Bọn Họ Đều Nói Trẫm Là Bạo Quân
Chương 6: Không biết hôm nay Thái hậu triệu thần đến là vì chuyện gì?
Thượng tướng quân Du Ngạn vốn dĩ chỉ hơi không khỏe, Long Hòa đế thương yêu thần tử, sau chuyến cải trang thăm bệnh, bệnh tình Thượng tướng quân dường như càng nghiêm trọng hơn. Không chỉ không xuất hiện trong buổi chầu, mà còn tích một đống việc quân không đi xử lý. Bá quan triều thần nhất thời bàn luận xôn xao, ai cũng suy đoán xem Thượng tướng quân này đến tột cùng là đang ấp ủ mưu ma chước quỷ gì, là cố ý tỏ ra yếu kém hay còn có mục đích khác.
Nhưng Du Ngạn chẳng quan tâm mình đã gây nên sóng lớn cỡ nào trong triều. Nếu đã được Thánh thượng "thương yêu" thì chàng cũng vui vẻ nhàn hạ, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao rồi vác cần câu, đội nón lá ra vườn hoa giày vò ao cá chép hoa cha chàng coi như bảo bối.
Trình độ câu cá của Du Ngạn không thể trong mấy ngày này mà tiến bộ được, trái lại một ao cá chép vốn rất thân người sau khi bị chàng mấy ngày liên tiếp quấy rối thì đã trở nên sợ bóng sợ gió, mỗi khi có người tới gần ao sen là lập tức tản đi hết, nhất quyết không chịu tới gần bờ ao nữa.
Du Ngạn mất đi thú vui thì chuyển hứng sang nhóm hoa đang đua sắc thắm trong vườn hoa mà thậm chí chàng còn không biết tên. Nếu như nói ao cá chép hoa là bảo bối của Du Đại phu thì những khóm hoa này là tính mạng Du Đại phu.
Vì để tránh lão gia sau khi hồi phủ nhìn thấy một vườn hoa tàn liễu hỏng, liên luỵ đến cả mình, Thụy Vân rốt cuộc không nhịn được khuyên can khi công tử nhà nó đi tưới hoa trong vườn vào giữa trưa: "Công tử, mấy hôm trước ngài còn nói phải vào trong quân xem, nằm trong nhà nhiều ngày như vậy, liệu có làm lỡ việc hệ trọng không ạ?"
"Việc hệ trọng?" Du Ngạn ném cái thùng gỗ vào trong ao sen, nghe thế thì nở nụ cười, "Giờ đây thiên hạ thái bình, trong quân có thể có việc gì? Vả lại cho dù có vấn đề gì, cũng chưa chắc nhất định ta phải ở đấy mới có thể giải quyết, sớm muộn cũng có ngày ta rời quân, đến lúc đó không đánh trận cũng không giữ thiên hạ nữa."
Thụy Vân luôn đi theo bên người Du Ngạn, dù không tận lực nghe ngóng thì chuyện trong triều nó cũng biết chung chung. Địa vị Du gia trong triều hiện giờ có một phần nhỏ là ân trạch tiên tổ, một nửa còn lại là do công tử nhà nó.
Hiện người ở trong triều đều cho rằng công tử nhà nó công cao lấn chủ mặc ý làm bậy, không ai còn nhớ thời điểm đương kim Thánh thượng mới lên ngôi, triều đình Nam Ngụy trải qua phân tranh đoạt vị đẫm máu đã trở nên hoang tàn, bộ tộc Tây Bắc thừa lúc quân triều trống vắng mà vào, khởi binh nổi loạn, mưu toan chiếm cứ mười ba châu phía tây bắc tự xưng Vương.
Đương kim Thánh thượng muốn phái binh dẹp loạn nhưng không người nào có thể dùng được, trong triều mỗi ngày tranh cãi không dứt, những kẻ chủ trương cắt đất cầu hoà dần chiếm thế thượng phong. Vào lúc này, chính công tử nhà nó dũng cảm đứng ra chống lại nghị luận của mọi người, ngài chỉ nói ngài quyết không cho phép Bệ hạ mới bước lên ngôi vua đã để lại nỗi nhục cắt đất cầu hoà. Về sau ngài đích thân dẫn ba vạn đại quân tiến về Tây Bắc, mất nửa năm cuối cùng mới bình định được phản loạn, trả lại thái bình cho thiên hạ.
Phải biết công tử nhà nó những năm tháng xưa kia kiêu hãnh như thế nào, tuy có học chút công phu quyền cước cũng chỉ để rèn luyện thân thể. Toàn bộ Du phủ cũng chưa bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày nhà bọn họ ra được một vị tướng quân.
Thụy Vân đến bây giờ vẫn nhớ ngày công tử nhà mình trở về từ Tây Bắc, trên người đầy rẫy thương sẹo, hơn nữa còn nhớ khi đương kim Thánh thượng đích thân tới Du phủ, hai người ở trong phòng rất lâu, lúc rời đi trong mắt Thánh thượng đỏ hoẻ một mảnh. Sau đó, Ngài phong công tử nhà nó làm Thượng tướng quân, chưởng quản binh quyền thiên hạ cho đến ngày hôm nay.
Bây giờ công tử nhà nó nói, sớm muộn cũng có ngày ngài rời quân?
"Thưa công tử," Thụy Vân do dự mở miệng, "Ngài muốn rời quân sao?"
"Không phải thì sao? Cậu cho rằng ta thật sự thích giao tranh giết chóc à?" Du Ngạn vớt thùng gỗ chứa đầy nước từ trong ao lên, "Năm đó chàng mới đăng cơ, người trong quân không phải tâm phúc của Tiên đế, thì là thủ hạ Tiên Thái tử, chàng không thể dùng được ai, ta tất nhiên phải giúp chàng. Hiện tại thiên hạ thái bình, tam quân đã thành một khối sắt, không phải lúc nào ta cũng có thể cầm khối sắt này trong tay. Hơn nữa, ta cũng không muốn nó lắm."
Thụy Vân nhớ tới trước đó vài ngày công tử nhà nó thỉnh thoảng cau mày, cũng nghĩ tới rất nhiều lời đồn đại trong triều, trong lòng thông suốt: "Công tử, ngài sợ công cao át chủ, khó được chết già ạ? Em thấy Bệ hạ đối xử với ngài..."
Du Ngạn cúi đầu, trông thấy bóng mình trong ao sen, chàng đưa tay ra khuấy đảo ảnh ngược: "Chàng đối với ta tình nồng ý đậm, ta tuyệt không nghi ngờ. Cũng chính vì như thế, ta không muốn tương lai có một ngày, vì những thứ ta vốn chẳng quan tâm mà ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta."
Nghịch chán nước ao, Du Ngạn đứng dậy xách theo hơn nửa thùng nước: "Mặc dù những thứ đó chẳng qua chỉ gây phiền hà cho ta, nhưng đối với chàng mà nói lại là tiền đề để ngồi vững trên ngai vàng. Chàng muốn thiên hạ thái bình, khắp chốn thanh nhàn, dân giàu nước mạnh, bách tính an cư. Chàng muốn trở thành một đời minh quân được đời sau kính ngưỡng." Khoé miệng Du Ngạn cong lên, trong âm thanh mang theo một tia dịu dàng hiếm thấy, "Mà thứ gì chàng ấy muốn, ta sẽ cho chàng ấy."
Du Ngạn xách nửa thùng nước đi mấy bước, quay đầu nhìn Thụy Vân còn ngồi xổm bên bờ ao sen với vẻ mặt rối rắm thì không khỏi bật cười: "Những việc này không phải thứ mà cái đầu nhỏ của cậu có thể nghĩ rõ được, có sức nghĩ còn không bằng qua đây giúp công tử nhà cậu xách ít nước, cũng không biết ông cụ làm sao mà có thể xách được."
"Bởi vì lão gia chưa bao giờ tưới hoa vào buổi trưa." Thụy Vân chậm rãi đi đến, đón lấy thùng nước từ trong tay Du Ngạn, "Công tử, ngài hay là tha cho những khóm hoa này của lão gia đi, nhất là mấy cây hoa sơn trà đó, toàn là ông ấy khó lắm mới lấy được. Ngài giội xuống một thùng nước này, có thể chúng nó không được nhìn mặt lão gia lần cuối."
Du Ngạn nhíu mày, còn định phản bác, đột nhiên có tôi tớ vội vã chạy đến: "Công tử, xe ngựa trong cung đang chờ ngoài phủ, muốn đón ngài vào cung."
Du Ngạn ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: "Giờ này không ngủ trưa, giày vò ta làm gì."
Mà bất kể thế nào, tin tức này ít nhất vẫn cứu được hoa của Du Đại phu, Thụy Vân không nhịn được thở phào nhẹ nhõm: "Công tử mấy ngày nay không vào chầu, Bệ hạ cũng không thấy được mặt ngài nên mới phái người tới đón ngài chứ."
Du Ngạn lấy nón rộng vành xuống nhét vào trong tay Thụy Vân, thuận tay kéo ống quần xuống, nói với gã sai vặt ấy: "Đi thôi."
"Thưa công tử, dù sao ngài cũng là vào cung, có phải nên thay áo không ạ?"
Du Ngạn liếc Thụy Vân một cái: "Không phải cậu nói Bệ hạ chỉ là muốn thấy mặt ta à, người tới là được rồi, Bệ hạ còn để ý ta mặc cái gì ư?" Nói xong vung tay áo, đi ra ngoài cửa phủ.
Có thể là do quanh quẩn trong vườn hoa gần như cả buổi sáng, hoặc vì xe ngựa lắc lư, không lâu sau, Du Ngạn thấy buồn ngủ, một tay chống cằm dựa vào thành xe ngựa mơ màng gà gật.
Khi xe ngựa dừng lại có người đánh thức chàng, Du Ngạn thậm chí còn đang mơ. Chàng dụi mắt, vén rèm xe lên mới chậm chạp nhận ra không đúng chỗ nào, chàng nhìn chằm chằm tấm hoành phi điện Chiêu Dương hơi nghiêng nghiêng, quay đầu liếc nhìn nội thị vẻ mặt cung kính bên người, khoé môi chàng nhếch lên: "Nếu là Thái hậu triệu kiến, nội quan nên thông báo sớm hơn mới phải, tại hạ sẽ không thất lễ thế này, tại hạ còn chưa thay áo ngoài mà đã đến."
Thực ra lời này của Du Ngạn khó mà cân nhắc được, dẫu sao bộ dạng này của chàng gặp Thái hậu là thất lễ, gặp Hoàng đế cũng không thể nào đàng hoàng được. Thế nhưng không có ai bác lại vấn đề này của chàng, tên nội thị kia chỉ lui về sau một bước, làm tư thế mời: "Thái hậu chờ đại nhân ở bên trong đã lâu."
Du Ngạn thoáng liếc hắn, trên môi nở nụ cười, nhanh chân đi vào trong điện, nhìn thấy Ngô Thái hậu đang ngồi ở trên chủ vị, chàng dừng lại, khom người hành lễ: "Thần tham kiến thái hậu."
Như trong dự đoán chàng không nhận được bất kì phản ứng nào, Ngô Thái hậu dường như bị cuốn kinh Phật trong tay mê hoặc, không hề nhận ra trong điện còn có người khác, nhưng đôi mi khẽ run lại làm bại lộ tâm tư của bà ta.
Ngô Thái hậu không lên tiếng, Du Ngạn cũng không vội. Ở trong mắt chàng, loại cố ý làm khó dễ này chẳng là cái gì, chàng tin Ngô Thái hậu tốn tâm tư triệu chàng đến không chỉ để giở thủ đoạn cấp thấp như vậy.
Quả thực không mất bao lâu, Ngô Thái hậu không kiềm chế nổi, bà ta như không để ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Du Ngạn đứng trong điện, liền kinh ngạc mắng cung nữ bên cạnh: "Du khanh gia đến lúc nào, sao không nhắc nhở ai gia?" Sau đó bà mang vẻ áy náy mở miệng, "Ai gia gần đây say mê lễ Phật, thất lễ Du khanh gia, mau, ban ngồi!"
Du Ngạn lại thật sự hi vọng vị Thái hậu này có thể say mê lễ Phật như lời mình nói, bớt gây rắc rối cho Lận Sách. Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng là không thể. Chàng chỉ nở nụ cười, ngồi xuống ghế: "Thần nghe người ta nói Phật pháp vô biên, Thái hậu chắc hẳn cũng vì đó mà chấn động, nhất thời say sưa, sao lại nói là thất lễ?"
Ngô Thái hậu hơi nheo mắt, nhắc mới nhớ, đây phải là lần đầu tiên bà ta gặp riêng Du Ngạn, mặc dù bà đã nghe tin đồn về người này không biết bao nhiêu lần trong vài năm qua. Ban đầu chỉ nghe nói nhị công tử của Quang Lộc Đại phu Du Trạm phong thái khôi ngô, tài giỏi xuất chúng, ngay cả Tiên đế cũng khen gợi hắn rất nhiều. Nhưng không ngờ một quý công tử thế tộc mà lại cùng đứa con trai lầm lì vô danh của bà kết thành bạn thâm giao, thậm chí một đường phụ tá nó bước lên ngôi vị hoàng đế. Mới đầu Ngô Thái hậu còn vui mừng, cũng có thiện ý với vị Du công tử chưa từng gặp gỡ, mãi đến khi tin tức Du công tử thỉnh thoảng ngủ đêm tại cung Trường Nhạc truyền đến tai bà, bà mới nhận ra có một số việc còn lâu mới dễ dàng như bà nghĩ.
Du Ngạn này cũng còn lâu mới đơn giản như bà nghĩ.
Ngô Thái hậu cầm lấy chén trà từ trong tay cung nữ thong thả nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ai gia nghe nói Du khanh gia mấy ngày nay thân thể ôm bệnh, không biết bây giờ như thế nào, có cần gọi ngự y đến xem cho khanh không?"
Du Ngạn sờ đôi môi khô khốc của mình, liếc nhìn chén trà trong tay Ngô Thái hậu: "Hôm ấy Bệ hạ tới phủ thăm đã để ngự y bắt mạch cho thần, không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Chỉ có điều," Du Ngạn nở nụ cười, "Thần hiện tại rất khát, chẳng hay Thái hậu có thể thưởng cho thần nếm thử một chén trà được không?"
Nụ cười trên mặt Ngô Thái hậu đông cứng lại, bà ta nghe nói Du Ngạn này trước giờ không kiêng kị cái gì, bây giờ đã tự trải nghiệm, chỉ có thể quay đầu nhìn cung nữ: "Sao lại không có mắt như thế, còn không dâng trà cho Du ái khanh?"
Du Ngạn thuận lợi uống được trà của điện Chiêu Dương, tâm tình khá hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn: "Không biết Thái hậu hôm nay triệu thần đến đây là vì chuyện gì?"
Dáng vẻ bình thản của Du Ngạn đã kích thích sâu sắc Ngô Thái hậu, bà ta nơm nớp lo sợ tại hậu cung mấy chục năm, cho dù bây giờ có địa vị cao quý nhưng thủy chung không học được một phần phong thái điềm nhiên như mây gió này. Bà cau mày nhìn Du Ngạn một lúc, các loại ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, cuối cùng nói: "Du khanh gia đã quen biết Hoàng đế từ lúc Tiên đế còn tại vị, cũng xem như là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, cho nên hôm nay ai gia triệu Du khanh gia đến đây là muốn thương nghị về hôn sự của Hoàng đế."
Tay bưng chén trà của Du Ngạn hơi chững lại, dùng con mắt khó có thể tin nhìn Ngô Thái hậu một cái: "Thái hậu muốn cùng thần, thương nghị việc kết hôn của Bệ hạ?" Dứt lời, trên môi chàng lộ ra ý cười nghiền ngẫm không chút che giấu.
Trước đây Du Ngạn vẫn chưa tiếp xúc gì với Ngô Thái hậu, nhưng một chặng đường đồng hành cùng Lận Sách, chàng cũng có ít hiểu biết về người mẹ ruột này.
Ngô Thái hậu xuất thân thấp hèn, gặp may đúng dịp được hưởng thánh ân sinh ra hoàng tử song không được Tiên đế để mắt đến. Để bảo vệ bản thân, bà đành phải dựa vào sủng phi của Tiên đế — Thượng Quý phi, khắp nơi cúi đầu làm thiếp, thậm chí hết sức lạnh nhạt với con ruột mình để tránh Thượng Quý phi hoài nghi mình có tâm tư vượt quá bổn phận. Bởi lẽ đó, Lận Sách tuy có mẹ ruột nhưng không ai quan tâm.
Dù rằng Du Ngạn biết bà chỉ là một người đàn bà không nơi nương tựa vì để bảo vệ bản thân trong hậu cung mà phải bất đắc dĩ, nhưng mỗi khi nhớ tới trước khi gặp mình Lận Sách đã phải trải qua những gì, thật khó để chàng có ấn tượng tốt về vị Ngô Thái hậu này.
Mà hoàng gia vốn dĩ tình thân bạc bẽo, để ngồi lên được ngôi báu, Lận Sách không thể không loại bỏ một đám huyết mạch của mình, chỉ còn lại một người mẹ ruột như thế. Du Ngạn tuy không có cảm nhận tốt về bà nhưng cũng không đến nỗi sẽ gây xích mích quan hệ mẹ con Lận Sách. Bọn họ một người trong cung, một người ngoài cung, đối với Du Ngạn, vị Thái hậu ngồi tít trên cao này chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Vậy mà không ngờ Ngô Thái hậu này rốt cuộc không kiềm chế nổi, không thể làm ngơ sự tồn tại của chàng nữa, chỉ có điều thủ đoạn này thật sự vô cùng ngu xuẩn. Chẳng trách bà ta ở trong hậu cung nhiều năm, dung mạo cũng không phải tầm thường lại chỉ gắng gượng bảo vệ được bản thân.
Ý cười trên mặt Du Ngạn rơi vào trong mắt Ngô Thái hậu thực sự có thể coi là châm chọc. Bà làm chủ hậu cung mấy năm, được hưởng sự tôn quý mà trước đây chưa từng có, người người kính cẩn nghe theo bà, mà một nụ cười của người trẻ tuổi này lại gợi lên hồi ức không hề tốt đẹp trong những năm tháng trước kia của bà dễ như ăn cháo, sắc mặt Ngô Thái hậu bỗng chốc trở nên không quá tốt: "Du ái khanh thân là bề tôi không phải nên giúp đỡ quân vương ư?"
"Từ xưa đến nay, đâu có trọng thần nào dám giúp đỡ đến hậu cung của Bệ hạ chứ?" Du Ngạn đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ với Ngô Thái hậu, "Nếu như hôm nay Thái hậu triệu thần đến là vì việc này, thứ cho thần không thể hầu hạ. Hôn sự của Bệ hạ nên do chính Bệ hạ làm chủ, Thái hậu tốt nhất đừng nên tự quyết định mới phải."
Lời đã nói đến đây, Ngô Thái hậu khó có thể giữ được phong độ khách sáo nữa, trừng mắt nhìn Du Ngạn: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự là phải nghe cha mẹ, ai gia tại sao không thể làm chủ?"
Du Ngạn thở dài trong lòng, cảm thấy có chút đồng cảm với Lận Sách có một người mẹ ruột như vậy. Chàng đứng thẳng người, cười như không cười: "Nếu Thái hậu có thể quyết định được, vừa ý thiên kim nhà ai thì thay Bệ hạ cưới vào cung là được, triệu thần đến thương thảo cái gì? Thái hậu có thể làm chủ Bệ hạ, thần thì không dám."
"Ai gia còn tưởng trên cõi đời này không có chuyện gì Du tướng quân không dám." Ngô Thái hậu đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Du Ngạn, "Đối ngoại, Du tướng quân nắm giữ binh quyền, buông thả binh sĩ dưới trướng đấu đá lung tung trong kinh thành. Đối nội, Du tướng quân can thiệp việc lập hậu khiến hậu cung bỏ trống, Hoàng đế tuổi gần nhi lập chi niên mà dưới gối lại không có một mụn con nối dõi, lẽ nào không phải bụng dạ khó lường, mưu đồ lật đổ giang sơn Nam Ngụy ta?"
"Hoá ra hôm nay Thái hậu triệu thần đến đây, thương nghị việc kết hôn của Bệ hạ là giả, trị thần tội mới là thật." Nụ cười trên mặt Du Ngạn dần dần tiêu tan, chàng chắp hai tay sau lưng, tiến lên một bước, "Bản tướng chưởng quản tam quân nhiều năm, tự có cách điều quân. Nếu thực sự có người bất mãn với bản tướng, hoàn toàn có thể lên tấu Bệ hạ, dù sao những việc này bọn họ cũng làm không ít rồi, cần gì phải luẩn quẩn đến chỗ này của Thái hậu."
Du Ngạn nhếch khóe môi, nở một nụ cười giễu cợt, "Thái hậu sống quen trong nhung lụa ở hậu cung lâu rồi, có lẽ đã quên mất một số việc. Nhưng không khéo thần còn nhớ, Quý phi Tiên đế Thượng Thức cấu kết ngoại thần can thiệp triều chính, cuối cùng rơi vào kết cục gì. Thái hậu và Thượng Quý phi ấy cũng xem như là người quen cũ, không thể không có chút ấn tượng nào đúng không?"
"Du Ngạn, ngươi đang uy hiếp ai gia?" Ngô Thái hậu khó tin nhìn Du Ngạn, "Ai gia là mẹ ruột Hoàng đế, ngươi cả gan làm loạn như vậy, liệu trong mắt có còn Hoàng đế hay không?"
"Thái hậu nếu còn rõ thân phận của mình, thì đừng nên vượt qua giới hạn đó." Du Ngạn lạnh nhạt nói, "Thật ra thần rất hiếu kỳ, năm đó trong cung Tiên đế đầy sóng gió cùng mưu toan xảo quyệt, Thái hậu cẩn thận dè dặt khắp nơi, tất cả mong muốn cũng chỉ là được sống một cuộc sống an ổn. Hiện tại Thái hậu đã đạt được nguyện vọng, cớ sao cứ cố tình không chịu yên phận?"
Nói đến đây, Du Ngạn không chờ Ngô Thái hậu đáp lại, như bỗng dưng nhớ ra cái gì mà nhướng mày: "Hồng Lô tự Thiếu khanh Ngô Chấn tính ra hình như là cháu trai nhà nội Thái hậu? Sau khi Bệ hạ lên ngôi, lẽ ra một hoàng thân quốc thích như hắn hẳn phải là gà chó lên trời, không biết làm sao Bệ hạ lại chỉ chọn người hiền tài, nể mặt Thái hậu cũng chỉ miễn cưỡng cho cái chức Thiếu khanh ở Hồng Lô tự. Trong lòng Ngô đại nhân chắc chắn là vô cùng bất bình, khó tránh khỏi nhiều lần chạy đến chỗ Thái hậu này. Mẫu tộc của Thái hậu sa sút, Thái hậu muốn chiếu cố cháu trai mình cũng là lẽ thường tình."
(Theo truyền thuyết Hoài Nam vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.)
"Ngươi có ý gì?"
Du Ngạn cười: "Ý thần là, nếu là cháu trai Thái hậu, sau này trong triều, thần nhất định sẽ săn sóc nhiều hơn."
Chén trà trong tay Ngô Thái hậu rơi xuống đất, kinh động đến nỗi cung nữ nội thị trong điện dồn dập quỳ rạp xuống, chỉ có Du Ngạn nhàn nhã vô tư đứng trong điện: "Nếu Thái hậu không còn việc gì nữa, thần xin cáo lui."
"Du Tử Khanh!" Ngô Thái hậu gằn từng chữ một, "Ngươi cho rằng ngươi bò được lên long sàng của Hoàng đế, là có thể ngông cuồng như thế với ai gia ư? Hoàng đế nhất thời bị ngươi mê hoặc tâm trí thì thế nào. Hắn bây giờ là vua một nước, trên đời này có vô số mỹ nhân như hoa mặc hắn chọn lựa, sẽ luôn có người thay thế được ngươi, đến lúc ấy ngươi là cái gì?"
"Lòng quân dễ đổi, Thái hậu trái lại biết rõ điều này." Du Ngạn chẳng hề để ý nở nụ cười, "Vậy thì đến lúc đó thần sẽ tìm Thái hậu học hỏi làm sao để giữ được ân sủng của đế vương."
Ngô Thái hậu thẹn quá hóa giận, chìa tay chỉ cửa điện: "Một tên ngoại thần mà dám bất kính với ai gia như thế, còn không bắt hắn lại!"
Du Ngạn bật ra một tiếng cười khẽ, còn chưa kịp mở miệng, ngoài điện bất ngờ truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Trẫm lại muốn nhìn thử xem trong hoàng thành này có ai dám bắt Thượng tướng quân của trẫm." Dứt lời, Lận Sách xuất hiện ở cửa điện, thân hình cao lớn che khuất ánh nắng ngoài điện, đổ xuống một cái bóng dài dưới mặt đất.
Người trong điện đều kinh hãi đến tái mặt, hoảng hốt quỳ rạp xuống hành lễ với Lận Sách. Ngô Thái hậu càng không thể ngờ Lận Sách lại xuất hiện ở đây vào lúc này, cố gắng trấn tĩnh lại, bà khẽ cười với Lận Sách: "Hoàng nhi bận bịu việc nước, sao lúc này lại đến đây?"
"Nếu không đến, trẫm sợ sẽ không còn gặp được Thượng tướng quân của trẫm nữa." Lận Sách sải bước đi vào giữa điện, tầm mắt dừng một chút trên mảnh vỡ chén trà còn chưa kịp thu dọn dưới chân Ngô Thái hậu, sau đó quay lại nhìn gương mặt Du Ngạn, lập tức hiểu ra trong cuộc đối mặt vừa rồi người bên cạnh hắn mới là người chiếm thế thượng phong, không khỏi vểnh môi dưới, dửng dưng cất lời: "Đi thôi, Tử Khanh."
Từ lúc Lận Sách xuất hiện, trên mặt Du Ngạn vẫn luôn treo nụ cười, chàng cũng không khách sáo với Lận Sách, quay người đi ra ngoài điện. Ánh mắt Lận Sách dừng lại trên gáy chàng một hồi, rồi chắp tay hướng về phía Ngô Thái hậu: "Trẫm còn có việc trong cung, không làm phiền mẫu hậu nữa."
"Chờ đã, hoàng nhi..."
Lận Sách quay đầu thoáng liếc Ngô Thái hậu: "Mẫu hậu chưa có sự cho phép của trẫm mà đã tự ý triệu triều thần vào hậu cung đã là vượt quá quy định, nhi thần hôm nay sẽ không so đo cùng mẫu hậu. Nhưng, không có lần sau. Bao gồm cả Hồng Lô tự Thiếu khanh, không được trẫm cho phép, bất kì ngoại thần nào cũng không được vào hậu cung."
Nhưng Du Ngạn chẳng quan tâm mình đã gây nên sóng lớn cỡ nào trong triều. Nếu đã được Thánh thượng "thương yêu" thì chàng cũng vui vẻ nhàn hạ, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao rồi vác cần câu, đội nón lá ra vườn hoa giày vò ao cá chép hoa cha chàng coi như bảo bối.
Trình độ câu cá của Du Ngạn không thể trong mấy ngày này mà tiến bộ được, trái lại một ao cá chép vốn rất thân người sau khi bị chàng mấy ngày liên tiếp quấy rối thì đã trở nên sợ bóng sợ gió, mỗi khi có người tới gần ao sen là lập tức tản đi hết, nhất quyết không chịu tới gần bờ ao nữa.
Du Ngạn mất đi thú vui thì chuyển hứng sang nhóm hoa đang đua sắc thắm trong vườn hoa mà thậm chí chàng còn không biết tên. Nếu như nói ao cá chép hoa là bảo bối của Du Đại phu thì những khóm hoa này là tính mạng Du Đại phu.
Vì để tránh lão gia sau khi hồi phủ nhìn thấy một vườn hoa tàn liễu hỏng, liên luỵ đến cả mình, Thụy Vân rốt cuộc không nhịn được khuyên can khi công tử nhà nó đi tưới hoa trong vườn vào giữa trưa: "Công tử, mấy hôm trước ngài còn nói phải vào trong quân xem, nằm trong nhà nhiều ngày như vậy, liệu có làm lỡ việc hệ trọng không ạ?"
"Việc hệ trọng?" Du Ngạn ném cái thùng gỗ vào trong ao sen, nghe thế thì nở nụ cười, "Giờ đây thiên hạ thái bình, trong quân có thể có việc gì? Vả lại cho dù có vấn đề gì, cũng chưa chắc nhất định ta phải ở đấy mới có thể giải quyết, sớm muộn cũng có ngày ta rời quân, đến lúc đó không đánh trận cũng không giữ thiên hạ nữa."
Thụy Vân luôn đi theo bên người Du Ngạn, dù không tận lực nghe ngóng thì chuyện trong triều nó cũng biết chung chung. Địa vị Du gia trong triều hiện giờ có một phần nhỏ là ân trạch tiên tổ, một nửa còn lại là do công tử nhà nó.
Hiện người ở trong triều đều cho rằng công tử nhà nó công cao lấn chủ mặc ý làm bậy, không ai còn nhớ thời điểm đương kim Thánh thượng mới lên ngôi, triều đình Nam Ngụy trải qua phân tranh đoạt vị đẫm máu đã trở nên hoang tàn, bộ tộc Tây Bắc thừa lúc quân triều trống vắng mà vào, khởi binh nổi loạn, mưu toan chiếm cứ mười ba châu phía tây bắc tự xưng Vương.
Đương kim Thánh thượng muốn phái binh dẹp loạn nhưng không người nào có thể dùng được, trong triều mỗi ngày tranh cãi không dứt, những kẻ chủ trương cắt đất cầu hoà dần chiếm thế thượng phong. Vào lúc này, chính công tử nhà nó dũng cảm đứng ra chống lại nghị luận của mọi người, ngài chỉ nói ngài quyết không cho phép Bệ hạ mới bước lên ngôi vua đã để lại nỗi nhục cắt đất cầu hoà. Về sau ngài đích thân dẫn ba vạn đại quân tiến về Tây Bắc, mất nửa năm cuối cùng mới bình định được phản loạn, trả lại thái bình cho thiên hạ.
Phải biết công tử nhà nó những năm tháng xưa kia kiêu hãnh như thế nào, tuy có học chút công phu quyền cước cũng chỉ để rèn luyện thân thể. Toàn bộ Du phủ cũng chưa bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày nhà bọn họ ra được một vị tướng quân.
Thụy Vân đến bây giờ vẫn nhớ ngày công tử nhà mình trở về từ Tây Bắc, trên người đầy rẫy thương sẹo, hơn nữa còn nhớ khi đương kim Thánh thượng đích thân tới Du phủ, hai người ở trong phòng rất lâu, lúc rời đi trong mắt Thánh thượng đỏ hoẻ một mảnh. Sau đó, Ngài phong công tử nhà nó làm Thượng tướng quân, chưởng quản binh quyền thiên hạ cho đến ngày hôm nay.
Bây giờ công tử nhà nó nói, sớm muộn cũng có ngày ngài rời quân?
"Thưa công tử," Thụy Vân do dự mở miệng, "Ngài muốn rời quân sao?"
"Không phải thì sao? Cậu cho rằng ta thật sự thích giao tranh giết chóc à?" Du Ngạn vớt thùng gỗ chứa đầy nước từ trong ao lên, "Năm đó chàng mới đăng cơ, người trong quân không phải tâm phúc của Tiên đế, thì là thủ hạ Tiên Thái tử, chàng không thể dùng được ai, ta tất nhiên phải giúp chàng. Hiện tại thiên hạ thái bình, tam quân đã thành một khối sắt, không phải lúc nào ta cũng có thể cầm khối sắt này trong tay. Hơn nữa, ta cũng không muốn nó lắm."
Thụy Vân nhớ tới trước đó vài ngày công tử nhà nó thỉnh thoảng cau mày, cũng nghĩ tới rất nhiều lời đồn đại trong triều, trong lòng thông suốt: "Công tử, ngài sợ công cao át chủ, khó được chết già ạ? Em thấy Bệ hạ đối xử với ngài..."
Du Ngạn cúi đầu, trông thấy bóng mình trong ao sen, chàng đưa tay ra khuấy đảo ảnh ngược: "Chàng đối với ta tình nồng ý đậm, ta tuyệt không nghi ngờ. Cũng chính vì như thế, ta không muốn tương lai có một ngày, vì những thứ ta vốn chẳng quan tâm mà ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta."
Nghịch chán nước ao, Du Ngạn đứng dậy xách theo hơn nửa thùng nước: "Mặc dù những thứ đó chẳng qua chỉ gây phiền hà cho ta, nhưng đối với chàng mà nói lại là tiền đề để ngồi vững trên ngai vàng. Chàng muốn thiên hạ thái bình, khắp chốn thanh nhàn, dân giàu nước mạnh, bách tính an cư. Chàng muốn trở thành một đời minh quân được đời sau kính ngưỡng." Khoé miệng Du Ngạn cong lên, trong âm thanh mang theo một tia dịu dàng hiếm thấy, "Mà thứ gì chàng ấy muốn, ta sẽ cho chàng ấy."
Du Ngạn xách nửa thùng nước đi mấy bước, quay đầu nhìn Thụy Vân còn ngồi xổm bên bờ ao sen với vẻ mặt rối rắm thì không khỏi bật cười: "Những việc này không phải thứ mà cái đầu nhỏ của cậu có thể nghĩ rõ được, có sức nghĩ còn không bằng qua đây giúp công tử nhà cậu xách ít nước, cũng không biết ông cụ làm sao mà có thể xách được."
"Bởi vì lão gia chưa bao giờ tưới hoa vào buổi trưa." Thụy Vân chậm rãi đi đến, đón lấy thùng nước từ trong tay Du Ngạn, "Công tử, ngài hay là tha cho những khóm hoa này của lão gia đi, nhất là mấy cây hoa sơn trà đó, toàn là ông ấy khó lắm mới lấy được. Ngài giội xuống một thùng nước này, có thể chúng nó không được nhìn mặt lão gia lần cuối."
Du Ngạn nhíu mày, còn định phản bác, đột nhiên có tôi tớ vội vã chạy đến: "Công tử, xe ngựa trong cung đang chờ ngoài phủ, muốn đón ngài vào cung."
Du Ngạn ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu: "Giờ này không ngủ trưa, giày vò ta làm gì."
Mà bất kể thế nào, tin tức này ít nhất vẫn cứu được hoa của Du Đại phu, Thụy Vân không nhịn được thở phào nhẹ nhõm: "Công tử mấy ngày nay không vào chầu, Bệ hạ cũng không thấy được mặt ngài nên mới phái người tới đón ngài chứ."
Du Ngạn lấy nón rộng vành xuống nhét vào trong tay Thụy Vân, thuận tay kéo ống quần xuống, nói với gã sai vặt ấy: "Đi thôi."
"Thưa công tử, dù sao ngài cũng là vào cung, có phải nên thay áo không ạ?"
Du Ngạn liếc Thụy Vân một cái: "Không phải cậu nói Bệ hạ chỉ là muốn thấy mặt ta à, người tới là được rồi, Bệ hạ còn để ý ta mặc cái gì ư?" Nói xong vung tay áo, đi ra ngoài cửa phủ.
Có thể là do quanh quẩn trong vườn hoa gần như cả buổi sáng, hoặc vì xe ngựa lắc lư, không lâu sau, Du Ngạn thấy buồn ngủ, một tay chống cằm dựa vào thành xe ngựa mơ màng gà gật.
Khi xe ngựa dừng lại có người đánh thức chàng, Du Ngạn thậm chí còn đang mơ. Chàng dụi mắt, vén rèm xe lên mới chậm chạp nhận ra không đúng chỗ nào, chàng nhìn chằm chằm tấm hoành phi điện Chiêu Dương hơi nghiêng nghiêng, quay đầu liếc nhìn nội thị vẻ mặt cung kính bên người, khoé môi chàng nhếch lên: "Nếu là Thái hậu triệu kiến, nội quan nên thông báo sớm hơn mới phải, tại hạ sẽ không thất lễ thế này, tại hạ còn chưa thay áo ngoài mà đã đến."
Thực ra lời này của Du Ngạn khó mà cân nhắc được, dẫu sao bộ dạng này của chàng gặp Thái hậu là thất lễ, gặp Hoàng đế cũng không thể nào đàng hoàng được. Thế nhưng không có ai bác lại vấn đề này của chàng, tên nội thị kia chỉ lui về sau một bước, làm tư thế mời: "Thái hậu chờ đại nhân ở bên trong đã lâu."
Du Ngạn thoáng liếc hắn, trên môi nở nụ cười, nhanh chân đi vào trong điện, nhìn thấy Ngô Thái hậu đang ngồi ở trên chủ vị, chàng dừng lại, khom người hành lễ: "Thần tham kiến thái hậu."
Như trong dự đoán chàng không nhận được bất kì phản ứng nào, Ngô Thái hậu dường như bị cuốn kinh Phật trong tay mê hoặc, không hề nhận ra trong điện còn có người khác, nhưng đôi mi khẽ run lại làm bại lộ tâm tư của bà ta.
Ngô Thái hậu không lên tiếng, Du Ngạn cũng không vội. Ở trong mắt chàng, loại cố ý làm khó dễ này chẳng là cái gì, chàng tin Ngô Thái hậu tốn tâm tư triệu chàng đến không chỉ để giở thủ đoạn cấp thấp như vậy.
Quả thực không mất bao lâu, Ngô Thái hậu không kiềm chế nổi, bà ta như không để ý ngẩng đầu lên, nhìn thấy Du Ngạn đứng trong điện, liền kinh ngạc mắng cung nữ bên cạnh: "Du khanh gia đến lúc nào, sao không nhắc nhở ai gia?" Sau đó bà mang vẻ áy náy mở miệng, "Ai gia gần đây say mê lễ Phật, thất lễ Du khanh gia, mau, ban ngồi!"
Du Ngạn lại thật sự hi vọng vị Thái hậu này có thể say mê lễ Phật như lời mình nói, bớt gây rắc rối cho Lận Sách. Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng là không thể. Chàng chỉ nở nụ cười, ngồi xuống ghế: "Thần nghe người ta nói Phật pháp vô biên, Thái hậu chắc hẳn cũng vì đó mà chấn động, nhất thời say sưa, sao lại nói là thất lễ?"
Ngô Thái hậu hơi nheo mắt, nhắc mới nhớ, đây phải là lần đầu tiên bà ta gặp riêng Du Ngạn, mặc dù bà đã nghe tin đồn về người này không biết bao nhiêu lần trong vài năm qua. Ban đầu chỉ nghe nói nhị công tử của Quang Lộc Đại phu Du Trạm phong thái khôi ngô, tài giỏi xuất chúng, ngay cả Tiên đế cũng khen gợi hắn rất nhiều. Nhưng không ngờ một quý công tử thế tộc mà lại cùng đứa con trai lầm lì vô danh của bà kết thành bạn thâm giao, thậm chí một đường phụ tá nó bước lên ngôi vị hoàng đế. Mới đầu Ngô Thái hậu còn vui mừng, cũng có thiện ý với vị Du công tử chưa từng gặp gỡ, mãi đến khi tin tức Du công tử thỉnh thoảng ngủ đêm tại cung Trường Nhạc truyền đến tai bà, bà mới nhận ra có một số việc còn lâu mới dễ dàng như bà nghĩ.
Du Ngạn này cũng còn lâu mới đơn giản như bà nghĩ.
Ngô Thái hậu cầm lấy chén trà từ trong tay cung nữ thong thả nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ai gia nghe nói Du khanh gia mấy ngày nay thân thể ôm bệnh, không biết bây giờ như thế nào, có cần gọi ngự y đến xem cho khanh không?"
Du Ngạn sờ đôi môi khô khốc của mình, liếc nhìn chén trà trong tay Ngô Thái hậu: "Hôm ấy Bệ hạ tới phủ thăm đã để ngự y bắt mạch cho thần, không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Chỉ có điều," Du Ngạn nở nụ cười, "Thần hiện tại rất khát, chẳng hay Thái hậu có thể thưởng cho thần nếm thử một chén trà được không?"
Nụ cười trên mặt Ngô Thái hậu đông cứng lại, bà ta nghe nói Du Ngạn này trước giờ không kiêng kị cái gì, bây giờ đã tự trải nghiệm, chỉ có thể quay đầu nhìn cung nữ: "Sao lại không có mắt như thế, còn không dâng trà cho Du ái khanh?"
Du Ngạn thuận lợi uống được trà của điện Chiêu Dương, tâm tình khá hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn: "Không biết Thái hậu hôm nay triệu thần đến đây là vì chuyện gì?"
Dáng vẻ bình thản của Du Ngạn đã kích thích sâu sắc Ngô Thái hậu, bà ta nơm nớp lo sợ tại hậu cung mấy chục năm, cho dù bây giờ có địa vị cao quý nhưng thủy chung không học được một phần phong thái điềm nhiên như mây gió này. Bà cau mày nhìn Du Ngạn một lúc, các loại ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, cuối cùng nói: "Du khanh gia đã quen biết Hoàng đế từ lúc Tiên đế còn tại vị, cũng xem như là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, cho nên hôm nay ai gia triệu Du khanh gia đến đây là muốn thương nghị về hôn sự của Hoàng đế."
Tay bưng chén trà của Du Ngạn hơi chững lại, dùng con mắt khó có thể tin nhìn Ngô Thái hậu một cái: "Thái hậu muốn cùng thần, thương nghị việc kết hôn của Bệ hạ?" Dứt lời, trên môi chàng lộ ra ý cười nghiền ngẫm không chút che giấu.
Trước đây Du Ngạn vẫn chưa tiếp xúc gì với Ngô Thái hậu, nhưng một chặng đường đồng hành cùng Lận Sách, chàng cũng có ít hiểu biết về người mẹ ruột này.
Ngô Thái hậu xuất thân thấp hèn, gặp may đúng dịp được hưởng thánh ân sinh ra hoàng tử song không được Tiên đế để mắt đến. Để bảo vệ bản thân, bà đành phải dựa vào sủng phi của Tiên đế — Thượng Quý phi, khắp nơi cúi đầu làm thiếp, thậm chí hết sức lạnh nhạt với con ruột mình để tránh Thượng Quý phi hoài nghi mình có tâm tư vượt quá bổn phận. Bởi lẽ đó, Lận Sách tuy có mẹ ruột nhưng không ai quan tâm.
Dù rằng Du Ngạn biết bà chỉ là một người đàn bà không nơi nương tựa vì để bảo vệ bản thân trong hậu cung mà phải bất đắc dĩ, nhưng mỗi khi nhớ tới trước khi gặp mình Lận Sách đã phải trải qua những gì, thật khó để chàng có ấn tượng tốt về vị Ngô Thái hậu này.
Mà hoàng gia vốn dĩ tình thân bạc bẽo, để ngồi lên được ngôi báu, Lận Sách không thể không loại bỏ một đám huyết mạch của mình, chỉ còn lại một người mẹ ruột như thế. Du Ngạn tuy không có cảm nhận tốt về bà nhưng cũng không đến nỗi sẽ gây xích mích quan hệ mẹ con Lận Sách. Bọn họ một người trong cung, một người ngoài cung, đối với Du Ngạn, vị Thái hậu ngồi tít trên cao này chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Vậy mà không ngờ Ngô Thái hậu này rốt cuộc không kiềm chế nổi, không thể làm ngơ sự tồn tại của chàng nữa, chỉ có điều thủ đoạn này thật sự vô cùng ngu xuẩn. Chẳng trách bà ta ở trong hậu cung nhiều năm, dung mạo cũng không phải tầm thường lại chỉ gắng gượng bảo vệ được bản thân.
Ý cười trên mặt Du Ngạn rơi vào trong mắt Ngô Thái hậu thực sự có thể coi là châm chọc. Bà làm chủ hậu cung mấy năm, được hưởng sự tôn quý mà trước đây chưa từng có, người người kính cẩn nghe theo bà, mà một nụ cười của người trẻ tuổi này lại gợi lên hồi ức không hề tốt đẹp trong những năm tháng trước kia của bà dễ như ăn cháo, sắc mặt Ngô Thái hậu bỗng chốc trở nên không quá tốt: "Du ái khanh thân là bề tôi không phải nên giúp đỡ quân vương ư?"
"Từ xưa đến nay, đâu có trọng thần nào dám giúp đỡ đến hậu cung của Bệ hạ chứ?" Du Ngạn đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ với Ngô Thái hậu, "Nếu như hôm nay Thái hậu triệu thần đến là vì việc này, thứ cho thần không thể hầu hạ. Hôn sự của Bệ hạ nên do chính Bệ hạ làm chủ, Thái hậu tốt nhất đừng nên tự quyết định mới phải."
Lời đã nói đến đây, Ngô Thái hậu khó có thể giữ được phong độ khách sáo nữa, trừng mắt nhìn Du Ngạn: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự là phải nghe cha mẹ, ai gia tại sao không thể làm chủ?"
Du Ngạn thở dài trong lòng, cảm thấy có chút đồng cảm với Lận Sách có một người mẹ ruột như vậy. Chàng đứng thẳng người, cười như không cười: "Nếu Thái hậu có thể quyết định được, vừa ý thiên kim nhà ai thì thay Bệ hạ cưới vào cung là được, triệu thần đến thương thảo cái gì? Thái hậu có thể làm chủ Bệ hạ, thần thì không dám."
"Ai gia còn tưởng trên cõi đời này không có chuyện gì Du tướng quân không dám." Ngô Thái hậu đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Du Ngạn, "Đối ngoại, Du tướng quân nắm giữ binh quyền, buông thả binh sĩ dưới trướng đấu đá lung tung trong kinh thành. Đối nội, Du tướng quân can thiệp việc lập hậu khiến hậu cung bỏ trống, Hoàng đế tuổi gần nhi lập chi niên mà dưới gối lại không có một mụn con nối dõi, lẽ nào không phải bụng dạ khó lường, mưu đồ lật đổ giang sơn Nam Ngụy ta?"
"Hoá ra hôm nay Thái hậu triệu thần đến đây, thương nghị việc kết hôn của Bệ hạ là giả, trị thần tội mới là thật." Nụ cười trên mặt Du Ngạn dần dần tiêu tan, chàng chắp hai tay sau lưng, tiến lên một bước, "Bản tướng chưởng quản tam quân nhiều năm, tự có cách điều quân. Nếu thực sự có người bất mãn với bản tướng, hoàn toàn có thể lên tấu Bệ hạ, dù sao những việc này bọn họ cũng làm không ít rồi, cần gì phải luẩn quẩn đến chỗ này của Thái hậu."
Du Ngạn nhếch khóe môi, nở một nụ cười giễu cợt, "Thái hậu sống quen trong nhung lụa ở hậu cung lâu rồi, có lẽ đã quên mất một số việc. Nhưng không khéo thần còn nhớ, Quý phi Tiên đế Thượng Thức cấu kết ngoại thần can thiệp triều chính, cuối cùng rơi vào kết cục gì. Thái hậu và Thượng Quý phi ấy cũng xem như là người quen cũ, không thể không có chút ấn tượng nào đúng không?"
"Du Ngạn, ngươi đang uy hiếp ai gia?" Ngô Thái hậu khó tin nhìn Du Ngạn, "Ai gia là mẹ ruột Hoàng đế, ngươi cả gan làm loạn như vậy, liệu trong mắt có còn Hoàng đế hay không?"
"Thái hậu nếu còn rõ thân phận của mình, thì đừng nên vượt qua giới hạn đó." Du Ngạn lạnh nhạt nói, "Thật ra thần rất hiếu kỳ, năm đó trong cung Tiên đế đầy sóng gió cùng mưu toan xảo quyệt, Thái hậu cẩn thận dè dặt khắp nơi, tất cả mong muốn cũng chỉ là được sống một cuộc sống an ổn. Hiện tại Thái hậu đã đạt được nguyện vọng, cớ sao cứ cố tình không chịu yên phận?"
Nói đến đây, Du Ngạn không chờ Ngô Thái hậu đáp lại, như bỗng dưng nhớ ra cái gì mà nhướng mày: "Hồng Lô tự Thiếu khanh Ngô Chấn tính ra hình như là cháu trai nhà nội Thái hậu? Sau khi Bệ hạ lên ngôi, lẽ ra một hoàng thân quốc thích như hắn hẳn phải là gà chó lên trời, không biết làm sao Bệ hạ lại chỉ chọn người hiền tài, nể mặt Thái hậu cũng chỉ miễn cưỡng cho cái chức Thiếu khanh ở Hồng Lô tự. Trong lòng Ngô đại nhân chắc chắn là vô cùng bất bình, khó tránh khỏi nhiều lần chạy đến chỗ Thái hậu này. Mẫu tộc của Thái hậu sa sút, Thái hậu muốn chiếu cố cháu trai mình cũng là lẽ thường tình."
(Theo truyền thuyết Hoài Nam vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.)
"Ngươi có ý gì?"
Du Ngạn cười: "Ý thần là, nếu là cháu trai Thái hậu, sau này trong triều, thần nhất định sẽ săn sóc nhiều hơn."
Chén trà trong tay Ngô Thái hậu rơi xuống đất, kinh động đến nỗi cung nữ nội thị trong điện dồn dập quỳ rạp xuống, chỉ có Du Ngạn nhàn nhã vô tư đứng trong điện: "Nếu Thái hậu không còn việc gì nữa, thần xin cáo lui."
"Du Tử Khanh!" Ngô Thái hậu gằn từng chữ một, "Ngươi cho rằng ngươi bò được lên long sàng của Hoàng đế, là có thể ngông cuồng như thế với ai gia ư? Hoàng đế nhất thời bị ngươi mê hoặc tâm trí thì thế nào. Hắn bây giờ là vua một nước, trên đời này có vô số mỹ nhân như hoa mặc hắn chọn lựa, sẽ luôn có người thay thế được ngươi, đến lúc ấy ngươi là cái gì?"
"Lòng quân dễ đổi, Thái hậu trái lại biết rõ điều này." Du Ngạn chẳng hề để ý nở nụ cười, "Vậy thì đến lúc đó thần sẽ tìm Thái hậu học hỏi làm sao để giữ được ân sủng của đế vương."
Ngô Thái hậu thẹn quá hóa giận, chìa tay chỉ cửa điện: "Một tên ngoại thần mà dám bất kính với ai gia như thế, còn không bắt hắn lại!"
Du Ngạn bật ra một tiếng cười khẽ, còn chưa kịp mở miệng, ngoài điện bất ngờ truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Trẫm lại muốn nhìn thử xem trong hoàng thành này có ai dám bắt Thượng tướng quân của trẫm." Dứt lời, Lận Sách xuất hiện ở cửa điện, thân hình cao lớn che khuất ánh nắng ngoài điện, đổ xuống một cái bóng dài dưới mặt đất.
Người trong điện đều kinh hãi đến tái mặt, hoảng hốt quỳ rạp xuống hành lễ với Lận Sách. Ngô Thái hậu càng không thể ngờ Lận Sách lại xuất hiện ở đây vào lúc này, cố gắng trấn tĩnh lại, bà khẽ cười với Lận Sách: "Hoàng nhi bận bịu việc nước, sao lúc này lại đến đây?"
"Nếu không đến, trẫm sợ sẽ không còn gặp được Thượng tướng quân của trẫm nữa." Lận Sách sải bước đi vào giữa điện, tầm mắt dừng một chút trên mảnh vỡ chén trà còn chưa kịp thu dọn dưới chân Ngô Thái hậu, sau đó quay lại nhìn gương mặt Du Ngạn, lập tức hiểu ra trong cuộc đối mặt vừa rồi người bên cạnh hắn mới là người chiếm thế thượng phong, không khỏi vểnh môi dưới, dửng dưng cất lời: "Đi thôi, Tử Khanh."
Từ lúc Lận Sách xuất hiện, trên mặt Du Ngạn vẫn luôn treo nụ cười, chàng cũng không khách sáo với Lận Sách, quay người đi ra ngoài điện. Ánh mắt Lận Sách dừng lại trên gáy chàng một hồi, rồi chắp tay hướng về phía Ngô Thái hậu: "Trẫm còn có việc trong cung, không làm phiền mẫu hậu nữa."
"Chờ đã, hoàng nhi..."
Lận Sách quay đầu thoáng liếc Ngô Thái hậu: "Mẫu hậu chưa có sự cho phép của trẫm mà đã tự ý triệu triều thần vào hậu cung đã là vượt quá quy định, nhi thần hôm nay sẽ không so đo cùng mẫu hậu. Nhưng, không có lần sau. Bao gồm cả Hồng Lô tự Thiếu khanh, không được trẫm cho phép, bất kì ngoại thần nào cũng không được vào hậu cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất