Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi
Chương 38
Hình Chu siết chặt điện thoại, những giọt nước mắt cậu cố gắng kiềm nén đang dần có xu hướng trào dâng, cậu ngẩng đầu lên, ánh trăng chẳng biết tự lúc nào đã ló ra khỏi mây, vầng sáng hòa lẫn với nước mắt thành một mớ ngổn ngang.
“Tiểu Chu?” Mãi chẳng thấy người ở đầu dây bên kia trả lời, Lệ Thủy gọi lại tên cậu thêm lần nữa.
“Dạ… Em đi ngủ ngay đây.”
Mặc dù đã không còn rơi lệ, nhưng giọng nói của Hình Chu vẫn đặc sệt âm mũi, Lệ Thủy ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Tiểu Chu, em khóc đấy à?”
“Em có khóc đâu, chỉ là… Lúc nãy em ngủ gật trong phòng tắm nên bị cảm ấy mà.”
Vào lúc này, cậu thật sự rất muốn nói với Lệ Thủy rằng, đúng vậy, em đang khóc, hiện tại em rất buồn và tuyệt vọng, em chẳng biết phải làm thế nào cả, thế nhưng cậu không thể, bởi vì cậu chẳng hề mong muốn Lệ Thủy phải chịu đựng nỗi đau này giống như cậu.
Lệ Thủy ngừng lại một lát, sau đó giọng nói dịu dàng và quyến rũ của anh lại vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh không có ở nhà, em phải tự biết chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy nhé.”
“Dạ.” Hình Chu cố gắng giảm bớt số từ để tránh bị Lệ Thủy phát hiện ra.
“Thứ Hai tuần sau anh sẽ về.”
“Dạ.”
“Tiểu Chu, em… Em còn muốn nói gì với anh nữa không?” Lệ Thủy hỏi.
“Hết rồi.”
“Ừ, vậy thì ngủ ngon nhé.”
“Dạ…”
Hình Chu cúp điện thoại trong vô thức, ngồi trước bia mộ mà có cảm giác gần như kiệt sức, khó khăn biết bao nhiêu, phải buông tay một Lệ Thủy tốt đẹp đến thế, cậu thật sự không biết phải làm sao cả.
Sau khi Lệ Thủy cúp điện thoại, anh đứng bên cửa sổ trên hành lang viện nghiên cứu hồi lâu, cảm thấy hôm nay Hình Chu rất lạ, hồi trước mỗi khi nghe điện thoại, cậu luôn có rất nhiều chuyện để nói, mỗi mình cậu thôi còn lắm chuyện hơn cả mười người gộp lại, trước khi cúp máy thường thích nói thêm câu “Nói chuyện với em thêm chút nữa thôi mà”, thế nhưng hôm nay cậu không chỉ ít nói hơn mà còn cúp máy rất nhanh.
Lệ Thủy thử tính ngày, nhanh nhất cũng phải hơn một tuần nữa anh mới có thể quay về, trong lòng đột nhiên thấy cồn cào rất muốn về nhà, anh thật sự lo rằng Tiểu Chu của anh đã gặp phải chuyện gì đó tủi thân lúc anh vắng mặt. Anh hiểu rất rõ tính tình của Hình Chu, cậu sẽ không bao giờ đòi hỏi sự an ủi từ những người xung quanh mà chỉ âm thầm tìm kiếm chỗ trốn để tự chữa lành tổn thương.
“Này, Lệ, thì ra anh đang ở đây! Tôi tìm anh nãy giờ luôn đấy.”
Những suy nghĩ đang băng qua đại dương của Lệ Thủy bị kéo về ngay lập tức, anh quay đầu lại, thì ra là Jones, một nhà nghiên cứu khoa học nam phụ trách đón tiếp anh và đội của anh.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đi gọi điện thoại.”
“Gọi điện thoại cho người yêu à?”
“Phải.”
“Ồ, ra thế.” Jones nhướng mày rồi gật đầu, “Chúng ta đi uống một tách trà chiều nhé, đúng lúc người yêu của tôi đang muốn gặp anh.”
“Người yêu của anh ư?”
“Đúng thế, em ấy là một người rất thích các anh chàng đẹp trai đến từ phương Đông, tuy rằng trông anh không được ‘phương Đông’ cho lắm, nhưng may sao vẫn nằm trong phạm vi gu thẩm mỹ của em ấy, tôi nghĩ rằng lúc gặp được anh, chắc chắn em ấy sẽ rất vui.”
Lý do của cuộc gặp mặt này… Lệ Thủy cảm thấy có hơi cạn lời.
Jones sử dụng đại từ nhân xưng “he” thay vì “she”, Lệ Thủy không ngờ rằng anh bạn Jones này cũng giống như mình, người yêu của hắn là đàn ông, nhưng điều khác biệt là Jones và người yêu của hắn đã kết hôn rồi, ở đất nước này, hôn nhân đồng giới được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Hai người bàn luận về cuộc tọa đàm mấy hôm trước, cùng đi thẳng sang quán cà phê nằm ở phía đối diện viện nghiên cứu, có một người phụ nữ cao lớn đang đứng ở lối vào của quán, khi nhìn thấy Jones, người đó nhanh chóng chạy ra đón ngay.
Jones mở rộng vòng tay và hét lên, “Em yêu!”
Lệ Thủy kinh ngạc, người yêu của hắn không phải là đàn ông sao? Thế nhưng câu hỏi này đã được giải đáp ngay trong giây tiếp theo.
“Anh yêu!” Người yêu của Jones ôm chầm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại. Đó là giọng của một người đàn ông.
Thế giới này nhỏ bé thật đấy, giờ đây anh lại được tận mắt nhìn thấy một người đàn ông khác mặc quần áo phụ nữ.
Sau khi Jones và người yêu ôm ấp nhau xong, cậu chàng nhìn về phía Lệ Thủy rồi ngạc nhiên thốt lên: “Anh chính là anh đẹp trai người Trung Quốc mà Leo đã nhắc đến đấy ư? Ôi trời ơi, sao anh đẹp trai quá vậy.”
Lệ Thủy vẫn chưa thể nào quen nổi với cách chào đón nhiệt tình của người phương Tây, chỉ biết cười nhẹ rồi cảm ơn.
“Áu áu, anh có nhìn thấy không Leo? Nụ cười này chính là nụ cười kinh điển của một anh chàng đẹp trai người phương Đông luôn đó.”
Jones gật đầu ra vẻ đồng ý, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lệ Thủy, hắn nhanh chóng giải thích: “Lệ, anh đừng sợ nhé, em ấy chỉ là một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường thích váy dài và những anh chàng đẹp trai người phương Đông mà thôi.”
Lệ Thủy lắc đầu, nói rằng không sao cả.
“‘Gương mặt hàm xuân’, đó là cách mà nước các anh dùng để hình dung đúng không?” Người yêu của Jones vụng về thốt ra câu này bằng tiếng Trung Quốc, nhưng Lệ Thủy chưa nói cho cậu ấy biết rằng thực ra câu này được dùng để mô tả phụ nữ. (*)
Cả ba vào tìm chỗ ngồi trong quán cà phê, Jones và người yêu tên Eric ngồi cạnh nhau đối diện với Lệ Thủy, Eric là một người rất sôi nổi, mỗi khi cười thường hay ngã vào lòng của Jones.
Lệ Thủy ngồi một mình trước cặp chồng chồng đang điên cuồng thể hiện sự mùi mẫn, anh chỉ bình tĩnh vừa nhấp cà phê vừa trả lời bọn họ, Eric muốn Lệ Thủy chỉ bảo thêm cho mình về nền văn hóa cổ điển Trung Quốc, đặc biệt là Hán phục, cậu hỏi rất nhiều vấn đề, đồng thời cũng đưa ra các ý kiến của riêng mình, mặc dù đa phần đều là hiểu sai, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến việc mình đang múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt Lệ Thủy.
Nhìn Eric như vậy, Lệ Thủy chợt nhớ tới những lời mà Tống Du từng nói với anh: Thằng bé sẽ có đủ can đảm để đối mặt với chính mình, và biết đâu trong tương lai thằng bé lại trở thành một người hạnh phúc, một người tự tin như anh đây thì sao, đó chẳng phải là điều mà chú luôn muốn dành cho thằng bé ư?
Eric cũng giống như Hình Chu vậy, là một người thích mặc trang phục nữ, nhưng cậu khác với Hình Chu ở chỗ cậu là một người tự tin tỏa sáng, đặc biệt là khi đối diện với anh và Jones, Jones chưa bao giờ nghĩ rằng việc người yêu đồng tính của mình thích mặc trang phục nữ thì có gì là sai trái cả, ngược lại hắn luôn có thái độ nuông chiều vô điều kiện dành cho Eric.
Về những gì mà Tống Du nói, cuối cùng anh cũng đã được tận mắt chứng kiến “hiện tượng thí nghiệm” rồi.
Nếu Tiểu Chu có thể hưởng thụ hạnh phúc một cách dễ dàng đến như thế này, vậy phải chăng anh cũng nên…
Lệ Thủy nhấp một ngụm cà phê, lần nữa nhìn vào hai người đàn ông ngồi đối diện đang đút bánh cho nhau.
…
Hình Chu ngủ quên trong nghĩa trang, đến sáng mai thì bị người giữ mộ đánh thức, sau khi tỉnh dậy cậu đã thấy minh mẫn hơn rất nhiều so với đêm qua, dường như còn có đủ sức để suy nghĩ thêm nữa.
Hôm nay là thứ Bảy, Hình Chu đi lang thang quanh ga tàu rất lâu, cuối cùng thì bắt taxi đến bến xe mua một tấm vé, cậu quyết định ghé đến thị trấn nhà họ Lệ một chuyến trước khi Lệ Thủy quay về. Ngôn Tình Sắc
—
• Chú thích:
– (*) Gương mặt hàm xuân (Phấn diện hàm xuân – 粉面含春): Trích trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Vương Hy Phượng, nguyên văn là:
“Phấn diện hàm xuân uy bất lộ
Đan thần vị khải tiếu tiên văn”
(粉面含春威不露
丹唇未啟笑先聞)
Tạm dịch:
“Mặt phấn chứa xuân chẳng lộ uy
Môi đỏ chưa hé đã rộ cười.”
“Tiểu Chu?” Mãi chẳng thấy người ở đầu dây bên kia trả lời, Lệ Thủy gọi lại tên cậu thêm lần nữa.
“Dạ… Em đi ngủ ngay đây.”
Mặc dù đã không còn rơi lệ, nhưng giọng nói của Hình Chu vẫn đặc sệt âm mũi, Lệ Thủy ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Tiểu Chu, em khóc đấy à?”
“Em có khóc đâu, chỉ là… Lúc nãy em ngủ gật trong phòng tắm nên bị cảm ấy mà.”
Vào lúc này, cậu thật sự rất muốn nói với Lệ Thủy rằng, đúng vậy, em đang khóc, hiện tại em rất buồn và tuyệt vọng, em chẳng biết phải làm thế nào cả, thế nhưng cậu không thể, bởi vì cậu chẳng hề mong muốn Lệ Thủy phải chịu đựng nỗi đau này giống như cậu.
Lệ Thủy ngừng lại một lát, sau đó giọng nói dịu dàng và quyến rũ của anh lại vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh không có ở nhà, em phải tự biết chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy nhé.”
“Dạ.” Hình Chu cố gắng giảm bớt số từ để tránh bị Lệ Thủy phát hiện ra.
“Thứ Hai tuần sau anh sẽ về.”
“Dạ.”
“Tiểu Chu, em… Em còn muốn nói gì với anh nữa không?” Lệ Thủy hỏi.
“Hết rồi.”
“Ừ, vậy thì ngủ ngon nhé.”
“Dạ…”
Hình Chu cúp điện thoại trong vô thức, ngồi trước bia mộ mà có cảm giác gần như kiệt sức, khó khăn biết bao nhiêu, phải buông tay một Lệ Thủy tốt đẹp đến thế, cậu thật sự không biết phải làm sao cả.
Sau khi Lệ Thủy cúp điện thoại, anh đứng bên cửa sổ trên hành lang viện nghiên cứu hồi lâu, cảm thấy hôm nay Hình Chu rất lạ, hồi trước mỗi khi nghe điện thoại, cậu luôn có rất nhiều chuyện để nói, mỗi mình cậu thôi còn lắm chuyện hơn cả mười người gộp lại, trước khi cúp máy thường thích nói thêm câu “Nói chuyện với em thêm chút nữa thôi mà”, thế nhưng hôm nay cậu không chỉ ít nói hơn mà còn cúp máy rất nhanh.
Lệ Thủy thử tính ngày, nhanh nhất cũng phải hơn một tuần nữa anh mới có thể quay về, trong lòng đột nhiên thấy cồn cào rất muốn về nhà, anh thật sự lo rằng Tiểu Chu của anh đã gặp phải chuyện gì đó tủi thân lúc anh vắng mặt. Anh hiểu rất rõ tính tình của Hình Chu, cậu sẽ không bao giờ đòi hỏi sự an ủi từ những người xung quanh mà chỉ âm thầm tìm kiếm chỗ trốn để tự chữa lành tổn thương.
“Này, Lệ, thì ra anh đang ở đây! Tôi tìm anh nãy giờ luôn đấy.”
Những suy nghĩ đang băng qua đại dương của Lệ Thủy bị kéo về ngay lập tức, anh quay đầu lại, thì ra là Jones, một nhà nghiên cứu khoa học nam phụ trách đón tiếp anh và đội của anh.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi đi gọi điện thoại.”
“Gọi điện thoại cho người yêu à?”
“Phải.”
“Ồ, ra thế.” Jones nhướng mày rồi gật đầu, “Chúng ta đi uống một tách trà chiều nhé, đúng lúc người yêu của tôi đang muốn gặp anh.”
“Người yêu của anh ư?”
“Đúng thế, em ấy là một người rất thích các anh chàng đẹp trai đến từ phương Đông, tuy rằng trông anh không được ‘phương Đông’ cho lắm, nhưng may sao vẫn nằm trong phạm vi gu thẩm mỹ của em ấy, tôi nghĩ rằng lúc gặp được anh, chắc chắn em ấy sẽ rất vui.”
Lý do của cuộc gặp mặt này… Lệ Thủy cảm thấy có hơi cạn lời.
Jones sử dụng đại từ nhân xưng “he” thay vì “she”, Lệ Thủy không ngờ rằng anh bạn Jones này cũng giống như mình, người yêu của hắn là đàn ông, nhưng điều khác biệt là Jones và người yêu của hắn đã kết hôn rồi, ở đất nước này, hôn nhân đồng giới được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Hai người bàn luận về cuộc tọa đàm mấy hôm trước, cùng đi thẳng sang quán cà phê nằm ở phía đối diện viện nghiên cứu, có một người phụ nữ cao lớn đang đứng ở lối vào của quán, khi nhìn thấy Jones, người đó nhanh chóng chạy ra đón ngay.
Jones mở rộng vòng tay và hét lên, “Em yêu!”
Lệ Thủy kinh ngạc, người yêu của hắn không phải là đàn ông sao? Thế nhưng câu hỏi này đã được giải đáp ngay trong giây tiếp theo.
“Anh yêu!” Người yêu của Jones ôm chầm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại. Đó là giọng của một người đàn ông.
Thế giới này nhỏ bé thật đấy, giờ đây anh lại được tận mắt nhìn thấy một người đàn ông khác mặc quần áo phụ nữ.
Sau khi Jones và người yêu ôm ấp nhau xong, cậu chàng nhìn về phía Lệ Thủy rồi ngạc nhiên thốt lên: “Anh chính là anh đẹp trai người Trung Quốc mà Leo đã nhắc đến đấy ư? Ôi trời ơi, sao anh đẹp trai quá vậy.”
Lệ Thủy vẫn chưa thể nào quen nổi với cách chào đón nhiệt tình của người phương Tây, chỉ biết cười nhẹ rồi cảm ơn.
“Áu áu, anh có nhìn thấy không Leo? Nụ cười này chính là nụ cười kinh điển của một anh chàng đẹp trai người phương Đông luôn đó.”
Jones gật đầu ra vẻ đồng ý, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lệ Thủy, hắn nhanh chóng giải thích: “Lệ, anh đừng sợ nhé, em ấy chỉ là một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường thích váy dài và những anh chàng đẹp trai người phương Đông mà thôi.”
Lệ Thủy lắc đầu, nói rằng không sao cả.
“‘Gương mặt hàm xuân’, đó là cách mà nước các anh dùng để hình dung đúng không?” Người yêu của Jones vụng về thốt ra câu này bằng tiếng Trung Quốc, nhưng Lệ Thủy chưa nói cho cậu ấy biết rằng thực ra câu này được dùng để mô tả phụ nữ. (*)
Cả ba vào tìm chỗ ngồi trong quán cà phê, Jones và người yêu tên Eric ngồi cạnh nhau đối diện với Lệ Thủy, Eric là một người rất sôi nổi, mỗi khi cười thường hay ngã vào lòng của Jones.
Lệ Thủy ngồi một mình trước cặp chồng chồng đang điên cuồng thể hiện sự mùi mẫn, anh chỉ bình tĩnh vừa nhấp cà phê vừa trả lời bọn họ, Eric muốn Lệ Thủy chỉ bảo thêm cho mình về nền văn hóa cổ điển Trung Quốc, đặc biệt là Hán phục, cậu hỏi rất nhiều vấn đề, đồng thời cũng đưa ra các ý kiến của riêng mình, mặc dù đa phần đều là hiểu sai, nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến việc mình đang múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt Lệ Thủy.
Nhìn Eric như vậy, Lệ Thủy chợt nhớ tới những lời mà Tống Du từng nói với anh: Thằng bé sẽ có đủ can đảm để đối mặt với chính mình, và biết đâu trong tương lai thằng bé lại trở thành một người hạnh phúc, một người tự tin như anh đây thì sao, đó chẳng phải là điều mà chú luôn muốn dành cho thằng bé ư?
Eric cũng giống như Hình Chu vậy, là một người thích mặc trang phục nữ, nhưng cậu khác với Hình Chu ở chỗ cậu là một người tự tin tỏa sáng, đặc biệt là khi đối diện với anh và Jones, Jones chưa bao giờ nghĩ rằng việc người yêu đồng tính của mình thích mặc trang phục nữ thì có gì là sai trái cả, ngược lại hắn luôn có thái độ nuông chiều vô điều kiện dành cho Eric.
Về những gì mà Tống Du nói, cuối cùng anh cũng đã được tận mắt chứng kiến “hiện tượng thí nghiệm” rồi.
Nếu Tiểu Chu có thể hưởng thụ hạnh phúc một cách dễ dàng đến như thế này, vậy phải chăng anh cũng nên…
Lệ Thủy nhấp một ngụm cà phê, lần nữa nhìn vào hai người đàn ông ngồi đối diện đang đút bánh cho nhau.
…
Hình Chu ngủ quên trong nghĩa trang, đến sáng mai thì bị người giữ mộ đánh thức, sau khi tỉnh dậy cậu đã thấy minh mẫn hơn rất nhiều so với đêm qua, dường như còn có đủ sức để suy nghĩ thêm nữa.
Hôm nay là thứ Bảy, Hình Chu đi lang thang quanh ga tàu rất lâu, cuối cùng thì bắt taxi đến bến xe mua một tấm vé, cậu quyết định ghé đến thị trấn nhà họ Lệ một chuyến trước khi Lệ Thủy quay về. Ngôn Tình Sắc
—
• Chú thích:
– (*) Gương mặt hàm xuân (Phấn diện hàm xuân – 粉面含春): Trích trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Vương Hy Phượng, nguyên văn là:
“Phấn diện hàm xuân uy bất lộ
Đan thần vị khải tiếu tiên văn”
(粉面含春威不露
丹唇未啟笑先聞)
Tạm dịch:
“Mặt phấn chứa xuân chẳng lộ uy
Môi đỏ chưa hé đã rộ cười.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất