Chương 34: Đền Thắp Đèn – 5
Nghĩ đến đây, thoạt tiên Jude cứng đờ, dừng mọi động tác, anh ta chậm rì rì nhìn xuống dưới chân mình.
Dưới hai bàn chân nối liền với cái bóng của anh ta.
Phù, bóng vẫn còn đây, xem ra lúc nãy là ảo giác thôi.
Anh ta chầm chậm xoay đầu, nhìn toàn cảnh cái bóng phía sau mình.
Bóng đen lặng lẽ trải dài trên bãi cỏ xanh um, đầu, thân, tứ chi, đều đủ cả.
Hết thảy đều bình thường, chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Không!
Cả người jude run lẩy bẩy, kinh hãi nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình.
Sao nó không đi theo mình?
Jude nín thở, giơ tay phải lên.
Đây là một động tác có biên độ rất lớn, nhưng cái bóng của anh ta không hề giơ tay theo, nó vẫn nằm im lìm dưới đất, giống như một hình người đen thui đang đứng, toát ra cái lạnh và ác ý vô tận.
Jude kinh hoàng lùi về sau mấy bước, cái bóng chậm rãi lướt theo anh ta, dính chặt ngay dưới chân.
Thình lình, nó động đậy.
Cái lạnh thấu xương truyền đến từ mắt cá chân phải của Jude.
"AAAAAAA!"
Tiếng thét kinh hoàng, tuyệt vọng thình lình vang vọng khắp khu rừng!
Úc Phi Trần đột ngột xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh!
Jude, anh ta làm sao vậy?
Người tiếp theo phản ứng chính là Juna, cô ta thả cây rêu trong tay xuống, "Chồng ơi?"
Tiếng thét vẫn tiếp tục truyền đến, kèm theo tiếng vật nặng gục xuống, tiếng gào khản đặc bồi thêm vào: "Cứu... Cứu tôi với! AAA!"
Úc Phi Trần rút thanh trường kiếm, chặt đứt mấy cành cây chắn ngang đường, lao thẳng tới đó!
Những người khác cũng nhanh chóng chạy lại.
Trường kiếm đẩy dây leo ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến người ta nín thở.
Jude đau đớn gào thét, ôm chân phải quằn quại dưới đất. Vô số xúc tu đen đỏ như con rắn chi chít quấn trên chân phải anh ta. Trên xúc tu đầy thịt thối, mủ loét và miệng người, còn cả những cái răng sắt nhọn đâm vào da thịt Jude, cái miệng thối rửa cắn chặt anh ta không buông.
Nhưng kỳ lạ nhất là những bóng đen này bò ra từ chính cái bóng của anh ta.
Úc Phi Trần nhìn chằm chằm, trường kiếm sáng bóng dưới ánh mặt trời, hắn quyết đoán chặt đứt cẳng chân Jude!
Máu tươi tung tóe, tiếng thét đau đớn chói tai bật khỏi cổ họng Jude.
Juna thở hồng hộc, muốn tiến lên vài bước, nhưng đột ngột dừng lại.
Cẳng chân đứt đoạn bị xúc tu cuốn đi, lăn ra xa, tách khỏi thân thể Jude, Úc Phi Trần một tay nắm vai kéo anh ta dậy, quát khẽ: "Đứng lên!"
Jude rất nặng, lại còn đang khuỵu xuống, hắn đã dùng hết sức, nhưng vẫn cần bản thân Jude tự dùng sức thì hắn mới có thể kéo anh ta tách khỏi cái bóng được.
Jude đã nghe thấy.
Đứng dậy, phải đứng dậy...
Anh ta nghiến răng, chịu đựng cơn đau buốt truyền đến từ đùi phải, cố nương theo Úc Phi Trần di chuyển về phía trước.
Cùng lúc đó, một ý tưởng bật khỏi đầu anh ta.
Thứ quấn lấy chân mình rốt cuộc là gì...
Như thể có một sức mạnh không thể chống cự, mạnh mẽ xoay cổ, buộc anh ta phải nhìn cái bóng của chính mình.
Cái bóng hình người vẫn nằm im lìm dưới đất.
Jude thình lình trợn mắt.
Anh ta nhìn cái bóng của mình, vị trí đáng lẽ là miệng kia đang thực sự há ra.
Cái miệng từ từ cong lên thành một nụ cười gian ác, lộ ra khoang miệng tối đen bên trong. Nó toát ra ác ý vô tận, như đến từ nơi địa ngục không đáy.
Chân Jude vừa khôi phục chút sức lực, lại mềm nhũn ra. Trong chốc lát, sức chống cự tan biến.
Dường như có một sức nặng vô hình lôi kéo cơ thể Jude. Úc Phi Trần cảm thấy cơ thể anh ta đột ngột rơi khỏi cánh tay mình, rầm một tiếng ngã xuống đất!
Giây tiếp theo, anh ta ngã nhào xuống cái bóng của mình, cơ thể co giật kịch liệt.
Lần này, cái miệng đầy mủ loét của xúc tu cắn vào cổ anh ta, rồi đến mắt, mũi, sau đó cuốn lấy khoang ngực, đóng đinh anh ta dưới đất. Máu tươi tung tóe khắp nơi, chảy xuống xúc tu đen xì.
Một người nắm lấy cánh tay Úc Phi Trần, kéo về phía sau, chính là Giáo hoàng.
Cùng lúc đó, Úc Phi Trần rút tay, lùi về sau mấy bước.
Hắn biết rõ, không còn cứu được nữa.
Cổ họng Jude phát ra âm thanh đứt quãng, mặt mũi bê bết máu, một bên mắt đã bị gai nhọn chọc mù. Anh ta giãy dụa, nhưng xúc tu quấn quá chặt, khống chế cơ thể anh ta bò về phía Úc Phi Trần, Giáo hoàng và những người khác.
Jude vươn tay về phía họ, đứt quàng kêu lên: "Cứu... cứu tôi..."
Hai tròng mắt đã muốn lồi ra ngoài, máu đỏ tràn ngập tầm nhìn, đột nhiên anh ta nhìn thấy một bóng hình màu nâu, cô đang sững sờ nhìn anh ta.
Đó là người vợ Juna của anh ta.
Một người phụ nữ... ngu ngốc.
Miệng Jude mở ra, một sức mạnh không biết từ đâu, vượt qua cả sức mạnh kỳ lạ đang điều khiển anh ta.
Tay Jude vẫn đang vươn về phía trước, câu "cứu tôi" đến bên mép lại bị nuốt xuống, giọng khàn khàn:
"Chạy... chạy mau..."
Juna tái mặt, giữ lấy váy, run rẩy xoay người, Shiramatsu nắm lấy cánh tay cô, đưa cô đến hướng ít cây cối và nhiều nắng nhất.
Ngay sau đó, học giả cũng chạy theo hướng này.
Úc Phi Trần tra kiếm vào vỏ, thoáng ngó sang bộ đồ lộng lẫy, nặng nề và vướng víu của Giáo hoàng. Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, túm lấy cánh tay, kéo anh chạy về phía trước.
Cơn gió mạnh thổi qua, tiếng hét chói tai, đáng sợ vang lên trong rừng sâu.
Bọn họ lảo đảo chạy về phía trước, Úc Phi Trần vừa chạy vừa quan sát xung quanh.
Kỳ lạ.
Quá kỳ lạ.
Bóng cây đung đưa xung quanh không chỉ tối hơn bình thường, mà còn có vẻ như đang sống, chúng di chuyển, uốn lượn như một con rắn.
Không... không phải!
Úc Phi Trần suy nghĩ rất nhanh, lập tức dừng bước.
Không phải cái bóng có sự sống, mà là có thứ gì đó muốn chui ra khỏi bóng!
Như để chứng minh suy đoán của hắn, ngay giây tiếp theo, trong bóng râm của cành cây cách giày hắn năm centimet, ngưng tụ thành một cái xúc tu, nhanh như chớp bò về hướng hắn!
Nhưng Úc Phi Trần đã sớm cảnh giác, hắn nhấc chân ra ngay, hơn nữa còn có Ludwig kéo hắn đi, hai người vội vàng rời khỏi khu vực bóng râm kia.
Cái xúc tu kia không cam lòng rụt về. Màu đen sâu thẳm như mực đổ vào nước nhanh chóng lan vào bóng râm của cây cối xung quanh.
"Không được đụng vào bóng đen." Úc Phi Trần vừa chạy vừa nói với những người đằng trước.
Hắn thở hổn hển nhớ tới con quái vật chui ra từ cái bóng của Jude, tiếp tục nói: "Bóng của chính mình cũng không được đụng vào bóng khác."
Vừa dứt lời, thân thể học giả run rẩy!
Trong lúc chạy vội, cánh tay học giả đã chạm vào bóng dây leo bên cạnh!
Học giả nghiến răng, giang tay sang ngang: "Kỵ sĩ trưởng!"
Úc Phi Trần liền hiểu ngay!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chặt đứt cánh tay học giả. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một, hai giây.
Cánh tay rơi xuống mang theo cái bóng thuộc về nó, một bóng đen khác quấn lấy bóng của cánh tay, kéo nó lìa khỏi bóng của học giả.
Bọn họ vẫn tiếp tục chạy, bóng đen như thủy triều bám sát phía sau. Cuối cùng, khi sắp kiệt sức, ánh mặt trời ấm áp chói chang rọi xuống, họ đã chạy khỏi khu rừng, đến được bãi đất trống bên dòng suối.
Mọi người – gồm cả cái bóng của họ – đã rời khỏi bóng râm của khu rừng.
Úc Phi Trần: "Dừng được rồi."
Bọn họ dừng chân thở hồng hộc, nhìn lại rừng cây kia.
Cái bóng đen còn đang lảng vảng trong bóng râm của khu rừng, nhưng không đuổi theo sang bên này.
Nó không thể rời khỏi biên giới của bóng tối và ánh sáng.
Trong đám người, thể lực của Úc Phi Trần còn thừa nhiều nhất, hắn nhanh chóng điều chỉnh hô hấp.
"Thứ giết Jude chính là con quái vật màu đen kia," hắn nói, "không biết cụ thể hình dạng và kích cỡ, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lực sát thương cũng mạnh, hơn nữa..."
Hắn nghĩ đến hành vi khác thường của Jude khi hắn kéo anh ta, "Có thể nó có khả năng mê hoặc đầu óc."
Học giả nghiến răng, xé áo băng bó vết thương, vừa nói: "... Đúng vậy."
Chạy nhanh khiến giọng Ludwig hơi khàn, nhưng cũng khiến giọng anh có vẻ chân thật hơn.
"Quái vật chỉ có thể di chuyển ở chỗ có bóng." Anh nói.
Úc Phi Trần "ừm" một tiếng.
Đúng vậy, hiện tại nó giống như con người, chỉ có thể đi trên mặt đất, không thể bay, con quái vật kia chỉ có thể di chuyển ở nơi có bóng tối, cho dù rời khỏi, cũng chỉ có thể nhô ra khỏi cái bóng trong thời gian ngắn, không thể hoàn toàn tách ra.
Lúc này, Shiramatsu mới "A" một tiếng.
"Cho nên không chỉ bản thân chúng ta không được tiếp xúc với bóng tối, mà cả cái bóng của chúng ta cũng không được chạm vào bóng khác, nếu không..."
Nếu không, con quái vật kia sẽ từ cái bóng bên ngoài di chuyển đến bóng của chính mình. Mà bóng của một người luôn nối liền với thân thể. Khi đó sẽ giống như Jude, không thể chạy thoát được.
Con quái vật trong thân thể Jude là từ đâu mò tới? Úc Phi Trần suy tư một lát, hẳn là có liên quan đến chuyện tối qua bọn họ tắt nến.
Theo như ông già mặc áo choàng thì Thánh Tử của họ bị ác linh hung bạo đả thương. Có thể khẳng định ác linh trong lời ông ta chính là quái vật trong bóng hôm nay bọn họ gặp phải. Con quái vật chui vào bóng tối trong phòng vợ chồng Jude, sau đó sống nhờ trong bóng của anh ta.
Nhưng ở ngôi đền đèn đuốc nhan nhản kia, phạm vi hoạt động của quái vật bóng đen rất hạn chế, nên nó không ra tay với Jude ngay tại chỗ, mà phải chờ đến khi họ vào rừng mới lộ mặt.
Nói cách khác, con quái vật đã ẩn nấp ngay cạnh bọn họ từ sáng sớm.
Úc Phi Trần thở ra một hơi.
Người Gác cổng nói không sai, ở thế giới mảnh vụn, nơi nơi đều cất giấu nguy hiểm chết người.
Mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng, nhất thời rơi vào khoảng lặng. Chỉ có tiếng Juna khẽ nức nở.
Úc Phi Trần nhìn sang cô ta, mặt mày Juna vẫn tái nhợt, dựa vào bên người Shiramatsu lau nước mắt.
Cô thương tâm, đau đớn, nhưng không hề suy sụp, vẫn rất bình tĩnh.
Đúng vậy, cô ta thật sự quá bình tĩnh. Úc Phi Trần nhớ rõ, tuy Juna phàn nàn về việc né tránh chỗ có bóng, nhưng suốt cuộc tìm kiếm sáng nay, cô ta vẫn luôn cẩn thận tránh chỗ râm. Thậm chí, ngay từ sáng sớm cô ta đã chẳng đụng chạm vào chồng mình.
Juna ngẩng đầu nhìn qua, Úc Phi Trần liền dời mắt.
Rốt cuộc hiện giờ Juna xem thế giới này là gì, hắn không rõ nhưng cũng không liên quan đến hắn. Dẫu vậy, một người bạn đồng hành tỉnh táo vẫn tốt hơn một góa phụ suy sụp.
Đúng lúc này, Giáo hoàng lên tiếng: "Nhìn kìa."
Úc Phi Trần nhìn theo hướng anh chỉ, liền thấy ở nơi họ vừa chạy khỏi, một cái bóng xanh đen xẹt qua, dừng lại chốc lát, rồi mất hút vào rừng.
Thằn lằn!
"Chỗ đó có gì?" Úc Phi Trần nheo mắt.
"Máu." Lần này là học giả trả lời hắn.
Hiện tại học giả đã băng bó cầm máu cánh tay bị chặt, nhưng vừa rồi vội vàng, máu vẫn rơi vãi trên đường chạy.
Úc Phi Trần nhìn thẳng vào học giả, người này đang che giấu điều gì đó.
Học giả cũng không né tránh, hắn ta cười đau khổ, đoạn lật quyển sách tranh về các sinh vật, mở đến vài trang hắn chưa cho mọi người xem.
Trên đó ghi chép về tập tính sinh hoạt của các loài thằn lằn, hầu hết chúng đều có thói quen giống nhau: chúng rất thích ăn máu.
Học giả rõ ràng đã dành cả đêm đọc hết từng chữ trong sách, hắn đã biết đặc tính này từ sớm nhưng không nói họ biết thôi.
Tối qua đã được nhắc nhở cẩn thận chỗ có bóng, sáng nay lại cố ý khiến mọi người lơ là cảnh giác.
Hơn nữa, học giả cũng như Juna, cả buổi sáng hắn đều chú ý tránh xa chỗ có bóng.
Hắn ta định mượn đao ác linh, dùng máu của người khác thu hút thằn lằn sao?
E rằng ngoài bản thân hắn, thì ai cũng được cả.
Tuy nhiên, hiện tại hắn ta là người duy nhất đang chảy máu, trong quá trình cầm máu cũng đã chảy ra một vũng máu lớn.
Giờ không còn thời gian tranh luận, bọn họ nhanh chóng quyết định tới bãi máu sau tảng đá lớn xem sao.
Ghi chép trong sách quả thực chính xác. Qua không bao lâu, đã có vài bóng đen sột soạt bò quanh vết máu, chính là thằn lằn. Hình dạng thằn lằn ở đây vô cùng xấu xí, mớ vảy màu mè sặc sỡ, thè cái lưỡi đỏ lòm tham lam liếm máu đầy đất.
Thằn lằn cũng đã xuất hiện rồi, giờ chỉ cần bắt chúng thôi.
Nhưng chuyện này khó rồi đây.
Bãi đất này quá trống trải, thứ gì xuất hiện cũng dễ gây chú ý. Shiramatsu là người đầu tiên xông tới con thằn lằn, nhưng cậu vừa ló ra từ tảng đá, lũ thằn lằn đã chạy biến rồi.
Tiếp theo là Úc Phi Trần, hắn dùng kiếm đào một cái bẫy dưới đất, rồi lấy cỏ che lại, ngay khi thằn lằn giẫm lên sẽ rơi vào bẫy ngay.
Nhưng dường như lũ thằn lằn đã biết tỏng kế hoạch của họ, chẳng con nào bén mảng đến khu vực đó cả.
Chúng nó cũng khôn lắm, sau hai lần như thế, không còn con thằn lằn nào ló đầu tới đây nữa.
"Giờ sao đây?" Shiramatsu vò đầu bứt tóc.
Máu của họ không thu hút được thằn lằn nữa, dường như đã chui vào ngõ cụt rồi.
Nhưng...
Úc Phi Trần nhìn về phìa rừng sâu.
Vẫn còn một chỗ có lượng lớn máu tươi.
Chỗ Jude chết.
Nhưng để đến đó, nhất định phải mạo hiểm đối mặt với con quái vật kia lần nữa.
Bọn họ giơ tay biểu quyết.
Bất ngờ là ngoài Giáo hoàng, chính hắn và Shiramatsu, cả Juna cũng đồng ý mạo hiểm tới đó.
Nhưng còn học giả bị chặt một tay, hành động không tiện nên phải ở lại.
Bọn họ men theo đường lúc nãy, trở lại rừng cây.
Lúc chạy sang bên này, mặt trời ở phía sau, bóng cây phía trước, có thể dễ dàng nhìn thấy. Nhưng lúc trở lại, bóng cây đã ở đằng sau, để chắc rằng bóng của bản thân không đụng vào bóng khác, họ phải xếp thành hàng, người đi sau trông chừng bóng của người đi trước, kịp thời nhắc nhở.
Nhưng như vậy, người đi sau cùng sẽ không có ai trông chừng giùm cả.
Vẫn là Ludwig lên tiếng: "Tôi ở phía sau."
Úc Phi Trần nhìn anh, lại bảo: "Để tôi."
Ludwig khẽ liếc hắn.
Úc Phi Trần nghe anh tiếc chữ như vàng: "Cậu, cao."
Đúng là hắn cao hơn Ludwig, cái bóng cũng sẽ dài hơn.
Nhưng lời này đâu thể đối phó được Úc Phi Trần.
Hắn ngó cái bóng của Ludwig, chỉ vào rồi nói:
"Bệ hạ, trang phục của ngài rộng quá."
Lễ phục của Giáo hoàng rất trang nghiêm, quả thực rất đẹp và uy nghi, nhưng chính vì thế cũng khiến cái bóng của anh chiếm nhiều diện tích hơn so với bóng của những người khác.
Giáo hoàng bệ hạ lập tức xoay người đi thẳng.
Úc Phi Trần cảm thấy như vừa hòa một ván vậy, hắn nhướng mày, đuổi theo phía sau.
Lúc chạy ra, họ bị chuyện sống chết kích động tiềm năng, giờ trở vào càng thận trọng hơn nhiều, dọc đường đi tuyệt đối tránh khỏi chỗ có bóng, vì thế cũng không gặp bất thường gì.
Quay lại chỗ ban nãy, trong bụi cây thấp thoáng cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Cả người Jude đứt lìa. Máu, thịt, đầu, xương, nội tạng, mỗi thứ một nơi. Mặt mũi anh ta bê bết máu, không còn thấy rõ ngũ quan, tròng mắt cũng không còn, nội tạng thiếu mất vài bộ phận, có lẽ đã bị quái vật ăn rồi.
Trong đống máu thịt đỏ lòm, một đám thằn lằn đang ngấu nghiến nhai nuốt. Cái đầu đầy vảy của chúng vùi trong thi thể, điên cuồng cắn xé đống máu thịt. Số lượng phải gấp mười lần số con bị vũng máu lúc nãy hấp dẫn, bộ dạng chúng cũng mê mẩn, tham lam hơn nhiều.
Shiramatsu tái mặt, như sắp nôn ra đến nơi.
Juna – người chủ động muốn tới chỗ thi thể bắt thằn lằn – mặt mày cũng trắng nhách.
Úc Phi Trần gật đầu, đồng ý để cô đi. Cô bung chiếc dù lụa dành riêng cho nữ quý tộc treo bên eo, sau đó nghiến răng bẻ gãy cán dù, biến nó thành một cái lồng.
Cô nàng game thủ kỳ cựu đã thể hiện sự cẩn trọng và kỹ lưỡng đáng kinh ngạc. Đôi giày cao gót đã biến mất từ lâu, chiếc váy thùng thình, nặng nề cũng đã được cởi ra, chỉ để lại áo choàng ren ngắn che cơ thể, giúp bản thân linh hoạt hơn.
Sau đó, cô cầm chiếc lồng dù, bước chân trần trên bãi cỏ, cắn chặt môi dưới, lặng lẽ tiến gần đến thi thể chồng mình.
Lũ thằn lằn không phát hiện Juna.
Juna mạnh mẽ bổ nhào tới!
Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ cơ thể cô đè lên chiếc lồng dù ụp trên thi thể, tay chân và cả người Juna cũng bê bết máu.
Lũ thằn lằn sợ hãi tán loạn, nhưng chiếc dù đã thành công bắt được bốn con.
Úc Phi Trần bước tới, tóm lấy mấy con thằn lằn dưới dù, hắn xé áo choàng bỏ thằn lằn vào trong rồi buộc lại thành một cái túi.
Juna mặc lại quần áo, không nói lời nào, trước khi rời đi cô nhìn thi thể chồng mình thật lâu, vẻ mặt đau buồn, sau đó dứt khoát quay đầu. Bọn họ men đường cũ, trở lại chỗ học giả.
Giờ họ đã có thằn lằn rồi.
Có thằn lằn, dĩ nhiên cũng có thể móc tim thằn lằn, đạt được "Trái tim thằn lằn".
Nhưng còn "Trái tim thằn lằn khóc" rốt cuộc là cái gì?
Úc Phi Trần bắt một con thằn lằn đốm có màu sắc khiến người ta buồn nôn. Hốc mắt nó trống rỗng, chẳng có gì, mấy cái gai nhọn bốc lửa, cố gắng tấn công hắn.
Thằn lằn ma thuật có khóc không nhỉ?
Chẳng lẽ họ phải cảm hóa thằn lằn, khiến nó khóc sướt mướt, rồi mới lấy tim nó à?
Rõ ràng là không được, làm gì có ai nói chuyện được với thằn lằn đâu.
Nên làm gì bây giờ?
Tất cả mọi người vắt óc suy nghĩ.
Chẳng lẽ thế giới này còn có loại phép thuật dùng để giao tiếp với đồng vật?
Không đâu, nhất định không phức tạp như thế.
Một ý tưởng hoang đường chợt lóe lên trong đầu Úc Phi Trần!
Hắn ngẩng đầu, nói một chữ:
"Muối."
Học giả: "Muối...?"
Vẻ mặt Juna như bừng tỉnh.
"Kỵ sĩ trưởng nói không sai," giọng cô hơi kích động, "tôi biết cá sấu rơi nước mắt để tiết hết muối ra khỏi cơ thể. Có lẽ thằn lằn cũng vậy! Chúng ta có thể ép nó ăn muối."
Úc Phi Trần quả thật là nghĩ thế.
Giải thích theo góc độ khoa học thì cá sấu, thằn lằn và một số sinh vật khác không thể bài tiết chất thải qua da, mà tiết qua các tuyến gần mắt, trông giống như chúng đang khóc.
Tuy không biết nguyên lý khoa học có áp dụng được với thằn lằn ma thuật hay không, nhưng hiện giờ không còn manh mối nào khác, cũng chỉ có thể liều một phen.
Như vậy, muốn nó khóc, thì phải có muối.
Tìm đâu ra muối đây? Phòng bếp trong đền à?
Nhìn về ngôi đền phía trước, nhớ đến món salad rau và trái cây dở ẹc, chẳng có tí gia vị nào trên bàn ăn, trong đầu họ nảy ra cùng một câu hỏi.
Nơi quái quỷ này thật sự sẽ có muối sao?
Dưới hai bàn chân nối liền với cái bóng của anh ta.
Phù, bóng vẫn còn đây, xem ra lúc nãy là ảo giác thôi.
Anh ta chầm chậm xoay đầu, nhìn toàn cảnh cái bóng phía sau mình.
Bóng đen lặng lẽ trải dài trên bãi cỏ xanh um, đầu, thân, tứ chi, đều đủ cả.
Hết thảy đều bình thường, chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Không!
Cả người jude run lẩy bẩy, kinh hãi nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình.
Sao nó không đi theo mình?
Jude nín thở, giơ tay phải lên.
Đây là một động tác có biên độ rất lớn, nhưng cái bóng của anh ta không hề giơ tay theo, nó vẫn nằm im lìm dưới đất, giống như một hình người đen thui đang đứng, toát ra cái lạnh và ác ý vô tận.
Jude kinh hoàng lùi về sau mấy bước, cái bóng chậm rãi lướt theo anh ta, dính chặt ngay dưới chân.
Thình lình, nó động đậy.
Cái lạnh thấu xương truyền đến từ mắt cá chân phải của Jude.
"AAAAAAA!"
Tiếng thét kinh hoàng, tuyệt vọng thình lình vang vọng khắp khu rừng!
Úc Phi Trần đột ngột xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh!
Jude, anh ta làm sao vậy?
Người tiếp theo phản ứng chính là Juna, cô ta thả cây rêu trong tay xuống, "Chồng ơi?"
Tiếng thét vẫn tiếp tục truyền đến, kèm theo tiếng vật nặng gục xuống, tiếng gào khản đặc bồi thêm vào: "Cứu... Cứu tôi với! AAA!"
Úc Phi Trần rút thanh trường kiếm, chặt đứt mấy cành cây chắn ngang đường, lao thẳng tới đó!
Những người khác cũng nhanh chóng chạy lại.
Trường kiếm đẩy dây leo ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến người ta nín thở.
Jude đau đớn gào thét, ôm chân phải quằn quại dưới đất. Vô số xúc tu đen đỏ như con rắn chi chít quấn trên chân phải anh ta. Trên xúc tu đầy thịt thối, mủ loét và miệng người, còn cả những cái răng sắt nhọn đâm vào da thịt Jude, cái miệng thối rửa cắn chặt anh ta không buông.
Nhưng kỳ lạ nhất là những bóng đen này bò ra từ chính cái bóng của anh ta.
Úc Phi Trần nhìn chằm chằm, trường kiếm sáng bóng dưới ánh mặt trời, hắn quyết đoán chặt đứt cẳng chân Jude!
Máu tươi tung tóe, tiếng thét đau đớn chói tai bật khỏi cổ họng Jude.
Juna thở hồng hộc, muốn tiến lên vài bước, nhưng đột ngột dừng lại.
Cẳng chân đứt đoạn bị xúc tu cuốn đi, lăn ra xa, tách khỏi thân thể Jude, Úc Phi Trần một tay nắm vai kéo anh ta dậy, quát khẽ: "Đứng lên!"
Jude rất nặng, lại còn đang khuỵu xuống, hắn đã dùng hết sức, nhưng vẫn cần bản thân Jude tự dùng sức thì hắn mới có thể kéo anh ta tách khỏi cái bóng được.
Jude đã nghe thấy.
Đứng dậy, phải đứng dậy...
Anh ta nghiến răng, chịu đựng cơn đau buốt truyền đến từ đùi phải, cố nương theo Úc Phi Trần di chuyển về phía trước.
Cùng lúc đó, một ý tưởng bật khỏi đầu anh ta.
Thứ quấn lấy chân mình rốt cuộc là gì...
Như thể có một sức mạnh không thể chống cự, mạnh mẽ xoay cổ, buộc anh ta phải nhìn cái bóng của chính mình.
Cái bóng hình người vẫn nằm im lìm dưới đất.
Jude thình lình trợn mắt.
Anh ta nhìn cái bóng của mình, vị trí đáng lẽ là miệng kia đang thực sự há ra.
Cái miệng từ từ cong lên thành một nụ cười gian ác, lộ ra khoang miệng tối đen bên trong. Nó toát ra ác ý vô tận, như đến từ nơi địa ngục không đáy.
Chân Jude vừa khôi phục chút sức lực, lại mềm nhũn ra. Trong chốc lát, sức chống cự tan biến.
Dường như có một sức nặng vô hình lôi kéo cơ thể Jude. Úc Phi Trần cảm thấy cơ thể anh ta đột ngột rơi khỏi cánh tay mình, rầm một tiếng ngã xuống đất!
Giây tiếp theo, anh ta ngã nhào xuống cái bóng của mình, cơ thể co giật kịch liệt.
Lần này, cái miệng đầy mủ loét của xúc tu cắn vào cổ anh ta, rồi đến mắt, mũi, sau đó cuốn lấy khoang ngực, đóng đinh anh ta dưới đất. Máu tươi tung tóe khắp nơi, chảy xuống xúc tu đen xì.
Một người nắm lấy cánh tay Úc Phi Trần, kéo về phía sau, chính là Giáo hoàng.
Cùng lúc đó, Úc Phi Trần rút tay, lùi về sau mấy bước.
Hắn biết rõ, không còn cứu được nữa.
Cổ họng Jude phát ra âm thanh đứt quãng, mặt mũi bê bết máu, một bên mắt đã bị gai nhọn chọc mù. Anh ta giãy dụa, nhưng xúc tu quấn quá chặt, khống chế cơ thể anh ta bò về phía Úc Phi Trần, Giáo hoàng và những người khác.
Jude vươn tay về phía họ, đứt quàng kêu lên: "Cứu... cứu tôi..."
Hai tròng mắt đã muốn lồi ra ngoài, máu đỏ tràn ngập tầm nhìn, đột nhiên anh ta nhìn thấy một bóng hình màu nâu, cô đang sững sờ nhìn anh ta.
Đó là người vợ Juna của anh ta.
Một người phụ nữ... ngu ngốc.
Miệng Jude mở ra, một sức mạnh không biết từ đâu, vượt qua cả sức mạnh kỳ lạ đang điều khiển anh ta.
Tay Jude vẫn đang vươn về phía trước, câu "cứu tôi" đến bên mép lại bị nuốt xuống, giọng khàn khàn:
"Chạy... chạy mau..."
Juna tái mặt, giữ lấy váy, run rẩy xoay người, Shiramatsu nắm lấy cánh tay cô, đưa cô đến hướng ít cây cối và nhiều nắng nhất.
Ngay sau đó, học giả cũng chạy theo hướng này.
Úc Phi Trần tra kiếm vào vỏ, thoáng ngó sang bộ đồ lộng lẫy, nặng nề và vướng víu của Giáo hoàng. Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, túm lấy cánh tay, kéo anh chạy về phía trước.
Cơn gió mạnh thổi qua, tiếng hét chói tai, đáng sợ vang lên trong rừng sâu.
Bọn họ lảo đảo chạy về phía trước, Úc Phi Trần vừa chạy vừa quan sát xung quanh.
Kỳ lạ.
Quá kỳ lạ.
Bóng cây đung đưa xung quanh không chỉ tối hơn bình thường, mà còn có vẻ như đang sống, chúng di chuyển, uốn lượn như một con rắn.
Không... không phải!
Úc Phi Trần suy nghĩ rất nhanh, lập tức dừng bước.
Không phải cái bóng có sự sống, mà là có thứ gì đó muốn chui ra khỏi bóng!
Như để chứng minh suy đoán của hắn, ngay giây tiếp theo, trong bóng râm của cành cây cách giày hắn năm centimet, ngưng tụ thành một cái xúc tu, nhanh như chớp bò về hướng hắn!
Nhưng Úc Phi Trần đã sớm cảnh giác, hắn nhấc chân ra ngay, hơn nữa còn có Ludwig kéo hắn đi, hai người vội vàng rời khỏi khu vực bóng râm kia.
Cái xúc tu kia không cam lòng rụt về. Màu đen sâu thẳm như mực đổ vào nước nhanh chóng lan vào bóng râm của cây cối xung quanh.
"Không được đụng vào bóng đen." Úc Phi Trần vừa chạy vừa nói với những người đằng trước.
Hắn thở hổn hển nhớ tới con quái vật chui ra từ cái bóng của Jude, tiếp tục nói: "Bóng của chính mình cũng không được đụng vào bóng khác."
Vừa dứt lời, thân thể học giả run rẩy!
Trong lúc chạy vội, cánh tay học giả đã chạm vào bóng dây leo bên cạnh!
Học giả nghiến răng, giang tay sang ngang: "Kỵ sĩ trưởng!"
Úc Phi Trần liền hiểu ngay!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chặt đứt cánh tay học giả. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một, hai giây.
Cánh tay rơi xuống mang theo cái bóng thuộc về nó, một bóng đen khác quấn lấy bóng của cánh tay, kéo nó lìa khỏi bóng của học giả.
Bọn họ vẫn tiếp tục chạy, bóng đen như thủy triều bám sát phía sau. Cuối cùng, khi sắp kiệt sức, ánh mặt trời ấm áp chói chang rọi xuống, họ đã chạy khỏi khu rừng, đến được bãi đất trống bên dòng suối.
Mọi người – gồm cả cái bóng của họ – đã rời khỏi bóng râm của khu rừng.
Úc Phi Trần: "Dừng được rồi."
Bọn họ dừng chân thở hồng hộc, nhìn lại rừng cây kia.
Cái bóng đen còn đang lảng vảng trong bóng râm của khu rừng, nhưng không đuổi theo sang bên này.
Nó không thể rời khỏi biên giới của bóng tối và ánh sáng.
Trong đám người, thể lực của Úc Phi Trần còn thừa nhiều nhất, hắn nhanh chóng điều chỉnh hô hấp.
"Thứ giết Jude chính là con quái vật màu đen kia," hắn nói, "không biết cụ thể hình dạng và kích cỡ, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lực sát thương cũng mạnh, hơn nữa..."
Hắn nghĩ đến hành vi khác thường của Jude khi hắn kéo anh ta, "Có thể nó có khả năng mê hoặc đầu óc."
Học giả nghiến răng, xé áo băng bó vết thương, vừa nói: "... Đúng vậy."
Chạy nhanh khiến giọng Ludwig hơi khàn, nhưng cũng khiến giọng anh có vẻ chân thật hơn.
"Quái vật chỉ có thể di chuyển ở chỗ có bóng." Anh nói.
Úc Phi Trần "ừm" một tiếng.
Đúng vậy, hiện tại nó giống như con người, chỉ có thể đi trên mặt đất, không thể bay, con quái vật kia chỉ có thể di chuyển ở nơi có bóng tối, cho dù rời khỏi, cũng chỉ có thể nhô ra khỏi cái bóng trong thời gian ngắn, không thể hoàn toàn tách ra.
Lúc này, Shiramatsu mới "A" một tiếng.
"Cho nên không chỉ bản thân chúng ta không được tiếp xúc với bóng tối, mà cả cái bóng của chúng ta cũng không được chạm vào bóng khác, nếu không..."
Nếu không, con quái vật kia sẽ từ cái bóng bên ngoài di chuyển đến bóng của chính mình. Mà bóng của một người luôn nối liền với thân thể. Khi đó sẽ giống như Jude, không thể chạy thoát được.
Con quái vật trong thân thể Jude là từ đâu mò tới? Úc Phi Trần suy tư một lát, hẳn là có liên quan đến chuyện tối qua bọn họ tắt nến.
Theo như ông già mặc áo choàng thì Thánh Tử của họ bị ác linh hung bạo đả thương. Có thể khẳng định ác linh trong lời ông ta chính là quái vật trong bóng hôm nay bọn họ gặp phải. Con quái vật chui vào bóng tối trong phòng vợ chồng Jude, sau đó sống nhờ trong bóng của anh ta.
Nhưng ở ngôi đền đèn đuốc nhan nhản kia, phạm vi hoạt động của quái vật bóng đen rất hạn chế, nên nó không ra tay với Jude ngay tại chỗ, mà phải chờ đến khi họ vào rừng mới lộ mặt.
Nói cách khác, con quái vật đã ẩn nấp ngay cạnh bọn họ từ sáng sớm.
Úc Phi Trần thở ra một hơi.
Người Gác cổng nói không sai, ở thế giới mảnh vụn, nơi nơi đều cất giấu nguy hiểm chết người.
Mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng, nhất thời rơi vào khoảng lặng. Chỉ có tiếng Juna khẽ nức nở.
Úc Phi Trần nhìn sang cô ta, mặt mày Juna vẫn tái nhợt, dựa vào bên người Shiramatsu lau nước mắt.
Cô thương tâm, đau đớn, nhưng không hề suy sụp, vẫn rất bình tĩnh.
Đúng vậy, cô ta thật sự quá bình tĩnh. Úc Phi Trần nhớ rõ, tuy Juna phàn nàn về việc né tránh chỗ có bóng, nhưng suốt cuộc tìm kiếm sáng nay, cô ta vẫn luôn cẩn thận tránh chỗ râm. Thậm chí, ngay từ sáng sớm cô ta đã chẳng đụng chạm vào chồng mình.
Juna ngẩng đầu nhìn qua, Úc Phi Trần liền dời mắt.
Rốt cuộc hiện giờ Juna xem thế giới này là gì, hắn không rõ nhưng cũng không liên quan đến hắn. Dẫu vậy, một người bạn đồng hành tỉnh táo vẫn tốt hơn một góa phụ suy sụp.
Đúng lúc này, Giáo hoàng lên tiếng: "Nhìn kìa."
Úc Phi Trần nhìn theo hướng anh chỉ, liền thấy ở nơi họ vừa chạy khỏi, một cái bóng xanh đen xẹt qua, dừng lại chốc lát, rồi mất hút vào rừng.
Thằn lằn!
"Chỗ đó có gì?" Úc Phi Trần nheo mắt.
"Máu." Lần này là học giả trả lời hắn.
Hiện tại học giả đã băng bó cầm máu cánh tay bị chặt, nhưng vừa rồi vội vàng, máu vẫn rơi vãi trên đường chạy.
Úc Phi Trần nhìn thẳng vào học giả, người này đang che giấu điều gì đó.
Học giả cũng không né tránh, hắn ta cười đau khổ, đoạn lật quyển sách tranh về các sinh vật, mở đến vài trang hắn chưa cho mọi người xem.
Trên đó ghi chép về tập tính sinh hoạt của các loài thằn lằn, hầu hết chúng đều có thói quen giống nhau: chúng rất thích ăn máu.
Học giả rõ ràng đã dành cả đêm đọc hết từng chữ trong sách, hắn đã biết đặc tính này từ sớm nhưng không nói họ biết thôi.
Tối qua đã được nhắc nhở cẩn thận chỗ có bóng, sáng nay lại cố ý khiến mọi người lơ là cảnh giác.
Hơn nữa, học giả cũng như Juna, cả buổi sáng hắn đều chú ý tránh xa chỗ có bóng.
Hắn ta định mượn đao ác linh, dùng máu của người khác thu hút thằn lằn sao?
E rằng ngoài bản thân hắn, thì ai cũng được cả.
Tuy nhiên, hiện tại hắn ta là người duy nhất đang chảy máu, trong quá trình cầm máu cũng đã chảy ra một vũng máu lớn.
Giờ không còn thời gian tranh luận, bọn họ nhanh chóng quyết định tới bãi máu sau tảng đá lớn xem sao.
Ghi chép trong sách quả thực chính xác. Qua không bao lâu, đã có vài bóng đen sột soạt bò quanh vết máu, chính là thằn lằn. Hình dạng thằn lằn ở đây vô cùng xấu xí, mớ vảy màu mè sặc sỡ, thè cái lưỡi đỏ lòm tham lam liếm máu đầy đất.
Thằn lằn cũng đã xuất hiện rồi, giờ chỉ cần bắt chúng thôi.
Nhưng chuyện này khó rồi đây.
Bãi đất này quá trống trải, thứ gì xuất hiện cũng dễ gây chú ý. Shiramatsu là người đầu tiên xông tới con thằn lằn, nhưng cậu vừa ló ra từ tảng đá, lũ thằn lằn đã chạy biến rồi.
Tiếp theo là Úc Phi Trần, hắn dùng kiếm đào một cái bẫy dưới đất, rồi lấy cỏ che lại, ngay khi thằn lằn giẫm lên sẽ rơi vào bẫy ngay.
Nhưng dường như lũ thằn lằn đã biết tỏng kế hoạch của họ, chẳng con nào bén mảng đến khu vực đó cả.
Chúng nó cũng khôn lắm, sau hai lần như thế, không còn con thằn lằn nào ló đầu tới đây nữa.
"Giờ sao đây?" Shiramatsu vò đầu bứt tóc.
Máu của họ không thu hút được thằn lằn nữa, dường như đã chui vào ngõ cụt rồi.
Nhưng...
Úc Phi Trần nhìn về phìa rừng sâu.
Vẫn còn một chỗ có lượng lớn máu tươi.
Chỗ Jude chết.
Nhưng để đến đó, nhất định phải mạo hiểm đối mặt với con quái vật kia lần nữa.
Bọn họ giơ tay biểu quyết.
Bất ngờ là ngoài Giáo hoàng, chính hắn và Shiramatsu, cả Juna cũng đồng ý mạo hiểm tới đó.
Nhưng còn học giả bị chặt một tay, hành động không tiện nên phải ở lại.
Bọn họ men theo đường lúc nãy, trở lại rừng cây.
Lúc chạy sang bên này, mặt trời ở phía sau, bóng cây phía trước, có thể dễ dàng nhìn thấy. Nhưng lúc trở lại, bóng cây đã ở đằng sau, để chắc rằng bóng của bản thân không đụng vào bóng khác, họ phải xếp thành hàng, người đi sau trông chừng bóng của người đi trước, kịp thời nhắc nhở.
Nhưng như vậy, người đi sau cùng sẽ không có ai trông chừng giùm cả.
Vẫn là Ludwig lên tiếng: "Tôi ở phía sau."
Úc Phi Trần nhìn anh, lại bảo: "Để tôi."
Ludwig khẽ liếc hắn.
Úc Phi Trần nghe anh tiếc chữ như vàng: "Cậu, cao."
Đúng là hắn cao hơn Ludwig, cái bóng cũng sẽ dài hơn.
Nhưng lời này đâu thể đối phó được Úc Phi Trần.
Hắn ngó cái bóng của Ludwig, chỉ vào rồi nói:
"Bệ hạ, trang phục của ngài rộng quá."
Lễ phục của Giáo hoàng rất trang nghiêm, quả thực rất đẹp và uy nghi, nhưng chính vì thế cũng khiến cái bóng của anh chiếm nhiều diện tích hơn so với bóng của những người khác.
Giáo hoàng bệ hạ lập tức xoay người đi thẳng.
Úc Phi Trần cảm thấy như vừa hòa một ván vậy, hắn nhướng mày, đuổi theo phía sau.
Lúc chạy ra, họ bị chuyện sống chết kích động tiềm năng, giờ trở vào càng thận trọng hơn nhiều, dọc đường đi tuyệt đối tránh khỏi chỗ có bóng, vì thế cũng không gặp bất thường gì.
Quay lại chỗ ban nãy, trong bụi cây thấp thoáng cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Cả người Jude đứt lìa. Máu, thịt, đầu, xương, nội tạng, mỗi thứ một nơi. Mặt mũi anh ta bê bết máu, không còn thấy rõ ngũ quan, tròng mắt cũng không còn, nội tạng thiếu mất vài bộ phận, có lẽ đã bị quái vật ăn rồi.
Trong đống máu thịt đỏ lòm, một đám thằn lằn đang ngấu nghiến nhai nuốt. Cái đầu đầy vảy của chúng vùi trong thi thể, điên cuồng cắn xé đống máu thịt. Số lượng phải gấp mười lần số con bị vũng máu lúc nãy hấp dẫn, bộ dạng chúng cũng mê mẩn, tham lam hơn nhiều.
Shiramatsu tái mặt, như sắp nôn ra đến nơi.
Juna – người chủ động muốn tới chỗ thi thể bắt thằn lằn – mặt mày cũng trắng nhách.
Úc Phi Trần gật đầu, đồng ý để cô đi. Cô bung chiếc dù lụa dành riêng cho nữ quý tộc treo bên eo, sau đó nghiến răng bẻ gãy cán dù, biến nó thành một cái lồng.
Cô nàng game thủ kỳ cựu đã thể hiện sự cẩn trọng và kỹ lưỡng đáng kinh ngạc. Đôi giày cao gót đã biến mất từ lâu, chiếc váy thùng thình, nặng nề cũng đã được cởi ra, chỉ để lại áo choàng ren ngắn che cơ thể, giúp bản thân linh hoạt hơn.
Sau đó, cô cầm chiếc lồng dù, bước chân trần trên bãi cỏ, cắn chặt môi dưới, lặng lẽ tiến gần đến thi thể chồng mình.
Lũ thằn lằn không phát hiện Juna.
Juna mạnh mẽ bổ nhào tới!
Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ cơ thể cô đè lên chiếc lồng dù ụp trên thi thể, tay chân và cả người Juna cũng bê bết máu.
Lũ thằn lằn sợ hãi tán loạn, nhưng chiếc dù đã thành công bắt được bốn con.
Úc Phi Trần bước tới, tóm lấy mấy con thằn lằn dưới dù, hắn xé áo choàng bỏ thằn lằn vào trong rồi buộc lại thành một cái túi.
Juna mặc lại quần áo, không nói lời nào, trước khi rời đi cô nhìn thi thể chồng mình thật lâu, vẻ mặt đau buồn, sau đó dứt khoát quay đầu. Bọn họ men đường cũ, trở lại chỗ học giả.
Giờ họ đã có thằn lằn rồi.
Có thằn lằn, dĩ nhiên cũng có thể móc tim thằn lằn, đạt được "Trái tim thằn lằn".
Nhưng còn "Trái tim thằn lằn khóc" rốt cuộc là cái gì?
Úc Phi Trần bắt một con thằn lằn đốm có màu sắc khiến người ta buồn nôn. Hốc mắt nó trống rỗng, chẳng có gì, mấy cái gai nhọn bốc lửa, cố gắng tấn công hắn.
Thằn lằn ma thuật có khóc không nhỉ?
Chẳng lẽ họ phải cảm hóa thằn lằn, khiến nó khóc sướt mướt, rồi mới lấy tim nó à?
Rõ ràng là không được, làm gì có ai nói chuyện được với thằn lằn đâu.
Nên làm gì bây giờ?
Tất cả mọi người vắt óc suy nghĩ.
Chẳng lẽ thế giới này còn có loại phép thuật dùng để giao tiếp với đồng vật?
Không đâu, nhất định không phức tạp như thế.
Một ý tưởng hoang đường chợt lóe lên trong đầu Úc Phi Trần!
Hắn ngẩng đầu, nói một chữ:
"Muối."
Học giả: "Muối...?"
Vẻ mặt Juna như bừng tỉnh.
"Kỵ sĩ trưởng nói không sai," giọng cô hơi kích động, "tôi biết cá sấu rơi nước mắt để tiết hết muối ra khỏi cơ thể. Có lẽ thằn lằn cũng vậy! Chúng ta có thể ép nó ăn muối."
Úc Phi Trần quả thật là nghĩ thế.
Giải thích theo góc độ khoa học thì cá sấu, thằn lằn và một số sinh vật khác không thể bài tiết chất thải qua da, mà tiết qua các tuyến gần mắt, trông giống như chúng đang khóc.
Tuy không biết nguyên lý khoa học có áp dụng được với thằn lằn ma thuật hay không, nhưng hiện giờ không còn manh mối nào khác, cũng chỉ có thể liều một phen.
Như vậy, muốn nó khóc, thì phải có muối.
Tìm đâu ra muối đây? Phòng bếp trong đền à?
Nhìn về ngôi đền phía trước, nhớ đến món salad rau và trái cây dở ẹc, chẳng có tí gia vị nào trên bàn ăn, trong đầu họ nảy ra cùng một câu hỏi.
Nơi quái quỷ này thật sự sẽ có muối sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất