài người và vũ trụ đủ thôi."
Ánh mắt Ninh Thiên Sách nhìn tôi rất mềm mại, cậu ấy hỏi: "Anh từng có trải nghiệm này rồi, vì sao còn kiên định tin tưởng trên thế giới không có quỷ? Nhỡ may lúc đó là linh hồn của bọn họ đang từ biệt anh thì sao?"
"Chết chính là chết rồi, rốt cuộc không nhìn thấy, không nghe được cũng không cảm giác được, từ đây không có cách nào chạm vào. Người bị để lại cho dù có gian nan thế nào cũng phải sống sót bằng chính sức mạnh của mình. Mong muốn người đã chết sẽ trở về giúp mình vượt qua gian nan là điều không thể. Con người cần tự mình đi đường, không thể chờ mong những thứ không thiết thực."
Tôi nhìn Tiểu Ninh, hy vọng cậu ấy có thể hiểu được đạo lý này: "Ma quỷ chỉ là giả tượng tự mình tưởng tượng ra khi không thể chấp nhận được việc người thân mất đi thôi, tôi không tin."
Tiểu Ninh lại đưa tay ôm lấy tôi lần nữa, thấp giọng nói: "Tôi đã hiểu ý của thầy Thẩm rồi. Anh nói không có thì chính là không có đi."
Đề tài hôm nay khiến tôi thấy hơi buồn, hơn nữa cũng vô cùng mỏi mệt. Cho dù được Tiểu Ninh ôm vào lòng, tôi cũng không thể suy nghĩ được gì, cứ dựa vào cậu ấy ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã đến nửa đêm. Gần đây bởi vì công việc nên ngày đêm của tôi thường xuyên điên đảo, luôn luôn tỉnh dậy vào 12 giờ rạng sáng. Haiz, ai bảo tôi phải lên lớp vào giờ này chứ.
Lúc ra uống nước nghe thấy Tiểu Ninh đứng ở trước cửa không biết đang nói chuyện với ai: "Tôi có thể phá lệ thu hồi trận pháp cho cô vào, nhưng cô không được làm bậy."
"Ôi trời, có thầy Thẩm ở đây anh còn sợ cái gì, tiểu ca ca thiên sư thực tập." Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.
"Tiểu Đồng sao?" Tôi hỏi.
"Là tôi, thầy Thẩm." Mục Hoài Đồng ở ngoài cửa vẫy tay với tôi.
Tiểu Ninh nhìn thấy tôi liền mở cửa, Mục Hoài Đồng đi tới ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay cô ấy rất khác trước, vậy mà lại mặc một bộ váy trắng. Có điều vẫn xinh đẹp như lúc cô ấy mặc váy đỏ vậy.
"Thầy Thẩm." Mục Hoài Đồng mỉm cười nhìn tôi, "Tôi phải đi rồi, về sau không thể đến nghe thầy giảng nữa."
"Vì sao?" Trong lòng tôi có một chút suy đoán.
"Tôi muốn hòa nhập xã hội, làm một người bình thường chứ không phải nửa đêm đi theo thầy Thẩm học hành nữa." Nụ cười của Mục Hoài Đồng vô cùng thoải mái, "Tôi không hận nữa rồi, không phải đàn ông nào trên thế giới này cũng đều là cặn bã, chỉ là... đôi mắt tôi không được đánh bóng, không gặp được người như thầy Thẩm thôi."
"Vậy là tôi yên tâm rồi." Cho dù hơi buồn vì phải chia tay, nhưng tôi vẫn thấy vui vì Mục Hoài Đồng. Cô ấy có thể thoát khỏi bóng ma là tốt rồi, "Về sau cũng phải thường xuyên liên hệ nha."
"Chỉ sợ không có khả năng, tôi muốn xuất ngoại." Mục Hoài Đồng nói, "Nếu như không có duyên phận, có lẽ cả đời cũng không thể gặp lại."
"Trình độ y tế ở nước ngoài tốt hơn chúng ta, xuất ngoại cũng không tệ. Nói địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ tặng quà em."
Đây chính là thứ mà tôi đã muốn tặng Mục Hoài Đồng từ lâu. Chỉ là vẫn luôn không gặp cô ấy, bây giờ có thể là cơ hội cuối cùng.
"...Địa chỉ... tôi lấy địa chỉ đâu ra..." Mục Hoài Đồng ngẫm nghĩ nói, "Anh gửi cho hiệu trưởng Trương đi, cô ấy có thể đốt... chuyển cho tôi."
Tôi cũng không có địa chỉ của hiệu trưởng Trương...
Ninh Thiên Sách đột nhiên nói: "Có thể cho tôi, tôi biết địa chỉ của hiệu trưởng Trương."
Tôi nhớ tới ban đầu lúc Cưa tiên sinh gây chuyện, người mà hiệu trưởng Trương mời tới chính là Tiểu Ninh.
Ừm... Tiểu Ninh sẽ không coi Cưa tiên sinh là quỷ mà diệt trừ rồi chứ?
Mục Hoài Đồng nói xong liền tạm biệt chúng tôi, chắc là còn phải chuẩn bị để xuất ngoại nên không có thời gian. Tôi phiền muộn trong chốc lát rồi mở điện thoại ra đặt hàng trên mạng, địa chỉ nhận là khách sạn Tiểu Ninh ở.
"Anh muốn tặng cô ấy cái gì?" Ninh Thiên Sách tự nhiên ngồi ở bên cạnh tôi hỏi.
"Hai quyển sách, "Hiến pháp" và "Luật hình sự". Tôi thở dài: "Tôi phát hiện có thể là do chướng ngại tinh thần nên học sinh trong trường không hề coi trọng pháp luật. Lần này Mục Hoài Đồng điên cuồng đi bên cạnh biên giới pháp luật, như thế rất không tốt! Tôi đang giảng về thế giới quan, sao thế giới quan thành lập lại có thể không có pháp luật đảm bảo được? Chỉ có hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm mới có thể trở thành một người có đạo đức! Ban đầu tôi định tiết sau sẽ dạy về hai quyển sách này, nhưng cô ấy lại tốt nghiệp sớm. Đành gửi cho cô ấy xem từ từ vậy."
"...Chắc chắn cô ấy sẽ rất biết ơn anh."
"Nhưng rất lâu rồi tôi không lên lớp, sắp được một tuần rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ quên mất nội dung tôi dạy trước đó mất."
Thế là tôi gửi tin cho hiệu trưởng Trương: [Hiệu trưởng Trương, tôi muốn hỏi thời gian lên lớp tiếp theo là vào lúc nào? Tôi mong được lên lớp sớm để giảng nội dung mới, tránh việc các học sinh học lâu rồi sẽ lãng quên. Ngoài ra, trường của chúng ta có kỳ thi nào không? Tôi có thể sắp xếp vài bài kiểm tra nhỏ không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất