Chương 44: Đền Thắp Đèn – 15
"Tôi không thể trả lời ngài được." Sau một lúc, nữ tu nói.
Úc Phi Trần không truy hỏi đến cùng. Trong lúc giao tiếp hắn đã nghe ngóng được sinh hoạt của các nữ tu rồi. Từ nhỏ họ đã ở trong đền, không biết chữ, tất nhiên cũng không được học tri thức hay thơ ca, toàn bộ cuộc sống đều chỉ có cầu phúc và chăm sóc Thánh Tử. Hoàn cảnh như vậy khiến họ ngây ngô và đơn thuần hơn hẳn người thường.
Đối mặt với vấn đề "có hay không" vô cùng đơn giản, cô ấy không trả lời "có" hoặc "không có", mà là "tôi không thể trả lời". Tình huống này chỉ có một cách giải thích, chính là nữ tu đã đồng ý với ai đó, không được nói ra chuyện họ đến đây – tựa như ngày đó, nữ tu tóc bạc đồng ý với hắn và Ludwig vậy.
Nếu trả lời "có", sẽ làm trái với lời đã nói, nhưng nếu đáp "không có" thì là gạt hắn rồi. Nữ tu khó xử, nên chỉ có thể đáp như vậy. Nhưng mà, đáp án này cũng đủ để Úc Phi Trần đoán ra chân tướng rồi.
Hắn không tra hỏi nữa, chỉ đưa tay xem xét trán Thánh Tử. Trán cậu ta nóng hầm hập, sốt rất cao, nhưng thế giới này ngoài hiến tế mạng người, cũng không có lý luận anh học nào.
"Dùng vải thấm nước lạnh hoặc tẩm rượu, đắp lên trán, sau đó lau thân thể cho ngài ấy." Hắn nói, "Có lẽ sẽ giúp ngài ấy dễ chịu hơn một chút."
Nữ tu đồng ý, Úc Phi Trần lại dò xét trong điện một hồi, ngó thấy mặt trời sắp lặng xuống đằng tây mới tạm biệt nữ tu, dự định quay về.
Nữ tu tiễn hắn ra cửa, bỗng nhiên nhìn về phía dưới chân núi, "Cháy rồi."
Úc Phi Trần nhìn sang thì thấy khói đen dày đặc bốc lên từ lưng chừng núi, không chỉ có lửa mà còn cháy đến tận cùng rồi. Thị lực của hắn đã được tăng cường ở thế giới trước, vô cùng hữu ích, hắn có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng các tòa nhà trong làn khói đen. Hắn hỏi nữ tu nơi đó dùng làm gì, nữ tu chỉ lắc đầu.
Tạm biệt nữ tu xong, hắn đền gần nơi mọi người sinh sống. Thời gian ban ngày ngắn ngủi sắp hết, bóng đêm đằng đẳng dần buông. Lúc này, mặt trời đã gần lặng, ánh nắng yếu ớt le lói phủ bóng lên mọi vật. Khi gần đến cổng chính, hắn dừng bước, tự hỏi không biết Ludwig đã an toàn trở về chưa. Vừa nghĩ đến đó đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, là giọng nữ.
Hiện tại trong đội chỉ có ba thành viên nữ, gồm Juna, Molly và Nữ hoàng.
Để cẩn thận, hắn không vào cổng chính, mà xoay người đi đến vách tường bên cạnh, nhanh nhẹn đạp nhẹ vào thạch điêu trên tường mượn lực, hình dạng tòa nhà vừa khéo che được cả người hắn.
Người đang nói chuyện trong sân là Nữ hoàng và Juna. Thế mà Nữ hoàng đã về rồi. Juna cũng đã tỉnh lại sau cơn mê man, đang rửa mặt bằng nước lạnh trong giếng.
"Hôm nay trông cô khác hôm qua thật đấy." Nữ hoàng Elisa đứng sau lưng Juna, nam hầu áo xám vẫn như bóng ma theo cạnh cô ta không nói tiếng nào.
"Phụ nữ sau khi mất chồng sẽ thay đổi rất nhiều, có người sống tốt, có người thì tệ hơn. Giờ thấy cô vẫn kiên cường, quyết đoán như vậy, tôi mừng lắm, xem ra cô là kiểu người đầu tiên nhỉ."
Juna lấy nước từ thùng gỗ hắt lên mặt mình, nước giếng lạnh buốt giúp đầu óc cô tỉnh táo.
Chạng vạng hôm nay, cô vừa tỉnh lại đã được Nữ hoàng đến gõ cửa. Nữ hoàng mặc trang phục đỏ thẫm lộng lẫy ngồi bên giường cầm tay cô, vẻ mặt dịu dàng, chị chị em em ân cần hỏi thăm. Nhưng cô có phải cô bé thiếu cảnh giác đâu, tuy không biết Nữ hoàng tốt xấu ra sao, nhưng cô biết, đừng bao giờ nói chuyện với người lạ khi không tỉnh táo. Vì thế, cô nói muốn ra ngoài rửa mặt.
"Cô muốn nói gì?" Giọng cô bình tĩnh, hỏi Nữ hoàng.
Thái độ lý trí này khiến Nữ hoàng rất thích, đã vậy, cô ta cũng chẳng cần ra vẻ nữa.
"Lần đầu tiên đến thế giới mảnh vụn à?"
"Thế giới mảnh vụn?" Juna bình tĩnh đặt câu hỏi nhằm moi thêm thông tin.
"Nơi chúng ta đang ở đây, có người gọi là 'mảnh vụn', người khác thì gọi là 'phó bản', hẳn là cô biết tôi đang nói gì chứ."
Juna: "Ý cô là những nơi thế này có rất nhiều?"
"Đương nhiên, có thể nói là vô cùng vô tận."
Juna: "Sao tôi lại đến đây?"
"Trước khi đến đây, trật tự chỗ cô sống có tốt không? Có xảy ra mấy vụ mất tích không rõ ràng hoặc thường xuyên xảy ra thiên tai không?"
"Từng có tin tức về nhiệt độ tăng, cháy rừng và động đất thường xuyên."
"Đó là dấu hiệu cho thấy thế giới bắt đầu vỡ vụn, không còn an toàn nữa, cưng à. Ở nơi cô không thể nhìn thấy, thế giới cô đang sống đã xuất hiện vết nứt, bất hạnh thay, cô lại rơi vào khe nứt đó, đi tới vũ trụ vô biên vô hạn, sau đó lại bị thế giới đền thần này dùng vũ lực tóm vào. Và thế là trò chơi bắt đầu. "
Juna hỏi: "Quy tắc trò chơi là gì?"
"Sống sót chạy thoát. Lặp đi lặp lại."
"Không có kết thúc sao? Làm thế nào mới xem là thắng lợi?"
"Đương nhiên là cô nghĩ hết mọi cách thoát khỏi ngôi đền, rời khỏi thế giới này, sau đó lập tức bị cuốn vào phó bản tiếp theo, vĩnh viễn không chấm dứt." Nữ hoàng nở nụ cười tàn nhẫn.
"Sao phải chạy thoát? Nếu tôi bị cuốn vào thế giới không quá nguy hiểm, hoặc là biết được một số phương pháp sống sót, không phải có thể an toàn sống trong thế giới đó rồi à?"
"Cô thông minh quá đấy," Nữ hoàng quan sát ánh mắt cô biến đổi lần nữa, "Đáng tiếc là ở thế giới mảnh vụn, người ngoài sẽ mãi là con mồi thôi. Chưa chắc người chỉ muốn tồn tại có thể sống lâu hơn người dũng cảm chiến đấu đâu. Cô là game thủ mà, hẳn là rõ điều này hơn tôi nhỉ."
Juna ngơ ngác nhìn gợn sóng trong trẻo trên mặt nước: "Quê nhà của tôi... thế giới đó, giờ thế nào?"
"Quên nó đi, em gái ơi. Chúng ta chẳng còn nhà để về đâu." Một nỗi bi thương hiện lên trong mắt Nữ hoàng, "Nó đã bắt đầu vỡ vụn rồi, và sẽ tiếp tục sụp đổ, cho đến khi tan rã thành vô số thế giới mảnh vụn điên cuồng, giống như ngôi đền này vậy."
Nói cách khác, cô không về được nữa.
Trong phúc chốc, ý chí sinh tồn của Juna vụt tắt, nhưng nỗi sợ cái chết đã khiến nó bừng cháy trở lại.
"Cũng có tỉ lệ ngẫu nhiên cô có thể trở về." Nữ hoàng nói: "Cô có biết dù việc bước vào thế giới mảnh vụn là ngẫu nhiên, nhưng giữa con người và thế giới cùng nguồn gốc có một sức hút mong manh. Ví dụ như, quê tôi là một đế quốc pháp thuật xinh đẹp, nên những phó bản tôi tới cũng có ít nhất một phần ba sử dụng pháp thuật."
"Miễn là cô sống đủ lâu, nói không chừng sẽ có ngày bị chính quê hương mình tóm vào đấy. Đến lúc ấy, cô sẽ biết nơi mình nhung nhớ đã biến thành địa ngục trần gian ra sao. Không chừng NPC thông báo nhiệm vụ chết chóc lại chính là người bạn tốt của cô, mùi vị đó coi bộ không dễ chịu lắm đâu, bé cưng ơi."
Tay Juna ngâm trong nước lạnh, im lặng nhìn ảnh ngược của mình, mãi chẳng nói gì.
Khi nghe được những lời này, trước mắt Úc Phi Trần cũng hiện ra hình dáng chiếc mẫu hạm khi xưa.
Hóa ra... bộ mặt thật của thế giới là vậy sao? Đây là điều Người Giữ Cổng chưa từng nói.
Trong không gian yên lặng, rốt cuộc Juna cũng lên tiếng: "Cô nói những điều này với tôi vì muốn lập đội cùng tôi à?"
"Tôi thích nói chuyện với người thông minh." Nữ hoàng đến gần, thân thiết đặt tay lên vai Juna, "Cô không muốn biết thêm nhiều quy tắc trò chơi sao? Chúng tôi có rất nhiều người, cũng có nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật vượt ải, đến khi cô mạnh hơn một chút, chúng tôi còn có thể dạy cô, như thế cô sẽ có được sức mạnh thuộc về mình."
Úc Phi Trần vô cảm nhìn Nữ hoàng.
Nói nhiều như vậy, ra là muốn thọc gậy bánh xe.
Mà trên thế giới này, ngoài Chủ Thần và vườn Địa Đàng của Chủ Thần, thật sự vẫn còn tồn tại hình thức tổ chức khác.
Mấy chuyện này đều trong dự liệu của hắn, nhưng câu cuối cùng của Nữ hoàng "như thế cô sẽ có được sức mạnh thuộc về mình" thì khác, đây là thông tin hắn để ý nhất. Hắn nín thở, muốn nghe thêm nữa.
Quả nhiên, Juna cũng chú ý tới lời đó, cô nói: "Sức mạnh?"
Song, lúc này ngoài cổng truyền đến tiếng bước chân đều đều, Giáo hoàng tóc bạch kim mang vẻ mặt lạnh nhạt, bước vào cổng, theo sau là cậu kỵ sĩ Shiramatsu.
Nữ hoàng không nói nữa, cuộc đối thoại chấm dứt, đương nhiên Úc Phi Trần cũng không nghe được thông tin hắn muốn. Sao Ludwig về đúng lúc thế, giống như là cố ý vậy.
Ludwig về phòng, Nữ hoàng vỗ vai Juna rồi cũng quay về. Úc Phi Trần nhảy khỏi vách tường, từ cổng chính bước vào, như thể vừa mới về tới vậy. Có điều, khi Ludwig bệ hạ vào cổng, hình như đã nhìn thoáng qua nơi hắn núp.
Đám đồng đội trong phó bản này của hắn cũng chẳng đơn giản chút nào.
Úc Phi Trần cảm thấy thú vị. Vô cùng tự nhiên bước vào phòng ăn, mọi người đã quay lại và đang ngồi ở vị trí của mình. Thế nhưng, chiếc bàn dài trước đây chật ních người giờ đã trống trơn, thiếu mất gần một nửa.
Đội Nữ hoàng hôm nay đã chết hai người, Thấm phán và Quốc vương Schiller.
"Tôi chưa thấy ai ngu như tên thẩm phán đó cả, cứ tưởng mình sống qua được ba phó bản là có thể giở trò khôn vặt à," Nữ hoàng cười khẩy, "Hắn muốn giết NPC cơ đấy, cuối cùng bị quái vật kéo vào rừng, chết không toàn thây."
Ludwig không lên tiếng.
Úc Phi Trần nghĩ, Giáo hoàng bệ hạ đây đã hoàn thành phần việc hôm nay của mình rồi, quý ngài lại trở về chế độ tự động đi theo.
Hắn tiếp lời Nữ hoàng: "Các cô tìm được gì?"
Dược liệu hôm nay là "Mắt của Nữ thần Vận mệnh".
Nữ hoàng nói: "Cũng may đấy."
Dứt lời, cô ta lấy từ dưới lớp váy ra một con bướm màu trắng.
Nó to như đầu người, nhưng gây chú ý nhất không phải đôi cánh trắng muốt kia, mà là trên cánh bướm lồi lên một đôi mắt người to bằng nắm tay. Tròng mắt còn có tơ máu li ti.
Nó còn sống, khi bị Nữ hoàng lấy ra, con ngươi còn đảo một vòng, nhìn chằm chằm những người có mặt.
Nữ hoàng bắt đầu giải thích quá trình tim được nó.
Sau khi xác nhận đội họ chấp hành nhiệm vụ tìm đồ hôm nay, học giả đã đưa sách tranh sinh vật trong thế giới này cho họ. Manh mối của dược liệu thứ hai cũng nằm trong sách.
Đây là một loài "bướm mắt người" quý hiếm, hiện tại ghi chép về nó rất ít, khi đốt cháy rất nhiều thi thể, tro cốt bốc hơi trong không khí, thỉnh thoảng sẽ thu hút được bướm mắt người bay tới, tựa như nó đang than khóc cho người đã khuất vậy. Vì thế, loài bướm này mới được gọi là "Nữ thần Vận mệnh".
Muốn thu hút được Nữ thần Vận mệnh thì phải đốt thi thể người. Bởi vậy Thẩm phán mới nảy ra ý tưởng giết NPC. Đáng tiếc là rơi vào kết cục thê thảm.
Shiramatsu: "Vậy... vậy những thi thể đó, đội các chị làm sao?"
"Chúng tôi tìm được." Nữ hoàng đáp.
"Chỗ này còn có thi thể sao?"
Nữ hoàng cười bí hiểm, chỉ ngọn nến trên bốn vách tường: "Nến trong đền này được tạo ra từ thứ gì?"
"Dầu... chắc là dầu mỡ rồi." Shiramatsu ngẩn người, "Đây là nến mỡ bò, hồi trước tôi cũng hay dùng lắm."
"Nhưng cậu có thấy con bò hay cừu nào trong đền chưa? Có nghe tiếng động vật trong rừng không? Không hề, thế mà họ lại có nhiều nến như vậy, rốt cuộc là từ đâu ra?"
Vừa dưt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều không tốt lắm.
Úc Phi Trần không truy hỏi đến cùng. Trong lúc giao tiếp hắn đã nghe ngóng được sinh hoạt của các nữ tu rồi. Từ nhỏ họ đã ở trong đền, không biết chữ, tất nhiên cũng không được học tri thức hay thơ ca, toàn bộ cuộc sống đều chỉ có cầu phúc và chăm sóc Thánh Tử. Hoàn cảnh như vậy khiến họ ngây ngô và đơn thuần hơn hẳn người thường.
Đối mặt với vấn đề "có hay không" vô cùng đơn giản, cô ấy không trả lời "có" hoặc "không có", mà là "tôi không thể trả lời". Tình huống này chỉ có một cách giải thích, chính là nữ tu đã đồng ý với ai đó, không được nói ra chuyện họ đến đây – tựa như ngày đó, nữ tu tóc bạc đồng ý với hắn và Ludwig vậy.
Nếu trả lời "có", sẽ làm trái với lời đã nói, nhưng nếu đáp "không có" thì là gạt hắn rồi. Nữ tu khó xử, nên chỉ có thể đáp như vậy. Nhưng mà, đáp án này cũng đủ để Úc Phi Trần đoán ra chân tướng rồi.
Hắn không tra hỏi nữa, chỉ đưa tay xem xét trán Thánh Tử. Trán cậu ta nóng hầm hập, sốt rất cao, nhưng thế giới này ngoài hiến tế mạng người, cũng không có lý luận anh học nào.
"Dùng vải thấm nước lạnh hoặc tẩm rượu, đắp lên trán, sau đó lau thân thể cho ngài ấy." Hắn nói, "Có lẽ sẽ giúp ngài ấy dễ chịu hơn một chút."
Nữ tu đồng ý, Úc Phi Trần lại dò xét trong điện một hồi, ngó thấy mặt trời sắp lặng xuống đằng tây mới tạm biệt nữ tu, dự định quay về.
Nữ tu tiễn hắn ra cửa, bỗng nhiên nhìn về phía dưới chân núi, "Cháy rồi."
Úc Phi Trần nhìn sang thì thấy khói đen dày đặc bốc lên từ lưng chừng núi, không chỉ có lửa mà còn cháy đến tận cùng rồi. Thị lực của hắn đã được tăng cường ở thế giới trước, vô cùng hữu ích, hắn có thể lờ mờ nhìn ra hình dáng các tòa nhà trong làn khói đen. Hắn hỏi nữ tu nơi đó dùng làm gì, nữ tu chỉ lắc đầu.
Tạm biệt nữ tu xong, hắn đền gần nơi mọi người sinh sống. Thời gian ban ngày ngắn ngủi sắp hết, bóng đêm đằng đẳng dần buông. Lúc này, mặt trời đã gần lặng, ánh nắng yếu ớt le lói phủ bóng lên mọi vật. Khi gần đến cổng chính, hắn dừng bước, tự hỏi không biết Ludwig đã an toàn trở về chưa. Vừa nghĩ đến đó đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, là giọng nữ.
Hiện tại trong đội chỉ có ba thành viên nữ, gồm Juna, Molly và Nữ hoàng.
Để cẩn thận, hắn không vào cổng chính, mà xoay người đi đến vách tường bên cạnh, nhanh nhẹn đạp nhẹ vào thạch điêu trên tường mượn lực, hình dạng tòa nhà vừa khéo che được cả người hắn.
Người đang nói chuyện trong sân là Nữ hoàng và Juna. Thế mà Nữ hoàng đã về rồi. Juna cũng đã tỉnh lại sau cơn mê man, đang rửa mặt bằng nước lạnh trong giếng.
"Hôm nay trông cô khác hôm qua thật đấy." Nữ hoàng Elisa đứng sau lưng Juna, nam hầu áo xám vẫn như bóng ma theo cạnh cô ta không nói tiếng nào.
"Phụ nữ sau khi mất chồng sẽ thay đổi rất nhiều, có người sống tốt, có người thì tệ hơn. Giờ thấy cô vẫn kiên cường, quyết đoán như vậy, tôi mừng lắm, xem ra cô là kiểu người đầu tiên nhỉ."
Juna lấy nước từ thùng gỗ hắt lên mặt mình, nước giếng lạnh buốt giúp đầu óc cô tỉnh táo.
Chạng vạng hôm nay, cô vừa tỉnh lại đã được Nữ hoàng đến gõ cửa. Nữ hoàng mặc trang phục đỏ thẫm lộng lẫy ngồi bên giường cầm tay cô, vẻ mặt dịu dàng, chị chị em em ân cần hỏi thăm. Nhưng cô có phải cô bé thiếu cảnh giác đâu, tuy không biết Nữ hoàng tốt xấu ra sao, nhưng cô biết, đừng bao giờ nói chuyện với người lạ khi không tỉnh táo. Vì thế, cô nói muốn ra ngoài rửa mặt.
"Cô muốn nói gì?" Giọng cô bình tĩnh, hỏi Nữ hoàng.
Thái độ lý trí này khiến Nữ hoàng rất thích, đã vậy, cô ta cũng chẳng cần ra vẻ nữa.
"Lần đầu tiên đến thế giới mảnh vụn à?"
"Thế giới mảnh vụn?" Juna bình tĩnh đặt câu hỏi nhằm moi thêm thông tin.
"Nơi chúng ta đang ở đây, có người gọi là 'mảnh vụn', người khác thì gọi là 'phó bản', hẳn là cô biết tôi đang nói gì chứ."
Juna: "Ý cô là những nơi thế này có rất nhiều?"
"Đương nhiên, có thể nói là vô cùng vô tận."
Juna: "Sao tôi lại đến đây?"
"Trước khi đến đây, trật tự chỗ cô sống có tốt không? Có xảy ra mấy vụ mất tích không rõ ràng hoặc thường xuyên xảy ra thiên tai không?"
"Từng có tin tức về nhiệt độ tăng, cháy rừng và động đất thường xuyên."
"Đó là dấu hiệu cho thấy thế giới bắt đầu vỡ vụn, không còn an toàn nữa, cưng à. Ở nơi cô không thể nhìn thấy, thế giới cô đang sống đã xuất hiện vết nứt, bất hạnh thay, cô lại rơi vào khe nứt đó, đi tới vũ trụ vô biên vô hạn, sau đó lại bị thế giới đền thần này dùng vũ lực tóm vào. Và thế là trò chơi bắt đầu. "
Juna hỏi: "Quy tắc trò chơi là gì?"
"Sống sót chạy thoát. Lặp đi lặp lại."
"Không có kết thúc sao? Làm thế nào mới xem là thắng lợi?"
"Đương nhiên là cô nghĩ hết mọi cách thoát khỏi ngôi đền, rời khỏi thế giới này, sau đó lập tức bị cuốn vào phó bản tiếp theo, vĩnh viễn không chấm dứt." Nữ hoàng nở nụ cười tàn nhẫn.
"Sao phải chạy thoát? Nếu tôi bị cuốn vào thế giới không quá nguy hiểm, hoặc là biết được một số phương pháp sống sót, không phải có thể an toàn sống trong thế giới đó rồi à?"
"Cô thông minh quá đấy," Nữ hoàng quan sát ánh mắt cô biến đổi lần nữa, "Đáng tiếc là ở thế giới mảnh vụn, người ngoài sẽ mãi là con mồi thôi. Chưa chắc người chỉ muốn tồn tại có thể sống lâu hơn người dũng cảm chiến đấu đâu. Cô là game thủ mà, hẳn là rõ điều này hơn tôi nhỉ."
Juna ngơ ngác nhìn gợn sóng trong trẻo trên mặt nước: "Quê nhà của tôi... thế giới đó, giờ thế nào?"
"Quên nó đi, em gái ơi. Chúng ta chẳng còn nhà để về đâu." Một nỗi bi thương hiện lên trong mắt Nữ hoàng, "Nó đã bắt đầu vỡ vụn rồi, và sẽ tiếp tục sụp đổ, cho đến khi tan rã thành vô số thế giới mảnh vụn điên cuồng, giống như ngôi đền này vậy."
Nói cách khác, cô không về được nữa.
Trong phúc chốc, ý chí sinh tồn của Juna vụt tắt, nhưng nỗi sợ cái chết đã khiến nó bừng cháy trở lại.
"Cũng có tỉ lệ ngẫu nhiên cô có thể trở về." Nữ hoàng nói: "Cô có biết dù việc bước vào thế giới mảnh vụn là ngẫu nhiên, nhưng giữa con người và thế giới cùng nguồn gốc có một sức hút mong manh. Ví dụ như, quê tôi là một đế quốc pháp thuật xinh đẹp, nên những phó bản tôi tới cũng có ít nhất một phần ba sử dụng pháp thuật."
"Miễn là cô sống đủ lâu, nói không chừng sẽ có ngày bị chính quê hương mình tóm vào đấy. Đến lúc ấy, cô sẽ biết nơi mình nhung nhớ đã biến thành địa ngục trần gian ra sao. Không chừng NPC thông báo nhiệm vụ chết chóc lại chính là người bạn tốt của cô, mùi vị đó coi bộ không dễ chịu lắm đâu, bé cưng ơi."
Tay Juna ngâm trong nước lạnh, im lặng nhìn ảnh ngược của mình, mãi chẳng nói gì.
Khi nghe được những lời này, trước mắt Úc Phi Trần cũng hiện ra hình dáng chiếc mẫu hạm khi xưa.
Hóa ra... bộ mặt thật của thế giới là vậy sao? Đây là điều Người Giữ Cổng chưa từng nói.
Trong không gian yên lặng, rốt cuộc Juna cũng lên tiếng: "Cô nói những điều này với tôi vì muốn lập đội cùng tôi à?"
"Tôi thích nói chuyện với người thông minh." Nữ hoàng đến gần, thân thiết đặt tay lên vai Juna, "Cô không muốn biết thêm nhiều quy tắc trò chơi sao? Chúng tôi có rất nhiều người, cũng có nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật vượt ải, đến khi cô mạnh hơn một chút, chúng tôi còn có thể dạy cô, như thế cô sẽ có được sức mạnh thuộc về mình."
Úc Phi Trần vô cảm nhìn Nữ hoàng.
Nói nhiều như vậy, ra là muốn thọc gậy bánh xe.
Mà trên thế giới này, ngoài Chủ Thần và vườn Địa Đàng của Chủ Thần, thật sự vẫn còn tồn tại hình thức tổ chức khác.
Mấy chuyện này đều trong dự liệu của hắn, nhưng câu cuối cùng của Nữ hoàng "như thế cô sẽ có được sức mạnh thuộc về mình" thì khác, đây là thông tin hắn để ý nhất. Hắn nín thở, muốn nghe thêm nữa.
Quả nhiên, Juna cũng chú ý tới lời đó, cô nói: "Sức mạnh?"
Song, lúc này ngoài cổng truyền đến tiếng bước chân đều đều, Giáo hoàng tóc bạch kim mang vẻ mặt lạnh nhạt, bước vào cổng, theo sau là cậu kỵ sĩ Shiramatsu.
Nữ hoàng không nói nữa, cuộc đối thoại chấm dứt, đương nhiên Úc Phi Trần cũng không nghe được thông tin hắn muốn. Sao Ludwig về đúng lúc thế, giống như là cố ý vậy.
Ludwig về phòng, Nữ hoàng vỗ vai Juna rồi cũng quay về. Úc Phi Trần nhảy khỏi vách tường, từ cổng chính bước vào, như thể vừa mới về tới vậy. Có điều, khi Ludwig bệ hạ vào cổng, hình như đã nhìn thoáng qua nơi hắn núp.
Đám đồng đội trong phó bản này của hắn cũng chẳng đơn giản chút nào.
Úc Phi Trần cảm thấy thú vị. Vô cùng tự nhiên bước vào phòng ăn, mọi người đã quay lại và đang ngồi ở vị trí của mình. Thế nhưng, chiếc bàn dài trước đây chật ních người giờ đã trống trơn, thiếu mất gần một nửa.
Đội Nữ hoàng hôm nay đã chết hai người, Thấm phán và Quốc vương Schiller.
"Tôi chưa thấy ai ngu như tên thẩm phán đó cả, cứ tưởng mình sống qua được ba phó bản là có thể giở trò khôn vặt à," Nữ hoàng cười khẩy, "Hắn muốn giết NPC cơ đấy, cuối cùng bị quái vật kéo vào rừng, chết không toàn thây."
Ludwig không lên tiếng.
Úc Phi Trần nghĩ, Giáo hoàng bệ hạ đây đã hoàn thành phần việc hôm nay của mình rồi, quý ngài lại trở về chế độ tự động đi theo.
Hắn tiếp lời Nữ hoàng: "Các cô tìm được gì?"
Dược liệu hôm nay là "Mắt của Nữ thần Vận mệnh".
Nữ hoàng nói: "Cũng may đấy."
Dứt lời, cô ta lấy từ dưới lớp váy ra một con bướm màu trắng.
Nó to như đầu người, nhưng gây chú ý nhất không phải đôi cánh trắng muốt kia, mà là trên cánh bướm lồi lên một đôi mắt người to bằng nắm tay. Tròng mắt còn có tơ máu li ti.
Nó còn sống, khi bị Nữ hoàng lấy ra, con ngươi còn đảo một vòng, nhìn chằm chằm những người có mặt.
Nữ hoàng bắt đầu giải thích quá trình tim được nó.
Sau khi xác nhận đội họ chấp hành nhiệm vụ tìm đồ hôm nay, học giả đã đưa sách tranh sinh vật trong thế giới này cho họ. Manh mối của dược liệu thứ hai cũng nằm trong sách.
Đây là một loài "bướm mắt người" quý hiếm, hiện tại ghi chép về nó rất ít, khi đốt cháy rất nhiều thi thể, tro cốt bốc hơi trong không khí, thỉnh thoảng sẽ thu hút được bướm mắt người bay tới, tựa như nó đang than khóc cho người đã khuất vậy. Vì thế, loài bướm này mới được gọi là "Nữ thần Vận mệnh".
Muốn thu hút được Nữ thần Vận mệnh thì phải đốt thi thể người. Bởi vậy Thẩm phán mới nảy ra ý tưởng giết NPC. Đáng tiếc là rơi vào kết cục thê thảm.
Shiramatsu: "Vậy... vậy những thi thể đó, đội các chị làm sao?"
"Chúng tôi tìm được." Nữ hoàng đáp.
"Chỗ này còn có thi thể sao?"
Nữ hoàng cười bí hiểm, chỉ ngọn nến trên bốn vách tường: "Nến trong đền này được tạo ra từ thứ gì?"
"Dầu... chắc là dầu mỡ rồi." Shiramatsu ngẩn người, "Đây là nến mỡ bò, hồi trước tôi cũng hay dùng lắm."
"Nhưng cậu có thấy con bò hay cừu nào trong đền chưa? Có nghe tiếng động vật trong rừng không? Không hề, thế mà họ lại có nhiều nến như vậy, rốt cuộc là từ đâu ra?"
Vừa dưt lời, sắc mặt mọi người trong phòng đều không tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất