Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 27: Phiên ngoại 1: Nhật ký của Sư Tuyết (1)

Trước Sau
Có một ngày, Trần Lăng Tùng phát hiện sổ nhật ký của Sư Tuyết. Cậu tìm một cây bút tới, một bên xem, một bên làm chú thích ở phía dưới.

1

Lên lớp mười một, mẹ bảo tôi ở chung với bạn học cho tốt. Kỳ thật bà đã từng nói câu này vào lớp mười rồi.

2

Bạn cùng phòng đầu tiên gặp được gọi là Trần Lăng Tùng, thoạt nhìn ở chung khá tốt.

…. Hình như cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều.

(Không có “Hình như”, chính là cao hơn cậu. OK?)

3

Không thích nói chuyện với người khác lắm, không biết nói gì, lên giường từ rất sớm. Bạn cùng phòng trong ký túc xá chơi game, âm thanh rất lớn.

“Các cậu để ý một chút, Sư Tuyết ngủ.” Là Trần Lăng Tùng.

4

Trần Lăng Tùng nói, cậu ấy muốn làm ngồi cùng bàn với tôi. Có chút vui vẻ, lập tức đồng ý.

( Ngoan)

5

Nữ sinh ngồi bàn trước thật hoạt bát, luôn xoay xuống nói chuyện. Mấy cậu ấy hỏi tôi tên gì, thi từ đâu lên, tôi đáp lại theo đúng thực tế, mấy cậu ấy liếc nhìn nhau, tôi tiếp tục cúi đầu đọc sách. Kỳ thật có thể cảm giác được mấy cậu ấy rất xấu hổ, nhưng tôi không biết nói gì.

Trần Lăng Tùng nói: “Các cậu hùng hổ như vậy, có phải có ý tưởng không an phận với Sư Tuyết không?” Các cậu ấy liền nói không có, còn nói tư tưởng của Trần Lăng Tùng không thuần khiếu, trợn trắng mắt quay đi. Trần Lăng Tùng làm hành động Yay* với tôi, tôi nhịn không được bật cười. Cậu ấy nhìn tôi một lúc, tôi bị nhìn đến mặt có chút nóng, hỏi cậu ấy trên mặt tớ có gì sao, cậu ấy nói không có.

(*耶,( như mình: hayì hô ye í ^^.),

“Cậu đẹp.” Cậu ấy cười nói.

(Tớ thề tớ là nói thật.)

6

Đi học thật nhàm chán, nhưng không có chuyện khác gì để làm. Tùy tiện nghe.

(Tùy tiện nghe??? )

7

Dường như Trần Lăng Tùng cũng cảm thấy chương trình học nhàm chán, đặc biệt là tiết tiếng Anh, cậu ấy chưa bao giờ nghe, đeo tai nghe bluetooth nghe nhạc.

Thật ngầu.

(……)

8

Hôm nay trong giờ tiếng Anh Trần Lăng Tùng chuyền cho tôi tờ giấy: Sao hôm nay không nghe giảng bài?

Tôi viết: Không muốn nghe.

Cậu ấy bỗng nhiên vô cùng hưng phấn: Cậu cũng cảm thấy tiết của cô thật nhàm chán sao?

Tôi viết đúng sự thật viết: Phải.

Kỳ thật tiết tiếng Anh cũng vậy, tiết nào cũng thế, đều nhàm chán.

Trần Lăng Tùng viết bốn chữ thêm ba dấu chấm than: Tri âm khó cầu!!!

Tôi mơ mơ màng màng nắm tay cậu ấy, sau khi tan học cậu ấy còn vỗ vai tôi nói: “Chào đồng chí, về sau cậu do tớ bảo kê.”

(….Tớ lúc trước có ngốc như vậy sao?)

9

Trần Lăng Tùng nói chuyện giữ lời, mỗi lần đến giờ tiếng Anh liền tìm tôi nói chuyện, cậu ấy nói: “Một người nhàm chán, hai người sáng tạo kỳ tích!”

Không hiểu.

Nhưng tôi và cậu ấy nói chuyện quả thật thú vị, thú vị hơn cả tất cả giờ học tất cả giáo viên cộng lại.

10

Thi giữa kỳ kết thúc, Trần Lăng Tùng nhìn vào bài thi tiếng Anh thật lâu, cảm thấy trên đầu như có tuyết bay bay. Ngồi bàn trước cười nhạo điểm của cậu ấy, cậu ấy cũng không cãi lại.

Ngày thường cậu ấy đối với tôi rất tốt. Tôi do dự một chút, an ủi cậu ấy một cách vụng về, cụ thể cũng đã quên nói gì. Trần Lăng Tùng nhìn tôi, hai mắt sáng lên, cậu ấy hỏi tôi thi bao nhiêu điểm, tôi đưa bài thi cho cậu ấy xem, cậu ấy vừa thấy bài thi, đập bàn bộp một cái, tự khiến tay mình đau.

“Cậu được lắm! Thi tốt như vậy, có phải ngày thường gạt tớ, nói cái gì giờ tiếng Anh thật nhàm chán!”

Tôi thật kỳ quái: “Là thật sự nhàm chán nha.”

Bàn trước cười to: “Người ta là biết hết, cho nên cảm thấy nhàm chán, cậu là không biết gì. Hai nhàm chán này kém xa! Trần Lăng Tùng, cậu không phải là nhàm chán thật sự, kém* của cậu chỉ là màu sắc tự vệ của cậu…”

(*你的菜,| từ 菜 thái có nghĩa là kém cỏi,! tay mơ.)

Trần Lăng Tùng mắng cậu ấy: “Cút đi!”

Cậu ấy quay đầu qua, tôi cho rằng cậu ấy muốn mắng tớ, chuẩn bị kỹ càng, cúi đầu, một lúc sau, cậu ấy duỗi tay xoa xoa đầu tôi: “Đừng để ý, tớ biết cậu không phải cố ý.”

Lòng bàn tay cậu ấy có chút ấm áp.

(Biểu tình lúc đó của cậu, sao tớ nỡ mắng được? Lúc sau cậu ra ngoài đi vệ sinh, tớ còn bị hai nữ bàn trước mắng cả đôi!)

11

Trần Lăng Tùng lại kéo tôi đi nhà tắm, người rất nhiều, đi qua rất nhiều lần vẫn không quen được. Hôm nay đụng phải nam sinh trong lớp, bọn họ lôi kéo Trần Lăng Tùng so lớn nhỏ, chê cười tôi không cởi quần lót có phải tự ti hay không.

Lúc trước Trần Lăng Tùng cũng từng nói qua lời này, nhưng tôi biết cậu ấy đùa giỡn tôi, cậu ấy đều là cười nói, lúc đám người kia nói tôi, cho tôi cảm giác thật không thoải mái. Trần Lăng Tùng trực tiếp chắn tôi lại, cậu ấy nói: “Sư Tuyết cậu ấy có lòng tốt, sợ làm thương tự tôn của các cậu, tới lúc này tớ không thể không thừa nhận, phương diện này cậu ấy lợi hại hơn tớ. Mà các cậu đều biết, gà của các cậu ở trước mặt tớ đều là rác rưởi. Hiện tại còn so nữa không?” Bọn họ đều cười.

Ra khỏi nhà tắm, Trần Lăng Tùng nói nhỏ với tôi: “Tuy rằng nói dối, nhưng tớ giúp cậu giữ mặt mũi, đủ huynh đệ đi?”

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là không nói cho cậu ấy, kỳ thật lời cậu ấy nói không phải lời nói dối.

(Ha ha. Cút. Sao năm đó tớ không nhìn ra cậu không biết xấu hổ như thế này chứ?)

12

Gần nhất không có chuyện nào đặc biệt xảy ra, không viết.

Ghi chú: Ở bên Trần Lăng Tùng thật vui vẻ, cảm thấy đi học không còn nhàm chán nữa. Một lần nói với cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy cũng cảm thấy như vậy.



(Trần Lăng Tùng vẽ một khuôn mặt cười ở chỗ này)

13

Thi cuối kỳ, hôm nay thi tiếng Anh, trước ngày thi Trần Lăng Tùng cứ một hai sờ tay của tôi, cậu ấy nói muốn dính hơi. Tôi vẫn luôn không thích có tứ chi tiếp xúc với người khác, nhưng lòng bàn tay cậu ấy thật ấm, tôi không muốn từ chối cậu ấy.

14

Giáo viên để lại rất nhiều bài tập nghỉ đông, tiếng oán than vang dậy khắp lớp. Nhưng Trần Lăng Tùng thật vui, cậu ấy nói cậu phải nghĩ theo chiều hướng tốt, bài tập không tính là gì so với kỳ nghỉ.

Có nghỉ hay không tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng cậu ấy vui, tôi cũng có chút vui. Có lẽ cảm xúc là có thể lây từ người đi.

15

Nghỉ đông thật sự nhàm chán, cảm thấy thiếu gì đó, dốc ngược cặp sách, cũng không quên đồ. Tôi trở nên có chút kỳ quái.

( Thiếu tớ nha đồ ngốc)

16

Mẹ nói: Lần đầu tiên thấy con báo danh khai giảng mà vui như thế.

17

Thấy cậu ấy!

Trần Lăng Tùng nói tôi cao lên. Sữa bò còn có thể uống tiếp, buổi tối lại thêm một hộp đi.

(Nhìn thấy tớ thật vui a bạn học nhỏ, đều dùng tới chấm than!)

18

Xác định, ở bên cậu ấy thật sự sẽ trở nên vui vẻ.

(Trần Lăng Tùng cười vẽ một trái tim nhỏ.)

19

Tôi thật sự càng ngày càng kỳ quái, dường như tính tình xấu, nhẫn nại cũng trở nên kém. Bàn trước hỏi Trần Lăng Tùng đề toán, Trần Lăng Tùng giảng cả buổi cho cậu ấy, cậu ấy nói Trần Lăng Tùng giảng tệ, liền tới hỏi tôi. Tôi liếc mắt đề kia một cái, nói với cậu ấy: “Không biết.” Cậu ấy nổi giận, cầm vở về: “Không biết thì không biết, xụ mặt cho ai xem?”

Tôi thật mờ mịt, hỏi Trần Lăng Tùng: “Sắc mặt tớ thật kém sao?”

Trần Lăng Tùng lắc đầu, lặng lẽ chỉ vào lưng của nữ sinh bàn trước, dùng khẩu hình mắng: Đồ ngốc.

Tôi vội vàng nắm chặt ngón tay cậu ấy, bẻ lại vào lòng bàn tay. Cậu ấy nói tính tình tôi thật tốt, kỳ thật tôi là có chút chột dạ.

Tôi biết làm đề kia.

(Cậu được lắm, tớ nhìn lầm cậu, thanh thuần cái rắm. Cấp ba liền có dấu hiệu biến đen, khó trách hiện tại một đầu ý nghĩ xấu, có cơ sở từ nhỏ?)

20

Thi giữa kỳ, Trần Lăng Tùng lại tới sờ tay tôi. Bình thường cậu ấy đối với tôi rất tốt, tôi để mặc cho cậu ấy sờ soạng, lần này cậu ấy sờ soạng thật lâu, bỗng nói một câu: “Sư Tuyết, ngón tay cậu thật nhỏ thật mềm.” Tôi nghe xong thật thẹn thùng, lập tức rụt tay về, không dám nhìn cậu ấy, trong lòng rất loạn, lấy lý do chạy đi vệ sinh.

(Lúc ấy tớ cũng rất thẹn thùng nha, cậu quay đầu lại nhìn một cái sẽ biết. Tớ thề ban đầu tớ không nghĩ lệch lạc, kết quả xoa xoa lòng liền nảy ra một câu: Thật nhỏ thật mềm, ai biết liền mẹ nó nói ra… Khi đó tớ nghĩ: Xong đời, có phải có ý tưởng khác với Sư Tuyết không? Bằng không vì sao thẳng nam lại cảm khái tay của cùng giới hăng say như thế)

21

Tiết tiếng Anh hôm nay đặc biệt nhàm chán.

(Bởi vì bạn học Trần Lăng Tùng ngồi cùng bàn với cậu đang ở trong khiếp sợ khi mở ra cánh cửa của thế giới mới)

22 ( ngày kế)

Cả ngày hôm nay cậu ấy không tìm tôi nói chuyện

(Bình thường, ai cũng sẽ an tĩnh như gà khi ở trước mặt đối tượng mình mộng xuân vào đêm hôm trước.)

23

Cậu ấy tìm tôi nói chuyện!

Phù.

(Này liền thở phào? Ngây thơ. Cho rằng tớ là tìm cậu nói chuyện sao? Cẩn thận một chút đi Sư Tuyết, đứa nhỏ này ôm ý đồ xấu với cậu)

24

Trần Lăng Tùng càng thường xuyên kéo tôi đi nhà tắm….

Vì sao….

Hôm nay còn thiếu chút nữa cậu ấy liền kéo rớt quần lót của tôi.

(Trần Lăng Tùng đọc đến đây, cười không ngừng được, tùy tiện vẽ một động vật kỳ quái, bản thân cậu nói đó là con gà, nhưng lúc sau Sư Tuyết tỏ vẻ phản đối thay cho gà con đáng thương)

25

Lớp mười hai thi xong, trường cho lớp mười một chúng tôi dọn ký túc xá. Tôi không có sức, bạn học khác nhìn không vừa mắt chặn tôi ở đầu cầu thang, là Trần Lăng Tùng nói chuyện giúp tôi, cậu ấy còn xoa đầu tôi, cười đến thật đẹp.

Tôi mới dọn chăn bông ra giúp Trần Lăng Tùng, không nặng, vì sao tim đập thật mau?

Phải tăng cường rèn luyện thể chất, Sư Tuyết.

26

Nghỉ hè.

Lần này là Trần Lăng Tùng biểu hiện không vui cho lắm, tôi cũng thể vui nổi, cũng không phải bị lây bởi cảm xúc của Trần Lăng Tùng, chính là không thể vui nổi, tưởng tượng đến rời đi trường học, tưởng tượng phải về nhà (dấu bôi xóa)

Không vui, không viết.

Ngủ!

(Hiện tại tớ thật vui)

27

Trần Lăng Tùng QQ tìm tôi!

28

Viết cho kỳ nghỉ hè: Thật xin lỗi, hiểu lầm mày, mày vẫn là khiến cho người rất vui vẻ.

(Cảm ơn nghỉ hè? Không phải nên cảm ơn tớ sao???)

29

Trần Lăng Tùng nói, khai giảng muốn dọn khỏi ký túc xá ra ngoài thuê phòng, chuyên tâm học tập, cậu ấy hỏi tôi có muốn thuê chung với cậu ấy không.



Nghĩ đến ở chung với cậu ấy, mỗi ngày cùng nhau rời giường, cùng nhau đánh răng rửa mặt, cùng nhau tắm rửa, tôi chạy ra nói với mẹ tôi muốn dọn ra ngoài. Bà không cho tôi dọn, bà nói làm giáo viên nên rất hiểu, ký túc xá mới có bầu không khí học tập tốt nhất.

Trong lòng biết rõ bà nói đúng, nhưng tôi lại khó chịu một cách không thể diễn tả được, này rất kỳ quái. Trước kia tôi cho rằng: Chuyện đúng, tôi không có lý do không làm theo. Thật sự rất kỳ quái.

Trần Lăng Tùng an ủi nói với tôi không sao, có khả năng cậu ấy nhìn ra tâm tình của tôi không tốt lắm, đã gửi rất nhiều emoji chọc tôi vui vẻ. Tôi hàn huyên với cậu ấy một chốc, thoái thác nói mệt, muốn đi ngủ.

(Chúng ta ở ký túc xá cũng là cùng nhau rời giường cùng nhau đánh răng rửa mặt cùng nhau tắm rửa nha, hay “cùng nhau” của cậu là….)

30

Khai giảng, trong ký túc xá không có Trần Lăng Tùng, toàn bộ ký túc xá dường như trống rỗng, giường ngủ của cậu ấy chỉ còn lại ván giường trơ trọi, tôi dứt khoát không nhìn, nhìn sẽ khó chịu.

Hiện tại cũng không muốn quay lại ký túc xá, ngóng trông mỗi ngày đi học.

Như vậy là có thể nhìn thấy cậu ấy.

Quyết định, bắt đầu đọc sách buổi sáng. Một là lớp mười hai phải nắm chắc, hai là có thể nhìn thấy cậu ấy sớm một chút.

(Trần Lăng Tùng liền vẽ ba hình trái tim)

31

Tôi quyết định, dọn ra ở cùng với cậu ấy.

(Nơi này đề cử bgm: He is a pirate)

32

Không nói với mẹ tôi, tôi quyết định chém trước trình sau*. Bởi nếu thuê phòng phải nghĩ cách kiếm tiền, ngày mai đến mấy tiệm gần trường xem thử, có thuê người làm hay không.

(*先斩後奏* tiền trảm hậu tấu)

Tạm thời không nói với Trần Lăng Tùng.

33

Ông chủ thật tốt, đồng ý trả trước một tháng tiền lương. Vừa vặn dọn ra ngoài không cần đến lớp tự học buổi tối, lợi dụng khoảng thời gian này đến giúp đỡ cho ông chủ bên kia.

34

Giáp mặt nói với Trần Lăng Tùng, cậu ấy liền hỏi tôi ba lần “Là thật vậy sao?” Tớ liền đáp lại ba lần: “Thật”.

… Cậu ấy ôm tớ.

Mũi tôi đụng phải má cậu ấy, hình như hôm nay cậu ấy không cạo râu, có chút ngứa.

(Lúc này cậu đang nghĩ gì vậy?)

35

Trần Lăng Tùng tới ký túc xá dọn hành lý giúp tôi, một bạn cùng phòng nói: “Đám các cậu đều dọn ra rồi, ài.” Bọn họ ôm tạm biệt Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng nói: “Tốt nghiệp gặp.”

Bọn họ muốn ôm tôi, Trần Lăng Tùng không cho, cậu ấy nói trên người hai người kia có mùi mồ hôi. Bọn họ cười cười đấm Trần Lăng Tùng một cái: “Mau cút!” Chúng tôi nói hẹn gặp lại với bọn họ.

Ngoài hành lang, Trần Lăng Tùng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Một bộ dạng mặt mày ủ ê, cũng không phải sau này không gặp được nữa.”

Tôi không trả lời cậu ấy.

Cậu ấy ngoài miệng nói có mùi mồ hôi, bản thân thì lại ôm đến rất cao hứng.

(Về sau sẽ không.)

36

Thì ra không phải hai người với nhau.

(@Lâm Tiêu chỗ này có người bất mãn cậu.)

(*Công tưởng đc thuê riêng với thụ ai dè có bạn Tiêu^^)

37

Dường như trở lại lúc Trần Lăng Tùng ở ký túc xá, cậu ấy thích ngủ nướng, trước kia chúng tôi thường xuyên đến phòng học sát giờ.

Quyết định, không đọc sách buổi sáng. Chờ Trần Lăng Tùng rời giường, hai người phóng đến trường.

Hôm nay chính thức quay lại buổi sáng vội vàng lại phong phú.

(Dường như dạy hư cậu…)

38

Lâm Tiêu thất tình, cậu ấy cứ lôi kéo tôi và Trần Lăng Tùng uống rượu với cậu ấy.

39

Một buổi tối thật hỗn loạn.

Đầu tiên là Lâm Tiêu uống say, cậu ấy muốn đi ra ngoài tìm bạn gái cũ, Trần Lăng Tùng muốn ngăn cậu ấy lại, nhưng cậu ấy cũng say, xem tôi thành Lâm Tiêu. Cậu ấy muốn kéo tôi vào phòng, hai người té, tôi không dậy nổi, cậu ấy nằm đè trên người tôi ngủ rồi.

Cậu ấy cách tôi rất gần, tim đập thật sự mau.

……

Tôi hôn cậu ấy, cái loại đưa lưỡi ấy.

Ma xui quỷ khiến.

Cồn cùng khoang miệng của người.

Đầu óc quay cuồng.

Đẩy cậu ấy ra trước khi Lâm Tiêu về.

Hiện tại là một giờ sáng, ánh trăng rải xuống mặt đất từ cửa sổ, tôi mở đèn bàn nằm trên bàn học vẽ vời, vừa ngửa đầu là có thể nhìn thấy mặt trăng trên bầu trời. Nếu cậu ấy là mặt trăng thì tốt rồi, có thể làm bạn với tôi mọi thời khắc, nhớ cậu ấy chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy.

(??? Tớ đệch???)

Như thế còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa.

Trần Lăng Tùng bắt được Sư Tuyết ở phòng bếp, nghi phạm Sư Tuyết đang rửa rau trong bồn, lúc đi vào buông thõng tay, mu bàn tay nhỏ nước. Trần Lăng Tùng chỉ vào một hàng “Đưa lưỡi” kia, cười lạnh nói: “Thành thật giải thích!”

Sư Tuyết cười cười, đi tới sau ghế ôm lấy Trần Lăng Tùng, cúi người ghé vào bên tai cậu, hôn hôn vành tai cậu như có như không, mắt thấy vành tai bắt đầu phiếm hồng. Trần Lăng Tùng né tránh thân mật của hắn, lòng bàn tay lành lạnh của Sư Tuyết giữ cằm Trần Lăng Tùng, buộc cậu quay mặt sang, Sư Tuyết tiến đến liếm hôn, hắn hôn thật nhẹ, đầu lưỡi mềm, chờ Trần Lăng Tùng chịu không nổi dây dưa của hắn, đầu lưỡi chủ động quấn lấy hắn, Sư Tuyết cong môi, chậm rãi lui ra sau, dụ dỗ Trần Lăng Tùng tiến vào khoang miệng của hắn, hắn lập tức ngậm lấy đầu lưỡi Trần Lăng Tùng, dùng răng tinh tế cọ xát, Trần Lăng Tùng a một cái, đẩy hắn ra.

“Có muốn tớ giúp cậu không?” Sư Tuyết nhìn phía dưới của Trần Lăng Tùng hỏi.

“Không cần. Đúng rồi, nếu như cậu muốn tự giải quyết, ra cửa quẹo trái buồng vệ sinh, đừng tìm tớ.” Trần Lăng Tùng tiễn hắn bằng một nụ cười, tiếp tục lật xem nhật ký. Sư Tuyết khẽ thở dài, “Được rồi.” Tựa cằm vào vai Trần Lăng Tùng, xem cùng với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau