Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 87: Ngủ Ngoài Ban Công Cũng Vui.
Bước tới tháng thứ ba... cũng là tháng cuối cùng, Thời Diệc vẫn không có dấu hiệu muốn tới bệnh viện thăm khám đúng lịch, nhưng vì tôi hết lòng nài nỉ nên đã lay động được con người cứng rắn đó. (
Anh cùng tôi tới phòng bệnh, cùng làm hết thảy các thủ tục chuẩn bị.
"Mời anh ký vào đơn này!" Y tá trực bàn đưa cho chúng tôi một tờ giấy, là xác nhận tái khám.
Thời Diệc cầm lấy chiếc bút bi được đặt cạnh, ghi chữ ký của mình rồi tiếp đến là họ tên, chỉ một vài giây là xong xuôi.
"Hửm!"
"Sao vậy Doãn Doãn?"
Tôi chăm chăm vào họ tên được ghi phía cuối trang giấy, dù không nắn nót nhưng chữ nghĩa lại đẹp hết sức.
Nhưng điều quan trọng không phải là chỗ này...
"Sao họ tên của anh nhìn khác thế?" (1
Tôi khó hiểu, chân mày hơi chau lại.
"Khác sao? Họ tên của anh được viết như này mà?" Thời Diệc cũng khó hiểu nhìn tôi, vẻ mặt anh ngơ ngác như con cừu non mới được đặt chân tới thảo nguyên lần đầu.
Tôi vẫn tiếp tục nhíu mày, liếc anh người yêu một cái rồi hoài nghi mà lôi từ túi xách ra tờ bệnh án.
"Châu... Thời Hằng..?"
Đọc lại họ tên được đánh số trên đó, tôi lại quay qua nhìn họ tên được Thời Diệc ký cuối trang giấy.
"Châu Thời Diệc?"
Hai cái tên, chỉ có chữ cuối cùng là không được viết giống nhau nhưng phát âm lại khớp đến lạ thường, đều được đọc lên hệt như nhau. Tôi quay qua, lườm nguýt người yêu mình một cú thật đanh thép.
Châu Thời Diệc cũng nhận thức rõ vấn đề, rõ ràng anh đâu có bị bệnh? Chỉ là lấy nhầm bệnh án của người khác mà thôi. (1)
"Châu Thời Diệc, anh tới số rồi!" Tôi thét lên, cầm tờ giấy đánh thật mạnh vào vai tên đàn ông đang đứng cạnh, anh giật mình tránh đi.
Thế là chúng tôi kẻ xướng người họa, đuổi đánh nhau ra tận cửa cổng bệnh viện cũng không ngưng.
"Lại còn dám tránh? Em nói cho anh biết, hôm nay ra ban công mà ngủ!
"Doãn Doãn này..."
"Gì?"
"Em cho anh vào nhà được không?"
Châu Thời Diệc trải tấm đệm mỏng ngồi dưới đất, hai tay anh vòng qua ôm lấy chiếc gối vuông mà trông ủy khuất vô cùng.
"Anh nghĩ sao?" Tôi ngồi trên giường, hướng mắt nhìn ra ban công mà mỉm cười một cái.
Thời Diệc cũng hì hì theo, híp hết cả mắt trả lời tôi: "Hì hì, vậy anh vào nha!
"Ai cho mà vào, ở đó đi!" Chưa đầy giây đầu sau câu nói, biểu cảm trên mặt tôi đã trở lại đúng với ban đầu, trừng tròn mắt nhìn anh người yêu rồi vén chăn ra đắp lên mình.
Châu Thời Diệc bĩu môi, rõ ràng biết mình không bị gì, hoàn toàn khỏe mạnh thì cô ấy phải vui vẻ lên chứ? Sao lại quay qua giận mình?
"Mai anh dẫn em đi chơi được không?"
Tôi hoàn toàn phớt lờ, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, không thèm để lời nói với mục đích cầu xin sự khoan hồng ấy thấm vào tai.
"Haiz, tiếc thật!" Thời Diệc bỏ gối, nằm xuống sàn mà thở một hơi dài thườn thượt.
Anh đưa tay ra sau đầu, gác chân này lên chân nọ, ung dung nằm rung chân rồi bồi thêm: "Ở đó có đồ ăn siêu siêu ngon, nhất là món vịt quay hun khói. Thêm chút phô mai bên trong, lại chấm với nước sốt gia truyền tự đặc chế... Chậc, ngon hết sảy, tiếc là có người không muốn đi..." Vừa nói, anh người yêu vừa suýt xoa làm tôi không thể nào chợp mắt, tức điên lên.
"Châu Thời Diệc, anh mà còn nói thêm câu nữa là em phi thẳng chiếc dép vào miệng anh đấy!"
Tôi cáu tiết, ngồi bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông nằm ngoài ban công.
"Doãn Doãn không muốn đi sao? Vịt quay ở đó ngon lắm đấy!" @
Tôi tém lại cái miệng, mím mím môi giữ sự bài tiết nước bọt mà nuốt cái ực vào trong họng.
"Không đi!"
Thêm vài phút tĩnh lặng, nghe đâu đó tiếng kim giây của đồng hồ tích tắc mãi hồi lâu, thoáng suy nghĩ một chút mới ngồi dậy nhìn ra ban công.
"."
"Anh vào đây đi!"
Châu Thời Diệc vui mừng khôn xiết, vừa dứt lời đã thấy khóe môi của tên này cong ớn. Anh lập tức đứng dậy, thu dọn mớ chăn nệm dưới sàn thật nhanh chóng rồi hấp tấp chạy lại phần giường trống bên cạnh.
Hắng giọng một tiếng, tôi liếc anh người yêu đang đắc chí mà giải thích thêm:
"E hèm, nói cho anh biết. Em là vì sợ anh ngủ ngoài đó, gió lùa vào dễ bị cảm lạnh chứ không phải vì con vịt quay kia đâu, đừng tưởng rằng có thể dụ được em!"
Châu Thời Diệc vẫn tủm tỉm, gật đầu lia lịa nhưng rõ ràng trong lòng đang giễu cợt tôi.
Chẳng thèm so đo, tôi quay lưng lại, nằm xuống dẹp bỏ sự hiện diện của tên đàn ông sau lưng rồi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bình minh từ đường chân trời phía ngoại ô hướng Đông bắt đầu vươn cao, len lỏi qua các tán lá cây mà chiếu đi ánh nắng mới vàng ươm.
Nghe thấy tiếng động bên tai, tôi nhíu chặt lông mày, nhắm nghiền đôi mắt tỏ ý than phiền.
"Doãn Doãn! Doãn Doãn! Hơn bảy giờ sáng rồi em còn định ngủ đến khi nào?"
Tôi giằng mạnh cánh tay đang bị người kia lay lay ra, đạp giường vài cái lại kéo tấm chăn lên che phủ hết mặt.
"Ài da, phiền chết đi được!"
"Em mà còn không dậy là hết vịt quay thật đấy!"
Anh cùng tôi tới phòng bệnh, cùng làm hết thảy các thủ tục chuẩn bị.
"Mời anh ký vào đơn này!" Y tá trực bàn đưa cho chúng tôi một tờ giấy, là xác nhận tái khám.
Thời Diệc cầm lấy chiếc bút bi được đặt cạnh, ghi chữ ký của mình rồi tiếp đến là họ tên, chỉ một vài giây là xong xuôi.
"Hửm!"
"Sao vậy Doãn Doãn?"
Tôi chăm chăm vào họ tên được ghi phía cuối trang giấy, dù không nắn nót nhưng chữ nghĩa lại đẹp hết sức.
Nhưng điều quan trọng không phải là chỗ này...
"Sao họ tên của anh nhìn khác thế?" (1
Tôi khó hiểu, chân mày hơi chau lại.
"Khác sao? Họ tên của anh được viết như này mà?" Thời Diệc cũng khó hiểu nhìn tôi, vẻ mặt anh ngơ ngác như con cừu non mới được đặt chân tới thảo nguyên lần đầu.
Tôi vẫn tiếp tục nhíu mày, liếc anh người yêu một cái rồi hoài nghi mà lôi từ túi xách ra tờ bệnh án.
"Châu... Thời Hằng..?"
Đọc lại họ tên được đánh số trên đó, tôi lại quay qua nhìn họ tên được Thời Diệc ký cuối trang giấy.
"Châu Thời Diệc?"
Hai cái tên, chỉ có chữ cuối cùng là không được viết giống nhau nhưng phát âm lại khớp đến lạ thường, đều được đọc lên hệt như nhau. Tôi quay qua, lườm nguýt người yêu mình một cú thật đanh thép.
Châu Thời Diệc cũng nhận thức rõ vấn đề, rõ ràng anh đâu có bị bệnh? Chỉ là lấy nhầm bệnh án của người khác mà thôi. (1)
"Châu Thời Diệc, anh tới số rồi!" Tôi thét lên, cầm tờ giấy đánh thật mạnh vào vai tên đàn ông đang đứng cạnh, anh giật mình tránh đi.
Thế là chúng tôi kẻ xướng người họa, đuổi đánh nhau ra tận cửa cổng bệnh viện cũng không ngưng.
"Lại còn dám tránh? Em nói cho anh biết, hôm nay ra ban công mà ngủ!
"Doãn Doãn này..."
"Gì?"
"Em cho anh vào nhà được không?"
Châu Thời Diệc trải tấm đệm mỏng ngồi dưới đất, hai tay anh vòng qua ôm lấy chiếc gối vuông mà trông ủy khuất vô cùng.
"Anh nghĩ sao?" Tôi ngồi trên giường, hướng mắt nhìn ra ban công mà mỉm cười một cái.
Thời Diệc cũng hì hì theo, híp hết cả mắt trả lời tôi: "Hì hì, vậy anh vào nha!
"Ai cho mà vào, ở đó đi!" Chưa đầy giây đầu sau câu nói, biểu cảm trên mặt tôi đã trở lại đúng với ban đầu, trừng tròn mắt nhìn anh người yêu rồi vén chăn ra đắp lên mình.
Châu Thời Diệc bĩu môi, rõ ràng biết mình không bị gì, hoàn toàn khỏe mạnh thì cô ấy phải vui vẻ lên chứ? Sao lại quay qua giận mình?
"Mai anh dẫn em đi chơi được không?"
Tôi hoàn toàn phớt lờ, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, không thèm để lời nói với mục đích cầu xin sự khoan hồng ấy thấm vào tai.
"Haiz, tiếc thật!" Thời Diệc bỏ gối, nằm xuống sàn mà thở một hơi dài thườn thượt.
Anh đưa tay ra sau đầu, gác chân này lên chân nọ, ung dung nằm rung chân rồi bồi thêm: "Ở đó có đồ ăn siêu siêu ngon, nhất là món vịt quay hun khói. Thêm chút phô mai bên trong, lại chấm với nước sốt gia truyền tự đặc chế... Chậc, ngon hết sảy, tiếc là có người không muốn đi..." Vừa nói, anh người yêu vừa suýt xoa làm tôi không thể nào chợp mắt, tức điên lên.
"Châu Thời Diệc, anh mà còn nói thêm câu nữa là em phi thẳng chiếc dép vào miệng anh đấy!"
Tôi cáu tiết, ngồi bật dậy chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông nằm ngoài ban công.
"Doãn Doãn không muốn đi sao? Vịt quay ở đó ngon lắm đấy!" @
Tôi tém lại cái miệng, mím mím môi giữ sự bài tiết nước bọt mà nuốt cái ực vào trong họng.
"Không đi!"
Thêm vài phút tĩnh lặng, nghe đâu đó tiếng kim giây của đồng hồ tích tắc mãi hồi lâu, thoáng suy nghĩ một chút mới ngồi dậy nhìn ra ban công.
"."
"Anh vào đây đi!"
Châu Thời Diệc vui mừng khôn xiết, vừa dứt lời đã thấy khóe môi của tên này cong ớn. Anh lập tức đứng dậy, thu dọn mớ chăn nệm dưới sàn thật nhanh chóng rồi hấp tấp chạy lại phần giường trống bên cạnh.
Hắng giọng một tiếng, tôi liếc anh người yêu đang đắc chí mà giải thích thêm:
"E hèm, nói cho anh biết. Em là vì sợ anh ngủ ngoài đó, gió lùa vào dễ bị cảm lạnh chứ không phải vì con vịt quay kia đâu, đừng tưởng rằng có thể dụ được em!"
Châu Thời Diệc vẫn tủm tỉm, gật đầu lia lịa nhưng rõ ràng trong lòng đang giễu cợt tôi.
Chẳng thèm so đo, tôi quay lưng lại, nằm xuống dẹp bỏ sự hiện diện của tên đàn ông sau lưng rồi thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bình minh từ đường chân trời phía ngoại ô hướng Đông bắt đầu vươn cao, len lỏi qua các tán lá cây mà chiếu đi ánh nắng mới vàng ươm.
Nghe thấy tiếng động bên tai, tôi nhíu chặt lông mày, nhắm nghiền đôi mắt tỏ ý than phiền.
"Doãn Doãn! Doãn Doãn! Hơn bảy giờ sáng rồi em còn định ngủ đến khi nào?"
Tôi giằng mạnh cánh tay đang bị người kia lay lay ra, đạp giường vài cái lại kéo tấm chăn lên che phủ hết mặt.
"Ài da, phiền chết đi được!"
"Em mà còn không dậy là hết vịt quay thật đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất