Chương 10:
Vương Phi Vân và Hạ Hào lén lén lút lút kéo cái 'xác' Chu Tư Duật vào bên trong phòng Vương Phi Vân cũng là chuyện nữa canh giờ sau đó.
"Thiếu gia đặt hắn ở đâu đây?"
"Giúp ta khiên hắn lên giường!". Quả thật hai đưa bé khiêng một người gần trưởng thành cũng là hơi quá sức.
Hạ Hào ngồi xuống một bên thở phì phò:"Hắn là heo a! Nặng chết!"
"Ngươi còn nói người khác còn không phải ngươi chỉ ăn rồi ngủ ít vận động nên mới vậy sao?". Vương Phi Vân một bên xắn tay áo cắt phần vải quanh miệng vết thương của Chu Tư Duật một bên miệng lải nhải.
"Thiếu gia vì sao lại cứu hắn, nhìn mặt là biết không phải người tốt!". Hạ Hào không cam lòng bỉu môi.
"Tốt hay không còn chưa biết được, bớt nói nhảm qua bên phòng mẫu thân ta lấy bình thuốc gia truyền mẫu thân chế qua đây, đừng để mẫu thân phát hiện!". Vương Phi Vân huơ huơ dao trước lửa dự định cắt thịt thối cho hắn.
Hạ Hào ghét máu nhanh chóng chạy đi lấy thuốc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau
Chu Tư Duật cảnh giác mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là cơn đau ở vết thương mà là nơi đây không phải Huyết Ảnh Các của hắn.
Bỗng cửa mở ra hai tiểu hài tử đi vào, người đi trước hẳn là một tiểu thư đồng, người đi sau nhìn trang phục hẳn là công tử một nhà khá giả, đáng chú ý nhất là vị tiểu công tử kia nhìn qua vô cùng xinh đẹp, mảnh mai nhưng đôi mắt phượng lanh lẹ cùng một tia hàn ý trong đó khiến người ta không dám xem thường.
Hạ Hào đặt bát cháo xuống hường Chu Tư Duật hỏi:"Tỉnh rồi!!". Một thái độ kiêu căng của hài tử.
Vương Phi Vân âm thầm bỉu môi khinh bỉ 'nhìn là thấy hắn tỉnh rồi còn hỏi'.
Chu Tư Duật nhìn hai người một hồi rồi mang giày vào:" Tỉnh rồi, tại hạ còn có việc xin cáo từ"
Vương Phi Vân "..." có phải hay không nhầm kịch bản rồi đi, không phải thưởng thường trong phim sau khi tỉnh dậy có lời thoại là
'Đây là đâu? Sao ta lại ở chổ này? Ngươi là ai' hay sao????
"Hừ quả nhiên ngươi không phải tốt lành gì uổng công công tử nhà ta lại cứu mạng ngươi!". Hạ Hào nhìn hắn mang giày châm chọc nói.
"Y cứu ta??". Chu Tư Duật chỉ vào Vương Phi Vân xác nhận lại với Hạ Hào.
"Chứ không lẽ ma cứu ngươi, xử lí vết thương, băng bó cho ngươi!!". Hạ Hào thật không biết tên này có phải bị thương tới ngu rồi không nữa.
"Xin ân nhân thứ lỗi chỉ vì nhìn người nhỏ quá ta nhất thời...". Chu Tư Duật ôm quyền thái độ cung kính hơn hẳn lời nói nghẹn lại trong cổ họng, ai mà ngờ được người cứu mình lại là hài tử chứ.
Vương Phi Vân biết điều đó và điều y cần làm bây giờ là khiến hắn toàn tâm toàn ý bội phục y.
Vương Phi Vân ngồi xuống bàn tay cầm tách trà nhẹ nhàng thổi, phong thái tao nhã nhẹ nhàng làm lộ ra khí chất cao quý.
Chu Tư Duật nhìn y làm ra phong thái người lớn trong lòng lại tưởng tượng ra hình ảnh một con thỏ con.
"Ngươi là người Huyết Ảnh Các?". Là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là câu trần thuật.
Chu Tư Duật ngẩn ra:" Sao ngươi biết!".
Hừ ta còn biết ngươi là các chủ nữa kìa. Sợ hãi đi loài người!!
"Ngươi có hình xăm hoa bỉ ngạn! Nghe nói người trong Huyết Ảnh Các đều có!"
Chu Tư Duật cũng không che giấu trực tiếp gật đầu, hài tử này thật tinh tưởng đáng bồi dưỡng.
"Nghe nói người Huyết Ảnh Các các ngươi có một luật lệ được người cứu mạng sẽ giao mạng cho người đó..." Vương Phi Vân đặt chén trà xuống đối với Chu Tư Duật híp mắt cười "Mạng của ngươi... Thuộc về ta rồi!".
Chu Tư Duật ngẩn ra một chút cuối cùng cũng nở một nụ cười ôm quyền quỳ một gối xuống đất
"Mạng của Chu Tư Duật ta sau này thuộc về chủ nhân!".
Vương Phi Vân như cũ ngồi im híp mắt cười nhìn Chu Tư Duật khiến sau gáy hắn nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.
"Ta là các chủ Huyết Ảnh Các!".
"Ừ"
Hai người nói chuyện căn bản là bỏ quên Hạ Hào còn đang mắt chữ o mồn chữ a há hốc muốn rụng càm kia ra sau đầu.
"Về chổ ngươi sắp xếp dưỡng thương một chút rồi quay lại đây có việc cho ngươi! Đừng để bị phát hiện!"
Vương Phi Vân xua tay "Đi đi"
"Vâng!". Ai nói y là thỏ đi y là hồ ly có được không thật khủng bố quá mà.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đến khoản xế chiều ngày hôm sau, ma ma bên Đại phu nhân qua cho mời mẹ con Vương Phi Vân qua sảnh chỉnh chọn vải may y phục mới cho mùa đông.
Đến khi mẹ con y đến thì mọi người đã đến đủ cả, nhìn là biết được nhớ đến sau cùng đến nỗi mấy vị thiếp không được sủng cũng đến trước một lúc lâu hiện tại đã lấy số đo gần xong.
Sau một màn lễ tiết cơ bản, Vương Phi Vân bắt đầu chọn vải ở đây có vải bông và vải thường mai y phục cho quan lại màu sắc đa dạng nhưng chia hai phần phần cho nữ nhân phần cho nam nhân.
Vương Phi Vân không đặt biệt thích màu nào cũng không thích tấm nào vì không hợp y một hồi sau y chọn một tấm màu trắng.
Vương Hạo Thiên và Vương Túc cũng đã tới từ lâu nhưng vẫn chưa chọn, thấy y đến chọn Vương Hạo Thiên mới hớn hở chạy đi chọn vải mà Vương Túc cũng bước đến chọn vải.
Thấy Vương Phi Vân chọn vải trắng Vương Hạo Thiên tri kỉ đưa qua một tấm màu trắng có hoa văn là lá trúc vô cùng đẹp.
"Đại ca huynh còn chưa chọn mà cho ta vậy sao?". Vương Phi Vân cười cười hỏi.
"Ta còn nhiều y phục lắm may thêm chắc không có chổ để mất ". Vương Hạo Thiên gãi gãi mặt.
"Vậy ta nhận vậy đa tạ huynh!". Vương Phi Vân nhận lấy nhẹ nhàng cười nhìn tấm vải, tấm này rất hộ ý y a.
Bỗng có một tấm màu trắng pha xanh da trời đưa đến trước mặt Vương Phi Vân
"Màu này hợp với ngươi!"
Thấy người đưa là Vương Túc, Vương Phi Vân ngoảnh mặt đi không quan tâm, chỉ để lại một câu hời hợt:" Hợp thì tự lấy mà xài!".
Rồi kéo Vương Hạo Thiên qua một bên:" Đại ca ta giúp huynh chọn một tấm dù gì huynh cũng phải cao lên a!"
"Được nha!". Vương Hạo Thiên khoái chí cười to.
Vương Túc nhìn chằm chằm tấm vải trong tay một hồi rồi lại đặt xuống không nói gì qua ngồi một chổ vắng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vũ Nguyệt Hằng đưa tay chạm vào một tấm vải màu vàng còn chưa đụng tới đã bị người cướp đi.
Chúc Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng:" Ây muội muội à tấm này tỷ tỷ chon trước rồi!"
Vũ Nguyệt Hằng nhìn ả im lặng không nói, quay sang chọn tấm khác vừa định chọn tấm Xanh lá cũng liền bị phỏng tay trên.
Lần này hung thủ vẫn là Chúc Thanh Thư ả đối ngà nở nụ cười khiêu khích:" Tấm này ta cũng thích!"
Cứ liên tiếp đến tấm thứ năm Vũ Nguyệt Hằng quyết không nhường nhịn:" Tỷ cũng chọn bốn tấm rồi đi, sao cứ nhằm vô ta!"
"Ta nhằm vào muội? Làm sao a, ai nhìn thấy?". Những người xung quanh vờ ngư không thấy tiếp tục chọn vải.
"Tấm này là ta nhìn thấy trước muội cũng tranh với ta!". Chúc Thanh Thư làm bộ ủy khuất đến nơi
"Nực cười, tấm nào nhìn thấy trước cũng là của tỷ, vậy mai ta đi một vòng phủ này nhìn thấy thứ đẹp ta liền nói là của của ta". Vũ Nguyệt Hằng không tiếc lời chăm chọc.
"Ngươi... Hừ... Ta đưa hầu gia xử lí!"
\_\_\_\_\_\_
Hai người đến chỗ Vương Thuần trình bày rõ ràng, Vương Thuần nhìn qua Vũ Nguyệt Hằng cười nói:" Thanh Thư là thấy trước ngươi còn tranh làm gì của ngươi sẽ là của ngươi không phải của ngươi thì vĩnh viễn không thuộc về ngươi!".
Chúc Thanh Thư mỉm cười ngọt ngào hưởng Vương Thuần hùa theo:" Đúng vậy a!".
Vũ Nguyệt Hằng cười lạnh một tiếng nhìn thẳng vào Vương Thuần:" Hầu gia và tỷ tỷ cũng biết như vậy sao?". Câu này nói ra nhấn mạnh từng chữ.
Hai người đối diện lập tức biến sắc.
Bên ngoài Bạch Ngọc Cẩm bước vào thấy tấm vải được đặt trên bản liền chạy qua ôm lấy tay Vương Thuần nũng nịu
"Hầu gia người thật tốt a, viết thiếp thích màu hồng liền để lại một tấm đẹp như vậy cho thiếp!"
Vương Thuần bị giọng nói nũng nịu kia làm cho muốn tan chảy liền thuận theo:" Nàng thích thì cứ lấy về đi!"
"Tạ hầu gia!". Bạch Ngọc Cẩm cười tươi không xem hai người còn lại ra gì ôm lấy tấm vải đi về.
Chúc Thanh Thư nghiến răng nghiến lợi:" Hầu gia..."
"Được rồi!". Vương Thuần cắt ngang lời ả " Nguyệt Hằng chọn vải đi, còn này chọn nhiều rồi thì thôi đi đừng tranh nữa". Nói rồi theo hướng Bạch Ngọc Cẩm vừa đi đi theo.
Chúc Thanh Thư cũng phất tay áo bỏ đi.
Sau khi trở lại rảnh chính, trên kệ chỉ còn một tấm màu xám tẻ nhạt, Vũ Nguyệt Hằng thở dài chọn lấy cũng không đi lấy số đo trực tiếp trở về.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cảm ơn m.n đã ủng hộ
Yêu m.n
"Thiếu gia đặt hắn ở đâu đây?"
"Giúp ta khiên hắn lên giường!". Quả thật hai đưa bé khiêng một người gần trưởng thành cũng là hơi quá sức.
Hạ Hào ngồi xuống một bên thở phì phò:"Hắn là heo a! Nặng chết!"
"Ngươi còn nói người khác còn không phải ngươi chỉ ăn rồi ngủ ít vận động nên mới vậy sao?". Vương Phi Vân một bên xắn tay áo cắt phần vải quanh miệng vết thương của Chu Tư Duật một bên miệng lải nhải.
"Thiếu gia vì sao lại cứu hắn, nhìn mặt là biết không phải người tốt!". Hạ Hào không cam lòng bỉu môi.
"Tốt hay không còn chưa biết được, bớt nói nhảm qua bên phòng mẫu thân ta lấy bình thuốc gia truyền mẫu thân chế qua đây, đừng để mẫu thân phát hiện!". Vương Phi Vân huơ huơ dao trước lửa dự định cắt thịt thối cho hắn.
Hạ Hào ghét máu nhanh chóng chạy đi lấy thuốc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau
Chu Tư Duật cảnh giác mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là cơn đau ở vết thương mà là nơi đây không phải Huyết Ảnh Các của hắn.
Bỗng cửa mở ra hai tiểu hài tử đi vào, người đi trước hẳn là một tiểu thư đồng, người đi sau nhìn trang phục hẳn là công tử một nhà khá giả, đáng chú ý nhất là vị tiểu công tử kia nhìn qua vô cùng xinh đẹp, mảnh mai nhưng đôi mắt phượng lanh lẹ cùng một tia hàn ý trong đó khiến người ta không dám xem thường.
Hạ Hào đặt bát cháo xuống hường Chu Tư Duật hỏi:"Tỉnh rồi!!". Một thái độ kiêu căng của hài tử.
Vương Phi Vân âm thầm bỉu môi khinh bỉ 'nhìn là thấy hắn tỉnh rồi còn hỏi'.
Chu Tư Duật nhìn hai người một hồi rồi mang giày vào:" Tỉnh rồi, tại hạ còn có việc xin cáo từ"
Vương Phi Vân "..." có phải hay không nhầm kịch bản rồi đi, không phải thưởng thường trong phim sau khi tỉnh dậy có lời thoại là
'Đây là đâu? Sao ta lại ở chổ này? Ngươi là ai' hay sao????
"Hừ quả nhiên ngươi không phải tốt lành gì uổng công công tử nhà ta lại cứu mạng ngươi!". Hạ Hào nhìn hắn mang giày châm chọc nói.
"Y cứu ta??". Chu Tư Duật chỉ vào Vương Phi Vân xác nhận lại với Hạ Hào.
"Chứ không lẽ ma cứu ngươi, xử lí vết thương, băng bó cho ngươi!!". Hạ Hào thật không biết tên này có phải bị thương tới ngu rồi không nữa.
"Xin ân nhân thứ lỗi chỉ vì nhìn người nhỏ quá ta nhất thời...". Chu Tư Duật ôm quyền thái độ cung kính hơn hẳn lời nói nghẹn lại trong cổ họng, ai mà ngờ được người cứu mình lại là hài tử chứ.
Vương Phi Vân biết điều đó và điều y cần làm bây giờ là khiến hắn toàn tâm toàn ý bội phục y.
Vương Phi Vân ngồi xuống bàn tay cầm tách trà nhẹ nhàng thổi, phong thái tao nhã nhẹ nhàng làm lộ ra khí chất cao quý.
Chu Tư Duật nhìn y làm ra phong thái người lớn trong lòng lại tưởng tượng ra hình ảnh một con thỏ con.
"Ngươi là người Huyết Ảnh Các?". Là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là câu trần thuật.
Chu Tư Duật ngẩn ra:" Sao ngươi biết!".
Hừ ta còn biết ngươi là các chủ nữa kìa. Sợ hãi đi loài người!!
"Ngươi có hình xăm hoa bỉ ngạn! Nghe nói người trong Huyết Ảnh Các đều có!"
Chu Tư Duật cũng không che giấu trực tiếp gật đầu, hài tử này thật tinh tưởng đáng bồi dưỡng.
"Nghe nói người Huyết Ảnh Các các ngươi có một luật lệ được người cứu mạng sẽ giao mạng cho người đó..." Vương Phi Vân đặt chén trà xuống đối với Chu Tư Duật híp mắt cười "Mạng của ngươi... Thuộc về ta rồi!".
Chu Tư Duật ngẩn ra một chút cuối cùng cũng nở một nụ cười ôm quyền quỳ một gối xuống đất
"Mạng của Chu Tư Duật ta sau này thuộc về chủ nhân!".
Vương Phi Vân như cũ ngồi im híp mắt cười nhìn Chu Tư Duật khiến sau gáy hắn nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.
"Ta là các chủ Huyết Ảnh Các!".
"Ừ"
Hai người nói chuyện căn bản là bỏ quên Hạ Hào còn đang mắt chữ o mồn chữ a há hốc muốn rụng càm kia ra sau đầu.
"Về chổ ngươi sắp xếp dưỡng thương một chút rồi quay lại đây có việc cho ngươi! Đừng để bị phát hiện!"
Vương Phi Vân xua tay "Đi đi"
"Vâng!". Ai nói y là thỏ đi y là hồ ly có được không thật khủng bố quá mà.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đến khoản xế chiều ngày hôm sau, ma ma bên Đại phu nhân qua cho mời mẹ con Vương Phi Vân qua sảnh chỉnh chọn vải may y phục mới cho mùa đông.
Đến khi mẹ con y đến thì mọi người đã đến đủ cả, nhìn là biết được nhớ đến sau cùng đến nỗi mấy vị thiếp không được sủng cũng đến trước một lúc lâu hiện tại đã lấy số đo gần xong.
Sau một màn lễ tiết cơ bản, Vương Phi Vân bắt đầu chọn vải ở đây có vải bông và vải thường mai y phục cho quan lại màu sắc đa dạng nhưng chia hai phần phần cho nữ nhân phần cho nam nhân.
Vương Phi Vân không đặt biệt thích màu nào cũng không thích tấm nào vì không hợp y một hồi sau y chọn một tấm màu trắng.
Vương Hạo Thiên và Vương Túc cũng đã tới từ lâu nhưng vẫn chưa chọn, thấy y đến chọn Vương Hạo Thiên mới hớn hở chạy đi chọn vải mà Vương Túc cũng bước đến chọn vải.
Thấy Vương Phi Vân chọn vải trắng Vương Hạo Thiên tri kỉ đưa qua một tấm màu trắng có hoa văn là lá trúc vô cùng đẹp.
"Đại ca huynh còn chưa chọn mà cho ta vậy sao?". Vương Phi Vân cười cười hỏi.
"Ta còn nhiều y phục lắm may thêm chắc không có chổ để mất ". Vương Hạo Thiên gãi gãi mặt.
"Vậy ta nhận vậy đa tạ huynh!". Vương Phi Vân nhận lấy nhẹ nhàng cười nhìn tấm vải, tấm này rất hộ ý y a.
Bỗng có một tấm màu trắng pha xanh da trời đưa đến trước mặt Vương Phi Vân
"Màu này hợp với ngươi!"
Thấy người đưa là Vương Túc, Vương Phi Vân ngoảnh mặt đi không quan tâm, chỉ để lại một câu hời hợt:" Hợp thì tự lấy mà xài!".
Rồi kéo Vương Hạo Thiên qua một bên:" Đại ca ta giúp huynh chọn một tấm dù gì huynh cũng phải cao lên a!"
"Được nha!". Vương Hạo Thiên khoái chí cười to.
Vương Túc nhìn chằm chằm tấm vải trong tay một hồi rồi lại đặt xuống không nói gì qua ngồi một chổ vắng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vũ Nguyệt Hằng đưa tay chạm vào một tấm vải màu vàng còn chưa đụng tới đã bị người cướp đi.
Chúc Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng:" Ây muội muội à tấm này tỷ tỷ chon trước rồi!"
Vũ Nguyệt Hằng nhìn ả im lặng không nói, quay sang chọn tấm khác vừa định chọn tấm Xanh lá cũng liền bị phỏng tay trên.
Lần này hung thủ vẫn là Chúc Thanh Thư ả đối ngà nở nụ cười khiêu khích:" Tấm này ta cũng thích!"
Cứ liên tiếp đến tấm thứ năm Vũ Nguyệt Hằng quyết không nhường nhịn:" Tỷ cũng chọn bốn tấm rồi đi, sao cứ nhằm vô ta!"
"Ta nhằm vào muội? Làm sao a, ai nhìn thấy?". Những người xung quanh vờ ngư không thấy tiếp tục chọn vải.
"Tấm này là ta nhìn thấy trước muội cũng tranh với ta!". Chúc Thanh Thư làm bộ ủy khuất đến nơi
"Nực cười, tấm nào nhìn thấy trước cũng là của tỷ, vậy mai ta đi một vòng phủ này nhìn thấy thứ đẹp ta liền nói là của của ta". Vũ Nguyệt Hằng không tiếc lời chăm chọc.
"Ngươi... Hừ... Ta đưa hầu gia xử lí!"
\_\_\_\_\_\_
Hai người đến chỗ Vương Thuần trình bày rõ ràng, Vương Thuần nhìn qua Vũ Nguyệt Hằng cười nói:" Thanh Thư là thấy trước ngươi còn tranh làm gì của ngươi sẽ là của ngươi không phải của ngươi thì vĩnh viễn không thuộc về ngươi!".
Chúc Thanh Thư mỉm cười ngọt ngào hưởng Vương Thuần hùa theo:" Đúng vậy a!".
Vũ Nguyệt Hằng cười lạnh một tiếng nhìn thẳng vào Vương Thuần:" Hầu gia và tỷ tỷ cũng biết như vậy sao?". Câu này nói ra nhấn mạnh từng chữ.
Hai người đối diện lập tức biến sắc.
Bên ngoài Bạch Ngọc Cẩm bước vào thấy tấm vải được đặt trên bản liền chạy qua ôm lấy tay Vương Thuần nũng nịu
"Hầu gia người thật tốt a, viết thiếp thích màu hồng liền để lại một tấm đẹp như vậy cho thiếp!"
Vương Thuần bị giọng nói nũng nịu kia làm cho muốn tan chảy liền thuận theo:" Nàng thích thì cứ lấy về đi!"
"Tạ hầu gia!". Bạch Ngọc Cẩm cười tươi không xem hai người còn lại ra gì ôm lấy tấm vải đi về.
Chúc Thanh Thư nghiến răng nghiến lợi:" Hầu gia..."
"Được rồi!". Vương Thuần cắt ngang lời ả " Nguyệt Hằng chọn vải đi, còn này chọn nhiều rồi thì thôi đi đừng tranh nữa". Nói rồi theo hướng Bạch Ngọc Cẩm vừa đi đi theo.
Chúc Thanh Thư cũng phất tay áo bỏ đi.
Sau khi trở lại rảnh chính, trên kệ chỉ còn một tấm màu xám tẻ nhạt, Vũ Nguyệt Hằng thở dài chọn lấy cũng không đi lấy số đo trực tiếp trở về.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cảm ơn m.n đã ủng hộ
Yêu m.n
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất