Chương 18
Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch ngồi tại chỗ ăn trưa.
Món thịt xào tỏi nguội rồi, đóng một lớp dầu, mấy cọng rau cải nhỏ nhồi vào cơm nên còn chút ấm ấm. Cậu lấy từng cọng ra, xếp cạnh món tỏi ngâm mình thích.
Đã vài phút trôi qua kể từ lúc xảy ra tình cảnh bên bờ tường kia.
Bây giờ nhớ lại, vẫn rất lúng túng.
Lúc đó Thẩm Nhi An không nói gì, chỉ ôm sổ ký họa rời đi. Giao Bạch muốn đợi y đi rồi tính tiếp, ai dè y đi rồi dừng, Giao Bạch đành phải theo sau.
Hai người yên lặng đi cùng nhau một đoạn mới tách ra.
Giao Bạch thấy may mắn Thẩm Nhi An kiệm lời ít nói, sẽ không tám nhảm, không dò hỏi chuyện giữa cậu và Tề Sương. Dù sao thì Giao Bạch chắc chắn không thể chủ động giải thích, việc duy nhất cậu có thể làm là coi như chẳng có gì xảy ra.
Giả ngu ấy mà, cậu biết.
Bất kể thế nào, phía Tề Sương tạm thời an tâm, nếu không có gì bất ngờ khác. Giao Bạch trộn thức ăn với cơm, ăn sạch từng miếng một.
“Bạch Bạch, cậu còn chưa ăn xong à, thật chậm nha.” Bạn nữ cùng bàn từ cửa sau tiến vào phòng học, thanh âm giòn giã.
Giao Bạch gật đầu đáp lại, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua bạn thân của cô. Cô bé kia đút hai tay trong túi áo đồng phục, một bên túi có móc một túi đậu phộng, lắc la lắc lư theo động tác bước đi của cô.
“Chỉ có bạn cùng bàn của cậu ở lớp, không có Thẩm Nhi An.” Bạn thân nhỏ giọng lầm bầm, trong đôi mắt đảo quanh lộ ra chút thất vọng.
“Tớ ở quán tạp hóa trông thấy bọn họ đi cùng nhau mà.” Bạn nữ cùng bàn kề tai cô thì thầm, “Tớ đi hỏi một chút.”
Bạn nữ đến cạnh Giao Bạch: “Bạch Bạch, sao chỉ có mình cậu thế, Lương Đống đi đâu rồi?”
Giao Bạch nuốt thức ăn trong miệng xuống, vặn chai nước uống hai hớp nước ấm: “Không phải Lương Đống đang chơi bóng trên sân thể dục sao, đứng bên cửa sổ là có thể thấy.”
Bạn nữ cùng bàn hắng giọng, bạn thân cô thì đỏ mặt.
Giao Bạch phát ra thanh lẩm bẩm: “Cũng không biết Thẩm Nhi An đi đâu rồi.”
“Cậu ấy cũng không biết.” Bạn nữ báo cho bạn thân của mình.
Bạn thân kéo góc áo cô: “Không thì bỏ qua đi, tớ về lớp đây.”
“Không phải là cậu muốn biết nguyện vọng đại học của cậu ấy à, chơi với tớ một lát, không chừng cậu ấy sẽ nhanh chóng trở lại…”
Giao Bạch không để ý đến động tác nhỏ của hai nữ sinh. Cậu gãi gãi cổ, mò chai xịt thuốc trong ngăn bàn phun lên chỗ ngứa. Trời nắng không thể trực tiếp phơi nắng, quả thực không thể sống nổi.
Giao Bạch ăn vài miếng cơm, sau đó nhìn sang cửa sổ phòng học, hẳn là Thẩm Nhi An tìm chỗ yên tĩnh gấp giấy chơi rồi.
Trong truyện tranh, đến tuổi tác của cha y rồi mà Thẩm thiếu gia vẫn gấp chuồn chuồn, mỗi ngày một con, còn dùng riêng một phòng để cất giữ, ngay cả Lễ Giác cũng không thể đi vào.
Đầu bên kia, Thẩm Nhi An đang ngồi trên bậc thang ngoài phòng máy tính, tay cầm chiếc kéo nhỏ, cắt nếp gấp giữa hai cánh chuồn chuồn từ trên xuống dưới.
“Anh An, sao cậu lại ở trên đó?” Lương Đống ôm bóng rổ lên cầu thang, quần áo chơi bóng ướt sũng dán lên bả vai rộng lớn.
Tối hôm qua trong nhà gã mời khách ăn cơm, cả buổi chỉ bàn chuyện tình hình Nam Thành. Sau khi trở về, cha gã còn gọi gã đi thư phòng hỏi ý kiến, gã ý kiến cái lông ấy.
Nếu cha nhất định muốn gã tiếp quản xí nghiệp của gia đình, vậy gã tất nhiên sẽ mang toàn bộ nhà họ Lương đi nương tựa anh An, cái này còn phải nói sao, chuyện rành rành đó.
Hồi cấp hai gã là con gà mập mạp yếu ớt, bị cười nhạo, bị ức hiếp, anh An đã giúp gã. Từ đấy bọn họ là anh em, anh em cả đời.
Có điều, anh An ông cụ non, vô dục vô cầu, chẳng hề có máu nóng mãnh liệt ở cái tuổi bọn họ. Y chỉ thích đọc sách và gấp giấy. Tiền tài, quyền thế, tranh chấp lợi ích, anh lừa tôi gạt, cũng không phải là thứ thuộc về thế giới của y. Bọn họ sẽ không có một ngày kề vai chiến đấu, đại sát tứ phương trong giới kinh doanh.
“Anh An?” Lương Đống mãi vẫn chưa được đáp lại, bèn hô thêm lần nữa.
Thẩm Nhi An cắt hỏng cánh chuồn chuồn giấy.
Lương Đống không dám tin, nhắm rồi lại mở mắt, cánh hỏng đã bị anh An của gã xé mất. Gã khó khăn nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Không bình thường. Anh An không bình thường.
Lương Đống nghĩ mãi không ra nguyên do. Gã dùng chân kẹp bóng, hai tay tì ngang lên lan can, tìm chủ đề tán gẫu: “Anh An, cậu có phát hiện không, mấy hôm trước Giao Bạch bày ra cái vẻ oán phụ lập dị kỳ cục bị kẻ bạc tình đùa bỡn, hôm nay lại mặt mũi hồng hào tinh thần tràn trề, đi tiểu cũng ngâm nga “Mười tám điệu sờ(1)“, rất đắc ý vênh váo. Tớ cảm thấy mình quá ngây thơ rồi. Tối qua tớ kể cho cậu trong điện thoại bị sai.”
(1) Mười tám điệu sờ, Thập Bát Mô, một bài hát của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký của nhà văn Kim Dung.
Thẩm Nhi An một lần nữa nhanh chóng cầm một tấm giấy vuông màu lam từ trong bản ký họa ra, chuyên chú gấp giấy.
“Tớ nghĩ nó đầy máu sống lại sau một đêm, là bởi tối qua gặp được cha cậu ở Phúc Duyên Lâu. Cho nên nó không phải là bị cha cậu bỏ qua rồi đến dụ dỗ cậu.” Lương Đống nhìn xung quanh, xác định an toàn mới đốt một điếu thuốc: “Là còn chưa hết hy vọng, không hối cải.”
“Tớ thật không ngờ, nó tìm cậu là vì cha cậu, định lợi dụng cậu đấy.” Lương Đống vừa nói vừa xem anh An gấp giấy, nghĩ thầm móng tay anh An cắt sửa còn sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều đám con gái, thật không biết vợ tương lai của y là kiểu người gì.
“Từ đầu tới cuối cũng là vì cha cậu.” Lương Đống ngậm thuốc lá, lắc đầu.
Thẩm Nhi An niết hai mép hình thoi, gấp ép vào trong một cách hờ hững.
“Chưa nói đến nhà cậu có bà nội trấn thủ như Đại Phật, chuyên trị yêu ma quỷ quái muốn tới gần cửa lớn nhà cậu, cha cậu cũng sắp kết hôn rồi, nó còn định tiếp cận làm kẻ thứ ba à?” Lương Đống không hiểu nổi. Thật ra trong giới bọn họ, đám người được bao nuôi bên cạnh cơ bản đều có lòng dạ này, kẻ khác không đáng kể, nhưng không biết tại sao gã đặc biệt khinh bỉ Giao Bạch, đủ kiểu không thuận mắt: “Cậu nói xem, có phải đầu óc nó có vấn đề không?”
Thẩm Nhi An đã gấp đến phần cánh: “Tối hôm qua, cậu dẫn cậu ấy đi?”
Nửa điếu thuốc bên mép Lương Đống rung lên: “Hả?”
Đối diện đôi mắt sâu và đen hơn người bình thường của anh An, Lương Đống có cảm giác căng thẳng ngột ngạt như đứng trước đài thẩm phán chịu phán xét: “Cái đó.” Đầu óc Lương Đống nóng lên, bật ra lời nói dối: “Là nó van tớ!”
Thẩm Nhi An lặng im nhìn gã.
“Thật đó, anh An, miệng lưỡi của tên này nói xằng nói bậy nói hoang đường gì đều được, lúc thế này lúc lại thế kia, cũng không biết câu nào thật câu nào giả. Cậu tuyết đối đừng bị nó lừa.” Lương Đống nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của anh An. Gã gảy tàn thuốc ra ngoài lan can, “Tối qua nó giả trang nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nhằm thừa cơ gặp được cha cậu. Thế vẫn chưa xong, nó còn cầu tớ dẫn Tề Sương ra, bảo là có lời muốn nói với Tề Sương, không chừng muốn chơi trò hề gì đây. Tớ không đồng ý, nó nói mình phải cho tớ chạm vào, tớ ghét bỏ liền từ chối. Cuối cùng bị nó làm phiền không chịu nổi nữa mới đành chấp nhận. Mặc dù tớ không quen nhìn Tề Sương làm mẹ nhỏ của cậu, nhưng so với Giao Bạch thì Tề Sương cũng được, ít nhất không gây chuyện.”
Thẩm Nhi An đứng dậy.
Lương Đống và Thẩm Nhi An đứng trên cùng một bậc thang. Thấp hơn y vài centimet, cảm giác áp bức do chênh lệch chiều cao đè xuống đỉnh đầu gã. Gã chột dạ đá quả bóng xuống bên dưới.
Hồi lâu sau Thẩm Nhi An mới mở miệng: “Đống Tử, cậu lăn lộn trong giới này, không bị lây nhiễm những thứ, không tốt, kia, có phải không?”
Lương Đống đỏ mặt. Cha gã giàu xổi, lòng dạ không đen tối, anh An là con nhà người ta, ở cảnh giới gã nhìn không thấu, làm gã bội phục kính ngưỡng. Cho nên cha gã dạy bảo gã một ngày, gã có thể cười toe toét không đứng đắn. Mà anh An nói một câu, gã lại xấu hổ muốn độn thổ cho xong.
“Được rồi, tớ thừa nhận tối qua tớ dẫn nó tới, cũng là tớ để nó trà trộn vào nhóm nhân viên. Chẳng qua là tớ chỉ muốn xem kịch ăn dưa.” Lương Đống tăng cao âm lượng, “Nhưng đúng là nó nhờ tớ giúp gọi Tề Sương vào phòng nghỉ, không tin thì cậu có thể đi tìm nó lấy chứng cứ!”
Thẩm Nhi An quay người xuống thang lầu, trong tay nắm chặt cánh chuồn chuồn lại bị gấp hỏng.
Lương Đống tựa lên lan can thở hồng hộc. Ban nãy anh An ra mặt giúp thằng nhãi kia. Có ý gì, thật sự coi là bạn bè?
Anh An nghĩ thế nào vậy, Giao Bạch được nuôi ở Thấm Tâm Viên hai năm dưới tư cách là một trong những ứng cử viên chức phu nhân tương lai của cha y, suýt nữa thành mẹ nhỏ của y. Thân phận này còn có thể làm bạn với y? Không máu chó sao?
Quả thực là máu chó, con mẹ nó máu chó ngoài cửa, máu chó đến nhà rồi.
Lương Đống lẩm bẩm: “Anh An, chưa nhắc đến những cái khác, chỉ mỗi điểm có cả ngàn khuôn mặt, tớ cũng đã không thể để Giao Bạch tiến vào vòng tròn của chúng ta.”
Tên kia căn bản không phải là dạng tính nết thành thật an phận gì, bộ dáng hay cười chỉ nhằm khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Thực chất trong xương vừa ác vừa nát, chẳng phải thứ gì tốt. Lương Đống luôn cảm thấy đối phương có tiềm chất gây tai họa, sẽ bẫy chết người.
Ngày mai là Chủ Nhật, Giao Bạch vừa tan học là đi chợ mua giò heo, thịt bò, cá vược, tôm rảo về nhà mở tiệc lớn. Cậu lanh lẹ ném giò heo vào nồi hầm, sau đó rửa sạch tay lục cặp sách, lôi hết bài tập bày ra cả bàn.
Chỉ một ngày nghỉ thôi mà, hà tất phải thế chứ.
Giao Bạch chọn bừa một bộ đề trải ra bàn, chụp ảnh gửi cho Chương Chẩm.
J: Chị ơi, bài tập thật là khó O_O
Lúc wechat vang lên tin báo, Chương Chẩm đang lái xe. Anh liếc nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu.
Phần tay áo khoác âu phục được hắn đặt trên đùi. Hắn nhắm mắt, caravat màu đậm hơi thả lỏng, giữa chân mày khó nén vẻ mỏi mệt.
“Anh ba, đêm nay vẫn để Tiểu Kỷ tới ạ?” Chương Chấp hạ giọng hỏi.
“Ừm.”
Chương Chẩm không cần nói thêm gì nữa. Anh đưa anh ba về Lan Mặc phủ trước, sau đó đi Học viện Mỹ thuận đón Tiểu Kỷ.
Anh ba đổi người theo tháng, lần nào Chương Chẩm cũng sẽ mở một nhóm mới trong danh bạ, dùng để xếp cách thức liên lạc đối phương.
Nhóm 200823 bị Chương Chẩm xóa trước đó không lâu, mới lập nhóm 201223.
Sở dĩ không liên tục, là vì ca sĩ Khương Yên biệt danh Ớt nhỏ thuộc nhóm 08 theo bên anh ba lâu nhất, trực tiếp từ tháng Tám vượt đến trung hạ tuần tháng Mười Một.
Tiểu Kỷ thay ca, ngoại hình thua kém Khương Yên nhiều lắm, cả mặt mọc mụn thanh xuân, ngũ quan thấp tẹt, vóc dáng rúm ró. Nhưng điều kiện của cậu ta về mặt kia lại vượt qua tất cả mọi người từng theo anh ba từ trước đến nay, cũng coi như ông trời thưởng cơm, ưu thế bẩm sinh.
Không biết nhóm 201223 có thể tồn tại trong điện thoại Chương Chẩm bao lâu mới bị xóa bỏ.
Đến Lan Mặc phủ, Tiểu Kỷ vốn luôn quy quy củ củ suốt dọc đường bỗng khom lưng với Chương Chẩm, thanh âm kỳ ảo hàm chứa mấy phần câu nệ sợ hãi: “Cảm ơn ngài Chương đã đưa tôi tới.”
“Vào đi, đừng chọc giận anh Ba của tôi.” Chương Chẩm phất phất tay.
Tiểu Kỷ tay chân co quắp đi tới lâu đài cổ tĩnh mịch. Đối với cậu ta, nhân vật lớn trong đó là ma quỷ ôn hòa. Cậu ta cầu khẩn bản thân hôm nay đừng phạm sai lầm, chỗ nào cũng không thể sai.
Chương Chẩm xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, công việc cuối cùng của hôm nay còn chưa làm xong, hiện tại là bảy giờ bốn mươi, một tiếng sau anh phải đưa người về nơi cũ.
Đương nhiên, nếu Tiểu Kỷ có bản lĩnh, nói không chắc còn có thể ở lại Lan Mặc phủ thêm nửa tiếng.
Đó là kỷ lục mới do Khương Yên lập nên. Nửa tiếng.
Chương Chẩm đứng cạnh xe hút điếu thuốc rồi mới tới Lan Mặc phủ. Dì Liễu đem cho anh mấy chiếc bánh nóng hổi đã chuẩn bị từ sớm, sau đó rón rén tự bận việc của mình.
Bấy giờ Chương Chẩm mới rảnh rỗi xem wechat.
Các anh em có việc gì đều sẽ gọi điện thoại, ở wechat tìm anh chỉ có một người.
Chương Chẩm lần đầu tiên nhìn thấy đề bài kia: Đây là đề Lý hay đề Hóa, đề Toán hay đề Sinh? Cái đề gì đây?
Đọc không hiểu, anh chuyển vào trong nhóm chat.
Một đám anh em bùng nổ.
Nổ xong cũng không ai trả lời được, cái này không quan trọng.
– Chỉ cần đẹp trai là con dâu học cấp hai?
– Nghe tên thật ghen tị.
– Là nữ nhỉ, anh Chẩm của chúng ta sẽ không phải là gay giống ông chủ, đúng không đúng không?
– Dáng vẻ của bọn mày thật sự làm tao biết thế nào là vô liêm sỉ, có gì phải ồn ào, rặt một đám thanh niên độc thân! @Chương, anh Chẩm, anh đang giúp vợ làm bài, bất cẩn gửi vào trong nhóm chat à?
Chương: … … …
Chương: Chỉ là một bạn nhỏ quen trên mạng, hỏi tôi bài tập, tôi đâu biết làm, nên tìm các cậu hỗ trợ.
Trong nhóm chat nhất thời tràn ngập quả chanh(2).
(2) Quả chanh thì chua, tiếng lóng mạng bên Trung Quốc, chua ám chỉ ghen tỵ.
– Yêu qua mạng.
– Đỉnh ghê.
Chương Chẩm uống canh không trôi, anh có thể thông cảm các anh em ngóng trông anh mau hết độc thân, nhưng cũng không thể liên lụy đến em trai học cấp ba được. Anh giải thích hồi lâu mới bỏ qua được việc này. Chương Chẩm quệt mồ hôi, may mà anh ba không ở trong nhóm, không thì lại có thêm một phần thăm hỏi đến từ anh ấy mất.
Giao Bạch làm xong bài, Chương Chẩm mới nhắn các bước giải đề tới, còn sai bét.
Rất một lời khó nói hết.
Giao Bạch bận bịu chốc lát, phát hiện Thẩm Nhi An báo cho cậu tan học muốn đi nhà sách một chuyến mà nay vẫn chưa trở lại. Bây giờ cậu mới nhớ ra, đã lâu như vậy, cậu vẫn không có số điện thoại của Thẩm Nhi An!
Không có cách nào khác, Giao Bạch đành phải tìm số điện thoại của Lương Đống từ một nam sinh trong nhóm chat của lớp. Cậu gọi tới, đầu kia không ai nghe.
Lương Đống ở nhà, di động bị gã ném trên giường. Gã chửi bậy giữa đống bừa bộn ở đại sảnh. Chị gã vốn dĩ muốn gả cho Tề Tử Chí, đều đã lập ra ba bộ kế hoạch ABC. Ai ngờ tối qua trông thấy cha của anh An ở khoảng cách gần xong là bị ma quỷ ám ảnh, sống chết đòi theo nhân vật lớn kia, dù là tình nhân cũng bằng lòng, chọc gã móa nó tức rồi chạy mất.
Cũng chẳng biết chị gã đi đâu, trong nhà chỉ còn mình gã.
Lương Đống hất tung đĩa trái cây tinh xảo. Nếu để anh An biết chuyện của chị gã, mặt mũi này biết ném đi chỗ nào.
Lúc Lương Đống vào phòng mình, điện thoại đang vang, gã tiện tay bấm nhận, ngữ khí nóng nảy: “Cháu trai nào tìm ông thế?”
Giao Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm Nhi An có ở cùng với cậu không?”
Lương Đống: “…” Sao tên này có số của gã? Làm cái khỉ gì đấy.
Giao Bạch hỏi lại: “Có hay không?”
Lương Đống haha: “Mày là cái thá gì, sao ông đây phải nói cho mày biết?” Việc liên quan đến anh An, gã có thể trả lời à? Gã cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Thanh âm của Giao Bạch trở nên vừa lạnh lùng vừa nặng nề, lộ ra sự táo bạo thiếu kiên nhẫn: “Có hay không?”
Lương Đống vô thức nói thật: “Không ở.”
Điện thoại cúp, Lương Đống chẳng hiểu ra sao. Khi nhìn thấy một dãy cuộc gọi nhỡ, con ngươi sắp rớt ra ngoài.
Đây là ngọn gió nào thổi tới đây, sao lại có mùi như vợ cả đang kiểm tra?
Lương Đống vả mình một cái, tỉnh táo hơn chút.
Sắc trời hoàng hôn ảm đạm, Giao Bạch rời khỏi tòa nhà, trong đầu toàn là cốt truyện đại khái của bộ truyện, lúc là các tình tiết nhỏ, lúc là khuôn mặt Thẩm Nhi An. Tuổi tác và kinh nghiệm của y đều rất non nớt ngây ngô, cho nên y bây giờ cũng không có sự lạnh lùng uy nghiêm khiếp người của cha mình, chỉ được bao bọc bởi vẻ tuấn tú thiếu niên và sự trầm tĩnh vô tận.
Giao Bạch không nhớ ra trong truyện tranh có nội dung xảy ra vào đêm nay không. Cậu hy vọng Thẩm Nhi An chỉ là đang đọc sách ở cửa tiệm nào đó, nhập tâm quá quên cả thời gian, hoặc là lâm thời nhận được điện thoại nhà gọi về ăn tối. Song trong lòng cậu rất bất an.
Cảm giác bất an khiến Giao Bạch không dừng được.
Quang cảnh đường phố càng lúc càng lạ lẫm, Giao Bạch không biết mình đã chạy đến nơi nào. Cậu đột nhiên lùi về sau, rồi lùi tiếp một đoạn nữa, sau đó ngừng lại, ưỡn thẳng lưng.
Trong tầm mắt Giao Bạch là một cuộc ẩu đả, cùng với gân xanh trên cánh tay Thẩm Nhi An.
Cậu nhớ ra rồi.
Truyện tranh có nội dung này, không nằm trong phần Thiếu niên, mà là trong hồi ức của Lương Đống bán mạng vì sự nghiệp gia đình mãi nhiều năm về sau.
Trận đánh này được khởi xướng bởi mấy nam sinh ngày trước từng xé chuồn chuồn của Thẩm Nhi An. Bọn họ nghỉ học ở Tam Trung xong là không thể học tiếp, vì tất cả trường cấp ba Nam Thành đều không nhận bọn họ.
Không chỉ vậy, bọn họ còn không thể đi học ở các thành phố khác. Tuy rằng bọn họ cũng học chẳng vào, nhưng không muốn học và không thể học là hai chuyện khác nhau, quá uất ức.
Đây chính là thế lực của nhà họ Thẩm, một tay che trời, không lưu đường sống cho người khác.
Các nam sinh không nghe gia đình khuyên, lén lút tìm một nhóm đại ca xã hội chặn Thẩm Nhi An. Kẻ có tiền coi trời bằng vung, đuổi tận giết tuyệt đúng không, vậy thì để xem mày có mấy cái mạng?
Thẩm Nhi An chỉ có một mình, không chơi lại.
Trong nguyên tác là Lương Đống tìm tới, thay Thẩm Nhi An chịu một gậy, gãy mất một cái xương sườn.
Chuyện này khiến tình bạn giữa bọn họ lúc đó càng trở nên bền chặt hơn, đồng thời cũng đặt nền móng đầy kịch tính cho sự rạn nứt đoạn tuyệt sau này của họ.
Giao Bạch còn nhớ đến một việc chẳng hề dính dáng đến tình trạng hiện nay.
Trong phần thiếu niên của “Gãy Cánh” có tình tiết liên quan tới việc Thẩm Nhi An đổi bạn cùng phòng, bạn cùng lớp chuyển đi không bao lâu, Lương Đống… Dọn vào.
Cho nên.
Bạn cùng phòng của Thẩm Nhi An mãi đến tận khi thi đại học vốn là Lương Đống, bây giờ biến thành cậu.
Hô hấp của Giao Bạch tăng tốc, đầu óc căng thẳng, máu chảy khắp người đổ dồn lên não. Không phải là cậu sẽ thay vai trò của Lương Đống, trở thành đồng bọn sẵn sàng liều chết vì Thẩm Nhi An đó chứ?
Thẩm Nhi An trông thấy Giao Bạch nhanh chân chạy vào hẻm nhỏ, sững sờ. Y vừa sững sờ là tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Giao Bạch nhìn gậy sắt vung về gáy Thẩm Nhi An, lúc này cậu còn đang suy nghĩ, liệu nguyên nội dung năm đó có phải là cũng như vậy không? Lương Đống đến khiến Thẩm Nhi An ngây người, dẫn đến bên đối thủ tận dụng thời cơ, sau đó…
Lương Đống (Giao Bạch) nhào tới.
Điều khác biệt là Giao Bạch dùng bàn tay vỗ vào đầu Thẩm Nhi An một cách phẫn uất, rồi dốc sức giữ y trước người mình, hoàn toàn che chắn y.
Lúc một gậy đó đánh xuống, Giao Bạch hét lên thảm thiết, đè Thẩm Nhi An ngã nhào trên đất.
Thẩm Nhi An bối rối nhìn kẻ đang nằm nhoài trên người mình, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp nối liền với trái tim của đối phương.
Giao Bạch cuộn tròn người lại vì đau. Cậu gắng sức kề đôi môi tái nhợt run rẩy của mình sát bên tai Thẩm Nhi An, ngắt quãng nói một câu, không phải là “em trai, phải nhớ điểm tốt của anh đấy” xúc động, mà là,
—— cậu nhớ kỹ cái kẻ đánh tôi kia… Hai cái, à không, bốn cái, thay tôi đánh gãy bốn cái xương sườn của anh ta.
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch ngồi tại chỗ ăn trưa.
Món thịt xào tỏi nguội rồi, đóng một lớp dầu, mấy cọng rau cải nhỏ nhồi vào cơm nên còn chút ấm ấm. Cậu lấy từng cọng ra, xếp cạnh món tỏi ngâm mình thích.
Đã vài phút trôi qua kể từ lúc xảy ra tình cảnh bên bờ tường kia.
Bây giờ nhớ lại, vẫn rất lúng túng.
Lúc đó Thẩm Nhi An không nói gì, chỉ ôm sổ ký họa rời đi. Giao Bạch muốn đợi y đi rồi tính tiếp, ai dè y đi rồi dừng, Giao Bạch đành phải theo sau.
Hai người yên lặng đi cùng nhau một đoạn mới tách ra.
Giao Bạch thấy may mắn Thẩm Nhi An kiệm lời ít nói, sẽ không tám nhảm, không dò hỏi chuyện giữa cậu và Tề Sương. Dù sao thì Giao Bạch chắc chắn không thể chủ động giải thích, việc duy nhất cậu có thể làm là coi như chẳng có gì xảy ra.
Giả ngu ấy mà, cậu biết.
Bất kể thế nào, phía Tề Sương tạm thời an tâm, nếu không có gì bất ngờ khác. Giao Bạch trộn thức ăn với cơm, ăn sạch từng miếng một.
“Bạch Bạch, cậu còn chưa ăn xong à, thật chậm nha.” Bạn nữ cùng bàn từ cửa sau tiến vào phòng học, thanh âm giòn giã.
Giao Bạch gật đầu đáp lại, ánh mắt hữu ý vô tình đảo qua bạn thân của cô. Cô bé kia đút hai tay trong túi áo đồng phục, một bên túi có móc một túi đậu phộng, lắc la lắc lư theo động tác bước đi của cô.
“Chỉ có bạn cùng bàn của cậu ở lớp, không có Thẩm Nhi An.” Bạn thân nhỏ giọng lầm bầm, trong đôi mắt đảo quanh lộ ra chút thất vọng.
“Tớ ở quán tạp hóa trông thấy bọn họ đi cùng nhau mà.” Bạn nữ cùng bàn kề tai cô thì thầm, “Tớ đi hỏi một chút.”
Bạn nữ đến cạnh Giao Bạch: “Bạch Bạch, sao chỉ có mình cậu thế, Lương Đống đi đâu rồi?”
Giao Bạch nuốt thức ăn trong miệng xuống, vặn chai nước uống hai hớp nước ấm: “Không phải Lương Đống đang chơi bóng trên sân thể dục sao, đứng bên cửa sổ là có thể thấy.”
Bạn nữ cùng bàn hắng giọng, bạn thân cô thì đỏ mặt.
Giao Bạch phát ra thanh lẩm bẩm: “Cũng không biết Thẩm Nhi An đi đâu rồi.”
“Cậu ấy cũng không biết.” Bạn nữ báo cho bạn thân của mình.
Bạn thân kéo góc áo cô: “Không thì bỏ qua đi, tớ về lớp đây.”
“Không phải là cậu muốn biết nguyện vọng đại học của cậu ấy à, chơi với tớ một lát, không chừng cậu ấy sẽ nhanh chóng trở lại…”
Giao Bạch không để ý đến động tác nhỏ của hai nữ sinh. Cậu gãi gãi cổ, mò chai xịt thuốc trong ngăn bàn phun lên chỗ ngứa. Trời nắng không thể trực tiếp phơi nắng, quả thực không thể sống nổi.
Giao Bạch ăn vài miếng cơm, sau đó nhìn sang cửa sổ phòng học, hẳn là Thẩm Nhi An tìm chỗ yên tĩnh gấp giấy chơi rồi.
Trong truyện tranh, đến tuổi tác của cha y rồi mà Thẩm thiếu gia vẫn gấp chuồn chuồn, mỗi ngày một con, còn dùng riêng một phòng để cất giữ, ngay cả Lễ Giác cũng không thể đi vào.
Đầu bên kia, Thẩm Nhi An đang ngồi trên bậc thang ngoài phòng máy tính, tay cầm chiếc kéo nhỏ, cắt nếp gấp giữa hai cánh chuồn chuồn từ trên xuống dưới.
“Anh An, sao cậu lại ở trên đó?” Lương Đống ôm bóng rổ lên cầu thang, quần áo chơi bóng ướt sũng dán lên bả vai rộng lớn.
Tối hôm qua trong nhà gã mời khách ăn cơm, cả buổi chỉ bàn chuyện tình hình Nam Thành. Sau khi trở về, cha gã còn gọi gã đi thư phòng hỏi ý kiến, gã ý kiến cái lông ấy.
Nếu cha nhất định muốn gã tiếp quản xí nghiệp của gia đình, vậy gã tất nhiên sẽ mang toàn bộ nhà họ Lương đi nương tựa anh An, cái này còn phải nói sao, chuyện rành rành đó.
Hồi cấp hai gã là con gà mập mạp yếu ớt, bị cười nhạo, bị ức hiếp, anh An đã giúp gã. Từ đấy bọn họ là anh em, anh em cả đời.
Có điều, anh An ông cụ non, vô dục vô cầu, chẳng hề có máu nóng mãnh liệt ở cái tuổi bọn họ. Y chỉ thích đọc sách và gấp giấy. Tiền tài, quyền thế, tranh chấp lợi ích, anh lừa tôi gạt, cũng không phải là thứ thuộc về thế giới của y. Bọn họ sẽ không có một ngày kề vai chiến đấu, đại sát tứ phương trong giới kinh doanh.
“Anh An?” Lương Đống mãi vẫn chưa được đáp lại, bèn hô thêm lần nữa.
Thẩm Nhi An cắt hỏng cánh chuồn chuồn giấy.
Lương Đống không dám tin, nhắm rồi lại mở mắt, cánh hỏng đã bị anh An của gã xé mất. Gã khó khăn nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Không bình thường. Anh An không bình thường.
Lương Đống nghĩ mãi không ra nguyên do. Gã dùng chân kẹp bóng, hai tay tì ngang lên lan can, tìm chủ đề tán gẫu: “Anh An, cậu có phát hiện không, mấy hôm trước Giao Bạch bày ra cái vẻ oán phụ lập dị kỳ cục bị kẻ bạc tình đùa bỡn, hôm nay lại mặt mũi hồng hào tinh thần tràn trề, đi tiểu cũng ngâm nga “Mười tám điệu sờ(1)“, rất đắc ý vênh váo. Tớ cảm thấy mình quá ngây thơ rồi. Tối qua tớ kể cho cậu trong điện thoại bị sai.”
(1) Mười tám điệu sờ, Thập Bát Mô, một bài hát của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký của nhà văn Kim Dung.
Thẩm Nhi An một lần nữa nhanh chóng cầm một tấm giấy vuông màu lam từ trong bản ký họa ra, chuyên chú gấp giấy.
“Tớ nghĩ nó đầy máu sống lại sau một đêm, là bởi tối qua gặp được cha cậu ở Phúc Duyên Lâu. Cho nên nó không phải là bị cha cậu bỏ qua rồi đến dụ dỗ cậu.” Lương Đống nhìn xung quanh, xác định an toàn mới đốt một điếu thuốc: “Là còn chưa hết hy vọng, không hối cải.”
“Tớ thật không ngờ, nó tìm cậu là vì cha cậu, định lợi dụng cậu đấy.” Lương Đống vừa nói vừa xem anh An gấp giấy, nghĩ thầm móng tay anh An cắt sửa còn sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều đám con gái, thật không biết vợ tương lai của y là kiểu người gì.
“Từ đầu tới cuối cũng là vì cha cậu.” Lương Đống ngậm thuốc lá, lắc đầu.
Thẩm Nhi An niết hai mép hình thoi, gấp ép vào trong một cách hờ hững.
“Chưa nói đến nhà cậu có bà nội trấn thủ như Đại Phật, chuyên trị yêu ma quỷ quái muốn tới gần cửa lớn nhà cậu, cha cậu cũng sắp kết hôn rồi, nó còn định tiếp cận làm kẻ thứ ba à?” Lương Đống không hiểu nổi. Thật ra trong giới bọn họ, đám người được bao nuôi bên cạnh cơ bản đều có lòng dạ này, kẻ khác không đáng kể, nhưng không biết tại sao gã đặc biệt khinh bỉ Giao Bạch, đủ kiểu không thuận mắt: “Cậu nói xem, có phải đầu óc nó có vấn đề không?”
Thẩm Nhi An đã gấp đến phần cánh: “Tối hôm qua, cậu dẫn cậu ấy đi?”
Nửa điếu thuốc bên mép Lương Đống rung lên: “Hả?”
Đối diện đôi mắt sâu và đen hơn người bình thường của anh An, Lương Đống có cảm giác căng thẳng ngột ngạt như đứng trước đài thẩm phán chịu phán xét: “Cái đó.” Đầu óc Lương Đống nóng lên, bật ra lời nói dối: “Là nó van tớ!”
Thẩm Nhi An lặng im nhìn gã.
“Thật đó, anh An, miệng lưỡi của tên này nói xằng nói bậy nói hoang đường gì đều được, lúc thế này lúc lại thế kia, cũng không biết câu nào thật câu nào giả. Cậu tuyết đối đừng bị nó lừa.” Lương Đống nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của anh An. Gã gảy tàn thuốc ra ngoài lan can, “Tối qua nó giả trang nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên nhằm thừa cơ gặp được cha cậu. Thế vẫn chưa xong, nó còn cầu tớ dẫn Tề Sương ra, bảo là có lời muốn nói với Tề Sương, không chừng muốn chơi trò hề gì đây. Tớ không đồng ý, nó nói mình phải cho tớ chạm vào, tớ ghét bỏ liền từ chối. Cuối cùng bị nó làm phiền không chịu nổi nữa mới đành chấp nhận. Mặc dù tớ không quen nhìn Tề Sương làm mẹ nhỏ của cậu, nhưng so với Giao Bạch thì Tề Sương cũng được, ít nhất không gây chuyện.”
Thẩm Nhi An đứng dậy.
Lương Đống và Thẩm Nhi An đứng trên cùng một bậc thang. Thấp hơn y vài centimet, cảm giác áp bức do chênh lệch chiều cao đè xuống đỉnh đầu gã. Gã chột dạ đá quả bóng xuống bên dưới.
Hồi lâu sau Thẩm Nhi An mới mở miệng: “Đống Tử, cậu lăn lộn trong giới này, không bị lây nhiễm những thứ, không tốt, kia, có phải không?”
Lương Đống đỏ mặt. Cha gã giàu xổi, lòng dạ không đen tối, anh An là con nhà người ta, ở cảnh giới gã nhìn không thấu, làm gã bội phục kính ngưỡng. Cho nên cha gã dạy bảo gã một ngày, gã có thể cười toe toét không đứng đắn. Mà anh An nói một câu, gã lại xấu hổ muốn độn thổ cho xong.
“Được rồi, tớ thừa nhận tối qua tớ dẫn nó tới, cũng là tớ để nó trà trộn vào nhóm nhân viên. Chẳng qua là tớ chỉ muốn xem kịch ăn dưa.” Lương Đống tăng cao âm lượng, “Nhưng đúng là nó nhờ tớ giúp gọi Tề Sương vào phòng nghỉ, không tin thì cậu có thể đi tìm nó lấy chứng cứ!”
Thẩm Nhi An quay người xuống thang lầu, trong tay nắm chặt cánh chuồn chuồn lại bị gấp hỏng.
Lương Đống tựa lên lan can thở hồng hộc. Ban nãy anh An ra mặt giúp thằng nhãi kia. Có ý gì, thật sự coi là bạn bè?
Anh An nghĩ thế nào vậy, Giao Bạch được nuôi ở Thấm Tâm Viên hai năm dưới tư cách là một trong những ứng cử viên chức phu nhân tương lai của cha y, suýt nữa thành mẹ nhỏ của y. Thân phận này còn có thể làm bạn với y? Không máu chó sao?
Quả thực là máu chó, con mẹ nó máu chó ngoài cửa, máu chó đến nhà rồi.
Lương Đống lẩm bẩm: “Anh An, chưa nhắc đến những cái khác, chỉ mỗi điểm có cả ngàn khuôn mặt, tớ cũng đã không thể để Giao Bạch tiến vào vòng tròn của chúng ta.”
Tên kia căn bản không phải là dạng tính nết thành thật an phận gì, bộ dáng hay cười chỉ nhằm khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Thực chất trong xương vừa ác vừa nát, chẳng phải thứ gì tốt. Lương Đống luôn cảm thấy đối phương có tiềm chất gây tai họa, sẽ bẫy chết người.
Ngày mai là Chủ Nhật, Giao Bạch vừa tan học là đi chợ mua giò heo, thịt bò, cá vược, tôm rảo về nhà mở tiệc lớn. Cậu lanh lẹ ném giò heo vào nồi hầm, sau đó rửa sạch tay lục cặp sách, lôi hết bài tập bày ra cả bàn.
Chỉ một ngày nghỉ thôi mà, hà tất phải thế chứ.
Giao Bạch chọn bừa một bộ đề trải ra bàn, chụp ảnh gửi cho Chương Chẩm.
J: Chị ơi, bài tập thật là khó O_O
Lúc wechat vang lên tin báo, Chương Chẩm đang lái xe. Anh liếc nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu.
Phần tay áo khoác âu phục được hắn đặt trên đùi. Hắn nhắm mắt, caravat màu đậm hơi thả lỏng, giữa chân mày khó nén vẻ mỏi mệt.
“Anh ba, đêm nay vẫn để Tiểu Kỷ tới ạ?” Chương Chấp hạ giọng hỏi.
“Ừm.”
Chương Chẩm không cần nói thêm gì nữa. Anh đưa anh ba về Lan Mặc phủ trước, sau đó đi Học viện Mỹ thuận đón Tiểu Kỷ.
Anh ba đổi người theo tháng, lần nào Chương Chẩm cũng sẽ mở một nhóm mới trong danh bạ, dùng để xếp cách thức liên lạc đối phương.
Nhóm 200823 bị Chương Chẩm xóa trước đó không lâu, mới lập nhóm 201223.
Sở dĩ không liên tục, là vì ca sĩ Khương Yên biệt danh Ớt nhỏ thuộc nhóm 08 theo bên anh ba lâu nhất, trực tiếp từ tháng Tám vượt đến trung hạ tuần tháng Mười Một.
Tiểu Kỷ thay ca, ngoại hình thua kém Khương Yên nhiều lắm, cả mặt mọc mụn thanh xuân, ngũ quan thấp tẹt, vóc dáng rúm ró. Nhưng điều kiện của cậu ta về mặt kia lại vượt qua tất cả mọi người từng theo anh ba từ trước đến nay, cũng coi như ông trời thưởng cơm, ưu thế bẩm sinh.
Không biết nhóm 201223 có thể tồn tại trong điện thoại Chương Chẩm bao lâu mới bị xóa bỏ.
Đến Lan Mặc phủ, Tiểu Kỷ vốn luôn quy quy củ củ suốt dọc đường bỗng khom lưng với Chương Chẩm, thanh âm kỳ ảo hàm chứa mấy phần câu nệ sợ hãi: “Cảm ơn ngài Chương đã đưa tôi tới.”
“Vào đi, đừng chọc giận anh Ba của tôi.” Chương Chẩm phất phất tay.
Tiểu Kỷ tay chân co quắp đi tới lâu đài cổ tĩnh mịch. Đối với cậu ta, nhân vật lớn trong đó là ma quỷ ôn hòa. Cậu ta cầu khẩn bản thân hôm nay đừng phạm sai lầm, chỗ nào cũng không thể sai.
Chương Chẩm xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, công việc cuối cùng của hôm nay còn chưa làm xong, hiện tại là bảy giờ bốn mươi, một tiếng sau anh phải đưa người về nơi cũ.
Đương nhiên, nếu Tiểu Kỷ có bản lĩnh, nói không chắc còn có thể ở lại Lan Mặc phủ thêm nửa tiếng.
Đó là kỷ lục mới do Khương Yên lập nên. Nửa tiếng.
Chương Chẩm đứng cạnh xe hút điếu thuốc rồi mới tới Lan Mặc phủ. Dì Liễu đem cho anh mấy chiếc bánh nóng hổi đã chuẩn bị từ sớm, sau đó rón rén tự bận việc của mình.
Bấy giờ Chương Chẩm mới rảnh rỗi xem wechat.
Các anh em có việc gì đều sẽ gọi điện thoại, ở wechat tìm anh chỉ có một người.
Chương Chẩm lần đầu tiên nhìn thấy đề bài kia: Đây là đề Lý hay đề Hóa, đề Toán hay đề Sinh? Cái đề gì đây?
Đọc không hiểu, anh chuyển vào trong nhóm chat.
Một đám anh em bùng nổ.
Nổ xong cũng không ai trả lời được, cái này không quan trọng.
– Chỉ cần đẹp trai là con dâu học cấp hai?
– Nghe tên thật ghen tị.
– Là nữ nhỉ, anh Chẩm của chúng ta sẽ không phải là gay giống ông chủ, đúng không đúng không?
– Dáng vẻ của bọn mày thật sự làm tao biết thế nào là vô liêm sỉ, có gì phải ồn ào, rặt một đám thanh niên độc thân! @Chương, anh Chẩm, anh đang giúp vợ làm bài, bất cẩn gửi vào trong nhóm chat à?
Chương: … … …
Chương: Chỉ là một bạn nhỏ quen trên mạng, hỏi tôi bài tập, tôi đâu biết làm, nên tìm các cậu hỗ trợ.
Trong nhóm chat nhất thời tràn ngập quả chanh(2).
(2) Quả chanh thì chua, tiếng lóng mạng bên Trung Quốc, chua ám chỉ ghen tỵ.
– Yêu qua mạng.
– Đỉnh ghê.
Chương Chẩm uống canh không trôi, anh có thể thông cảm các anh em ngóng trông anh mau hết độc thân, nhưng cũng không thể liên lụy đến em trai học cấp ba được. Anh giải thích hồi lâu mới bỏ qua được việc này. Chương Chẩm quệt mồ hôi, may mà anh ba không ở trong nhóm, không thì lại có thêm một phần thăm hỏi đến từ anh ấy mất.
Giao Bạch làm xong bài, Chương Chẩm mới nhắn các bước giải đề tới, còn sai bét.
Rất một lời khó nói hết.
Giao Bạch bận bịu chốc lát, phát hiện Thẩm Nhi An báo cho cậu tan học muốn đi nhà sách một chuyến mà nay vẫn chưa trở lại. Bây giờ cậu mới nhớ ra, đã lâu như vậy, cậu vẫn không có số điện thoại của Thẩm Nhi An!
Không có cách nào khác, Giao Bạch đành phải tìm số điện thoại của Lương Đống từ một nam sinh trong nhóm chat của lớp. Cậu gọi tới, đầu kia không ai nghe.
Lương Đống ở nhà, di động bị gã ném trên giường. Gã chửi bậy giữa đống bừa bộn ở đại sảnh. Chị gã vốn dĩ muốn gả cho Tề Tử Chí, đều đã lập ra ba bộ kế hoạch ABC. Ai ngờ tối qua trông thấy cha của anh An ở khoảng cách gần xong là bị ma quỷ ám ảnh, sống chết đòi theo nhân vật lớn kia, dù là tình nhân cũng bằng lòng, chọc gã móa nó tức rồi chạy mất.
Cũng chẳng biết chị gã đi đâu, trong nhà chỉ còn mình gã.
Lương Đống hất tung đĩa trái cây tinh xảo. Nếu để anh An biết chuyện của chị gã, mặt mũi này biết ném đi chỗ nào.
Lúc Lương Đống vào phòng mình, điện thoại đang vang, gã tiện tay bấm nhận, ngữ khí nóng nảy: “Cháu trai nào tìm ông thế?”
Giao Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm Nhi An có ở cùng với cậu không?”
Lương Đống: “…” Sao tên này có số của gã? Làm cái khỉ gì đấy.
Giao Bạch hỏi lại: “Có hay không?”
Lương Đống haha: “Mày là cái thá gì, sao ông đây phải nói cho mày biết?” Việc liên quan đến anh An, gã có thể trả lời à? Gã cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Thanh âm của Giao Bạch trở nên vừa lạnh lùng vừa nặng nề, lộ ra sự táo bạo thiếu kiên nhẫn: “Có hay không?”
Lương Đống vô thức nói thật: “Không ở.”
Điện thoại cúp, Lương Đống chẳng hiểu ra sao. Khi nhìn thấy một dãy cuộc gọi nhỡ, con ngươi sắp rớt ra ngoài.
Đây là ngọn gió nào thổi tới đây, sao lại có mùi như vợ cả đang kiểm tra?
Lương Đống vả mình một cái, tỉnh táo hơn chút.
Sắc trời hoàng hôn ảm đạm, Giao Bạch rời khỏi tòa nhà, trong đầu toàn là cốt truyện đại khái của bộ truyện, lúc là các tình tiết nhỏ, lúc là khuôn mặt Thẩm Nhi An. Tuổi tác và kinh nghiệm của y đều rất non nớt ngây ngô, cho nên y bây giờ cũng không có sự lạnh lùng uy nghiêm khiếp người của cha mình, chỉ được bao bọc bởi vẻ tuấn tú thiếu niên và sự trầm tĩnh vô tận.
Giao Bạch không nhớ ra trong truyện tranh có nội dung xảy ra vào đêm nay không. Cậu hy vọng Thẩm Nhi An chỉ là đang đọc sách ở cửa tiệm nào đó, nhập tâm quá quên cả thời gian, hoặc là lâm thời nhận được điện thoại nhà gọi về ăn tối. Song trong lòng cậu rất bất an.
Cảm giác bất an khiến Giao Bạch không dừng được.
Quang cảnh đường phố càng lúc càng lạ lẫm, Giao Bạch không biết mình đã chạy đến nơi nào. Cậu đột nhiên lùi về sau, rồi lùi tiếp một đoạn nữa, sau đó ngừng lại, ưỡn thẳng lưng.
Trong tầm mắt Giao Bạch là một cuộc ẩu đả, cùng với gân xanh trên cánh tay Thẩm Nhi An.
Cậu nhớ ra rồi.
Truyện tranh có nội dung này, không nằm trong phần Thiếu niên, mà là trong hồi ức của Lương Đống bán mạng vì sự nghiệp gia đình mãi nhiều năm về sau.
Trận đánh này được khởi xướng bởi mấy nam sinh ngày trước từng xé chuồn chuồn của Thẩm Nhi An. Bọn họ nghỉ học ở Tam Trung xong là không thể học tiếp, vì tất cả trường cấp ba Nam Thành đều không nhận bọn họ.
Không chỉ vậy, bọn họ còn không thể đi học ở các thành phố khác. Tuy rằng bọn họ cũng học chẳng vào, nhưng không muốn học và không thể học là hai chuyện khác nhau, quá uất ức.
Đây chính là thế lực của nhà họ Thẩm, một tay che trời, không lưu đường sống cho người khác.
Các nam sinh không nghe gia đình khuyên, lén lút tìm một nhóm đại ca xã hội chặn Thẩm Nhi An. Kẻ có tiền coi trời bằng vung, đuổi tận giết tuyệt đúng không, vậy thì để xem mày có mấy cái mạng?
Thẩm Nhi An chỉ có một mình, không chơi lại.
Trong nguyên tác là Lương Đống tìm tới, thay Thẩm Nhi An chịu một gậy, gãy mất một cái xương sườn.
Chuyện này khiến tình bạn giữa bọn họ lúc đó càng trở nên bền chặt hơn, đồng thời cũng đặt nền móng đầy kịch tính cho sự rạn nứt đoạn tuyệt sau này của họ.
Giao Bạch còn nhớ đến một việc chẳng hề dính dáng đến tình trạng hiện nay.
Trong phần thiếu niên của “Gãy Cánh” có tình tiết liên quan tới việc Thẩm Nhi An đổi bạn cùng phòng, bạn cùng lớp chuyển đi không bao lâu, Lương Đống… Dọn vào.
Cho nên.
Bạn cùng phòng của Thẩm Nhi An mãi đến tận khi thi đại học vốn là Lương Đống, bây giờ biến thành cậu.
Hô hấp của Giao Bạch tăng tốc, đầu óc căng thẳng, máu chảy khắp người đổ dồn lên não. Không phải là cậu sẽ thay vai trò của Lương Đống, trở thành đồng bọn sẵn sàng liều chết vì Thẩm Nhi An đó chứ?
Thẩm Nhi An trông thấy Giao Bạch nhanh chân chạy vào hẻm nhỏ, sững sờ. Y vừa sững sờ là tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Giao Bạch nhìn gậy sắt vung về gáy Thẩm Nhi An, lúc này cậu còn đang suy nghĩ, liệu nguyên nội dung năm đó có phải là cũng như vậy không? Lương Đống đến khiến Thẩm Nhi An ngây người, dẫn đến bên đối thủ tận dụng thời cơ, sau đó…
Lương Đống (Giao Bạch) nhào tới.
Điều khác biệt là Giao Bạch dùng bàn tay vỗ vào đầu Thẩm Nhi An một cách phẫn uất, rồi dốc sức giữ y trước người mình, hoàn toàn che chắn y.
Lúc một gậy đó đánh xuống, Giao Bạch hét lên thảm thiết, đè Thẩm Nhi An ngã nhào trên đất.
Thẩm Nhi An bối rối nhìn kẻ đang nằm nhoài trên người mình, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp nối liền với trái tim của đối phương.
Giao Bạch cuộn tròn người lại vì đau. Cậu gắng sức kề đôi môi tái nhợt run rẩy của mình sát bên tai Thẩm Nhi An, ngắt quãng nói một câu, không phải là “em trai, phải nhớ điểm tốt của anh đấy” xúc động, mà là,
—— cậu nhớ kỹ cái kẻ đánh tôi kia… Hai cái, à không, bốn cái, thay tôi đánh gãy bốn cái xương sườn của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất