Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 37: Đi Hẹn Hò 2
Nếu Thời Diệc mà không ra tay trước thì tôi đã đứng dậy, tặng cho thằng khốn đó một cú đạp vào ngay chỗ hiểm rồi.
"Aish, cái đệt!" Gã ta ôm cái đầu đang nhỏ từng giọt máu màu đỏ thẫm, nhớp nháp của mình mà mắng vốn, sau khi đứng vững lại bồi thêm vài lời: "Bọn mày chờ đó, tao gọi đại ca tao tới."
Mặt tôi hiện lên ba dấu chấm hỏi, lại đưa mắt quan sát cánh tay vừa hạ nắm đấm kia của Châu Thời Diệc. Nhìn gã đó rời đi, anh còn có ý định không tha cho gã, việc tay anh vẫn còn siết chặt đó chính là bằng chứng. Tôi lay ống tay áo của Thời Diệc, cười cười cùng hành động lắc đầu. (2)
"'Em không sao nữa rồi!
Thấy nụ cười đang rạng rỡ trên khuôn mặt tươi tắn, đang cố giả vờ rằng mình không đau đó. Đường gân xanh trên tay Thời Diệc mới dần chìm xuống, đôi bờ mi truxuống nhìn tôi một cách vô cùng đau lòng. Nhưng điều làm tôi để bấy giờ lại là đám ngời mặc đồ đen đứng ng quanh, hara ci c gic như đang kịa đó chm chăm quả không hề sai. (1
Thời Diệc đặt ngón tay lên cái khuỷu tay trái vừa bị va đập của tôi, một tiếng kêu đau bất ngờ phát ra khỏi miệng.
Tôi đưa mắt lên nhìn anh, ái ngại vì câu nói "không sao nữa rồi".
"Đi mua thuốc đi!" Châu Thời Diệc nói với một trong số đám đàn em ở đó, rồi anh cầm tay dẫn tôi đi về hướng cửa vào của khán phòng.
Đôi chân cũng chẳng hiểu vì sao mà bất giác bước theo dấu chân của người đàn ông trước mặt.
Cứ nghĩ tiếp theo hai đứa sẽ cùng nhau xem phim với cảm giác rất tuyệt, nhưng mà là tuyệt vọng...
Vừa mới đặt mông xuống ghế ngồi, cả một đoàn người rầm rầm ngồi vào ở băng ghế sau. Tôi đông cứng cả người, đôi mắt chần chừ không dám quay đầu nhìn.
Nguyên một khu vực dãy ghế ngồi đằng sau chúng tôi bị bao trọn, toàn những thanh niên cường tráng với gương mặt hằm hằm sát khí, đang khoanh tay ngồi ở đó. Bây giờ tôi bỗng nhiên lại có cảm giác như mình đang là phạm nhân, còn đám đàn em kia của Châu Thời Diệc chính là đám cai ngục, canh chừng tôi nãy giờ. (3)
Để ý đến ánh mắt của người xung quanh sao thấy ngại quá đi, mọi người cứ chằm chằm nhìn tôi, tôi cũng hiểu ý của mọi người mà...
Vậy mà Châu Thời Diệc vẫn ung dung ngồi rung chân, tay không ngừng bốc bắp rang bỏ vào miệng, chờ chiếu phim mới hay chứ. (1
"À thì, anh kêu họ rút bớt đi được.."
"Không!" Còn chưa hỏi ý xong thì ngay lập tức đã có luôn câu trả lời mới ra lò cực kì nóng hổi, tay tôi đã sẵn sàng nắm thành quyền, nhất định sẽ tẩn người đàn ông này một trận.
"Doãn... Doãn?"
Cái chất giọng đã thấm thía vào tai từ lâu, vừa quen thuộc vừa có tính chất như đang nhắc tới cái tên đó, truyền thẳng đến màng nhĩ của tôi.
Cánh tay đang định giơ lên cho Châu Thời Diệc một bạt thì bỗng nguôi xuống, hướng mặt tìm kiếm chủ nhân, nơi phát ra giọng nói kia.
Từ khu vực dãy ghế ngồi bên cạnh, tôi trông thấy cô bạn thân của mình, trên tay đang ôm hộp bắp rang, bên cạnh còn có thêm Mộc Cảnh Trì.
Điều làm tôi chú ý hơn cả, đó chính là...
Họ đang nắm tay nhau kìa? (43
Ổi đệt, cái quần gì vậy nè!
"Vương Tử Khâm? Mộc Cảnh Trì?" Tôi còn tưởng là do mình hoa mắt nên nhìn nhầm, liền đưa hai ngón trỏ lên dụi dụi đôi mặt.
Không hề thay đổi, cảnh tượng chính xác là như vậy.
Nghe tiếng tôi, hai tên nam nữ kia vội quay mặt, vừa trông thấy người gọi tên của họ, thì Tử Khâm đã vội vàng giãy bàn tay đang nắm chặt của Mộc Cảnh Trì ra. Tôi ngơ ngác, này là không đánh cũng tự khai sao? (
"Doãn... Doãn Doãn à?" Tử Khâm ngượng ngùng, tay chân lúng túng nhìn tôi.
Mộc Cảnh Trì vì không muốn giải thích hay biện minh bất cứ điều gì mà đôi tay trống rỗng ấy bực bội, gấp rút đút thẳng vào túi quần, ánh mắt còn né qua nơi khác.
Hai người này... là đang hẹn hò?
Đang hẹn hò...
Đang hẹn hò...
Đang hẹn hò...
Cú sốc lớn cứ liên tục lặp đi lặp lại ba chữ đó trong đầu tôi, vậy mà thằng anh bất trị của mình lại dám gạ gầm cô bạn thân lớn lên cùng tôi thuở nhỏ. Ai có ngờ đâu, mới lần trước khi gặp hai bác, tôi đã bịa chuyện anh trai mình chính là người yêu của con gái họ. (
Bây giờ trở thành sự thật luôn rồi?
"Không phải chứ Vương Tử Khâm? Cậu và Mộc Cảnh Trì đang hẹn hò sao?" Tôi đứng dậy, dõng dạc hỏi cho ra lẽ nhưng rõ ràng là trong đầu đã có sẵn câu trả lời của đối phương từ lâu.
Đáng lẽ cái lần trước, khi Mộc Cảnh Trì đi mua băng vệ sinh cho người phụ nữ khác, trùng hợp là hôm đó cô bạn thân cũng đến kì kinh nguyệt của con gái thì tôi phải ngợi ra từ sớm rồi mới đúng.
Chẳng giải thích cũng chẳng biện minh, Mộc Cảnh Trì chả thèm ngó qua tôi lấy một lần mà trực tiếp cầm lấy đôi tay đang lúng túng của Tử Khâm. Dưới sự ngơ ngác bất ngờ của tôi, cả hai đã lập tức rời khỏi, chỉ để lại một luồng khí lạnh của máy điều hòa cuốn theo. (
"Ai vậy Doãn Doãn?" Thời Diệc nắm lấy ống tay áo của tôi mà lay lay, cố quan sát tình huống trước mặt nhưng lại bị cả thân mình và tà áo gió dáng dài của tôi che mất.
"À, anh trai với bạn thân em thôi!" Tôi giật mình, vội ngồi xuống mà trả lời anh.
Tay anh bỗng mơn trớn chiếc cằm, cứ ngồi đơ ra như đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi lại lên tiếng hỏi tôi: "Em có anh trai sao? Tên Mộc Cảnh Trì à?"
Thấy Thời Diệc hỏi một câu lạ như vậy, tuy tôi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, anh lại tiếp tục suy tư mà lẩm bẩm một mình: "'Chắc... trùng hợp thôi nhỉ?"
"Aish, cái đệt!" Gã ta ôm cái đầu đang nhỏ từng giọt máu màu đỏ thẫm, nhớp nháp của mình mà mắng vốn, sau khi đứng vững lại bồi thêm vài lời: "Bọn mày chờ đó, tao gọi đại ca tao tới."
Mặt tôi hiện lên ba dấu chấm hỏi, lại đưa mắt quan sát cánh tay vừa hạ nắm đấm kia của Châu Thời Diệc. Nhìn gã đó rời đi, anh còn có ý định không tha cho gã, việc tay anh vẫn còn siết chặt đó chính là bằng chứng. Tôi lay ống tay áo của Thời Diệc, cười cười cùng hành động lắc đầu. (2)
"'Em không sao nữa rồi!
Thấy nụ cười đang rạng rỡ trên khuôn mặt tươi tắn, đang cố giả vờ rằng mình không đau đó. Đường gân xanh trên tay Thời Diệc mới dần chìm xuống, đôi bờ mi truxuống nhìn tôi một cách vô cùng đau lòng. Nhưng điều làm tôi để bấy giờ lại là đám ngời mặc đồ đen đứng ng quanh, hara ci c gic như đang kịa đó chm chăm quả không hề sai. (1
Thời Diệc đặt ngón tay lên cái khuỷu tay trái vừa bị va đập của tôi, một tiếng kêu đau bất ngờ phát ra khỏi miệng.
Tôi đưa mắt lên nhìn anh, ái ngại vì câu nói "không sao nữa rồi".
"Đi mua thuốc đi!" Châu Thời Diệc nói với một trong số đám đàn em ở đó, rồi anh cầm tay dẫn tôi đi về hướng cửa vào của khán phòng.
Đôi chân cũng chẳng hiểu vì sao mà bất giác bước theo dấu chân của người đàn ông trước mặt.
Cứ nghĩ tiếp theo hai đứa sẽ cùng nhau xem phim với cảm giác rất tuyệt, nhưng mà là tuyệt vọng...
Vừa mới đặt mông xuống ghế ngồi, cả một đoàn người rầm rầm ngồi vào ở băng ghế sau. Tôi đông cứng cả người, đôi mắt chần chừ không dám quay đầu nhìn.
Nguyên một khu vực dãy ghế ngồi đằng sau chúng tôi bị bao trọn, toàn những thanh niên cường tráng với gương mặt hằm hằm sát khí, đang khoanh tay ngồi ở đó. Bây giờ tôi bỗng nhiên lại có cảm giác như mình đang là phạm nhân, còn đám đàn em kia của Châu Thời Diệc chính là đám cai ngục, canh chừng tôi nãy giờ. (3)
Để ý đến ánh mắt của người xung quanh sao thấy ngại quá đi, mọi người cứ chằm chằm nhìn tôi, tôi cũng hiểu ý của mọi người mà...
Vậy mà Châu Thời Diệc vẫn ung dung ngồi rung chân, tay không ngừng bốc bắp rang bỏ vào miệng, chờ chiếu phim mới hay chứ. (1
"À thì, anh kêu họ rút bớt đi được.."
"Không!" Còn chưa hỏi ý xong thì ngay lập tức đã có luôn câu trả lời mới ra lò cực kì nóng hổi, tay tôi đã sẵn sàng nắm thành quyền, nhất định sẽ tẩn người đàn ông này một trận.
"Doãn... Doãn?"
Cái chất giọng đã thấm thía vào tai từ lâu, vừa quen thuộc vừa có tính chất như đang nhắc tới cái tên đó, truyền thẳng đến màng nhĩ của tôi.
Cánh tay đang định giơ lên cho Châu Thời Diệc một bạt thì bỗng nguôi xuống, hướng mặt tìm kiếm chủ nhân, nơi phát ra giọng nói kia.
Từ khu vực dãy ghế ngồi bên cạnh, tôi trông thấy cô bạn thân của mình, trên tay đang ôm hộp bắp rang, bên cạnh còn có thêm Mộc Cảnh Trì.
Điều làm tôi chú ý hơn cả, đó chính là...
Họ đang nắm tay nhau kìa? (43
Ổi đệt, cái quần gì vậy nè!
"Vương Tử Khâm? Mộc Cảnh Trì?" Tôi còn tưởng là do mình hoa mắt nên nhìn nhầm, liền đưa hai ngón trỏ lên dụi dụi đôi mặt.
Không hề thay đổi, cảnh tượng chính xác là như vậy.
Nghe tiếng tôi, hai tên nam nữ kia vội quay mặt, vừa trông thấy người gọi tên của họ, thì Tử Khâm đã vội vàng giãy bàn tay đang nắm chặt của Mộc Cảnh Trì ra. Tôi ngơ ngác, này là không đánh cũng tự khai sao? (
"Doãn... Doãn Doãn à?" Tử Khâm ngượng ngùng, tay chân lúng túng nhìn tôi.
Mộc Cảnh Trì vì không muốn giải thích hay biện minh bất cứ điều gì mà đôi tay trống rỗng ấy bực bội, gấp rút đút thẳng vào túi quần, ánh mắt còn né qua nơi khác.
Hai người này... là đang hẹn hò?
Đang hẹn hò...
Đang hẹn hò...
Đang hẹn hò...
Cú sốc lớn cứ liên tục lặp đi lặp lại ba chữ đó trong đầu tôi, vậy mà thằng anh bất trị của mình lại dám gạ gầm cô bạn thân lớn lên cùng tôi thuở nhỏ. Ai có ngờ đâu, mới lần trước khi gặp hai bác, tôi đã bịa chuyện anh trai mình chính là người yêu của con gái họ. (
Bây giờ trở thành sự thật luôn rồi?
"Không phải chứ Vương Tử Khâm? Cậu và Mộc Cảnh Trì đang hẹn hò sao?" Tôi đứng dậy, dõng dạc hỏi cho ra lẽ nhưng rõ ràng là trong đầu đã có sẵn câu trả lời của đối phương từ lâu.
Đáng lẽ cái lần trước, khi Mộc Cảnh Trì đi mua băng vệ sinh cho người phụ nữ khác, trùng hợp là hôm đó cô bạn thân cũng đến kì kinh nguyệt của con gái thì tôi phải ngợi ra từ sớm rồi mới đúng.
Chẳng giải thích cũng chẳng biện minh, Mộc Cảnh Trì chả thèm ngó qua tôi lấy một lần mà trực tiếp cầm lấy đôi tay đang lúng túng của Tử Khâm. Dưới sự ngơ ngác bất ngờ của tôi, cả hai đã lập tức rời khỏi, chỉ để lại một luồng khí lạnh của máy điều hòa cuốn theo. (
"Ai vậy Doãn Doãn?" Thời Diệc nắm lấy ống tay áo của tôi mà lay lay, cố quan sát tình huống trước mặt nhưng lại bị cả thân mình và tà áo gió dáng dài của tôi che mất.
"À, anh trai với bạn thân em thôi!" Tôi giật mình, vội ngồi xuống mà trả lời anh.
Tay anh bỗng mơn trớn chiếc cằm, cứ ngồi đơ ra như đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi lại lên tiếng hỏi tôi: "Em có anh trai sao? Tên Mộc Cảnh Trì à?"
Thấy Thời Diệc hỏi một câu lạ như vậy, tuy tôi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, anh lại tiếp tục suy tư mà lẩm bẩm một mình: "'Chắc... trùng hợp thôi nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất