Chương 40
"Chính là người tên Khanh Vân kia, giống cậu đều là người Thịnh Thế, hơn nữa lớn lên đẹp như vậy cậu chắc chắn quen." Nói xong lời này, anh Lâm lập tức xoắn thân đi mất, khi đi còn duỗi tay vuốt không khí, như vuốt ve gương mặt mỹ đến thiên nộ nhân oán Khanh Vân.
Nghe được anh Lâm nói, trong mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia ám quang, là Khanh Vân?
Qua cả đêm, Ninh Tiềm Viễn vậy mà thả y đi? Không giết chết y?
Bạch Hi Ngôn lắc đầu, không có khả năng, lấy tính cách Ninh Tiềm Viễn, Khanh Vân tuyệt đối nhảy nhót không được mấy ngày. Gã nhìn bóng dáng anh Lâm khinh thường cười, Khanh Vân tới thử kính Lăng Hoa Tiên Quân?
Phỏng chừng cũng chỉ dựa vào gương mặt kia lấy lòng nhan khống như anh Lâm và đàn chuyên viên trang điểm thôi.
Kiếp trước nhân vật chính của bộ 《 phong thiên 》 này là Khanh Vân, khi đó y không riêng có nhan sắc, thanh danh cũng tốt hơn giờ nhiều. Lúc ấy Khanh Vân cũng nhất thời hứng khởi thử một chút nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân, lại bị Lý đạo mắng về.
Fans nhân vật này đông đảo, không phải chỉ dựa vào mặt là có thể diễn được, cho nên cuối cùng, suất diễn nhân vật này bị cắt mất.
Bây giờ phỏng chừng cũng trốn không thoát kết cục này, Bạch Hi Ngôn hừ cười nhìn về phía đạo diễn và biên kịch sắc mặt nghiêm túc tụ một bên. Tựa hồ hô ứng ý nghĩ gã, Lý đạo ngồi xổm bên cạnh một biên kịch đột nhiên che ngực đứng lên hô to một tiếng: "Tôi muốn sửa kịch bản!"
Tươi cười bên khóe miệng Bạch Hi Ngôn càng sâu, gã dạo bước đi qua, muốn chào hỏi một tiếng, lại nghe được biên kịch tiếp theo rống lên: "Dựa vào gương mặt này, cô nãi nãi phải cho cậu ấy diễn thêm diễn đến nhân vật chính!"
Tươi cười bên khóe miệng Bạch Hi Ngôn cứng lại rồi.
Có ý gì? Khanh Vân thử kính rồi? Được nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân kia?
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng y lớn lên có gương mặt đẹp?
Khanh Vân thay diễn phục ra, bỏ tóc giả xuống. Lạnh băng và cao ngạo cực hạn làm nhân tâm kinh sợ từ từ rút đi, không còn trở nên hùng hổ doạ người.
Y cũng sẽ không dừng lại trong trạng thái hồi ức quá lâu, kia chỉ là sự phản công của thú hoang sắp chết, mà Khanh Vân đã tìm được con đường của mình, càng trên con đường có được một kinh hỉ ngoài ý muốn, cho nên tâm thái (tâm tình và trạng thái) Khanh Vân đã không giống như trước.
Nhưng bản chất điên cuồng lại cực đoan của y, trước nay chưa từng thay đổi.
Khanh Vân từ trong phòng đi ra, đứng trước gương sửa sang lại kiểu tóc, cửa bên ngoài mở ra, Bạch Hi Ngôn đi đến.
Hai người đối mặt, trong mắt đều không có kinh ngạc.
Nhìn khuôn mặt càng hoàn mỹ của Khanh Vân, trong mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia ghen ghét không rõ.
Đã sớm xé rách mặt, Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân không cần thiết giả mù sa mưa chào hỏi, hai người cũng không thèm gật đầu, cứ như vậy thoáng qua.
Trong nháy mắt Khanh Vân sắp ra cửa, y nghe được thanh âm mang theo trào phúng cùng ác ý của Bạch Hi Ngôn: "Dựa vào gương mặt này nổi tiếng, cảm thấy rất dễ dàng ha?"
Khanh Vân tự nhiên cười, hoàn toàn không bị trào phúng của Bạch Hi Ngôn ảnh hưởng, ngược lại khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng của mình, phụ họa nói: "Không có cách khác, tao lớn lên quả thật đẹp."
Bạch Hi Ngôn bị y làm nghẹn, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
"Nhưng mà, mặt không phải thứ lớn nhất để tao cậy vào, lại là thứ ghim sâu trong lòng mày." Khanh Vân nghiêng đầu, mắt lạnh tựa như nhìn rõ ghen ghét và sợ hãi trong lòng Bạch Hi Ngôn.
Nhìn bóng dáng Khanh Vân rời đi, Bạch Hi Ngôn nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được hung hăng quăng điện thoại di động xuống đất.
Một kẻ chỉ có cái mặt cũng dám trào phúng gã?
Đời trước bị Khanh Vân áp gắt gao, cho dù trọng sinh, Bạch Hi Ngôn cũng không muốn để Khanh Vân sống tốt, bởi vì Khanh Vân luôn dễ dàng làm gã nghĩ đến khốn khổ của mình.
Chậm rãi bình tĩnh lại, Bạch Hi Ngôn nhặt di động màn hình đã nát trên mặt đất lên, gã nhẹ vỗ di động, thần sắc khó lường: "Để tao nhìn xem mày trừ bỏ mặt, còn có thể cậy vào cái gì."
- ----
Lý Thanh cầm văn kiện đi vào văn phòng tổng tài, anh mới vừa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, liền thấy trợ lý Ninh Tiềm Viễn vẻ mặt nghĩ mà sợ đi ra.
"Thế nào? Lại lên cơn?" Lý Thanh thấp giọng hỏi.
Trợ lý bất đắc dĩ nhún nhún vai với anh: "Anh hiểu mà, mấy ngày trước xảy ra chuyện như vậy, tâm tình tổng tài mà tốt mới lạ."
Nghe vậy Lý Thanh thở dài, nhìn văn kiện trong tay tức khắc cảm thấy não đau, bất quá cuối cùng anh vẫn vỗ bả vai trợ lý, thở sâu đi ra ngoài.
Ninh Tiềm Viễn đã tránh bóng 5 năm có thừa, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại lựa chọn tránh bóng khi sự nghiệp đang cường thịnh, thậm chí cho rằng trong sinh hoạt hắn gặp phải đả kích lớn gì, hoặc là đối giới giải trí thất vọng rồi gì đó, các loại suy đoán bay đầy trời.
Nhưng làm người đại diện từ khi Ninh Tiềm Viễn xuất đạo tới nay, Lý Thanh lại biết, nào có lý do chó má gì, thuần túy là ảnh đế đại nhân tự mình tùy hứng, bỏ không thèm làm mà thôi.
Hình tượng lúc trước của Ninh Tiềm Viễn ở trong vòng luôn là nam thần cao lãnh, Lý Thanh vốn muốn để hắn đi con đường gần gũi mọi người, nhưng...... Sau khi biết tính cách Ninh Tiềm Viễn, Lý Thanh lập tức từ bỏ ý tưởng này.
Cao lãnh ít nhất còn xịn hơn là để fans biết idol bọn họ thật ra là một hùng hài tử bệnh trung nhị* thời kì cuối.
(*):Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".(wiki)
Nhớ tới thời gian nước sôi lửa bỏng 5 năm trước của mình, Lý Thanh nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mạnh mẽ giữ vững tinh thần đối mặt vị ảnh đế mấy ngày nay dị thường nôn nóng, hiện là tổng tài Thịnh Thế.
Anh biết Ninh Tiềm Viễn xuất thân từ diễn viên, cho nên đối với quy tắc ngầm của giới giải trí cực kỳ chán ghét, hiện tại bị người thiết kế lên trên đầu, còn không được nổi nóng? Lý Thanh thật có chút nghi hoặc Ninh Tiềm Viễn sao sẽ để người bò lên giường hắn sống sót rời đi?
Vừa vào cửa, Lý Thanh mang thái độ sang xử lý việc chung, ngữ khí cứng nhắc đến cả dấu chấm câu cũng không thêm nói: "Chuyện cậu gặp vào 3 ngày trước trong hội giao lưu đã đã điều tra xong là......"
"Cút!"
Không chờ Lý Thanh nói xong, Ninh Tiềm Viễn lạnh mặt đánh gãy báo cáo của anh, sắc mặt hắn nguội lạnh, trong lòng như cất dấu cực đại phẫn nộ, nhưng ở sau tai lại loáng thoáng hiện lên một vòng hồng hồng.
Đem bút máy trong tay bóp vang lên tiếng kẽo kẹt, Ninh Tiềm Viễn cúi đầu làm bộ chuyên tâm nhìn văn kiện, thanh âm đạm mạc nói: "Về sau không cần nhắc tới chuyện này với tôi."
Lý Thanh một nghẹn, sau đó thanh âm trở nên nhẹ nhàng: "Ah, chính cậu nhờ tôi tra, tôi tra được rồi để cậu tự xem."
"Ném đi."Ánh mắt Ninh Tiềm Viễn cực kỳ khắc chế dạo qua một vòng tài liệu trên tay Lý Thanh, nhưng cuối cùng ngược lại như muốn che dấu chính mình có chút tâm tư lãnh ngạnh cự tuyệt.
Chuyện này bỏ qua? Lý Thanh sửng sờ, sau đó lòng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm về sau không cần giẫm lôi, anh nhún vai xoay người đi ra ngoài, tiện tay ném văn kiện vào máy nghiền giấy bên cạnh.
Mắt thấy tờ giấy biến thành vụn nhỏ, ánh mắt Ninh Tiềm Viễn một ngưng, cả người đều cứng đờ.
Đợi cho Lý Thanh rời đi, cửa lớn văn phòng kín kẽ đóng lại, Ninh Tiềm Viễn lập tức từ trên ghế nhảy lên, hắn hai bước vượt đến bên cạnh máy nghiền giấy, thò tay mò lên một đống giấy, khóc không ra nước mắt.
Cậu ném thì ném, ném vô máy nghiền giấy làm cái gì!
Lung lay trong chốc lát, không chút nào nhìn ra manh mối. Ninh Tiềm Viễn lại nghĩ tới người nào đó dùng sức một cước đạp trên người mình, hắn lạnh mặt ném đống giấy vụn kia, trở lại ngồi xuống ghế làm việc.
Ngủ với mình, còn kiêu ngạo như vậy? Hừ, còn không phải là một tên bò giường, hắn nói sai rồi sao?
Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn âm trầm, như muốn đem người mạo phạm mình bắt đến bầm thây vạn đoạn, nhưng lịch sử tìm được trên màn hình máy tính lại để lộ rục rịch trong lòng hắn.
Mỗi buổi tối đều làm mộng xuân, trong mộng đều cùng một người, ta phải làm sao bây giờ?
Ta bị người bỏ thuốc, tác dụng thuốc luôn không hết, có cần đi bệnh viện không?
Trả lời: Không cần lo lắng, làm đi!
Khanh Vân thuận lợi tiến vào đoàn phim《 phong thiên 》, chứng kiến biểu diễn lúc trước của Khanh Vân, trong lòng Lý đạo có nhiều ý tưởng mơ hồ cho nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân này, bằng không cũng sẽ không để y thử kính tình tiết trong nguyên tác kia. Nói là thêm đất diễn, bất quá cũng chỉ là đem tình tiết bị cắt rớt nào đó trong nguyên tác thêm vào mà thôi, hiện tại có Khanh Vân, Lý đạo không cần sợ sẽ hủy nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân này.
Lăng Hoa Tiên Quân có lượng fans cực lớn, nếu có thể hoàn mỹ bày ra nhân vật này, tuyệt đối có thể tăng thêm một cấp cho bộ phim truyền hình《 phong thiên 》 này.
Nhưng, trước lúc 《 phong thiên 》phát ra, Lý đạo không thể hiểu được đeo trên lưng thanh danh hủy nguyên tác.
Bởi vì tin Khanh Vân diễn Lăng Hoa Tiên Quân bị thả ra ngoài.
Khanh Vân lúc trước quả thực có tên tuổi bình hoa, y chụp qua hai bộ phim truyền hình, đáng tiếc hiệu quả không tốt, làm một ít nhan phấn của y sôi nổi tỏ vẻ y bất động không nói lời nào còn tốt hơn.
Hơn nữa có Bạch Hi Ngôn kéo giẫm, thanh danh Khanh Vân tự nhiên không tốt.
Tin Khanh Vân diễn Lăng Hoa Tiên Quân khi tuôn ra, trang chủ cá nhân y tức khắc vọt tới một đợt hắc phấn, trào phúng y không biết tự lượng sức, còn muốn lấy mặt hủy nhân vật.
Nhưng tình thế hiện tại tình còn chưa phải là khủng bố nhất, bởi vì đại bộ phận phấn nguyên tác tạm thời còn chưa đến chiến trường, chờ bọn họ đến, mới là một hồi tinh phong huyết vũ chân chính.
Vừa nghe được tin này, Lý đạo nổi trận lôi đình, bởi vì tiết lộ tiếng gió rõ ràng là người đoàn phim. Nhưng ông cũng chỉ làm dáng một chút, bởi vì chuyện như vậy tuy rằng khó coi, nhưng rõ ràng cũng gia tăng độ chú ý cho 《 phong thiên 》.
Chỉ là có chút thực xin lỗi Khanh Vân hiện giờ bị hắc thôi, bất quá Lý đạo tin khi thả ảnh tạo hình, sau khi chiếu phim truyền hình, fans Khanh Vân chắc chắn phóng đại.
"Ai, không biết ai thả tin ra, Lý đạo nếu biết còn không xé tên đó." Một phó đạo có quan biết với Bạch Hi Ngôn, ngồi tán gẫu bên cạnh gã.
"Người đoàn phim đi theo Lý đạo đã lâu, không biết quy củ của ông ấy, sợ là người mới tới nên tương đối nóng vội." Bạch Hi Ngôn nghiêm túc nhìn kịch bản, dùng bút đánh dấu vài thứ, quả thực là một bộ dáng nghiêm túc, nhưng lời trong miệng lại mang theo một chút ám chỉ rõ ràng.
Người giới giải trí đều là nhân tinh (người thông minh, tinh tế), phó đạo kia làm sao nghe không ra ý tứ trong lời Bạch Hi Ngôn, ông theo bản năng nhìn Khanh Vân, lại phát hiện người nọ ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, dường như hoàn toàn không bị phong ba trên mạng ảnh hưởng.
Mấy ngày này khí thế trên người Khanh Vân thu liễm rất nhiều, y đóng vai Lăng Hoa Tiên Quân như cũ mang theo một phần uy hiếp, nhưng lại không đến mức làm nhân tâm kinh sợ, ngược lại ở một ít phương diện khác diễn càng thêm thâm nhập.
Biến hóa như vậy làm Lý đạo càng thêm kinh hỉ, không khỏi nghĩ lại lúc trước mình hình như có thành kiến với Khanh Vân, bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy.
Nhưng, cho dù như vậy, những người lúc trước chứng kiến quá trình Khanh Vân thử kính trong lòng vẫn bảo tồn một phần kính sợ không rõ, làm cho khi bọn họ đối mặt Khanh Vân, tổng mang thêm một phần tôn kính như có như không.
Tựa như vị phó đạo này, lúc này xua xua tay với Bạch Hi Ngôn, nói: "Khanh Vân người này rất có linh tính, tôi nghĩ sẽ không làm việc ngốc như vậy đâu."
Nói xong ông liền dịch sang chỗ khác, không tiếp tục giao lưu với Bạch Hi Ngôn.
Trong chớp mắt sắc mặt Bạch Hi Ngôn âm trầm, không dấu vết nhìn về phía Khanh Vân, nói thật mấy ngày gần đây gã quả thực kinh ngạc, gã không nghĩ tới Khanh Vân thật sự có thể diễn được cảm xúc mâu thuẫn trên người Lăng Hoa Tiên Quân. . Truyện Lịch Sử
Đến lúc gã diễn cùng Khanh Vân, đều kiềm lòng không đậu bị dẫn vào trong diễn xuất, thật sự đối Khanh Vân sinh ra một loại tình cảm thầy trò tôn kính và sợ hãi.
Cảm giác bị người áp chế này làm Bạch Hi Ngôn thập phần không vui, nhưng mà, hiện giờ càng làm gã bực bội lại là phong ba một tay gã tạo ra trên mạng.
Sự kiện tuy rằng đang lên men, nhưng đã không ngăn cản được, một ít phấn nguyên tác đã dũng mãnh vào trang chủ cá nhân Khanh Vân.
Trong lòng Bạch Hi Ngôn cảm thấy có chút không ổn, trận phong ba này có thể ngược lại giúp Khanh Vân hot lên hay không?
Nghe được anh Lâm nói, trong mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia ám quang, là Khanh Vân?
Qua cả đêm, Ninh Tiềm Viễn vậy mà thả y đi? Không giết chết y?
Bạch Hi Ngôn lắc đầu, không có khả năng, lấy tính cách Ninh Tiềm Viễn, Khanh Vân tuyệt đối nhảy nhót không được mấy ngày. Gã nhìn bóng dáng anh Lâm khinh thường cười, Khanh Vân tới thử kính Lăng Hoa Tiên Quân?
Phỏng chừng cũng chỉ dựa vào gương mặt kia lấy lòng nhan khống như anh Lâm và đàn chuyên viên trang điểm thôi.
Kiếp trước nhân vật chính của bộ 《 phong thiên 》 này là Khanh Vân, khi đó y không riêng có nhan sắc, thanh danh cũng tốt hơn giờ nhiều. Lúc ấy Khanh Vân cũng nhất thời hứng khởi thử một chút nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân, lại bị Lý đạo mắng về.
Fans nhân vật này đông đảo, không phải chỉ dựa vào mặt là có thể diễn được, cho nên cuối cùng, suất diễn nhân vật này bị cắt mất.
Bây giờ phỏng chừng cũng trốn không thoát kết cục này, Bạch Hi Ngôn hừ cười nhìn về phía đạo diễn và biên kịch sắc mặt nghiêm túc tụ một bên. Tựa hồ hô ứng ý nghĩ gã, Lý đạo ngồi xổm bên cạnh một biên kịch đột nhiên che ngực đứng lên hô to một tiếng: "Tôi muốn sửa kịch bản!"
Tươi cười bên khóe miệng Bạch Hi Ngôn càng sâu, gã dạo bước đi qua, muốn chào hỏi một tiếng, lại nghe được biên kịch tiếp theo rống lên: "Dựa vào gương mặt này, cô nãi nãi phải cho cậu ấy diễn thêm diễn đến nhân vật chính!"
Tươi cười bên khóe miệng Bạch Hi Ngôn cứng lại rồi.
Có ý gì? Khanh Vân thử kính rồi? Được nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân kia?
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng y lớn lên có gương mặt đẹp?
Khanh Vân thay diễn phục ra, bỏ tóc giả xuống. Lạnh băng và cao ngạo cực hạn làm nhân tâm kinh sợ từ từ rút đi, không còn trở nên hùng hổ doạ người.
Y cũng sẽ không dừng lại trong trạng thái hồi ức quá lâu, kia chỉ là sự phản công của thú hoang sắp chết, mà Khanh Vân đã tìm được con đường của mình, càng trên con đường có được một kinh hỉ ngoài ý muốn, cho nên tâm thái (tâm tình và trạng thái) Khanh Vân đã không giống như trước.
Nhưng bản chất điên cuồng lại cực đoan của y, trước nay chưa từng thay đổi.
Khanh Vân từ trong phòng đi ra, đứng trước gương sửa sang lại kiểu tóc, cửa bên ngoài mở ra, Bạch Hi Ngôn đi đến.
Hai người đối mặt, trong mắt đều không có kinh ngạc.
Nhìn khuôn mặt càng hoàn mỹ của Khanh Vân, trong mắt Bạch Hi Ngôn hiện lên một tia ghen ghét không rõ.
Đã sớm xé rách mặt, Bạch Hi Ngôn và Khanh Vân không cần thiết giả mù sa mưa chào hỏi, hai người cũng không thèm gật đầu, cứ như vậy thoáng qua.
Trong nháy mắt Khanh Vân sắp ra cửa, y nghe được thanh âm mang theo trào phúng cùng ác ý của Bạch Hi Ngôn: "Dựa vào gương mặt này nổi tiếng, cảm thấy rất dễ dàng ha?"
Khanh Vân tự nhiên cười, hoàn toàn không bị trào phúng của Bạch Hi Ngôn ảnh hưởng, ngược lại khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng của mình, phụ họa nói: "Không có cách khác, tao lớn lên quả thật đẹp."
Bạch Hi Ngôn bị y làm nghẹn, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
"Nhưng mà, mặt không phải thứ lớn nhất để tao cậy vào, lại là thứ ghim sâu trong lòng mày." Khanh Vân nghiêng đầu, mắt lạnh tựa như nhìn rõ ghen ghét và sợ hãi trong lòng Bạch Hi Ngôn.
Nhìn bóng dáng Khanh Vân rời đi, Bạch Hi Ngôn nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được hung hăng quăng điện thoại di động xuống đất.
Một kẻ chỉ có cái mặt cũng dám trào phúng gã?
Đời trước bị Khanh Vân áp gắt gao, cho dù trọng sinh, Bạch Hi Ngôn cũng không muốn để Khanh Vân sống tốt, bởi vì Khanh Vân luôn dễ dàng làm gã nghĩ đến khốn khổ của mình.
Chậm rãi bình tĩnh lại, Bạch Hi Ngôn nhặt di động màn hình đã nát trên mặt đất lên, gã nhẹ vỗ di động, thần sắc khó lường: "Để tao nhìn xem mày trừ bỏ mặt, còn có thể cậy vào cái gì."
- ----
Lý Thanh cầm văn kiện đi vào văn phòng tổng tài, anh mới vừa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, liền thấy trợ lý Ninh Tiềm Viễn vẻ mặt nghĩ mà sợ đi ra.
"Thế nào? Lại lên cơn?" Lý Thanh thấp giọng hỏi.
Trợ lý bất đắc dĩ nhún nhún vai với anh: "Anh hiểu mà, mấy ngày trước xảy ra chuyện như vậy, tâm tình tổng tài mà tốt mới lạ."
Nghe vậy Lý Thanh thở dài, nhìn văn kiện trong tay tức khắc cảm thấy não đau, bất quá cuối cùng anh vẫn vỗ bả vai trợ lý, thở sâu đi ra ngoài.
Ninh Tiềm Viễn đã tránh bóng 5 năm có thừa, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại lựa chọn tránh bóng khi sự nghiệp đang cường thịnh, thậm chí cho rằng trong sinh hoạt hắn gặp phải đả kích lớn gì, hoặc là đối giới giải trí thất vọng rồi gì đó, các loại suy đoán bay đầy trời.
Nhưng làm người đại diện từ khi Ninh Tiềm Viễn xuất đạo tới nay, Lý Thanh lại biết, nào có lý do chó má gì, thuần túy là ảnh đế đại nhân tự mình tùy hứng, bỏ không thèm làm mà thôi.
Hình tượng lúc trước của Ninh Tiềm Viễn ở trong vòng luôn là nam thần cao lãnh, Lý Thanh vốn muốn để hắn đi con đường gần gũi mọi người, nhưng...... Sau khi biết tính cách Ninh Tiềm Viễn, Lý Thanh lập tức từ bỏ ý tưởng này.
Cao lãnh ít nhất còn xịn hơn là để fans biết idol bọn họ thật ra là một hùng hài tử bệnh trung nhị* thời kì cuối.
(*):Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".(wiki)
Nhớ tới thời gian nước sôi lửa bỏng 5 năm trước của mình, Lý Thanh nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mạnh mẽ giữ vững tinh thần đối mặt vị ảnh đế mấy ngày nay dị thường nôn nóng, hiện là tổng tài Thịnh Thế.
Anh biết Ninh Tiềm Viễn xuất thân từ diễn viên, cho nên đối với quy tắc ngầm của giới giải trí cực kỳ chán ghét, hiện tại bị người thiết kế lên trên đầu, còn không được nổi nóng? Lý Thanh thật có chút nghi hoặc Ninh Tiềm Viễn sao sẽ để người bò lên giường hắn sống sót rời đi?
Vừa vào cửa, Lý Thanh mang thái độ sang xử lý việc chung, ngữ khí cứng nhắc đến cả dấu chấm câu cũng không thêm nói: "Chuyện cậu gặp vào 3 ngày trước trong hội giao lưu đã đã điều tra xong là......"
"Cút!"
Không chờ Lý Thanh nói xong, Ninh Tiềm Viễn lạnh mặt đánh gãy báo cáo của anh, sắc mặt hắn nguội lạnh, trong lòng như cất dấu cực đại phẫn nộ, nhưng ở sau tai lại loáng thoáng hiện lên một vòng hồng hồng.
Đem bút máy trong tay bóp vang lên tiếng kẽo kẹt, Ninh Tiềm Viễn cúi đầu làm bộ chuyên tâm nhìn văn kiện, thanh âm đạm mạc nói: "Về sau không cần nhắc tới chuyện này với tôi."
Lý Thanh một nghẹn, sau đó thanh âm trở nên nhẹ nhàng: "Ah, chính cậu nhờ tôi tra, tôi tra được rồi để cậu tự xem."
"Ném đi."Ánh mắt Ninh Tiềm Viễn cực kỳ khắc chế dạo qua một vòng tài liệu trên tay Lý Thanh, nhưng cuối cùng ngược lại như muốn che dấu chính mình có chút tâm tư lãnh ngạnh cự tuyệt.
Chuyện này bỏ qua? Lý Thanh sửng sờ, sau đó lòng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm về sau không cần giẫm lôi, anh nhún vai xoay người đi ra ngoài, tiện tay ném văn kiện vào máy nghiền giấy bên cạnh.
Mắt thấy tờ giấy biến thành vụn nhỏ, ánh mắt Ninh Tiềm Viễn một ngưng, cả người đều cứng đờ.
Đợi cho Lý Thanh rời đi, cửa lớn văn phòng kín kẽ đóng lại, Ninh Tiềm Viễn lập tức từ trên ghế nhảy lên, hắn hai bước vượt đến bên cạnh máy nghiền giấy, thò tay mò lên một đống giấy, khóc không ra nước mắt.
Cậu ném thì ném, ném vô máy nghiền giấy làm cái gì!
Lung lay trong chốc lát, không chút nào nhìn ra manh mối. Ninh Tiềm Viễn lại nghĩ tới người nào đó dùng sức một cước đạp trên người mình, hắn lạnh mặt ném đống giấy vụn kia, trở lại ngồi xuống ghế làm việc.
Ngủ với mình, còn kiêu ngạo như vậy? Hừ, còn không phải là một tên bò giường, hắn nói sai rồi sao?
Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn âm trầm, như muốn đem người mạo phạm mình bắt đến bầm thây vạn đoạn, nhưng lịch sử tìm được trên màn hình máy tính lại để lộ rục rịch trong lòng hắn.
Mỗi buổi tối đều làm mộng xuân, trong mộng đều cùng một người, ta phải làm sao bây giờ?
Ta bị người bỏ thuốc, tác dụng thuốc luôn không hết, có cần đi bệnh viện không?
Trả lời: Không cần lo lắng, làm đi!
Khanh Vân thuận lợi tiến vào đoàn phim《 phong thiên 》, chứng kiến biểu diễn lúc trước của Khanh Vân, trong lòng Lý đạo có nhiều ý tưởng mơ hồ cho nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân này, bằng không cũng sẽ không để y thử kính tình tiết trong nguyên tác kia. Nói là thêm đất diễn, bất quá cũng chỉ là đem tình tiết bị cắt rớt nào đó trong nguyên tác thêm vào mà thôi, hiện tại có Khanh Vân, Lý đạo không cần sợ sẽ hủy nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân này.
Lăng Hoa Tiên Quân có lượng fans cực lớn, nếu có thể hoàn mỹ bày ra nhân vật này, tuyệt đối có thể tăng thêm một cấp cho bộ phim truyền hình《 phong thiên 》 này.
Nhưng, trước lúc 《 phong thiên 》phát ra, Lý đạo không thể hiểu được đeo trên lưng thanh danh hủy nguyên tác.
Bởi vì tin Khanh Vân diễn Lăng Hoa Tiên Quân bị thả ra ngoài.
Khanh Vân lúc trước quả thực có tên tuổi bình hoa, y chụp qua hai bộ phim truyền hình, đáng tiếc hiệu quả không tốt, làm một ít nhan phấn của y sôi nổi tỏ vẻ y bất động không nói lời nào còn tốt hơn.
Hơn nữa có Bạch Hi Ngôn kéo giẫm, thanh danh Khanh Vân tự nhiên không tốt.
Tin Khanh Vân diễn Lăng Hoa Tiên Quân khi tuôn ra, trang chủ cá nhân y tức khắc vọt tới một đợt hắc phấn, trào phúng y không biết tự lượng sức, còn muốn lấy mặt hủy nhân vật.
Nhưng tình thế hiện tại tình còn chưa phải là khủng bố nhất, bởi vì đại bộ phận phấn nguyên tác tạm thời còn chưa đến chiến trường, chờ bọn họ đến, mới là một hồi tinh phong huyết vũ chân chính.
Vừa nghe được tin này, Lý đạo nổi trận lôi đình, bởi vì tiết lộ tiếng gió rõ ràng là người đoàn phim. Nhưng ông cũng chỉ làm dáng một chút, bởi vì chuyện như vậy tuy rằng khó coi, nhưng rõ ràng cũng gia tăng độ chú ý cho 《 phong thiên 》.
Chỉ là có chút thực xin lỗi Khanh Vân hiện giờ bị hắc thôi, bất quá Lý đạo tin khi thả ảnh tạo hình, sau khi chiếu phim truyền hình, fans Khanh Vân chắc chắn phóng đại.
"Ai, không biết ai thả tin ra, Lý đạo nếu biết còn không xé tên đó." Một phó đạo có quan biết với Bạch Hi Ngôn, ngồi tán gẫu bên cạnh gã.
"Người đoàn phim đi theo Lý đạo đã lâu, không biết quy củ của ông ấy, sợ là người mới tới nên tương đối nóng vội." Bạch Hi Ngôn nghiêm túc nhìn kịch bản, dùng bút đánh dấu vài thứ, quả thực là một bộ dáng nghiêm túc, nhưng lời trong miệng lại mang theo một chút ám chỉ rõ ràng.
Người giới giải trí đều là nhân tinh (người thông minh, tinh tế), phó đạo kia làm sao nghe không ra ý tứ trong lời Bạch Hi Ngôn, ông theo bản năng nhìn Khanh Vân, lại phát hiện người nọ ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, dường như hoàn toàn không bị phong ba trên mạng ảnh hưởng.
Mấy ngày này khí thế trên người Khanh Vân thu liễm rất nhiều, y đóng vai Lăng Hoa Tiên Quân như cũ mang theo một phần uy hiếp, nhưng lại không đến mức làm nhân tâm kinh sợ, ngược lại ở một ít phương diện khác diễn càng thêm thâm nhập.
Biến hóa như vậy làm Lý đạo càng thêm kinh hỉ, không khỏi nghĩ lại lúc trước mình hình như có thành kiến với Khanh Vân, bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy.
Nhưng, cho dù như vậy, những người lúc trước chứng kiến quá trình Khanh Vân thử kính trong lòng vẫn bảo tồn một phần kính sợ không rõ, làm cho khi bọn họ đối mặt Khanh Vân, tổng mang thêm một phần tôn kính như có như không.
Tựa như vị phó đạo này, lúc này xua xua tay với Bạch Hi Ngôn, nói: "Khanh Vân người này rất có linh tính, tôi nghĩ sẽ không làm việc ngốc như vậy đâu."
Nói xong ông liền dịch sang chỗ khác, không tiếp tục giao lưu với Bạch Hi Ngôn.
Trong chớp mắt sắc mặt Bạch Hi Ngôn âm trầm, không dấu vết nhìn về phía Khanh Vân, nói thật mấy ngày gần đây gã quả thực kinh ngạc, gã không nghĩ tới Khanh Vân thật sự có thể diễn được cảm xúc mâu thuẫn trên người Lăng Hoa Tiên Quân. . Truyện Lịch Sử
Đến lúc gã diễn cùng Khanh Vân, đều kiềm lòng không đậu bị dẫn vào trong diễn xuất, thật sự đối Khanh Vân sinh ra một loại tình cảm thầy trò tôn kính và sợ hãi.
Cảm giác bị người áp chế này làm Bạch Hi Ngôn thập phần không vui, nhưng mà, hiện giờ càng làm gã bực bội lại là phong ba một tay gã tạo ra trên mạng.
Sự kiện tuy rằng đang lên men, nhưng đã không ngăn cản được, một ít phấn nguyên tác đã dũng mãnh vào trang chủ cá nhân Khanh Vân.
Trong lòng Bạch Hi Ngôn cảm thấy có chút không ổn, trận phong ba này có thể ngược lại giúp Khanh Vân hot lên hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất