Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 14

Trước Sau
Tại sao Lệ Thủy lại đến đây?

Đây là Khu Giải Trí Sống Chậm nổi tiếng nhất ở thành phố A, chỉ cần một tách cà phê, một miếng bánh mousse và một chút nắng ấm là có thể xua tan cả buổi chiều buồn chán, đây hoàn toàn là nơi để hưởng thụ cuộc sống và rất dễ gây nghiện, Lệ Thủy đã từng không hề nể nang gì mà chỉ trích rằng đây là một nơi chỉ tổ lãng phí thời gian và tiền bạc, khiến người ta thêm lười biếng.

Hình Chu nhận ra đây đã là lần thứ hai Lệ Thủy vì Tưởng Linh Linh mà phá vỡ nguyên tắc của mình.

Lệ Thủy lại chẳng hề do dự giống như Hình Chu, anh không giảm tốc độ mà bước đến cùng với Tưởng Linh Linh.

“Anh Lệ, đó không phải là sinh viên của anh sao?” Tưởng Linh Linh kéo tay áo của Lệ Thủy, “Trùng hợp quá, cậu ấy và bạn gái cũng đến đây uống cà phê kìa, bạn gái của cậu ấy thật sự rất xinh đẹp.”

Tưởng Linh Linh nói vậy thôi chứ cô vẫn còn cảm thấy hơi sợ Hình Chu, trận đánh nhau giữa Hình Chu và Alex đã khắc sâu ấn tượng trong cô rồi, thấy Hình Chu đánh người ta tàn nhẫn đến như vậy, từ trong tiềm thức cô đã coi cậu là một thanh niên chẳng tốt đẹp gì.

Những cử chỉ mờ ám của Tưởng Linh Linh đều được phóng đại lên trong mắt của Hình Chu, đột nhiên trong lòng cậu trào dâng cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.

Từ lúc nhìn thấy Lệ Thủy, trong đầu của Hình Chu chỉ tràn ngập bóng hình anh, mãi cho đến khi thấy Lệ Thủy nhíu mày, Hình Chu mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào Hồng Phấn đã nắm lấy cánh tay của cậu, Hình Chu theo bản năng muốn rút ra nhưng lại bị Hồng Phấn giữ chặt, không ngờ Hồng Phấn lại mạnh đến vậy.

“Cô ta là ai?”

Lệ Thủy đứng trước mặt Hình Chu, mặc dù giọng nói của anh chẳng có gì khác thường cả nhưng chiều cao một mét chín cũng đủ để mang đến cảm giác áp lực cho Hình Chu chỉ cao gần một mét bảy rồi, Lệ Thủy không nhớ là Hình Chu có quen biết một người bạn đồng trang lứa xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng đến thế này, hơn nữa họ lại còn đang cư xử với nhau rất thân mật, gần gũi hệt như bạn trai và bạn gái vậy.

Lệ Thủy không nhìn Hồng Phấn nữa, anh chỉ nhìn vào Hình Chu đã mấy ngày không gặp và cả bàn tay mảnh khảnh sơn móng màu tím nhạt đang nắm lấy cánh tay của Hình Chu.

“Anh ấy… Anh ấy là…” Ánh mắt căng thẳng của Lệ Thủy khiến cho Hình Chu gần như không thốt ra được lời nào.

Hồng Phấn cảm giác được bàn tay trái của mình như đang bốc cháy, đó chính là cảm xúc đau nhức không thể diễn tả thành lời khi bị thiêu đốt bởi ánh mắt đầy sự chua cay. Trong lòng hắn mừng thầm, nhưng vẫn cố giữ nụ cười khéo léo.

“Anh ấy là…”

Hình Chu vừa định nói là “bạn trên mạng”, thế nhưng đã bị Hồng Phấn đánh phủ đầu ngay.

“L tiên sinh đang hỏi tôi đấy à? Tôi là người anh tri kỷ của Hình Chu, anh có thể gọi tôi là Hồng Phấn.”

Ngay khi giọng nói của Hồng Phấn vừa vang lên, bầu không khí giữa bốn người bọn họ chợt trở nên yên tĩnh.

Hình Chu cảm thấy gần như choáng váng, cậu vốn đang muốn nhắc Hồng Phấn đừng có nói ra, nhưng mà không kịp nữa rồi, cậu cứ nghĩ rằng Hồng Phấn sẽ hiểu cơ! Hình Chu thấy sắc mặt của Lệ Thủy đang dần dần biến đổi, vẻ mặt vốn vô cảm lập tức trở nên kinh ngạc, trong mắt anh mơ hồ bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Tưởng Linh Linh ngạc nhiên đến mức không biết phải làm gì, ngoại trừ các nhân vật giả gái ở trong Hí Khúc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông dám hóa trang thành phụ nữ ở nơi công cộng cả.

“Hình Chu!” Lệ Thủy khẽ quát một tiếng, siết chặt lấy cổ tay của Hình Chu, mạnh mẽ kéo cậu đến một góc khuất yên tĩnh.

“Tại sao em dám chơi cùng với cái loại người tạp nham này hả?”

Cho dù góc khuất đó đã đủ xa, cho dù giọng nói cũng đủ nhỏ, thế nhưng vẫn bị Hồng Phấn tự ý theo sau nghe thấy.

“Không biết là giáo sư đang nói về cái loại người nào vậy nhỉ?” Đôi giày cao gót của Hồng Phấn chạm sàn vang lên âm thanh tựa như đang nhảy một điệu valse vui vẻ vậy, giọng nói của hắn ngập tràn sự thắc mắc và khó hiểu, “Hình Chu và tôi là cùng một loại người đấy.”



Người đàn ông mặc quần áo phụ nữ này lại còn dám nói rằng Hình Chu và hắn là cùng một loại người sao? Không phải, Hình Chu không phải là người như vậy, cậu phải là ánh mặt trời, luôn hướng về ngày mai, sống giữa ban ngày, không giống như hắn ta, phải sống ở trong bóng tối, ẩn mình dưới lớp vỏ bọc của một người phụ nữ.

Lệ Thủy suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà đấm cho hắn một phát, phải khó khăn lắm anh mới giữ được lối “hành xử bình tĩnh” mà anh đã rèn giũa suốt ba mươi năm qua.

“Tôi là người hiểu rõ cậu nhất, chúng ta là cùng một loại người, có đúng không, Thủy Tụ?” Hồng Phấn tựa như không hề nhìn thấy sự tức giận của Lệ Thủy, hắn đưa ngón tay gõ một phát lên vai của Hình Chu.

Có đúng không?

Hình Chu đột nhiên cảm thấy do dự. Cậu biết rằng mình nên trả lời là “Đúng, không sai”. Thế nhưng ruột gan lại mách bảo với cậu rằng: Điều đúng đắn nhất mà hiện tại cậu có thể làm chính là giữ im lặng.

Có đúng không? Hình Chu lại lớn tiếng tự hỏi trong lòng. Cậu nghĩ về hai tiếng đồng hồ trò chuyện với Hồng Phấn vào chiều nay, cậu nên dũng cảm thể hiện con người thật của mình với Lệ Thủy, sau đó giao tiếp với anh một cách bình đẳng thay vì giấu giếm và né tránh để tỏ ra phản kháng lẫn phòng thủ một cách vô nghĩa như bây giờ.

Ánh mắt từ hai phía giờ đây đều đang hướng về phía cậu, một bên thoải mái nhẹ nhàng như nước mùa xuân, một bên lại tức giận lạnh lùng như lửa như băng.

“Đúng…” Hình Chu nói nhỏ đến mức khó nghe thấy.

“Em đang nói cái gì vậy?” Lệ Thủy cắn răng hỏi, hai tay siết chặt lấy đôi vai của Hình Chu.

“Đúng.” Lần này Hình Chu trả lời rất rõ ràng, cậu nhìn thẳng vào Lệ Thủy, “Hồng Phấn nói đúng đấy, không phải thầy đã biết từ lâu rồi hay sao?”

“Em cũng muốn mặc quần áo của phụ nữ rồi đi ra mấy chỗ công cộng à?”

Hình Chu nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của Lệ Thủy, cậu lập tức thấy nhụt chí, Hình Chu cảm nhận được sự đau đớn từ trong lòng của Lệ Thủy, vì trái tim cậu đã cộng hưởng với Lệ Thủy trong suốt một thời gian quá dài rồi.

Khi Lệ Thủy hỏi đến điều này, Tưởng Linh Linh cũng thận trọng bước qua, trong góc khuất chật hẹp bỗng chốc có đến bốn người đang chen lấn.

Tưởng Linh Linh nhìn chằm chằm vào Lệ Thủy, cô không thích tình cảnh này, chỉ hi vọng có thể cùng Lệ Thủy rời đi càng sớm càng tốt, đương nhiên là cô vẫn còn chưa biết chuyện xảy ra giữa anh Lệ của cô và cậu sinh viên đại học mà anh đang hướng dẫn.

Lệ Thủy không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Tưởng Linh Linh, nhưng Hình Chu thì thấy rất rõ, chắc hẳn cô đang rất sợ hãi nhỉ? Sợ rằng anh Lệ của cô sẽ bị hai kẻ biến thái này làm gì đó.

Sự xuất hiện của Tưởng Linh Linh bỗng dưng kéo về lại dũng khí cực lớn suýt chút nữa đã tan biến cho Hình Chu, cậu gật đầu và nói: “Muốn chứ, nhưng trước đây em chẳng can đảm được như Hồng Phấn, em đã không dám, nhưng bây giờ thì chắc là em sẽ làm được thôi.”

Lệ Thủy vô cùng thất vọng, anh cứ nghĩ rằng với một người thông minh như Hình Chu, chỉ cần cho cậu một tuần là đủ để sửa đổi được con đường sai lầm này, nhưng không ngờ sự tình càng ngày lại càng tệ hơn, cậu không chỉ lên diễn đàn thảo luận về trang phục của phụ nữ, không chỉ sưu tập quần áo phụ nữ mà còn muốn mặc trang phục nữ một cách công khai như người này, anh không thể tưởng tượng nổi một Hình Chu trong sáng xinh xắn lại trang điểm đậm, đội tóc giả, mặc váy và đi giày cao gót ra ngoài đường, kỳ quái biết bao nhiêu cơ chứ?

“Anh Lệ…” Tưởng Linh Linh dịu giọng gọi Lệ Thủy, “Mọi người…”

Nghe thấy giọng nói của Tưởng Linh Linh, Lệ Thủy mới chợt tỉnh táo hơn đôi chút, có người ngoài ở đây, anh không thể tiết lộ quá nhiều về câu chuyện kỳ ​​quặc của Hình Chu với cô, dù sao thì anh cũng không muốn người khác nhìn Hình Chu với ánh mắt “phân biệt đối xử”.

Lệ Thủy buông đôi bàn tay đang nắm lấy vai của Hình Chu ra rồi lùi về phía sau một bước, Hồng Phấn lại một lần nữa thành công nắm lấy cánh tay của Hình Chu, cậu bất ngờ lúng túng, cả người cứng đờ bị Hồng Phấn kéo ra khỏi cửa, khi Hình Chu quay đầu nhìn lại thì vừa đúng lúc trông thấy Tưởng Linh Linh ngẩng đầu lên nói gì đó với Lệ Thủy, vóc dáng Tưởng Linh Linh nhỏ nhắn xinh xắn, vừa cao đến cánh tay của Lệ Thủy, hai người một cao một thấp nhìn nhau trông giống hệt như một cảnh trong truyện tranh vậy.

Lòng cậu bỗng chốc như nghẹn lại rồi buồn bã quay đầu đi, nhưng cậu không hề hay biết rằng ánh mắt của Lệ Thủy vẫn đang dõi theo mình, anh vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cậu đang bị người đàn ông tên là Hồng Phấn kia kéo đi.

“Anh Lệ, cái người mặc váy vừa rồi, anh ta… Có phải tâm lý của anh ta bị biến thái hay không?” Tưởng Linh Linh vắt óc suy nghĩ rồi bật ra một tính từ có ý khẳng định như vậy.

Ngoài cửa từ lâu đã không còn một bóng người nào nữa, Lệ Thủy yên lặng quay đầu, trong tiềm thức muốn nói “Ừ”, nhưng sau đó lại nghĩ tới Hình Chu vừa nãy đã nói cậu và hắn ta là cùng một loại người.

Tưởng Linh Linh thấy Lệ Thủy không nói gì, còn tưởng rằng anh đang ngầm thừa nhận, cho nên tiếp tục nói: “Sinh viên của anh Lệ, cậu ta cũng là…”



“Em ấy không phải!” Cảm xúc của Lệ Thủy đột nhiên có hơi rối loạn, khách khứa ngồi xung quanh đó đã bắt đầu nhìn anh.

Tưởng Linh Linh sửng sốt, từ trước đến nay lúc nào Lệ Thủy cũng đối xử với cô rất nhã nhặn lịch sự, chưa từng tỏ ra như thế này.

“Xin lỗi, Tiểu Tưởng.” Lệ Thủy nhận ra mình vừa thất lễ, “Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không? Tôi hy vọng cô có thể quên hết những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.”

“À, vâng ạ…” Tưởng Linh Linh rất muốn hỏi anh lý do tại sao, nhưng cuối cùng cô cũng không làm như vậy, cô nghĩ rằng có lẽ là anh Lệ đang cảm thấy một sinh viên như vậy đã khiến anh quá mất mặt.

Lệ Thủy và Tưởng Linh Linh kiếm bàn ngồi xuống.

Việc gặp phải Hình Chu ở đây hôm nay hoàn toàn chỉ là một sự tình cờ, mẹ anh gọi điện nhờ anh giúp Tưởng Linh Linh tìm việc làm, anh đã rất muốn từ chối nhưng không tài nào nói lại được mẹ mình.

“Linh Linh nhà người ta là một cô gái rất tốt, mẹ của Linh Linh còn thường hay khen con ở trước mặt mẹ đó, mẹ đã hứa với mẹ của Linh Linh rằng con sẽ chăm sóc cho con bé khi nó lên trên thành phố, nếu con cứ không chịu hợp tác như thế này, có phải là muốn mẹ mất hết mặt mũi trước hàng xóm láng giềng hay không hả?”

Đây là nguyên văn những lời mà mẹ anh đã nói, Lệ Thủy vốn luôn hiếu thảo cho nên không còn lý do gì để từ chối nữa, anh đành phải giúp Tưởng Linh Linh liên hệ với cửa hàng bánh ngọt đang tuyển dụng nhân viên thu ngân trên con phố này, cửa hàng được mở bởi một người bạn học của anh, và anh cũng dự định tận dụng cơ hội này để nói chuyện rõ ràng luôn với Tưởng Linh Linh.



“Vừa rồi cậu không trách tôi nhiều chuyện chứ, lại còn kéo cậu đi nữa?”

Trời đã nhá nhem tối, những ngọn đèn neon đang bắt đầu bừng sáng, Hình Chu và Hồng Phấn sánh bước bên nhau đi trên con phố giữa trời đông.

Hình Chu lắc đầu, “Tôi biết anh làm thế là vì muốn tốt cho tôi.”

“Thủy Tụ thông minh lắm đó.” Hồng Phấn mang giày cao gót nên trông cao hơn Hình Chu một chút, hắn dễ dàng khoác tay lên vai Hình Chu, giọng điệu như thể đang trêu chọc một đứa trẻ con vậy.

“Vừa rồi cậu đã rất dũng cảm.” Nhưng câu nói này của hắn lại cực kỳ nghiêm túc.

“Thật à.” Hình Chu nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường ở phía trước.

“Tuy có hơi vội vàng nhưng đây chính là bước đầu tiên, cậu đã làm rất tốt rồi. Chỉ khi cậu có đủ dũng khí để chân chính thể hiện bản thân mình, cậu mới có khả năng nhận được sự cảm thông từ người khác, nếu như ngay cả chính bản thân mình mà cậu cũng che giấu, thì sẽ không một ai có thể tin rằng cậu chẳng hề sai nữa.”

Kể từ khi rời khỏi quán cà phê, Hình Chu cứ mãi suy nghĩ rằng liệu lúc nãy cậu có khiến cho Lệ Thủy thấy hoảng sợ hay không, việc cậu thẳng thắn như thế là đúng hay sai, nhưng Hồng Phấn lại nói rằng cậu rất dũng cảm, cũng cho rằng cậu đã làm rất tốt.

Cậu cực kỳ tin tưởng Hồng Phấn, bởi vì Hồng Phấn chính là chiếc cột hướng gió cho cậu giữa lúc cậu đang chìm sâu trong sự cô đơn và bơ vơ.

“Tôi kéo cậu đi không phải là vì muốn để cho L tiên sinh và người phụ nữ kia có thể thoải mái cùng nhau ngồi ăn mấy món điểm tâm ngọt ngon lành, mà là vì muốn cho anh ấy có thời gian để suy nghĩ, dù sao thì việc đột nhiên xuất hiện một tấm gương sống như tôi đây cũng sẽ khiến cho anh ấy thấy sốc lắm, tôi dám cá với cậu rằng anh ấy sẽ không tài nào nghĩ ngợi gì được nữa khi đối mặt với cậu.”

Mỗi một câu mà Hồng Phấn nói với Hình Chu đều là lời hay ý đẹp, gặp gỡ được một người bạn có cùng đam mê lại còn xuất sắc đến như thế này, Hình Chu cảm thấy vô cùng may mắn.

“Hồng Phấn à, cám ơn nhé.”

Làn gió đêm từ phương Bắc thổi ngang qua làn váy của Hồng Phấn, Hình Chu dõi theo bóng dáng Hồng Phấn mang giày cao gót bước đi trong bóng đêm, không khỏi thở dài: Hồng Phấn thật tuyệt.

Có lẽ đến một ngày nào đó, cậu cũng có thể trở nên tuyệt vời như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau