Chương 59
Vi: coi cái này xong là tui muốn quỳ luôn! Cơ mà tui ship Phạm Lạc Già là thụ cơ(´~`)
_________________________________
Đám người Thịnh Phong đi tiếp, tìm được nơi thích hợp dừng chân, bọn họ quyết định định cư ở vùng ngoại thành.
Hai người Đinh Thế Ngang và Lý Diệp đi khảo sát chung quanh coi có chỗ thích hợp hay không, mà Trần Mẫn thì phụ trách nấu cơm.
Cô lật tới lật lui, tìm được một vại đồ hộp trái cây mới. Trần Mẫn theo bản năng định cầm đồ hộp đưa cho Khanh Vân, cô cười khổ một tiếng, tuy nhớ rõ với ám chỉ tâm lý tự hạ lúc trước, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng, vô cùng trung thành với Khanh Vân.
Thấy Khanh Vân lãng phí vài hạt giống quý giá, bọn họ lại không cảm thấy không vui, trái lại nhìn Khanh Vân vô cùng yêu quý mấy bồn thực vật bỏ đi kia, bọn họ cũng không tự chủ để ý.
Lý Diệp và Đinh Thế Ngang định giúp Khanh Vân chăm sóc mấy bồn thực vật kia, nhưng Khanh Vân lại không cho người khác đụng vào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mẫn vẫn không cảm thấy cách làm Thịnh Phong có gì sai, giờ đã mạt thế, kẻ yếu khuất phục kẻ mạnh là chuyện rất bình thường. Đừng nói đến Thịnh Phong còn đáp ứng chỉ đạo dị năng cho bọn họ, cho dù bắt họ làm không công, cũng không có gì quá đáng.
Trần Mẫn đang ngây ngốc, thấy Thịnh Phong đi ra từ trong xe, cô theo bản năng cúi đầu nói: “Cơm chiều còn phải đợi thêm chốc nữa……”
Dưới thái độ lạnh băng Thịnh Phong, chút ái mộ không đáng kể của Trần Mẫn sớm không còn một mảnh, Thịnh Phong quá mức lạnh nhạt, tựa như tất cả ôn nhu của hắn đều dành cho Khanh Vân.
Có đôi khi Trần Mẫn sẽ cảm thấy, so với năm người bọn họ, Thịnh Phong càng giống người tiếp nhận ám chỉ tâm lý.
“Lý Diệp và Đinh Thế Ngang đã về chưa? Chờ bọn họ trở về, năm người vào xe của tôi, Khanh Vân có việc tìm mọi người.” Thịnh Phong trầm giọng nói.
Trần Mẫn đáp lời, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy ngữ khí Thịnh Phong chẳng tốt chút nào, còn mang theo nguy hiểm không rõ.
Đợi khi Lý Diệp và Đinh Thế Ngang trở về, mấy người cùng vào xe Thịnh Phong, bọn họ vốn tưởng Khanh Vân sẽ phân cho họ nhiệm vụ gì, vào xe chỉ thấy thanh niên ngồi phía sau, đùa nghịch mấy bồn cây.
Thực vật đó là mấy bồn quả mọng, không nghĩ tới thật được Khanh Vân dùng đất thấp đã ô nhiễm trồng ra, hơn nữa hoàn toàn không có dấu vết biến dị. Mấy bồn quả mọng giờ đã lớn hết, toàn bộ quả hồng đung đưa ở trên, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Thanh niên tâm trí năm tuổi, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, "y" thấy bọn Trần Mẫn vào, đẩy chậu hoa về hướng cầm Trần Mẫn.
“Cho Trần Mẫn.”
Trần Mẫn sửng sốt, nhìn quả mọng hồng hồng ướt át đẹp đẽ trong chậu hoa, chưa kịp phản ứng.
Tuy trong đội ngũ có được vài hạt giống, nhưng loại hạt quả mọng này rất khó tạo, dù là Lý Diệp cũng không dám bảo đảm không trồng ra chủng loại biến dị, cho nên mặc kệ là trong đội ngũ hay toàn bộ mạt thế, quả mọng đều thuộc giống loài quý hiếm.
Hơn nữa năm người bọn Trần Mẫn càng biết Khanh Vân yêu quý năm bồn thực vật này bao nhiêu, "y" mỗi ngày chuyển đến dọn đi, phơi nắng, tưới nước, gần như toàn tâm bồi dưỡng chúng nó.
Trần Mẫn không nghĩ tới, Khanh Vân sẽ đưa cho cô cây quả mọng "y" vô cùng yêu quý.
“Tôi…… Tôi?” Trần Mẫn chỉ vào mình hỏi, cô vừa nhấc đầu đã vọng vào đôi mắt trong sáng thấy đáy tiểu hài tử, bên trong truyền đạt một loại tình cảm tên là “Cảm ơn”.
Tiểu hài tử nhấp môi, hình như sợ cô không muốn nhận, ngón tay trắng nõn bất an sờ sờ phía ngoài thô ráp chậu hoa.
Trần Mẫn hoàn toàn ngây ngẩn.
Đã lâu chưa được cảm ơn, Trần Mẫn thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Trần Mẫn đang nghĩ vì sao tiểu hài tử lại đưa đồ cho cô? Bởi vì sự quan tâm sinh ra từ ám chỉ tâm lý kia? Chỉ vì thứ cảm xúc giả dối đó của bọn họ?
Buồn cười cỡ nào, chuyện kẻ yếu khuất phục cường giả bình thường nhất trong mạt thế, lại đổi được cảm tạ chân thành nhất của tiểu hài tử.
Trái tim héo khô như chìm vào nước mát ngọt lành, Trần Mẫn vừa muốn cười, vừa muốn khóc, càng muốn ôm đứa nhỏ cười nhạt với cô vào lòng.
Chỉ vì ôn hoà không đáng kể này, tiểu hài tử liền phí rất nhiều ngày, cực cực khổ khổ nghiêm túc chuẩn bị quà cho bọn họ, hồi báo những tình cảm giả dối bị ép buộc kia sao?
Quả thực…… Ngốc muốn chết.
Tia không cam lòng tiềm tàng dưới ánh mắt chân thành tha thiết tiểu hài tử vỡ nát, Trần Mẫn rốt cuộc hiểu vì sao Thịnh Phong hết sức yêu quý Khanh Vân.
Bởi thứ đứa nhỏ này có thể cho, vừa lúc là thứ không đáng giá tiền nhất trong mạt thế, rồi lại trân quý nhất, hi hữu nhất.
Đôi tay Trần Mẫn run rẩy tiếp nhận chậu hoa, cô cảm thấy mình căn bản không có mặt mũi nhận quà Khanh Vân tặng, hư tình giả ý vốn không xứng đổi được tình cảm chân thành tha thiết.
Khanh Vân thấy cô nhận chậu hoa, tiếp tục giơ chậu hoa đưa cho những người khác.
“Cái này cho Lý Diệp.”
“Cái này cho Đinh Thế Ngang.”
“Cái này……”
Bốn người đàn ông đối mặt với quà Khanh Vân tặng lại luống cuống chân tay. Cá lớn nuốt cá bé trong thời gian dài, gần như đã làm họ quên cách đáp lại tình cảm chân thành của người khác.
Đinh Thế Ngang đã từng làm như không thấy cảnh ngộ quẫn bách Khanh Vân, càng đem đôi tay thô ráp dơ bẩn hung hăng cọ vài cái lên quần, rồi cẩn thận nhận cái cây đầy trái hồng trong tay tiểu hài tử.
Trần Mẫn không còn nhớ, bọn họ mang tâm tình thế nào ôm chậu hoa xuống khỏi xe Thịnh Phong, buổi tối làm sao lâm vào mộng đẹp. Trên thực tế, lúc nửa đêm bừng tỉnh, Trần Mẫn vẫn giữ cảm xúc mềm mại hạnh phúc như đạp lên mây.
Lúc Trần Mẫn bừng tỉnh ngoài xe loáng thoáng có tiếng động, cô nhẹ nhàng đến bên cửa sổ nhìn ra, phát hiện Đinh Thế Ngang đang khóc.
Người đàn ông cao lớn thô kệch ôm chậu hoa khóc muốn tắc thở, như nhận ra đằng sau có người, Đinh Thế Ngang dừng tí, rồi giọng mang nức nở như tiếng muỗi vang lên.
“Tôi mẹ nó thật không phải người! Lúc trước nhìn cậu ấy bị người quát mắng……”
“Tôi không ngờ, chỉ trợ giúp cậu ấy một tí, tốt với cậu ấy một tẹo, cậu ấy liền…… Liền cho tôi thứ này…… Thứ này, tôi……”
Tiếp theo truyền đến hai tiếng trầm đục, hình như là tiếng nắm tay của người đàn ông nện vào ngực.
Trần Mẫn lui thân, để người đàn ông trốn trong tối sám hối bi thương. Ở mạt thế, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Trần Mẫn chưa từng nghe Đinh Thế Ngang nói qua chuyện anh và Khanh Vân khi trước, nhưng cô biết, về sau chuyện như thế sẽ không xảy ra.
Năm người ăn ý không hỏi Khanh Vân sao có thể sử dụng đất ô nhiễm trồng ra cây bình thường.
Không khí trong đội ngũ cũng lặng yên thay đổi, nó không còn là một một đội ngũ vì sinh tồn tùy tiện thành lập, cảm giác ấm áp nhợt nhạt từ từ tràn ngập.
Tiểu hài tử tặng quà cho năm người trong đội ngũ, Thịnh Phong lại không cao hứng thế nào được.
Sáng hôm sau vừa tỉnh, Khanh Tiểu Vân phát hiện Thịnh Phong vẫn xụ cái mặt, nghi hoặc kéo kéo tay áo hắn.
Thịnh Phong xụ mặt liếc "y" một cái, dễ dàng kiềm trụ eo tiểu hài tử ôm người vào lòng: “Về sau không cho cậu lấy đồ tự làm đưa người khác.”
Thịnh Phong luôn lo lắng năng lực Khanh Vân sẽ bại lộ, khi năm bồn quả mọng bình thường được chăm ra từ đất bị ô nhiễm, đã triệt để chứng thật suy đoán Thịnh Phong, cho nên hắn luôn hạn chế Khanh Vân sử dụng năng lực này.
Hắn mẫn cảm nhận ra, chỉ sợ năng lực này sinh ra thương tổn với thân thể tiểu hài tử, gần đây cả nước cũng không để tiểu hài tử cung cấp, nhưng hắn không nghĩ tới Khanh Vân vẫn bướng bỉnh đưa năm bồn cây kia cho bọn Trần Mẫn.
Bởi bộ dáng vui sướng lúc quả mọng đầu tiên trồng ra của năm người làm Khanh Vân khắc sâu ấn tượng.
Nhưng Khanh Tiểu Vân không quá hiểu lời Thịnh Phong, "y" cũng không nhận thấy năng lực trên người mình không đúng chỗ nào, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Thịnh Phong, rồi như hiểu ra, bừng tỉnh hỏi: “Có phải do tôi không cho anh nên anh mới tức giận?”
Thịnh Phong sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tiểu hài tử sẽ hỏi thế.
Nhưng động tác tiếp theo tiểu hài tử càng khiến hắn kinh sợ.
Khanh Tiểu Vân vòng lấy cổ hắn, giọng nói mềm mại nghiêm túc vang lên bên tai Thịnh Phong: “Cả người tôi đều thuộc về Thịnh Phong!”
Những lời này va thật mạnh vào trái tim Thịnh Phong, làm tim hắn mềm thành một bãi nước, ghen tuông sâu đậm dưới đáy lòng theo đó biến mất.
“Cậu thật là……” Thịnh Phong dở khóc dở cười ôm lấy tiểu hài tử.
Thịnh Phong còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy hơi thở vốn mềm mại tri kỷ của người trong lòng thay đổi, lạnh băng làm Thịnh Phong đau lòng lại say mê từ từ tràn ngập.
Là Khanh Vân.
Thịnh Phong cả kinh, nhưng không buông ra thanh niên, ngược lại càng buộc chặt cánh tay.
Khanh Vân thành niên đã lâu không xuất hiện, qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Thịnh Phong nhìn thấy y.
Nhớ mong điên cuồng trào lên, rung động khó có thể miêu tả vẫn luôn làm Thịnh Phong bối rối, nhưng lần này hắn không nghĩ buông tay.
Hắn dùng sức kéo thanh niên chỉ cần biến mất sẽ tra tấn hắn nổi điên vào lòng ngực, bởi sự biến mất mấy ngày nay của thanh niên mang cho Thịnh Phong sợ hãi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vạn nhất…… Có một ngày, Khanh Vân thành niên không còn thì sao?
“Tất cả của anh cho em hết, được không?” Thịnh Phong cọ cổ Khanh Vân, nhẹ lẩm bẩm bên tai y.
“Cho tôi hết?” Khanh Vân khẽ cười một tiếng, trong mắt y hiện lên tưởng niệm, đã từng ở một thế giới nào đó, người đàn ông này cũng dùng tư thế giống vậy ôm y, cười hỏi y cùng một vấn đề.
Nhưng ở thế giới này, người đàn ông này bỗng thay đổi hình ảnh trong lòng Khanh Vân, hắn không chỉ là một người điên cuồng theo đuổi Khanh Vân, càng là người không được y đồng ý đã chui vào hồi ức y, đảm đương vai trò tia ánh sáng duy nhất trong kí ức u ám.
Hắn cao lớn đáng tin cậy, an ủi Khanh Tiểu Vân không có cảm giác an toàn, nhưng làm Khanh Vân nhận đoạn ký ức này khó có thể xử lý quan hệ giữa hai người.(Vi: bỗng một ngày chợt nhận ra bạn trai là người ngươi coi là cha khi còn nhỏ (ノn`*))
Nhận thấy tình yêu Thịnh Phong dành cho y thành niên, Khanh Vân thậm chí cảm thấy nuốt không trôi.
“Tôi sao phải giữ một người mang ý xấu với mình lại bên cạnh?”
Khanh Vân cười nhạo một tiếng, quay đầu đi, cảm xúc trong mắt không được tự nhiên. Trong trí nhớ gần vạn năm, Khanh Vân vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, người đàn ông ngủ với y mấy thế giới, chớp mắt biến thành người mang hình tượng người cha thời thơ ấu.
Ấn tượng của Khanh Tiểu Vân xuất hiện trong đầu Khanh Vân, làm y muốn xem nhẹ cũng khó.
Nếu hình thức hai người ở chung hình vẫn như mấy thế giới trước, Khanh Vân sẽ không thèm để ý trêu chọc hắn, tùy tâm tình lạnh lùng với hắn hoặc sủng hắn, nhìn người đàn ông này không thể tự khống chế, luống cuống tay chân.
Nhưng hiện giờ khi người đàn ông này chân chính trêu chọc nội tâm của y, Khanh Vân ngược lại bó tay bó chân.
Nghe Khanh Vân nhất châm kiến huyết đâm thủng dục vọng trong lòng hắn, Thịnh Phong cứng đờ, nhưng vẫn không buông tay.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Khanh Vân, trong mắt hiện lên kiên định chưa từng có: “Ừ, tôi đúng mang ý xấu với em, tôi mang ý xấu……với em thành niên.”
Nói, Thịnh Phong cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cánh môi Khanh Vân. Đôi môi khô ráo của hắn chạn vào cánh môi non mềm thanh niên, ma sát làm thứ hồng nhạt kia đỏ bừng.
Khanh Vân hoàn toàn không đoán được hành động Thịnh Phong, ở thế giới này người đàn ông này luôn lảng tránh Khanh Vân, không nghờ lúc này đảo khách thành chủ, Khanh Vân theo bản năng tránh né, cái gáy lại bị tay người đàn ông chế trụ, chặn đường lui của y.
Nụ hôn này, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại là nụ hôn sâu nhất Khanh Vân từng trải, nhẹ nhàng dừng trên trái tim y.
“Lúc em năm tuổi, anh muốn bảo hộ em, thương em như một người cha, cho em một ngôi nhà, cho em cuộc sống tốt nhất. Nhưng nó không che dấu được chuyện anh thích em thành niên.” Thịnh Phong kề sát cánh môi thanh niên, vô cùng nghiêm túc thổ lộ, hắn rất rối rắm với loại tình cảm này, thậm chí không tiếp thu được một mình như thế.
Nhưng Thịnh Phong vẫn quyết định nói ra, thanh niên biến mất nhiều ngày làm hắn sợ hãi, vạn nhất một ngày nào đó mình không còn cơ hội thổ lộ tiếng lòng.
Khanh Vân ngơ ngẩn nhìn hai mắt Thịnh Phong, đôi mắt này, không chỉ mang theo yêu say đắm như mấy thế giới trước, càng trộn lẫn yêu thương và sủng nịch, còn có một tia thâm trầm.
“Tôi không kiềm được muốn hôn em, muốn ôm em, muốn……”
Lời không tiết tháo của người đàn ông làm Khanh Vân đỏ vành tai, chính tai nghe được lời lộ liễu của người làm mình không muốn xa rời trong trí nhớ, Khanh Vân sống hơn vạn năm lập tức giận dữ, giáng cái tát qua.
“Biến thái!”
Mặt Thịnh Phong vốn đỏ bị Khanh Vân tát cái càng đỏ, nhưng đôi tay vẫn gắt gao vòng lấy Khanh Vân, không cho người chút cơ hội rời đi.
“Đội trưởng!”
Ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng người, vừa vặn đánh gãy không khí xấu hổ bên trong.
Hạ cửa sổ xe, Đinh Thế Ngang và Lý Diệp gãi đầu nói: “Đội trưởng, cách không xa có một công viên trò chơi, muốn mang Tiểu Vân xem hay không?”
Công viên trò chơi? Tiểu Vân?
Khanh Vân vốn tức giận tận trời, đầu óc càng kêu “Ong ong ong” lợi hại hơn, y kích động, Khanh Tiểu Vân năm tuổi tức khắc lại xông ra.
_________________________________
Đám người Thịnh Phong đi tiếp, tìm được nơi thích hợp dừng chân, bọn họ quyết định định cư ở vùng ngoại thành.
Hai người Đinh Thế Ngang và Lý Diệp đi khảo sát chung quanh coi có chỗ thích hợp hay không, mà Trần Mẫn thì phụ trách nấu cơm.
Cô lật tới lật lui, tìm được một vại đồ hộp trái cây mới. Trần Mẫn theo bản năng định cầm đồ hộp đưa cho Khanh Vân, cô cười khổ một tiếng, tuy nhớ rõ với ám chỉ tâm lý tự hạ lúc trước, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng, vô cùng trung thành với Khanh Vân.
Thấy Khanh Vân lãng phí vài hạt giống quý giá, bọn họ lại không cảm thấy không vui, trái lại nhìn Khanh Vân vô cùng yêu quý mấy bồn thực vật bỏ đi kia, bọn họ cũng không tự chủ để ý.
Lý Diệp và Đinh Thế Ngang định giúp Khanh Vân chăm sóc mấy bồn thực vật kia, nhưng Khanh Vân lại không cho người khác đụng vào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Mẫn vẫn không cảm thấy cách làm Thịnh Phong có gì sai, giờ đã mạt thế, kẻ yếu khuất phục kẻ mạnh là chuyện rất bình thường. Đừng nói đến Thịnh Phong còn đáp ứng chỉ đạo dị năng cho bọn họ, cho dù bắt họ làm không công, cũng không có gì quá đáng.
Trần Mẫn đang ngây ngốc, thấy Thịnh Phong đi ra từ trong xe, cô theo bản năng cúi đầu nói: “Cơm chiều còn phải đợi thêm chốc nữa……”
Dưới thái độ lạnh băng Thịnh Phong, chút ái mộ không đáng kể của Trần Mẫn sớm không còn một mảnh, Thịnh Phong quá mức lạnh nhạt, tựa như tất cả ôn nhu của hắn đều dành cho Khanh Vân.
Có đôi khi Trần Mẫn sẽ cảm thấy, so với năm người bọn họ, Thịnh Phong càng giống người tiếp nhận ám chỉ tâm lý.
“Lý Diệp và Đinh Thế Ngang đã về chưa? Chờ bọn họ trở về, năm người vào xe của tôi, Khanh Vân có việc tìm mọi người.” Thịnh Phong trầm giọng nói.
Trần Mẫn đáp lời, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy ngữ khí Thịnh Phong chẳng tốt chút nào, còn mang theo nguy hiểm không rõ.
Đợi khi Lý Diệp và Đinh Thế Ngang trở về, mấy người cùng vào xe Thịnh Phong, bọn họ vốn tưởng Khanh Vân sẽ phân cho họ nhiệm vụ gì, vào xe chỉ thấy thanh niên ngồi phía sau, đùa nghịch mấy bồn cây.
Thực vật đó là mấy bồn quả mọng, không nghĩ tới thật được Khanh Vân dùng đất thấp đã ô nhiễm trồng ra, hơn nữa hoàn toàn không có dấu vết biến dị. Mấy bồn quả mọng giờ đã lớn hết, toàn bộ quả hồng đung đưa ở trên, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Thanh niên tâm trí năm tuổi, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, "y" thấy bọn Trần Mẫn vào, đẩy chậu hoa về hướng cầm Trần Mẫn.
“Cho Trần Mẫn.”
Trần Mẫn sửng sốt, nhìn quả mọng hồng hồng ướt át đẹp đẽ trong chậu hoa, chưa kịp phản ứng.
Tuy trong đội ngũ có được vài hạt giống, nhưng loại hạt quả mọng này rất khó tạo, dù là Lý Diệp cũng không dám bảo đảm không trồng ra chủng loại biến dị, cho nên mặc kệ là trong đội ngũ hay toàn bộ mạt thế, quả mọng đều thuộc giống loài quý hiếm.
Hơn nữa năm người bọn Trần Mẫn càng biết Khanh Vân yêu quý năm bồn thực vật này bao nhiêu, "y" mỗi ngày chuyển đến dọn đi, phơi nắng, tưới nước, gần như toàn tâm bồi dưỡng chúng nó.
Trần Mẫn không nghĩ tới, Khanh Vân sẽ đưa cho cô cây quả mọng "y" vô cùng yêu quý.
“Tôi…… Tôi?” Trần Mẫn chỉ vào mình hỏi, cô vừa nhấc đầu đã vọng vào đôi mắt trong sáng thấy đáy tiểu hài tử, bên trong truyền đạt một loại tình cảm tên là “Cảm ơn”.
Tiểu hài tử nhấp môi, hình như sợ cô không muốn nhận, ngón tay trắng nõn bất an sờ sờ phía ngoài thô ráp chậu hoa.
Trần Mẫn hoàn toàn ngây ngẩn.
Đã lâu chưa được cảm ơn, Trần Mẫn thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Trần Mẫn đang nghĩ vì sao tiểu hài tử lại đưa đồ cho cô? Bởi vì sự quan tâm sinh ra từ ám chỉ tâm lý kia? Chỉ vì thứ cảm xúc giả dối đó của bọn họ?
Buồn cười cỡ nào, chuyện kẻ yếu khuất phục cường giả bình thường nhất trong mạt thế, lại đổi được cảm tạ chân thành nhất của tiểu hài tử.
Trái tim héo khô như chìm vào nước mát ngọt lành, Trần Mẫn vừa muốn cười, vừa muốn khóc, càng muốn ôm đứa nhỏ cười nhạt với cô vào lòng.
Chỉ vì ôn hoà không đáng kể này, tiểu hài tử liền phí rất nhiều ngày, cực cực khổ khổ nghiêm túc chuẩn bị quà cho bọn họ, hồi báo những tình cảm giả dối bị ép buộc kia sao?
Quả thực…… Ngốc muốn chết.
Tia không cam lòng tiềm tàng dưới ánh mắt chân thành tha thiết tiểu hài tử vỡ nát, Trần Mẫn rốt cuộc hiểu vì sao Thịnh Phong hết sức yêu quý Khanh Vân.
Bởi thứ đứa nhỏ này có thể cho, vừa lúc là thứ không đáng giá tiền nhất trong mạt thế, rồi lại trân quý nhất, hi hữu nhất.
Đôi tay Trần Mẫn run rẩy tiếp nhận chậu hoa, cô cảm thấy mình căn bản không có mặt mũi nhận quà Khanh Vân tặng, hư tình giả ý vốn không xứng đổi được tình cảm chân thành tha thiết.
Khanh Vân thấy cô nhận chậu hoa, tiếp tục giơ chậu hoa đưa cho những người khác.
“Cái này cho Lý Diệp.”
“Cái này cho Đinh Thế Ngang.”
“Cái này……”
Bốn người đàn ông đối mặt với quà Khanh Vân tặng lại luống cuống chân tay. Cá lớn nuốt cá bé trong thời gian dài, gần như đã làm họ quên cách đáp lại tình cảm chân thành của người khác.
Đinh Thế Ngang đã từng làm như không thấy cảnh ngộ quẫn bách Khanh Vân, càng đem đôi tay thô ráp dơ bẩn hung hăng cọ vài cái lên quần, rồi cẩn thận nhận cái cây đầy trái hồng trong tay tiểu hài tử.
Trần Mẫn không còn nhớ, bọn họ mang tâm tình thế nào ôm chậu hoa xuống khỏi xe Thịnh Phong, buổi tối làm sao lâm vào mộng đẹp. Trên thực tế, lúc nửa đêm bừng tỉnh, Trần Mẫn vẫn giữ cảm xúc mềm mại hạnh phúc như đạp lên mây.
Lúc Trần Mẫn bừng tỉnh ngoài xe loáng thoáng có tiếng động, cô nhẹ nhàng đến bên cửa sổ nhìn ra, phát hiện Đinh Thế Ngang đang khóc.
Người đàn ông cao lớn thô kệch ôm chậu hoa khóc muốn tắc thở, như nhận ra đằng sau có người, Đinh Thế Ngang dừng tí, rồi giọng mang nức nở như tiếng muỗi vang lên.
“Tôi mẹ nó thật không phải người! Lúc trước nhìn cậu ấy bị người quát mắng……”
“Tôi không ngờ, chỉ trợ giúp cậu ấy một tí, tốt với cậu ấy một tẹo, cậu ấy liền…… Liền cho tôi thứ này…… Thứ này, tôi……”
Tiếp theo truyền đến hai tiếng trầm đục, hình như là tiếng nắm tay của người đàn ông nện vào ngực.
Trần Mẫn lui thân, để người đàn ông trốn trong tối sám hối bi thương. Ở mạt thế, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Trần Mẫn chưa từng nghe Đinh Thế Ngang nói qua chuyện anh và Khanh Vân khi trước, nhưng cô biết, về sau chuyện như thế sẽ không xảy ra.
Năm người ăn ý không hỏi Khanh Vân sao có thể sử dụng đất ô nhiễm trồng ra cây bình thường.
Không khí trong đội ngũ cũng lặng yên thay đổi, nó không còn là một một đội ngũ vì sinh tồn tùy tiện thành lập, cảm giác ấm áp nhợt nhạt từ từ tràn ngập.
Tiểu hài tử tặng quà cho năm người trong đội ngũ, Thịnh Phong lại không cao hứng thế nào được.
Sáng hôm sau vừa tỉnh, Khanh Tiểu Vân phát hiện Thịnh Phong vẫn xụ cái mặt, nghi hoặc kéo kéo tay áo hắn.
Thịnh Phong xụ mặt liếc "y" một cái, dễ dàng kiềm trụ eo tiểu hài tử ôm người vào lòng: “Về sau không cho cậu lấy đồ tự làm đưa người khác.”
Thịnh Phong luôn lo lắng năng lực Khanh Vân sẽ bại lộ, khi năm bồn quả mọng bình thường được chăm ra từ đất bị ô nhiễm, đã triệt để chứng thật suy đoán Thịnh Phong, cho nên hắn luôn hạn chế Khanh Vân sử dụng năng lực này.
Hắn mẫn cảm nhận ra, chỉ sợ năng lực này sinh ra thương tổn với thân thể tiểu hài tử, gần đây cả nước cũng không để tiểu hài tử cung cấp, nhưng hắn không nghĩ tới Khanh Vân vẫn bướng bỉnh đưa năm bồn cây kia cho bọn Trần Mẫn.
Bởi bộ dáng vui sướng lúc quả mọng đầu tiên trồng ra của năm người làm Khanh Vân khắc sâu ấn tượng.
Nhưng Khanh Tiểu Vân không quá hiểu lời Thịnh Phong, "y" cũng không nhận thấy năng lực trên người mình không đúng chỗ nào, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Thịnh Phong, rồi như hiểu ra, bừng tỉnh hỏi: “Có phải do tôi không cho anh nên anh mới tức giận?”
Thịnh Phong sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tiểu hài tử sẽ hỏi thế.
Nhưng động tác tiếp theo tiểu hài tử càng khiến hắn kinh sợ.
Khanh Tiểu Vân vòng lấy cổ hắn, giọng nói mềm mại nghiêm túc vang lên bên tai Thịnh Phong: “Cả người tôi đều thuộc về Thịnh Phong!”
Những lời này va thật mạnh vào trái tim Thịnh Phong, làm tim hắn mềm thành một bãi nước, ghen tuông sâu đậm dưới đáy lòng theo đó biến mất.
“Cậu thật là……” Thịnh Phong dở khóc dở cười ôm lấy tiểu hài tử.
Thịnh Phong còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy hơi thở vốn mềm mại tri kỷ của người trong lòng thay đổi, lạnh băng làm Thịnh Phong đau lòng lại say mê từ từ tràn ngập.
Là Khanh Vân.
Thịnh Phong cả kinh, nhưng không buông ra thanh niên, ngược lại càng buộc chặt cánh tay.
Khanh Vân thành niên đã lâu không xuất hiện, qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Thịnh Phong nhìn thấy y.
Nhớ mong điên cuồng trào lên, rung động khó có thể miêu tả vẫn luôn làm Thịnh Phong bối rối, nhưng lần này hắn không nghĩ buông tay.
Hắn dùng sức kéo thanh niên chỉ cần biến mất sẽ tra tấn hắn nổi điên vào lòng ngực, bởi sự biến mất mấy ngày nay của thanh niên mang cho Thịnh Phong sợ hãi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vạn nhất…… Có một ngày, Khanh Vân thành niên không còn thì sao?
“Tất cả của anh cho em hết, được không?” Thịnh Phong cọ cổ Khanh Vân, nhẹ lẩm bẩm bên tai y.
“Cho tôi hết?” Khanh Vân khẽ cười một tiếng, trong mắt y hiện lên tưởng niệm, đã từng ở một thế giới nào đó, người đàn ông này cũng dùng tư thế giống vậy ôm y, cười hỏi y cùng một vấn đề.
Nhưng ở thế giới này, người đàn ông này bỗng thay đổi hình ảnh trong lòng Khanh Vân, hắn không chỉ là một người điên cuồng theo đuổi Khanh Vân, càng là người không được y đồng ý đã chui vào hồi ức y, đảm đương vai trò tia ánh sáng duy nhất trong kí ức u ám.
Hắn cao lớn đáng tin cậy, an ủi Khanh Tiểu Vân không có cảm giác an toàn, nhưng làm Khanh Vân nhận đoạn ký ức này khó có thể xử lý quan hệ giữa hai người.(Vi: bỗng một ngày chợt nhận ra bạn trai là người ngươi coi là cha khi còn nhỏ (ノn`*))
Nhận thấy tình yêu Thịnh Phong dành cho y thành niên, Khanh Vân thậm chí cảm thấy nuốt không trôi.
“Tôi sao phải giữ một người mang ý xấu với mình lại bên cạnh?”
Khanh Vân cười nhạo một tiếng, quay đầu đi, cảm xúc trong mắt không được tự nhiên. Trong trí nhớ gần vạn năm, Khanh Vân vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, người đàn ông ngủ với y mấy thế giới, chớp mắt biến thành người mang hình tượng người cha thời thơ ấu.
Ấn tượng của Khanh Tiểu Vân xuất hiện trong đầu Khanh Vân, làm y muốn xem nhẹ cũng khó.
Nếu hình thức hai người ở chung hình vẫn như mấy thế giới trước, Khanh Vân sẽ không thèm để ý trêu chọc hắn, tùy tâm tình lạnh lùng với hắn hoặc sủng hắn, nhìn người đàn ông này không thể tự khống chế, luống cuống tay chân.
Nhưng hiện giờ khi người đàn ông này chân chính trêu chọc nội tâm của y, Khanh Vân ngược lại bó tay bó chân.
Nghe Khanh Vân nhất châm kiến huyết đâm thủng dục vọng trong lòng hắn, Thịnh Phong cứng đờ, nhưng vẫn không buông tay.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Khanh Vân, trong mắt hiện lên kiên định chưa từng có: “Ừ, tôi đúng mang ý xấu với em, tôi mang ý xấu……với em thành niên.”
Nói, Thịnh Phong cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cánh môi Khanh Vân. Đôi môi khô ráo của hắn chạn vào cánh môi non mềm thanh niên, ma sát làm thứ hồng nhạt kia đỏ bừng.
Khanh Vân hoàn toàn không đoán được hành động Thịnh Phong, ở thế giới này người đàn ông này luôn lảng tránh Khanh Vân, không nghờ lúc này đảo khách thành chủ, Khanh Vân theo bản năng tránh né, cái gáy lại bị tay người đàn ông chế trụ, chặn đường lui của y.
Nụ hôn này, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại là nụ hôn sâu nhất Khanh Vân từng trải, nhẹ nhàng dừng trên trái tim y.
“Lúc em năm tuổi, anh muốn bảo hộ em, thương em như một người cha, cho em một ngôi nhà, cho em cuộc sống tốt nhất. Nhưng nó không che dấu được chuyện anh thích em thành niên.” Thịnh Phong kề sát cánh môi thanh niên, vô cùng nghiêm túc thổ lộ, hắn rất rối rắm với loại tình cảm này, thậm chí không tiếp thu được một mình như thế.
Nhưng Thịnh Phong vẫn quyết định nói ra, thanh niên biến mất nhiều ngày làm hắn sợ hãi, vạn nhất một ngày nào đó mình không còn cơ hội thổ lộ tiếng lòng.
Khanh Vân ngơ ngẩn nhìn hai mắt Thịnh Phong, đôi mắt này, không chỉ mang theo yêu say đắm như mấy thế giới trước, càng trộn lẫn yêu thương và sủng nịch, còn có một tia thâm trầm.
“Tôi không kiềm được muốn hôn em, muốn ôm em, muốn……”
Lời không tiết tháo của người đàn ông làm Khanh Vân đỏ vành tai, chính tai nghe được lời lộ liễu của người làm mình không muốn xa rời trong trí nhớ, Khanh Vân sống hơn vạn năm lập tức giận dữ, giáng cái tát qua.
“Biến thái!”
Mặt Thịnh Phong vốn đỏ bị Khanh Vân tát cái càng đỏ, nhưng đôi tay vẫn gắt gao vòng lấy Khanh Vân, không cho người chút cơ hội rời đi.
“Đội trưởng!”
Ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng người, vừa vặn đánh gãy không khí xấu hổ bên trong.
Hạ cửa sổ xe, Đinh Thế Ngang và Lý Diệp gãi đầu nói: “Đội trưởng, cách không xa có một công viên trò chơi, muốn mang Tiểu Vân xem hay không?”
Công viên trò chơi? Tiểu Vân?
Khanh Vân vốn tức giận tận trời, đầu óc càng kêu “Ong ong ong” lợi hại hơn, y kích động, Khanh Tiểu Vân năm tuổi tức khắc lại xông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất