Chương 85: Sáng thế – 7
Ban đầu Úc Phi Trần không hiểu vì sao Claros đi hội nghị còn phải kéo mình theo. Bước vào rồi mới biết, ở đây không phải hội nghị mà giống tiệc trà hơn. Người chủ trì là thần Nghi thức và Lễ mừng Escadilla, vị thần này mang hình dáng một ông lão hiền hòa với bộ râu và mái tóc bạc xoăn như Ông già Noel.
Trên hành lang thủy tinh rải đầy hoa tường vi trắng, các vị thần tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Úc Phi Trần nhận ra vài người trong đó, số khác thì chưa gặp bao giờ.
Claros nói: "Vì ngày Phục sinh, các vị thần bên ngoài đều trở về."
Ánh mắt Úc Phi Trần lướt qua các vị thần ở vườn Địa đàng. Thần linh ở vườn Địa đàng được chia làm ba loại, một là các vị thần canh gác thực hiện nhiệm vụ trong tháp Sáng thế, hai là thần bảo hộ được gửi đến và sống tại các vùng đất hoặc thế giới quan trọng, loại thứ ba là "thần tuần hành" lang thang khắp các nơi. Các vị thần thuộc hai loại sau không thường có mặt ở vườn Địa đàng, nhưng rất nhiều nhiệm vụ ở vườn Địa đàng đều do họ thông báo và kiểm tra.
Nhưng khi Claros bước vào hành lang hoa, lướt qua các vị thần, không có ai nói chuyện với anh ta cả, thậm chí như không nhìn thấy sự tồn tại của người này, những ánh mắt ngẫu nhiên đưa tới đều là hướng về phía Úc Phi Trần.
Tình cảnh đúng là vô cùng khó xử. Mãi đến khi họ đến phía ngoài ngồi xuống.
Bất hạnh thay, cách đó không xa chính là Họa Sĩ và Murphy.
Murphy đã khôi phục diện mạo nguyên bản của mình, mái tóc màu hạt dẻ, áo choàng pháp sư, hốc mắt trái là một ngọn lửa sáng rực. Nhưng hình như anh ta không được vui lắm, đang ngây người dựa vào vai Họa Sĩ. Khi ánh mắt quét qua Claros, liền quay lưng về phía bọn họ.
"Cứ đến ngày này mỗi kỷ nguyên, tôi lại thấy rất khó xử. Nhưng không thể không đến." Claros nhón món điểm tâm bỏ vào miệng, mũ trùm rơi xuống lộ ra làn da nhợt nhạt và đôi môi mỏng đỏ tươi, khi cười mang đến cảm giác quỷ dị.
Dứt lời, lại ăn một miếng nữa.
Úc Phi Trần nhìn thoáng qua mấy món điểm tâm trên bàn trà thủy tinh, thần Đêm vĩnh hằng vậy mà lại thích thứ quỷ quái ngọt ngấy này.
Hắn hỏi: "Anh đã làm gì vậy?"
Có thể khiến nhiều vị thần ngó lơ mình như thế cũng là cả một vấn đề đấy. Úc Phi Trần tự nhận thấy rằng bản thân còn chưa đến mức đó, ít nhất thì dọc đường đi Mogros còn vỗ vai hắn, Họa Sĩ cũng cười với hắn.
"Tôi ấy hả," Claros thở dài, "Tôi có làm gì đâu. Ngày ngày cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ của mình, mở cổng, đóng cổng nè, rồi thì tỉ mỉ chỉ bảo người mới."
Úc Phi Trần không tiếp lời anh ta.
Có lẽ ý thức được nếu ngay cả Úc Phi Trần cũng phớt lờ mình, anh ta chỉ còn có thể bắt đại con chó đến cho đỡ bối rối, nhưng có khi cả chó ở vườn Địa đàng cũng không thèm để ý đến anh, Claros nói: "Vì tôi là người ngoài."
Úc Phi Trần: "Không phải anh là vị thần thân cận với Chủ Thần nhất sao?"
"À... cũng đúng." Claros lại ăn một miếng, chợt đổi đề tài: "Cậu rút được lá gì ở chỗ Murphy thế? Lần đầu tôi thấy Mũi tên Chân lý trong truyền thuyết đó."
Úc Phi Trần: "Lúc đó là anh mở cổng Đêm vĩnh hằng cho tôi à?"
"Đâu có." Claros đáp.
Anh nói xong lại bổ sung vài câu. Hóa ra muốn mở cổng Đêm vĩnh hằng cần phải có sức mạnh tích lũy từ tháp Sáng thế, khi nạp đủ năng lượng mới có thể mở đường từ vườn Địa đàng đến thế giới mảnh vụn. Mà tốc độ tích lũy năng lượng là cả một trường phái siêu hình.
Một Người Gác cổng như Claros chỉ có thể khống chế cánh cổng mở ra cho ai, chứ không phải là mở khi nào.
Mà nói vậy thì vẫn có thể xem là Claros đã giúp hắn rồi.
"Cậu không muốn nói à? Thế thì tôi đoán nhé."
Dứt lời, trên tay Claros xuất hiện một lá bài. Lúc này, Murphy cách đó không xa nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía họ, lá bài lập tức biến mất, Claros tiếp tục nhón món điểm tâm cho vào miệng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Úc Phi Trần vẫn có thể thấy rõ hình ảnh trên lá bài kia.
Là một màu đen đặc hung ác. Hơi khác với là bài của hắn, nhưng rõ là cùng một loại.
"Không sai chứ?" Claros cười cười, "Murphy nói thế nào?"
"Lời tiên tri vô nghĩa."
Giọng Claros chợt trầm xuống, càng thêm mơ hồ một cách kỳ lạ.
"Đây vẫn là một lời tiên tri, nhưng cậu ấy nhất quyết muốn giết cậu. Mà đối với người chết thì lời tiên tri chẳng còn ý nghĩa gì, nên cũng không thể xem là cậu ấy nói dối."
Úc Phi Trần: "Lá bài này thật sự có ý nghĩa sao?"
Claros dựng một ngón tay bên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng: "Đừng nói với cậu ấy là tôi cho cậu xem đấy nhé. Đây là lá bài đầu tiên của tôi. Những chuyện khác thì cậu tự đoán đi, hoặc là cầu xin tôi này."
Úc Phi Trần lạnh lùng liếc anh ta, Claros cảm thấy ánh mắt này như đang nhìn thằng điên.
Bọn họ không nói tiếp nữa, qua chốc lát, Úc Phi Trần chợt thấy Họa Sĩ cho hắn một nụ cười ấm áp, tay ra hiệu "cẩn thận".
Còn chưa kịp cảnh giác, bỗng nhiên một người từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Một chất giọng mềm ngọt, không rõ giới tính ghé vào tai hắn: "Tôi chưa thấy cậu bao giờ, có hứng thú lên giường với tôi không?"
Úc Phi Trần: "Không có hứng thú."
"Xì." Đối phương rút tay về. Người này có mái tóc dài màu xanh lục nhạt, mắt ánh bạc và cặp tai nhọn của yêu tinh. Úc Phi Trần cảm thấy đám thần linh ở vườn Địa đàng nặn mặt rất không tồi, xanh xanh đỏ đỏ mỗi người mỗi vẻ, hoàn toàn không cần phân biệt ngũ quan.
Yêu tinh đã thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn quanh quẩn trên người Úc Phi Trần, mang theo chút ý cười lẳng lơ. Mãi đến khi trông thấy Claros, ý cười mới biến mất.
"Thôi quên đi." Dứt lời liền xoay người đi luôn.
Lúc này Claros đang cầm một dĩa bánh ngọt, anh ta vẫn ăn luôn miệng mặc kệ chuyện không liên quan đến mình. Đến khi người nọ bỏ đi mới uể oải nói: "Đó là thần Sinh mệnh Sassenar."
Ra là cái người bị cấm vào tầng mười hai kia. Tầng mươi hai chính là địa bàn của thần Giới luật.
Úc Phi Trần: "Anh ta đã làm gì thế?"
Thật ra Úc Phi Trần thấy đại từ "anh" không hợp với vị yêu tinh kia lắm, nhưng chủng tộc và giới tính ở vườn Địa đàng rất đa dạng, cách xưng hô cũng tùy biến theo.
"Tên đó hả, hình như là không ngủ được với Giới luật, nên ngày nào cũng leo lên tầng mười hai giở trò nước mắt cá sấu." Claros nói: "Giới luật mời hắn đi, Sassenar bảo trừ phi viết ở phím thang máy 'Sassenar không được vào' thì hắn mới không đến nữa."
Nói đến đây, anh ta tiếc nuối thở dài: "Giới luật là thần mới, còn trẻ lắm. Để cự tuyệt Sassenar, cậu ta thực sự làm vậy luôn. Giờ cả vườn Địa đàng đều biết cậu ta với Sassenar có gút mắt mờ ám với nhau rồi."
Nói xong, Claros vỗ vai Úc Phi Trần: "Cậu xem, nếu không phải có tôi bên cạnh, kết cục của cậu cũng sẽ như Giới luật thôi."
Úc Phi Trần cầm ly thủy tinh lên uống ngụm đầu tiên. Lòng dạ hiểm ác.
Uống xong, hắn hỏi: "Sao anh biết?"
Dáng vẻ Claros rất tự nhiên: "Khi vừa đến vườn Địa đàng tôi quen được một hướng dẫn viên."
Lúc này thần Nghi lễ đứng chính giữa gọi mọi người đến, bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Phần tiếp theo rất nhàm chán, chỉ là sắp xếp trình tự và nội dung của nghi lễ ngày Phục sinh, tỉ mỉ đến từng góc đặt hoa vĩnh miên bên đường mà Chủ Thần sẽ đi qua và kích thước hạt sương trên cánh hoa.
Kế tiếp là các thần tích cần được bày biện ở Thần quốc và các thế giới.
Đến tận phút chót, Claros mới được nhắc tên.
"Thần Đêm vĩnh hằng," Escadilla nói, "Việc canh giữ cổng Đêm vĩnh hằng làm phiền ngài nhé."
Claros: "Không hề gì."
Khi tan cuộc, Sassenar đã thay thế vị trí của Murphy, mềm oặt dựa vào người Họa Sĩ, ngây người ngắm một đóa tường vi trắng sắp tàn. Thế mà tên nhỏ mọn như Murphy lại không giận, anh ta đứng tựa vào hành lang, đưa tay phủi bông tường vi mắc vào tóc Họa Sĩ.
Claros lần theo ánh mắt Úc Phi Trần nhìn qua.
"Thời gian, Sinh mệnh và Sáng tạo là ba vị thần từ thuở ban sơ của vườn Địa đàng, họ đã đi theo Chủ Thần rất lâu rồi." Claros giải thích.
Úc Phi Trần nhíu mày nhìn ba người đang thắm thiết bên kia: "Chủ Thần cũng giống như họ à?"
Ban đầu Claros không có phản ứng, sau ba giây, anh ta như nghe được truyện tiếu lâm, cười đến mức rơi cả mũ trùm, "Làm sao mà... các cậu lớn lên ở vườn Địa đàng mà lại khờ thế hả?", anh ta vừa cười vừa vớ lấy một miếng bánh, đúng như dự đoán – sặc rơi cả nước mắt, đến nỗi Murphy cũng phải nhìn sang bên này.
Đang nói, lại thấy Sassenar ném thứ gì đó lên trời, nói: "Mai là có thể gặp Ngài rồi."
Ba người họ túm tụm một chỗ đã lộn xộn lắm rồi, vừa nghe câu nói kia, Úc Phi Trần càng thấy khó coi hơn, hắn xoay người rời khỏi hành lang hoa. Trước khi đi, Claros hắng giọng, bảo rằng khi nào chán thì có thể đến tầng mười ba tìm anh ta.
Khi rời khỏi tháp Sáng thế, một chú bồ câu vỗ cánh bay đến trước mặt hắn, kêu rằng: ngài Shiramatsu liên tục yêu cầu kết nối. Úc Phi Trần để lại lời nhắn bảo cậu tự chơi một mình đi, rồi lại quay số liên lạc của Hạ Sâm. Lúc vừa về vườn Địa đàng hắn đã muốn làm chuyện này, nhưng lại bị Claros cắt ngang.
Hạ Sâm bắt máy ngay: "Ủa anh Úc? Anh tìm em hở?"
Úc Phi Trần: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở vườn Địa đàng nè, nhưng mà em sắp về Landon Warren rồi, bọn em còn phải lấy chuyến hoa vĩnh miên cuối nữa."
Úc Phi Trần: "Tôi muốn đi Landon Warren."
Hạ Sâm ở đầu bên kia cười: "Sao thế?"
Úc Phi Trần: "Tôi muốn đến thần điện Chạng vạng."
"Ôi Chủ Thần ơi, anh muốn chiêm ngưỡng cung điện của Thần sao? Anh đang ở đâu á? Em đến đón anh liền."
Giọng cậu ta rất chi là tha thiết, như một người cha hiền hậu trông thấy đứa con hoang đàng nay đã quay đầu.
Trên hành lang thủy tinh rải đầy hoa tường vi trắng, các vị thần tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Úc Phi Trần nhận ra vài người trong đó, số khác thì chưa gặp bao giờ.
Claros nói: "Vì ngày Phục sinh, các vị thần bên ngoài đều trở về."
Ánh mắt Úc Phi Trần lướt qua các vị thần ở vườn Địa đàng. Thần linh ở vườn Địa đàng được chia làm ba loại, một là các vị thần canh gác thực hiện nhiệm vụ trong tháp Sáng thế, hai là thần bảo hộ được gửi đến và sống tại các vùng đất hoặc thế giới quan trọng, loại thứ ba là "thần tuần hành" lang thang khắp các nơi. Các vị thần thuộc hai loại sau không thường có mặt ở vườn Địa đàng, nhưng rất nhiều nhiệm vụ ở vườn Địa đàng đều do họ thông báo và kiểm tra.
Nhưng khi Claros bước vào hành lang hoa, lướt qua các vị thần, không có ai nói chuyện với anh ta cả, thậm chí như không nhìn thấy sự tồn tại của người này, những ánh mắt ngẫu nhiên đưa tới đều là hướng về phía Úc Phi Trần.
Tình cảnh đúng là vô cùng khó xử. Mãi đến khi họ đến phía ngoài ngồi xuống.
Bất hạnh thay, cách đó không xa chính là Họa Sĩ và Murphy.
Murphy đã khôi phục diện mạo nguyên bản của mình, mái tóc màu hạt dẻ, áo choàng pháp sư, hốc mắt trái là một ngọn lửa sáng rực. Nhưng hình như anh ta không được vui lắm, đang ngây người dựa vào vai Họa Sĩ. Khi ánh mắt quét qua Claros, liền quay lưng về phía bọn họ.
"Cứ đến ngày này mỗi kỷ nguyên, tôi lại thấy rất khó xử. Nhưng không thể không đến." Claros nhón món điểm tâm bỏ vào miệng, mũ trùm rơi xuống lộ ra làn da nhợt nhạt và đôi môi mỏng đỏ tươi, khi cười mang đến cảm giác quỷ dị.
Dứt lời, lại ăn một miếng nữa.
Úc Phi Trần nhìn thoáng qua mấy món điểm tâm trên bàn trà thủy tinh, thần Đêm vĩnh hằng vậy mà lại thích thứ quỷ quái ngọt ngấy này.
Hắn hỏi: "Anh đã làm gì vậy?"
Có thể khiến nhiều vị thần ngó lơ mình như thế cũng là cả một vấn đề đấy. Úc Phi Trần tự nhận thấy rằng bản thân còn chưa đến mức đó, ít nhất thì dọc đường đi Mogros còn vỗ vai hắn, Họa Sĩ cũng cười với hắn.
"Tôi ấy hả," Claros thở dài, "Tôi có làm gì đâu. Ngày ngày cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ của mình, mở cổng, đóng cổng nè, rồi thì tỉ mỉ chỉ bảo người mới."
Úc Phi Trần không tiếp lời anh ta.
Có lẽ ý thức được nếu ngay cả Úc Phi Trần cũng phớt lờ mình, anh ta chỉ còn có thể bắt đại con chó đến cho đỡ bối rối, nhưng có khi cả chó ở vườn Địa đàng cũng không thèm để ý đến anh, Claros nói: "Vì tôi là người ngoài."
Úc Phi Trần: "Không phải anh là vị thần thân cận với Chủ Thần nhất sao?"
"À... cũng đúng." Claros lại ăn một miếng, chợt đổi đề tài: "Cậu rút được lá gì ở chỗ Murphy thế? Lần đầu tôi thấy Mũi tên Chân lý trong truyền thuyết đó."
Úc Phi Trần: "Lúc đó là anh mở cổng Đêm vĩnh hằng cho tôi à?"
"Đâu có." Claros đáp.
Anh nói xong lại bổ sung vài câu. Hóa ra muốn mở cổng Đêm vĩnh hằng cần phải có sức mạnh tích lũy từ tháp Sáng thế, khi nạp đủ năng lượng mới có thể mở đường từ vườn Địa đàng đến thế giới mảnh vụn. Mà tốc độ tích lũy năng lượng là cả một trường phái siêu hình.
Một Người Gác cổng như Claros chỉ có thể khống chế cánh cổng mở ra cho ai, chứ không phải là mở khi nào.
Mà nói vậy thì vẫn có thể xem là Claros đã giúp hắn rồi.
"Cậu không muốn nói à? Thế thì tôi đoán nhé."
Dứt lời, trên tay Claros xuất hiện một lá bài. Lúc này, Murphy cách đó không xa nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía họ, lá bài lập tức biến mất, Claros tiếp tục nhón món điểm tâm cho vào miệng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Úc Phi Trần vẫn có thể thấy rõ hình ảnh trên lá bài kia.
Là một màu đen đặc hung ác. Hơi khác với là bài của hắn, nhưng rõ là cùng một loại.
"Không sai chứ?" Claros cười cười, "Murphy nói thế nào?"
"Lời tiên tri vô nghĩa."
Giọng Claros chợt trầm xuống, càng thêm mơ hồ một cách kỳ lạ.
"Đây vẫn là một lời tiên tri, nhưng cậu ấy nhất quyết muốn giết cậu. Mà đối với người chết thì lời tiên tri chẳng còn ý nghĩa gì, nên cũng không thể xem là cậu ấy nói dối."
Úc Phi Trần: "Lá bài này thật sự có ý nghĩa sao?"
Claros dựng một ngón tay bên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng: "Đừng nói với cậu ấy là tôi cho cậu xem đấy nhé. Đây là lá bài đầu tiên của tôi. Những chuyện khác thì cậu tự đoán đi, hoặc là cầu xin tôi này."
Úc Phi Trần lạnh lùng liếc anh ta, Claros cảm thấy ánh mắt này như đang nhìn thằng điên.
Bọn họ không nói tiếp nữa, qua chốc lát, Úc Phi Trần chợt thấy Họa Sĩ cho hắn một nụ cười ấm áp, tay ra hiệu "cẩn thận".
Còn chưa kịp cảnh giác, bỗng nhiên một người từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Một chất giọng mềm ngọt, không rõ giới tính ghé vào tai hắn: "Tôi chưa thấy cậu bao giờ, có hứng thú lên giường với tôi không?"
Úc Phi Trần: "Không có hứng thú."
"Xì." Đối phương rút tay về. Người này có mái tóc dài màu xanh lục nhạt, mắt ánh bạc và cặp tai nhọn của yêu tinh. Úc Phi Trần cảm thấy đám thần linh ở vườn Địa đàng nặn mặt rất không tồi, xanh xanh đỏ đỏ mỗi người mỗi vẻ, hoàn toàn không cần phân biệt ngũ quan.
Yêu tinh đã thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn quanh quẩn trên người Úc Phi Trần, mang theo chút ý cười lẳng lơ. Mãi đến khi trông thấy Claros, ý cười mới biến mất.
"Thôi quên đi." Dứt lời liền xoay người đi luôn.
Lúc này Claros đang cầm một dĩa bánh ngọt, anh ta vẫn ăn luôn miệng mặc kệ chuyện không liên quan đến mình. Đến khi người nọ bỏ đi mới uể oải nói: "Đó là thần Sinh mệnh Sassenar."
Ra là cái người bị cấm vào tầng mười hai kia. Tầng mươi hai chính là địa bàn của thần Giới luật.
Úc Phi Trần: "Anh ta đã làm gì thế?"
Thật ra Úc Phi Trần thấy đại từ "anh" không hợp với vị yêu tinh kia lắm, nhưng chủng tộc và giới tính ở vườn Địa đàng rất đa dạng, cách xưng hô cũng tùy biến theo.
"Tên đó hả, hình như là không ngủ được với Giới luật, nên ngày nào cũng leo lên tầng mười hai giở trò nước mắt cá sấu." Claros nói: "Giới luật mời hắn đi, Sassenar bảo trừ phi viết ở phím thang máy 'Sassenar không được vào' thì hắn mới không đến nữa."
Nói đến đây, anh ta tiếc nuối thở dài: "Giới luật là thần mới, còn trẻ lắm. Để cự tuyệt Sassenar, cậu ta thực sự làm vậy luôn. Giờ cả vườn Địa đàng đều biết cậu ta với Sassenar có gút mắt mờ ám với nhau rồi."
Nói xong, Claros vỗ vai Úc Phi Trần: "Cậu xem, nếu không phải có tôi bên cạnh, kết cục của cậu cũng sẽ như Giới luật thôi."
Úc Phi Trần cầm ly thủy tinh lên uống ngụm đầu tiên. Lòng dạ hiểm ác.
Uống xong, hắn hỏi: "Sao anh biết?"
Dáng vẻ Claros rất tự nhiên: "Khi vừa đến vườn Địa đàng tôi quen được một hướng dẫn viên."
Lúc này thần Nghi lễ đứng chính giữa gọi mọi người đến, bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Phần tiếp theo rất nhàm chán, chỉ là sắp xếp trình tự và nội dung của nghi lễ ngày Phục sinh, tỉ mỉ đến từng góc đặt hoa vĩnh miên bên đường mà Chủ Thần sẽ đi qua và kích thước hạt sương trên cánh hoa.
Kế tiếp là các thần tích cần được bày biện ở Thần quốc và các thế giới.
Đến tận phút chót, Claros mới được nhắc tên.
"Thần Đêm vĩnh hằng," Escadilla nói, "Việc canh giữ cổng Đêm vĩnh hằng làm phiền ngài nhé."
Claros: "Không hề gì."
Khi tan cuộc, Sassenar đã thay thế vị trí của Murphy, mềm oặt dựa vào người Họa Sĩ, ngây người ngắm một đóa tường vi trắng sắp tàn. Thế mà tên nhỏ mọn như Murphy lại không giận, anh ta đứng tựa vào hành lang, đưa tay phủi bông tường vi mắc vào tóc Họa Sĩ.
Claros lần theo ánh mắt Úc Phi Trần nhìn qua.
"Thời gian, Sinh mệnh và Sáng tạo là ba vị thần từ thuở ban sơ của vườn Địa đàng, họ đã đi theo Chủ Thần rất lâu rồi." Claros giải thích.
Úc Phi Trần nhíu mày nhìn ba người đang thắm thiết bên kia: "Chủ Thần cũng giống như họ à?"
Ban đầu Claros không có phản ứng, sau ba giây, anh ta như nghe được truyện tiếu lâm, cười đến mức rơi cả mũ trùm, "Làm sao mà... các cậu lớn lên ở vườn Địa đàng mà lại khờ thế hả?", anh ta vừa cười vừa vớ lấy một miếng bánh, đúng như dự đoán – sặc rơi cả nước mắt, đến nỗi Murphy cũng phải nhìn sang bên này.
Đang nói, lại thấy Sassenar ném thứ gì đó lên trời, nói: "Mai là có thể gặp Ngài rồi."
Ba người họ túm tụm một chỗ đã lộn xộn lắm rồi, vừa nghe câu nói kia, Úc Phi Trần càng thấy khó coi hơn, hắn xoay người rời khỏi hành lang hoa. Trước khi đi, Claros hắng giọng, bảo rằng khi nào chán thì có thể đến tầng mười ba tìm anh ta.
Khi rời khỏi tháp Sáng thế, một chú bồ câu vỗ cánh bay đến trước mặt hắn, kêu rằng: ngài Shiramatsu liên tục yêu cầu kết nối. Úc Phi Trần để lại lời nhắn bảo cậu tự chơi một mình đi, rồi lại quay số liên lạc của Hạ Sâm. Lúc vừa về vườn Địa đàng hắn đã muốn làm chuyện này, nhưng lại bị Claros cắt ngang.
Hạ Sâm bắt máy ngay: "Ủa anh Úc? Anh tìm em hở?"
Úc Phi Trần: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở vườn Địa đàng nè, nhưng mà em sắp về Landon Warren rồi, bọn em còn phải lấy chuyến hoa vĩnh miên cuối nữa."
Úc Phi Trần: "Tôi muốn đi Landon Warren."
Hạ Sâm ở đầu bên kia cười: "Sao thế?"
Úc Phi Trần: "Tôi muốn đến thần điện Chạng vạng."
"Ôi Chủ Thần ơi, anh muốn chiêm ngưỡng cung điện của Thần sao? Anh đang ở đâu á? Em đến đón anh liền."
Giọng cậu ta rất chi là tha thiết, như một người cha hiền hậu trông thấy đứa con hoang đàng nay đã quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất