Bọn Họ Đều Nói Tôi Gặp Quỷ

Chương 3: Nhận lời mời (3)

Trước Sau
Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Sức lực của Cưa tiên sinh quá yếu, tôi đè cánh tay của hắn ta xuống, để hắn ta không có cách nào giơ cưa điện lên được.

"Cậu!!!" Hắn ta kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, có vẻ muốn hỏi vì sao tôi lại có sức lớn như thế.

Đương nhiên là bởi vì tôi thường xuyên rèn luyện, rất hay tham gia hoạt động khóa ngoại, lúc học thể dục đã chọn Taekwondo, biết chút công phu mèo cào, đối phó với người bình thường không có vấn đề gì.

Cưa tiên sinh liều mạng giãy giụa, chung quy cưa điện vẫn là công cụ nguy hiểm, tay tôi bị cứa chảy máu lúc cướp đoạt nó.

Cũng may chỉ bị thương ngoài da, tôi kịp thời cướp được cưa điện, tắt đi.

Có vẻ cưa điện không nhạy lắm, lần thứ nhất không tắt được, tôi lại dùng sức nhấn vào chốt mở, giọt máu trên mu bàn tay nhỏ lên cái chốt, lần này cưa điện đã được tắt đi thuận lợi, âm thanh "rè rè" dừng lại.

Tôi đá cưa điện ra xa, sau khi giải quyết hết vũ khí nguy hiểm thì lập tức đi đối phó với Cưa tiên sinh, nếu như hắn ta đã cưa chân không ít người như lời hắn ta nói, vậy nhất định phải báo cảnh sát.

Ai ngờ quay đầu lại chỉ thấy cưa tiên sinh trợn trắng mắt nằm trên đất, thè cái lưỡi dài ra.

Tôi vội vàng chạy tới ấn nhân trung của hắn ta, nhưng sắc mặt của hắn ta càng kém, một màu trắng bệch giống thi thể trong phim truyền hình.

"Anh bị sao vậy?" Mặc dù vừa rồi hắn ta muốn tấn công tôi, nhưng tôi vẫn làm theo chủ nghĩa nhân đạo, bởi vì nếu như hắn ta xảy ra chuyện thật, tôi mà không làm tốt sẽ bị dính vào vụ án phòng vệ quá mức, nếu mà bị ghi trên lý lịch thì càng khó tìm việc hơn.

"Máu, máu..." Hai chân hắn ta không ngừng giãy giụa, nhìn qua cực kì không ổn, hình như còn muốn sùi bọt mép.

"Máu?" Tôi nhìn cánh tay bị thương của mình, giơ vết thương lên trước mắt hắn ta, "Anh nói cái này?"

"Máu, máu..." Cưa tiên sinh đau khổ.

Trong lòng tôi có một suy đoán, liền cởi âu phục và áo sơ mi ra, đau lòng dùng áo sơ mi trắng vừa mua bọc lên vết thương cầm máu.

Quả nhiên Cưa tiên sinh không còn thấy máu đã khá nhiều, hắn ta vịn tường chậm rãi đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn tôi, nhưng vẫn không ngừng liếc về phía cưa điện.

Tôi vốn cho rằng hắn ta định cầm cưa điện tấn công tôi lần nữa cơ, ai ngờ hắn ta vừa nhìn cưa điện liền tê liệt ngã xuống xlần nữa, trợn trắng mắt nói: "Máu, máu..."

Lần này tôi càng thêm vững tin, lấy khăn tay từ trong túi ra lau vết máu của tôi trên cưa điện.

Sau khi dọn sạch vết máu trong phòng, cuối cùng Cưa tiên sinh đã khôi phục bình thường, hắn ta tựa vào vách tường, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi: "Máu thuần dương, cậu đã 26 tuổi mà vẫn còn là xử nam?!"

Tôi vốn định nói chuyện tử tế với Cưa tiên sinh, nhưng nghe nói như thế thì lại đỏ mặt.

"Xử nam thì sao?" Tôi vô cùng tức giận, rất ghét hành động tấn công và thái đội đối xử với mình của người này, "Lúc tôi ở trường chỉ nghiêm túc học tập, sẽ không bởi vì xúc động sinh lý mà tùy ý lựa chọn đối tượng, đùa bỡn tình cảm người khác, đây chính là phụ trách với mình và với người đó, xử nam có gì không tốt? Chẳng lẽ nhất định phải trảm ngàn người trảm trăm người mới là đàn ông sao? Cho dù tôi là xử nam, tôi vẫn đội trời đạp đất, không thẹn với lương tâm!"

Có lẽ Cưa tiên sinh không ngờ tôi không hổ thẹn như đám nam sinh nhiều lòng tự trọng, ngược lại còn hùng hồn đầy lý lẽ, bị nghẹn đến mức nửa ngày không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vừa trải qua một trận chiến lớn, cũng không còn sức lực gì. Đành kéo một cái ghế ra nghiêm túc ngồi lên, nói với Cưa tiên sinh: "Có một số việc tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn, có nên báo cảnh sát hay không được quyết định bởi cuộc trò chuyện của chúng ta."

Cưa tiên sinh âm trầm nhìn tôi.

Tôi quơ quơ tay phải bị thương của mình, nhìn thấy vết máu thấm ra trên áo sơ mi, hắn ta hoảng sợ quay mặt đi.



Lúc này cuối cùng tôi đã xác định suy đoán của mình, hỏi: "Cưa tiên sinh, có phải anh sợ máu không?"

Dường như là bị nói trúng, hắn ta lập tức quay đầu nhìn tôi.

"Sau khi anh thấy tôi đổ máu đã nới lỏng sức cầm cưa điện không ít, tay cũng buông lỏng, lúc này tôi mới có thể cướp được cưa diện." Tôi phân tích, "Sau đó, anh lại tỏ ra khá khó chịu."

Cưa tiên sinh đấm mạch vào ngực, phát ra tiếng ho khan kịch liệt. Tôi muốn qua vỗ lưng giúp hắn ta, nhưng hắn ta vừa thấy tôi tới gần thì lập tức hét thảm một tiếng: "A! Cậu không được qua đây!"

Tôi không còn cách nào, chỉ có thể lui về cạnh cửa, yên tĩnh chờ hắn ta tỉnh táo lại.

"Thật sự không cần tôi gọi xe cứu thương sao? Mặc dù đây chỉ là chướng ngại tâm lý, nhưng nếu là người mắc bệnh tim mạch hay hen suyễn thì cũng rất nguy hiểm."

Sắc mặt Cưa tiên sinh cực kì không tốt, đôi môi tím tái, có vẻ cứ như đang nghẹt thở.

"Không cần!" Hắn ta tức giận trừng tôi, nói đi nói lại, "Tại sao lại là xử nam, tại sao lại là xử nam? Cậu sinh ra vào giờ nào?"

Tôi thực sự không muốn tranh luận về vấn đề xử nam với hắn ta, tam quan của con người phải không ngừng tích lũy trong quá trình sinh hoạt mới được dựng nên, có nghĩa là cũng không phải tranh luận là có thể thay đổi, nên chỉ trả lời vấn đề phía sau: "Tôi sinh ra vào 12 giờ trưa ngày Quốc Khánh."

"Thời gian dương khí nặng nhất trong một năm..." Cưa tiên sinh lại bắt đầu dùng sức đấm ngực, hắn ta có vẻ không quá yêu quý mình, dùng sức rất mạnh, phát ra những tiếng "bịch bịch bịch" khiến tôi nghe mà khó chịu.

"Đừng đấm nữa!" Tôi ngăn hắn ta lại, "Anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ căn cứ vào đáp án của anh để quyết định co báo cảnh sát hay không."

"Tôi sợ máu." Hắn ta sợ hãi nhìn cánh tay được bọc áo sơ mi của tôi, "Cậu đưa vết thương cách xa tôi một chút."

Tôi đưa tay phải ra sau lưng, lại hỏi: "Nếu anh đã sợ máu, vậy cưa chân của người khác kiểu gì? Điều này không khoa học."

"Khoa học?" Hắn ta liếc mắt.

Cưa tiên sinh không phối hợp như thế, tôi chỉ có thể tiếp tục suy đoán: "Có phải anh thường xuyên xuất hiện ảo giác, mà chiều cao của tôi lại mang tới cho anh ký ức không tốt, mới có thể coi ảo giác như chuyện chân thực xảy ra?"

Nói thật, tôi không hy vọng cưa tiên sinh thật sự là tên cuồng gây án bằng cưa điện. Vóc dáng của hắn ta không cao, dáng vẻ tự ti, vốn đã sống không dễ, nếu như thật phạm tội vào ngục giam, sau này càng thêm khó đi.

Bây giờ có chứng cứ sợ máu, đương nhiên tôi càng có khuynh hướng Cưa tiên sinh tạm thời phát bệnh, trước đây chưa từng gây tổn thương cho ai cả.

Nếu sự thật như vậy thì chỉ cần tôi không truy cứu Cưa tiên sinh ác ý tấn công, lại khuyên hắn ta tích cực đi trị liệu tâm lý, hắn ta sẽ dần dần tốt hơn.

Sau khi hỏi mấy câu liên tiếp, Cưa tiên sinh vẫn từ chối phối hợp, không chịu trả lời vấn đề của tôi.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi 110, nếu Cưa tiên sinh vô tội, cảnh sát sẽ cho hắn ta một sự công bằng.

Tín hiệu trong phòng 404 cũng không tốt, liên tục thử mấy lần nhưng vẫn không gọi được. Tôi muốn đi ra ngoài tìm tín hiệu, nhưng để một mình Cưa tiên sinh ở chỗ này cũng không tốt, nhỡ may hắn ta lại phát điên cầm cưa điện đi ra ngoài thì sao?

Lúc tôi đang không biết làm thế nào, điện thoại lại vang lên, là dãy số có số cuối "94444".

Lúc này lại đột nhiên có tín hiệu...

Tôi nhận điện thoại, mở miệng trước tiên: "Alo, xin hỏi cô là hiệu trưởng Trương sao?"

"Là... Tôi... Két..." Giọng nói của hiệu trưởng Trương vẫn rất chậm chạp, tín hiệu vẫn nhiều tạp âm như trước.

"Tôi có một số việc muốn nói với cô, về nhân viên đón tiếp trong phòng 404, hắn ta tự xưng là Cưa tiên sinh, không nói cho tôi tên thật. Xin hỏi cô có hiểu rõ về tình trạng thâm lý của hắn ta không?"



"Hiểu... rõ... Két..."

"Hôm nay hắn ta muốn dùng cưa điện tấn công tôi, nhưng đã bị tôi khống chế. Hành động này thực sự nguy hiểm, tôi cho rằng cần phải phản ảnh với nhà trường. Ngoài ra hắn ta nói đã từng giết người rồi nhảy lầu, có rất nhiều lỗ thủng giữa các câu, còn nói mình đã chết rồi. Tôi cảm thấy hắn ta mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, cần phải đưa đi trị liệu."

"Lúc... Hắn... Còn sống... Chưa từng... Giết... Người... Két..."

Sao tất cả mọi người trong tổ chức giáo dục này lại không ăn nói bình thường được vậy! Cứ nhất định phải nói người sống sờ sờ thành người chết sao?

Tôi có chút tức giận nói: "Hiệu trưởng Trương, Cưa tiên sinh chỉ mắc chướng ngại tinh thần, hắn ta còn chưa chết, chúng ta nên giúp đỡ hắn ta, quan tâm đến hắn ta, mà không phải là không chú ý đến sự tồn tại của hắn ta."

Lúc này tôi cũng không lo được đầu bên kia điện thoại là cấp trên tương lai của tôi nữa, loại tổ chức có nhân viên hở ra một cái là muốn cưa chân này, không gia nhập cũng được.

"Két... Hiểu rồi... Ngày mai... Tôi lại phái... người chuyên nghiệp đến... Két... Két, đêm nay cậu... cứ ở... Tài khoản... bồi thường tinh thần... Cho cậu... Két..."

Hiệu trưởng Trương lại ngắt điện thoại, tôi vừa tức giận vừa bất lực, gửi tài khoản và tên người sử dụng cho hiệu trưởng Trương, sau đó quay đầu nhìn Cưa tiên sinh.

Hắn ta dựa vào tường nhắm mắt lại, vẻ mặt rất mệt mỏi, dường như đã ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn ba cái phòng ngủ, mỗi gian phòng phòng đều có giường. Liền ôm Cưa tiên sinh lên giường nghỉ ngơi.

Cưa tiên sinh bừng tỉnh, mở mắt nhìn thấy tôi thì hoảng sợ, giãy giụa muốn chạy trốn.

Tôi cực kì cạn lời, vì sao người bị hù dọa lại là hắn ta chứ.

"Đâu là phòng của anh?" Tôi tức giận hỏi.

Hắn ta ngẩng đầu chỉ vào một căn phòng sau lưng.

Tôi đặt hắn ta lên giường, thở dài nói: "Nếu hiệu trưởng Trương đã nói anh không giết người, tôi sẽ tin tưởng anh. Ngày mai trường học sẽ mời cố vấn tâm lý đến giúp đỡ anh, anh đừng sợ thầy giấu bệnh, đến lúc đó tôi sẽ ở cùng anh."

Nghe thấy tôi sẽ ở cùng, Cưa tiên sinh cực kì hoảng sợ.

Thấy hắn ta thực sự quá sợ tôi, tôi liền rời khỏi phòng, đóng kỹ cửa, trước khi đi còn nói với hắn ta: "Tôi ngủ ở ngay phòng bên, có việc gì thì cứ gọi tôi. Đừng mơ nửa đêm cầm cưa điện chạy trốn, tôi ngủ không say đâu."

Vì đề phòng hắn ta lại làm người khác bị thương, tôi đặt cưa điện ở bên giường phòng ngủ, nếu có người tới lấy cưa điện, nhất định tôi có thể cảm giác được.

Nằm ở trên giường nhớ tới Cưa tiên sinh sợ tôi, chắc là coi tôi thành người từng bắt nạt hắn ta, trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, không biết nên đồng tình hay là giận hắn ta không có ý chí nữa.

Cơ thể vô cùng nặng nề, một đêm này quá giày vò. Tôi nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng tỏ, tôi lau nước miếng bên khóe miệng, đưa tay sờ cưa điện, vậy mà lại không thấy!

Không phải là ngủ say quá bị Cưa tiên sinh cầm đi chứ?

Tôi nhảy dựng lên khỏi giường, vọt tới phòng khách, chỉ gặp một người trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng phía sau lưng thêu lên đồ án bát quái, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, đầu đội khăn vuông, mày kiếm mắt sáng đứng trong phòng khách.

Tôi cảm thấy cứ như đã xuyên qua giống trong phim, khó hiểu hỏi: "Ặc... Ngài là?"

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, phun ra một tiếng "hừ" trong lỗ mũi, lạnh lùng nói: "Anh đúng là mạng lớn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau