Chương 76: Cuộc họp của Hội Phượng hoàng
Số 12, quảng trường Grimmauld.
Harry, Draco, Ron và Hermione lần lượt bước qua ngưỡng cửa. Những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ treo dọc theo chiều dài hành lang đón chào bốn đứa trẻ bằng những tia sáng mong manh và leo lét. Bỗng dưng từ đâu đó vọng lại tiếng bước chân dồn dập và ngay sau đó, mẹ của Ron, bà Weasley xuất hiện sau cánh cửa tít tận cuối gian phòng lớn. Bà tươi cười chào đón những đứa trẻ khi bà tiến vội vã về phía chúng.
_ Tạ ơn Merlin đã mang các con bình an trở về!
Bà reo lên mừng rỡ, ghì chặt Harry đến gẫy cả xương sườn trước khi trao cho ba đứa còn lại, bao gồm cả Draco, những cái ôm thắm thiết y hệt.
_ Các con trông có vẻ hơi ốm yếu đấy; các con cần phải ăn uống nhiều vào.
Ron nói với vẻ thèm thuồng:
_ Tuyệt quá, mom. Con có thể ăn cả tá được không?
_ Đương nhiên rồi. Nhưng má e là con sẽ phải đợi thêm một chút nữa mới có bữa tối.
Bà Weasley vỗ yêu một cái vào mặt Ron rồi vội vã đi về phía phòng bếp. Bốn đứa trẻ nối đuôi nhau theo bà xuống tầng hầm, ở cuối những bậc thang có cánh cửa gỗ lớn. Họ vặn tay nắm hình đầu rắn và mở cửa. Đó là một căn phòng có nhiều ngõ ngách bao quanh những bức tường gồ ghề, cũng rộng lớn không kém gì đại sảnh ở trên. Căn phòng được chiếu sáng bằng một cây đèn lớn ở tít cuối phòng. Qua những làn khói mờ mờ ảo ảo lơ lửng giữa không trung hiện lờ mờ những cái bóng của những cái xoong chảo, ống khí treo lơ lửng trên trần nhà.
Chú Sirius đang ngồi trên ghế sô pha phải bật dậy, đôi mắt rực rỡ và lấp lánh niềm vui hướng về họ.
_ Harry!
Ba bước bị rút ngắn thành hai, chú Sirius lao như bay tới ôm chầm Harry. Rồi chú lại đẩy Harry ra, đôi tay bắt lấy bờ vai của cậu, kiểm tra thật cẩn thận từ đầu tới chân.
_ Mấy đứa về từ lúc nào vậy? Bọn chú không biết gì hết trơn. Merlin, con thế nào rồi? Không bị thương ở đâu đấy chớ? Trong khoảng thời gian này mấy đứa đã đi đâu? Chú sốt ruột quá đi mất! Bọn chú không biết gì hết ngoài bức thư duy nhứt con để lại. Đám báo chí chết tiết kia chỉ biết lải nhải mãi không thôi! Cái chết của mụ Bellatrix thì liên quan gì đến tụi con chớ? Tuy rằng chú nghe cũng khoái lắm, nhưng mà mụ ta quá nguy hiểm với con…
Chú Remus đứng ở bên cạnh mỉm cười nói:
_ Sirius, anh thư thư cho thằng bé được thở một hơi đã.
Harry nhoẻn miệng cười:
_ Cha đỡ đầu, tụi con khỏe re. Con hứa chút nữa con sẽ kể hết cho các chú, nhưng bây giờ…
Cậu quay sang nói với Remus:
_ Chú giúp con thông báo cho những thành vên khác được không? Chúng ta có một cuộc họp khẩn vào một tiếng sau.
Mệnh lệnh của Harry được thực hiện nhanh chóng. Bọn họ chuyển dời những chiếc sô pha đặt ở đại sảnh vào sát bờ tường, thế vào đó là một cái bàn dài bằng gỗ dành cho hàng chục người và rất nhiều ghế đơn. Con gia tinh Kreacher hăng hái nhận việc dọn dẹp và bố trí đại sảnh – Nó khát cầu mang đến một hoàn cảnh thoải mái và an tĩnh tuyệt đối cho những vị khách. Sau đám tang của cụ Dumbledore, Hội Phượng Hoàng đã có một cuộc họp với sự hiện diện của tất cả các thành viên. Trải qua một vài cuộc tranh luận nhỏ, mọi người cam chịu Người Được Chọn là người lãnh đạo tiếp theo của hội. Ai có thể xứng đáng trở thành biểu tượng của cuộc chiến chống lại Kẻ – Mà – Ai – Cũng – Biết hơn Đứa Bé Sống Sót chứ? Harry Potter và những đồng bạn có mối quan hệ mật thiết với cậu, cho mọi người lý do để tin tưởng và hy vọng – Mà hy vọng, lại chính là sức mạnh đáng quy nhất và hiếm hoi nhất trong cuộc chiến tranh khó có thể tránh khỏi này.
Không tới một giờ sau, lời hiệu triệu tối cao đến từ người lãnh đạo của Hội Phượng Hoàng đã mang toàn bộ các thành viên được yêu cầu đến với căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Ở trong đại sảnh, đám đông châu đầu rủ rỉ và bàn tán. Harry đã quá quen với những cuộc họp như này, cậu ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng và bắt đầu bằng một lời nói ngắn gọn:
_ Chào mọi người. Mọi chuyện dạo này thế nào rồi?
Lupin dẫn đầu trả lời Harry:
_ Chúng tôi đã giành được niềm tin của một nhóm Người Sói. Thủ lĩnh của nhóm đó nói sẽ không gia nhập vào phe Hắc ám. Nếu có đủ thuốc Bả Sói, bọn họ thậm chí sẽ trợ giúp chúng ta.
Lupin nhận nhiệm vụ thuyết phục phe Người Sói, nhất là những Người Sói tử tế khát khao cuộc sống bình an. Đây là một nhiệm vụ khó khăn, bởi phần lớn Người Sói nguy hiểm và khát máu. Vì thế Harry không muốn tốn nhiều thời gian cũng như có chờ mong gì vào trợ giúp của họ.
_ Tôi chỉ cần họ không tham gia vào cuộc chiến của phù thủy. Về phần thuốc Bả Sói…
Thầy Snape banh mặt, lạnh lùng tiếp lời:
_ Ta sẽ cung cấp.
Harry nói:
_ Con cám ơn giáo sư. Người Sói không phải mối quan tâm chính của chúng ta. Nếu tình hình cuộc chiến không quá căng thẳng, chúng ta có thể cung cấp độc dược cho họ.
Chú Sirius lên tiếng:
_ Phía Người Khổng lồ, bác Hagrid gửi cú nói với tôi rằng họ sẽ không tham gia chiến tranh. Chúng ta đã nhanh chân hơn phe Voldemort. Thiệt là may quá! Trước nay đám bự con kia càng thích bắt tay với Voldemort.
Lucius lè nhè, giọng điệu đậm mùi coi khinh:
_ Bởi chúng là lũ chân tay to, đầu óc teo. Bố thí cho lũ ngốc bự ấy chút thức ăn là chúng trở nên dễ bảo ngay.
_ Coi bộ ai đó rất hiểu biết Voldemort ha!
Và một tiếng khịt mũi khinh khỉnh vang lên. Đó chính là Moody Mắt Điên có mái tóc bạc dài rối và một phần lớn mũi bị sứt. Ông nheo cặp mắt lệch cỡ chứa đầy ngờ vực hướng về phía ông chủ nhà Malfoy. Một mắt nhỏ, đen và sáng, còn mắt kia thì to, tròn và chớp xanh – đó là con mắt phép có thể nhìn xuyên qua những bức tường, cửa và sau gáy của chính Moody.
_ Nếu cái ông nói là tính nết Chúa tể Hắc ám thì đúng thật.
Lucius Malfoy cười khẩy thừa nhận. Con mắt xám xanh của hắn lộ rõ sự chán ghét.
_ Giống như Barty Crouch Jr, nếu không đủ hiểu biết ông thì thằng đó làm cách nào che mắt tất cả mọi người, lẻn vào Hogwarts? Ông nên cảm thấy may mắn, Moody, bởi sự ngu dốt và ngạo mạn chỉ khiến ông bị nhét trong rương mà không tạo thành sai lầm không thể cứu vãn.
_ Malfoy! Nếu không nhờ đống Galleon bẩn thỉu và thủ đoạn đê hèn thì mi hãy còn ở Azkaban mà không phải đứng đây nghênh ngang và hách dịch với bọn ta!
_ Hai quý ngài, làm ơn giữ trật tự có được không?
Hermione đánh gãy cuộc tranh cãi của bọn họ. Một ly nước bay lơ lửng giữa không trung chuyển về phía Moody. Cô thân mật nói:
_ Con mắt của giáo sư bị kẹt ở đằng sau rồi ạ.
Moody bực bội gầm lên:
_ Chết tiệt! Cái thứ rác rưởi này cứ dùng quá nhiều là lại bị hư.
Kế đó, trong đại sảnh vang lên tiếng rít ken két khi ông móc con mắt giả.
Trước khi ông chủ Malfoy thốt lên những lời mỉa mai, Harry đã lên tiếng:
_ Tình hình bên ngài thế nào rồi ạ?
Lucius ném ánh mắt cay nghiệt cho Moody rồi chuyển cái nhìn về phía Harry, ngón tay cái khẽ cọ lên phần đầu gậy được chạm khắc thành đầu rắn.
_ Mọi chuyện thuận lợi.
Hắn ngạo mạn nói:
_ Ngoài những dòng họ đã gia nhập Hội Phượng Hoàng từ trước, bọn ta đã thuyết phục được nhà Parkinson và nhà Blaise. Hai nhà đó nguyện cung cấp Galleon, tài liệu độc dược, vật phẩm ma thuật và vật tư thời chiến để đổi lấy sự bảo vệ và che chở từ cậu.
Lucius mới đề cập tới độc dược, Harry đã thấy giáo sư Snape nhướng mày. Cậu cười thầm trong lòng.
_ Tài liệu độc dược giao cho thầy Snape. Còn những tài nguyên vật tư khác do Draco và Hermione phụ trách. Đổi lại, phủ Potter luôn mở rộng cửa với họ. Tôi sẽ là Người Giữ Bí Mật duy nhất cho họ và tất cả những người lựa chọn gia nhập Hội Phượng Hoàng.
Trong đôi mắt giống y hệt đứa con trai của Lucius hiện ra sự tán thưởng. Hắn mỉm cười giả dối, đáp:
_ Ta tin họ sẽ rất biết ơn sự hào phóng của cậu.
Nhìn gương mặt giống James Potter đến độ như được chạm khắc từ một khuôn mẫu, trong đầu Lucius chợt nảy lên một ý tưởng – A, mong rằng huyết thống của nhà Malfoy sẽ ảnh hưởng tới đời sau nhiều hơn. Hắn không muốn có một thằng nhỏ mái tóc rối bù gọi hắn là ông nội đâu. Chỉ tưởng tượng thôi Lucius đã rất cáu kỉnh rồi, hắn lập tức lườm Draco một cái – Chàng trai Malfoy có dáng đứng thẳng tắp kia đang nỗ lực thuyết phục giáo sư McGonagall.
Thái độ phản đối của Draco rất rõ rệt:
_ Con hiểu những băn khoăn của cô. Nhưng chiến tranh không khoan dung với bất cứ ai.
Qua mấy phen tranh luận, giáo sư McGonagall cuối cùng phải nhượng bộ. Bà đồng ý cho thành viên của Hội Phượng Hoàng tiến vào trường học, ngầm thực hiện việc huấn luyện cho học sinh dưới danh nghĩa D.A. Nhưng đồng thời, vị giáo sư nghiêm khắc này cũng cấm đoán thành viên Hội Phượng Hoàng tiết lộ bất cứ động thái chiến tranh nào cho học sinh – Ở chuyện này, Harry có ý tưởng giống hệt. Bọn họ không hy vọng Hogwarts trở thành chiến trường trong tương lai.
Về phía Bộ Pháp thuật, tình hình không lạc quan tí nào. Dù chú Kingsley nỗ lực khuyên nhủ, nhưng sức hấp dẫn của tiền tài và quyền lực vẫn lôi kéo chính quyền Fudge ngả về phía Voldemort. Morgan le Fay Avalon tỏ ra hết sức thông minh khi ả hư cấu chính quyền Fudge, lấy danh nghĩa chính phủ công bố hàng loạt đạo luật có lợi cho Tử thần Thực tử. Một trong số đó là đạo luật giáo dục số Hai Mươi Bốn cho phép mụ Umbridge và anh em nhà Carrow được nhậm chức ở Hogwarts.
Nghe Kingsley báo cáo, ngón tay Harry chậm rãi gõ đều trên mặt bàn. Đôi mắt màu xanh biếc của cậu trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.
_ Mundungus.
_ Cái, cái gì cơ?
Không ngờ được mình sẽ bị gọi, Mundungus nói lẩm bẩm một cách ngái ngủ. Hắn thảng thốt với bộ tóc hoe hoe bê bết, và cặp mắt trĩu nặng, lờ đờ, đỏ ngầu, vô hồn.
Harry nhỏ nhẹ hỏi:
_ Ông có cần nghỉ ngơi một chút không?
Mundungus co quắp, bất an đáp:
_ Ôi, không, không cần. Ý tui là, Harry, tui xin lỗi.
Đôi bàn tay dơ khủng khiếp của hắn như muốn dò dẫm cái túi áo theo thói quen. Chợt có tiếng cười khẩy vang lên sau lưng, hắn khựng lại, có đôi chút thấp thỏm dòm Harry.
Giọng điệu của Harry vẫn dịu dàng như thế:
_ Không sao đâu, Dung. Tôi chỉ muốn nhờ chú làm một việc rất quan trọng mà thôi.
Mundungus căng thẳng nuốt nước miếng “ực” một tiếng.
_ Tui, tui chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tui hứa đó.
Lúc Hội Phượng hoàng mới được thành lập, Người Được Chọn đã tìm đến hắn. Cậu ta nói hắn đã từng trợ giúp cụ Dumbledore vài lần trước đây, nếu hiện giờ hắn chịu gia nhập hội thì quá khứ không mấy vẻ vang của hắn sẽ được từ từ lau sạch và tính mạng của hắn cũng được đảm bảo. Bằng sự kiên nhẫn của mình, Người Được Chọn thành công thuyết phục hắn trở thành một thành viên của hội và thực hiện Lời thề Bất Khả Bội. Từ trước đến nay Người Được Chọn luôn tỏ ra hiền lành vô hại, nhưng không biết vì lý do gì, Mundungus vẫn cảm thấy cậu ta không thích mình.
Hắn nghe Người Được Chọn nói:
_ Không phải việc to tát. Tôi chỉ cần chú tung tin ra ngoài, nếu Nhật báo Tiên tri có thể đăng tin này thì càng tốt.
Có vẻ không khó khăn lắm, Mundungus nghĩ thầm.
_ Tôi cũng không cần mọi người phải tin tưởng, chỉ cần mỗi lần họ đề cập đến Morgan le Fay đều sẽ nhắc tới gia đình và lời đồn ả là Yêu Nữ chuyển thế, vậy là đủ rồi. Tôi tin việc này rất dễ dàng với chú, phải không?
Harry hướng ánh mắt cổ vũ và nụ cười tán thưởng về phía Mundungus.
Ở một giây kia, Mundungus cảm thấy trực giác của mình có vấn đề. Sao hắn có thể nghĩ Harry không thích mình được chứ?
~
Kết thúc cuộc họp dài dòng, căn nhà số 12 ở quảng trường Grimmaul dần chìm vào yên tĩnh. Sau khi khai thật mọi chuyện đã xảy ra, mấy đứa trẻ rốt cuộc được phụ huynh cho phép trốn vào phòng mình. Cục cưng mắt xanh nhét mình vào ổ chăn, nhưng cơ thể lại không thành thật cọ tới cọ lui trên người Malfoy.
_ Draco.
_ Hử?
_ Draco ơi.
_ Làm sao thế, Harry?
Chàng trai Slytherin không thành thật đè cái người tóc đen xuống dưới thân, nửa người dưới xấu xa va chạm vào nhau.
_ Thưa quý ngài, tôi có thể cống hiến gì cho ngài?
Harry chớp đôi mắt trong veo.
_ Hoàng tử, chàng giúp ta giết Voldemort được không? Nhân tiện giết luôn lũ tay chân của hắn.
Draco nở nụ cười giả dối, hôn lên mí mắt của Harry.
_ Em thật là một Chúa Cứu thế khát máu. Còn nữa, đừng ngọ nguậy, được không cậu bé?
_ Cám ơn.
Harry nhoẻn miệng cười. Đôi tay cậu ôm lấy khuôn mặt của Draco, ngón tay cái nhẹ nhàng nấn ná ở gò má đẹp đẽ và khêu gợi của người kia.
_ Em đã từng nói em yêu anh muốn chết chưa nhỉ?
Đáp lại cậu là nụ hôn dồn dập của Draco. Không gian nhỏ hẹp truyền ra tiếng thở gấp của các chàng trai. Trong bầu không khí ngày một nóng bỏng là những tiếng rên rỉ, ngâm nga khẳn đặc. Ở giây phút cực khoái, Harry ôm lấy tấm lưng Draco, gắt gao.
Lúc này đây, cậu không muốn đánh mất bất kể ai nữa.
Harry, Draco, Ron và Hermione lần lượt bước qua ngưỡng cửa. Những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ treo dọc theo chiều dài hành lang đón chào bốn đứa trẻ bằng những tia sáng mong manh và leo lét. Bỗng dưng từ đâu đó vọng lại tiếng bước chân dồn dập và ngay sau đó, mẹ của Ron, bà Weasley xuất hiện sau cánh cửa tít tận cuối gian phòng lớn. Bà tươi cười chào đón những đứa trẻ khi bà tiến vội vã về phía chúng.
_ Tạ ơn Merlin đã mang các con bình an trở về!
Bà reo lên mừng rỡ, ghì chặt Harry đến gẫy cả xương sườn trước khi trao cho ba đứa còn lại, bao gồm cả Draco, những cái ôm thắm thiết y hệt.
_ Các con trông có vẻ hơi ốm yếu đấy; các con cần phải ăn uống nhiều vào.
Ron nói với vẻ thèm thuồng:
_ Tuyệt quá, mom. Con có thể ăn cả tá được không?
_ Đương nhiên rồi. Nhưng má e là con sẽ phải đợi thêm một chút nữa mới có bữa tối.
Bà Weasley vỗ yêu một cái vào mặt Ron rồi vội vã đi về phía phòng bếp. Bốn đứa trẻ nối đuôi nhau theo bà xuống tầng hầm, ở cuối những bậc thang có cánh cửa gỗ lớn. Họ vặn tay nắm hình đầu rắn và mở cửa. Đó là một căn phòng có nhiều ngõ ngách bao quanh những bức tường gồ ghề, cũng rộng lớn không kém gì đại sảnh ở trên. Căn phòng được chiếu sáng bằng một cây đèn lớn ở tít cuối phòng. Qua những làn khói mờ mờ ảo ảo lơ lửng giữa không trung hiện lờ mờ những cái bóng của những cái xoong chảo, ống khí treo lơ lửng trên trần nhà.
Chú Sirius đang ngồi trên ghế sô pha phải bật dậy, đôi mắt rực rỡ và lấp lánh niềm vui hướng về họ.
_ Harry!
Ba bước bị rút ngắn thành hai, chú Sirius lao như bay tới ôm chầm Harry. Rồi chú lại đẩy Harry ra, đôi tay bắt lấy bờ vai của cậu, kiểm tra thật cẩn thận từ đầu tới chân.
_ Mấy đứa về từ lúc nào vậy? Bọn chú không biết gì hết trơn. Merlin, con thế nào rồi? Không bị thương ở đâu đấy chớ? Trong khoảng thời gian này mấy đứa đã đi đâu? Chú sốt ruột quá đi mất! Bọn chú không biết gì hết ngoài bức thư duy nhứt con để lại. Đám báo chí chết tiết kia chỉ biết lải nhải mãi không thôi! Cái chết của mụ Bellatrix thì liên quan gì đến tụi con chớ? Tuy rằng chú nghe cũng khoái lắm, nhưng mà mụ ta quá nguy hiểm với con…
Chú Remus đứng ở bên cạnh mỉm cười nói:
_ Sirius, anh thư thư cho thằng bé được thở một hơi đã.
Harry nhoẻn miệng cười:
_ Cha đỡ đầu, tụi con khỏe re. Con hứa chút nữa con sẽ kể hết cho các chú, nhưng bây giờ…
Cậu quay sang nói với Remus:
_ Chú giúp con thông báo cho những thành vên khác được không? Chúng ta có một cuộc họp khẩn vào một tiếng sau.
Mệnh lệnh của Harry được thực hiện nhanh chóng. Bọn họ chuyển dời những chiếc sô pha đặt ở đại sảnh vào sát bờ tường, thế vào đó là một cái bàn dài bằng gỗ dành cho hàng chục người và rất nhiều ghế đơn. Con gia tinh Kreacher hăng hái nhận việc dọn dẹp và bố trí đại sảnh – Nó khát cầu mang đến một hoàn cảnh thoải mái và an tĩnh tuyệt đối cho những vị khách. Sau đám tang của cụ Dumbledore, Hội Phượng Hoàng đã có một cuộc họp với sự hiện diện của tất cả các thành viên. Trải qua một vài cuộc tranh luận nhỏ, mọi người cam chịu Người Được Chọn là người lãnh đạo tiếp theo của hội. Ai có thể xứng đáng trở thành biểu tượng của cuộc chiến chống lại Kẻ – Mà – Ai – Cũng – Biết hơn Đứa Bé Sống Sót chứ? Harry Potter và những đồng bạn có mối quan hệ mật thiết với cậu, cho mọi người lý do để tin tưởng và hy vọng – Mà hy vọng, lại chính là sức mạnh đáng quy nhất và hiếm hoi nhất trong cuộc chiến tranh khó có thể tránh khỏi này.
Không tới một giờ sau, lời hiệu triệu tối cao đến từ người lãnh đạo của Hội Phượng Hoàng đã mang toàn bộ các thành viên được yêu cầu đến với căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Ở trong đại sảnh, đám đông châu đầu rủ rỉ và bàn tán. Harry đã quá quen với những cuộc họp như này, cậu ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng và bắt đầu bằng một lời nói ngắn gọn:
_ Chào mọi người. Mọi chuyện dạo này thế nào rồi?
Lupin dẫn đầu trả lời Harry:
_ Chúng tôi đã giành được niềm tin của một nhóm Người Sói. Thủ lĩnh của nhóm đó nói sẽ không gia nhập vào phe Hắc ám. Nếu có đủ thuốc Bả Sói, bọn họ thậm chí sẽ trợ giúp chúng ta.
Lupin nhận nhiệm vụ thuyết phục phe Người Sói, nhất là những Người Sói tử tế khát khao cuộc sống bình an. Đây là một nhiệm vụ khó khăn, bởi phần lớn Người Sói nguy hiểm và khát máu. Vì thế Harry không muốn tốn nhiều thời gian cũng như có chờ mong gì vào trợ giúp của họ.
_ Tôi chỉ cần họ không tham gia vào cuộc chiến của phù thủy. Về phần thuốc Bả Sói…
Thầy Snape banh mặt, lạnh lùng tiếp lời:
_ Ta sẽ cung cấp.
Harry nói:
_ Con cám ơn giáo sư. Người Sói không phải mối quan tâm chính của chúng ta. Nếu tình hình cuộc chiến không quá căng thẳng, chúng ta có thể cung cấp độc dược cho họ.
Chú Sirius lên tiếng:
_ Phía Người Khổng lồ, bác Hagrid gửi cú nói với tôi rằng họ sẽ không tham gia chiến tranh. Chúng ta đã nhanh chân hơn phe Voldemort. Thiệt là may quá! Trước nay đám bự con kia càng thích bắt tay với Voldemort.
Lucius lè nhè, giọng điệu đậm mùi coi khinh:
_ Bởi chúng là lũ chân tay to, đầu óc teo. Bố thí cho lũ ngốc bự ấy chút thức ăn là chúng trở nên dễ bảo ngay.
_ Coi bộ ai đó rất hiểu biết Voldemort ha!
Và một tiếng khịt mũi khinh khỉnh vang lên. Đó chính là Moody Mắt Điên có mái tóc bạc dài rối và một phần lớn mũi bị sứt. Ông nheo cặp mắt lệch cỡ chứa đầy ngờ vực hướng về phía ông chủ nhà Malfoy. Một mắt nhỏ, đen và sáng, còn mắt kia thì to, tròn và chớp xanh – đó là con mắt phép có thể nhìn xuyên qua những bức tường, cửa và sau gáy của chính Moody.
_ Nếu cái ông nói là tính nết Chúa tể Hắc ám thì đúng thật.
Lucius Malfoy cười khẩy thừa nhận. Con mắt xám xanh của hắn lộ rõ sự chán ghét.
_ Giống như Barty Crouch Jr, nếu không đủ hiểu biết ông thì thằng đó làm cách nào che mắt tất cả mọi người, lẻn vào Hogwarts? Ông nên cảm thấy may mắn, Moody, bởi sự ngu dốt và ngạo mạn chỉ khiến ông bị nhét trong rương mà không tạo thành sai lầm không thể cứu vãn.
_ Malfoy! Nếu không nhờ đống Galleon bẩn thỉu và thủ đoạn đê hèn thì mi hãy còn ở Azkaban mà không phải đứng đây nghênh ngang và hách dịch với bọn ta!
_ Hai quý ngài, làm ơn giữ trật tự có được không?
Hermione đánh gãy cuộc tranh cãi của bọn họ. Một ly nước bay lơ lửng giữa không trung chuyển về phía Moody. Cô thân mật nói:
_ Con mắt của giáo sư bị kẹt ở đằng sau rồi ạ.
Moody bực bội gầm lên:
_ Chết tiệt! Cái thứ rác rưởi này cứ dùng quá nhiều là lại bị hư.
Kế đó, trong đại sảnh vang lên tiếng rít ken két khi ông móc con mắt giả.
Trước khi ông chủ Malfoy thốt lên những lời mỉa mai, Harry đã lên tiếng:
_ Tình hình bên ngài thế nào rồi ạ?
Lucius ném ánh mắt cay nghiệt cho Moody rồi chuyển cái nhìn về phía Harry, ngón tay cái khẽ cọ lên phần đầu gậy được chạm khắc thành đầu rắn.
_ Mọi chuyện thuận lợi.
Hắn ngạo mạn nói:
_ Ngoài những dòng họ đã gia nhập Hội Phượng Hoàng từ trước, bọn ta đã thuyết phục được nhà Parkinson và nhà Blaise. Hai nhà đó nguyện cung cấp Galleon, tài liệu độc dược, vật phẩm ma thuật và vật tư thời chiến để đổi lấy sự bảo vệ và che chở từ cậu.
Lucius mới đề cập tới độc dược, Harry đã thấy giáo sư Snape nhướng mày. Cậu cười thầm trong lòng.
_ Tài liệu độc dược giao cho thầy Snape. Còn những tài nguyên vật tư khác do Draco và Hermione phụ trách. Đổi lại, phủ Potter luôn mở rộng cửa với họ. Tôi sẽ là Người Giữ Bí Mật duy nhất cho họ và tất cả những người lựa chọn gia nhập Hội Phượng Hoàng.
Trong đôi mắt giống y hệt đứa con trai của Lucius hiện ra sự tán thưởng. Hắn mỉm cười giả dối, đáp:
_ Ta tin họ sẽ rất biết ơn sự hào phóng của cậu.
Nhìn gương mặt giống James Potter đến độ như được chạm khắc từ một khuôn mẫu, trong đầu Lucius chợt nảy lên một ý tưởng – A, mong rằng huyết thống của nhà Malfoy sẽ ảnh hưởng tới đời sau nhiều hơn. Hắn không muốn có một thằng nhỏ mái tóc rối bù gọi hắn là ông nội đâu. Chỉ tưởng tượng thôi Lucius đã rất cáu kỉnh rồi, hắn lập tức lườm Draco một cái – Chàng trai Malfoy có dáng đứng thẳng tắp kia đang nỗ lực thuyết phục giáo sư McGonagall.
Thái độ phản đối của Draco rất rõ rệt:
_ Con hiểu những băn khoăn của cô. Nhưng chiến tranh không khoan dung với bất cứ ai.
Qua mấy phen tranh luận, giáo sư McGonagall cuối cùng phải nhượng bộ. Bà đồng ý cho thành viên của Hội Phượng Hoàng tiến vào trường học, ngầm thực hiện việc huấn luyện cho học sinh dưới danh nghĩa D.A. Nhưng đồng thời, vị giáo sư nghiêm khắc này cũng cấm đoán thành viên Hội Phượng Hoàng tiết lộ bất cứ động thái chiến tranh nào cho học sinh – Ở chuyện này, Harry có ý tưởng giống hệt. Bọn họ không hy vọng Hogwarts trở thành chiến trường trong tương lai.
Về phía Bộ Pháp thuật, tình hình không lạc quan tí nào. Dù chú Kingsley nỗ lực khuyên nhủ, nhưng sức hấp dẫn của tiền tài và quyền lực vẫn lôi kéo chính quyền Fudge ngả về phía Voldemort. Morgan le Fay Avalon tỏ ra hết sức thông minh khi ả hư cấu chính quyền Fudge, lấy danh nghĩa chính phủ công bố hàng loạt đạo luật có lợi cho Tử thần Thực tử. Một trong số đó là đạo luật giáo dục số Hai Mươi Bốn cho phép mụ Umbridge và anh em nhà Carrow được nhậm chức ở Hogwarts.
Nghe Kingsley báo cáo, ngón tay Harry chậm rãi gõ đều trên mặt bàn. Đôi mắt màu xanh biếc của cậu trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết.
_ Mundungus.
_ Cái, cái gì cơ?
Không ngờ được mình sẽ bị gọi, Mundungus nói lẩm bẩm một cách ngái ngủ. Hắn thảng thốt với bộ tóc hoe hoe bê bết, và cặp mắt trĩu nặng, lờ đờ, đỏ ngầu, vô hồn.
Harry nhỏ nhẹ hỏi:
_ Ông có cần nghỉ ngơi một chút không?
Mundungus co quắp, bất an đáp:
_ Ôi, không, không cần. Ý tui là, Harry, tui xin lỗi.
Đôi bàn tay dơ khủng khiếp của hắn như muốn dò dẫm cái túi áo theo thói quen. Chợt có tiếng cười khẩy vang lên sau lưng, hắn khựng lại, có đôi chút thấp thỏm dòm Harry.
Giọng điệu của Harry vẫn dịu dàng như thế:
_ Không sao đâu, Dung. Tôi chỉ muốn nhờ chú làm một việc rất quan trọng mà thôi.
Mundungus căng thẳng nuốt nước miếng “ực” một tiếng.
_ Tui, tui chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tui hứa đó.
Lúc Hội Phượng hoàng mới được thành lập, Người Được Chọn đã tìm đến hắn. Cậu ta nói hắn đã từng trợ giúp cụ Dumbledore vài lần trước đây, nếu hiện giờ hắn chịu gia nhập hội thì quá khứ không mấy vẻ vang của hắn sẽ được từ từ lau sạch và tính mạng của hắn cũng được đảm bảo. Bằng sự kiên nhẫn của mình, Người Được Chọn thành công thuyết phục hắn trở thành một thành viên của hội và thực hiện Lời thề Bất Khả Bội. Từ trước đến nay Người Được Chọn luôn tỏ ra hiền lành vô hại, nhưng không biết vì lý do gì, Mundungus vẫn cảm thấy cậu ta không thích mình.
Hắn nghe Người Được Chọn nói:
_ Không phải việc to tát. Tôi chỉ cần chú tung tin ra ngoài, nếu Nhật báo Tiên tri có thể đăng tin này thì càng tốt.
Có vẻ không khó khăn lắm, Mundungus nghĩ thầm.
_ Tôi cũng không cần mọi người phải tin tưởng, chỉ cần mỗi lần họ đề cập đến Morgan le Fay đều sẽ nhắc tới gia đình và lời đồn ả là Yêu Nữ chuyển thế, vậy là đủ rồi. Tôi tin việc này rất dễ dàng với chú, phải không?
Harry hướng ánh mắt cổ vũ và nụ cười tán thưởng về phía Mundungus.
Ở một giây kia, Mundungus cảm thấy trực giác của mình có vấn đề. Sao hắn có thể nghĩ Harry không thích mình được chứ?
~
Kết thúc cuộc họp dài dòng, căn nhà số 12 ở quảng trường Grimmaul dần chìm vào yên tĩnh. Sau khi khai thật mọi chuyện đã xảy ra, mấy đứa trẻ rốt cuộc được phụ huynh cho phép trốn vào phòng mình. Cục cưng mắt xanh nhét mình vào ổ chăn, nhưng cơ thể lại không thành thật cọ tới cọ lui trên người Malfoy.
_ Draco.
_ Hử?
_ Draco ơi.
_ Làm sao thế, Harry?
Chàng trai Slytherin không thành thật đè cái người tóc đen xuống dưới thân, nửa người dưới xấu xa va chạm vào nhau.
_ Thưa quý ngài, tôi có thể cống hiến gì cho ngài?
Harry chớp đôi mắt trong veo.
_ Hoàng tử, chàng giúp ta giết Voldemort được không? Nhân tiện giết luôn lũ tay chân của hắn.
Draco nở nụ cười giả dối, hôn lên mí mắt của Harry.
_ Em thật là một Chúa Cứu thế khát máu. Còn nữa, đừng ngọ nguậy, được không cậu bé?
_ Cám ơn.
Harry nhoẻn miệng cười. Đôi tay cậu ôm lấy khuôn mặt của Draco, ngón tay cái nhẹ nhàng nấn ná ở gò má đẹp đẽ và khêu gợi của người kia.
_ Em đã từng nói em yêu anh muốn chết chưa nhỉ?
Đáp lại cậu là nụ hôn dồn dập của Draco. Không gian nhỏ hẹp truyền ra tiếng thở gấp của các chàng trai. Trong bầu không khí ngày một nóng bỏng là những tiếng rên rỉ, ngâm nga khẳn đặc. Ở giây phút cực khoái, Harry ôm lấy tấm lưng Draco, gắt gao.
Lúc này đây, cậu không muốn đánh mất bất kể ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất