Chương 13: Không thể nào đúng không?
Giang Kiều phản ứng đầu tiên là: Trần Thư Cạnh tên này có có chút quen tay. Không biết vì sao, trong đầu cậu tự động hiện lên ba chữ này.
Phản ứng thứ hai là: Trời ạ, có người đang nghe cậu gọi giường!
Giang Kiều theo bản năng mím môi, muốn áp chế tiếng rên rỉ, nhưng lực đạo của đối phương quá mức mãnh liệt, cả người cậu đều bị đè xuống thảm, tiếng rên không thể kìm nén mà còn phá lệ lớn hơn.
Sau vài lần rên rỉ, cảm giác xấu hổ của cậu bị đẩy lên đỉnh điểm ngược lại Giang Kiều đã sa ngã vào đó, cậu không còn muốn kìm nén, thậm chí còn quấn lên bả vai Alex, một bên khóc một bên kêu không cần, tự động dâng *** lên hướng dương v*t hút chặt.
“Anh khốn nạn, anh…… A, ưm……” Cậu một bên mắng, một bên lớn tiếng rên rỉ, lấn át cả tiếng khóc trong điện thoại, “Đau …… A…… *** em nhẹ thôi, nhẹ……”
“n*ng không?”
Hơi thở Alex nặng nề, ngón tay gắt gao chế trụ bờ vai yếu ớt của cậu, tạo ra hai vệt đỏ ứng, “Sướng không?”
“A…… Không…… ưm a…… A! Aha ưm a……”
“Sướng thì gọi hai tiếng.”
“Gọi…… Tôi gọi…… A…… tôi gọi…… A……”
“Gọi dễ nghe một chút.”
Giang Kiều đột nhiên nhanh trí, vội vàng đón ý nói hùa theo tiết tấu thọc vào rút ra, mềm như bông run rẩy gọi: “Ông xã…… A…… Đừng, đừng! Đừng dừng lại mà…… A……”
“Ông xã cũng dám gọi, thật mẹ nó dâm.”
Alex cười nói, động tác lại càng thêm hung mãnh, gặm cắn da thịt trắng nộn ở yết hầu cậu, “*** chết cái *** dâm của em.”
Giang Kiều quả thực bị ** đến nửa sống nửa chết, đôi chân trắng nõn mềm mại như con ếch muốn quấn quanh eo hắn, nhưng cậu lại bị hắn làm cho lắc lư muốn rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể co quắp trong không khí. Hai mép *** bị cọ xát đến đỏ tươi chảy đầy nước dâm đang lấy lòng kẹp chặt *** lớn.
Tiếng bạch bạch vang dội khắp du thuyền, đem tình ái cấm kỵ bại lộ cho người khác nghe làm Alex sướng cực kỳ, hắn kỳ thật rất thích nhục nhã tình nhân.
Cũng may sức tự chủ của Alex không tồi, trước khi khi bắn đã kịp rút ra, hắn nâng cằm nhìn chằm chằm mặt Giang Kiều, ánh mắt đầy tình sắc, môi mỏng khẽ mở, cười nói:
“Muốn nếm thử không?”
Giang Kiều hoảng sợ, đỏ mặt lắc đầu.
Alex cũng không ép cậu, bóp chặt xương cằm nhỏ nhắn của cậu hôn lên đôi môi căng mọng đỏ bừng một cái. Cuối cùng Alex chỉ bắn trên bụng nhỏ của Giang Kiều, để cho cậu tự lau.
Cậu càng lau càng cảm thấy cả người nóng lên, Giang Kiều vừa ão não vừa trầm mê vào cuộc tình ái hoang đường vừa rồi, quả thực là muốn mạng.
Nhìn tinh dịch dính trên ngón tay, trong nháy mắt cậu thật đúng là muốn nếm thử.
Điện thoại vẫn chưa cúp máy, bên kia đã nghe toàn bộ cuộc làm tình.
Alex kéo quần, ngồi vào bàn ăn tắt loa ngoài, lạnh mặt cùng bên kia trò chuyện.
Giang Kiều lắng tai, nhưng nghe không rõ, cho đến khi Alex tức giận lớn giọng: “Tiểu thư, tôi đã sớm đối với cô không còn hứng thú, cô không phân biệt được, còn không cho tôi tìm người khác, mẹ nó cô muốn bức điên tôi hả?”
Cúp điện thoại, Alex chờ Giang Kiều mặc xong quần áo liền rung chuông gọi người mang đồ ngọt cùng rượu lên, mặt không cảm xúc như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải phía dưới tê mỏi, Giang Kiều cũng hoài nghi vừa rồi là nằm mơ.
Nhưng cậu vẫn còn nghĩ tới cái tên kia.
Trần Thư Cạnh…… Rốt cuộc nghe ở đâu rồi nhỉ?
Giang Kiều nhịn không hỏi, cho đến khi thuyền chạy đến chỗ hòa nhạc, sân khấu ngoài trời phát ra tiếng nhạc điện tử và nhạc pop chói tai, nó càng giống lễ hội âm nhạc hơn.
Alex tâm tình chuyển tốt, chủ động trò chuyện cùng cậu về ca khúc yêu thích.
Giang Kiều không thể nhịn hỏi: “Anh tên Trần Thư Cạnh sao?”
Alex nghiêng mặt nhướn mày cười như không nhìn cậu, “Quan tâm cái này làm gì, gọi ông xã không phải tốt hơn hả?”
“Ai nha, tôi chỉ muốn biết nó là chữ nào thôi……”
“Bao nhĩ trần(?)*, Thư Cạnh chỉ thư hải vô tận, nhưng ba tôi cảm thấy kết thúc không may mắn, liền đổi thành Cạnh trong cạnh tranh.”
Thư hải vô tận.
Giang Kiều như nghĩ đến cái gì, tim đập dữ dội, tức khắc giống bị đánh đòn cảnh cáo, cả người đều ngây dại.
Cậu nhớ lại cuộc phỏng vấn cách đây không lâu, lưu truyền trên Weibo trong chốc lát, rất nhanh đã biến mất về con trai của Trần Văn Phong chủ nhân của đế quốc bất động sản.
Nói rằng người này gia thế tốt, học lực lại cao, điểm thi vào cấp ba đứng trong top 300 toàn thành phố, cao trung xuất ngoại đăng kí vào trường đại học được xếp trong top 10 bảng xếp hạng QS toàn thế giới.
Còn có đoạn văn sơ trung, nhắc tới tên:
Trần Thư Cạnh. Thư hải vô tận, lực cạnh thượng du.
Người này rất kín tiếng, không chụp ảnh, sở dĩ bị đề cập là bởi vì chị gái hắn Trần Kim Tiêu ở trên mạng rất nổi tiếng, thường xuyên chiếm cứ hot search. Dáng người cao gầy xinh, thường trang điểm, mái tóc dài mặc âu phục, các fan đều gọi cô ấy là chồng.
Trời ạ, Giang Kiều nghĩ, không thể nào đúng không, chắc là trùng tên thôi?
Kia chính là con trai của Trần Văn Phong đó!
Phản ứng thứ hai là: Trời ạ, có người đang nghe cậu gọi giường!
Giang Kiều theo bản năng mím môi, muốn áp chế tiếng rên rỉ, nhưng lực đạo của đối phương quá mức mãnh liệt, cả người cậu đều bị đè xuống thảm, tiếng rên không thể kìm nén mà còn phá lệ lớn hơn.
Sau vài lần rên rỉ, cảm giác xấu hổ của cậu bị đẩy lên đỉnh điểm ngược lại Giang Kiều đã sa ngã vào đó, cậu không còn muốn kìm nén, thậm chí còn quấn lên bả vai Alex, một bên khóc một bên kêu không cần, tự động dâng *** lên hướng dương v*t hút chặt.
“Anh khốn nạn, anh…… A, ưm……” Cậu một bên mắng, một bên lớn tiếng rên rỉ, lấn át cả tiếng khóc trong điện thoại, “Đau …… A…… *** em nhẹ thôi, nhẹ……”
“n*ng không?”
Hơi thở Alex nặng nề, ngón tay gắt gao chế trụ bờ vai yếu ớt của cậu, tạo ra hai vệt đỏ ứng, “Sướng không?”
“A…… Không…… ưm a…… A! Aha ưm a……”
“Sướng thì gọi hai tiếng.”
“Gọi…… Tôi gọi…… A…… tôi gọi…… A……”
“Gọi dễ nghe một chút.”
Giang Kiều đột nhiên nhanh trí, vội vàng đón ý nói hùa theo tiết tấu thọc vào rút ra, mềm như bông run rẩy gọi: “Ông xã…… A…… Đừng, đừng! Đừng dừng lại mà…… A……”
“Ông xã cũng dám gọi, thật mẹ nó dâm.”
Alex cười nói, động tác lại càng thêm hung mãnh, gặm cắn da thịt trắng nộn ở yết hầu cậu, “*** chết cái *** dâm của em.”
Giang Kiều quả thực bị ** đến nửa sống nửa chết, đôi chân trắng nõn mềm mại như con ếch muốn quấn quanh eo hắn, nhưng cậu lại bị hắn làm cho lắc lư muốn rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể co quắp trong không khí. Hai mép *** bị cọ xát đến đỏ tươi chảy đầy nước dâm đang lấy lòng kẹp chặt *** lớn.
Tiếng bạch bạch vang dội khắp du thuyền, đem tình ái cấm kỵ bại lộ cho người khác nghe làm Alex sướng cực kỳ, hắn kỳ thật rất thích nhục nhã tình nhân.
Cũng may sức tự chủ của Alex không tồi, trước khi khi bắn đã kịp rút ra, hắn nâng cằm nhìn chằm chằm mặt Giang Kiều, ánh mắt đầy tình sắc, môi mỏng khẽ mở, cười nói:
“Muốn nếm thử không?”
Giang Kiều hoảng sợ, đỏ mặt lắc đầu.
Alex cũng không ép cậu, bóp chặt xương cằm nhỏ nhắn của cậu hôn lên đôi môi căng mọng đỏ bừng một cái. Cuối cùng Alex chỉ bắn trên bụng nhỏ của Giang Kiều, để cho cậu tự lau.
Cậu càng lau càng cảm thấy cả người nóng lên, Giang Kiều vừa ão não vừa trầm mê vào cuộc tình ái hoang đường vừa rồi, quả thực là muốn mạng.
Nhìn tinh dịch dính trên ngón tay, trong nháy mắt cậu thật đúng là muốn nếm thử.
Điện thoại vẫn chưa cúp máy, bên kia đã nghe toàn bộ cuộc làm tình.
Alex kéo quần, ngồi vào bàn ăn tắt loa ngoài, lạnh mặt cùng bên kia trò chuyện.
Giang Kiều lắng tai, nhưng nghe không rõ, cho đến khi Alex tức giận lớn giọng: “Tiểu thư, tôi đã sớm đối với cô không còn hứng thú, cô không phân biệt được, còn không cho tôi tìm người khác, mẹ nó cô muốn bức điên tôi hả?”
Cúp điện thoại, Alex chờ Giang Kiều mặc xong quần áo liền rung chuông gọi người mang đồ ngọt cùng rượu lên, mặt không cảm xúc như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải phía dưới tê mỏi, Giang Kiều cũng hoài nghi vừa rồi là nằm mơ.
Nhưng cậu vẫn còn nghĩ tới cái tên kia.
Trần Thư Cạnh…… Rốt cuộc nghe ở đâu rồi nhỉ?
Giang Kiều nhịn không hỏi, cho đến khi thuyền chạy đến chỗ hòa nhạc, sân khấu ngoài trời phát ra tiếng nhạc điện tử và nhạc pop chói tai, nó càng giống lễ hội âm nhạc hơn.
Alex tâm tình chuyển tốt, chủ động trò chuyện cùng cậu về ca khúc yêu thích.
Giang Kiều không thể nhịn hỏi: “Anh tên Trần Thư Cạnh sao?”
Alex nghiêng mặt nhướn mày cười như không nhìn cậu, “Quan tâm cái này làm gì, gọi ông xã không phải tốt hơn hả?”
“Ai nha, tôi chỉ muốn biết nó là chữ nào thôi……”
“Bao nhĩ trần(?)*, Thư Cạnh chỉ thư hải vô tận, nhưng ba tôi cảm thấy kết thúc không may mắn, liền đổi thành Cạnh trong cạnh tranh.”
Thư hải vô tận.
Giang Kiều như nghĩ đến cái gì, tim đập dữ dội, tức khắc giống bị đánh đòn cảnh cáo, cả người đều ngây dại.
Cậu nhớ lại cuộc phỏng vấn cách đây không lâu, lưu truyền trên Weibo trong chốc lát, rất nhanh đã biến mất về con trai của Trần Văn Phong chủ nhân của đế quốc bất động sản.
Nói rằng người này gia thế tốt, học lực lại cao, điểm thi vào cấp ba đứng trong top 300 toàn thành phố, cao trung xuất ngoại đăng kí vào trường đại học được xếp trong top 10 bảng xếp hạng QS toàn thế giới.
Còn có đoạn văn sơ trung, nhắc tới tên:
Trần Thư Cạnh. Thư hải vô tận, lực cạnh thượng du.
Người này rất kín tiếng, không chụp ảnh, sở dĩ bị đề cập là bởi vì chị gái hắn Trần Kim Tiêu ở trên mạng rất nổi tiếng, thường xuyên chiếm cứ hot search. Dáng người cao gầy xinh, thường trang điểm, mái tóc dài mặc âu phục, các fan đều gọi cô ấy là chồng.
Trời ạ, Giang Kiều nghĩ, không thể nào đúng không, chắc là trùng tên thôi?
Kia chính là con trai của Trần Văn Phong đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất