Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Chương 58: Tin giật gân

Trước Sau
_ Mấy hôm nay gã Crouch Jr có hành động gì không?

_ Không có.

_ Một chút khác thường cũng không ư?

_ Không.

Harry, Ron và Hermione vội vã rời khỏi thư viện. Gương mặt Hermione hiện rõ âu lo. Trong khoảng thời gian này cô bận đến nỗi Harry chẳng gặp được lấy một lần. Rõ là Hermione đang gặp rắc rối, nhưng cô ngậm chặt miệng nên chẳng ai dò hỏi được gì.

Cô bé Ravenclaw đi đầu cẩn thận dùng một bùa Ù lỗ tai (Muffliato). Cô lên tiếng mà không cần quay đầu lại:

_ Cái cô Bertha Jorkins kia rốt cuộc là thế nào?

Ron có thể nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Harry giống hệt cảm xúc của cậu lúc này. Cậu trả lời:

_ Cổ không có vấn đề gì cả. Ông Fudge đã nổi cơn tan bành khi biết ông Bagman là Tử thần Thực tử. Thành thử ra ổng giận lây sang cả cái bộ Thể dục và Thể thao. Lúc này không ai muốn chọc vào ổng cả nên cô Jorkins mới bị tống đi phụ trách cuộc thi Tam Pháp thuật.

Hermione khựng bước.

_ Cổ không phải là hàng giả đấy chớ?

_ Không, mình dám chắc đó.

Harry kéo cánh tay Hermione lại.

_ Bồ đang bận cái gì vầy?

Tự nãy tới giờ bọn nó vẫn lao hùng hục theo đuôi Hermione. Cô bạn tới chỉ để nói với hai thằng vài câu rồi toan đi ngay, như thể cổ bận đến không kịp thở. Harry đau lòng nhìn đôi mắt lờ đờ của Hermione, giọng nói cũng biến thành cáu kỉnh:

_ Hermione, bồ không định nghỉ ngơi chút xíu à?

Tình trạng hiện giờ cô nàng giống hệt như hồi năm thứ ba, dùng chiếc Xoay thời gian để học tất tần tật các môn. Nhưng ngay cả lúc đó Hermione cũng không tỏ ra căng thẳng đến vậy.

Hermione lặng người đi trong chốc lát nhưng vẫn không chịu tiết lộ điều gì. Tuy vậy thái độ của cô rốt cuộc đã dịu đi.

_ Mình muốn kiếm thêm thông tin thôi mà. Harry đừng lo, mình biết tự chăm sóc mình.

Harry đã hiểu rõ sự ương bướng của Hermione từ vụ mấy con gia tinh. Và đến giờ thì cô nàng càng cứng đầu hơn. Cho nên cậu không dự định truy hỏi đến cùng Hermione đang che giấu cái gì. Hermione làm việc luôn có lý do riêng của cô. Harry tin tưởng người bạn này, cậu cũng luôn khoan dung và ủng hộ cô. Chỉ có một điều duy nhất cậu không thể nhân nhượng, đó là áp lực Hermione đang tạo ra cho chính mình.

Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ của Hermione với cái chết của cậu. Cho nên cậu mới thông cảm với những nỗ lực của cô ấy nhằm tránh cho lịch sử tái diễn. Harry không nỡ khuyên can Hermione, lại càng không thể ép buộc cô.



Khi ba đứa đi ngang qua Đại sảnh đường thì cũng là lúc thần chú mất tác dụng, những tiếng trò chuyện líu ríu truyền đến tai chúng. Cứ đến chỗ nào đông người là lại thế.

_ Coi kìa, Harry Potter! Bây giờ nó lại cặp kè với Weasley à?

_ Biết đâu là con nhỏ Granger đó thì sao? Bồ coi hai đứa nó dan díu nhau suốt à?

_ Mình không ngờ thằng Potter là người như vầy.

Tất cả là do bài báo xuất hiện cách đây mười ngày. Mụ Rita đã cho đăng bài báo của mụ về cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật, và bài báo đó hóa ra ít tính chất tường thuật cuộc thi đấu hơn là tính chất một câu chuyện tình cảm đầy màu sắc của Harry. Gần hết trang đầu tờ báo bị tấm hình ba đứa Harry, Ron và Draco choán hết; còn bài báo (chiếm hết nửa cuốn tạp chí) thì chỉ toàn nói về mối tình tay ba yêu, hận của Kẻ Được chọn. Còn hai quán quân của trường Durmstrang và Beauxbatons thì chẳng hề được nhắc tới.

Mụ Rita là phóng viên cộng tác cho tờ Nhật báo Tiên tri nên bọn nó không làm được gì. Ông Fudge đã đề phòng chúng đến độ thần hồn nát thần tính. Bây giờ vị Bộ trưởng Bộ Pháp thuật này không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào hủy hoại danh tiếng của chúng. Nếu như nói Nhật báo Tiên tri là con át chủ bài trong tay ổng thì Rita Skeeter chính là thanh gươm giúp ổng thao túng dư luận.

Mụ đàn bà này ham dùng mấy tin đồn chưa xác thực để bêu xấu kẻ thù. Cho dù trong lòng đã lường trước nhưng khi nhìn thấy bài báo, Harry vẫn bị sốc đến phát ớn.

“Khi chúng tôi chia sẻ với nhau cái nhìn của cậu bé về người bạn thân Harry Potter, thì đôi mắt trong sáng như bầu trời kia nhiễm đầy đau thương. Chính ánh mắt thống khổ ấy gây ấn tượng mạnh trong tôi. Và đó cũng là lúc tôi lờ mờ nhận ra tình cảm của cậu bé dành cho Harry Potter…”

Dưới ngòi bút của mụ Rita, Ron biến thành một thiếu niên đang trải qua những nỗi dày vò thông thường của tuổi mới lớn, chịu đựng mối tình yêu đơn phương đau khổ. Cậu không biết làm cách nào để thu hút người mình yêu, chỉ ngu ngốc ở bên cạnh và làm dăm ba trò trẻ con để khiến Harry chú ý. Bết bát hơn nữa là cậu có cả một tình địch giỏi giang không kém.

“Draco Malfoy, người thừa kế của Thái ấp Malfoy – Cậu bé là một trong những người thừa kế xuất chúng nhứt trong lịch sử của dòng họ này. Draco cũng dành cho Harry Potter tình cảm sâu sắc và cố chấp. Trước một tình địch ghê gớm như vầy, Weasley không có cơ hội.”

Dĩ nhiên, chỉ vầy thôi làm sao là đủ với mụ Rita. Sau khi so sánh Weasley và Malfoy về năng lực và dòng họ, mụ chuyển câu chuyện tới cuộc thi Tam Pháp thuật – Nhưng nếu bạn cám ơn Merlin vì cuối cùng mụ đã chịu vào chủ đề chính thì bạn sai lè rồi nhé!

“Dù cậu bé vẫn luôn nhún nhường và yên lặng chờ đợi trong cuộc tình đau thương này, nhưng ở thời khắc bị thách thức, cậu vẫn sẽ là một dũng sĩ chân chính, sẵn sàng nghênh chiến. Ở cuộc thi Tam Pháp thuật, Ron Weasley sẽ chiến đấu vì danh dự và lòng tự trọng. Và đó sẽ là cuộc đấu tay đôi sinh tử giữa hai vị dũng sĩ của trường Hogwarts!

Chúng ta hãy cùng đón chờ trận chiến siêu kinh điển vào ngày Hai mươi hai tháng Mười một sắp tới!”

Sau bài báo này, Ron bị coi là kẻ đáng thương trong mắt công chúng. Thậm chí còn có rất nhiều người gởi cú cho cậu, ủng hộ cậu đừng nên từ bỏ.

Số lượng người ủng hộ Draco cũng không ít. Dĩ nhiên học sinh nhà Slytherin chiếm đa số rồi. Bọn chúng nhất quyết cho rằng hoàng tử nhà Slytherin không thua đứa nào cả. Ngay cả Lucius Malfoy cũng nhân cơ hội xỏ lá ba que. Hắn gởi cho Draco một xấp thư dày ụ với lời lẽ trau chuốt, màu mè và giọng điệu tao nhã. Nhưng tóm lại có thể tổng kết bằng mấy câu: nhà văn nói láo, nhà báo nói phét. Mặc dù ba không dám gật bừa với mắt chọn người yêu của con, nhưng một Malfoy thì không thể nào thua kém một thằng nhãi con Weasley. Cho dù là ở mặt nào thì con cũng không được thua.

Còn về Harry “được tranh giành”, kiểu gì thì kiểu cậu vẫn bị mắng nhiều nhứt. Mặc dù mụ Rita không nói toẹt ra nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ cậu là thằng có mới nới cũ. Cậu không chỉ đùa bỡn tình yêu của Ron và Draco mà còn đong đưa giữa hai thằng. Bởi vì cậu chơi trò “một chân đạp hai thuyền” như vầy nên ngày nào cũng có người gởi cú mắng nhiếc cậu.

Cũng may bốn đứa đều không phải thiếu niên, thiếu nữ mười bốn tuổi thật. Con mắt người đời chẳng thể làm chúng bị phân tâm. Nhưng rắc rối vẫn đến theo cách khác, như giờ phút này, khi Harry ngồi xuống bàn ăn thì có một nhóm người đi tới làm cậu phải quay đầu nhìn lại.

Pansy Parkinson có gương mặt ngẳn ngủi như một con chó ỉ, trông rất hăm hở. Millicent Bulstrode bự chàm vàm, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng. Daphne Greengrass tỏ ra khinh khỉnh. Còn con em Astoria thì trông có vẻ căm hận Harry lắm – Bốn cô gái nhà Slytherin nhìn Harry bằng ánh mắt trịnh thượng và coi thường, ai nấy đều nhận ra chúng đến gây sự.

Harry không có quá nhiều cảm xúc. Cậu ngăn cản mấy đứa bạn Hufflepuff nóng tính rồi hỏi:

_ Tìm tôi có chuyện gì à?

Một ngụm nước bọt rớt xuống trước mặt cậu – Là Pansy kênh kiệu. Con nhỏ chống tay, ưỡn ngực chửi:

_ Con điếm!



_ Mày nói gì?

_ Mày thử nhắc lại xem?

Ernie, Justin và mấy đứa xung quanh lập tức móc đũa phép ra. Nhưng có người còn nhanh tay hơn cả chúng – Cái đầu nhỏ và dài của cây đũa phép đã chọc vào cuống họng của Pansy. Gương mặt Hermione tái xanh vì phẫn nộ. Cô quay về phía cánh cửa vào Đại sảnh, gằn giọng hỏi:

_ Đây là quy cách của Slytherin mà cậu vẫn hay nói đấy ư?

Gương mặt của Draco cũng xám xịt chẳng kém. Hắn không đáp lời Hermione nghĩa là hắn không xen vào chuyện này. Người ngoài không có tư cách bàn luận về nhà Slytherin, nhưng nếu có đứa trong nhà ngang ngược, thích gì làm đấy thì sớm muộn cũng hỏng việc. Ngay cả chính Draco cũng có lúc phải cẩn thận. Có một vài sai lầm nếu mắc phải thì dù bạn có mang dòng dõi quý tộc cũng không thể cứu nổi.

Draco ngầm đồng ý làm cho mấy đứa Slytherin đã rút đũa phép ra phải bối rối. Riêng Zabini thì sớm nhận ra Granger có dục vọng bảo vệ Potter thái quá. Chửi bới Potter ở trước mặt con nhỏ đó chẳng khác nào cướp miếng ăn từ miệng ưng con. Nhưng Pansy là bạn thân của hắn từ hồi còn nhỏ xíu, hắn không thể thờ ơ được. Draco che chở cho Potter đến mức này, bỏ mặc bạn bè, nói thật hắn rất thất vọng.

Zabini giả ngu, hài hước nói:

_ Có chuyện gì thế các quý cô xinh đẹp? Định giành giật tình nhân trong mộng là tôi đấy ư?

Giọng điệu dí dỏm của Zabini chỉ làm Hermione cụp mắt xuống. Tương lai không thiếu cách trả thù. Bây giờ cô chĩa đũa phép về phía Parkinson chỉ vì muốn dạy cho chúng một bài học thôi. Nhất là với đứa nào đó luôn muốn hãm hại người khác… Khóe mắt sắc bén của Hermione nhìn thoáng qua Astoria. Con nhỏ đó che dấu thế nào thì Hermione vẫn cảm nhận được nỗi hận thù đến từ nó.

Ngay trong tình thế giằng co này, thân hình đồ sộ của lão Hagrid xuất hiện ở cửa vào Đại sảnh đường. Bây giờ còn chưa tan học nên ở trên dãy bàn của các giáo sư chưa có ai. Lão Hagrid mù mịt nhìn đám học trò.

_ Tụi bây đang làm gì vầy?

Cả đám ngoái đầu ra nhìn lão. Theo cách hết sức đột ngột, Pansy bắt lấy đũa phép của Hermione bằng một động tác nhanh như chớp.

_ Mày muốn nguyền rủa tao ư Granger? Cho dù mày có bảo vệ thằng Potter thế nào thì con đĩ đó cũng không thèm nhìn mày đâu. Nó còn bận quyến rũ Draco và Weasley. Thằng rẻ rách đó không xứng đáng với Draco…

Nhưng câu nói kế tiếp của Pansy biến thành câm lặng. Nó há hốc miệng, ném ánh mắt không thể tin nổi về phía Draco. Nhưng làm nó phải thất vọng là trong cặp mắt kia chỉ còn cái lạnh căm.

_ Nếu tôi nói bài báo đó là tin đồn bậy bạ, cô có tin không?

Harry không phải là người tốt. Cách cư xử của Pansy càng làm cậu ghét cay ghét đắng. Nhưng cậu biết Pansy là một trong những người yê thầm Draco. Từ nhỏ con bé đã ước ao được làm bà Malfoy rồi. Pansy bảo vệ Draco giống y như Hermione bảo vệ cậu. Biết rõ như vầy nên cậu mới nói những lời này.

_ Chúng ta không học chung một nhà, nhưng tôi biết Slytherin mấy người không phải loại ai nói gì cũng tin sái cổ. Còn chuyện cá nhân của tôi, Draco và Ron thì tôi không cần phải giải thích với cô. Dĩ nhiên, nếu như cô muốn biết sự thật thì chắc nhà cô có thừa khả năng điều tra và phê bình Rita Skeeter chứ nhỉ? Nói thế nào thì nguồn tin đó đáng tin hơn nhiều mấy mẩu tin tầm phào này.

Harry đã hết lòng hết dạ với mấy người kia rồi. Còn chuyện tụi nó nghĩ thế nào, Harry cũng chẳng quan tâm.

Câu chuyện dường như đi đến hồi kết. Lão Hagrid nghe vầy cũng đoán được phần nào. Đôi mắt màu đen nhìn đám trẻ một hồi rồi lớn tiếng hô:

_ Harry, Ron, Hermione… và cả trò Malfoy nữa, mấy đứa mau đi theo ta. Ta có chuyện muốn nói.

Người khổng lồ lai hổn hển dẫn đầu, đám Harry bám theo sau. Harry không cần đoán mò cũng biết lão Hagrid muốn làm gì. Trong khoảng thời gian này còn có gì hay ho hơn mấy cục cưng quyến rũ nhất trần đời của lão chớ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau