Chương 19: Phiên ngoại 1: Cực Càn Nguyên chết tiệt (H)
Sở Dung Ca hơi mở to mắt, kích thích này đã quá cực hạn. Hắn không kiềm chế nổi nữa, tiếng nước ướt dính phát ra khi hắn rút ba ngón tay ra khỏi huyệt động. Phượng Khanh nhíu mày khẽ than, cảm giác đau rát biến mất, nhưng thay vào đó bên dưới lại vô cùng trống rỗng.
Không để y chờ lâu, ngay lập tức phân thân cứng như sắt đã kề sát trước cửa động mê người đang khép mở nọ. Sở Dung Ca nắm lấy eo Phượng Khanh, đẩy mạnh, tính khí nóng như lửa xé mở hạ thân y, vọt vào trong.
Phượng Khanh khàn giọng hét lên một tiếng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đau đớn kia vẫn khó có thể thừa nhận nổi. Kích thước thứ đồ kia có chút khủng bố, phần đầu to gần bằng một nắm tay, chen vào bên trong được một đoạn thì không có cách nào tiến sâu thêm nữa.
Sở Dung Ca nói nếu không nới rộng kĩ y sẽ bị thương hoàn toàn không có nửa câu khoa trương nói quá.
Ba ngón tay thật sự cho với thứ cứng như sắt mới chỉ nhét được hơn một nửa trong cơ thể y còn kém quá xa. Như thể có một thanh đao bổ đôi y từ phía dưới, đau tới mất cảm giác.
Cơ thể Phượng Khanh run rẩy không ngừng, trước mặt chớp tối chớp sáng. Phượng Khanh lúc này hối hận không thôi, lẽ ra y không nên vì mặt mũi mà bỏ qua bước kiểm hàng tên nhóc này…
Đệt mợ… Đây là kích thước của người sao?!
Hình như… rách ra rồi…
Sở Dung Ca đẩy mạnh một cái, lực đạo không hề nhẹ. Thứ đồ vật vừa thô dài vừa cứng như sắt đè lên vách thịt yếu ớt không chịu nổi, bị huyệt động co thắt kẹp chặt lấy phát đau mới tìm được một tia tỉnh táo. Hắn khựng lại giây lát rồi cúi đầu, thấp giọng thì thầm.
– Người còn chưa trả lời. Người muốn ta gọi người là gì…
Đau đớn làm Phượng Khanh gồng cứng người, thế nhưng thanh âm kia vẫn dịu dàng như nước, mềm mại gãi lên tim y, khiến y vô thức thả lỏng phòng bị. Phượng Khanh há miệng, nhưng chỉ giống như cá mắc cạn mà thở dốc, viền mắt ửng đỏ giận dữ mà trừng hắn.
Tinh ý cảm giác được co thắt bên dưới lỏng dần ra, Sở Dung Ca mỉm cười, tìm kiếm đôi môi khiến hắn mê đắm hôn lên, bên tai y tiếp tục thì thầm.
– Phượng ca ca?
Người bên dưới bị một câu này làm cho ngây dại, còn chưa kịp phản ứng, phân thân kia đã tiến tới tận cùng. Phượng Khanh khàn giọng nức nở, không biết vì câu nói của Sở Dung Ca kích thích hay vì vách thịt bị chà đạp tới cao trào, run rẩy phát tiết, nước mắt chảy ra giàn giụa, thấm cả xuống nệm chăn bên dưới.
– Hức… – Phượng Khanh muốn oà khóc, quá mất mặt rồi… Vừa mới tiến vào y đã bị đỉnh tới bắn ra… Thật sự không có liêm sỉ…
Sở Dung Ca cũng ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn cúi xuống, dán sát lên cần cổ thon dài của Phượng Khanh. Hơi thở nóng bỏng vờn quanh như thể dã thú đang nhấm nháp mỹ vị của con mồi, thanh âm rơi vào tai Phượng Khanh tựa ma chú.
– Thì ra người thích ta gọi người như vậy. Phượng ca ca… Bảo bối…
Phượng Khanh xấu hổ đến mức chỉ hận nệm giường không thể nứt ra một cái khe để chui xuống, quẫn bách che mặt lại.
– Câm… câm miệng!
Thế nhưng chẳng rõ vì kì động dục đầu tiên khiến đầu óc tên nhóc này hồ đồ, hay vừa lên giường liền lật mặt thành một người khác. Bình thường muốn hắn nói thì hắn lại im như thóc, bây giờ kêu hắn câm miệng thì Sở Dung Ca lại không ngừng kề sát thì thầm vào tai y toàn dâm ngôn uế ngữ. Sở Dung Ca nhìn vành tai trắng nõn dần chuyển thành màu đỏ hồng dụ hoặc, không kìm được há miệng ngậm lấy, vươn lưỡi liếm láp.
Phượng Khanh rùng mình run rẩy.
– Phượng ca ca không thích Dung Ca gọi như vậy, ta gọi ngươi là bảo bối được không?
– Miệng nhỏ bên dưới của ca ca thật chặt, mút lấy ta thật thoải mái…
– Bảo bối, ngươi cứng rồi.
Phượng Khanh rốt cuộc không chịu nổi kích thích, nhấc tay tát hắn một cái, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, mắng.
– Câm miệng! Làm… Làm thì làm đi!
Sở Dung Ca bị đánh, nhưng lại mỉm cười, thoạt nhìn có chút ngốc.
– Xin lỗi, vương gia. Nếu không làm vậy ta thật sự không kiềm chế nổi… Sẽ khiến người bị thương.
Phượng Khanh ngẩn ra giây lát, mới hiểu ‘kiềm chế’ trong lời hắn nghĩa là muốn chờ y thích ứng với đau đớn kia, mặt liền đỏ như gấc.
– Bổn vương… Khụ, ta không sao. Ngươi… động đi.
Sở Dung Ca rất nghe lời, hạ thân liền động. Hắn không động thì thôi, thứ đồ vật kia vừa rục rịch đã như đẩy ra từng nội tạng trong người y để chiếm chỗ, vừa đau vừa khó chịu đến mức Phượng Khanh nhíu chặt mày, hai bàn tay xoắn lấy nệm giường dưới thân.
Y khẽ cắn môi, quả nhiên vẫn rất đau.
Phượng Khanh chỉ mờ mịt nhớ kiếp trước khi bị Hiên Viên Diệp Nhiên lăn qua lộn lại, cảm giác đau đớn bị xé rách lẫn bài xích vì bị cưỡng đoạt chỉ khiến thần kinh y căng chặt đến tê liệt như bị tra tấn, chưa từng cảm thấy làm chuyện này có điểm nào khoái hoạt.
Những lúc như thế dù thân thể có đau đến chết đi sống lại, Phượng Khanh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, thốt ra một lời cầu xin. Y nghĩ, có lẽ là một loại bản năng đi.
Định lực của y lẫn khả năng chịu đựng đều rèn luyện từ chiến trường, núi thây biển máu.
Y sinh ra để trở thành kẻ đi săn, gươm đao thuộc về y cũng giống như giấy mực thuộc về kẻ văn sĩ. Phượng Khanh từng vì đánh hạ một toà thành gần như không thể công phá của Man tộc y đã phải bày kế, dùng chính bản thân làm mồi nhử bị quân địch bắt được, dạo một vòng quanh đại lao của Man tộc, thật sự đã được mở rộng tầm mắt. Trong khoảng thời gian ba ngày sau khi bị bắt xảy ra những chuyện gì, ai cũng có thể dự đoán được.
Phượng Khanh là kẻ tàn nhẫn với địch nhân, càng máu lạnh đối với chính mình.
Những chuyện khác không nói, chỉ bàn luận về chịu đựng đau đớn, Phượng Khanh thật sự là kiến thức uyên bác.
Vì vậy nên dù y đã từng trải qua, thống khổ thế nào cũng đều biết rõ. Nhưng lúc này lại chủ động mà cùng Sở Dung Ca làm loại chuyện này, cũng cho rằng chuyện giữa nam tử với nam tử là làm trái luân thường đạo lý, đau đớn là hiển nhiên. Lúc đó y chỉ nghĩ, chịu đựng một đêm là sẽ ổn thôi.
Nhưng chuyện y không ngờ là, khác với loại dằn vặt khổ sở dồn dập mà y từng sợ hãi, Sở Dung Ca động rất chậm, mỗi lần đều đâm tới đâm lui bằng góc độ khác nhau trong cơ thể y như tìm kiếm thứ gì đó. Tốc độ chậm đến mức Phượng Khanh thậm chí còn cảm nhận được từng sợi gân gồ lên trên phân thân kích thước kinh người đang bành trướng bên trong mình. Đau đớn kia cũng không còn khủng khiếp như thế nữa. Ít nhất vẫn có thể dần dần thích nghi.
Phượng Khanh nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể y sẽ chống đỡ được một đêm, nhưng Sở Dung Ca sẽ ổn chứ…? Cùng là nam tử, y biết phải kiềm chế đến như vậy thật sự vô cùng khó chịu.
Phượng Khanh không đành lòng nhìn hắn như thế, bèn ôm lấy cổ Sở Dung Ca, hé môi muốn nói hắn cứ động nhanh một chút. Thế nhưng lời còn chưa thốt ra thì Sở Dung Ca đã đâm trúng điểm nào đó trong cơ thể y, lập tức một trận tê dại kì lạ chạy dọc sống lưng đánh thẳng lên đại não, cảm giác kia hoàn toàn không khó chịu mà ngược lại còn… rất thoải mái. Phượng Khanh tròn mắt, thanh âm vuột ra trở thành một tiếng rên rỉ phóng đãng.
– Ưm…
Sở Dung Ca nghe được âm thanh kia, dừng lại chốc lát.
A, thật dễ nghe…
– Ngươi vừa đâm vào đâu thế? – Phượng Khanh đối với phản ứng kì lạ của chính mình cũng có chút hoang mang kinh hoảng, chẳng lẽ đây là thứ bệnh gì y mắc phải sau khi cắt bỏ tuyến thể ư? Có khi nào sẽ truyền nhiễm không…? Sở Dung Ca bị lây thì sao?!
Phượng Khanh chưa từng chạm tới Long Dương đồ, càng không có chút hiểu biết gì với chuyện này. Kiến thức của y chỉ dựa vào một chút ký ức tiền kiếp hạn hẹp. Cùng lắm cũng chỉ có thể biết được sinh hoạt phòng the giữa nam nhân với nam nhân là thế nào mà thôi.
Y bày tỏ lo lắng này với Sở Dung Ca, hắn lại ngẩn ra thoáng chốc rồi bật cười.
– Ngươi cười gì chứ? – Phượng Khanh muốn nổi giận. Hắn coi chuyện này là chuyện đùa sao?
Sở Dung Ca cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nói.
– Đúng là có thể lây nhiễm. Nhưng Dung Ca có thuốc giải, Phượng ca ca có muốn không?
Nói thừa. Nếu đã là bệnh dĩ nhiên phải trị.
Phượng Khanh chưa kịp mở miệng, người phía trên đã nhấc hai chân thon dài của y lên cao, gác lên vai mình, nhắm ngay điểm vừa rồi đâm liền vài cái. Trước mắt y lập lòe như thể có từng chùm pháo hoa nở bung, cơ thể như bị rút hết sức lực mà mềm nhũn.
– Hư… Ư… Sở… Dung Ca— A! Nhanh… Nhanh quá… Ưm—- Chậm…
Sở Dung Ca hôn lên cổ chân Phượng Khanh, y run bắn. Cổ chân trước giờ luôn là nơi mẫn cảm nhất của y!
Sở Dung Ca chăm chú liếm mút, đầu lưỡi ẩm ướt dần dần trượt tới ngón chân y, sau đó bị hắn ngậm vào miệng, hết liếm lại cắn nhẹ. Phượng Khanh không rõ vì khó chịu hay thoải mái, không ngừng vặn vẹo người, khiến phân thân cứng như sắt trong cơ thể càng tiến sâu vào trong.
– Thuốc giải của vương gia là ta. Thuốc giải của Sở Dung Ca cũng là người. Suốt đời suốt kiếp.
Nói xong câu này Sở Dung Ca quả thật không nói thêm gì nữa, Phượng Khanh chưa kịp hiểu lời hắn nói có nghĩa là gì, thế nhưng y không còn tâm trạng đâu để suy nghĩ, cả cơ thể bị đâm tới chấn động kịch liệt. Khoái cảm quái ác theo từng đợt đâm chọc mạnh mẽ dưới thân như bùng nổ, chiếm hết tâm trí y.
Huyệt động sâu thẳm nóng bỏng, cực kỳ mê người. Thứ nước thuốc kia của Ngụy Vô Thường lúc này đã phát huy tác dụng, vách thịt đàn hồi co thắt, vô cùng xuất sắc mà cổ vũ thứ hung khí kia làm loạn trong cơ thể, còn tiết ra chất dịch trong suốt bôi trơn, mỗi lần Sở Dung Ca đâm đến tận cùng đều phát ra tiếng nước òm ọp khiến người khác đỏ mặt. Cả người Phượng Khanh nhiễm một tầng hồng rực, nhấp nhô theo từng cú thúc mạnh bạo mà cuồng dã của người trên thân, ánh mắt mê ly như thể đang say rượu.
Rèm giường trước mặt lay động chập chờn, Phượng Khanh đến cùng cũng không biết mình đang rên rỉ cái gì, trong tai ong ong mơ hồ vậy mà vẫn nghe rõ tiếng động bạch bạch khi thân thể va chạm cùng tiếng nước dấp dính nơi hai người hết hợp. Thật sự… phóng đãng cực độ…
Sở Dung Ca cúi đầu, theo từng hồi luận động, nam tử dưới thân đã hoàn toàn chìm vào khoái lạc, bị làm tới không khép nổi hai chân, đuôi mắt hoa đào cong cong đẫm lệ, mơ màng lim dim, khóe môi hơi hé, chảy xuống một sợi chỉ bạc trong suốt, từng tiếng rên rỉ vô cùng mê người tuôn ra.
– Ưm… ư… Đừng… Không cần nữa… A- Ta không chịu… nổi… Dung—Ca… Chậm… Hức—- chậm một chút… đi mà-
Thật sự là muốn bức điên hắn…
Người trong lòng cùng chính mình lưỡng tình tương duyệt, thì ra là cảm giác hạnh phúc nhường này…
Sở Dung Ca vươn tay, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của người kia, đỡ y ngồi dậy. Tư thế này khiến phân thân cứng rắn của hắn càng đâm sâu vào trong huyệt động mê người, chỉ cần hắn khẽ chuyển động một chút, người trong lòng lại bật ra tiếng nức nở không rõ.
– Ưm… Hức… – Quả nhiên Phượng Khanh không chịu nổi mà cong người, cửa động bên dưới lại càng run rẩy thít chặt như thể không muốn hắn rời đi. – Quá sâu… Ư— Bị… bị xuyên thủng rồi… Hức–
Sở Dung Ca không kìm được mà hít vào một hơi, thứ đồ vật kia bị kích thích tới trướng thêm một vòng.
Phượng Khanh thất thần mở mắt, trong cơ thể cuồn cuộn một luồng nhiệt khí không rõ từ đâu ra. Cảm giác này giống hệt như kiếp trước y tới kỳ phát tình, định lực dù vững như tường thành cũng bị nó một kích đập vỡ. Phượng Khanh không nhịn được, bắt đầu vặn vẹo eo.
Thế nhưng luồng nhiệt khí kia hoàn toàn không giảm bớt, thậm chí càng ngày càng bùng lên dữ dội, hành hạ y khổ sở.
Chưa đủ. Chưa đủ… Y muốn thêm…
– Dung Ca… – Phượng Khanh yếu ớt ngẩng đầu, trong mắt một mảnh ướt át, ủy khuất như bị bắt nạt, lại có chút dâm đãng quyến rũ không nói được thành lời, chọc cho lòng người ngứa ngáy. – Bên dưới… lạ quá. Ngứa… Ư… Dung Ca——Ta muốn ngươi… Cho ta— Cho ta… Hức…
Ánh mắt Sở Dung Ca tối đen như vực sâu không đáy. Cả người Phượng Khanh run run rẩy rẩy, chủ động ngẩng đầu, phơi bày toàn bộ trước mặt Sở Dung Ca. Chỉ thiếu treo thêm một tấm biển “Mời dùng.”.
– Người thật là… – Hắn lắc đầu, cười khổ.
Bàn tay thô ráp đè lên eo hông của Phượng Khanh, Sở Dung Ca nhắm mắt, để mặc cho bản năng chiễm giữ, dồn sức thô bạo mà đỉnh lên. Phượng Khanh trợn to mắt, đứt quãng hít vào mấy hơi.
– Ha… A… Mạnh quá… Thật sâu— A! Hức…
Người trong lòng khàn giọng rên rỉ, huyệt động bên dưới không ngừng tiết ra dịch thể bôi trơn, bị đâm tới sùi bọt, theo từng hồi chuyển động mà phát ra âm thanh nhóp nhép. Phượng Khanh cả người đã mềm như bùn, lúc thì khóc lóc cầu xin hắn chậm lại, lúc thì lại vì hắn dời đi phút chốc để đổi tư thế mà ưỡn người cầu hoan. Sở Dung Ca trên giường có phần thô bạo dồn dập, khiến Phượng Khanh khó lòng chống đỡ nổi, lần ra trận lần này bị đánh cho thua không còn một manh giáp.
Đây là lần đầu tiên y trải qua niềm vui chăn gối, thật lòng cảm thán đáng lẽ nên cùng Sở Dung Ca làm chuyện này từ sớm rồi mới phải. Bởi vì thật sự là khoái hoạt sung sướng đến tê cả da đầu.
Thế nhưng trời gần sáng, y cười không nổi, khóc cũng chẳng xong.
Y đã phát tiết nhiều đến mức vị huynh đệ dưới thân cương không nổi nữa, nhưng tên nhóc trước mặt mới chỉ miễn cưỡng xuất ra hai lần. Chất dịch nóng bỏng kia bắn thẳng vào bên trong cơ thể y, như thể thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thiếu chút nữa đã khiến Phượng Khanh đứt hơi bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Thậm chí mặc dù đã bắn ra một lượng lớn tinh dịch nhưng thứ khủng bố kia không hề có dấu hiệu mềm xuống, vẫn ngẩng đầu, cứng như sắt.
Kỳ… Kỳ động dục chết tiệt…
Phượng Khanh thật sự không chịu nổi nữa, hữu khí vô lực mà thều thào.
– Bổn vương… không thể nữa—Ta… ta dùng miệng giúp ngươi được chứ?
Người trước mắt vẻ mặt còn đang chìm trong dục vọng đê mê chưa tỉnh hẳn, đỏ hồng mê người, trên người dính đầy dịch thể trong suốt của chính mình, tóc dài tán loạn, yếu ớt vô lực mà thở dốc. Sở Dung Ca không đành lòng vuốt ve sườn mặt y, cúi đầu ngậm lấy môi Phượng Khanh, ôn nhu nói.
– Như người muốn.
Hắn lui ra, huyệt động phía dưới lại như đói khát hết khép lại mở, phun ra dịch trắng lẫn với dâm thủy trong suốt cùng máu tươi nhàn nhạt. Sở Dung Ca gắng gượng rời mắt, yết hầu cuộn lên xuống.
Phượng Khanh nuốt nước miếng, vứt mặt mũi mà cúi đầu. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc đối mặt với hung khí kia vẫn khiến y rùng mình một trận. Vừa… vừa rồi y làm cách nào mà chứa được thứ này trong cơ thể… còn đâm tới tận gốc?
Phượng Khanh thử há miệng, tìm cách ngậm lấy, nhưng nửa ngày sau cũng không ngậm vào nổi, cơ hàm mỏi nhừ, chỉ có thể mút được phần đầu, vụng về vươn lưỡi liếm láp. Chật vật một hồi, Sở Dung Ca đành kéo y lên, nửa cười nửa không.
– Vương gia, miệng người quá nhỏ.
Câu này… thực sự có hai nghĩa đấy ——— Sắc mặt Phượng Khanh nháy mắt đỏ bừng.
Cuối cùng Phượng Khanh vẫn phải dùng tay giúp hắn xuất ra một lần nữa, chất dịch màu trắng đục bắn tung tóe lên tóc y. Phượng Khanh có chút mê mang nhìn gương mặt tuấn mỹ của Sở Dung Ca gần trong gang tấc, vươn lưỡi liếm chất lỏng chảy xuống khóe môi.
Sở Dung Ca nhìn cảnh này, hai mắt đỏ sậm, một tay liền đẩy ngã y xuống nệm giường.
– A… Sở Dung Ca! – Phượng Khanh hoảng hốt kêu lên, đây là lần đầu của y. Sung sướng thì đúng là có sung sướng, nhưng eo y cũng không phải tấm sắt mà! Làm lâu như vậy, hông đã mỏi nhừ rồi. Phượng Khanh muốn khóc tới nơi, hạ mình cầu xin. – Sở tướng quân xin hạ thủ lưu tình… Tha cho ta một mạng. Ta thật sự không thể làm nữa… A!
Sở Dung Ca giống như không nghe thấy, cả gan nắm lấy chân y tách rộng sang hai bên. Cửa huyệt ướt át phía dưới lập tức phơi bày trước mắt hắn, nơi kia bị giày vò cả một đêm đã hơi sưng lên, từ màu hồng nhạt bị ma sát thành đỏ thẫm, khép khép mở mở, còn chảy ra dịch thể trắng đục…
Sở Dung Ca hơi khựng người lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, sau đó không nói một câu dư thừa, cầm lấy phân thân thô dài nhắm ngay miệng huyệt thúc vào. Một lần liền đẩy đến tận gốc.
– A… – Phượng Khanh nhăn mày, ưỡn người kêu lên. Vách thịt đã được nới rộng trước đó không còn đau đớn thế nhưng theo bản năng vẫn co rút lợi hại.
Sở Dung Ca chôn bên trong y, qua hồi lâu mới cúi đầu khàn khàn nói.
– Xin lỗi người, vương gia. Ta nhịn không nổi…
Phượng Khanh lại mềm lòng, một quyền đã giơ lên vậy mà không nỡ hạ xuống. Y vốn biết kỳ động dục đầu tiên của cực Càn Nguyên nhất định không thể trôi qua dễ dàng, nếu y đã chủ động đưa tới cửa thì giữa đường cũng không thể lật mặt bắt hắn ăn chay được.
Phượng Khanh một bên bi thương mà rơi lệ, một bên lại phải vòng tay ôm lấy người phía trên, thở ra một tiếng, giọng nói có điểm run run.
– Làm đi, bổn… bổn vương miễn tội cho ngươi.
Vì một câu này, y hối hận không thôi.
Phượng Khanh rốt cuộc cũng không biết bản thân mình đã cao trào bao nhiêu lần nội trong một đêm đó. Chỉ nhớ bản thân đã bất tỉnh giữa chừng, khi tỉnh lại thì Sở Dung Ca đã ôm y tới ôn tuyền trong viện, cả hai cùng tắm rửa. Sau đó…
Sau đó Sở Dung Ca tiếp tục ‘nhịn không nổi’ làm y thêm một lần nữa trong ôn tuyền. Tinh lực của cực Càn Nguyên thật đáng sợ, chất dịch nóng bỏng kia bắn vào trong cơ thể y nhiều đến mức chỉ cần đưa tay ấn nhẹ một cái, một dòng chất lỏng trắng đục sẽ phun ra chảy dọc theo đùi non.
Phượng Khanh một đêm kia thực sự đã bị giày vò mất nửa cái mạng.
Trời gần sáng, Sở tướng quân thần thanh khí sảng ôm Dực Vương điện hạ trở về chủ điện. Điện hạ dựa đầu lên ngực tướng quân, hình như đã ngủ say, đôi mắt hoa đào nhắm chặt còn vương vài giọt nước hơi sưng lên, đuôi mắt hồng hồng như thể bị ai bắt nạt tới phát khóc cả đêm.
Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Vài ngày sau, Ngụy Thư ngồi trong y quán, phụt một tiếng phun trà lên đầy bàn, trợn mắt nói.
– Hai… hai ngày hai đêm? – Gã tưởng mình nghe nhầm rồi, sau đó lại lo sợ hỏi. – Không phải… Phượng huynh thế nào? Còn sống không?
Hữu Ảnh cười, có chút bó tay.
– Vương gia nói chừng nào đứng dậy đi lại được sẽ chém đầu ngươi, bảo ngươi rửa cổ chờ sẵn đi.
Phượng Khanh khi đó đã dự liệu trước tình hình, cho toàn bộ người hầu trong viện lui xuống. Chỉ để lại Hữu Ảnh trông coi. Hai ngày kia nhiệm vụ của cậu chỉ là một ngày ba bữa đem thức ăn đặt ngoài cửa phòng. Có một vài lần khi cậu đến, hai người bên trong vẫn còn đang chiến đấu trường kỳ. Lỗ tai Hữu Ảnh hai ngày nay chịu không ít tội.
– Ây dà, cuối cùng y vẫn mềm lòng mà dùng bình hương cao kia. Nếu Phượng huynh mà cho tướng quân nhà y uống thuốc ức chế thì không chỉ dừng lại ở hai ngày đâu.
Ba bình dược kia vốn dĩ đều là xuân dược, nhất là loại dược đựng trong bình thuốc ức chế. Uống phải nó thì cho dù có là thánh hiền hay bị bất lực đi nữa, không đứng thẳng một ngày một đêm thì Ngụy Vô Thường gã sẽ dỡ quán.
Ngụy Thư có chút tiếc nuối.
– Biết vậy ta cho liều cao lên chút, để y liệt giường thêm vài ngày.
Hữu Ảnh không nói gì, ở nơi Ngụy Thư không thấy đang miết tay lên hai bình dược lấy về từ chỗ vương gia sáng nay, cười nhẹ một tiếng.
Không để y chờ lâu, ngay lập tức phân thân cứng như sắt đã kề sát trước cửa động mê người đang khép mở nọ. Sở Dung Ca nắm lấy eo Phượng Khanh, đẩy mạnh, tính khí nóng như lửa xé mở hạ thân y, vọt vào trong.
Phượng Khanh khàn giọng hét lên một tiếng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đau đớn kia vẫn khó có thể thừa nhận nổi. Kích thước thứ đồ kia có chút khủng bố, phần đầu to gần bằng một nắm tay, chen vào bên trong được một đoạn thì không có cách nào tiến sâu thêm nữa.
Sở Dung Ca nói nếu không nới rộng kĩ y sẽ bị thương hoàn toàn không có nửa câu khoa trương nói quá.
Ba ngón tay thật sự cho với thứ cứng như sắt mới chỉ nhét được hơn một nửa trong cơ thể y còn kém quá xa. Như thể có một thanh đao bổ đôi y từ phía dưới, đau tới mất cảm giác.
Cơ thể Phượng Khanh run rẩy không ngừng, trước mặt chớp tối chớp sáng. Phượng Khanh lúc này hối hận không thôi, lẽ ra y không nên vì mặt mũi mà bỏ qua bước kiểm hàng tên nhóc này…
Đệt mợ… Đây là kích thước của người sao?!
Hình như… rách ra rồi…
Sở Dung Ca đẩy mạnh một cái, lực đạo không hề nhẹ. Thứ đồ vật vừa thô dài vừa cứng như sắt đè lên vách thịt yếu ớt không chịu nổi, bị huyệt động co thắt kẹp chặt lấy phát đau mới tìm được một tia tỉnh táo. Hắn khựng lại giây lát rồi cúi đầu, thấp giọng thì thầm.
– Người còn chưa trả lời. Người muốn ta gọi người là gì…
Đau đớn làm Phượng Khanh gồng cứng người, thế nhưng thanh âm kia vẫn dịu dàng như nước, mềm mại gãi lên tim y, khiến y vô thức thả lỏng phòng bị. Phượng Khanh há miệng, nhưng chỉ giống như cá mắc cạn mà thở dốc, viền mắt ửng đỏ giận dữ mà trừng hắn.
Tinh ý cảm giác được co thắt bên dưới lỏng dần ra, Sở Dung Ca mỉm cười, tìm kiếm đôi môi khiến hắn mê đắm hôn lên, bên tai y tiếp tục thì thầm.
– Phượng ca ca?
Người bên dưới bị một câu này làm cho ngây dại, còn chưa kịp phản ứng, phân thân kia đã tiến tới tận cùng. Phượng Khanh khàn giọng nức nở, không biết vì câu nói của Sở Dung Ca kích thích hay vì vách thịt bị chà đạp tới cao trào, run rẩy phát tiết, nước mắt chảy ra giàn giụa, thấm cả xuống nệm chăn bên dưới.
– Hức… – Phượng Khanh muốn oà khóc, quá mất mặt rồi… Vừa mới tiến vào y đã bị đỉnh tới bắn ra… Thật sự không có liêm sỉ…
Sở Dung Ca cũng ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn cúi xuống, dán sát lên cần cổ thon dài của Phượng Khanh. Hơi thở nóng bỏng vờn quanh như thể dã thú đang nhấm nháp mỹ vị của con mồi, thanh âm rơi vào tai Phượng Khanh tựa ma chú.
– Thì ra người thích ta gọi người như vậy. Phượng ca ca… Bảo bối…
Phượng Khanh xấu hổ đến mức chỉ hận nệm giường không thể nứt ra một cái khe để chui xuống, quẫn bách che mặt lại.
– Câm… câm miệng!
Thế nhưng chẳng rõ vì kì động dục đầu tiên khiến đầu óc tên nhóc này hồ đồ, hay vừa lên giường liền lật mặt thành một người khác. Bình thường muốn hắn nói thì hắn lại im như thóc, bây giờ kêu hắn câm miệng thì Sở Dung Ca lại không ngừng kề sát thì thầm vào tai y toàn dâm ngôn uế ngữ. Sở Dung Ca nhìn vành tai trắng nõn dần chuyển thành màu đỏ hồng dụ hoặc, không kìm được há miệng ngậm lấy, vươn lưỡi liếm láp.
Phượng Khanh rùng mình run rẩy.
– Phượng ca ca không thích Dung Ca gọi như vậy, ta gọi ngươi là bảo bối được không?
– Miệng nhỏ bên dưới của ca ca thật chặt, mút lấy ta thật thoải mái…
– Bảo bối, ngươi cứng rồi.
Phượng Khanh rốt cuộc không chịu nổi kích thích, nhấc tay tát hắn một cái, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, mắng.
– Câm miệng! Làm… Làm thì làm đi!
Sở Dung Ca bị đánh, nhưng lại mỉm cười, thoạt nhìn có chút ngốc.
– Xin lỗi, vương gia. Nếu không làm vậy ta thật sự không kiềm chế nổi… Sẽ khiến người bị thương.
Phượng Khanh ngẩn ra giây lát, mới hiểu ‘kiềm chế’ trong lời hắn nghĩa là muốn chờ y thích ứng với đau đớn kia, mặt liền đỏ như gấc.
– Bổn vương… Khụ, ta không sao. Ngươi… động đi.
Sở Dung Ca rất nghe lời, hạ thân liền động. Hắn không động thì thôi, thứ đồ vật kia vừa rục rịch đã như đẩy ra từng nội tạng trong người y để chiếm chỗ, vừa đau vừa khó chịu đến mức Phượng Khanh nhíu chặt mày, hai bàn tay xoắn lấy nệm giường dưới thân.
Y khẽ cắn môi, quả nhiên vẫn rất đau.
Phượng Khanh chỉ mờ mịt nhớ kiếp trước khi bị Hiên Viên Diệp Nhiên lăn qua lộn lại, cảm giác đau đớn bị xé rách lẫn bài xích vì bị cưỡng đoạt chỉ khiến thần kinh y căng chặt đến tê liệt như bị tra tấn, chưa từng cảm thấy làm chuyện này có điểm nào khoái hoạt.
Những lúc như thế dù thân thể có đau đến chết đi sống lại, Phượng Khanh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, thốt ra một lời cầu xin. Y nghĩ, có lẽ là một loại bản năng đi.
Định lực của y lẫn khả năng chịu đựng đều rèn luyện từ chiến trường, núi thây biển máu.
Y sinh ra để trở thành kẻ đi săn, gươm đao thuộc về y cũng giống như giấy mực thuộc về kẻ văn sĩ. Phượng Khanh từng vì đánh hạ một toà thành gần như không thể công phá của Man tộc y đã phải bày kế, dùng chính bản thân làm mồi nhử bị quân địch bắt được, dạo một vòng quanh đại lao của Man tộc, thật sự đã được mở rộng tầm mắt. Trong khoảng thời gian ba ngày sau khi bị bắt xảy ra những chuyện gì, ai cũng có thể dự đoán được.
Phượng Khanh là kẻ tàn nhẫn với địch nhân, càng máu lạnh đối với chính mình.
Những chuyện khác không nói, chỉ bàn luận về chịu đựng đau đớn, Phượng Khanh thật sự là kiến thức uyên bác.
Vì vậy nên dù y đã từng trải qua, thống khổ thế nào cũng đều biết rõ. Nhưng lúc này lại chủ động mà cùng Sở Dung Ca làm loại chuyện này, cũng cho rằng chuyện giữa nam tử với nam tử là làm trái luân thường đạo lý, đau đớn là hiển nhiên. Lúc đó y chỉ nghĩ, chịu đựng một đêm là sẽ ổn thôi.
Nhưng chuyện y không ngờ là, khác với loại dằn vặt khổ sở dồn dập mà y từng sợ hãi, Sở Dung Ca động rất chậm, mỗi lần đều đâm tới đâm lui bằng góc độ khác nhau trong cơ thể y như tìm kiếm thứ gì đó. Tốc độ chậm đến mức Phượng Khanh thậm chí còn cảm nhận được từng sợi gân gồ lên trên phân thân kích thước kinh người đang bành trướng bên trong mình. Đau đớn kia cũng không còn khủng khiếp như thế nữa. Ít nhất vẫn có thể dần dần thích nghi.
Phượng Khanh nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể y sẽ chống đỡ được một đêm, nhưng Sở Dung Ca sẽ ổn chứ…? Cùng là nam tử, y biết phải kiềm chế đến như vậy thật sự vô cùng khó chịu.
Phượng Khanh không đành lòng nhìn hắn như thế, bèn ôm lấy cổ Sở Dung Ca, hé môi muốn nói hắn cứ động nhanh một chút. Thế nhưng lời còn chưa thốt ra thì Sở Dung Ca đã đâm trúng điểm nào đó trong cơ thể y, lập tức một trận tê dại kì lạ chạy dọc sống lưng đánh thẳng lên đại não, cảm giác kia hoàn toàn không khó chịu mà ngược lại còn… rất thoải mái. Phượng Khanh tròn mắt, thanh âm vuột ra trở thành một tiếng rên rỉ phóng đãng.
– Ưm…
Sở Dung Ca nghe được âm thanh kia, dừng lại chốc lát.
A, thật dễ nghe…
– Ngươi vừa đâm vào đâu thế? – Phượng Khanh đối với phản ứng kì lạ của chính mình cũng có chút hoang mang kinh hoảng, chẳng lẽ đây là thứ bệnh gì y mắc phải sau khi cắt bỏ tuyến thể ư? Có khi nào sẽ truyền nhiễm không…? Sở Dung Ca bị lây thì sao?!
Phượng Khanh chưa từng chạm tới Long Dương đồ, càng không có chút hiểu biết gì với chuyện này. Kiến thức của y chỉ dựa vào một chút ký ức tiền kiếp hạn hẹp. Cùng lắm cũng chỉ có thể biết được sinh hoạt phòng the giữa nam nhân với nam nhân là thế nào mà thôi.
Y bày tỏ lo lắng này với Sở Dung Ca, hắn lại ngẩn ra thoáng chốc rồi bật cười.
– Ngươi cười gì chứ? – Phượng Khanh muốn nổi giận. Hắn coi chuyện này là chuyện đùa sao?
Sở Dung Ca cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nói.
– Đúng là có thể lây nhiễm. Nhưng Dung Ca có thuốc giải, Phượng ca ca có muốn không?
Nói thừa. Nếu đã là bệnh dĩ nhiên phải trị.
Phượng Khanh chưa kịp mở miệng, người phía trên đã nhấc hai chân thon dài của y lên cao, gác lên vai mình, nhắm ngay điểm vừa rồi đâm liền vài cái. Trước mắt y lập lòe như thể có từng chùm pháo hoa nở bung, cơ thể như bị rút hết sức lực mà mềm nhũn.
– Hư… Ư… Sở… Dung Ca— A! Nhanh… Nhanh quá… Ưm—- Chậm…
Sở Dung Ca hôn lên cổ chân Phượng Khanh, y run bắn. Cổ chân trước giờ luôn là nơi mẫn cảm nhất của y!
Sở Dung Ca chăm chú liếm mút, đầu lưỡi ẩm ướt dần dần trượt tới ngón chân y, sau đó bị hắn ngậm vào miệng, hết liếm lại cắn nhẹ. Phượng Khanh không rõ vì khó chịu hay thoải mái, không ngừng vặn vẹo người, khiến phân thân cứng như sắt trong cơ thể càng tiến sâu vào trong.
– Thuốc giải của vương gia là ta. Thuốc giải của Sở Dung Ca cũng là người. Suốt đời suốt kiếp.
Nói xong câu này Sở Dung Ca quả thật không nói thêm gì nữa, Phượng Khanh chưa kịp hiểu lời hắn nói có nghĩa là gì, thế nhưng y không còn tâm trạng đâu để suy nghĩ, cả cơ thể bị đâm tới chấn động kịch liệt. Khoái cảm quái ác theo từng đợt đâm chọc mạnh mẽ dưới thân như bùng nổ, chiếm hết tâm trí y.
Huyệt động sâu thẳm nóng bỏng, cực kỳ mê người. Thứ nước thuốc kia của Ngụy Vô Thường lúc này đã phát huy tác dụng, vách thịt đàn hồi co thắt, vô cùng xuất sắc mà cổ vũ thứ hung khí kia làm loạn trong cơ thể, còn tiết ra chất dịch trong suốt bôi trơn, mỗi lần Sở Dung Ca đâm đến tận cùng đều phát ra tiếng nước òm ọp khiến người khác đỏ mặt. Cả người Phượng Khanh nhiễm một tầng hồng rực, nhấp nhô theo từng cú thúc mạnh bạo mà cuồng dã của người trên thân, ánh mắt mê ly như thể đang say rượu.
Rèm giường trước mặt lay động chập chờn, Phượng Khanh đến cùng cũng không biết mình đang rên rỉ cái gì, trong tai ong ong mơ hồ vậy mà vẫn nghe rõ tiếng động bạch bạch khi thân thể va chạm cùng tiếng nước dấp dính nơi hai người hết hợp. Thật sự… phóng đãng cực độ…
Sở Dung Ca cúi đầu, theo từng hồi luận động, nam tử dưới thân đã hoàn toàn chìm vào khoái lạc, bị làm tới không khép nổi hai chân, đuôi mắt hoa đào cong cong đẫm lệ, mơ màng lim dim, khóe môi hơi hé, chảy xuống một sợi chỉ bạc trong suốt, từng tiếng rên rỉ vô cùng mê người tuôn ra.
– Ưm… ư… Đừng… Không cần nữa… A- Ta không chịu… nổi… Dung—Ca… Chậm… Hức—- chậm một chút… đi mà-
Thật sự là muốn bức điên hắn…
Người trong lòng cùng chính mình lưỡng tình tương duyệt, thì ra là cảm giác hạnh phúc nhường này…
Sở Dung Ca vươn tay, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của người kia, đỡ y ngồi dậy. Tư thế này khiến phân thân cứng rắn của hắn càng đâm sâu vào trong huyệt động mê người, chỉ cần hắn khẽ chuyển động một chút, người trong lòng lại bật ra tiếng nức nở không rõ.
– Ưm… Hức… – Quả nhiên Phượng Khanh không chịu nổi mà cong người, cửa động bên dưới lại càng run rẩy thít chặt như thể không muốn hắn rời đi. – Quá sâu… Ư— Bị… bị xuyên thủng rồi… Hức–
Sở Dung Ca không kìm được mà hít vào một hơi, thứ đồ vật kia bị kích thích tới trướng thêm một vòng.
Phượng Khanh thất thần mở mắt, trong cơ thể cuồn cuộn một luồng nhiệt khí không rõ từ đâu ra. Cảm giác này giống hệt như kiếp trước y tới kỳ phát tình, định lực dù vững như tường thành cũng bị nó một kích đập vỡ. Phượng Khanh không nhịn được, bắt đầu vặn vẹo eo.
Thế nhưng luồng nhiệt khí kia hoàn toàn không giảm bớt, thậm chí càng ngày càng bùng lên dữ dội, hành hạ y khổ sở.
Chưa đủ. Chưa đủ… Y muốn thêm…
– Dung Ca… – Phượng Khanh yếu ớt ngẩng đầu, trong mắt một mảnh ướt át, ủy khuất như bị bắt nạt, lại có chút dâm đãng quyến rũ không nói được thành lời, chọc cho lòng người ngứa ngáy. – Bên dưới… lạ quá. Ngứa… Ư… Dung Ca——Ta muốn ngươi… Cho ta— Cho ta… Hức…
Ánh mắt Sở Dung Ca tối đen như vực sâu không đáy. Cả người Phượng Khanh run run rẩy rẩy, chủ động ngẩng đầu, phơi bày toàn bộ trước mặt Sở Dung Ca. Chỉ thiếu treo thêm một tấm biển “Mời dùng.”.
– Người thật là… – Hắn lắc đầu, cười khổ.
Bàn tay thô ráp đè lên eo hông của Phượng Khanh, Sở Dung Ca nhắm mắt, để mặc cho bản năng chiễm giữ, dồn sức thô bạo mà đỉnh lên. Phượng Khanh trợn to mắt, đứt quãng hít vào mấy hơi.
– Ha… A… Mạnh quá… Thật sâu— A! Hức…
Người trong lòng khàn giọng rên rỉ, huyệt động bên dưới không ngừng tiết ra dịch thể bôi trơn, bị đâm tới sùi bọt, theo từng hồi chuyển động mà phát ra âm thanh nhóp nhép. Phượng Khanh cả người đã mềm như bùn, lúc thì khóc lóc cầu xin hắn chậm lại, lúc thì lại vì hắn dời đi phút chốc để đổi tư thế mà ưỡn người cầu hoan. Sở Dung Ca trên giường có phần thô bạo dồn dập, khiến Phượng Khanh khó lòng chống đỡ nổi, lần ra trận lần này bị đánh cho thua không còn một manh giáp.
Đây là lần đầu tiên y trải qua niềm vui chăn gối, thật lòng cảm thán đáng lẽ nên cùng Sở Dung Ca làm chuyện này từ sớm rồi mới phải. Bởi vì thật sự là khoái hoạt sung sướng đến tê cả da đầu.
Thế nhưng trời gần sáng, y cười không nổi, khóc cũng chẳng xong.
Y đã phát tiết nhiều đến mức vị huynh đệ dưới thân cương không nổi nữa, nhưng tên nhóc trước mặt mới chỉ miễn cưỡng xuất ra hai lần. Chất dịch nóng bỏng kia bắn thẳng vào bên trong cơ thể y, như thể thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thiếu chút nữa đã khiến Phượng Khanh đứt hơi bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Thậm chí mặc dù đã bắn ra một lượng lớn tinh dịch nhưng thứ khủng bố kia không hề có dấu hiệu mềm xuống, vẫn ngẩng đầu, cứng như sắt.
Kỳ… Kỳ động dục chết tiệt…
Phượng Khanh thật sự không chịu nổi nữa, hữu khí vô lực mà thều thào.
– Bổn vương… không thể nữa—Ta… ta dùng miệng giúp ngươi được chứ?
Người trước mắt vẻ mặt còn đang chìm trong dục vọng đê mê chưa tỉnh hẳn, đỏ hồng mê người, trên người dính đầy dịch thể trong suốt của chính mình, tóc dài tán loạn, yếu ớt vô lực mà thở dốc. Sở Dung Ca không đành lòng vuốt ve sườn mặt y, cúi đầu ngậm lấy môi Phượng Khanh, ôn nhu nói.
– Như người muốn.
Hắn lui ra, huyệt động phía dưới lại như đói khát hết khép lại mở, phun ra dịch trắng lẫn với dâm thủy trong suốt cùng máu tươi nhàn nhạt. Sở Dung Ca gắng gượng rời mắt, yết hầu cuộn lên xuống.
Phượng Khanh nuốt nước miếng, vứt mặt mũi mà cúi đầu. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lúc đối mặt với hung khí kia vẫn khiến y rùng mình một trận. Vừa… vừa rồi y làm cách nào mà chứa được thứ này trong cơ thể… còn đâm tới tận gốc?
Phượng Khanh thử há miệng, tìm cách ngậm lấy, nhưng nửa ngày sau cũng không ngậm vào nổi, cơ hàm mỏi nhừ, chỉ có thể mút được phần đầu, vụng về vươn lưỡi liếm láp. Chật vật một hồi, Sở Dung Ca đành kéo y lên, nửa cười nửa không.
– Vương gia, miệng người quá nhỏ.
Câu này… thực sự có hai nghĩa đấy ——— Sắc mặt Phượng Khanh nháy mắt đỏ bừng.
Cuối cùng Phượng Khanh vẫn phải dùng tay giúp hắn xuất ra một lần nữa, chất dịch màu trắng đục bắn tung tóe lên tóc y. Phượng Khanh có chút mê mang nhìn gương mặt tuấn mỹ của Sở Dung Ca gần trong gang tấc, vươn lưỡi liếm chất lỏng chảy xuống khóe môi.
Sở Dung Ca nhìn cảnh này, hai mắt đỏ sậm, một tay liền đẩy ngã y xuống nệm giường.
– A… Sở Dung Ca! – Phượng Khanh hoảng hốt kêu lên, đây là lần đầu của y. Sung sướng thì đúng là có sung sướng, nhưng eo y cũng không phải tấm sắt mà! Làm lâu như vậy, hông đã mỏi nhừ rồi. Phượng Khanh muốn khóc tới nơi, hạ mình cầu xin. – Sở tướng quân xin hạ thủ lưu tình… Tha cho ta một mạng. Ta thật sự không thể làm nữa… A!
Sở Dung Ca giống như không nghe thấy, cả gan nắm lấy chân y tách rộng sang hai bên. Cửa huyệt ướt át phía dưới lập tức phơi bày trước mắt hắn, nơi kia bị giày vò cả một đêm đã hơi sưng lên, từ màu hồng nhạt bị ma sát thành đỏ thẫm, khép khép mở mở, còn chảy ra dịch thể trắng đục…
Sở Dung Ca hơi khựng người lại, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, sau đó không nói một câu dư thừa, cầm lấy phân thân thô dài nhắm ngay miệng huyệt thúc vào. Một lần liền đẩy đến tận gốc.
– A… – Phượng Khanh nhăn mày, ưỡn người kêu lên. Vách thịt đã được nới rộng trước đó không còn đau đớn thế nhưng theo bản năng vẫn co rút lợi hại.
Sở Dung Ca chôn bên trong y, qua hồi lâu mới cúi đầu khàn khàn nói.
– Xin lỗi người, vương gia. Ta nhịn không nổi…
Phượng Khanh lại mềm lòng, một quyền đã giơ lên vậy mà không nỡ hạ xuống. Y vốn biết kỳ động dục đầu tiên của cực Càn Nguyên nhất định không thể trôi qua dễ dàng, nếu y đã chủ động đưa tới cửa thì giữa đường cũng không thể lật mặt bắt hắn ăn chay được.
Phượng Khanh một bên bi thương mà rơi lệ, một bên lại phải vòng tay ôm lấy người phía trên, thở ra một tiếng, giọng nói có điểm run run.
– Làm đi, bổn… bổn vương miễn tội cho ngươi.
Vì một câu này, y hối hận không thôi.
Phượng Khanh rốt cuộc cũng không biết bản thân mình đã cao trào bao nhiêu lần nội trong một đêm đó. Chỉ nhớ bản thân đã bất tỉnh giữa chừng, khi tỉnh lại thì Sở Dung Ca đã ôm y tới ôn tuyền trong viện, cả hai cùng tắm rửa. Sau đó…
Sau đó Sở Dung Ca tiếp tục ‘nhịn không nổi’ làm y thêm một lần nữa trong ôn tuyền. Tinh lực của cực Càn Nguyên thật đáng sợ, chất dịch nóng bỏng kia bắn vào trong cơ thể y nhiều đến mức chỉ cần đưa tay ấn nhẹ một cái, một dòng chất lỏng trắng đục sẽ phun ra chảy dọc theo đùi non.
Phượng Khanh một đêm kia thực sự đã bị giày vò mất nửa cái mạng.
Trời gần sáng, Sở tướng quân thần thanh khí sảng ôm Dực Vương điện hạ trở về chủ điện. Điện hạ dựa đầu lên ngực tướng quân, hình như đã ngủ say, đôi mắt hoa đào nhắm chặt còn vương vài giọt nước hơi sưng lên, đuôi mắt hồng hồng như thể bị ai bắt nạt tới phát khóc cả đêm.
Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Vài ngày sau, Ngụy Thư ngồi trong y quán, phụt một tiếng phun trà lên đầy bàn, trợn mắt nói.
– Hai… hai ngày hai đêm? – Gã tưởng mình nghe nhầm rồi, sau đó lại lo sợ hỏi. – Không phải… Phượng huynh thế nào? Còn sống không?
Hữu Ảnh cười, có chút bó tay.
– Vương gia nói chừng nào đứng dậy đi lại được sẽ chém đầu ngươi, bảo ngươi rửa cổ chờ sẵn đi.
Phượng Khanh khi đó đã dự liệu trước tình hình, cho toàn bộ người hầu trong viện lui xuống. Chỉ để lại Hữu Ảnh trông coi. Hai ngày kia nhiệm vụ của cậu chỉ là một ngày ba bữa đem thức ăn đặt ngoài cửa phòng. Có một vài lần khi cậu đến, hai người bên trong vẫn còn đang chiến đấu trường kỳ. Lỗ tai Hữu Ảnh hai ngày nay chịu không ít tội.
– Ây dà, cuối cùng y vẫn mềm lòng mà dùng bình hương cao kia. Nếu Phượng huynh mà cho tướng quân nhà y uống thuốc ức chế thì không chỉ dừng lại ở hai ngày đâu.
Ba bình dược kia vốn dĩ đều là xuân dược, nhất là loại dược đựng trong bình thuốc ức chế. Uống phải nó thì cho dù có là thánh hiền hay bị bất lực đi nữa, không đứng thẳng một ngày một đêm thì Ngụy Vô Thường gã sẽ dỡ quán.
Ngụy Thư có chút tiếc nuối.
– Biết vậy ta cho liều cao lên chút, để y liệt giường thêm vài ngày.
Hữu Ảnh không nói gì, ở nơi Ngụy Thư không thấy đang miết tay lên hai bình dược lấy về từ chỗ vương gia sáng nay, cười nhẹ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất