Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?
Chương 95
"Tử Lan..." Từ Á Ngôn lắp bắp muốn giải thích nhưng bị ánh mắt hằn học của Tần Thời nhìn đến làm y vội nuốt những lời định nói lại, hiện tại hắn đang nổi giận y càng giải thích càng như bản thân đang chột dạ, thà rằng im lặng còn hơn.
Tần Thời ra lệnh cho cai ngục: "Các ngươi ra ngoài."
Cai ngục quay qua nhìn nhau, Tần Thời hiện tại là phạm nhân họ có thể không cần phải nghe lệnh hắn. Thế nhưng cai ngục cũng không phải người mù, vừa rồi họ đều nhìn thấy vương phi đang cầm tay một nam nhân xa lạ khác.
Tần vương cũng khổ quá đi, tự dưng mang trong mình trọng tội, thanh danh gần như mất hết, đến cả vương phi cũng dây dưa với người khác ngay trước mặt, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi.
Nghĩ như vậy cai ngục có một chút đồng cảm, huống chi họ canh ở bên ngoài Tần Thời cũng không đi đâu được bèn đưa mắt ra hiệu cho nhau lui xuống.
Lúc này Tần Thời mới nhìn sang Cố Minh Lăng hỏi: "Không biết Cố tướng đến đây có chuyện gì?"
Cố Minh Lăng không nghĩ rằng Tần Thời biết mình, nhưng gã cũng chỉ kinh ngạc trong phút chốc, theo đúng quy củ cúi đầu xuống hành lễ rồi đáp lại: "Vương gia, trước kia hạ quan cùng Niệm Sinh..."
"Hiện giờ y là vương phi của bản vương." Tần Thời khó chịu cắt ngang: "Không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi tên tự của y."
Vẻ mặt gã thoáng chốc cứng ngắc, "...Trước kia hạ quan cùng vương phi có quen biết, lúc nãy vì quá lo lắng nên mới thất lễ, xin vương gia đừng để ý."
"Ngươi cũng biết hành động ban nãy của mình thất lễ?" Tần Thời không vui nói: "Cố tướng dù gì cũng là mệnh quan triều đình, phép tắc cơ bản vẫn nên hiểu rõ, mong rằng sau này không để bản vương nhìn thấy ngươi xuất hiện trước mặt Niệm Sinh nữa."
Cố Minh Lăng khẽ cười: "Thì ra vương phi muốn gặp gỡ ai trước hết phải có sự cho phép của vương gia?"
"Niệm nhi muốn gặp ai bản vương đều không quản, chỉ với những người tâm tư bất chính bản vương mới đề phòng thôi."
Bị Tần Thời loáng thoáng mắng chửi cũng không khiến Cố Minh Lăng tức giận, ngược lại gã càng đắc ý hơn hỏi lại: "Xem ra vương gia cũng không tin tưởng y cho lắm."
"Ngươi..."
Lần này chưa để Tần Thời kịp phản bác Cố Minh Lăng đã xoay người đi khỏi, gã quay qua Từ Á Ngôn nói: "Hôm khác ta lại đến thăm đệ."
Từ Á Ngôn chưa kịp thở phào một hơi, nghe được câu này vẻ mặt thoáng chốc cứng ngắc.
Y không cần đến thăm có được không?
"Ngươi nói như vậy là có ý gì?!" Từ trước đến nay Tần Thời nào chịu qua uất ức lớn chừng này, không những dám ở trước mặt huênh hoang còn muốn chia rẽ tình cảm của hắn và Từ Á Ngôn. Nhưng hiện tại Cố Minh Lăng là phó tướng được coi trọng, còn hắn lại là phạm nhân đang chờ thẩm vấn, chỉ với chức vị này thôi đã khác xa một trời một vực.
Tần Thời lớn tiếng: "Cố Minh Lăng, ngươi đứng lại cho bản vương!"
Nghe thấy Tần Thời quát lên Cố Minh Lăng cũng không dừng lại trực tiếp đi ra ngoài. Tần Thời muốn đuổi theo nhưng chưa bước được vài bước đã bị binh lính cản lại kéo hắn về nhà lao, bộ dạng hết sức chật vật.
"Vương gia..." Đến khi người rời đi hết Từ Á Ngôn mới dám lên tiếng, với tính cách ngạo mạn của Tần Thời khỏi cần nhìn cũng biết hiện tại sắc mặt khó coi thế nào. Quả nhiên Tần Thời liếc y một cái sau đó đi liền về một góc xa nhất không nói một lời nằm xuống xoay lưng về phía y.
Từ Á Ngôn: "..." Sao động tác này có chút quen quen?
Từ Á Ngôn hạ giọng xuống thử gọi lần nữa: "Tử Lan..."
"Từ Á Ngôn, hôm nay bản vương thật sự không vui." Tần Thời vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng nói: "Tạm thời ngươi đừng có nói chuyện với bản vương."
Thấy Tần Thời quả thật rất tức giận hơn nữa vừa mới bị giải đi tra khảo về, Từ Á Ngôn nghĩ trong lòng hắn khó chịu thật sự muốn yên tĩnh nên cũng không làm phiền nữa.
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy y lên tiếng Tần Thời càng tức giận hơn, hắn bảo đừng nói chuyện y cũng không thèm ngó ngàng gì đến hắn luôn!
Tần Thời nghiến răng nghiến lợi tức đến hộc máu nhưng ngại mặt mũi nên nhất quyết không chịu bắt chuyện trước, ngay cả cơm cũng không ăn giữ nguyên tư thế này đến tận khi trời tối.
Đợi đến nửa đêm, nghĩ rằng Từ Á Ngôn đã ngủ rồi Tần Thời mới dám ngồi dậy, ai ngờ vừa xoay người lại bắt gặp một đôi mắt cách đó không xa đang nhìn hắn chằm chằm. Tần Thời ngoài ý muốn giật mình lắp bắp hỏi: "Đã muộn vậy rồi sao ngươi còn chưa ngủ?"
"Tử Lan không để ý đến ta bảo ta ngủ thế nào được đây?" Từ Á Ngôn hạ tay xuống, vì ngồi một tư thế quá lâu nên một bên má để lại vết hằn đỏ.
Chỉ một câu này thôi cũng khiến Tần Thời quên luôn lý do vì sao mình tức giận, nhìn y như vậy bảo hắn làm sao có thể làm ngơ tiếp được nữa? Tần Thời cảm thấy đau đầu không thôi, y giận hắn thì được, tại sao mỗi khi hắn giận lại cứ như mắc nợ y thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tần Thời vẫn là người xuống nước trước dỗ dành: "Ai bảo ta không để ý ngươi? Cứ ngồi như vậy không mệt à, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Từ Á Ngôn không nghe: "Lúc nãy ta hỏi ngươi không chịu trả lời..."
"Chẳng phải giờ ta trả lời ngươi rồi sao?"
"Ngươi còn không thèm quay mặt lại nhìn ta."
Tần Thời cảm thấy rất đau đầu: "Chẳng lẽ ta giận còn phải nhìn mặt ngươi nữa hả?"
Từ Á Ngôn ủ rũ cúi đầu xuống: "Vậy chính là ngươi không để ý ta rồi."
Tần Thời: "..."
Trong lúc Tần Thời không biết làm sao đã nghe thấy Từ Á Ngôn nói tiếp: "Ta với Cố Minh Lăng thật sự không có gì, chẳng lẽ trong lòng ta có ai ngươi không phải là người biết rõ nhất? Hắn nắm tay quá đột ngột nên ta không thể phản kháng, cũng không phải là ta chủ động mà."
"Khi ngươi bị giải đi ta rất lo lắng, không biết tình hình vụ án thế nào, có bị người ta dùng hình tra khảo hay không. Ta thật sự rất sợ hãi chỉ mong ngươi nhanh chóng trở về, vậy mà khi ngươi về rồi ngay cả một câu cũng không chịu nói với ta, cũng không để cho ta cơ hội được giải thích..."
Không hiểu sao Tần Thời lại cảm thấy bản thân mới là người có lỗi: "Ta không hề nghi ngờ ngươi với Cố Minh Lăng nên mới không hỏi, với lại nếu ngươi muốn biết ta cũng sẽ trả lời mà."
"Nhưng ngươi lớn tiếng với ta, còn bảo ta đừng có nói chuyện với ngươi nữa."
Tần Thời lắp bắp: "...Ta xin lỗi."
Nói xong ba chữ đó hắn mới cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng là hắn đang giận y cơ mà, tại sao hắn phải xin lỗi?!1
Tần Thời ra lệnh cho cai ngục: "Các ngươi ra ngoài."
Cai ngục quay qua nhìn nhau, Tần Thời hiện tại là phạm nhân họ có thể không cần phải nghe lệnh hắn. Thế nhưng cai ngục cũng không phải người mù, vừa rồi họ đều nhìn thấy vương phi đang cầm tay một nam nhân xa lạ khác.
Tần vương cũng khổ quá đi, tự dưng mang trong mình trọng tội, thanh danh gần như mất hết, đến cả vương phi cũng dây dưa với người khác ngay trước mặt, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi.
Nghĩ như vậy cai ngục có một chút đồng cảm, huống chi họ canh ở bên ngoài Tần Thời cũng không đi đâu được bèn đưa mắt ra hiệu cho nhau lui xuống.
Lúc này Tần Thời mới nhìn sang Cố Minh Lăng hỏi: "Không biết Cố tướng đến đây có chuyện gì?"
Cố Minh Lăng không nghĩ rằng Tần Thời biết mình, nhưng gã cũng chỉ kinh ngạc trong phút chốc, theo đúng quy củ cúi đầu xuống hành lễ rồi đáp lại: "Vương gia, trước kia hạ quan cùng Niệm Sinh..."
"Hiện giờ y là vương phi của bản vương." Tần Thời khó chịu cắt ngang: "Không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi tên tự của y."
Vẻ mặt gã thoáng chốc cứng ngắc, "...Trước kia hạ quan cùng vương phi có quen biết, lúc nãy vì quá lo lắng nên mới thất lễ, xin vương gia đừng để ý."
"Ngươi cũng biết hành động ban nãy của mình thất lễ?" Tần Thời không vui nói: "Cố tướng dù gì cũng là mệnh quan triều đình, phép tắc cơ bản vẫn nên hiểu rõ, mong rằng sau này không để bản vương nhìn thấy ngươi xuất hiện trước mặt Niệm Sinh nữa."
Cố Minh Lăng khẽ cười: "Thì ra vương phi muốn gặp gỡ ai trước hết phải có sự cho phép của vương gia?"
"Niệm nhi muốn gặp ai bản vương đều không quản, chỉ với những người tâm tư bất chính bản vương mới đề phòng thôi."
Bị Tần Thời loáng thoáng mắng chửi cũng không khiến Cố Minh Lăng tức giận, ngược lại gã càng đắc ý hơn hỏi lại: "Xem ra vương gia cũng không tin tưởng y cho lắm."
"Ngươi..."
Lần này chưa để Tần Thời kịp phản bác Cố Minh Lăng đã xoay người đi khỏi, gã quay qua Từ Á Ngôn nói: "Hôm khác ta lại đến thăm đệ."
Từ Á Ngôn chưa kịp thở phào một hơi, nghe được câu này vẻ mặt thoáng chốc cứng ngắc.
Y không cần đến thăm có được không?
"Ngươi nói như vậy là có ý gì?!" Từ trước đến nay Tần Thời nào chịu qua uất ức lớn chừng này, không những dám ở trước mặt huênh hoang còn muốn chia rẽ tình cảm của hắn và Từ Á Ngôn. Nhưng hiện tại Cố Minh Lăng là phó tướng được coi trọng, còn hắn lại là phạm nhân đang chờ thẩm vấn, chỉ với chức vị này thôi đã khác xa một trời một vực.
Tần Thời lớn tiếng: "Cố Minh Lăng, ngươi đứng lại cho bản vương!"
Nghe thấy Tần Thời quát lên Cố Minh Lăng cũng không dừng lại trực tiếp đi ra ngoài. Tần Thời muốn đuổi theo nhưng chưa bước được vài bước đã bị binh lính cản lại kéo hắn về nhà lao, bộ dạng hết sức chật vật.
"Vương gia..." Đến khi người rời đi hết Từ Á Ngôn mới dám lên tiếng, với tính cách ngạo mạn của Tần Thời khỏi cần nhìn cũng biết hiện tại sắc mặt khó coi thế nào. Quả nhiên Tần Thời liếc y một cái sau đó đi liền về một góc xa nhất không nói một lời nằm xuống xoay lưng về phía y.
Từ Á Ngôn: "..." Sao động tác này có chút quen quen?
Từ Á Ngôn hạ giọng xuống thử gọi lần nữa: "Tử Lan..."
"Từ Á Ngôn, hôm nay bản vương thật sự không vui." Tần Thời vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng nói: "Tạm thời ngươi đừng có nói chuyện với bản vương."
Thấy Tần Thời quả thật rất tức giận hơn nữa vừa mới bị giải đi tra khảo về, Từ Á Ngôn nghĩ trong lòng hắn khó chịu thật sự muốn yên tĩnh nên cũng không làm phiền nữa.
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy y lên tiếng Tần Thời càng tức giận hơn, hắn bảo đừng nói chuyện y cũng không thèm ngó ngàng gì đến hắn luôn!
Tần Thời nghiến răng nghiến lợi tức đến hộc máu nhưng ngại mặt mũi nên nhất quyết không chịu bắt chuyện trước, ngay cả cơm cũng không ăn giữ nguyên tư thế này đến tận khi trời tối.
Đợi đến nửa đêm, nghĩ rằng Từ Á Ngôn đã ngủ rồi Tần Thời mới dám ngồi dậy, ai ngờ vừa xoay người lại bắt gặp một đôi mắt cách đó không xa đang nhìn hắn chằm chằm. Tần Thời ngoài ý muốn giật mình lắp bắp hỏi: "Đã muộn vậy rồi sao ngươi còn chưa ngủ?"
"Tử Lan không để ý đến ta bảo ta ngủ thế nào được đây?" Từ Á Ngôn hạ tay xuống, vì ngồi một tư thế quá lâu nên một bên má để lại vết hằn đỏ.
Chỉ một câu này thôi cũng khiến Tần Thời quên luôn lý do vì sao mình tức giận, nhìn y như vậy bảo hắn làm sao có thể làm ngơ tiếp được nữa? Tần Thời cảm thấy đau đầu không thôi, y giận hắn thì được, tại sao mỗi khi hắn giận lại cứ như mắc nợ y thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tần Thời vẫn là người xuống nước trước dỗ dành: "Ai bảo ta không để ý ngươi? Cứ ngồi như vậy không mệt à, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Từ Á Ngôn không nghe: "Lúc nãy ta hỏi ngươi không chịu trả lời..."
"Chẳng phải giờ ta trả lời ngươi rồi sao?"
"Ngươi còn không thèm quay mặt lại nhìn ta."
Tần Thời cảm thấy rất đau đầu: "Chẳng lẽ ta giận còn phải nhìn mặt ngươi nữa hả?"
Từ Á Ngôn ủ rũ cúi đầu xuống: "Vậy chính là ngươi không để ý ta rồi."
Tần Thời: "..."
Trong lúc Tần Thời không biết làm sao đã nghe thấy Từ Á Ngôn nói tiếp: "Ta với Cố Minh Lăng thật sự không có gì, chẳng lẽ trong lòng ta có ai ngươi không phải là người biết rõ nhất? Hắn nắm tay quá đột ngột nên ta không thể phản kháng, cũng không phải là ta chủ động mà."
"Khi ngươi bị giải đi ta rất lo lắng, không biết tình hình vụ án thế nào, có bị người ta dùng hình tra khảo hay không. Ta thật sự rất sợ hãi chỉ mong ngươi nhanh chóng trở về, vậy mà khi ngươi về rồi ngay cả một câu cũng không chịu nói với ta, cũng không để cho ta cơ hội được giải thích..."
Không hiểu sao Tần Thời lại cảm thấy bản thân mới là người có lỗi: "Ta không hề nghi ngờ ngươi với Cố Minh Lăng nên mới không hỏi, với lại nếu ngươi muốn biết ta cũng sẽ trả lời mà."
"Nhưng ngươi lớn tiếng với ta, còn bảo ta đừng có nói chuyện với ngươi nữa."
Tần Thời lắp bắp: "...Ta xin lỗi."
Nói xong ba chữ đó hắn mới cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng là hắn đang giận y cơ mà, tại sao hắn phải xin lỗi?!1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất