Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

Chương 93: Bị thương

Trước Sau
Vẻ mặt Lam Hi lộ vẻ lo lắng ngay lập tức rơi vào tầm ngắm của Cố Thừa Trạch. Anh đứng phắt dậy, nhanh chân đi đến chỗ cậu hỏi thăm tình hình, kết quả biết được trong buổi tập Huấn ngày hôm nay.... có kẻ định đánh bom! Và không ai khác chính là cái tên gián điệp kia, là một thành viên trong khu A, không ngờ vì Hạ Tư Kỳ mà cái tên đó cũng cố làm liều kéo bọn họ xuống nước, cùng nhau chết chung! Lam Hi cậu thường ngày thấy mặt lạnh đến mức tảng đá còn chào Thừa nhưng không hiểu sao, vẻ mặt ấy tự nhiên lại có thể xoay chuyển sắc thái mỹ lệ như vậy. Cho dù có là lo lắng , thì đó đối với Cố Thừa Trạch cũng là một sự lo lắng ngọt ngào, trong mắt anh , Lam Hi luôn là một cậu bé xinh đẹp ngày nào, dù cho có ngăn cách của thời gian!

Đội gỡ bom ngay lập tứ được cử đi hành động ngầm trong khu rừng, họ còn đặc biệt được phát cho một cái bản đồ địa lý đặc biệt, để tránh lạc đường như các thành viên quân tập sự kia. Hai người chỉ huy ngồi chế ghế mà tâm hồn để đi đâu, anh và cậu cả hai đều rất lo lắng cho những con người trong khu rừng kia, toàn là những hạt giống rất tốt a! Bọn chúng còn có tương lại, còn có thể thấy thế anh và cậu trong một ngày nào đó, có thẻ hơn sẽ giỏi hơn hai người, họ thực sự là những con người đáng tin cậy và có tài năng nên cuộc đời họ không thể nào kết thúc một cách tẻ nhạt như vậy được. Mà hơn nữa trong đó vẫn còn......

\- Tiêu Vân! Tiêu Vân! Em đang ở đâu! Trả lời thầy , Tiêu Vân!

Cố Ninh Phong cố gắng tìm kiếm mọi người khắp nơi, mà đến một bóng người còn chẳng thấy đâu, anh chỉ còn cách gọi bọn họ , như vậy tuy rằng có thể khiến đội đối thủ tiến đen nhưng đó là cách duy nhất anh nghĩ ra bây giờ! Cũng đã hơn 15 phút, giọng anh bắt đầu khàn lại, Cố Ninh Phong không thể nào mà gọi được nữa, làm như vậy chỉ khiến sức lực cạn kiệt nhanh thôi . Vậy mà chỉ mới đặt mình xuống ngồi nghỉ một chút mà Lục Tiêu Vân đã chạy lại từ xa vọng lại:

\- Thầy Phong, em ở đây nè! Không ngờ lại gặp được thầy a!

\- Là Tiêu Vân sao? Em vừa nãy đi đến đây có gặp người đội khác không, còn mấy Đứa nhóc còn lại đội mình đi đâu hết rồi?

\- Em đã đi một mạch đến đây rồi mà mãi không gặp được ai cả, may là có thầy! Quả nhiên không hổ là chị dâu, lại có thể ra được nước đi hiểm như thế này...

\-Thôi được rồi, em ngồi nghỉ đi, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm những người còn lại!

Vậy là hai người Cố Ninh Phong và Lục Tiêu Vân ngồi lại tại một tảng đá lớn gần đó với chút lương khô và nước mà Lục Tiêu Vân trên đường thu lượm được ở hộp cứu tế quân trại. Ngồi nhiều lại thành chán, Cố Ninh Phong chợt chú ý tới một thân cậy cổ thụ gần đó có một kí hiệu lạ thường được viết bằng một chất gì đó có màu đen xám. Anh ngay lập tức đi đến cái thân cây ấy, thì lại có một loại mùi thuốc nổ đâu đó khó chịu bốc lên, anh chợt bịt mũi lại ,chạy về chỗ của Lục Tiêu Vân cảnh cáo:



\- Gần đây có thuốc nổ, nhất là mấy cái cây có kí hiệu như thân cây kia! Em giờ hãy đi lên phía trước xem có cái gì lạ không thì về đây báo cho thầy!

Lục Tiêu Vân ngay tức khắc trở nên nghiêm túc , liền theo lời của Cố Ninh Phong mà chạy đi tìm cây có kí hiệu. Cố Ninh Phong ở lại bắt đầu nghiên cứu cơ chế hoạt động của chỗ thuốc nổ này, tại sao nó lại có khắc kí hiệu ở chỗ này , và khi anh đi về phía sau nữa, cũng có một cái cây có kí hiệu nhưng lại là một hình dạng khác, tại sao nó lại có hình vòng cung? Lúc anh đang đi ngang nó ,thì từ phía trước có một người hình như là một thành viên trong khu A đang vội vã vác theo một bao tải to chạy va vào anh. Sau khi sảy ra động chạm, người bên kia đột nhiên trở nên hoảng hốt rồi chạy thật nhanh đi, như là đang cố thoát thứ gì đó. Cố Ninh Phong ban đầu nghĩ là tên kia chạy trốn khỏi anh vì sợ bị anh bắn hạ trong này nhưng khi nghĩ kĩ lại, anh thấy người kia không mang bao cát , cũng không mang huy hiệu đội, ngược lại là cái bao tải to ấy, nó có mùi .....

Chết Rồi!

Cố Ninh Phong khi phát hiện ra sự thật, anh liền bán sống bán chết chạy thật nhanh về phía trước, chạy đến chỗ mà Lục Tiêu Vân đang ở , chỗ đó với cùng nguy hiểm, là chỗ của thuốc nổ bị châm đầu tiên. Đến nơi, Lục Tiêu Vân lúc đó lại không hiểu sao lại bị đánh ngất ngay tại cái gốc cây bị đánh dấu kia, mà cái khối thuốc nổ đang dần đếm ngược thời gian chuẩn bị nổ. Cố Ninh Phong không nghĩ ngợi gì mà chạy ngay đến bên Lục Tiêu Vân đánh thức cậu dậy , nhưng lúc đó lại là lúc...... khối thuốc nổ bị kích hoạt:

\- Nguy hiểm!

\- A...thầy sao thầy lại.....A...

Bùm .....Bùm.....

Khoảnh khắc khối thuốc đó nổ lên, trong mắt Lục Tiêu Vân, lần đầu tiên cậu lại cảm thấy có thứ gì đó như muốn nung chảy đôi mắt của cậu ra, như là muôn cậu phải đau đớn như khi xuống địa ngục vậy.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau