Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 72: Nhập Mộng 4
'Tần Ngạn' cũng chẳng kiêng dè hay cảm thấy lời lẽ của mình có phần thô tục mà động tác ngày càng linh hoạt hơn, nói: "Chẳng phải cô không muốn có con với tôi sao? Bây giờ tôi bắt cô có lại cho bằng được!"
Đầu tôi như muốn bốc hỏa, phẫn nộ cố dùng bản thân để ngăn chặn tên cầm thú này lại. Nhưng cơ thể tôi vẫn chỉ là hư không mà thôi, nó nhạt nhòa chẳng thể chạm vào ai cả.
Vừa dang hai cánh tay ra để chặn lại thì đã bị hắn lướt xuyên luôn rồi, hoàn toàn chả có máu thịt của sự sống trong tôi.
Ngậm đắng nuốt cay mà nhìn 'Tần Ngạn' dùng vũ lực cưỡng bức 'Vạn Cẩn', nhưng bản thân mình lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tức giận và cáu tiết. (3'
Tiếng kêu cứu, kêu đau đến rên rỉ của cô gái đó lại khiến tôi run sợ trong lòng, bởi chất giọng kia với thanh âm của tôi như cùng một người phát ra.
Bất lực không làm được trò trống gì...
Tôi chỉ biết ngồi co ro lại một góc, úp mặt vào tường mà không hề nảy sinh ý muốn quay lại nhìn. Dù hai tay vẫn bịt chặt lỗ tai nhưng thanh âm rên rỉ vẫn thoang thoảng đâu đây.
Làm vậy với một người phụ nữ vừa phá thai... Đúng là cầm thú! (2)
Tôi nhắm nghiền đôi mắt, cố suy nghĩ thật nhiều để dùng độc thoại nội tâm lấn áp đi tiếng kêu bên ngoài tác động tới. Rồi chẳng hiểu xung quanh bất chợt yên ắng từ hồi nào không hay, khi tôi không còn nghe thấy bất kì một âm thanh nào nữa, cũng là lúc mọi suy nghĩ và cảm xúc hỗn tạp ngưng lại.
Hé mở hai hàng mi, tầm nhìn lờ mờ ngày càng rõ hơn. Hóa ra đã chuyển qua một ảo cảnh khác, nền đất mà tôi đang ngồi chồm hổm được lấp đầy bởi tuyết trắng.
Xung quanh cũng vậy, một màu trắng tinh. Chỉ có điều tôi mới nhận ra thêm rằng, tôi ở trong này không bị ảnh hưởng bởi thời tiết của ảo cảnh, vì tôi vẫn chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mà chẳng có chút cảm giác rét lạnh nào. •
Đang quan sát xung quanh thì tiếng động mở cửa đâu đó phát ra, hóa ra là 'Vạn Cẩn', thần sắc cô ấy bây giờ nhìn hồng hào hơn hẳn. Có lẽ tâm trạng của cô đã dần được chuyển biến tốt hơn chăng?
Tưởng chừng lần này sẽ bình yên, nhưng rồi một người đàn ông lạ mặt xông từ trong nhà ra bên ngoài, anh ta hớt hãi khi thấy có người ở đó liền vòng cánh tay qua cổ đối phương mà ghì chặt.
"Đứng yên đó, nếu không tao giết con này!" Anh ta la lên, lấy trong túi ra con dao găm cảnh cáo người đang dần bước từ trong nhà tiến ra.
'Tần Ngạn' lạnh giọng đứng đó, nói: "Liên quan gì đến tao?"
(1)
Không những cô gái đang bị uy hiếp kia phát sốc, mà đến cả tôi cũng vậy. Hắn ta biết mình đang nói gì không?
Lạch cạch.
Tiếng động phát ra khiến tôi không kịp chú ý tới, dứt khoát một cách vô tình đến tàn nhẫn... 'Tần Ngạn' lên đạn, nhắm ngay vị trí trung tâm của họng súng là chính giữa đùi của 'Vạn Cẩn'.
Đoòng...
Một phát súng, choáng váng đôi tai mọi người có mặt, tôi cũng không ngoại lệ.
'Vạn Cẩn' mất đi lực ở chân, đau đớn không thể đứng dậy mà khụy xuống nền tuyết trắng, khiến gã dùng cô để uy hiếp kia cáu tiết tới mức chửi rủa.
"Chết tiệt, con khốn đứng dậy mau!"
Không để cho vết thương hình lỗ tròn trên đùi cô gái kia có thời gian tiết máu ra, lại có một tiếng "Đoòng" lớn nữa.
Chất lỏng nhớp nháp, đỏ thầm phun ra tứ tung từ vết thương do đầu đạn gây ra ngay chính giữa trán tên đàn ông lạ mặt, khiến đầu hắn hất mạnh về phía sau mà ngã đùng ra nền tuyết.
Cảnh tượng kinh hoàng vô cùng, tôi cũng chết đứng vì chứng kiến sự việc vừa xảy ra ngay trước mắt mình.
"Vạn Cẩn' thì ngồi bệt ra đất, ánh mắt vô hồn nhìn mãi mà không có tiêu cự.
Mới giây trước khuôn mặt kia hồng hào, tràn đầy sức sống đến nhường nào. Giây sau nó liền trở nên nhợt nhạt, xanh xao và hốc hác cứ như người bị bỏ đói ba ngày ba đêm. (1
Cũng may vừa lúc chuyển ảo cảnh nên tôi mới giật mình, ý thức lại được giờ phút này không nên lơ đãng.
-- --
Gì đây? Mình quay trở về điểm ban đầu rồi sao?
Xung quanh nguyên một màu tối đen, vẫn là cái kiểu có ánh trăng chiếu sáng lờ mờ vào từ bên ngoài.
Vẫn là căn phòng cũ, bốn bức tường và một chiếc giường, một người phụ nữ...
À không, hình như không phải. Trong căn phòng này vẫn bày biện nhiều đồ đạc, không giống căn phòng hiu quạnh của mới đầu.
"Sợ... Sợ quá... Sợ quá..!" Phải đợi đến lúc cô gái ngồi bên góc tường kia cất giọng yếu ớt, sợ hãi của mình lên thì tôi mới để ý đến. (
Tôi đi lại, ngồi xổm bên cạnh cô mà yên lặng ở cùng.
"Cô khổ thật đấy, có lẽ... chỉ là có lẽ thôi, tôi đã hiểu được cảm giác của cô rồi!" Tôi cười khổ, dẫu biết đối phương không nghe thấy lời mình nói nhưng vẫn không kiềm được lòng.
Cánh cửa phòng bị bật phá, hai cô gái ngồi đó nghe thấy tiếng động liền giật thót, đưa đôi mắt chăm chăm hướng về cửa.
'Tần Ngạn' đi tới, túm lấy cổ tay 'Vạn Cẩn' mà kéo lại giường, tôi cũng hoảng hốt mà vội vàng đứng bật dậy. (1
"Rốt cuộc cô còn muốn giả điên giả dại đến khi nào đây hả?" Bao nhiêu cơn tức trong người hắn đều dồn nén hết vào trong ngữ điệu của câu từ.
Nhìn người con gái sống dở chết dở nằm bên dưới thân mình mà lòng quặn thắt, nheo mắt đến không nỡ.
Đầu tôi như muốn bốc hỏa, phẫn nộ cố dùng bản thân để ngăn chặn tên cầm thú này lại. Nhưng cơ thể tôi vẫn chỉ là hư không mà thôi, nó nhạt nhòa chẳng thể chạm vào ai cả.
Vừa dang hai cánh tay ra để chặn lại thì đã bị hắn lướt xuyên luôn rồi, hoàn toàn chả có máu thịt của sự sống trong tôi.
Ngậm đắng nuốt cay mà nhìn 'Tần Ngạn' dùng vũ lực cưỡng bức 'Vạn Cẩn', nhưng bản thân mình lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tức giận và cáu tiết. (3'
Tiếng kêu cứu, kêu đau đến rên rỉ của cô gái đó lại khiến tôi run sợ trong lòng, bởi chất giọng kia với thanh âm của tôi như cùng một người phát ra.
Bất lực không làm được trò trống gì...
Tôi chỉ biết ngồi co ro lại một góc, úp mặt vào tường mà không hề nảy sinh ý muốn quay lại nhìn. Dù hai tay vẫn bịt chặt lỗ tai nhưng thanh âm rên rỉ vẫn thoang thoảng đâu đây.
Làm vậy với một người phụ nữ vừa phá thai... Đúng là cầm thú! (2)
Tôi nhắm nghiền đôi mắt, cố suy nghĩ thật nhiều để dùng độc thoại nội tâm lấn áp đi tiếng kêu bên ngoài tác động tới. Rồi chẳng hiểu xung quanh bất chợt yên ắng từ hồi nào không hay, khi tôi không còn nghe thấy bất kì một âm thanh nào nữa, cũng là lúc mọi suy nghĩ và cảm xúc hỗn tạp ngưng lại.
Hé mở hai hàng mi, tầm nhìn lờ mờ ngày càng rõ hơn. Hóa ra đã chuyển qua một ảo cảnh khác, nền đất mà tôi đang ngồi chồm hổm được lấp đầy bởi tuyết trắng.
Xung quanh cũng vậy, một màu trắng tinh. Chỉ có điều tôi mới nhận ra thêm rằng, tôi ở trong này không bị ảnh hưởng bởi thời tiết của ảo cảnh, vì tôi vẫn chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mà chẳng có chút cảm giác rét lạnh nào. •
Đang quan sát xung quanh thì tiếng động mở cửa đâu đó phát ra, hóa ra là 'Vạn Cẩn', thần sắc cô ấy bây giờ nhìn hồng hào hơn hẳn. Có lẽ tâm trạng của cô đã dần được chuyển biến tốt hơn chăng?
Tưởng chừng lần này sẽ bình yên, nhưng rồi một người đàn ông lạ mặt xông từ trong nhà ra bên ngoài, anh ta hớt hãi khi thấy có người ở đó liền vòng cánh tay qua cổ đối phương mà ghì chặt.
"Đứng yên đó, nếu không tao giết con này!" Anh ta la lên, lấy trong túi ra con dao găm cảnh cáo người đang dần bước từ trong nhà tiến ra.
'Tần Ngạn' lạnh giọng đứng đó, nói: "Liên quan gì đến tao?"
(1)
Không những cô gái đang bị uy hiếp kia phát sốc, mà đến cả tôi cũng vậy. Hắn ta biết mình đang nói gì không?
Lạch cạch.
Tiếng động phát ra khiến tôi không kịp chú ý tới, dứt khoát một cách vô tình đến tàn nhẫn... 'Tần Ngạn' lên đạn, nhắm ngay vị trí trung tâm của họng súng là chính giữa đùi của 'Vạn Cẩn'.
Đoòng...
Một phát súng, choáng váng đôi tai mọi người có mặt, tôi cũng không ngoại lệ.
'Vạn Cẩn' mất đi lực ở chân, đau đớn không thể đứng dậy mà khụy xuống nền tuyết trắng, khiến gã dùng cô để uy hiếp kia cáu tiết tới mức chửi rủa.
"Chết tiệt, con khốn đứng dậy mau!"
Không để cho vết thương hình lỗ tròn trên đùi cô gái kia có thời gian tiết máu ra, lại có một tiếng "Đoòng" lớn nữa.
Chất lỏng nhớp nháp, đỏ thầm phun ra tứ tung từ vết thương do đầu đạn gây ra ngay chính giữa trán tên đàn ông lạ mặt, khiến đầu hắn hất mạnh về phía sau mà ngã đùng ra nền tuyết.
Cảnh tượng kinh hoàng vô cùng, tôi cũng chết đứng vì chứng kiến sự việc vừa xảy ra ngay trước mắt mình.
"Vạn Cẩn' thì ngồi bệt ra đất, ánh mắt vô hồn nhìn mãi mà không có tiêu cự.
Mới giây trước khuôn mặt kia hồng hào, tràn đầy sức sống đến nhường nào. Giây sau nó liền trở nên nhợt nhạt, xanh xao và hốc hác cứ như người bị bỏ đói ba ngày ba đêm. (1
Cũng may vừa lúc chuyển ảo cảnh nên tôi mới giật mình, ý thức lại được giờ phút này không nên lơ đãng.
-- --
Gì đây? Mình quay trở về điểm ban đầu rồi sao?
Xung quanh nguyên một màu tối đen, vẫn là cái kiểu có ánh trăng chiếu sáng lờ mờ vào từ bên ngoài.
Vẫn là căn phòng cũ, bốn bức tường và một chiếc giường, một người phụ nữ...
À không, hình như không phải. Trong căn phòng này vẫn bày biện nhiều đồ đạc, không giống căn phòng hiu quạnh của mới đầu.
"Sợ... Sợ quá... Sợ quá..!" Phải đợi đến lúc cô gái ngồi bên góc tường kia cất giọng yếu ớt, sợ hãi của mình lên thì tôi mới để ý đến. (
Tôi đi lại, ngồi xổm bên cạnh cô mà yên lặng ở cùng.
"Cô khổ thật đấy, có lẽ... chỉ là có lẽ thôi, tôi đã hiểu được cảm giác của cô rồi!" Tôi cười khổ, dẫu biết đối phương không nghe thấy lời mình nói nhưng vẫn không kiềm được lòng.
Cánh cửa phòng bị bật phá, hai cô gái ngồi đó nghe thấy tiếng động liền giật thót, đưa đôi mắt chăm chăm hướng về cửa.
'Tần Ngạn' đi tới, túm lấy cổ tay 'Vạn Cẩn' mà kéo lại giường, tôi cũng hoảng hốt mà vội vàng đứng bật dậy. (1
"Rốt cuộc cô còn muốn giả điên giả dại đến khi nào đây hả?" Bao nhiêu cơn tức trong người hắn đều dồn nén hết vào trong ngữ điệu của câu từ.
Nhìn người con gái sống dở chết dở nằm bên dưới thân mình mà lòng quặn thắt, nheo mắt đến không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất