Chương 130: Chuyện xưa – 7
"Tôi sẽ chịu đày đọa mãi mãi."
Chủ Thần chống bệ đá đứng dậy, từ từ mở mắt.
"Tôi không thể tái sinh nhưng người trước đó được."
Họa Sĩ buông tay, yên lặng nhìn Ngài.
Anh ta đã thấy vị thần này làm mọi thứ.
"Nếu anh thương họ thì không nên hủy diệt, nếu anh không thương họ, cũng không nên tái sinh. Có lẽ khi hủy diệt họ, anh đã nhận thức được điều này." Họa Sĩ khẽ nói, "đừng bi thương. Tất cả những đau khổ hôm nay là cái giá anh phải trả, bởi vì việc anh muốn làm là điều không thể."
Thần gật đầu.
Ngài giơ bàn tay phải nhuốm máu lên, hướng lòng bàn tay về phía mình, cúi đầu.
Một chiếc mũ kỵ sĩ màu bạc sẫm hiện ra từ hư không, hóa thành thực thể và rơi xuống tay Ngài.
Trên mũ kỵ sĩ đầy những vết đao và máu khô. Bây giờ máu của Ngài cũng dính trên đó, máu mới phủ lên máu cũ, cho đến khi vết máu tươi này cũng bị gió núi thổi thành màu đỏ sẫm.
Ngài cụp mắt, đôi mắt hiện lên nỗi buồn tĩnh lặng, đã lâu không có cảm xúc của con người, ngay cả nỗi buồn này cũng không còn sinh động, mà lộ vẻ trống rỗng.
"Không có tình yêu và cái đẹp." Ngài chợt nói.
Giọng Ngài lạnh lẽo và khàn khàn: "Chỉ có tội lỗi và hình phạt."
Họa Sĩ lắc đầu: "Không đâu. Tình yêu và hình phạt luôn đi đôi với nhau, tội lỗi và cái đẹp cũng không hề khác biệt."
Thần không nói gì, Ngài chỉ im lặng ôm chiếc mũ sắt, đặt nó gần sát trái tim mình.
Họa Sĩ bỗng lùi lại vài bước, cách xa một chút, để có thể nhìn rõ toàn cảnh bức tranh của Thần.
"Đây là bức tranh mà tôi muốn vẽ." Họa Sĩ nói, "rốt cuộc tôi đã tìm thấy trên người anh... cách để kết hợp tổng thể. Cảm ơn anh."
Thần thản nhiên hỏi: "Cậu phải đi rồi sao?"
"Không." Họa Sĩ đáp, "tôi vĩnh viễn theo bước anh, tôi đã chứng kiến khởi đầu của anh, cũng sẽ chứng kiến kết cục của anh."
Thần chợt nở nụ cười.
Nụ cười của Ngài thật nhẹ nhàng và đơn thuần, như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới.
Trầm lặng và đau đớn đều đã tan biến, không ai biết Ngài đã chấp nhận điều gì và còn lại điều gì.
"Cậu sẽ có được những gì cậu muốn." Ngài nói.
"Còn anh thì sao?"
"Tôi sẽ chịu đày đọa mãi mãi."
Dứt lời, Ngài ôm mũ sắt xoay người đi xuống chân núi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ngài đã cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.
Ngài chính thức trở thành vị thần cô đơn mãi mãi.
Họa Sĩ như si mê dõi theo bóng dáng Ngài, để truy đuổi linh cảm và cái đẹp, anh ta đã theo đến tận đây, ngày hôm nay, một vẻ đẹp đã bị chôn vùi và một vẻ đẹp khác trỗi dậy.
"Nhưng anh không hối hận." Họa Sĩ khẽ nói.
Anh bắt kịp bước chân Thần.
Thế giới hỗn độn sơ khai, một tia nắng từ bầu trời chiếu qua khe hở của tầng mây, rọi thẳng xuống người bọn họ.
Ở đằng xa, không biết dân tộc nào đang tổ chức lễ mừng. Tiếng pháo hoa nổ vang bầu trời, một chốc phồn hoa rực rỡ chợt tan biến.
Dưới chân núi, Chủ Thần đi đến trước mặt những người bướm dị dạng.
Khi những ngón tay Ngài chạm vào các chi kỳ lạ đó, một ánh sáng vàng mờ nhạt nổi lên. Sức mạnh tiến vào thân thể người bướm, sửa chữa những chỗ dị biến.
Nhưng đối với phần còn lại – lượng lớn bóng đen quái vật đã hoàn toàn hỗn loạn. Ngay cả Thần cũng không thể khiến họ trở lại thành một con người hoàn chỉnh.
"Các người muốn đi đâu?"
Quái vật đã không còn biết nói nữa, chúng phát ra những tiếng rít đau đớn trầm thấp, không một sinh mệnh nào có thể sống tốt trong hình dạng như vậy.
Thần thở dài.
Ngón tay Ngài xuyên qua những bóng đen đục ngầu.
"Hãy đi đi." Ngài nói, "các người sẽ trở thành dòng suối và hoa cỏ của núi Jonah, trở thành một thể với nơi này mãi mãi, cho đến khi tham dự vào sự ra đời của một sinh mệnh mới và trở thành một phần của nó."
Ý chí của Thần rơi xuống, hàng ngàn bóng đen dần tan biến. Gió từ núi Jonah mang theo tiếng khóc yếu ớt.
Ở đâu có sự sống, ở đó có cái chết, trên thế giới này, mỗi giây đều có một sinh mệnh tan biến.
Tựa như trong Đêm Vĩnh Hằng, mỗi giây đều có một thế giới vỡ vụn.
Chủ Thần rời đi như thế. Trong nhiều năm tháng dai dẳng sau đó, Ngài không bao giờ đến núi Jonah nữa.
Ảo cảnh kết thúc ở đây.
Quái vật bóng đen đã bao vây Úc Phi Trần và Anphil.
Con quái vật đi đầu từ bóng đen vươn ra cái chi hình lưỡi liềm đầy hoa văn sắc bén, duỗi ra trước mắt Anphil.
Bao kiếm bạc lạnh lẽo chặn nó lại.
Dù là đi chơi, Úc Phi Trần vẫn mang theo vũ khí phù hợp với hệ thống sức mạnh của địa phương.
Tầm mắt của quái vật hướng về Úc Phi Trần.
"Năm đó trước khi anh ấy đi, các người đã hoàn toàn tiêu tán," Úc Phi Trần nói, "Hiện tại các người còn tồn tại là vì người dân thị trấn hồi sinh các người sao?"
Quái vật phát ra một tiếng cười nhẹ.
Anphil bước ra phía trước, sóng vai với hắn.
"Các người vẫn còn tồn tại ở nơi này là lỗi của tôi." Anphil nói, "Ngày đó tôi đi, vẫn chưa phá hủy tế đàn phục sinh."
Úc Phi Trần dùng khóe mắt nhìn về phía thị trấn dưới vách núi.
Cứ như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng.
Những người bướm được tái sinh an cư ở dãy núi Jonah. Sau đó, một ngày nọ, họ phát hiện ra tế đàn phục sinh bị giấu trong rừng.
Nếu là người khác phát hiện thì không sao. Nhưng người bướm là chủng tộc từng trải qua hồi sinh, thậm chí có người còn tận mắt nhìn thấy Thần trên đỉnh núi, nhưng bọn họ lại là người duy nhất mắc sai lầm khi tái sinh và có tình trạng bán tái sinh. Vì vậy, họ đã noi theo Chủ Thần, tổ chức nghi lễ phục sinh, cũng chính là "ngày hiến tế" hiện tại.
Cứ như vậy, người dân thị trấn dâng tế phẩm, máu và thành kính cầu nguyện cho người chết trở lại.
Theo đó, những sức mạnh đã tiêu tan lại hội tụ, trở thành những con quái vật càng dị dạng và hỗn loạn. Người dân thị trấn không có sức mạnh như Thần, họ cũng không hiểu nguyên tắc "tái sinh". Ngay cả triệu hồi cũng chỉ là một ảo giác thoáng qua rồi lại tan biến sau một đêm.
Trong mắt người dân thị trấn, đó là những linh hồn đã khuất của tổ tiên họ, vì quá nhớ cuộc sống nơi trần thế nên đã hiện thân một đêm.
Năm này qua năm khác, thế hệ này sang thế hệ khác. Truyền thống ngày hiến tế cứ lưu truyền như thế. Cho đến ngày nay, những linh hồn đó đã hoàn toàn hỗn loạn và dị dạng đến mức khó hình dung.
Ngoài những lời cầu nguyện của người dân thị trấn, điều duy nhất chống đỡ cho sự trở lại của họ là lòng căm thù đối với Thần.
Sau khi bị kể rõ nguồn gốc, quái vật phát ra tiếng cười nhẹ, ngay lúc đó, tất cả quái vật đột nhiên xông lên, cái miệng khổng lồ như vực thẳm đang mở ra, cắn về phía họ!
Sắc mặt Anphil không thay đổi.
Thiếu niên lạnh giọng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Đủ rồi."
Anh chỉ là nhẹ nhàng nâng tay lên.
Hàng ngàn quái vật dừng lại giữa không trung.
"Tối nay cho phép các người hiện thân chỉ vì có người muốn biết chuyện quá khứ, mà tôi cũng không có ý định che giấu, không phải để tự sát chuộc tội."
Giọng điệu trang nghiêm tao nhã giống như đang ngâm thơ, nhưng là vì hoàn cảnh nguy hiểm và lạnh lẽo, càng giống một lời tuyên bố dứt khoát.
"Nhiều năm trước tôi có thể tiêu diệt các người, thì bây giờ cũng có thể. Dù không muốn sám hối, nhưng tôi biết tội không thể chuộc, hận khó thể tan. Hôm nay, tôi sẽ cho các người một con đường khác."
Ở bên cạnh, một khe nứt đen kịt chậm rãi mở ra, dẫn tới Đêm Vĩnh Hằng vô tận. Gió lạnh từ đó thổi tới giống như đến từ nơi sâu nhất của địa ngục.
"Kẻ thù của tôi rất đông, thêm vài người cũng chẳng sao." Anh nhìn vào vực thẳm của Đêm Vĩnh Hằng, "Nếu muốn lấy lại tự do hoặc trả thù, các người phải đến đó."
Quái vật gầm lên kích động, Anphil gằn từng chữ: "Tôi ở Ngày Vĩnh Hằng... chờ các người."
Vừa dứt lời, bóng đen như con thú điên cuồng lao vào khe nứt của vực sâu.
Gió mạnh thổi bay mái tóc vàng và góc áo của Anphil, nhưng không thể thay đổi một chút vẻ mặt anh, lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc cổ.
Anh chưa bao giờ hối hận.
Anh cũng không trốn tránh.
Dấu vết cuối cùng của bóng đen đã biến mất, các vết nứt từ từ khép lại.
Đỉnh núi lúc nửa đêm chỉ còn lại Úc Phi Trần và Anphil.
Một số người dân thị trấn đã đến chân núi, những ngọn đèn rải rác trong thị trấn được thắp sáng.
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong mắt Anphil.
"Đây là quá khứ của Landon Warren."
Cũng là một phân đoạn mang ý nghĩa đặc biệt trong quá khứ dai dẳng của anh.
Vách đá trên núi được chạm khắc tinh xảo, vô số người được sinh ra từ những cánh bướm đã chết, nói đây là bức tranh khi sáng thế cũng đúng, bởi vì đối với người dân Landon Warren thì đây chính là sáng thế.
Đã gần nửa đêm, sương đêm bốc lên nghi ngút.
"Có lạnh không?" Úc Phi Trần hỏi.
Từ khi tiến vào ảo cảnh, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Anphil, đến giờ vẫn chưa buông ra.
Sau khi nhìn thấy đoạn quá khứ này, dường như thái độ của người này đối với anh không có gì thay đổi, có vẻ hắn chẳng hề quan tâm. Anphil nghĩ thế.
Ngay khi anh định trả lời "không lạnh", một cơn đau đột nhiên quét qua cơ thể anh.
Úc Phi Trần đỡ lấy Anphil đột ngột ngã về phía trước, thiếu niên mảnh mai gần như treo trên người hắn.
"Anh làm sao vậy?"
Anphil hít một hơi, lắc đầu.
"Trời trở gió." Anh đáp, "... đưa tôi đến đó nghỉ ngơi một lát."
Họ ngồi cạnh nhau trên tế đàn cổ xưa.
Sau một lúc suy yếu, có vẻ Anphil đã trở lại trạng thái bình thường, Úc Phi Trần nhớ ra hôm nay khi vừa leo lên vách đá, Anphil cũng lảo đảo một lần.
Đêm lạnh, áo choàng trắng có vẻ vô cung phong phanh, mà thiếu niên thân hình nhỏ bé dường như có thể dễ dàng che chở. Mấy ngày nay, những cử chỉ thân mật dường như đã thành thói quen, Úc Phi Trần vươn tay, vòng tay qua vai Anphil.
Như nhận được chút gợi ý thiện chí, Anphil cũng dựa vào người hắn.
Dựa vào vai hắn, thiếu niên lơ đễnh kể chuyện, nhưng Úc Phi Trần sẵn sàng lắng nghe.
"Khi tôi mới đến Đêm Vĩnh Hằng, hầu hết các thế giới vẫn còn nguyên vẹn."
Dừng một chút, Anphil lại sửa lời: "Không có thế giới nào ở Đêm Vĩnh Hằng thực sự hoàn chỉnh, ngày nào đó chúng sẽ bị phá vỡ, tôi nói 'hoàn chỉnh' là chỉ những thế giới có lãnh thổ rộng lớn, có người sống và năng lượng ổn định."
"Nhưng còn quá sớm, phép thuật và khoa học tiên tiến còn chưa ra đời. Ở thế giới vừa rồi, cậu phá vỡ rào cản bí ngữ và thay đổi hướng đi của thế giới, nhưng lúc ấy... còn chưa có nhiều kết cấu tinh xảo như vậy. Đôi khi còn không có phe địch."
Anphil không nói tiếp, nhưng Úc Phi Trần hiểu.
Thời điểm mọi thứ chỉ mới bắt đầu, không có nhiều cách để thay đổi thế giới.
Chỉ có chiến tranh, cướp bóc, xung đột và tàn sát.
Không có vô tội hay có tội, chỉ có chiến thắng hoặc thất bại.
Người chiến thắng đạt được sức mạnh và lãnh thổ, từ đó xây dựng nên vương quốc của mình. Kẻ thua cuộc thì nhận cái kết của kẻ thua cuộc.
Nếu muốn thứ gì thì phải lấy được, có thù thì phải báo.
Úc Phi Trần không thấy bất ngờ. Thậm chí không cảm thấy có gì sai trái.
Trong nhận thức của hắn, đây mới là dáng vẻ nên có của thế giới. Mặc dù hắn cũng không biết nhận thức của mình đến từ đâu.
Hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Anphil suy nghĩ một lúc mới nói, "Số lượng thế giới vỡ vụn ngày càng nhiều và càng nhiều người rơi vào Đêm Vĩnh Hằng, những ngoại thần khác cũng dần xuất hiện. Khi đó tôi đã có Landon Warren, còn có Thần quốc mênh mông, sau đó là vườn Địa đàng. 'Chủ Thần' là cách những người nắm giữ sức mạnh tự gọi mình. Tôi chưa bao giờ tự gọi mình là thần, nhưng về sau người ta bắt đầu gọi tôi như thế. Đến hiện tại... chính là như hiện tại."
Chuyện cũ của Thần tưởng chừng rất đơn giản.
Một câu nhẹ nhàng "chính là như hiện tại" không biết sẽ khiến bao nhiêu ngoại thần thèm thuồng Ngày Vĩnh Hằng phải nghiến răng ghen tị, nhất là Claros.
"Không phải chuyện này." Úc Phi Trần còn phải lựa lời một hồi, hiếm khi nói một câu dài dòng như vậy: "Đêm đó anh nói là mình không phải... vị thần yêu thương con người như trong tưởng tượng của người ta. Nhưng hiện tại có vẻ anh thật sự giống như thế đấy."
Chủ Thần thuở ban đầu chẳng khác gì nhân vật phản diện nên bị đả đảo.
Nghe vậy, Anphil bật cười.
"Tôi chưa bao giờ thay đổi, cũng không nghĩ rằng mình đã bao giờ dừng yêu thương họ, nhưng trong mắt người khác, dường như tôi đã thay đổi." Giọng Anphil dần nhỏ đi, dựa vào người hắn như sắp ngủ, chìm vào một giấc mơ ngọt ngào: "Nếu cậu đang hỏi tại sao lại xảy ra sự thay đổi như thế... thì chắc là từ khi tôi gặp Sassena."
Sau khi rời núi Jonah, Họa Sĩ đến nơi khác, bảo rằng muốn hoàn thành bức tranh mới.
"Lần này anh đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh, không nên vào Đêm Vĩnh Hằng. Anh đã trả giá rất nhiều rồi, hiện giờ nên dạo chơi trong vương quốc của mình thôi." Họa Sĩ nói.
"Đó là lần đầu tiên tôi dạo chơi Landon Warren." Anphil kể, "tôi đã gặp Sassena ngay sau ngày hôm đó."
Gió thổi tung mái tóc của Anphil vào tay Úc Phi Trần, hắn cầm những sợi tóc đó như đang ôm Anphil vậy.
Tất nhiên Úc Phi Trần biết Sassena, yêu tinh còn nghi vấn về giới tính kia, cũng là thần Sinh mệnh của vườn Địa đàng.
Anphil nói anh gặp Sassena khi dạo chơi Landon Warren, nghĩa là Sassena là dân Landon Warren, nói cách khác... Sassena là người từng chết dưới tay Chủ Thần.
Anphil nhẹ nhàng nắm tay Úc Phi Trần, nhìn về phương xa, ánh mắt dần trở nên bối rối.
Anh lại hồi tưởng về quá khứ lần nữa.
Năm tháng như màn sương, sau khi sương tan, cảnh cũ vẫn còn rõ ràng.
Đó là một thung lũng tuyệt đẹp, không khí ẩm và thơm, ánh mặt trời nhảy nhót trên những viên sỏi bên dòng suối.
Khi anh đi ngang qua đây, Sassena đang ở bên dòng suối, bé tí, chỉ cao đến thắt lưng người lớn, đôi tai nhọn trắng muốt chỉ mới mọc lông tơ.
Yêu tinh là giống loài đẹp bẩm sinh, yêu tinh trẻ tuổi lại càng là những tạo vật kỳ diệu.
Bé con yêu tinh đang tập trung chơi đùa với một cây con hoa non.
Hồi ấy khi không cần thiết, anh rất ít nói chuyện với người khác, cũng không có khiếu giao lưu với các sinh vật nhỏ tuổi. Nên anh cứ thế đi qua, không hề có ý định dừng lại.
Nhưng đã bị yêu tinh gọi lại.
"Chào anh." Giọng yêu tinh mềm mại và ngọt ngào: "Anh có biết khi lớn lên nó sẽ như thế nào không?"
Anh dừng lại, nhìn cây hoa non. Trông hơi quen quen, nhưng nó còn nhỏ quá, chưa nhìn ra được gì.
"Xin lỗi," anh đáp, "phải đợi nó lớn thêm chút nữa tôi mới biết được."
Yêu tinh bảo: "Vậy anh có thể chờ nó lớn cùng em không?"
Anh đồng ý.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi canh bên cạnh một gốc cây nhỏ, bốn mắt nhìn nó.
Cuối cùng, bé con yêu tinh không nhịn được, nó nói: "Tên em là Sassena."
"Chào cậu, Sassena." Anh đáp.
"Tại sao anh đến đây?" Sassena lắc lư cái đầu: "Anh cũng là người chết rồi sống lại à?"
"Không phải."
"Vậy thì anh là ai?"
Từ nhỏ anh đã được dạy là không được nói dối con dân của mình.
Anh nói: "Tôi là người đã đưa mọi người đến đây."
"Ồ." Sassena suy nghĩ một chốc, "vậy ra anh là người đã giết chúng tôi."
Anh hỏi: "Ai cũng biết ư?"
"Có người biết, có người không, em thì không biết." Ánh mắt yêu tinh ngây thơ và đơn thuần: "Thì ra là anh sao? Em hi vọng không phải anh."
"Là tôi."
Yêu tinh trầm ngâm gật đầu: "Thế sao anh làm vậy?"
"Vì tôi muốn xây dựng vương quốc của mình và để nó tồn tại mãi mãi."
"Anh đã xây dựng được nó chưa?"
"Xây xong rồi."
Dường như yêu tinh đang lặng lẽ quan sát anh, thật lâu không nói gì.
Hồi lâu sau, lại là Sassena không nhịn được, trẻ con luôn không nhịn được nói ra lời trong lòng. Mà bản thân Sassena thì có quá nhiều lời muốn nói, nhưng đâu có ai để nói.
"Vậy anh không có điều gì muốn nói với chúng tôi sao?"
Anh suy nghĩ một lúc.
Đối diện với đứa trẻ thơ ngây, dường như nói gì cũng được.
Trong mắt trẻ con, đôi khi sai lầm không phải sai lầm, và thỉnh thoảng hoang mang cũng không phải hoang mang.
"Có người nói, nếu tôi yêu các người thì không nên hủy diệt các người, nếu không yêu các người cũng không nên phục sinh các người."
Yêu tinh chớp mắt: "Vậy anh có yêu chúng tôi không?"
Có lẽ, chính là yêu.
Trên núi Jonah, khoảnh khắc chứng kiến khoảng cách vận mệnh, nỗi đau vô vọng dường như đã khắc sâu vào linh hồn anh.
Nhưng nỗi đau của từng người họ đều là do chính tay anh ban cho.
Anh suy nghĩ rất lâu nên nói rất chậm.
"Khi tôi... tầm tuổi cậu, nhiều người nói với tôi rằng hãy yêu tất cả con dân của mình." Anh nói, "nhưng dường như họ đã quên dạy tôi cách yêu thương con dân."
Sassena mỉm cười, đôi tai run run khi yêu tinh cười, cây dây leo xung quanh đều nghe thấy tiếng cười trong trẻo ấy, chúng cũng bắt đầu đung đưa cành lá, phát ra âm thanh xào xạc.
"Yêu cũng cần phải dạy sao? Vừa ra đời em đã biết rồi." Yêu tinh bé con nói: "Anh lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn cần em dạy à?"
Anh cũng cười: "Nếu như cậu nguyện ý dạy, tôi cũng sẵn sàng lắng nghe."
"Yêu là xem người ấy như sinh mệnh, nỗi đau của người ấy cũng là nỗi đau của anh, và niềm vui của người ấy là niềm vui của anh. Vì vậy, anh sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ cần người ấy không phải đau khổ, chỉ cần người ấy vui, như thế thôi anh đã sống trong hạnh phúc vĩnh hằng rồi. Đây là niềm vui thuần khiết và chân thật nhất trên đời, và chỉ có tình yêu mới có thể đưa anh đến vườn Địa đàng." Yêu tinh nói, "cho nên, sau này anh cũng phải đối xử với con dân mình như thế."
Nghe Sassena nói xong, anh suy nghĩ một chốc, đoạn nói: "Cảm ơn cậu."
"Vậy anh sẽ làm như lời em chứ?"
"Tôi sẽ làm thế," anh đáp, "thực ra tôi cũng hiểu. Nhưng giờ tôi còn chưa đủ tư cách để làm như vậy. "
"Tại sao?"
"Bởi vì Đêm Vĩnh Hằng vẫn còn đó."
Hết chương 132.
Chủ Thần chống bệ đá đứng dậy, từ từ mở mắt.
"Tôi không thể tái sinh nhưng người trước đó được."
Họa Sĩ buông tay, yên lặng nhìn Ngài.
Anh ta đã thấy vị thần này làm mọi thứ.
"Nếu anh thương họ thì không nên hủy diệt, nếu anh không thương họ, cũng không nên tái sinh. Có lẽ khi hủy diệt họ, anh đã nhận thức được điều này." Họa Sĩ khẽ nói, "đừng bi thương. Tất cả những đau khổ hôm nay là cái giá anh phải trả, bởi vì việc anh muốn làm là điều không thể."
Thần gật đầu.
Ngài giơ bàn tay phải nhuốm máu lên, hướng lòng bàn tay về phía mình, cúi đầu.
Một chiếc mũ kỵ sĩ màu bạc sẫm hiện ra từ hư không, hóa thành thực thể và rơi xuống tay Ngài.
Trên mũ kỵ sĩ đầy những vết đao và máu khô. Bây giờ máu của Ngài cũng dính trên đó, máu mới phủ lên máu cũ, cho đến khi vết máu tươi này cũng bị gió núi thổi thành màu đỏ sẫm.
Ngài cụp mắt, đôi mắt hiện lên nỗi buồn tĩnh lặng, đã lâu không có cảm xúc của con người, ngay cả nỗi buồn này cũng không còn sinh động, mà lộ vẻ trống rỗng.
"Không có tình yêu và cái đẹp." Ngài chợt nói.
Giọng Ngài lạnh lẽo và khàn khàn: "Chỉ có tội lỗi và hình phạt."
Họa Sĩ lắc đầu: "Không đâu. Tình yêu và hình phạt luôn đi đôi với nhau, tội lỗi và cái đẹp cũng không hề khác biệt."
Thần không nói gì, Ngài chỉ im lặng ôm chiếc mũ sắt, đặt nó gần sát trái tim mình.
Họa Sĩ bỗng lùi lại vài bước, cách xa một chút, để có thể nhìn rõ toàn cảnh bức tranh của Thần.
"Đây là bức tranh mà tôi muốn vẽ." Họa Sĩ nói, "rốt cuộc tôi đã tìm thấy trên người anh... cách để kết hợp tổng thể. Cảm ơn anh."
Thần thản nhiên hỏi: "Cậu phải đi rồi sao?"
"Không." Họa Sĩ đáp, "tôi vĩnh viễn theo bước anh, tôi đã chứng kiến khởi đầu của anh, cũng sẽ chứng kiến kết cục của anh."
Thần chợt nở nụ cười.
Nụ cười của Ngài thật nhẹ nhàng và đơn thuần, như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới.
Trầm lặng và đau đớn đều đã tan biến, không ai biết Ngài đã chấp nhận điều gì và còn lại điều gì.
"Cậu sẽ có được những gì cậu muốn." Ngài nói.
"Còn anh thì sao?"
"Tôi sẽ chịu đày đọa mãi mãi."
Dứt lời, Ngài ôm mũ sắt xoay người đi xuống chân núi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ngài đã cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.
Ngài chính thức trở thành vị thần cô đơn mãi mãi.
Họa Sĩ như si mê dõi theo bóng dáng Ngài, để truy đuổi linh cảm và cái đẹp, anh ta đã theo đến tận đây, ngày hôm nay, một vẻ đẹp đã bị chôn vùi và một vẻ đẹp khác trỗi dậy.
"Nhưng anh không hối hận." Họa Sĩ khẽ nói.
Anh bắt kịp bước chân Thần.
Thế giới hỗn độn sơ khai, một tia nắng từ bầu trời chiếu qua khe hở của tầng mây, rọi thẳng xuống người bọn họ.
Ở đằng xa, không biết dân tộc nào đang tổ chức lễ mừng. Tiếng pháo hoa nổ vang bầu trời, một chốc phồn hoa rực rỡ chợt tan biến.
Dưới chân núi, Chủ Thần đi đến trước mặt những người bướm dị dạng.
Khi những ngón tay Ngài chạm vào các chi kỳ lạ đó, một ánh sáng vàng mờ nhạt nổi lên. Sức mạnh tiến vào thân thể người bướm, sửa chữa những chỗ dị biến.
Nhưng đối với phần còn lại – lượng lớn bóng đen quái vật đã hoàn toàn hỗn loạn. Ngay cả Thần cũng không thể khiến họ trở lại thành một con người hoàn chỉnh.
"Các người muốn đi đâu?"
Quái vật đã không còn biết nói nữa, chúng phát ra những tiếng rít đau đớn trầm thấp, không một sinh mệnh nào có thể sống tốt trong hình dạng như vậy.
Thần thở dài.
Ngón tay Ngài xuyên qua những bóng đen đục ngầu.
"Hãy đi đi." Ngài nói, "các người sẽ trở thành dòng suối và hoa cỏ của núi Jonah, trở thành một thể với nơi này mãi mãi, cho đến khi tham dự vào sự ra đời của một sinh mệnh mới và trở thành một phần của nó."
Ý chí của Thần rơi xuống, hàng ngàn bóng đen dần tan biến. Gió từ núi Jonah mang theo tiếng khóc yếu ớt.
Ở đâu có sự sống, ở đó có cái chết, trên thế giới này, mỗi giây đều có một sinh mệnh tan biến.
Tựa như trong Đêm Vĩnh Hằng, mỗi giây đều có một thế giới vỡ vụn.
Chủ Thần rời đi như thế. Trong nhiều năm tháng dai dẳng sau đó, Ngài không bao giờ đến núi Jonah nữa.
Ảo cảnh kết thúc ở đây.
Quái vật bóng đen đã bao vây Úc Phi Trần và Anphil.
Con quái vật đi đầu từ bóng đen vươn ra cái chi hình lưỡi liềm đầy hoa văn sắc bén, duỗi ra trước mắt Anphil.
Bao kiếm bạc lạnh lẽo chặn nó lại.
Dù là đi chơi, Úc Phi Trần vẫn mang theo vũ khí phù hợp với hệ thống sức mạnh của địa phương.
Tầm mắt của quái vật hướng về Úc Phi Trần.
"Năm đó trước khi anh ấy đi, các người đã hoàn toàn tiêu tán," Úc Phi Trần nói, "Hiện tại các người còn tồn tại là vì người dân thị trấn hồi sinh các người sao?"
Quái vật phát ra một tiếng cười nhẹ.
Anphil bước ra phía trước, sóng vai với hắn.
"Các người vẫn còn tồn tại ở nơi này là lỗi của tôi." Anphil nói, "Ngày đó tôi đi, vẫn chưa phá hủy tế đàn phục sinh."
Úc Phi Trần dùng khóe mắt nhìn về phía thị trấn dưới vách núi.
Cứ như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng.
Những người bướm được tái sinh an cư ở dãy núi Jonah. Sau đó, một ngày nọ, họ phát hiện ra tế đàn phục sinh bị giấu trong rừng.
Nếu là người khác phát hiện thì không sao. Nhưng người bướm là chủng tộc từng trải qua hồi sinh, thậm chí có người còn tận mắt nhìn thấy Thần trên đỉnh núi, nhưng bọn họ lại là người duy nhất mắc sai lầm khi tái sinh và có tình trạng bán tái sinh. Vì vậy, họ đã noi theo Chủ Thần, tổ chức nghi lễ phục sinh, cũng chính là "ngày hiến tế" hiện tại.
Cứ như vậy, người dân thị trấn dâng tế phẩm, máu và thành kính cầu nguyện cho người chết trở lại.
Theo đó, những sức mạnh đã tiêu tan lại hội tụ, trở thành những con quái vật càng dị dạng và hỗn loạn. Người dân thị trấn không có sức mạnh như Thần, họ cũng không hiểu nguyên tắc "tái sinh". Ngay cả triệu hồi cũng chỉ là một ảo giác thoáng qua rồi lại tan biến sau một đêm.
Trong mắt người dân thị trấn, đó là những linh hồn đã khuất của tổ tiên họ, vì quá nhớ cuộc sống nơi trần thế nên đã hiện thân một đêm.
Năm này qua năm khác, thế hệ này sang thế hệ khác. Truyền thống ngày hiến tế cứ lưu truyền như thế. Cho đến ngày nay, những linh hồn đó đã hoàn toàn hỗn loạn và dị dạng đến mức khó hình dung.
Ngoài những lời cầu nguyện của người dân thị trấn, điều duy nhất chống đỡ cho sự trở lại của họ là lòng căm thù đối với Thần.
Sau khi bị kể rõ nguồn gốc, quái vật phát ra tiếng cười nhẹ, ngay lúc đó, tất cả quái vật đột nhiên xông lên, cái miệng khổng lồ như vực thẳm đang mở ra, cắn về phía họ!
Sắc mặt Anphil không thay đổi.
Thiếu niên lạnh giọng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Đủ rồi."
Anh chỉ là nhẹ nhàng nâng tay lên.
Hàng ngàn quái vật dừng lại giữa không trung.
"Tối nay cho phép các người hiện thân chỉ vì có người muốn biết chuyện quá khứ, mà tôi cũng không có ý định che giấu, không phải để tự sát chuộc tội."
Giọng điệu trang nghiêm tao nhã giống như đang ngâm thơ, nhưng là vì hoàn cảnh nguy hiểm và lạnh lẽo, càng giống một lời tuyên bố dứt khoát.
"Nhiều năm trước tôi có thể tiêu diệt các người, thì bây giờ cũng có thể. Dù không muốn sám hối, nhưng tôi biết tội không thể chuộc, hận khó thể tan. Hôm nay, tôi sẽ cho các người một con đường khác."
Ở bên cạnh, một khe nứt đen kịt chậm rãi mở ra, dẫn tới Đêm Vĩnh Hằng vô tận. Gió lạnh từ đó thổi tới giống như đến từ nơi sâu nhất của địa ngục.
"Kẻ thù của tôi rất đông, thêm vài người cũng chẳng sao." Anh nhìn vào vực thẳm của Đêm Vĩnh Hằng, "Nếu muốn lấy lại tự do hoặc trả thù, các người phải đến đó."
Quái vật gầm lên kích động, Anphil gằn từng chữ: "Tôi ở Ngày Vĩnh Hằng... chờ các người."
Vừa dứt lời, bóng đen như con thú điên cuồng lao vào khe nứt của vực sâu.
Gió mạnh thổi bay mái tóc vàng và góc áo của Anphil, nhưng không thể thay đổi một chút vẻ mặt anh, lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc cổ.
Anh chưa bao giờ hối hận.
Anh cũng không trốn tránh.
Dấu vết cuối cùng của bóng đen đã biến mất, các vết nứt từ từ khép lại.
Đỉnh núi lúc nửa đêm chỉ còn lại Úc Phi Trần và Anphil.
Một số người dân thị trấn đã đến chân núi, những ngọn đèn rải rác trong thị trấn được thắp sáng.
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong mắt Anphil.
"Đây là quá khứ của Landon Warren."
Cũng là một phân đoạn mang ý nghĩa đặc biệt trong quá khứ dai dẳng của anh.
Vách đá trên núi được chạm khắc tinh xảo, vô số người được sinh ra từ những cánh bướm đã chết, nói đây là bức tranh khi sáng thế cũng đúng, bởi vì đối với người dân Landon Warren thì đây chính là sáng thế.
Đã gần nửa đêm, sương đêm bốc lên nghi ngút.
"Có lạnh không?" Úc Phi Trần hỏi.
Từ khi tiến vào ảo cảnh, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Anphil, đến giờ vẫn chưa buông ra.
Sau khi nhìn thấy đoạn quá khứ này, dường như thái độ của người này đối với anh không có gì thay đổi, có vẻ hắn chẳng hề quan tâm. Anphil nghĩ thế.
Ngay khi anh định trả lời "không lạnh", một cơn đau đột nhiên quét qua cơ thể anh.
Úc Phi Trần đỡ lấy Anphil đột ngột ngã về phía trước, thiếu niên mảnh mai gần như treo trên người hắn.
"Anh làm sao vậy?"
Anphil hít một hơi, lắc đầu.
"Trời trở gió." Anh đáp, "... đưa tôi đến đó nghỉ ngơi một lát."
Họ ngồi cạnh nhau trên tế đàn cổ xưa.
Sau một lúc suy yếu, có vẻ Anphil đã trở lại trạng thái bình thường, Úc Phi Trần nhớ ra hôm nay khi vừa leo lên vách đá, Anphil cũng lảo đảo một lần.
Đêm lạnh, áo choàng trắng có vẻ vô cung phong phanh, mà thiếu niên thân hình nhỏ bé dường như có thể dễ dàng che chở. Mấy ngày nay, những cử chỉ thân mật dường như đã thành thói quen, Úc Phi Trần vươn tay, vòng tay qua vai Anphil.
Như nhận được chút gợi ý thiện chí, Anphil cũng dựa vào người hắn.
Dựa vào vai hắn, thiếu niên lơ đễnh kể chuyện, nhưng Úc Phi Trần sẵn sàng lắng nghe.
"Khi tôi mới đến Đêm Vĩnh Hằng, hầu hết các thế giới vẫn còn nguyên vẹn."
Dừng một chút, Anphil lại sửa lời: "Không có thế giới nào ở Đêm Vĩnh Hằng thực sự hoàn chỉnh, ngày nào đó chúng sẽ bị phá vỡ, tôi nói 'hoàn chỉnh' là chỉ những thế giới có lãnh thổ rộng lớn, có người sống và năng lượng ổn định."
"Nhưng còn quá sớm, phép thuật và khoa học tiên tiến còn chưa ra đời. Ở thế giới vừa rồi, cậu phá vỡ rào cản bí ngữ và thay đổi hướng đi của thế giới, nhưng lúc ấy... còn chưa có nhiều kết cấu tinh xảo như vậy. Đôi khi còn không có phe địch."
Anphil không nói tiếp, nhưng Úc Phi Trần hiểu.
Thời điểm mọi thứ chỉ mới bắt đầu, không có nhiều cách để thay đổi thế giới.
Chỉ có chiến tranh, cướp bóc, xung đột và tàn sát.
Không có vô tội hay có tội, chỉ có chiến thắng hoặc thất bại.
Người chiến thắng đạt được sức mạnh và lãnh thổ, từ đó xây dựng nên vương quốc của mình. Kẻ thua cuộc thì nhận cái kết của kẻ thua cuộc.
Nếu muốn thứ gì thì phải lấy được, có thù thì phải báo.
Úc Phi Trần không thấy bất ngờ. Thậm chí không cảm thấy có gì sai trái.
Trong nhận thức của hắn, đây mới là dáng vẻ nên có của thế giới. Mặc dù hắn cũng không biết nhận thức của mình đến từ đâu.
Hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Anphil suy nghĩ một lúc mới nói, "Số lượng thế giới vỡ vụn ngày càng nhiều và càng nhiều người rơi vào Đêm Vĩnh Hằng, những ngoại thần khác cũng dần xuất hiện. Khi đó tôi đã có Landon Warren, còn có Thần quốc mênh mông, sau đó là vườn Địa đàng. 'Chủ Thần' là cách những người nắm giữ sức mạnh tự gọi mình. Tôi chưa bao giờ tự gọi mình là thần, nhưng về sau người ta bắt đầu gọi tôi như thế. Đến hiện tại... chính là như hiện tại."
Chuyện cũ của Thần tưởng chừng rất đơn giản.
Một câu nhẹ nhàng "chính là như hiện tại" không biết sẽ khiến bao nhiêu ngoại thần thèm thuồng Ngày Vĩnh Hằng phải nghiến răng ghen tị, nhất là Claros.
"Không phải chuyện này." Úc Phi Trần còn phải lựa lời một hồi, hiếm khi nói một câu dài dòng như vậy: "Đêm đó anh nói là mình không phải... vị thần yêu thương con người như trong tưởng tượng của người ta. Nhưng hiện tại có vẻ anh thật sự giống như thế đấy."
Chủ Thần thuở ban đầu chẳng khác gì nhân vật phản diện nên bị đả đảo.
Nghe vậy, Anphil bật cười.
"Tôi chưa bao giờ thay đổi, cũng không nghĩ rằng mình đã bao giờ dừng yêu thương họ, nhưng trong mắt người khác, dường như tôi đã thay đổi." Giọng Anphil dần nhỏ đi, dựa vào người hắn như sắp ngủ, chìm vào một giấc mơ ngọt ngào: "Nếu cậu đang hỏi tại sao lại xảy ra sự thay đổi như thế... thì chắc là từ khi tôi gặp Sassena."
Sau khi rời núi Jonah, Họa Sĩ đến nơi khác, bảo rằng muốn hoàn thành bức tranh mới.
"Lần này anh đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh, không nên vào Đêm Vĩnh Hằng. Anh đã trả giá rất nhiều rồi, hiện giờ nên dạo chơi trong vương quốc của mình thôi." Họa Sĩ nói.
"Đó là lần đầu tiên tôi dạo chơi Landon Warren." Anphil kể, "tôi đã gặp Sassena ngay sau ngày hôm đó."
Gió thổi tung mái tóc của Anphil vào tay Úc Phi Trần, hắn cầm những sợi tóc đó như đang ôm Anphil vậy.
Tất nhiên Úc Phi Trần biết Sassena, yêu tinh còn nghi vấn về giới tính kia, cũng là thần Sinh mệnh của vườn Địa đàng.
Anphil nói anh gặp Sassena khi dạo chơi Landon Warren, nghĩa là Sassena là dân Landon Warren, nói cách khác... Sassena là người từng chết dưới tay Chủ Thần.
Anphil nhẹ nhàng nắm tay Úc Phi Trần, nhìn về phương xa, ánh mắt dần trở nên bối rối.
Anh lại hồi tưởng về quá khứ lần nữa.
Năm tháng như màn sương, sau khi sương tan, cảnh cũ vẫn còn rõ ràng.
Đó là một thung lũng tuyệt đẹp, không khí ẩm và thơm, ánh mặt trời nhảy nhót trên những viên sỏi bên dòng suối.
Khi anh đi ngang qua đây, Sassena đang ở bên dòng suối, bé tí, chỉ cao đến thắt lưng người lớn, đôi tai nhọn trắng muốt chỉ mới mọc lông tơ.
Yêu tinh là giống loài đẹp bẩm sinh, yêu tinh trẻ tuổi lại càng là những tạo vật kỳ diệu.
Bé con yêu tinh đang tập trung chơi đùa với một cây con hoa non.
Hồi ấy khi không cần thiết, anh rất ít nói chuyện với người khác, cũng không có khiếu giao lưu với các sinh vật nhỏ tuổi. Nên anh cứ thế đi qua, không hề có ý định dừng lại.
Nhưng đã bị yêu tinh gọi lại.
"Chào anh." Giọng yêu tinh mềm mại và ngọt ngào: "Anh có biết khi lớn lên nó sẽ như thế nào không?"
Anh dừng lại, nhìn cây hoa non. Trông hơi quen quen, nhưng nó còn nhỏ quá, chưa nhìn ra được gì.
"Xin lỗi," anh đáp, "phải đợi nó lớn thêm chút nữa tôi mới biết được."
Yêu tinh bảo: "Vậy anh có thể chờ nó lớn cùng em không?"
Anh đồng ý.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi canh bên cạnh một gốc cây nhỏ, bốn mắt nhìn nó.
Cuối cùng, bé con yêu tinh không nhịn được, nó nói: "Tên em là Sassena."
"Chào cậu, Sassena." Anh đáp.
"Tại sao anh đến đây?" Sassena lắc lư cái đầu: "Anh cũng là người chết rồi sống lại à?"
"Không phải."
"Vậy thì anh là ai?"
Từ nhỏ anh đã được dạy là không được nói dối con dân của mình.
Anh nói: "Tôi là người đã đưa mọi người đến đây."
"Ồ." Sassena suy nghĩ một chốc, "vậy ra anh là người đã giết chúng tôi."
Anh hỏi: "Ai cũng biết ư?"
"Có người biết, có người không, em thì không biết." Ánh mắt yêu tinh ngây thơ và đơn thuần: "Thì ra là anh sao? Em hi vọng không phải anh."
"Là tôi."
Yêu tinh trầm ngâm gật đầu: "Thế sao anh làm vậy?"
"Vì tôi muốn xây dựng vương quốc của mình và để nó tồn tại mãi mãi."
"Anh đã xây dựng được nó chưa?"
"Xây xong rồi."
Dường như yêu tinh đang lặng lẽ quan sát anh, thật lâu không nói gì.
Hồi lâu sau, lại là Sassena không nhịn được, trẻ con luôn không nhịn được nói ra lời trong lòng. Mà bản thân Sassena thì có quá nhiều lời muốn nói, nhưng đâu có ai để nói.
"Vậy anh không có điều gì muốn nói với chúng tôi sao?"
Anh suy nghĩ một lúc.
Đối diện với đứa trẻ thơ ngây, dường như nói gì cũng được.
Trong mắt trẻ con, đôi khi sai lầm không phải sai lầm, và thỉnh thoảng hoang mang cũng không phải hoang mang.
"Có người nói, nếu tôi yêu các người thì không nên hủy diệt các người, nếu không yêu các người cũng không nên phục sinh các người."
Yêu tinh chớp mắt: "Vậy anh có yêu chúng tôi không?"
Có lẽ, chính là yêu.
Trên núi Jonah, khoảnh khắc chứng kiến khoảng cách vận mệnh, nỗi đau vô vọng dường như đã khắc sâu vào linh hồn anh.
Nhưng nỗi đau của từng người họ đều là do chính tay anh ban cho.
Anh suy nghĩ rất lâu nên nói rất chậm.
"Khi tôi... tầm tuổi cậu, nhiều người nói với tôi rằng hãy yêu tất cả con dân của mình." Anh nói, "nhưng dường như họ đã quên dạy tôi cách yêu thương con dân."
Sassena mỉm cười, đôi tai run run khi yêu tinh cười, cây dây leo xung quanh đều nghe thấy tiếng cười trong trẻo ấy, chúng cũng bắt đầu đung đưa cành lá, phát ra âm thanh xào xạc.
"Yêu cũng cần phải dạy sao? Vừa ra đời em đã biết rồi." Yêu tinh bé con nói: "Anh lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn cần em dạy à?"
Anh cũng cười: "Nếu như cậu nguyện ý dạy, tôi cũng sẵn sàng lắng nghe."
"Yêu là xem người ấy như sinh mệnh, nỗi đau của người ấy cũng là nỗi đau của anh, và niềm vui của người ấy là niềm vui của anh. Vì vậy, anh sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ cần người ấy không phải đau khổ, chỉ cần người ấy vui, như thế thôi anh đã sống trong hạnh phúc vĩnh hằng rồi. Đây là niềm vui thuần khiết và chân thật nhất trên đời, và chỉ có tình yêu mới có thể đưa anh đến vườn Địa đàng." Yêu tinh nói, "cho nên, sau này anh cũng phải đối xử với con dân mình như thế."
Nghe Sassena nói xong, anh suy nghĩ một chốc, đoạn nói: "Cảm ơn cậu."
"Vậy anh sẽ làm như lời em chứ?"
"Tôi sẽ làm thế," anh đáp, "thực ra tôi cũng hiểu. Nhưng giờ tôi còn chưa đủ tư cách để làm như vậy. "
"Tại sao?"
"Bởi vì Đêm Vĩnh Hằng vẫn còn đó."
Hết chương 132.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất