Bỗng Một Ngày Tôi Nhận Ra, Tôi Thích Cậu
Chương 4: Là cậu đã cứu tớ
Kể từ ngày hôm đó, Tô Bằng lúc nào cũng suy nghĩ về cảm giác đó. Cảm giác khi cậu và Minh Tuấn chạm vào nhau cứ như có một tia điện vô hình chạy dọc qua cơ thể cậu.
Từ trước tới giờ Tô Bằng chưa từng có cảm giác đó.
Còn Minh Tuấn từ ngày sau buổi nói chuyện giữa cậu và Tô Bằng ở bờ sông. Cậu ấy cũng đã dần cởi mở với mọi người hơn nhưng vẫn ít nói. Chỉ có Tô Bằng mới có thể nói chuyện được nhiều với cậu ấy.
Buổi chiều chủ nhật. Tô Bằng đang đi chợ mua ít đồ về cho mẹ nấu bữa tối. Cậu vừa đi vừa hát bài hát yêu thích của mình.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, sợ có chuyện xấu sảy ra nên cậu đánh liều chạy lại hô toáng lên là có công an tới để doạ cho bọn xấu bỏ đi.
Bọn xấu sao khi nghe thấy, thì cũng bắt đầu rút chạy khỏi hiện trường.
Cậu thấy phía trước có một thanh niên đang nằm dài trên mặt đất. Cậu nhanh chóng chạy lại xem để giúp đỡ, khi tiến lại gần cậu mới phát hiện ra người đó là Minh Tuấn. Cơ thể cậu ấy toàn vết thương, môi cũng đã chảy máu rồi. Lúc đấy Minh Tuấn đã nằm bất tỉnh trên mặt đất rồi.
Tô Bằng lo lắng gọi mãi tên của cậu ấy nhưng không thấy phản ứng. Cậu lại không thể nào bỏ mặt Minh Tuấn ở đây được. Nên cậu dùng sức của mình đỡ Minh Tuấn ngồi dậy, rồi đỡ cậu ấy đứng lên, dìu cậu ấy đi về nhà cậu.
Thân hình nhỏ bé của Tô Bằng phải dùng rất nhiều sức để có thể đưa Minh Tuấn về tới nhà mình. Lúc về đến nhà, Cậu kể mọi chuyện cho bố mẹ xong. Rồi dìu Minh Tuấn vào trong phòng mình.
Vì bị hôn mê, nên hôm nay Minh Tuấn sẽ phải ngủ lại ở nhà Tô Bằng. Tô Bằng nhanh chóng lấy hộp sơ cứu y tế của gia đình để sát khuẩn và băng lại vết thương ngoài da cho Minh Tuấn.
Vì quần áo đã bị dơ nên Tô Bằng đã lấy quần áo của mình thay cho cậu ấy.
Tô Bằng cởi từng cúc áo của cậu ấy xuống, cơ thể của Minh Tuấn lộ ra từng múi bụng săn chắc. Đây là lần đầu tiên cậu được thấy body của cậu ấy, cậu đỏ mặt dùng khăn lau cơ thể cho Minh Tuấn.
Sau khi thay đồ cho Minh Tuấn xong, một lát sau cậu cũng tỉnh dậy.
Tô Bằng thấy cậu đã tình dậy, liền đỡ cậu ngồi dậy sau đó lấy gối kê sau lưng cho cậu.
Tô Bằng bắt đầu quan tâm hỏi: Cậu sao rồi? Có cảm thấy ổn không.
Minh Tuấn nhìn cậu nói: Là cậu đã cứu tớ.
Tô Bằng đáp: ừm. Nhưng sao cậu lại bị đám côn đồ ấy đánh vậy.
Minh Tuấn trả lời: Bọn chúng chặn đường bảo tớ đưa tiền.
Tô Bằng nói: Cậu không đưa, rồi bọn chúng đánh cậu.
Minh Tuấn đáp: ừm!! Cảm ơn cậu đã cứu tớ.
Tô Bằng nhìn vào mắt cậu ấy nói: Cậu không sao thì tốt rồi. À mà quên nữa, bây giờ trời cũng đã tối rồi, cậu định về nhà hay là ngủ lại nhà tớ.
Minh Tuấn nhìn cậu nói: Cậu định đuổi tớ à.
Tô Bằng lúng túng trả lời: Không phải, tớ không có ý đó. Nếu cậu ngủ lại nhà tớ thì cậu gọi điện một tiếng cho gia đình của cậu đi nếu không họ lại lo lắng đó.
Minh Tuấn gọi điện báo về với quản gia nói hôm nay cậu ngủ ở nhà bạn, buổi sáng kêu người đem đồng phục và balo lại cho cậu.
Tô Bằng lúc này đã chuẩn bị một tô cháo cho Minh Tuấn. Tô Bằng cầm tô cháo nói: Cậu ăn chút cháo đi, rồi tớ lấy thuốc cho cậu uống. Như vậy mới mau khoẻ lại được.
Minh Tuấn nói: Cậu không thấy hai tay của tớ đang đau à, sao tớ có thể cầm muỗng dùng cháo đây.
Tô Bằng nhăn mặt nhìn câu: Thôi được rồi để tớ đút cậu ăn, lúc nãy còn cầm điện thoại bấm được, đây gõ gàng là nhõng nhẽo.
Sau khi Minh Tuấn ăn và uống thuốc xong, lúc này trời cũng đã khuya. Tô Bằng bắt đầu tắt đèn, trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng mờ của đèn ngủ. Cậu từ từ nằm lên giường nằm sát Minh Tuấn. Vì đây là giường dành cho một người nên rất nhỏ vì thế hai cậu phải nằm sát nhau rất gần.
Vì do ngủ một mình đã quen nên cậu rất khó ngủ khi ngủ chung với người khác. Còn Minh Tuấn do quá mệt nên đã ngủ trước đó. Tô Bằng nằm cạnh sát Minh Tuấn, trong không gian mờ ảo của ban đêm. Bên cạnh cậu là tiếng thở ấm nóng, nhẹ nhàng của Minh Tuấn. Khiến cậu lại càng khó ngủ thêm, mặt cậu đỏ bừng, nhịp tim cậu thì đập loạng xạ. Cảm giác ấy lại xuất hiện nữa rồi.
Hết chương 4.
Lời của tác giả: Chương này có khá là nhiều cảnh thân mật giữa hai cậu ấy nhỉ, nhiêu đó chắc chưa đủ đâu nhỉ. Cảm giác kì lạ đó lại tiếp tục xuất hiện khi Tô Bằng tiếp xúc với Minh Tuấn. Liệu có phải Tô Bằng nhà ta đã có tình cảm với cậu ấy rồi không? Mọi người hãy đọc các chương sau để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nha.
Từ trước tới giờ Tô Bằng chưa từng có cảm giác đó.
Còn Minh Tuấn từ ngày sau buổi nói chuyện giữa cậu và Tô Bằng ở bờ sông. Cậu ấy cũng đã dần cởi mở với mọi người hơn nhưng vẫn ít nói. Chỉ có Tô Bằng mới có thể nói chuyện được nhiều với cậu ấy.
Buổi chiều chủ nhật. Tô Bằng đang đi chợ mua ít đồ về cho mẹ nấu bữa tối. Cậu vừa đi vừa hát bài hát yêu thích của mình.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, sợ có chuyện xấu sảy ra nên cậu đánh liều chạy lại hô toáng lên là có công an tới để doạ cho bọn xấu bỏ đi.
Bọn xấu sao khi nghe thấy, thì cũng bắt đầu rút chạy khỏi hiện trường.
Cậu thấy phía trước có một thanh niên đang nằm dài trên mặt đất. Cậu nhanh chóng chạy lại xem để giúp đỡ, khi tiến lại gần cậu mới phát hiện ra người đó là Minh Tuấn. Cơ thể cậu ấy toàn vết thương, môi cũng đã chảy máu rồi. Lúc đấy Minh Tuấn đã nằm bất tỉnh trên mặt đất rồi.
Tô Bằng lo lắng gọi mãi tên của cậu ấy nhưng không thấy phản ứng. Cậu lại không thể nào bỏ mặt Minh Tuấn ở đây được. Nên cậu dùng sức của mình đỡ Minh Tuấn ngồi dậy, rồi đỡ cậu ấy đứng lên, dìu cậu ấy đi về nhà cậu.
Thân hình nhỏ bé của Tô Bằng phải dùng rất nhiều sức để có thể đưa Minh Tuấn về tới nhà mình. Lúc về đến nhà, Cậu kể mọi chuyện cho bố mẹ xong. Rồi dìu Minh Tuấn vào trong phòng mình.
Vì bị hôn mê, nên hôm nay Minh Tuấn sẽ phải ngủ lại ở nhà Tô Bằng. Tô Bằng nhanh chóng lấy hộp sơ cứu y tế của gia đình để sát khuẩn và băng lại vết thương ngoài da cho Minh Tuấn.
Vì quần áo đã bị dơ nên Tô Bằng đã lấy quần áo của mình thay cho cậu ấy.
Tô Bằng cởi từng cúc áo của cậu ấy xuống, cơ thể của Minh Tuấn lộ ra từng múi bụng săn chắc. Đây là lần đầu tiên cậu được thấy body của cậu ấy, cậu đỏ mặt dùng khăn lau cơ thể cho Minh Tuấn.
Sau khi thay đồ cho Minh Tuấn xong, một lát sau cậu cũng tỉnh dậy.
Tô Bằng thấy cậu đã tình dậy, liền đỡ cậu ngồi dậy sau đó lấy gối kê sau lưng cho cậu.
Tô Bằng bắt đầu quan tâm hỏi: Cậu sao rồi? Có cảm thấy ổn không.
Minh Tuấn nhìn cậu nói: Là cậu đã cứu tớ.
Tô Bằng đáp: ừm. Nhưng sao cậu lại bị đám côn đồ ấy đánh vậy.
Minh Tuấn trả lời: Bọn chúng chặn đường bảo tớ đưa tiền.
Tô Bằng nói: Cậu không đưa, rồi bọn chúng đánh cậu.
Minh Tuấn đáp: ừm!! Cảm ơn cậu đã cứu tớ.
Tô Bằng nhìn vào mắt cậu ấy nói: Cậu không sao thì tốt rồi. À mà quên nữa, bây giờ trời cũng đã tối rồi, cậu định về nhà hay là ngủ lại nhà tớ.
Minh Tuấn nhìn cậu nói: Cậu định đuổi tớ à.
Tô Bằng lúng túng trả lời: Không phải, tớ không có ý đó. Nếu cậu ngủ lại nhà tớ thì cậu gọi điện một tiếng cho gia đình của cậu đi nếu không họ lại lo lắng đó.
Minh Tuấn gọi điện báo về với quản gia nói hôm nay cậu ngủ ở nhà bạn, buổi sáng kêu người đem đồng phục và balo lại cho cậu.
Tô Bằng lúc này đã chuẩn bị một tô cháo cho Minh Tuấn. Tô Bằng cầm tô cháo nói: Cậu ăn chút cháo đi, rồi tớ lấy thuốc cho cậu uống. Như vậy mới mau khoẻ lại được.
Minh Tuấn nói: Cậu không thấy hai tay của tớ đang đau à, sao tớ có thể cầm muỗng dùng cháo đây.
Tô Bằng nhăn mặt nhìn câu: Thôi được rồi để tớ đút cậu ăn, lúc nãy còn cầm điện thoại bấm được, đây gõ gàng là nhõng nhẽo.
Sau khi Minh Tuấn ăn và uống thuốc xong, lúc này trời cũng đã khuya. Tô Bằng bắt đầu tắt đèn, trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng mờ của đèn ngủ. Cậu từ từ nằm lên giường nằm sát Minh Tuấn. Vì đây là giường dành cho một người nên rất nhỏ vì thế hai cậu phải nằm sát nhau rất gần.
Vì do ngủ một mình đã quen nên cậu rất khó ngủ khi ngủ chung với người khác. Còn Minh Tuấn do quá mệt nên đã ngủ trước đó. Tô Bằng nằm cạnh sát Minh Tuấn, trong không gian mờ ảo của ban đêm. Bên cạnh cậu là tiếng thở ấm nóng, nhẹ nhàng của Minh Tuấn. Khiến cậu lại càng khó ngủ thêm, mặt cậu đỏ bừng, nhịp tim cậu thì đập loạng xạ. Cảm giác ấy lại xuất hiện nữa rồi.
Hết chương 4.
Lời của tác giả: Chương này có khá là nhiều cảnh thân mật giữa hai cậu ấy nhỉ, nhiêu đó chắc chưa đủ đâu nhỉ. Cảm giác kì lạ đó lại tiếp tục xuất hiện khi Tô Bằng tiếp xúc với Minh Tuấn. Liệu có phải Tô Bằng nhà ta đã có tình cảm với cậu ấy rồi không? Mọi người hãy đọc các chương sau để xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất