Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 53: Thế Giới Cổ Đại (23) (H+)

Trước Sau
Cảnh báo! Ở phía trước có cảnh H, có cưỡng chế. Xin mọi người vui lòng cân nhắc trước khi đọc!

______________________

Tô Tử Sâm rút ra hai ngón tay, đầu ngón tay vươn lại nước bọt của đối phương. Hắn híp mắt nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp của Bạch Cảnh Từ đỏ ửng lên thở hổn hển, trong đầu thoáng hiện lên khung cảnh ái muội tối hôm qua, tà hoả bắt đầu bị khung cảnh trong hồi tưởng khơi dậy.

Bạch Cảnh Từ khó chịu vừa thở vừa ho khan một chút, y chưa kịp định hình lại rốt cuộc là có chuyện gì, đột nhiên trời đất quay cuồng cả người y bị người áp lên.

Bạch Cảnh Từ giật mình nhìn người phía trên, không hiểu sao nhìn vào ánh mắt kia y cảm thấy hốt hoảng, trong lòng dâng lên một cảm giác chẳng lành, y phục đã bị mạnh mẽ xé xuống.

Bạch Cảnh Từ kinh hoàng giãy dụa la lên.

" Bệ hạ! "

Tô Tử Sâm đem hai cổ tay mảnh khảnh của đối phương cố định trên đỉnh đầu, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của y.

" A Lập, ta lần đầu thấy được vẻ kinh hoảng thất thố này của ngươi. Thật sự rất đáng yêu, muốn làm ngươi bày càng nhiều biểu cảm khác với ta, muốn ánh mắt ngươi chỉ nhìn một mình ta. "

" A Lập... "

Hắn nhỏ giọng nỉ non tên của đối phương, ánh mắt càng say mê nhìn ngắm từng chút người dưới thân. Muốn kĩ càng đem người khắc sâu trong tâm trí, cũng muốn đem y nuốt trọn vào bụng. Người này mê người đến vậy, có rất nhiều kẻ không biết tốt xấu mơ ước tới... Thậm chí chính bản thân y luôn chạy theo bên cạnh kẻ khác, tại sao không ngoan như vậy! Tại sao cứ câu dẫn mấy kẻ khác!

Tay từ môi chuyển xuống cổ từng chút từng chút siết chặt lại. Cảm giác hít thở không thông truyền đến, tử vong gần trong gang tấc Bạch Cảnh Từ theo bản năng vùng vẫy. Nề hà hai tay bị giữ chặt, y chỉ có thể dùng sức vùng vẫy người và hai chân muốn đạp đối phương ra.

Tô Tử Sâm bị hai chân của Bạch Cảnh Từ loạn xạ đạp trúng người, hắn không cảm giác được đau đớn chỉ gia tăng sức tay trên cổ của y, ánh mắt hằn sâu tơ máu dữ tợn.

" Bệ...hạ!... "

Bạch Cảnh Từ vùng vẫy càng kịch liệt hơn, một chân của y vung cao đạp trúng một bên mặt của Tô Tử Sâm. Hắn bị đạp cho hơi lệch đi một bên mặt, tóc mái rũ xuống không thấy rõ được biểu cảm, cũng may rốt cuộc hắn cũng chịu buông tay ra. Bạch Cảnh Từ giống như được diêm vương ân điểm từ cõi chết trở về, y ho khan, mở miệng thật to hớp lấy không khí. Cổ quá đau, sợ là bị bầm tím... Bạch Cảnh Từ vừa ho vừa mắng vai chính ở trong lòng, thế giới trước Cao Tuấn không phải vai chính nhưng phát điên lên cũng đủ đáng sợ rồi, giờ ở thế giới này vai chính lên cơn lại càng đáng sợ hơn!

Xong hết mấy cái nhiệm vụ này hắn nên trở về yêu cầu cục trưởng tăng lương, xem như phí tinh thần! QAQ

Bạch Cảnh Từ ở trong lòng khóc than, đột nhiên cổ chân bị bắt lấy thô bạo nâng lên. Y hốt hoảng nhìn vai chính, đại ca anh lại phát điên gì nữa vậy!

Tô Tử Sâm không biết khi nào đã quay mặt qua, một bên má hơi đỏ lên hiển nhiên là vết tích bị ăn một đạp ban nãy. Vẻ mặt hắn âm trầm như muốn ăn thịt người, hắn siết chặt cổ chân của Bạch Cảnh Từ mạnh mẽ kéo khiến cả người của y theo lực mà thụt xuống. Bạch Cảnh Từ xanh mặt, bởi vì mông của y... Cọ tới thứ gì đó cứng cứng!!!

Y hoảng sợ: " Bệ hạ! "

" A Lập... Sao ngươi cứ phải chống đối trẫm... Không ngoan, nên phạt. "

Hắn lầm bầm gì đó Bạch Cảnh Từ không nghe rõ, lực chú ý của y bị thứ cứng rắn sau lớp y phục của đối phương cọ tới, thứ kia còn có xu hướng lớn thêm nữa!

" Bệ hạ, người mau bình tĩnh lại! Tô Tử Sâm, ngươi nếu dám làm vậy ta sẽ không tha cho ngươi!! "

Tô Tử Sâm đem mảnh nội khố cuối cùng của đối phương cũng xé xuống, tức khắc tiểu Từ Từ cùng những thứ khác hoàn toàn bại lộ ra. Hắn không quan tâm đến người ở dưới thân kinh hoảng, đến cả bệ hạ cũng không gọi mà trực tiếp gọi thẳng tên của hắn.

Bên trong bị mạnh mẽ đưa tiến thứ gì đó rất lớn, đau đớn xé rách truyền cả toàn thân khiến Bạch Cảnh Từ mắt đều trợn to, nhưng đối phương không có dấu hiệu sẽ dừng ở đó mà bắt đầu di chuyển hông khiến vật kia thô bạo ra vào.



Đau! Thật sự quá đau!

Bạch Cảnh Từ cảm giác như bản thân sẽ bị xé thành hai vậy, bởi vì thứ kia thật sự quá lớn còn không làm gì để bôi trơn mà chỉ mạnh mẽ đi thật sâu vào. Nước mắt chậm rãi dâng đầy hốc mắt, từng viên từng viên lăn xuống khoé mắt. Bạch Cảnh Từ vặn vẹo thân mình muốn tránh thoát nhưng hắn lại giữ chặt lấy eo y, tham lam đòi hỏi.

" Ức!... Đ... Đau quá! Đau!... Tô Tử Sâm!... Ngươi mau đi ra! Đi ra mau!... Hức hức...a... "

Bạch Cảnh Từ càng khóc càng lớn tiếng, hai tay được thả tự do mặc sức hướng trên người của đối phương đánh đấm, cào cấu. Tô Tử Sâm thật sự làm quá đau, ra vào không có quy định hay kết cấu chỉ giống như là đem y làm nơi để xả giận.

Bên dưới ga giường dính ra máu, còn có chút máu nhuộm lên vật to lớn kia một chút, Tô Tử Sâm giống dã thú vồ lấy con mồi cắn xé, hắn khắp nơi cắn mút trên người của y, bên dưới thô bạo di chuyển mặc cho y đánh đấm hay cào ra vào vết máu trên người mình.

Vòng tay tăng lớn lực đạo ôm lấy người trong lòng, đôi con ngươi đỏ ngầu mất khống chế tham lam chiếm lấy... Muốn đem y từ trong ra ngoài đều có hơi thở của chính hắn, đem người này ăn đến xương cũng không còn!

Bạch Cảnh Từ không biết bản thân ngất đi từ khi nào, hắn chỉ nhớ tên kia không ngừng làm giống con thú đang nổi điên. Có đôi khi hắn vô tình tỉnh lại cũng thấy bản thân vẫn đang bị làm, chỉ là bị đổi tư thế hay là làm ở các địa phương khác nhau trong căn phòng cho đến hắn thật sự hoàn toàn mất đi ý thức.

Bất lực nằm ở trên giường, khắp nơi trên cơ thể đều đầy dấu vết cắn xanh tím, phía sau cũng đau rát không chịu được còn có thứ gì đang trào ra. Cả người không một chỗ không đau, không chỗ nào lành lặn...

Hắn thẩn thờ ánh mắt tan rã phóng không, không nghĩ nhúc nhích... Đau...

Tên cầm thú kia không chịu làm sạch! Cẩu nam nhân! Ăn xong chạy lấy người! Tra nam!!!

Cạch!

Có tiếng cửa phòng mở ra, Bạch Cảnh Từ cũng không quay đầu lại, hắn đang bận mắng tên tra nam kia trong đầu!

Có lẽ là Tô Tử Sâm trở lại xem bản thân rốt cuộc chết hay sống, hắn nghĩ như vậy âm thầm tự giễu mà cười.

" Thie... Thiếu chủ... "

Thanh âm quen thuộc truyền đến, run rẩy không thể tin được khiến Bạch Cảnh Từ hốt hoảng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn thấy người tới thật sự là ai sau mặc kệ đau đớn mà ngồi dậy lui vào góc giường, tay túm lấy chăn giường chật vật che lại cơ thể.

Y thấy rồi! Y thật sự thấy rồi!

" Thiếu chủ.. ngài... "

" Đừng qua đây!! "

Khó khăn lắm mới tìm được nơi thiếu chủ bị nhốt, khó khăn lắm mới tránh được tai mắt của tên kia mà đột nhập được vào đây. Nhưng khi thấy được người kia cả người không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, làn da loang lổ vết cắn vết hôn không nơi nào được hoàn hảo, cùng mùi vị tanh nồng lan tràn, ai còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tán Cẩm cả người giống rơi vào động băng, lạnh đến thấu xương.

Thiếu chủ của y, thiếu chủ y xem như thần minh tôn thờ không nỡ làm ngài ấy bị thương, không nỡ khiến ngài ấy bị vấy bẩn, cố gắng áp chế con thú dục vọng của bản thân. Vậy mà...

Tô.Tử.Sâm!!

Tán Cẩm mắt hằn lên tơ máu, nắm tay siết thật chặt muốn tiến lại gần thần minh của y lại bị tiếng quát của đối phương làm khựng lại.

Giọng nói Bạch Cảnh Từ đều khàn khàn khó nghe, cũng phải... Hắn đã gào khóc xin tha bao nhiêu lần nhưng chỉ đổi lại sự thô bạo lại ghê tởm kia.



Giờ bộ dạng này của bản thân bị trông thấy, đối phương còn là con dân tộc của mình, Bạch Cảnh Từ sắp hỏng mất... Hắn ô uế, hắn... Không được!

" Đừng nhìn! Xin ngươi...đừng nhìn nữa... "

Trái tim giống bị thứ gì đó thật mạnh đâm vào, đau đến y không thể nào hít thở nổi.

" Thiếu chủ... Ngài đừng sợ, Cẩm đến mang ngài đi. "

" Không cần! Ngươi đừng qua đây, đừng chạm vào ta... "

Bạch Cảnh Từ cố gắng đem chăn che thật kĩ, cả người dùng sức thu vào trong góc giường như hận không thể cùng vách giường hoà làm một thể biến mất.

" Không sao, thiếu chủ... "

Tán Cẩm cố gắng nhẹ giọng sợ làm người trước mặt càng thêm hoảng sợ, y xê dịch bước chân âm thầm tới gần.

" Không... Đừng chạm vào ta. Ta ô uế rồi, ta... Dơ... Ta thật bẩn... Rất bẩn... "

Bạch Cảnh Từ lắc đầu liên tục, hai tay ôm lấy đầu bắt đầu nức nở lầm bầm không ngừng, bộ dạng hiện tại của hắn làm gì còn giống với vị quốc sư cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần, lãnh đạm lại thanh cao được người người kính ngưỡng ngày xưa nữa.

Tán Cẩm càng nhìn tim càng đau, rốt cuộc tiếp cận lại gần thừa cơ nhẹ nhàng rải gì đó. Bột phấn trong không khí phân tán một lượng nhỏ, Bạch Cảnh Từ vừa hít phải đã vô lực ngã xuống chìm vào giấc ngủ.

Y nhẹ nhàng đỡ lấy đối phương, mềm nhẹ cẩn thận đem cả chăn và người cùng bọc lại mà bế lên. Cúi đầu nhìn nam nhân dù đã lâm vào ngủ say mày vẫn nhíu chặt thống khổ vô cùng, Tán Cẩm đau lòng siết chặt vòng tay.

Ánh mắt lạnh xuống, Tô Tử Sâm... Y muốn hắn sống không bằng chết, dù có phải làm trái lại lời thề của tộc nhân đi chăng nữa!

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tam quan của vai chính ở thế giới này lúc đầu đã vặn vẹo, sau khi trọng sinh rồi bị độc tra tấn càng vặn vẹo hơn. (⁠・⁠–⁠・⁠;⁠)⁠ゞ

Còn vài chương nữa sẽ kết thúc thế giới này và sẽ có phiên ngoại phần thưởng như đã hứa! À sẵn tiện cho mọi người chọn thế giới sau này! (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

1. Thế Giới Mạt Thế.

2. Thế Giới Tinh Tế.

3. Thế Giới Tu Tiên.

4. Thế Giới Vườn Trường.

5. Thế Giới Thú Nhân.

Sẵn tiện thì tôi muốn nói tôi sẽ đổi lại hết mấy cái tiêu đề chương nhé.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện! (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau