Bút Tháp

Chương 25: Hơi độc gây cười – 21

Trước Sau
Khi phía chân trời dần sáng lên, ngọn lửa cháy cả đêm cũng dần lụi tắt.

Nhiệt độ trong xe từ từ giảm xuống, Úc Phi Trần cảm thấy trên vai hơi nặng, là Anfield lúc ngủ vô ý tựa vào hắn. Mái tóc dài mềm mại cũng theo động tác anh rơi xuống ngực hắn.

Không chỉ thế, tay trái Anfield còn khoát lên cánh tay phải hắn.

Sau khi thùng xe trở lạnh, thân thể hắn trở thành nguồn nhiệt duy nhất. Người ngủ say đến gần nguồn nhiệt là hành động bản năng, nhưng hắn không ngờ Anfield lại cứ yên tâm về hắn, lúc ngủ chẳng đề phòng gì cả.

Hắn cúi đầu, nhìn cái tay đang đặt trên cánh tay mình.

Ở vườn Địa Đàng, mọi người có thể thông qua phương pháp nặn mặt để thay đổi ngoại hình, rất nhiều người muốn khoe khoang sức mạnh đã tự biến mình thành gã vạm vỡ như quả núi nhỏ, hắn không thấy phong cách đó có gì đáng chiêm ngưỡng, mà chỉ thích cảm giác nâng tạ nhẹ nhàng hơn. Đây là một trong số ít tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn.

Chẳng hạn như tay Anfield, dù cầm súng hay vung đao đều thích hợp.

Bên ngoài, một con sóc ôm quả sồi bay nhảy trên mặt tuyết phát ra tiếng xào xạc, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Úc Phi Trần đột nhiên ý thức được mình vừa nghĩ cái gì.

Tình trạng hiện tại của Anfield chắc chắn rất thoải mái. Nhưng hắn bị vị thượng úy của quân địch chẳng thân quen dựa vào vai, còn nắm lấy cánh tay mình, mà hắn thì thậm chí không có tâm cơ phòng bị, ngồi đực ra đó quan sát dáng vẻ người này.

Mặc dù tay người nọ rất hợp ý hắn, nhưng chắc chắn nó từng nổ súng và đã dính máu.

Mà trên người thượng úy thật sự có mang súng và dao găm, lúc nào cũng có thể bày ra vẻ mặt nguy hiểm.

Sau khi tính xác suất Anfield bỗng nhiên lật mặt như cái cách hắn tính tỉ lệ động đội làm hỏng chuyện, Úc Phi Trần vẫn chẳng thể khơi dậy chút phòng bị nào. Điều này khiến hắn cảm thấy người nọ có hơi không vừa mắt.

Song, trong lúc suy nghĩ linh tinh, cơ thể hắn và Anfield còn gần nhau hơn.

Sau cùng, Úc Phi Trần dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Một đêm bình yên.

Khi ánh ban mai chiếu khắp núi non, Anfield nằm trong lòng khẽ nhúc nhích, Úc Phi Trần lập tức tỉnh dậy.

Hắn nhìn thấy Anfield chầm chậm mở mắt, đôi đồng tử xanh lục của anh hơi mơ màng rồi dần tỉnh táo, phản chiếu chút ánh ban mai.

Sau đó, người này thản nhiên rời khỏi vai hắn, như thể dựa vào người khác cả đêm là chuyện bình thường như hít thở mà thôi.

Với thái độ tự nhiên như vậy, anh thu tay và vuốt lại tóc mình.

Úc Phi Trần thấy thượng úy lẳng lặng nhìn cô nhóc đang ngủ ngon lành.

Em ngủ say sưa, trượt khỏi vòng tay Úc Phi Trần rơi xuống sàn xe, còn mỗi đầu là gối trên người hắn.

Cô nhóc vẫn khỏe re không tổn hại gì, Úc Phi Trần lười vớt lên, chỉ đắp áo chống đạn cho em chắn gió.

Thượng úy lại im lặng nhìn sang hắn.

Ôm cô nhóc đi rồi lại để em nằm dưới sàn, quả thật là không có trách nhiệm.

Dưới cái nhìn của thượng úy, hắn tự cảm thấy đuối lý, vì vậy món điểm tâm quả sồi đều do hắn bóc vỏ.

Hắn bóc vỏ, cô nhóc ăn, Anfield ho.

Ho một hồi, khăn tay lại đầy máu.

Úc Phi Trần thấy rồi.



Hoặc là bệnh tình chuyển biến xấu, hoặc là khói mù mịt từ đêm qua đã gây thêm những tổn thương mới cho phổi.

Úc Phi Trần: "Anh phải đi bác sĩ đi."

Trong thời đại kém phát triển thế này, ho ra máu là một điềm báo không tốt, thường có nghĩa sự sống đã bắt đầu khô héo.

Anfield khẽ nói: "Tôi biết."

Cứ vậy rồi không nói nữa. Ăn xong bữa sáng bọn họ liền rời khỏi đây. Thùng nước của xe tải bị đóng băng không lái được nữa, bọn họ đành đi bộ trở lại. Úc Phi Trần dẫn cô nhóc đi đằng trước, để Anfield theo phía sau. Như vậy, khi gió lạnh thổi tới Anfield, sẽ bị thân thể hắn chặn lại một phần.

Hồi đó, mấy chủ thuê cũ của hắn thỉnh thoảng cũng được nhận đãi ngộ này, trong trường hợp trả thêm tiền.

Về sau, hắn phát hiện một số chủ thuê cố ý ra giá cao, mời hắn đến thế giới cấp thấp làm mấy nhiệm vụ nhàm chán để giết thời gian, hơn nữa còn hỏi lung ta lung tung, nên rồi cũng chỉ nhận những nhiệm vụ nguy hiểm từ cánh cửa thứ bảy thôi.

Khi đến cổng nam đã là bảy giờ sáng, bầu trời xanh xám.

Từ ngoài nhìn vào, bên trong sa sút, đìu hiu, hình dáng của đống đổ nát có chút khác biệt so với đêm qua. Úc Phi Trần nhìn về phía tường vây, những vết cháy xém đã phủ một lớp bụi mỏng, rõ ràng đối với trại tập trung này, đám cháy đã qua mấy ngày.

Không thể nghi ngờ, đây là trại tập trung của ngày 31, suy đoán của hắn cũng không sai.

Anfield đi lên trước, đưa tay xác nhận một chút tro bụi trên cổng.

Tiếp đó, anh từng bước tiến vào trại tập trung.

Úc Phi Trần vẫn đứng ngoài cổng, không nhúc nhích.

Dưới ánh mặt trời trong trẻo, lành lạnh, Anfield hơi nghiêng người, quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt xanh lục được tô điểm nốt ruồi lệ nhạt màu bình tĩnh nhìn hắn, như thể đang chờ hắn lên tiếng.

Nhìn anh, Úc Phi Trần nói: "Tôi đây."

Chuyện xảy ra tối qua nhất định không thể giữ bí mật được, những cứ điểm1 xung quanh của Con Dấu Đen trong khoảng hai, ba ngày sẽ phát hiện bất thường, đến đây điều tra. Khi đó, các sự kiện xảy ra ở Trại tập trung Thung lũng Oak sẽ gây náo động.

[1] Cứ điểm: Vị trí quân sự có công sự vững chắc, dùng làm chỗ dựa cho các vị trí khác.

Binh lính trong trại tập trung gần như đã bị diệt sạch, tù binh thì chạy thoạt, kết quả này đối với Con Dấu Đen không khác gì bại trận. Đại tá đã chết, không thể truy cứu. Đến lúc đó, người đủ tư cách duy nhất còn sống là thượng úy, toàn bộ trách nhiệm đều rơi xuống đầu Anfield.

Hắn nghĩ Anfield cũng biết rõ chuyện này.

Hai người đối diện với nhau, nhưng không ai nói gì.

"Anh có thể đi Sascha với tôi." Sau một lát yên lặng, hắn nói.

Anfield lắc đầu.

Anh chầm chậm xoay đầu, nhìn chằm chặp vào đống đổ nát trước mắt. Úc Phi Trần chỉ nhìn bóng dáng đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh.

Trong gió buốt, Anfield nhẹ nhàng nói: "Đây là quốc gia của tôi."

Úc Phi Trần nghe hiểu lời chưa hết của Anfield. Đây là quốc gia của anh, nơi không thể rời bỏ, ngay cả khi nó đầy rẫy tội lỗi và hoang tàn.

Tuy rằng đây là đáp án Úc Phi Trần đã dự kiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.



"Giữ gìn sức khỏe." Hắn nói.

"Tạm biệt." Giọng Anfield được gió thổi tới, giống như bông tuyết nhẹ nhàng đong đưa: "Cảm ơn."

Anh không quay đầu, Úc Phi Trần cũng nắm tay cô nhóc xoay người, đi vào màn sương trắng mờ mịt.

Dấu chân trên mặt tuyết, khi đến là ba, khi đi lại thiếu mất một đôi.

Cô nhóc miễn cưỡng bước đi, liên tục dừng chân quay đầu lại, kéo tay hỏi hắn: "Sao anh thượng úy không đi cùng tụi mình vậy ạ?"

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Anh ấy ở lại đó làm chi?"

"Em không muốn đi, anh ơi, em không đi đâu."

Úc Phi Trần vẫn không trả lời em, mãi đến khi họ leo lên một ngọn núi cao, hắn cúi đầu nhìn cô nhóc, phát hiện mặt em đã đầy nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.

Em vừa khóc vừa cố chấp nhìn về hướng trại tập trung.

Sinh mạng và cảm xúc của tụi nhóc luôn quá mức mong manh và dễ thay đổi, đây là loại hắn không thể xử lý được.

Úc Phi Trần thầm thở dài, quỳ một chân xuống tuyết, bốn mắt nhìn nhau với cô nhóc, lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt em.

Ngoại trừ tối hôm qua bị dọa sợ, em vẫn luôn rất ngoan, lúc này mới cúi đầu, nhỏ giọng thút thít: "Em không muốn tách ra."

Úc Phi nhìn em hồi lâu, vẻ mặt lộ vẻ trống rỗng, nhưng thật ra hắn đang nghĩ xem nên an ủi thế nào đây.

"Em có nơi mà bản thân phải đi, đã được định sẵn phải tách khỏi rất nhiều thứ." Cuối cùng, hắn nói.

Dứt lời, ánh mắt cô nhóc tràn ngập nỗi buồn, an ủi phản tác dụng.

Im lặng là vàng, hắn phải nhớ kỹ mới đúng.

Hắn sờ đầu cô nhóc vài cái tượng trưng, rồi đứng lên, nhìn về hướng mình đến.

Từ núi cao có thể nhìn rõ toàn bộ trại tập trung.

Hắn cũng thấy cả Anfield nữa.

Thượng úy mặc quân phục và áo choàng đen đứng lặng lẽ trên khoảng đất trống trước tháp lò thiêu. Tháp lò thiêu cao ngất sừng sững, một nửa là xi-măng trắng xám, nửa còn lại bị ngọn lửa thiêu rụi cháy đen.

Anfield nhìn nó chằm chằm. Gió thổi tro bụi, cũng thổi bay vạt áo choàng của anh, vài con quạ đậu trên đỉnh tháp.

Không biết vì sao; trong cảnh tượng suy tàn này lại có sự thuần khiết và tôn nghiêm. Tựa như đêm qua ngọn lửa bừng bừng đã thiêu đốt hết mọi tội lỗi.

Liếc nhìn anh lần cuối, Úc Phi Trần dời mắt, ôm lấy cô nhóc đi về phía nam, không quay đầu lần nào nữa.

Giống như những gì hắn vừa nói với em, trong cuộc đời mỗi người, rồi cũng phải quen với chia ly.

Đến và đi qua vô số thế giới, ban đầu hắn thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài thứ đáng để lưu luyến, nhưng sau cùng, chỉ có vườn Địa Đàng và tháp Sáng thế mới là tồn tại vĩnh hằng.

Tạm thời vứt những chuyện đã xảy ra ở trại tập trung ra sau đầu, hắn tiếp tục đi theo lộ trình đã nghĩ, cho dù có thêm một đứa nhóc, tốc độ của hắn cũng không chậm lại bao nhiêu.

Sau năm ngày, bọn họ đến được Sascha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau